Jane
Relft quả thật là người giấu bản thảo, lời Lục Phi Trầm nói cũng không khác sự thật là bao.
Relf nhớ lại tuổi thơ của mình, cha y là người đánh cá theo tàu ra biển, Relf là con của người đánh cá nghèo, từ nhỏ đã không biết mẹ mình là ai. Có một lần y bị sốt cao ở bến tàu, cha y ra biển chưa trở về còn người trên bến tàu cũng không ai quan tâm y, y cứ thế sốt đến rát họng.
Cha y đúng lúc quay trở lại vội vàng đưa y đi thầy lang mới giữ được mạng, từ đó về sau y trở thành người câm.
Cha của y xưa nay không ghét bỏ y, Relf cũng không trách móc ông. Hai cha con kiếm sống ở ven biển, ngày tháng trôi qua tuy cực khổ nhưng vẫn tràn ngập hi vọng.
Nhưng tất cả những thứ này đã vỡ nát tan tành theo một lần ra biển của cha.
Ngày ấy cha y đi theo tàu Loren ra biển đánh cá, tàu Loren cách xa vĩ tuyến ban đầu một cách lạ lùng, khi những con tàu cứu hộ khác ra biển tìm kiếm thì phát hiện tàu Loren bị hư hỏng nghiêm trọng, trên tàu kẻ chết người điên. Năm đó Relf cũng ra biển tìm kiếm tàu Loren, tuy rằng y vừa nhỏ lại bị câm nhưng y không thể bỏ mặc cha mình được.
Cha của y vẫn còn sống nhưng gần như đã điên rồi, ông nắm tay y, đứt quãng kể lại những chuyện mà bọn họ gặp phải.
Cha nói sau khi họ ra biển thuyền viên trên tàu đền nằm mơ về một con quái vật to lớn, có người còn mơ về một tòa thành cổ xưa to lớn. Có người phát điên cũng có người sốt cao mê sảng nói những âm thanh kỳ quái. Ngay sau đó tàu của họ đụng phải đá ngầm trong lòng biển, thật ra thứ đó không phải là đá ngầm mà là một tòa thành cổ xưa khổng lồ bỗng nhiên vươn mình ra khỏi mặt biển.
Cha nói họ nghe thấy tiếng kêu gọi xa xăm từ vực sâu, có người điên cuồng nhảy thẳng vào biển rộng, có người bị âm thanh ấy dọa chết tươi. Người phát điên bắt đầu tự chém giết lẫn nhau, bão táp âm thầm kéo tới. Con tàu sau khi va vào đá ngầm không bao giờ có thể ra biển nữa, chìm nổi trong sóng biển và bão táp, cha của Relf tự cột mình với cabin mới thoát chết được.
Sau khi cha nói những chuyện này cho Relf xong thì vô cùng hối hận, Relf nhớ cha đã từng nói với mình.
“Không…..Không, Relf, con trai ta, ta không nên kể cho con biết! Cha điên rồi, lời của cha đều là lời điên rồ!”
“Cũng may con không nói được. Đừng kể chuyện này cho bất kỳ ai, cứ nghĩ rằng con cũng chưa từng nghe thấy. Đó là lời kêu gọi của Thần, những người nghe thấy đều sẽ phát điên.”
“Relf! Hãy quên đi!”
Cha ngắt quãng căn dặn y xong cũng nhảy xuống biển tự sát.
Relf được những người khác mang về bến tàu, từ đó trở thành cô nhi. May mà y đã từng học theo cha làm lưới đánh cá nên dù còn nhỏ lại bị câm, y cũng không đến nỗi chết đói.
Có người hỏi y trước khi chết cha đã nói với y những gì, Relf lúc này thầm cảm thấy may mắn vì mình bị câm, họ cũng không thật sự muốn nghe y nói. Bọn họ chỉ xem chuyện này thành đề tài để cười nhạo, mỉa mai cha y là một kẻ yếu đuối bị ảo giác của mình hù dọa đến mức nhảy xuống biển tự sát.
Chỉ có Relft, người con không thể nói chuyện biết lời cha mình đều là sự thật, cha y trong trạng thái không tỉnh tảo mới lỡ lời kể ra cho y biết, sau đó ông hối hận, tự sát vì cho rằng tà thần sẽ thông qua ông kiếm tới con trai mình.
Cha y không phải kẻ yếu đuối mà ngược lại, ông là dũng sĩ đấu tranh với bão táp trên chính con tàu bị hư hỏng nặng nề, là người đàn ông kiên trì đến trước mặt con mình dù đang chịu sự đe dọa của tà thần, là người cha đã cố gắng bảo vệ con trai bằng cái chết của chính mình.
Mặc dù những gì ông làm đều ngu ngốc, nhưng từ trước đến nay ông đều là một người đàn ông chân chính.
Sau đó Relf gặp được một quý ông và Colvin vì biết chuyện nên mới tới đây, quý ông không hề xem thường một người câm như y, trái lại còn kiên nhẫn giao tiếp với y, vụng về huơ tay múa chân ra dấu.
Colvin mặc một bộ đồ của trẻ em, đôi mắt tròn xoe như viên ngọc yên lặng đứng tại chỗ, nho nhã như một cậu hoàng tử.
Relf không muốn giao tiếp với vị quý ông ấy, sau khi kết thúc cuộc điều tra ở bến tàu nhìn thấy y một mình cô đơn, ông ta đã đưa y về nhà mình nuôi dưỡng.
Gia đình của quý ông này đều là người tốt, họ không coi y như người hầu, nhưng y không thể ngồi không hưởng thụ lòng tốt của gia đình ấy, vì vậy y cố gắng giúp đỡ một ít việc nhà, giúp đỡ chăm sóc Colvin và Clauris.
Một khoảng thời gian sau Relf bỗng nhận ra điều bất thường ẩn trong căn nhà này.
Kể từ khi phu nhân thường xuyên qua lại với một đám người kỳ dị mặc áo choàng đen, quý ông say mê nghiên cứu tín ngưỡng có liên quan đến tà thần, thường xuyên rời nhà một cách khó hiểu, Colvin như nghe được tiếng kêu gọi vô danh nào đó, Clauris càng ngày càng trở nên cực đoán….Bóng tối vô hình dần dần lan tràn trong căn nhà tưởng như bình thường này.
Relf chứng kiến mọi chuyện từ từ rơi vào vực sâu không thể cứu vãn, y từng thấy những người kỳ quái mặc áo choàng đen giống phu nhân đi xuống tầng hầm, sau đó bà bắt đầu thường xuyên lẩm bẩm “Chúa Cha” “Đấng cứu rỗi”…..Y cũng tận mắt chứng kiến hoàng tử bé Colvin lang thang trong biệt thự lúc nửa đêm, cậu ấy cứ quanh quẩn mãi ở ngay trên tầng hầm, tầm mắt nhìn về nơi xa xăm nào đó thì thầm nói nhỏ.
Cậu ấy đang cộng hưởng với một sinh vật khủng bố vô hình nào đó, như Moses đi vào hang núi nghe thấy lời Chúa, cậu ấy cũng đang nghe thấy một tiếng gọi ở nơi xa xăm.
Bạn phải hiểu rằng trên đời này quả thật có những người linh cảm rất nhạy bén. Họ sẽ nghe thấy ai đó gọi mình trên đường phố mênh mang, họ sẽ bừng tỉnh lúc nửa đêm phát hiện có bóng đen đang chăm chú nhìn họ ở đầu giường, một ngày nào đó họ sẽ nghe thấy lời Thiên Khải đến từ tương lai, từ một phàm nhân trở thành nhà tiên tri, một ngày nào đó họ đột nhiên thấy được một đoạn ký ức từ trước khi họ ra đời, biết về ánh sáng của những Cựu thần thời viễn cổ.
