Năm mười ba tuổi, phụ thân ta lâm bệnh nặng qua đời.

Người không yên tâm về ta, lúc lâm chung dặn dò ta đến nương nhờ một người bạn cũ ở tận Ung Châu.

Bạn cũ họ Ninh, khi ta chưa ra đời đã cùng tam lang nhà đó định sẵn hôn ước.

Cứ như vậy tìm đến tận cửa, cũng không coi là đường đột.

Ai ngờ mang theo tín vật đến Ung Châu, mới biết vị hôn phu kia của ta đã tòng quân, trong nhà chỉ có đại lang đã cưới vợ phụng dưỡng mẹ góa.

Ninh gia bá mẫu thân thể yếu ớt, nói hai câu đã phải thở hổn hển ba lần, nhưng đối với ta lại rất hòa ái.

"Con ngoan, con tên Chiếu Huỳnh phải không? Tên của con, là do ta và mẹ con cùng nhau nghĩ ra đó. Con là tức phụ chưa qua cửa của tam lang, cũng là con của ta, cứ yên tâm ở lại."

Ninh gia không phải nhà giàu có gì, trong nhà buôn bán hai gian hàng gạo, sau khi Ninh thế bá qua đời, hàng gạo liền giao cho Ninh gia đại lang.

Đại lang khoan dung, biết ta đến còn cố ý mua rượu thịt về đãi ta, nữ nhi của huynh ấy là Tiểu Mãn thường ngày quấn quýt bên gối Ninh bá mẫu, cũng thích gần gũi ta.

Chỉ có thê tử của đại lang không thích ta lắm, ta liền ít khi qua lại trước mặt nàng.

Ở Ninh gia được nửa tháng, bá mẫu muốn may áo đông cho Ninh tam lang, ta biết bà làm việc may vá lâu ngày mắt sẽ đau, liền tự mình xung phong thay bà làm.

Nữ công của ta không giỏi lắm, nhưng được cái trẻ tuổi tay chân nhanh nhẹn.

Ninh bá mẫu vuốt ve chiếc áo đông ta vừa may xong, cười đến không thấy mắt đâu.

"Áo cũng đã may rồi, hay là viết thêm một lá thư cho tam lang đi? Nó trở về các con sẽ thành thân, làm quen trước cũng tốt."

Ta nghĩ, cũng phải, liền hạ bút viết thư.

2 Lá thư đầu tiên, ta viết rất khách sáo.

Trước tiên tự giới thiệu gia cảnh, nói mình là vị hôn thê được hứa hôn từ trong bụng mẹ, vì phụ thân bệnh mất, nên đến Ung Châu nương nhờ, may được bá mẫu chăm sóc, có nơi nương tựa…

Viết một tràng dài những lời ca tụng, ta vẫn không nhịn được mà thêm một câu ở cuối.

【Ung Châu đã gần sang thu, cây ngô đồng thưa thớt thổi màu xanh lục, không biết cảnh sắc nơi Bắc địa mà lang quân nhìn thấy có khác biệt gì không?】

Nương ta mất sớm, ta không có ấn tượng sâu sắc về người, chỉ nhớ phụ thân nói người đến từ Bắc địa, một nơi hoàn toàn khác biệt với Ung Châu, Dung Châu, tiếc là đời này ta có lẽ không đến được đó.

Có thể nghe người khác kể lại một hai, cũng tốt.

Niêm phong thư xong, ta đặt nó cùng với áo đông, gửi đến trạm dịch.

Trong trạm dịch ồn ào náo nhiệt, chật ních thân quyến đến gửi áo đông cho Bắc quân, ta nhận lấy giấy gửi thư từ người đưa thư, khó khăn lắm mới tìm được một chỗ trống, viết lên giấy gửi thư nơi đóng quân của Ninh tam lang.

Nhưng viết tiếp xuống dưới, ta lại thấy khó xử.

Trước khi ra ngoài, ta chỉ lo hỏi nơi đóng quân của Ninh tam lang, lại quên hỏi tên của chàng.

Ta không thể nào, chỉ viết một chữ "Ninh tam lang" được chứ? May mà Tiểu Mãn đòi ăn kẹo hồ lô trên phố, ta liền mang theo con bé.

Nghe ta hỏi vậy, tiểu cô nương lập tức giọng non nớt đọc ra tên đầy đủ của tam thúc mình.

"Ninh Duẫn Chi!"

Ta xoa đầu con bé, khen ngợi vài câu, rồi hỏi con bé có biết tên của tam thúc là hai chữ nào không, Tiểu Mãn lại lắc đầu như trống bỏi.

Ta lo viết sai, đành phải trả lại giấy gửi thư trước.

Ai ngờ người đưa thư nghe xong lời ta, cười hỏi:

"Có phải là vị Ninh tam lang ở Hổ Uy doanh Bắc địa không? Vừa hay ta biết, để ta viết giúp cô."

Người đưa thư cầm lấy bút, nhanh chóng viết tên Ninh tam lang sau Hổ Uy doanh.

【Ninh Duẫn Chi.】
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện