“Tên tôi là Đặng Tiêu, anh phải nhớ kỹ là ai đưa anh xuống địa ngục đấy!” Nói xong câu đó, nét mặt Đặng Tiêu biến đổi, ngây ngất: “Tôi muốn nói câu ấy từ lâu lắm rồi, cuối cùng đã có cơ hội nói ra, ôi mình ngầu quá đi mất thôi.”

Càng đến gần phòng thí nghiệm kia thì càng thấy nhiều xác rắn trên đường, Tùng Hạ không dám lãng phí, có bao nhiêu đều hấp thu hết vào trong người mình, có niềm vui như mua hàng được giá hời.

Yến Hội Dương giải thích: “Lão đại Diêu Hoàng tên là Hứa Trác, là dị chủng rắn cạp nong vàng, rất nhiều rắn ở đây đều do gã ta khống chế, bây giờ là mùa đông, phần lớn rắn đều đã ngủ đông nên số lượng bớt đi rất nhiều, khi thời tiết ấm áp, khắp nơi trong thành Lạc Dương đều là rắn.”

Tùng Hạ ngạc nhiên: “Triệu Nhân Dung và Hứa Trác có vẻ đã rất lợi hại, vậy rốt cuộc Ngụy Tử lợi hại thế nào mới có thể xưng bá Lạc Dương?”

“Lợi hại ở chỗ có ngọc Con Rối, tất cả người của Ngụy Tử đều dùng ngọc Con Rối cường hóa. Phần lớn các tổ chức dị nhân đều đứng đầu bởi một hoặc hai người lợi hại, ví dụ như Triệu Phấn Diêu Hoàng. Ngoại trừ Triệu Nhân Dung và Hứa Trác thì cũng chẳng có ai được gọi bằng danh hiệu, nhà chúng tôi cũng thế. Nhưng Ngụy Tử không giống vậy, vài dị nhân trong Ngụy Tử đều có trình độ rất cao, đều là lấy một địch trăm cũng vì họ được ngọc Con Rối cường hóa. Hơn nữa, có ngọc Con Rối rồi, rất nhiều dị nhân đều tìm đến nương tựa chỗ họ, Ngụy Tử lại càng ngày càng lớn mạnh. Có điều mấy tháng gần đây Ngụy Tử bị tấn công luân phiên, nguyên khí đại thương cho nên hội Phụng Lam đã chọn cách đứng sau lấy ngọc Con Rối, có phần đầu cơ trục lợi, bởi vì kẻ sẽ hủy hoại Ngụy Tử không phải họ. Tóm lại, Ngụy Tử là tổ chức có rất nhiều cao thủ.”

Cuối cùng họ đã tới gần phòng thí nghiệm, nơi đó đã là chiến trường cháy rụi, trên đất nằm ngổn ngang một vài thi thể, có xác người, cũng có người chết trong hình thái dị nhân, khung cảnh hết sức chấn động. Đây là cuộc chiến có quy mô lớn nhất mà họ đã gặp, kẻ tham dự ít nhất hơn hai trăm người. Hơn nữa, họ đều được thấy rất nhiều dị nhân mà trước đây chưa bao giờ nghe thấy.

Yến Đình kêu lên: “Ba, A Tây kia chết rồi.”

Mấy người quay đầu nhìn lại, trên mặt đất nằm một con quái vật hình dáng thằn lằn to lớn, đầu nổ tung mà chết, con quái vật kia dài chừng hơn ba mét, Tùng Hạ tập trung nhìn vào, chỉ có ngoại hình có chỗ giống thằn lằn mà thôi, chứ không phải thằn lằn: “Là kỳ nhông bụng đỏ [120].”

[120] Kỳ nhông bụng đỏ: Còn có tên gọi khác là sa giông bụng đỏ TQ, dài 6–10 cm và có màu đen với màu cam sáng ở phía bên bụng, thường được nuôi làm cảnh, có độc tố nhẹ và bài tiết qua da.

800px-ChineseFireBelliedNewts

“Là một cao thủ của Ngụy Tử, Ngụy Tử có năm người lợi hại nhất, lần trước tôi đã nói với cậu, ngoại trừ Dịch Đông Dịch Nam, còn có dị chủng rết, dị chủng kỳ nhông bụng đỏ và một dị nhân tiến hóa xương, không biết bốn tên còn lại thế nào.”

