Thành Thiên Bích trưởng thành, Đường Nhạn Khâu cổ điển, Liễu Phong Vũ phong lưu, Đặng Tiêu phóng khoáng, Trang Nghiêu còn chưa dậy thì, xinh đẹp như một cô bé, cho dù là Tùng Hạ kém họ một bậc thì cũng thanh tú nho nhã, khiến người ta sinh lòng hảo cảm.
Buổi tối quay về nghỉ ngơi, Tùng Hạ và Thành Thiên Bích mỗi người cầm theo một gói đồ to, đều do Liễu Phong Vũ cho họ.
Sau khi về phòng, Thành Thiên Bích liền đặt gói đồ xuống, đi vào tắm rửa.
Tùng Hạ vội vàng lôi mấy thứ trong túi đồ của mình ra, nó là là một cái quần lót ren màu đỏ, nhưng lại bung đũng quần… Lại lục sâu bên trong, còn có đồ ngủ rất mỏng màu đen và tất lưới gì đó. Gương mặt Tùng Hạ bắt đầu nóng lên, Liễu Phong Vũ đúng là cái gì cũng làm được. Hơn nữa cậu càng nhìn càng có cảm giác không ổn, lúc đầu cậu còn tưởng rằng Liễu Phong Vũ mua đồ nữ để trêu cậu, nhưng nếu mấy thứ này thật sự cho nữ dùng thì lớn quá thì phải, cậu không nhịn được ướm thử lên người, căn bản chính là số đo của cậu.
“Anh làm gì đấy?” Giọng nói của Thành Thiên Bích vang lên sau lưng.
Tùng Hạ hết sức giật mình, đột ngột xoay người lại: “Cậu… cậu tắm xong rồi à?”
Thành Thiên Bích nhìn mấy thứ trên giường và áo ngủ màu đen trong suốt trong tay cậu: “Tôi tắm luôn rất nhanh.”
Thành Thiên Bích đã tạo thành thói quen sống trong quân ngũ, bình thường tắm rửa năm phút đồng hồ là đi ra, không phải Tùng Hạ không biết, cậu chỉ là… quên mà thôi.
Tùng Hạ xấu hổ nhìn cái áo trên tay mình: “Cậu nói xem, nhất định… nhất định Liễu ca mua nhầm rồi.”
Thành Thiên Bích đi tới, cầm lấy áo ngủ trên tay cậu, từ trên cao nhìn xuống cậu, trong đôi mắt sâu thẳm mang theo một sự trêu chọc.
Tùng Hạ cười gượng: “Ngày mai tôi mang qua trả anh ấy.”
Thành Thiên Bích không chút e dè nói: “Đây là đồ dùng tình thú, anh chắc là biết chứ.”
Tùng Hạ lúng túng nói: “Biết.”
Thành Thiên Bích ném quần áo sang một bên: “Anh không cần mặc mấy thứ của phụ nữ.”
Tùng Hạ thở phào một hơi, cậu đúng là rất sợ Thành Thiên Bích sẽ bảo cậu mặc vào. Đôi khi cậu cũng sẽ nghĩ, có lẽ Thành Thiên Bích thích phụ nữ, chỉ là sống cùng cậu trong hoàn cảnh đặc thù rồi lâu ngày sinh tình mà thôi. Cậu tuyệt không muốn Thành Thiên Bích cảm thấy hứng thú với mấy món đồ của phụ nữ.
Thành Thiên Bích nâng cằm cậu lên, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn xuống môi cậu, bàn tay chậm rãi xoa hông cậu, luồn tay vào trong áo, vuốt ve làn da bóng loáng sau lưng cậu.
Tùng Hạ thầm thì: “Tôi còn chưa tắm.”
“Tôi tắm với anh.” Thành Thiên Bích vừa nhấm nháp đôi môi cậu, vừa ôm cậu đi vào phòng tắm.
Tùng Hạ vừa cởi quần áo của mình, dòng nước ấm áp lập tức trút xuống từ trên đầu, Thành Thiên Bích đặt cậu trên lớp gạch men sứ lành lạnh, nụ hôn dịu dàng trở nên thô bạo mà nhiệt liệt, bàn tay mơn trớn eo lưng Tùng Hạ, cuối cùng mon men tìm kiếm xuống dưới.
Tùng Hạ đưa tay chạm vào sống mũi cao thẳng và đôi mày rậm của Thành Thiên Bích, cuối cùng ***g năm ngón tay vào trong mái tóc đen nhánh, dòng nước khiến cậu không mở mắt ra được, cậu thẳng thắn đáp lại nụ hôn và những lần đụng chạm của Thành Thiên Bích.
Ngón tay Thành Thiên Bích quen thuộc tiến vào một khu vực nóng ướt, dịu dàng mở rộng.
Chân Tùng Hạ bị nâng lên, cậu quấn lấy hông Thành Thiên Bích, gần như toàn bộ thân thể đều treo trên người hắn.
Trong khoảnh khắc Thành Thiên Bích xâm nhập, Tùng Hạ nhắm chặt hai mắt, há miệng thở dốc, bất luận bao nhiêu lần, lần tiến vào đầu tiên đều khiến cậu không thể quen.
Trong phòng tắm ấm áp, những động tác nhiệt tình dưới dòng nước chảy, không khí nhen nhóm trong không gian nhỏ hẹp, hai người hãm sâu trong *** điên cuồng, hận không thể hòa làm một thể với đối phương.
Chớp mắt đã đến ngày diễn ra bữa tiệc. Buổi sáng, mọi người vẫn vội vàng làm việc của mình trong khu thí nghiệm, cho đến tận buổi chiều…
“Thành công!” Tùng Hạ hét to một tiếng, kích động vỗ mạnh xuống bàn.
Trang Nghiêu và Thành Thiên Bích vội đến đây, Trang Nghiêu cầm lấy miếng vải bông biến dị nhìn bề ngoài không có bất cứ biến hóa gì, thử dùng tay xé, hưng phấn: “Độ co giãn nâng cao 60%!”
Tùng Hạ lau mồ hôi trên trán: “Tôi hoàn toàn dựa vào kết cấu phần tử cậu cho tôi để cải tạo.”
“Rất tốt, tôi sẽ mang nó đi kiểm tra tính năng cụ thể một chút.” Trang Nghiêu cầm miếng vải rồi đi ra ngoài.
Thành Thiên Bích lau mồ hôi trên mặt cậu: “Mệt lắm phải không.”
“Cũng tạm, chủ yếu là tiêu hao hơi nhiều năng lượng.”
“Tiêu hao bao nhiêu?”
“Chỉ tính ngọc phù đã dùng hết ba miếng.” Tùng Hạ cầm ra một miếng ngọc: “Đây là ngọc Hòa Điền [158] tôi bảo Tiểu Vương đi làm cho tôi, tốt hơn so với mã não trước kia rất nhiều, hơn nữa Trang Nghiêu giúp tôi cắt thành những lát dễ mang theo, một mảnh như vậy có thể dự trữ số năng lượng gấp ba lần so với mã não trước kia. Chính là ngọc phù như vậy, tôi đã phải dùng hết ba miếng, tương đương với chín miếng ngọc phù mã não bình thường, hao tổn năng lượng nhiều hơn so với lúc chữa bệnh cho Diêu Tiềm Giang.” Tùng Hạ đau lòng: “May mà thành công, bằng không đêm nay tôi chắc cũng không ngủ yên.”
[158] Ngọc Hòa Điền: Một loại Amphibol, chủng loại bao gồm ngọc mỡ dê, bạch ngọc Tân Cương, ngọc Côn Luân, được coi là nguyên liệu điêu khắc thượng đẳng.
page
Thành Thiên Bích nói: “Ừm, đêm nay tôi cho anh ngủ yên.”
Tùng Hạ ngẩn người, lập tức mặt đỏ lên, nhớ tới tối qua hai người hơn nửa đêm không ngủ… Thể lực của Thành Thiên Bích thật là kinh người, một đêm không ba lượt căn bản không ngủ được. Tùng Hạ cảm giác khả năng của mình thật sự là rất thực dụng, bằng không thân là đàn ông, ngay cả làm tình cũng không chịu được thì quá mất mặt.
Trang Nghiêu mang miếng vải kia đến dụng cụ kiểm tra, một lát sau hưng phấn nói: “Độ co giãn gia tăng 64%, độ dày giảm bớt 38%, mật độ phần tử tăng lên 236%! Ngày mai tôi sang bên giáo sư Tùng kiểm tra khả năng phòng hộ của nó. Tùng Hạ, quá tuyệt vời, chất liệu này hoàn toàn có thể làm áo chống đạn, còn hoàn hảo hơn tôi tưởng tượng. Quan trọng nhất là vừa mỏng vừa nhẹ, mùa đông có thể chống lạnh, mùa hè còn không nóng, đúng là chất liệu lý tưởng.”
Tùng Hạ cười nói: “Quá tốt, tôi cảm giác nó vẫn còn không gian cải tiến, có điều tôi đã thất bại hơn bảy mươi lần, đây là lần duy nhất tôi ổn định làm ra được, trước mắt tôi chỉ có thể cải tạo thành như vậy.”
“Không sao, cứ từ từ cải tạo, nếu chúng ta tìm được chất liệu thay thế tốt hơn thì đào thải nó, có điều trước mắt thì đây tuyệt đối là chất liệu phòng ngự hoàn hảo nhất.” Trang Nghiêu đặt miếng vải bông kia vào trong một chiếc hộp nhỏ: “Tôi có thể tìm giáo sư Tùng xin nhiều bông biến dị hơn, bên phía họ cung cấp hàng hóa rất chặt chẽ, không muốn cho chúng ta cho lắm, có điều có cái này rồi, chúng ta có tư cách lấy được nhiều hơn.”
“Tốt quá, tranh thủ tháng này làm ra quần áo cho Tiểu Đặng.”
Trang Nghiêu nhìn thời gian: “Dừng ở đây đi, Liễu Phong Vũ muốn chúng ta bây giờ đi thay quần áo và tạo hình, buổi tối chúng ta sẽ đi.”
Ba người đi ra ngoài, Tùng Hạ hỏi: “Chú tôi có đi không? Mấy ngày rồi tôi không gặp chú.”
“Ông ấy cũng được mời, nhưng không rảnh.”
“Chú đang bận chuyện gì vậy?”
“Đang nghiên cứu về vấn đề hao mòn khi chuyển hoá năng lượng thành chất lỏng, trước mắt năng lượng lấy ra từ hộp năng lượng, trong quá trình chuyển hoá sẽ hao tổn 30%, họ đang nghĩ cách để hạ thấp tỉ suất hao tổn ấy. Trong tay giáo sư Tùng có rất nhiều nghiên cứu, gần như đề cập đến mọi phương diện, ông ấy căn bản không có thời gian tham gia tiệc tùng gì.”
Tùng Hạ nghĩ đến chú mình, thấy có chút đau lòng. Người có khả năng nhất định phải gánh vác càng nhiều trách nhiệm, chú cậu không kết hôn, không có gia đình, bây giờ căn bản đã không còn thời gian cá nhân, làm việc quay vòng bánh xe như robot, không biết chú có cảm thấy cô đơn và mỏi mệt hay không.
Họ về tới khu phòng khách, A Thanh và vài người đang đợi ở đó, trong phòng chất chồng đồ đạc bao lớn bao nhỏ, thoạt nhìn giống như một hiệu cắt tóc nhỏ, tuy đơn sơ một chút nhưng cái gì cũng có.
A Thanh mặt mày hồng hào, có thể làm công việc ngày trước hiển nhiên khiến hắn hết sức vui vẻ: “Nào nào nào, mọi người ngồi xuống ghế đi, hôm nay tôi bỏ mặc cả thằng em, đến giúp các vị tạo hình đấy, nhất định phải trang điểm cho các vị thật anh tuấn tiêu sái.”
Tùng Hạ cũng là người không có chút tự giác gì với ngoại hình của mình, ngày trước cũng chỉ mặc quần áo sạch sẽ và mỗi ngày tắm rửa, hoàn toàn không có bất cứ khái niệm tân trang mình, lúc một người bắt đầu hí hoáy với mái tóc của cậu, cậu còn cảm thấy rất mất tự nhiên.
Người nọ rửa mặt cho cậu, vẽ mi, sấy tóc, cậu nhìn mình trong gương, quả thật sáng sủa lên không ít. Sau khi làm tóc, A Thanh bảo cậu thay một bộ tây trang.
Bộ tây trang kia được may đo theo kích cỡ của cậu, đường cắt rất chuẩn, trên mặt vải có hoa văn màu đen, sau khi mặc vào hơi chiết eo khiến nhìn vào thấy cao lớn tuấn tú, lập tức làm thay đổi khí chất.
Liễu Phong Vũ còn đang trang điểm, nhìn thấy dáng vẻ của Tùng Hạ thì huýt sáo: “Ối chà, quả nhiên người đẹp vì lụa, nhìn Tiểu Hạ của chúng ta đẹp trai chưa kìa.”
Đặng Tiêu cũng phụ họa: “Tùng ca, cực đẹp trai luôn.”
Tùng Hạ ngượng ngùng cười cười: “Mặc quần áo tốt quả thật không giống trước, A Thanh, cám ơn anh.” Cậu quả thực không thể tin được trong thời đại tận thế này, họ còn có cơ hội trang điểm và tham gia tiệc tùng, đây là thế giới hiện thực sao? Thành Thiên Bích ngồi làm tóc ở một bên, quay đầu nhìn Tùng Hạ, trong mắt nhảy lên ánh lửa nhiệt tình.
Tùng Hạ cười nhìn Thành Thiên Bích: “Thiên Bích, có đẹp không?”
Thành Thiên Bích gật đầu, giọng nói hơi khàn khàn: “Đẹp.”
Tùng Hạ thấy trong lòng vui vẻ, từ xưa đến nay cậu chưa bao giờ mặc quần áo đẹp như vậy, cũng chưa bao giờ trang điểm, cảm giác này đúng là rất mới mẻ, đặc biệt là ở trước mặt người mình thích. Suy cho cùng đẹp mắt một chút là một chuyện tốt.
Cậu là người xong đầu tiên, lục tục, tất cả mọi người đều ăn mặc xong xuôi.
Chất liệu tây trang của họ đều giống nhau nhưng màu áo sơmi và kiểu dáng thì khác biệt. Liễu Phong Vũ đỏm dáng mặc một chiếc áo sơmi màu hồng, hắn tự mình chọn cho Đường Nhạn Khâu một chiếc áo màu xanh sẫm. Trang Nghiêu là người duy nhất thắt nơ trong số họ, thiếu niên xinh xắn mười hai tuổi, thoạt nhìn hết sức đẹp mắt.
Bất kì ai trong nhóm đều là mỹ nam đẳng cấp khiến người ta choáng váng, hơn nữa loại hình gì cũng có, Thành Thiên Bích trưởng thành, Đường Nhạn Khâu cổ điển, Liễu Phong Vũ phong lưu, Đặng Tiêu phóng khoáng, Trang Nghiêu còn chưa dậy thì, xinh đẹp như một cô bé, cho dù là Tùng Hạ kém họ một bậc thì cũng thanh tú nho nhã, khiến người ta sinh lòng hảo cảm.
Tiểu Vương nhìn họ sau khi mặc xong, không khỏi nuốt nước miếng: “Má ơi, như minh tinh, ai cũng đẹp trai.”
Ánh mắt A Thanh nhanh chóng biến thành hình trái tim: “Ai cũng là mẫu tôi thích hết á.”
Tiểu Vương trợn mắt nhìn hắn: “Vậy căn bản là anh không thích mẫu nào hết, anh chỉ thích trai đẹp thôi.”
A Thanh “hừ” một tiếng: “Vô nghĩa.”
Mọi người cầm lấy caravat đã được phối với quần áo thắt lên cổ áo, Đường Nhạn Khâu còn chưa thắt được, Liễu Phong Vũ đã nói: “Cậu không thích hợp với loại nơ cài này.”
Đường Nhạn Khâu cúi đầu nhìn: “Không quan trọng.”
Liễu Phong Vũ một tay kéo lấy caravat của hắn: “Được rồi, để tôi.” Hắn đứng mặt đối mặt với Đường Nhạn Khâu, ngón tay thon dài xuyên qua giữa caravat, thành thạo thắt giúp hắn.
Đường Nhạn Khâu cúi đầu, vừa lúc nhìn thấy làn mi dài đến khó tin của Liễu Phong Vũ, không biết vì sao, mặt hắn lập tức đỏ lên.
A Thanh nhìn hai người này, chớp chớp mắt, nở nụ cười mờ ám.
Tiểu Vương vỗ tay một tiếng: “Cũng sắp đến giờ rồi, chúng ta xuất phát thôi. Liễu ca, anh kiểm tra lại một lần, lễ vật mừng thọ anh đã cầm chưa?”
Liễu Phong Vũ vỗ vỗ ngực: “Yên tâm đi, ở đây cả rồi.”
“Hừm? A Bố cũng đến đây?” Tùng Hạ cảm giác thấy A Bố ở bên ngoài cửa.
“Đúng vậy, mau đến xem A Bố.” Liễu Phong Vũ cười mở cửa.
Mọi người lần lượt đi ra ngoài, A Bố đang ngồi ở cửa, nghiêng đầu nhìn họ, trên cổ A Bố thắt một chiếc nơ con bướm màu hồng cùng kiểu dáng và màu sắc với Trang Nghiêu, khiến thoạt nhìn thì nó giống như một món đồ chơi khổng lồ.
“A Bố!” Trang Nghiêu ngạc nhiên gọi một tiếng.
A Bố kêu “meo” một tiếng, vươn chân sờ sờ chiếc nơ con bướm, như thể hết sức hài lòng với tạo hình này của mình.
Bộ lông của nó lại mọc dài thêm một ít, tuy vẫn ngắn hơn trước kia rất nhiều nhưng lúc này có vẻ hết sức thoải mái, đôi mắt màu tím phối với chiếc nơ hồng xinh xắn khiến nó có vẻ hết sức đẹp đẽ.
Liễu Phong Vũ cười nói: “Thế nào, A Bố đẹp lắm phải không.”
Đặng Tiêu chạy tới ôm lấy chân A Bố, vui mừng nói: “Bộ lông mới mọc của nó mềm quá.”
Tùng Hạ cũng cười: “Chúng ta lại có thể ngồi A Bố xuất phát rồi.”
“Đến đây đi!” Đặng Tiêu hưng phấn kêu to.
A Bố rất ăn ý đưa đuôi đến đây, mấy người tóm lấy đuôi nó, một lượt được đưa lên lưng, ngã vào bộ lông mềm mại của nó.
“Wow, A Bố, xuất phát!”
A Bố kêu “meo” một tiếng, đứng lên, dưới bóng đêm, nó thoải mái bước khỏi bức tường cao hai mét, chở sáu người chạy về phía quận Cửu Giang.
Thủy Thiên Thừa: Lúc viết chương này miệng cứ cười nhăn nhở, bởi vì không nhịn được tô vẽ cho nhân vật của mình.
Buổi tối quay về nghỉ ngơi, Tùng Hạ và Thành Thiên Bích mỗi người cầm theo một gói đồ to, đều do Liễu Phong Vũ cho họ.
Sau khi về phòng, Thành Thiên Bích liền đặt gói đồ xuống, đi vào tắm rửa.
Tùng Hạ vội vàng lôi mấy thứ trong túi đồ của mình ra, nó là là một cái quần lót ren màu đỏ, nhưng lại bung đũng quần… Lại lục sâu bên trong, còn có đồ ngủ rất mỏng màu đen và tất lưới gì đó. Gương mặt Tùng Hạ bắt đầu nóng lên, Liễu Phong Vũ đúng là cái gì cũng làm được. Hơn nữa cậu càng nhìn càng có cảm giác không ổn, lúc đầu cậu còn tưởng rằng Liễu Phong Vũ mua đồ nữ để trêu cậu, nhưng nếu mấy thứ này thật sự cho nữ dùng thì lớn quá thì phải, cậu không nhịn được ướm thử lên người, căn bản chính là số đo của cậu.
“Anh làm gì đấy?” Giọng nói của Thành Thiên Bích vang lên sau lưng.
Tùng Hạ hết sức giật mình, đột ngột xoay người lại: “Cậu… cậu tắm xong rồi à?”
Thành Thiên Bích nhìn mấy thứ trên giường và áo ngủ màu đen trong suốt trong tay cậu: “Tôi tắm luôn rất nhanh.”
Thành Thiên Bích đã tạo thành thói quen sống trong quân ngũ, bình thường tắm rửa năm phút đồng hồ là đi ra, không phải Tùng Hạ không biết, cậu chỉ là… quên mà thôi.
Tùng Hạ xấu hổ nhìn cái áo trên tay mình: “Cậu nói xem, nhất định… nhất định Liễu ca mua nhầm rồi.”
Thành Thiên Bích đi tới, cầm lấy áo ngủ trên tay cậu, từ trên cao nhìn xuống cậu, trong đôi mắt sâu thẳm mang theo một sự trêu chọc.
Tùng Hạ cười gượng: “Ngày mai tôi mang qua trả anh ấy.”
Thành Thiên Bích không chút e dè nói: “Đây là đồ dùng tình thú, anh chắc là biết chứ.”
Tùng Hạ lúng túng nói: “Biết.”
Thành Thiên Bích ném quần áo sang một bên: “Anh không cần mặc mấy thứ của phụ nữ.”
Tùng Hạ thở phào một hơi, cậu đúng là rất sợ Thành Thiên Bích sẽ bảo cậu mặc vào. Đôi khi cậu cũng sẽ nghĩ, có lẽ Thành Thiên Bích thích phụ nữ, chỉ là sống cùng cậu trong hoàn cảnh đặc thù rồi lâu ngày sinh tình mà thôi. Cậu tuyệt không muốn Thành Thiên Bích cảm thấy hứng thú với mấy món đồ của phụ nữ.
Thành Thiên Bích nâng cằm cậu lên, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn xuống môi cậu, bàn tay chậm rãi xoa hông cậu, luồn tay vào trong áo, vuốt ve làn da bóng loáng sau lưng cậu.
Tùng Hạ thầm thì: “Tôi còn chưa tắm.”
“Tôi tắm với anh.” Thành Thiên Bích vừa nhấm nháp đôi môi cậu, vừa ôm cậu đi vào phòng tắm.
Tùng Hạ vừa cởi quần áo của mình, dòng nước ấm áp lập tức trút xuống từ trên đầu, Thành Thiên Bích đặt cậu trên lớp gạch men sứ lành lạnh, nụ hôn dịu dàng trở nên thô bạo mà nhiệt liệt, bàn tay mơn trớn eo lưng Tùng Hạ, cuối cùng mon men tìm kiếm xuống dưới.
Tùng Hạ đưa tay chạm vào sống mũi cao thẳng và đôi mày rậm của Thành Thiên Bích, cuối cùng ***g năm ngón tay vào trong mái tóc đen nhánh, dòng nước khiến cậu không mở mắt ra được, cậu thẳng thắn đáp lại nụ hôn và những lần đụng chạm của Thành Thiên Bích.
Ngón tay Thành Thiên Bích quen thuộc tiến vào một khu vực nóng ướt, dịu dàng mở rộng.
Chân Tùng Hạ bị nâng lên, cậu quấn lấy hông Thành Thiên Bích, gần như toàn bộ thân thể đều treo trên người hắn.
Trong khoảnh khắc Thành Thiên Bích xâm nhập, Tùng Hạ nhắm chặt hai mắt, há miệng thở dốc, bất luận bao nhiêu lần, lần tiến vào đầu tiên đều khiến cậu không thể quen.
Trong phòng tắm ấm áp, những động tác nhiệt tình dưới dòng nước chảy, không khí nhen nhóm trong không gian nhỏ hẹp, hai người hãm sâu trong *** điên cuồng, hận không thể hòa làm một thể với đối phương.
Chớp mắt đã đến ngày diễn ra bữa tiệc. Buổi sáng, mọi người vẫn vội vàng làm việc của mình trong khu thí nghiệm, cho đến tận buổi chiều…
“Thành công!” Tùng Hạ hét to một tiếng, kích động vỗ mạnh xuống bàn.
Trang Nghiêu và Thành Thiên Bích vội đến đây, Trang Nghiêu cầm lấy miếng vải bông biến dị nhìn bề ngoài không có bất cứ biến hóa gì, thử dùng tay xé, hưng phấn: “Độ co giãn nâng cao 60%!”
Tùng Hạ lau mồ hôi trên trán: “Tôi hoàn toàn dựa vào kết cấu phần tử cậu cho tôi để cải tạo.”
“Rất tốt, tôi sẽ mang nó đi kiểm tra tính năng cụ thể một chút.” Trang Nghiêu cầm miếng vải rồi đi ra ngoài.
Thành Thiên Bích lau mồ hôi trên mặt cậu: “Mệt lắm phải không.”
“Cũng tạm, chủ yếu là tiêu hao hơi nhiều năng lượng.”
“Tiêu hao bao nhiêu?”
“Chỉ tính ngọc phù đã dùng hết ba miếng.” Tùng Hạ cầm ra một miếng ngọc: “Đây là ngọc Hòa Điền [158] tôi bảo Tiểu Vương đi làm cho tôi, tốt hơn so với mã não trước kia rất nhiều, hơn nữa Trang Nghiêu giúp tôi cắt thành những lát dễ mang theo, một mảnh như vậy có thể dự trữ số năng lượng gấp ba lần so với mã não trước kia. Chính là ngọc phù như vậy, tôi đã phải dùng hết ba miếng, tương đương với chín miếng ngọc phù mã não bình thường, hao tổn năng lượng nhiều hơn so với lúc chữa bệnh cho Diêu Tiềm Giang.” Tùng Hạ đau lòng: “May mà thành công, bằng không đêm nay tôi chắc cũng không ngủ yên.”
[158] Ngọc Hòa Điền: Một loại Amphibol, chủng loại bao gồm ngọc mỡ dê, bạch ngọc Tân Cương, ngọc Côn Luân, được coi là nguyên liệu điêu khắc thượng đẳng.
page
Thành Thiên Bích nói: “Ừm, đêm nay tôi cho anh ngủ yên.”
Tùng Hạ ngẩn người, lập tức mặt đỏ lên, nhớ tới tối qua hai người hơn nửa đêm không ngủ… Thể lực của Thành Thiên Bích thật là kinh người, một đêm không ba lượt căn bản không ngủ được. Tùng Hạ cảm giác khả năng của mình thật sự là rất thực dụng, bằng không thân là đàn ông, ngay cả làm tình cũng không chịu được thì quá mất mặt.
Trang Nghiêu mang miếng vải kia đến dụng cụ kiểm tra, một lát sau hưng phấn nói: “Độ co giãn gia tăng 64%, độ dày giảm bớt 38%, mật độ phần tử tăng lên 236%! Ngày mai tôi sang bên giáo sư Tùng kiểm tra khả năng phòng hộ của nó. Tùng Hạ, quá tuyệt vời, chất liệu này hoàn toàn có thể làm áo chống đạn, còn hoàn hảo hơn tôi tưởng tượng. Quan trọng nhất là vừa mỏng vừa nhẹ, mùa đông có thể chống lạnh, mùa hè còn không nóng, đúng là chất liệu lý tưởng.”
Tùng Hạ cười nói: “Quá tốt, tôi cảm giác nó vẫn còn không gian cải tiến, có điều tôi đã thất bại hơn bảy mươi lần, đây là lần duy nhất tôi ổn định làm ra được, trước mắt tôi chỉ có thể cải tạo thành như vậy.”
“Không sao, cứ từ từ cải tạo, nếu chúng ta tìm được chất liệu thay thế tốt hơn thì đào thải nó, có điều trước mắt thì đây tuyệt đối là chất liệu phòng ngự hoàn hảo nhất.” Trang Nghiêu đặt miếng vải bông kia vào trong một chiếc hộp nhỏ: “Tôi có thể tìm giáo sư Tùng xin nhiều bông biến dị hơn, bên phía họ cung cấp hàng hóa rất chặt chẽ, không muốn cho chúng ta cho lắm, có điều có cái này rồi, chúng ta có tư cách lấy được nhiều hơn.”
“Tốt quá, tranh thủ tháng này làm ra quần áo cho Tiểu Đặng.”
Trang Nghiêu nhìn thời gian: “Dừng ở đây đi, Liễu Phong Vũ muốn chúng ta bây giờ đi thay quần áo và tạo hình, buổi tối chúng ta sẽ đi.”
Ba người đi ra ngoài, Tùng Hạ hỏi: “Chú tôi có đi không? Mấy ngày rồi tôi không gặp chú.”
“Ông ấy cũng được mời, nhưng không rảnh.”
“Chú đang bận chuyện gì vậy?”
“Đang nghiên cứu về vấn đề hao mòn khi chuyển hoá năng lượng thành chất lỏng, trước mắt năng lượng lấy ra từ hộp năng lượng, trong quá trình chuyển hoá sẽ hao tổn 30%, họ đang nghĩ cách để hạ thấp tỉ suất hao tổn ấy. Trong tay giáo sư Tùng có rất nhiều nghiên cứu, gần như đề cập đến mọi phương diện, ông ấy căn bản không có thời gian tham gia tiệc tùng gì.”
Tùng Hạ nghĩ đến chú mình, thấy có chút đau lòng. Người có khả năng nhất định phải gánh vác càng nhiều trách nhiệm, chú cậu không kết hôn, không có gia đình, bây giờ căn bản đã không còn thời gian cá nhân, làm việc quay vòng bánh xe như robot, không biết chú có cảm thấy cô đơn và mỏi mệt hay không.
Họ về tới khu phòng khách, A Thanh và vài người đang đợi ở đó, trong phòng chất chồng đồ đạc bao lớn bao nhỏ, thoạt nhìn giống như một hiệu cắt tóc nhỏ, tuy đơn sơ một chút nhưng cái gì cũng có.
A Thanh mặt mày hồng hào, có thể làm công việc ngày trước hiển nhiên khiến hắn hết sức vui vẻ: “Nào nào nào, mọi người ngồi xuống ghế đi, hôm nay tôi bỏ mặc cả thằng em, đến giúp các vị tạo hình đấy, nhất định phải trang điểm cho các vị thật anh tuấn tiêu sái.”
Tùng Hạ cũng là người không có chút tự giác gì với ngoại hình của mình, ngày trước cũng chỉ mặc quần áo sạch sẽ và mỗi ngày tắm rửa, hoàn toàn không có bất cứ khái niệm tân trang mình, lúc một người bắt đầu hí hoáy với mái tóc của cậu, cậu còn cảm thấy rất mất tự nhiên.
Người nọ rửa mặt cho cậu, vẽ mi, sấy tóc, cậu nhìn mình trong gương, quả thật sáng sủa lên không ít. Sau khi làm tóc, A Thanh bảo cậu thay một bộ tây trang.
Bộ tây trang kia được may đo theo kích cỡ của cậu, đường cắt rất chuẩn, trên mặt vải có hoa văn màu đen, sau khi mặc vào hơi chiết eo khiến nhìn vào thấy cao lớn tuấn tú, lập tức làm thay đổi khí chất.
Liễu Phong Vũ còn đang trang điểm, nhìn thấy dáng vẻ của Tùng Hạ thì huýt sáo: “Ối chà, quả nhiên người đẹp vì lụa, nhìn Tiểu Hạ của chúng ta đẹp trai chưa kìa.”
Đặng Tiêu cũng phụ họa: “Tùng ca, cực đẹp trai luôn.”
Tùng Hạ ngượng ngùng cười cười: “Mặc quần áo tốt quả thật không giống trước, A Thanh, cám ơn anh.” Cậu quả thực không thể tin được trong thời đại tận thế này, họ còn có cơ hội trang điểm và tham gia tiệc tùng, đây là thế giới hiện thực sao? Thành Thiên Bích ngồi làm tóc ở một bên, quay đầu nhìn Tùng Hạ, trong mắt nhảy lên ánh lửa nhiệt tình.
Tùng Hạ cười nhìn Thành Thiên Bích: “Thiên Bích, có đẹp không?”
Thành Thiên Bích gật đầu, giọng nói hơi khàn khàn: “Đẹp.”
Tùng Hạ thấy trong lòng vui vẻ, từ xưa đến nay cậu chưa bao giờ mặc quần áo đẹp như vậy, cũng chưa bao giờ trang điểm, cảm giác này đúng là rất mới mẻ, đặc biệt là ở trước mặt người mình thích. Suy cho cùng đẹp mắt một chút là một chuyện tốt.
Cậu là người xong đầu tiên, lục tục, tất cả mọi người đều ăn mặc xong xuôi.
Chất liệu tây trang của họ đều giống nhau nhưng màu áo sơmi và kiểu dáng thì khác biệt. Liễu Phong Vũ đỏm dáng mặc một chiếc áo sơmi màu hồng, hắn tự mình chọn cho Đường Nhạn Khâu một chiếc áo màu xanh sẫm. Trang Nghiêu là người duy nhất thắt nơ trong số họ, thiếu niên xinh xắn mười hai tuổi, thoạt nhìn hết sức đẹp mắt.
Bất kì ai trong nhóm đều là mỹ nam đẳng cấp khiến người ta choáng váng, hơn nữa loại hình gì cũng có, Thành Thiên Bích trưởng thành, Đường Nhạn Khâu cổ điển, Liễu Phong Vũ phong lưu, Đặng Tiêu phóng khoáng, Trang Nghiêu còn chưa dậy thì, xinh đẹp như một cô bé, cho dù là Tùng Hạ kém họ một bậc thì cũng thanh tú nho nhã, khiến người ta sinh lòng hảo cảm.
Tiểu Vương nhìn họ sau khi mặc xong, không khỏi nuốt nước miếng: “Má ơi, như minh tinh, ai cũng đẹp trai.”
Ánh mắt A Thanh nhanh chóng biến thành hình trái tim: “Ai cũng là mẫu tôi thích hết á.”
Tiểu Vương trợn mắt nhìn hắn: “Vậy căn bản là anh không thích mẫu nào hết, anh chỉ thích trai đẹp thôi.”
A Thanh “hừ” một tiếng: “Vô nghĩa.”
Mọi người cầm lấy caravat đã được phối với quần áo thắt lên cổ áo, Đường Nhạn Khâu còn chưa thắt được, Liễu Phong Vũ đã nói: “Cậu không thích hợp với loại nơ cài này.”
Đường Nhạn Khâu cúi đầu nhìn: “Không quan trọng.”
Liễu Phong Vũ một tay kéo lấy caravat của hắn: “Được rồi, để tôi.” Hắn đứng mặt đối mặt với Đường Nhạn Khâu, ngón tay thon dài xuyên qua giữa caravat, thành thạo thắt giúp hắn.
Đường Nhạn Khâu cúi đầu, vừa lúc nhìn thấy làn mi dài đến khó tin của Liễu Phong Vũ, không biết vì sao, mặt hắn lập tức đỏ lên.
A Thanh nhìn hai người này, chớp chớp mắt, nở nụ cười mờ ám.
Tiểu Vương vỗ tay một tiếng: “Cũng sắp đến giờ rồi, chúng ta xuất phát thôi. Liễu ca, anh kiểm tra lại một lần, lễ vật mừng thọ anh đã cầm chưa?”
Liễu Phong Vũ vỗ vỗ ngực: “Yên tâm đi, ở đây cả rồi.”
“Hừm? A Bố cũng đến đây?” Tùng Hạ cảm giác thấy A Bố ở bên ngoài cửa.
“Đúng vậy, mau đến xem A Bố.” Liễu Phong Vũ cười mở cửa.
Mọi người lần lượt đi ra ngoài, A Bố đang ngồi ở cửa, nghiêng đầu nhìn họ, trên cổ A Bố thắt một chiếc nơ con bướm màu hồng cùng kiểu dáng và màu sắc với Trang Nghiêu, khiến thoạt nhìn thì nó giống như một món đồ chơi khổng lồ.
“A Bố!” Trang Nghiêu ngạc nhiên gọi một tiếng.
A Bố kêu “meo” một tiếng, vươn chân sờ sờ chiếc nơ con bướm, như thể hết sức hài lòng với tạo hình này của mình.
Bộ lông của nó lại mọc dài thêm một ít, tuy vẫn ngắn hơn trước kia rất nhiều nhưng lúc này có vẻ hết sức thoải mái, đôi mắt màu tím phối với chiếc nơ hồng xinh xắn khiến nó có vẻ hết sức đẹp đẽ.
Liễu Phong Vũ cười nói: “Thế nào, A Bố đẹp lắm phải không.”
Đặng Tiêu chạy tới ôm lấy chân A Bố, vui mừng nói: “Bộ lông mới mọc của nó mềm quá.”
Tùng Hạ cũng cười: “Chúng ta lại có thể ngồi A Bố xuất phát rồi.”
“Đến đây đi!” Đặng Tiêu hưng phấn kêu to.
A Bố rất ăn ý đưa đuôi đến đây, mấy người tóm lấy đuôi nó, một lượt được đưa lên lưng, ngã vào bộ lông mềm mại của nó.
“Wow, A Bố, xuất phát!”
A Bố kêu “meo” một tiếng, đứng lên, dưới bóng đêm, nó thoải mái bước khỏi bức tường cao hai mét, chở sáu người chạy về phía quận Cửu Giang.
Thủy Thiên Thừa: Lúc viết chương này miệng cứ cười nhăn nhở, bởi vì không nhịn được tô vẽ cho nhân vật của mình.
Danh sách chương