Trong quá khứ những người như vậy có thời đại được gọi là phù thủy, có thời đại gọi là tiên tri, có thời đại gọi là Chúa Thánh thần, cũng có thời đại gọi là ngoại cảm, cũng có lúc họ được gọi là pháp sư. Ở thời hiện đại họ có tên gọi là người siêu năng lực, người biến dị, hoặc người sở hữu năng lực siêu nhiên. Và tất nhiên cũng có kẻ xem họ là người điên, hoang tưởng, quái dị, trong thời hiện đại nếu họ không biết cách che giấu năng lực thì họ hoặc là sẽ bị những nhà khoa học bắt đi làm thí nghiệm, hoặc là sẽ bị tống vào bệnh viện tâm thần.
Bởi vì họ khác với những phàm nhân tầm thường, họ thấy quá nhiều chân tướng phía sau chân tướng, thậm chí họ sẽ nghi ngờ rốt cuộc là thế giới này điên rồi hay chính họ đã điên rồi.
Nếu như bạn khác với tất cả mọi người, nếu như bạn cũng đã từng trải qua cảm giác như vậy, bạn sẽ hiểu được họ.
Relf hiểu Colvin bởi y đã nhìn thấy cha mình phát điên vì nghe thấy âm thanh của tà thần.
Quý ông và phu nhân đã hết cách cứu vì họ nguyện ý tiếp xúc với tà thần.
Nhưng Colvin và Clauris thì không phải, họ là trẻ con, họ là người được chọn.
Colvin có một quãng thời gian rất kỳ lạ, cậu ấy vốn là một người ít nói bỗng nhiên chủ động tìm y nói chuyện, còn cố gắng ngăn cản cha của cậu ấy nghiên cứu, ngăn cản phu nhân liên hệ với những người áo đen.
Lúc ấy Colvin như tràn trề sức sống, đôi mắt như ngọc quý không còn đờ đẫn như xưa, khiến Relf liên tưởng tới biển rộng. Lúc ấy Colvin cũng không còn đi lang thang vào nửa đêm, không phát ra âm thanh kỳ quái nữa, chỉ là cậu ấy dường như rất mệt mỏi, tinh thần uể oải suy sụp.
Quãng thời gian ấy trong nhà cũng có thầy giáo và học sinh vào ở, Colvin có vẻ rất thân thiết với những người học sinh ấy.
Nhưng khi con người nhỏ bé đứng trước mặt nhân vật bí ẩn, tất cả nỗ lực đều trở nên uổng công vô ích.
Colvin chỉ duy trì được sự tỉnh táo trong quãng thời gian ấy, không bao lâu sau cậu lại quay trở về tình trạng như trước, lần này còn nặng nề hơn, điên cuồng hơn.
Sau đó phu nhân bỏ mạng trong buổi nghi thức hiến tế, các học sinh cũng chết thảm tại chỗ. Thảm trạng tử vong của phu nhân ảnh hưởng đến quý ông, quý ông bởi vậy cũng phát điên. Colvin hoàn toàn trở thành con rối chịu sự ảnh hưởng của tà thần, Clauris cũng vô tình bị ảnh hưởng, trở nên cực đoan hơn.
Để trốn chạy khỏi quá khứ máu me và tổ chức của những người áo đen, họ chuyển đến biệt thự ven biển này, không lấu sau đó quý ông tự sát chết. Colvin bắt đầu liên tục sáng tác, văn chương, hội hoạ, điêu khắc, nhạc phổ…..Cậu ấy vốn dĩ đã là một thiên tài thì nay dường như còn nhận được linh cảm đến từ vực sâu.
Sau đó trong lúc vô tình Clauris nhìn thấy bản thảo của Colvin, vô ý hay ngẫu nhiên chỉ là do cô ta cho rằng như vậy, trên thực tế trên đời này làm sao có nhiều chuyện ngẫu nhiên đến thế, tất thảy mọi chuyện chẳng qua là lẽ tất nhiên do người khác trăm phương ngàn kế bày ra mà thôi.
Những bản thảo đó…..là do Colvin thả trước cửa Clauris.
Tối ngày hôm ấy khi y mang bữa tối đến cho Colvin đã tận mắt nhìn thấy cậu lảng vảng trước cửa Clauris, sau đó vờ như vô ý đánh rơi vài trang giấy. Sau khi Relf nhìn thấy định bước đến nhặt lên cho cậu thì chuyện đáng sợ xảy ra.
Colvin đứng ở trước của của Clauris, từ từ xoay đầu lại, đối diện với y, chậm rãi nở một nụ cười máy móc, vô nghĩa nhưng có thể giải mã ra vô số ý nghĩa [1]. Đôi mắt màu xanh nhạt của cậu ấy nhìn như thuỷ tinh vô cơ, không có bất kỳ ánh sáng nào của nhân loại.
Relf đứng yên bất động tại chỗ, y biết, đó là ý chỉ của tà thần.
Nhưng vì sau tà thần lại làm như vậy.
Relf không rõ, nhưng y đã có câu trả lời sau đó không lâu, Clauris chỉnh sửa lại những bài viết có liên quan đến tà thần mang đi xuất bản.
Nên biết rằng hầu hết kiến thức của con người về quá khứ đều đến từ thư tịch và tác phẩm, mà những thứ có thể vượt qua thời gian được loài người đón đọc thì chỉ có các tác phẩm của nhà văn học, nghệ thuật gia. Ví dụ như “Kinh thánh” của Đấng Chris, ví dụ như sử thi Homer, ví dụ như David của Michelangelo, ví dụ như Đêm đầy sao của Van Gogh….
Clauris nhờ vào những bài viết này đã nhanh chóng vụt sáng trở thành tiểu thuyết gia, nhà văn học nổi danh, những độc giả ngoại giới săn lùng tác phẩm của cô, đồng thời cũng săn lùng những tư tưởng về Cựu thần được tiết lộ trong chính những tác phẩm của cô.
Những quyển sách này là tuyên ngôn cho sự trở lại của các Cựu thần, nó nói cho mọi người biết, Cựu thần tồn tại trong hôm qua, hôm nay và vĩnh viễn.
Mà ba người trong biệt thự, bất kể là y, hay là Colvin, hay là Clauris đều đã bị bóng tối của Cựu thần che phủ từ lâu, không còn đường để trốn nữa.
Lục Phi Trầm suy đoán đa số là chính xác, y thật sự không chấp nhận được việc Clauris chiếm lấy những vinh dự đáng lẽ thuộc về Colvin, nhưng y càng không chấp nhận việc loại sách có liên quan đến Cựu thần được xuất bản hoàn chỉnh.
Trước khi Colvin mất tích, y ở trong tầm mắt của Colvin, không, phải nói là nằm trong tầm mắt của Cựu thần, y không thể làm được gì. Nhưng sau khi Colvin vẽ trận pháp trong phòng khách, bị máu tươi của Burton kích hoạt rồi biến mất, y đã giấu bản thảo kia trước khi Clauris tìm ra.
*********************************************
[1]: Tương tự như tác phẩm Nàng Mona Lisa của Leonardo da Vinci, bức tranh này chứa đựng một trong những bí ẩn lớn nhất của làng hội họa thế giới: Nụ cười của nàng Mona Lisa! Bởi vì thoạt nhìn, ta tưởng là nàng đang cười. Nhưng ở một góc nhìn khác, gương mặt của nàng bỗng chốc nghiêm nghị. Điều này khiến nhiều người phải đặt câu hỏi: Rốt cuộc, cảm xúc thật của Mona Lisa là gì? Nàng có thực sự đang cười không?
Relft quả thật là người giấu bản thảo, lời Lục Phi Trầm nói cũng không khác sự thật là bao.
Relf nhớ lại tuổi thơ của mình, cha y là người đánh cá theo tàu ra biển, Relf là con của người đánh cá nghèo, từ nhỏ đã không biết mẹ mình là ai. Có một lần y bị sốt cao ở bến tàu, cha y ra biển chưa trở về còn người trên bến tàu cũng không ai quan tâm y, y cứ thế sốt đến rát họng.
Cha y đúng lúc quay trở lại vội vàng đưa y đi thầy lang mới giữ được mạng, từ đó về sau y trở thành người câm.
Cha của y xưa nay không ghét bỏ y, Relf cũng không trách móc ông. Hai cha con kiếm sống ở ven biển, ngày tháng trôi qua tuy cực khổ nhưng vẫn tràn ngập hi vọng.
Nhưng tất cả những thứ này đã vỡ nát tan tành theo một lần ra biển của cha.
Ngày ấy cha y đi theo tàu Loren ra biển đánh cá, tàu Loren cách xa vĩ tuyến ban đầu một cách lạ lùng, khi những con tàu cứu hộ khác ra biển tìm kiếm thì phát hiện tàu Loren bị hư hỏng nghiêm trọng, trên tàu kẻ chết người điên. Năm đó Relf cũng ra biển tìm kiếm tàu Loren, tuy rằng y vừa nhỏ lại bị câm nhưng y không thể bỏ mặc cha mình được.
Cha của y vẫn còn sống nhưng gần như đã điên rồi, ông nắm tay y, đứt quãng kể lại những chuyện mà bọn họ gặp phải.
Cha nói sau khi họ ra biển thuyền viên trên tàu đền nằm mơ về một con quái vật to lớn, có người còn mơ về một tòa thành cổ xưa to lớn. Có người phát điên cũng có người sốt cao mê sảng nói những âm thanh kỳ quái. Ngay sau đó tàu của họ đụng phải đá ngầm trong lòng biển, thật ra thứ đó không phải là đá ngầm mà là một tòa thành cổ xưa khổng lồ bỗng nhiên vươn mình ra khỏi mặt biển.
Cha nói họ nghe thấy tiếng kêu gọi xa xăm từ vực sâu, có người điên cuồng nhảy thẳng vào biển rộng, có người bị âm thanh ấy dọa chết tươi. Người phát điên bắt đầu tự chém giết lẫn nhau, bão táp âm thầm kéo tới. Con tàu sau khi va vào đá ngầm không bao giờ có thể ra biển nữa, chìm nổi trong sóng biển và bão táp, cha của Relf tự cột mình với cabin mới thoát chết được.
Sau khi cha nói những chuyện này cho Relf xong thì vô cùng hối hận, Relf nhớ cha đã từng nói với mình.
“Không…..Không, Relf, con trai ta, ta không nên kể cho con biết! Cha điên rồi, lời của cha đều là lời điên rồ!”
“Cũng may con không nói được. Đừng kể chuyện này cho bất kỳ ai, cứ nghĩ rằng con cũng chưa từng nghe thấy. Đó là lời kêu gọi của Thần, những người nghe thấy đều sẽ phát điên.”
“Relf! Hãy quên đi!”
Cha ngắt quãng căn dặn y xong cũng nhảy xuống biển tự sát.
Relf được những người khác mang về bến tàu, từ đó trở thành cô nhi. May mà y đã từng học theo cha làm lưới đánh cá nên dù còn nhỏ lại bị câm, y cũng không đến nỗi chết đói.
Có người hỏi y trước khi chết cha đã nói với y những gì, Relf lúc này thầm cảm thấy may mắn vì mình bị câm, họ cũng không thật sự muốn nghe y nói. Bọn họ chỉ xem chuyện này thành đề tài để cười nhạo, mỉa mai cha y là một kẻ yếu đuối bị ảo giác của mình hù dọa đến mức nhảy xuống biển tự sát.
Chỉ có Relft, người con không thể nói chuyện biết lời cha mình đều là sự thật, cha y trong trạng thái không tỉnh tảo mới lỡ lời kể ra cho y biết, sau đó ông hối hận, tự sát vì cho rằng tà thần sẽ thông qua ông kiếm tới con trai mình.
Cha y không phải kẻ yếu đuối mà ngược lại, ông là dũng sĩ đấu tranh với bão táp trên chính con tàu bị hư hỏng nặng nề, là người đàn ông kiên trì đến trước mặt con mình dù đang chịu sự đe dọa của tà thần, là người cha đã cố gắng bảo vệ con trai bằng cái chết của chính mình.
Mặc dù những gì ông làm đều ngu ngốc, nhưng từ trước đến nay ông đều là một người đàn ông chân chính.
Sau đó Relf gặp được một quý ông và Colvin vì biết chuyện nên mới tới đây, quý ông không hề xem thường một người câm như y, trái lại còn kiên nhẫn giao tiếp với y, vụng về huơ tay múa chân ra dấu.
Colvin mặc một bộ đồ của trẻ em, đôi mắt tròn xoe như viên ngọc yên lặng đứng tại chỗ, nho nhã như một cậu hoàng tử.
Relf không muốn giao tiếp với vị quý ông ấy, sau khi kết thúc cuộc điều tra ở bến tàu nhìn thấy y một mình cô đơn, ông ta đã đưa y về nhà mình nuôi dưỡng.
Gia đình của quý ông này đều là người tốt, họ không coi y như người hầu, nhưng y không thể ngồi không hưởng thụ lòng tốt của gia đình ấy, vì vậy y cố gắng giúp đỡ một ít việc nhà, giúp đỡ chăm sóc Colvin và Clauris.
Một khoảng thời gian sau Relf bỗng nhận ra điều bất thường ẩn trong căn nhà này.
Kể từ khi phu nhân thường xuyên qua lại với một đám người kỳ dị mặc áo choàng đen, quý ông say mê nghiên cứu tín ngưỡng có liên quan đến tà thần, thường xuyên rời nhà một cách khó hiểu, Colvin như nghe được tiếng kêu gọi vô danh nào đó, Clauris càng ngày càng trở nên cực đoán….Bóng tối vô hình dần dần lan tràn trong căn nhà tưởng như bình thường này.
Relf chứng kiến mọi chuyện từ từ rơi vào vực sâu không thể cứu vãn, y từng thấy những người kỳ quái mặc áo choàng đen giống phu nhân đi xuống tầng hầm, sau đó bà bắt đầu thường xuyên lẩm bẩm “Chúa Cha” “Đấng cứu rỗi”…..Y cũng tận mắt chứng kiến hoàng tử bé Colvin lang thang trong biệt thự lúc nửa đêm, cậu ấy cứ quanh quẩn mãi ở ngay trên tầng hầm, tầm mắt nhìn về nơi xa xăm nào đó thì thầm nói nhỏ.
Cậu ấy đang cộng hưởng với một sinh vật khủng bố vô hình nào đó, như Moses đi vào hang núi nghe thấy lời Chúa, cậu ấy cũng đang nghe thấy một tiếng gọi ở nơi xa xăm.
Bạn phải hiểu rằng trên đời này quả thật có những người linh cảm rất nhạy bén. Họ sẽ nghe thấy ai đó gọi mình trên đường phố mênh mang, họ sẽ bừng tỉnh lúc nửa đêm phát hiện có bóng đen đang chăm chú nhìn họ ở đầu giường, một ngày nào đó họ sẽ nghe thấy lời Thiên Khải đến từ tương lai, từ một phàm nhân trở thành nhà tiên tri, một ngày nào đó họ đột nhiên thấy được một đoạn ký ức từ trước khi họ ra đời, biết về ánh sáng của những Cựu thần thời viễn cổ.
Trong quá khứ những người như vậy có thời đại được gọi là phù thủy, có thời đại gọi là tiên tri, có thời đại gọi là Chúa Thánh thần, cũng có thời đại gọi là ngoại cảm, cũng có lúc họ được gọi là pháp sư. Ở thời hiện đại họ có tên gọi là người siêu năng lực, người biến dị, hoặc người sở hữu năng lực siêu nhiên. Và tất nhiên cũng có kẻ xem họ là người điên, hoang tưởng, quái dị, trong thời hiện đại nếu họ không biết cách che giấu năng lực thì họ hoặc là sẽ bị những nhà khoa học bắt đi làm thí nghiệm, hoặc là sẽ bị tống vào bệnh viện tâm thần.
Bởi vì họ khác với những phàm nhân tầm thường, họ thấy quá nhiều chân tướng phía sau chân tướng, thậm chí họ sẽ nghi ngờ rốt cuộc là thế giới này điên rồi hay chính họ đã điên rồi.
Nếu như bạn khác với tất cả mọi người, nếu như bạn cũng đã từng trải qua cảm giác như vậy, bạn sẽ hiểu được họ.
Relf hiểu Colvin bởi y đã nhìn thấy cha mình phát điên vì nghe thấy âm thanh của tà thần.
Quý ông và phu nhân đã hết cách cứu vì họ nguyện ý tiếp xúc với tà thần.
Nhưng Colvin và Clauris thì không phải, họ là trẻ con, họ là người được chọn.
Colvin có một quãng thời gian rất kỳ lạ, cậu ấy vốn là một người ít nói bỗng nhiên chủ động tìm y nói chuyện, còn cố gắng ngăn cản cha của cậu ấy nghiên cứu, ngăn cản phu nhân liên hệ với những người áo đen.
Lúc ấy Colvin như tràn trề sức sống, đôi mắt như ngọc quý không còn đờ đẫn như xưa, khiến Relf liên tưởng tới biển rộng. Lúc ấy Colvin cũng không còn đi lang thang vào nửa đêm, không phát ra âm thanh kỳ quái nữa, chỉ là cậu ấy dường như rất mệt mỏi, tinh thần uể oải suy sụp.
Quãng thời gian ấy trong nhà cũng có thầy giáo và học sinh vào ở, Colvin có vẻ rất thân thiết với những người học sinh ấy.
Nhưng khi con người nhỏ bé đứng trước mặt nhân vật bí ẩn, tất cả nỗ lực đều trở nên uổng công vô ích.
Colvin chỉ duy trì được sự tỉnh táo trong quãng thời gian ấy, không bao lâu sau cậu lại quay trở về tình trạng như trước, lần này còn nặng nề hơn, điên cuồng hơn.
Sau đó phu nhân bỏ mạng trong buổi nghi thức hiến tế, các học sinh cũng chết thảm tại chỗ. Thảm trạng tử vong của phu nhân ảnh hưởng đến quý ông, quý ông bởi vậy cũng phát điên. Colvin hoàn toàn trở thành con rối chịu sự ảnh hưởng của tà thần, Clauris cũng vô tình bị ảnh hưởng, trở nên cực đoan hơn.
Để trốn chạy khỏi quá khứ máu me và tổ chức của những người áo đen, họ chuyển đến biệt thự ven biển này, không lấu sau đó quý ông tự sát chết. Colvin bắt đầu liên tục sáng tác, văn chương, hội hoạ, điêu khắc, nhạc phổ…..Cậu ấy vốn dĩ đã là một thiên tài thì nay dường như còn nhận được linh cảm đến từ vực sâu.
Sau đó trong lúc vô tình Clauris nhìn thấy bản thảo của Colvin, vô ý hay ngẫu nhiên chỉ là do cô ta cho rằng như vậy, trên thực tế trên đời này làm sao có nhiều chuyện ngẫu nhiên đến thế, tất thảy mọi chuyện chẳng qua là lẽ tất nhiên do người khác trăm phương ngàn kế bày ra mà thôi.
Những bản thảo đó…..là do Colvin thả trước cửa Clauris.
Tối ngày hôm ấy khi y mang bữa tối đến cho Colvin đã tận mắt nhìn thấy cậu lảng vảng trước cửa Clauris, sau đó vờ như vô ý đánh rơi vài trang giấy. Sau khi Relf nhìn thấy định bước đến nhặt lên cho cậu thì chuyện đáng sợ xảy ra.
Colvin đứng ở trước của của Clauris, từ từ xoay đầu lại, đối diện với y, chậm rãi nở một nụ cười máy móc, vô nghĩa nhưng có thể giải mã ra vô số ý nghĩa [1]. Đôi mắt màu xanh nhạt của cậu ấy nhìn như thuỷ tinh vô cơ, không có bất kỳ ánh sáng nào của nhân loại.
Relf đứng yên bất động tại chỗ, y biết, đó là ý chỉ của tà thần.
Nhưng vì sau tà thần lại làm như vậy.
Relf không rõ, nhưng y đã có câu trả lời sau đó không lâu, Clauris chỉnh sửa lại những bài viết có liên quan đến tà thần mang đi xuất bản.
Nên biết rằng hầu hết kiến thức của con người về quá khứ đều đến từ thư tịch và tác phẩm, mà những thứ có thể vượt qua thời gian được loài người đón đọc thì chỉ có các tác phẩm của nhà văn học, nghệ thuật gia. Ví dụ như “Kinh thánh” của Đấng Chris, ví dụ như sử thi Homer, ví dụ như David của Michelangelo, ví dụ như Đêm đầy sao của Van Gogh….
Clauris nhờ vào những bài viết này đã nhanh chóng vụt sáng trở thành tiểu thuyết gia, nhà văn học nổi danh, những độc giả ngoại giới săn lùng tác phẩm của cô, đồng thời cũng săn lùng những tư tưởng về Cựu thần được tiết lộ trong chính những tác phẩm của cô.
Những quyển sách này là tuyên ngôn cho sự trở lại của các Cựu thần, nó nói cho mọi người biết, Cựu thần tồn tại trong hôm qua, hôm nay và vĩnh viễn.
Mà ba người trong biệt thự, bất kể là y, hay là Colvin, hay là Clauris đều đã bị bóng tối của Cựu thần che phủ từ lâu, không còn đường để trốn nữa.
Lục Phi Trầm suy đoán đa số là chính xác, y thật sự không chấp nhận được việc Clauris chiếm lấy những vinh dự đáng lẽ thuộc về Colvin, nhưng y càng không chấp nhận việc loại sách có liên quan đến Cựu thần được xuất bản hoàn chỉnh.
Trước khi Colvin mất tích, y ở trong tầm mắt của Colvin, không, phải nói là nằm trong tầm mắt của Cựu thần, y không thể làm được gì. Nhưng sau khi Colvin vẽ trận pháp trong phòng khách, bị máu tươi của Burton kích hoạt rồi biến mất, y đã giấu bản thảo kia trước khi Clauris tìm ra.
*********************************************
[1]: Tương tự như tác phẩm Nàng Mona Lisa của Leonardo da Vinci, bức tranh này chứa đựng một trong những bí ẩn lớn nhất của làng hội họa thế giới: Nụ cười của nàng Mona Lisa! Bởi vì thoạt nhìn, ta tưởng là nàng đang cười. Nhưng ở một góc nhìn khác, gương mặt của nàng bỗng chốc nghiêm nghị. Điều này khiến nhiều người phải đặt câu hỏi: Rốt cuộc, cảm xúc thật của Mona Lisa là gì? Nàng có thực sự đang cười không?
Danh sách chương