Tùng Hạ thử hấp thu năng lượng của kỳ nhông bụng đỏ, quả nhiên vô cùng hùng hậu, không biết tên này bị cái gì làm nát đầu như vậy.

Dọc theo đường đi, Yến Hội Dương nhận ra một vài nòng cốt của Ngụy Tử, Triệu Phấn và Diêu Hoàng, xem ra đôi bên đều tử thương thảm trọng.

Chân trời sáng dần lên, ánh mặt trời mới nhú mang đến cho vùng đất này một chút ánh sáng mỏng manh.

Trên bãi đất trống trước căn cứ thí nghiệm bị bao phủ bởi một bầy dơi như mây đen, trên mặt đất có rất nhiều thi thể bị hút cạn máu, biểu cảm dữ tợn, hình dung đáng sợ. Đám mây dơi kia sà xuống, một gốc cây thầu dầu to lớn cao hơn năm mét đang giằng co với chúng nó. Cây thầu dầu vung vẩy tán cây khiến người xem hoa cả mắt, những trái cầu thầu dầu đầy gai nhọn dài hơn một ngón tay bện thành một chiếc lưới địa ngục chằng chịt phía trước đàn dơi. Vô số con dơi dùng thân thể máu thịt đánh thẳng vào tán thầu dầu, tán thầu dầu không ngừng bị gãy nhưng lập tức lại mọc ra tán mới. Khí thế hai phe như nước với lửa, phạm vi trong vòng trăm mét quanh chúng đều không có bất kỳ ai hoặc động vật nào dám lại gần. Dù là Thành Thiên Bích và Tùng Hạ đã bôn ba một đường từ Côn Minh đến tận đây, đi qua hơn một ngàn dặm đường cũng chưa từng nhìn thấy cuộc chiến hùng vĩ như thế.

Mỗi người ở đây đều đang suy nghĩ, nếu họ đối mặt với bất kỳ bên nào trong đàn dơi hay cây thầu dầu thì sẽ có bao nhiêu phần thắng.

Xa xa, một con cáo trắng rất lớn rất đẹp và một con sói có hình thể cỡ như nó đang cắn xé nhau, một con rết lớn dài hơn hai mét đang đuổi theo một người có tốc độ rất nhanh, trên bãi đất trống trước căn cứ thí nghiệm tất cả phải đến hàng trăm dị nhân, có quần chiến cũng có đấu đơn, cục diện vô cùng hỗn loạn.

Trang Nghiêu hạ giọng hỏi Tùng Hạ: “Anh có cảm giác thấy ngọc Con Rối không?”

Tùng Hạ lắc đầu: “Nó không có ở đây.”

“Xem ra chỉ có thể trực tiếp hỏi họ.” Trang Nghiêu nhìn đàn dơi ngùn ngụt như mây đen và con cáo trắng mạnh mẽ kia.

“Cuối cùng chúng mày đã tới rồi, sao không rúc trong cống rãnh cả đời luôn đi, bọn khốn!” Một giọng nói lạnh lẽo vang lên trên đầu họ.

Mọi người quay đầu nhìn lại, một con rắn cạp nong vàng dài hơn bốn mét trườn xuống từ trên một thân cây, có vô số những con rắn con cũng quây quanh họ từ bốn phía.

Yến Hội Dương kêu lên: “Hứa Trác, ngày chết của mày đến rồi!”

“Yến Hội Dương, mày sẽ chết trước tao!” Hứa Trác há cái miệng to như chậu máu, thè ra cái lưỡi thật dài, hoạt nhìn hết sức đáng sợ.

Đường Nhạn Khâu giương cung nhắm ngay vào gã, Hứa Trác vòng quanh thân cây bò xuống mặt đất, loanh quanh một chút rồi trượt tới một chỗ cách đó vài mét, trốn sau một chiếc xe đã bỏ hoang.

Bầy rắn trườn về phía họ.

Yến Hội Dương hét lớn: “Các anh em, hôm nay hãy giết sạch chúng đi!” Hắn đi trước làm gương, nhảy xuống từ trên người con chó săn lớn, trong nháy mắt đã biến thành một dị nhân tiến hóa ngược lớp thú thân cao hơn ba mét, bộ lông vừa dày vừa nặng che kín toàn thân, rắn nhỏ bình thường căn bản không thể cắn được.

Đàn chó săn cũng không sợ chết mà nhào tới cắn xé lũ rắn trên mặt đất.

Trang Nghiêu nhìn về hướng con cáo trắng: “A Bố, đến đó. Đường Nhạn Khâu, giết con sói kia đi.”

A Bố chạy về phía con cáo trắng cũng chính là Dịch Nam, Đường Nhạn Khâu nhảy lên một cái, cung tên kéo căng, mũi tên nhọn từ xa lao đến, trong nháy mắt đâm xuyên qua bụng con chó sói kia. Con sói khổng lồ cao hơn ba mét, nặng đến bốn trăm cân cứ như vậy bị mũi tên kia bắn chết.

Dịch Nam kinh ngạc nhìn về hướng họ.

“A Bố, bắt lấy gã!”

Dịch Nam rú lên một tiếng kêu hung ác với A Bố, A Bố không chút do dự nhào tới, Dịch Nam nhảy sang một bên, A Bố nhào vào khoảng không.

Mũi tên của Đường Nhạn Khâu nhắm ngay vào gã, hắn lạnh nhạt nói: “Không được nhúc nhích.”

Dịch Nam lạnh lùng nhìn họ, cắn răng nghiến lợi nói: “Nếu chúng mày muốn ngọc Con Rối thì hãy giúp chúng tao giết chúng, muốn làm ngư ông đắc lợi sao, mưu kế của chúng mày cũng tuyệt thật.”

Trang Nghiêu cao giọng nói: “Tôi thấy hai phe cũng đã tử thương ngang ngang như nhau, tất cả cũng chỉ là vật trong túi của chúng tôi mà thôi. Chúng tôi không nhận ra người của hội Phụng Lam, chúng tôi chỉ nhận ra anh, chúng tôi chỉ cần ngọc Con Rối, không cần người, giao ngọc Con Rối ra đây.”

Dịch Nam giận dữ hét: “Đừng có mơ.”

Một bầy dơi đột nhiên đánh về phía Đường Nhạn Khâu, Đường Nhạn Khâu xoay người lại trốn, Dịch Nam nhân cơ hội chạy đến núp phía sau chướng ngại vật.

Thành Thiên Bích chém một luồng gió ra, chỉ để lại cho hắn một dúm lông cáo.

Trang Nghiêu nói: “Bắt Dịch Đông hoặc Dịch Nam.”

Thành Thiên Bích, Liễu Phong Vũ và Đặng Tiêu đều tuột xuống từ trên người A Bố, đuổi theo Dịch Nam. Đường Nhạn Khâu bay đi bay lại trên không trung, khiến Hứa Trác không dám thò đầu ra.

Dịch Nam đã không biết trốn đi đâu, Dịch Đông và dị chủng cây thầu dầu kia còn đang đánh đấm túi bụi, lúc này tiến tới tuyệt đối không phải sự lựa chọn sáng suốt, vì vậy ba người phân công nhau đi tìm Dịch Nam.

Đặng Tiêu tìm trong sân sau, khi chạy đến khúc quanh thì một cây gai xương nhọn dài đâm ra từ trong cửa sổ, trong nháy mắt đâm vỡ thủy tinh, hòng cắm về phía đầu cậu! Đặng Tiêu vội vàng ngã lăn xuống đất nhưng vẫn bị đâm toác một miếng da đầu. Cậu bật dậy từ dưới đất, trong nháy mắt biến thân, túm được cây gai xương vẫn chưa kịp thu hồi lại, kéo ra ngoài một cái.

Một thứ gì đó hình thù quái dị nhảy ra ngoài từ cửa sổ, chân giẫm lên ngực Đặng Tiêu, rút cây gai xương của mình về.

Đặng Tiêu tập trung nhìn vào, là một người, nhưng ngoại hình của gã đã hoàn toàn thoát khỏi phạm trù của loài người, bởi vì xương cốt toàn thân gã đều đâm ra ngoài từ trong da, trên đầu gã có một cái sừng như sừng tê giác, bả vai gã dựng lên hai khối xương như cây đinh ba nhọn hai đầu, có thể phòng ngự cũng có thể xông tới đâm thủng nội tạng đối thủ. Nắm đấm của gã là một quả cầu gai xương cực lớn, khoa trương nhất là cột sống của gã có một hàng xương như lưng rồng. Tạo hình này khiến thoạt nhìn thì gã giống như một binh sĩ cải tạo, cường hóa xương cốt khiến gã có được thân thể như loài nhím và hung khí co duỗi tự nhiên.

Đặng Tiêu hai mắt tỏa sáng: “Móa, đại ca, tạo hình của anh cực ngầu luôn.”

Người nọ ngẩn người, đắc ý: “Choáng rồi phải không.”

“Anh chính là người tiến hóa xương kia sao?”

“Không sai.” Người nọ nắm tay kêu lên những tiếng răng rắc, nhìn gương mặt to lớn đáng sợ cùng lớp da nhăn từ trên xuống dưới của Đặng Tiêu: “Người lưỡng cư phải không, hừ hừ, tiểu tử, chịu chết đi.”

Đặng Tiêu cười he he: “Có vẻ anh lợi hại hơn dị nhân tiến hóa ngược lớp thú gì đó kia, đối thủ như vậy mới có tính khiêu chiến. Tên tôi là Đặng Tiêu, anh phải nhớ kỹ là ai đưa anh xuống địa ngục đấy!” Nói xong câu đó, nét mặt Đặng Tiêu biến đổi, ngây ngất: “Tôi muốn nói câu ấy từ lâu lắm rồi, cuối cùng đã có cơ hội nói ra, ôi mình ngầu quá đi mất thôi.”

Người nọ hét lớn một tiếng, xương của năm ngón tay biến thành năm chiếc gai nhọn, mỗi chiếc dài ba mươi cm, hung ác đâm tới phía Đặng Tiêu.

Bên kia, Liễu Phong Vũ tiến vào trong bãi đỗ xe của căn cứ thí nghiệm, bởi vì hắn cảm giác thấy bên trong có một dao động năng lượng mạnh, rất có thể là của Dịch Nam.

Mặt trời đã dần dần lên cao, bãi đỗ xe có ánh sáng, Liễu Phong Vũ men theo dao động năng lượng đó, cẩn thận đi vào.

Đi qua chỗ rẽ, trước mắt rộng mở sáng ngời, là một khu đỗ xe trống trải, bên trong còn có mấy chiếc xe hơi bị bỏ hoang, nhưng thứ hấp dẫn toàn bộ ánh mắt của hắn là một nụ hoa khổng lồ trong góc.

Liễu Phong Vũ cười khẽ: “Hóa ra là em.”

Nụ hoa chậm rãi hé nụ, lại hoàn thành một lần nở rộ cực kỳ xinh đẹp. Mẫu đơn Triệu Phấn có cánh hoa mịn màng đẹp đẽ, hào hoa phú quý, người phụ nữ ngồi giữa tâm hoa càng xinh động động lòng người.

Đôi mắt đẹp của Triệu Nhân Dung đảo qua trên mặt Liễu Phong Vũ, cười nhạt một tiếng: “Em còn tưởng rằng lúc đó do mờ quá nên nhìn lầm, không ngờ lại là anh thật, Liễu Phong Vũ, hồi còn đi học em còn thích anh đấy.”

Liễu Phong Vũ cười nói: “Cảm ơn, nếu thích anh, hay là đầu hàng đi, anh vẫn rất dịu dàng với phụ nữ mà.”

Triệu Nhân Dung cong khóe môi, cười nói: “Hay là anh đầu hàng em đi, em cũng sẽ đối tốt với anh.”

Nét mặt Liễu Phong Vũ hết sức ngả ngớn, ánh mắt lại lạnh như băng, hắn cười nói: “Sao anh lại có thể đầu hàng phụ nữ chứ, trừ phi là trên giường.”

Triệu Nhân Dung nhẹ nhàng vỗ tay một tiếng, một mùi thơm bay ra: “Có thể khiến Liễu đại minh tinh đầu hàng, làm sao mới có thể nhỉ.”

Liễu Phong Vũ vung mạnh tay lên, một mùi thối tanh tưởi tràn ngập ra, thổi tan hương thơm mê hoặc kia.

Ánh mắt Triệu Nhân Dung biến đổi, đột ngột rút từ trong cánh hoa ra một khẩu súng, bóp cò bắn về phía Liễu Phong Vũ.

Thủy Thiên Thừa: Sự tồn tại của thằng nhỏ Đặng Tiêu này chính là kéo thấp chỉ số thông minh bình quân của cả nhóm ha, dù Trang Nghiêu có cố gắng kiểu gì cũng không bù lại được. →→
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện