Jane

Họ? Tiếng mở cửa phòng đột nhiên vang lên, Sở Dương Băng giật nảy mình, cậu xoay người trốn ra sau Trinh nữ sắt, Trinh nữ sắt cao hai mét vừa hay che được toàn bộ cơ thể cậu.

Tiếng bước chân từ từ đến gần, nhịp tim đập của Sở Dương Băng cũng càng ngày càng nhanh hơn.

Người tới có lẽ là hầu gái, chỉ cần cô ta đi vào chắc chắn sẽ nhìn thấy cậu, cậu đã từng đọ sức với người hầu gái cách một tấm vách cửa, cậu biết rất rõ ràng về sức mạnh đến kỳ quái của cô ta. Đây là hình thất, chỉ cần bị phát hiện cậu chắc chắn phải chết.

Tiếng bước chân ngày càng đến gần, cả căn hình thất này hoàn toàn trống trải, ngoài trừ cái hòm Trinh nữ sắt này thì không hề có bất kỳ góc chết hay thứ có thể che khuất nào.

Tiếng kêu đau đớn yếu ớt của Maria truyền ra từ trong Trinh nữ sắt, tiếng bước chân càng ngày càng gần, Sở Dương Băng tựa lưng lên Trinh nữ sắt, cả người cứng ngắc tay chân lạnh lẽo, suy nghĩ của cậu từ từ loạn hết cả lên.

Làm sao bây giờ? Nên làm gì đây? Bây giờ cậu đã rơi vào tuyệt cảnh rồi ư, cậu sẽ chết sao?

Mọi chuyện đã diễn ra đến đây, nếu nói hối hận thì Sở Dương Băng có đấy.

Nếu cậu phát hiện ra sự khác thường của Mary và Angelina sớm hơn, nếu như chú ý tới sự tồn tại của người hầu sớm hơn, nếu như cậu có đủ nhẫn tâm, ít nhất cậu đã có thể cứu Maria.

Sở Dương Băng có hối hận, nhưng cậu không hề hối hận vì lần này đã xông đến.

Nếu như cậu thật sự mặc kệ Maria đối mặt với nguy hiểm, kể cả việc thử chạy đến hình thất để cứu em cũng không làm, vậy thì đó không phải là cậu nữa rồi!

Tiếng rên rỉ bên trong Trinh nữ sắt vang lên lớn hơn khiến Sở Dương Băng bỗng bừng tỉnh.

Vốn dĩ Maria đã phải chịu nỗi đau đớn tột cùng, tiếng rên rỉ ngày một lớn hơn này chắc chắn sẽ càng bào mòn sức lực của em hơn nữa, lý do khiến em làm như vậy cũng chỉ có một – em muốn lấy chính bản thân mình để hấp dẫn sự chú ý của người hầu gái, em muốn cố gắng để bảo vệ Sở Dương Băng, muốn Sở Dương Băng được sống tiếp!

Sự thật này khiến nội tâm Sở Dương Băng chấn động, cậu tựa lên Trinh nữ sắt, cái lạnh lẽo của kim loại xuyên qua quần áo leo lên lưng của cậu.

Không! Không được! Cậu không được hoảng loạn, cậu không thể từ bỏ!

Coi như là vì Maria, cậu cũng phải sống sót!

Chỉ có sống tiếp cậu mới có thể nói lại phỏng đoán của mình cho Lilith và Vivian nghe.

Tiếng bước chân đã đến rất gần, Sở Dương Băng có thể tưởng tượng ra hình ảnh người hầu gái đứng trước Trinh nữ sắt.

Bình tĩnh, bình tĩnh, bình tĩnh.

Sở Dường Băng bắt đầu liếc nhanh qua bốn phía, tìm kiếm khả năng có thể trốn thoát.

Nhưng càng nhìn thì càng tuyệt vọng, đằng sau Trinh nữ sắt là tường, chỗ hai bức tường giao nhau là một góc vuông vuông vức, không hề có chỗ nào để núp.

Lúc này Sở Dương Băng đang tựa lưng vào Trinh nữ sắt bỗng nhiên khẽ run lên.

“A!”

Tiếng kêu của Maria bỗng nhiên cất cao.

Có vẻ như người hầu gái đang làm gì đinh sắt, khiến cho máu từ giữa khẽ hở của Trinh nữ sắt tuôn ra càng nhiều hơn.

Sở Dương Băng run lên trong lòng, thật sự không được, cậu chỉ có thể tranh thủ lúc người hầu gái đang tra tấn Maria để tìm cơ hội chạy trốn, nhưng làm như vậy thì nguy hiểm quá lớn. Hầu gái tổng cộng có ba người, phàm là có bất kỳ sai lầm nào Sở Dương Băng cũng sẽ bị chặn lại.

Sở Dương Băng nghe thấy tiếng dây xích khóa dịch chuyển, một chiếc móc sắt vô cùng lớn được hạ xuống từ nóc nhà của hình thất.

Sở Dương Băng biết rõ họ sắp làm gì, những người trước đây chết trong phòng hình thất đều là bị treo ở giữa không trung, hiển nhiên người hầu gái cũng định treo Trinh nữ sắt lên.

Chuyện này đối với Sở Dương Băng chẳng khác nào chó cắn áo rách, một khi Trinh nữ sắt bị treo lên thì trong phòng hình thất này không còn thứ gì khác có thể che chắn cậu, đến lúc đó cậu chắc chắn sẽ rơi vào tình cảnh mặt đối mặt với người hầu gái.

Cậu bắt buộc phải ra quyết định, chạy, hoặc là không chạy?

Âm thanh người hầu gái điều khiển dây xích sắt vang lên, cô ta hình như đang thắc mắc dây xích sắt vốn dĩ đã được quấn gọn tại sao lại rơi ra.

Đúng lúc này khi tầm mắt Sở Dương Băng lướt qua sàn nhà, cậu chợt phát hiện chỗ bất thường.

Sàn nhà làm từ đá đen có một dấu vết hình vuông mờ mờ.

Người hầu gái ở phía bên kia quấn lại dây xích sắt, Sở Dương Băng biết cậu không còn thời gian nữa, cậu ngồi xổm xuống, nằm rạp lên mặt đất.

Có Trinh nữ sắt che chắn, Sở Dương Băng lúc này đang nằm ở góc chết đối với tầm mắt người hầu gái, cậu nằm trên mặt đất, vươn tay ấn xuống cái dấu hình vuông kia.

Chỗ Sở Dương Băng ấn lên là một cái góc, nơi cậu ấn xuống bỗng nhiên hạ xuống một khoảng không.

Sở Dương Băng lập tức nhận ra cái thứ hình vuông này e rằng là một cánh cửa ngầm, cánh cửa ngầm này rất lớn có thể đủ cho một người trưởng thành ngã xuống. Mà phía dưới của cái cửa này là gì? Dưới đó sâu bao nhiêu? Chắc không phải là bẫy đao chi chít chứ?

Người hầu gái ném dây xích đã được quấn gọn lên, treo lên cái móc sắt một cách chuẩn xác.

Sở Dương Băng không còn thời gian để suy nghĩ cân nhắc nữa, cậu chỉ có thể đánh cược một phen, liều mạng lao ra ngoài có khả năng sẽ chết, không xông ra thì cậu chỉ có thể thử xem cái cửa này ra sao.

So sánh hai cái với nhau, Sở Dương Băng quyết định đứng lên, men theo góc chết đi đến phía cánh cửa ngầm, thả người nhảy xuống.

Cửa mở, Sở Dương Băng xuyên qua sàn nhà của tầng hầm, cảm giác không trọng lực vừa trôi qua, cậu đã ngã ầm vào trong dòng sông ngầm dưới lòng đất.

Thì ra dưới lâu đài có một dòng sông ngầm trong lòng đất, nước sông chảy tương đối nhẹ nhàng khiến cho Sở Dương Băng có cơ hội vùng vẫy. Cậu không biết bơi, nhưng thời điểm cấp bách đạp hai ba phát để đầu thò ra khỏi nước thì cậu vẫn có thể làm được.

Khoảng cách từ cánh cửa ngầm đến dòng sông dưới lòng đất này ước chừng tầm mười mét, may mắn ở chỗ lúc cậu lăn xuống nhờ cánh cửa của cửa ngầm hạ xuống, khoảng cách tiếp xúc với mặt sông nhỏ. Nếu như cậu nằm ngang mà ngã xuống có lẽ sẽ bị ngã bể đầu, tới lúc bị sông ngầm dưới lòng đất cuốn đi thì e là lành ít dữ nhiều rồi.

Sở Dương Băng vẫy vùng trong sông bò lên trên bờ, sau đó không dám dừng lại mà chạy dọc theo bờ sông, cách xa vị trí cửa mở một khoảng. Cậu lo lắng người hầu gái nghe thấy tiếng động phát hiện ra có chỗ bất thường, nhìn xuống theo cánh cửa ngầm.

Nhưng lần này nữ thần may mắn đã chịu ngó ngàng tới cậu, có lẽ do cảm quan của người hầu gái quá kém, bọn họ cũng không phát hiện ra điều gì bất thường.

Nước của dòng sông ngầm vô cùng lạnh, Sở Dương Băng mặc bộ đồ ướt đẫm dựa trên bờ, bị đông cứng đến mức run lẩy bẩy. Bây giờ cậu không trèo lên nổi, không nghe thấy bất cứ âm thanh nào, cũng hoàn toàn không biết tình hình bên trong phòng hình thất ra sao.

Nhưng có thể khẳng định một điều, đó là Maria….Em không sống nổi….

Sự thật này khiến cho Sở Dương Băng đau đớn tột cùng, bất kể là Elizabeth, Diana hay Angelina, hai người đầu tiên cậu không quen thân, cái chết của họ chỉ mang đến cho Sở Dương Băng cảm giác sợ hãi và thương hại như mèo khóc chuột mà thôi, người cuối cùng là bị Lilith bày kế, có thể nói chết không hết tội.

Ba người họ chết dễ dàng như thế, dễ dàng đến mức Sở Dương Băng thậm chí còn chưa kịp tiêu hóa sức nặng nhẹ của cái chết thì thi thể của họ cũng đã không còn rồi. Nhưng lần này Sở Dương Băng trở về từ cõi chết, chấp nhận mạo hiểm xông tới những tưởng cứu được Maria nào ngờ em vẫn phải nộp mạng lại, trước lúc chết còn chịu đau đớn đến vậy.

Sở Dương Băng ngồi dưới đất suy sụp ôm lấy hai đầu gối.

Cậu sai rồi, đêm nay cậu đã làm sai hai việc. Việc đầu tiên là trước khi người hầu gái quay lại đã không đủ nhẫn tâm đưa Maria ra khỏi Trinh nữ sắt, việc thứ hai là khi phát hiện không thể cứu được Maria đã không cho em được ra đi trong thanh thản.

Sở Dương Băng duỗi tay ra, nhìn đầu ngón tay tái nhợt lạnh lão cứng ngắc của mình, kinh ngạc mà ngơ ngẩn.

Nếu như đêm nay người tới là Lilith thì sao? Cô sẽ làm thế nào? Theo tính cách của Lilith mà nói, cô ấy sẽ nhanh chóng quyết định mặc kệ Maria đau đớn thế nào cũng sẽ dứt khoát mở Trinh nữ sắt ra, hoặc cô ấy sẽ tỉnh táo cho Maria một đao trí mạng trước khi chạy trốn.

Tại sao cậu lại nhẹ dạ như vậy? Tại sao lại vô dụng như vậy? Tại sao không cứu được em cũng không thể giúp em bớt phải chịu đau khổ?

Sở Dương Băng đột nhiên nắm chặt tay lại, cậu nhắm mắt tự nhủ với mình.

Đây là lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng. Maria là người đầu tiên, cũng là người cuối cùng.

Cậu nhất định phải thích nghi, nhất định phải thay đổi, nếu như cậu có thể sống sót vượt qua câu chuyện này, nếu như còn có câu chuyện tiếp theo, cậu chắc chắn sẽ không để chuyện này xảy ra thêm lần nữa.

Sở Dương Băng ngồi cạnh dòng sông ngầm này không biết đã bao lâu, dòng sông nhẹ nhàng chảy qua trước mặt cậu, khí lạnh và ẩm thấp dưới lòng đất rất mạnh, bộ váy ướt đẫm trên người khiến nhiệt độ cơ thể cậu liên tục bị hạ xuống. Cứ tiếp tục như vậy, Sở Dương Băng sẽ nhanh chóng phải đối mặt với nguy cơ bị mất nhiệt độ.

Lựa chọn tốt nhất của cậu lúc này là cởi bộ váy bị ướt đang mặc ra, nhưng bây giờ cái váy này đã rối tung loạn xạ với nhau, nếu cậu mạnh tay cởi ra có thê sẽ xé rách váy. Lâu đài có một điểm chết người đó là nam giới bắt buộc phải mặc váy, mặc váy mới được ngầm thừa nhận là nữ giới, nếu cậu cởi ra thì e rằng sẽ không còn cái để mặc về.

Sở Dương Băng không muốn vất vả lắm mới thoát khỏi tay người hầu gái lại vì bại lộ giới tính thật mà chết.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Sở Dương Băng đứng dậy vận động một lát, vất vả duy trì thân nhiệt của bản thân. Cậu bắt đầu cân nhắc đến việc cởi váy ra, tình hình ở tầng hầm không rõ ràng, nếu cậu muốn quay trở lại tầng hầm thì phải trèo ngược về cánh cửa ngầm. Nếu nhiệt độ cơ thể tiếp tục bị giảm xuống, tỷ lệ trở về của cậu lại càng nhỏ.

Ngay tại lúc Sở Dương Băng đang suy nghĩ thì cánh cửa ngầm mở ra, một bóng đen bị quẳng từ trên xuống rơi vào lòng sông cái “rầm” khiến nước văng lên tung tóe.

Sở Dương Băng ngẩn ra, ngay lập tức nhận ra thứ đó là gì.

Cậu tựa như bị hoảng loạn giữa sông, khoát nước loạn xạ mò mẫm tới bên cạnh bóng đen đó, vươn tay kéo thứ đó bơi lên bờ.

Mùi máu tanh nồng nặc và cảm giác trơn trượt chấn động tim Sở Dương Băng. Trong lòng đất tăm tối không có bất cứ ánh sáng nào, Sở Dương Băng run rẩy ôm trọn bóng đen ấy, cậu há miệng, gào khóc trong thầm lặng.

Cái đống máu thịt be bét trên tay cậu đã hoàn toàn không còn nhận ra được là thứ gì, nhưng Sở Dương Băng biết, đây là thi thể của Maria, đúng là thi thể của Maria!

Maria bị ép khô máu, thi thể bị ném vào lòng sông ngầm.

Tay Sở Dương Băng run rẩy sờ xuống, máu thịt và tất cả những gì cậu sờ tới có thể là nội tạng của Maria, là phần ruột bị rơi ra của Maria, cũng có thể là trái tim của em. Sở Dương Băng mò mẫm loạn xạ, cuối cùng mò được đầu của Maria.

Mái tóc vàng của Maria bị máu dính bết lại với nhau, trên đầu là những lỗ máu rộng toác, nơi vốn dĩ là vị trí của đôi mắt giờ chỉ còn lại hai lỗ máu trống không.

Sở Dương Băng ôm bộ thi thể đã không nhìn ra được hình người kia, tuyệt vọng thê lương gào thét trong câm lặng, cậu ép buộc bản thân phải nhớ kỹ cảm giác này, ép buộc mình phải nhớ kỹ Maria. Cậu không chảy được nước mắt, kêu không thành tiếng, nhưng cậu tự nói với bản thân mình, nhớ kỹ tất cả những chuyện này!

Sau khi suy sụp trong thầm lặng, Sở Dương Băng thả thi thể của Maria xuống.

Cậu suy nhĩ lại một lát, cuối cùng vẫn ôm thi thể em, lội nước đi vào trong lòng sông. Cậu đặt thi thể của Maria vào giữa làn nước nhẹ nhàng như cách người mẹ đang ru đứa con thơ yên ngủ. Để thi thể của em trôi đi theo dòng sông róc rách.

Sở Dương Băng nghĩ, có lẽ Maria sẽ không thích phải vĩnh viễn nằm lại trong lòng đất của tòa lâu đài tối tăm hắc ám này!

Để cho em trôi theo dòng nước, không bao giờ trở lại nơi đã mang đến cho em bao nỗi đau đớn và sợ hãi vô biên này nữa.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện