Ta theo phản xạ che tai Tiểu Mãn lại.

Cuộc tranh cãi trong nhà vẫn tiếp tục:

"Các người không phân biệt phải trái, cứ nhét cho ta một vị hôn thê, ai biết cô ta là hạng người gì? Xấu như ma chê quỷ hờn ta cũng phải cưới? Lòng dạ độc ác ta cũng phải cưới?"

"Hôn sự của đại ca là do huynh ấy tự chọn, tại sao đến lượt ta lại không thể tự chọn?"

Bá mẫu tức đến run người.

"Ta nào phải hạng người cố chấp không chịu thay đổi? Con và Chiếu Huỳnh nếu quả thực không có duyên phận, ta nhận nó làm nghĩa nữ, tìm cho nó một mối hôn sự khác thì có sao!"

"Nhưng con ngàn lần không nên, vạn lần không nên, để Chiếu Huỳnh đợi con ba năm, rồi lại muốn cưới người khác!"

Giọng nam tử có thêm một chút bực bội.

"Ta đã nói ta không nhớ rồi! Dù ta thật sự có thư từ qua lại với cô ta, chắc cũng không phải thật lòng, chỉ là đùa giỡn cô ta thôi. Nếu không sao ta lại quên cô ta được?!"



Ta ngây người đứng ngoài cửa, nghe được đại khái.

Ba tháng trước, Ninh tam lang trong lúc giao chiến bị người Di dùng gậy lang nha đánh trúng đầu, khi tỉnh lại liền không nhớ rõ chuyện sau khi tòng quân.

Chàng quên mất mấy chục lá thư đã trao đổi với ta, quên mất lời hứa trở về sẽ cưới ta.

Yêu nữ y Hoa Nga đã chăm sóc chàng ở thành Nhạn Bắc.

Nay trở về phương nam, chàng cũng mang theo Hoa Nga.

Chỉ chờ bẩm báo với mẫu thân, rồi cưới nàng vào cửa.

"Dù sao thê tử của ta chỉ có một mình Hoa Nga."

Ninh tam lang dường như không muốn tranh cãi với bá mẫu nữa, buông một câu:

"Nữ nhân đó nếu nhất quyết muốn gả cho ta, thì chỉ có thể làm thiếp, mẫu thân, người tự quyết đi!"

Chàng bước ra khỏi phòng, vừa vặn chạm mặt ta.

Tiểu Mãn sớm đã bị ta cho đi chỗ khác, lúc này dưới mái hiên chỉ có một mình ta.

Ninh tam lang nhìn ta.

"Cô chính là Chu Chiếu Huỳnh?"

Ta gật đầu.

Cũng cuối cùng nhìn rõ mày mắt của chàng.

Chàng và đại lang không hề giống nhau. Đại lang trắng trẻo phúc hậu, còn Ninh tam lang cao lớn ngăm đen, đường nét sắc sảo, cằm có một vết sẹo mờ.

"Những lời vừa rồi cô đều nghe thấy cả rồi?"

Vẻ mặt Ninh tam lang vẫn còn sót lại sự tức giận khi tranh cãi với bá mẫu, không chút che giấu, không chút khách khí nói:

"Như cô thấy đấy, ta đã có người thương, hôn sự của chúng ta coi như hủy bỏ, đừng có dây dưa!"

Chàng nói xong, liền lướt qua ta.

Ta theo phản xạ gọi chàng lại.

Ninh tam lang thiếu kiên nhẫn quay đầu: "Sao?"

Ta mân mê chiếc túi thơm bên hông.

Bên trong đựng một viên đá ngũ sắc của Bắc địa, là Ninh Duẫn Chi gửi cho ta cùng với lá thư áp chót.

Chàng nói đêm đầu tiên đến Bắc địa, viên đá ngũ sắc này không hiểu sao lại xuất hiện trong chăn nệm của chàng, xem ra có duyên với chàng.

Nay chàng ở Bắc địa, không có vật gì quý giá, liền lấy viên đá ngũ sắc này làm sính lễ trước.

【Nó thay ta bầu bạn với nàng một thời gian, đợi chúng ta thành hôn rồi, ta cũng sẽ đưa nàng đi xem quê hương của nó, xem quê hương của mẹ nàng, được không?】

Từng chữ từng câu, vẫn còn như hiện ra trước mắt.

Ta khẽ thở ra một hơi, nhìn về phía thanh niên mặt đầy vẻ thiếu kiên nhẫn trước mặt.

"Ninh lang quân, ta có thể hỏi ngài một câu được không?"

Chàng trầm mặt: "Hỏi đi."

Ta hỏi: "Nếu lang quân sắp xuất chinh, muốn viết thư cho vị hôn thê ở nhà, có dặn dò nàng nếu mình bỏ mình nơi sa trường, không cần giữ tiết, sớm ngày tái giá không?"

Ninh tam lang buột miệng.

"Sao có thể?! Hôn phu qua đời, cho dù tái giá, cũng nên giữ đạo hiếu ba năm! Sao cô lại hỏi một câu trơ trẽn vô liêm sỉ như vậy?"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện