Vừa theo giáo viên hướng dẫn của bệnh viện khu quân đội kiểm tra xong các phòng bệnh, Thư Diểu vừa mới ngồi xuống nghỉ ngơi chưa được bao lâu thì nhận được cuộc gọi của Tần Tri Hành. Sáng thứ Hai, Viện kiểm sát họp định kỳ, trong lúc giải lao, Tần Tri Dự vào phòng lấy nước thì bất ngờ ngất xỉu.
Thư Diểu còn chưa kịp uống ngụm nước nào, vội vàng đứng dậy chờ sẵn ở cổng bệnh viện. Đến khi Tần Tri Dự được đẩy ra từ phòng cấp cứu, ngoài cửa phòng bệnh đã có lác đác vài người chờ sẵn.
Y tá sau khi truyền dịch xong cho Tần Tri Dự đang mê man, bưng khay đi đến trước cửa phòng bệnh, nhìn Thư Diểu và mấy người bên cạnh vẻ mặt đầy lo lắng, liền thở dài một hơi rồi lại thở dài thêm lần nữa: “Bác sĩ Thư, vừa mới kiểm tra toàn thân cho cậu ấy xong, cậu ấm nhà họ Tần này sao lại hành hạ bản thân đến mức này chứ, loét dạ dày cấp tính kèm xuất huyết, chậm thêm chút nữa thì không biết hậu quả sẽ ra sao. Vừa rồi bác sĩ Lưu khoa thần kinh cũng có ghé qua, chẩn đoán suy nhược thần kinh nghiêm trọng, khó ngủ trầm trọng.”
Một y tá lớn tuổi hơn, vốn là người đã nhìn họ lớn lên từ nhỏ, cố ý nói nặng thêm một chút để nhấn mạnh mức độ nghiêm trọng, cuối cùng dặn Thư Diểu đi làm thủ tục nhập viện để theo dõi trong một tuần.
Tần Tri Hành xoa xoa huyệt thái dương đang giật liên hồi, cố chịu cơn mệt mỏi sau khi thức đêm: “Diểu Diểu, Đông Tử sắp đến rồi, em xin nghỉ rồi qua Lan Đình lấy ít đồ thay cho anh ấy, chuyện này tạm thời giấu ba mẹ anh, thêm chuyện chi bằng bớt chuyện.”
Nói xong, anh xoay người đẩy cửa phòng bệnh, mùi thuốc sát trùng nồng nặc ập vào mũi. Người trên giường bệnh mặc bộ đồ bệnh nhân sọc trắng xanh, dưới hàng mi đen là quầng thâm xám xanh, gương mặt tái nhợt không còn chút máu, tay đặt hơi co lại, ống truyền dịch nhỏ giọt thuốc đều đều vào tĩnh mạch.
Tần Tri Hành kéo lại chăn cho anh, khi đầu ngón tay vô tình chạm vào cằm anh thì ánh mắt vô thức bị sợi dây chuyền trên cổ anh thu hút. Nếu không nhầm, sợi dây này Tần Tri Dự đã đeo hơn năm năm rồi, vẫn luôn giấu trong áo, không cho người ta nhìn thấy.
Anh ấy chẳng có tí áy náy vì hành động nhân lúc người ta đang bệnh, thản nhiên kéo sợi dây mảnh ra khỏi cổ em trai.
Khi thấy chiếc nhẫn xâu trên dây chuyền, ngón tay Tần Tri Hành khựng lại một chút, lát sau mới tìm được chốt dây, nhẹ nhàng rút ra, chiếc nhẫn đính kim cương nhỏ lặng lẽ nằm trong lòng bàn tay anh. Dòng chữ Phạn khắc bên trong nhẫn đập ngay vào mắt anh, anh từng thấy kiểu chữ này trên giấy kinh của Tần Trân.
Có lẽ vì kéo dây hơi mạnh, người trên giường bệnh khẽ hé môi, miệng mơ màng lẩm bẩm, bàn tay đang truyền dịch bất ngờ vươn lên nắm lấy vạt áo của Tần Tri Hành. Anh hơi cúi người, nghiêng tai sát lại gần môi em trai.
Từng tiếng gọi tên “Nguyễn Vụ”, xen lẫn cả giọng nức nở.
Lá cây khô bên ngoài cửa sổ lả tả rơi xuống, không biết từ lúc nào gió lớn nổi lên, cửa sổ vang lên từng đợt kêu.
Tần Tri Hành khẽ cười, tùy tiện đặt sợi dây chuyền lên bàn, từng chút một gỡ tay anh khỏi vạt áo mình, rồi không nhẹ nhàng lắm đeo chiếc nhẫn vào ngón giữa của anh. Chiếc nhẫn lỏng lẻo đeo hờ trên tay anh.
Anh ấy bỗng nhớ đến năm năm trước, Tần Tri Dự cố ý dùng tay phải đeo nhẫn vung vẩy trước mặt mình, tràn đầy đắc ý khoe khoang, không ngừng nói về con mắt thẩm mỹ của Nguyễn Vụ, kích cỡ chiếc nhẫn vừa vặn đến mức nào.
*
Trần Dịch Đông chở Thư Diểu chạy thẳng đến Lan Đình. Khi mở cửa, Thư Diểu vừa lẩm bẩm ngày sinh của Nguyễn Vụ vừa kéo cửa bước thẳng vào phòng ngủ của Tần Tri Dự.
Cửa phòng bật mở, mùi rượu nồng nặc ập tới, rèm cửa đóng kín khiến cả phòng tối om.
Trần Dịch Đông nhíu mày, đầy vẻ chán ghét bước đến bên cửa sổ: “Giờ anh mới hiểu cậu ta đã hành xác mình thế nào.”
Tiếng rèm bị kéo “soạt” một tiếng, bố cục phòng ngủ hiện ra trước mắt hai người.
Toàn bộ bức tường trắng đều dán đầy ảnh của Nguyễn Vụ, cùng với những nơi hai người từng đến, bên cạnh bức tường ảnh còn có một tấm vải trắng treo lơ lửng, chắc là dùng để che bức tường. Trần Dịch Đông nhìn loạt ảnh hai người, không kìm được phải thốt lên: “Mẹ kiếp, đúng là điên rồi.”
Thư Diểu cố nén cảm giác khó chịu trong lòng, tức tối kéo cửa tủ quần áo, cảnh tượng bên trong còn kinh ngạc hơn.
Tủ âm tường chiếm hai phần ba không gian chứa đầy quần áo nữ thời trang mới nhất mùa này, toàn bộ đều là những thương hiệu ít người biết mà Nguyễn Vụ yêu thích.
“Anh thu xếp quần áo cho anh ta đi, em xuống tầng chờ!” Thư Diểu tức giận ném túi cho Trần Dịch Đông, dẫm mạnh mấy lon bia lăn lóc dưới chân, giận dữ bỏ đi.
Bãi đậu xe ngầm trống trải vang vọng từng tiếng bước chân, bên Mỹ giờ đã là nửa đêm. Thư Diểu chẳng màng gì, gọi điện thoại xuyên biên giới cho Phó Thanh Doãn. Đầu dây bên kia mơ màng ừ một tiếng, Thư Diểu liền tuôn một tràng kể lại y chang cảnh tượng vừa thấy ở nhà Tần Tri Dự, tiện thể chửi thêm cả Trương Nam và anh ấy một trận. Đợi cô trút giận xong, trong khoang xe yên tĩnh chỉ còn tiếng thở đều đều của Phó Thanh Doãn, nghe kỹ còn xen lẫn vài tiếng nghiến răng.
Trần Dịch Đông thu dọn rất nhanh, tùy tiện lấy mấy bộ đồ mặc ở nhà nhét vào túi rồi hai người cùng quay lại bệnh viện.
*
Tần Tri Hành vẫn luôn ở bên giường Tần Tri Dự. Sau khi truyền xong chai dịch, không lâu sau, Tần Tri Dự dần mở mắt ra, quay đầu nhìn Tần Tri Hành đang xử lý công việc, cất giọng yếu ớt: “Anh.”
“Tỉnh rồi à?” Tần Tri Hành gập laptop, nâng giường lên để anh có thể ngồi dậy, giảm bớt cảm giác căng cứng.
“Ừm.” Anh khẽ xoay người, nhịn cơn đau bỏng rát ở dạ dày, định kéo chăn thì chợt nhận ra có gì lạ ở ngón tay. Chiếc nhẫn bị cất giấu suốt năm năm giờ lại lỏng lẻo nằm ở ngón giữa, như thể chỉ cần lơ đãng là rơi mất.
“Đúng là không ra gì.” Tần Tri Hành liếc nhìn anh đang đờ đẫn nhìn chiếc nhẫn, khẽ hừ một tiếng.
“Còn hơn anh, bị người ta ngủ xong rồi đá.” Anh khẽ ho, lạnh nhạt đáp trả.
Khi hai người đang lời qua tiếng lại, cửa phòng bệnh bị đẩy ra. Tần Trân xách hộp cơm giữ nhiệt đi vào, mặt mày rạng rỡ: “Nếu không phải Đông Tử lỡ miệng, cô còn không biết cháu nhập viện đấy.”
“Cô tới để hỏi xem cháu định dằn vặt bản thân tới khi nào mới thôi.”
Tần Tri Dự từ nhỏ thân thiết với Tần Trân, đối mặt với lời trách móc đầy oán giận của bà, anh không nói được câu nào phản bác.
Tần Trân thấy anh cúi đầu im lặng, lại lên tiếng: “Ba mẹ cháu chẳng thèm tới thăm, bảo cô tranh thủ đưa cơm cho cháu, giữ lại cái mạng mà về nhà ăn mắng.” Bà nhớ đến vẻ mặt nghiến răng nghiến lợi của Thẩm Tinh Nghi liền thấy tức thay cho Tần Tri Dự. Người phụ nữ vốn dịu dàng đoan trang ấy, khi nổi giận cũng chỉ dùng giọng điệu mỉa mai nhẹ nhàng để trách móc.
Giữa lúc ấy, Thư Diểu ghé qua một chuyến, đặt túi đồ thay đồ vào tủ phòng bệnh, ra hiệu cho Tần Tri Hành và Tần Trân rời đi trước, đêm nay cô trực đêm, tiện chăm sóc anh ta.
Chờ mọi người đi hết, Thư Diểu lấy điện thoại trong túi áo blouse trắng ra, mở khung chat với Nguyễn Vụ, thái độ đầy gay gắt: “Muốn nói gì thì tự nhắn, đừng suốt ngày làm như muốn chết đến nơi nữa.”
Tần Tri Dự đưa tay nhận lấy điện thoại, lướt xem lại lịch sử trò chuyện gần đây giữa hai người, toàn là vài tấm ảnh phong cảnh lẻ tẻ, phần lớn là do Thư Diểu hỏi, cô ấy đáp lại rất ít. Anh cúi đầu, gõ gõ trên màn hình, lại xóa rồi nhập lại, sự im lặng kéo dài bao trùm cả phòng bệnh. Sau cơn gió lớn ban ngày, đêm đến không nằm ngoài dự đoán: trời đổ mưa như trút nước.
Khi Tần Tri Dự nản lòng xóa hết những câu hỏi thăm, định tắt màn hình thì bên kia đột nhiên gửi đến một cuộc gọi video. Tay anh run lên không kiểm soát nổi, giọng nói cũng run rẩy, lắp bắp đầy luống cuống: “Em… cô ấy… em mau ra ngoài mà nghe đi.”
Anh vô thức không muốn để Thư Diểu nhận cuộc gọi đó trong phòng bệnh.
Thư Diểu cố ý phớt lờ ánh mắt van nài của anh, nhất quyết trái ý anh, đi đến góc phòng gần cửa sổ để nhận cuộc gọi.
“Mãn Mãn, bên đó có tín hiệu rồi à?”
“Có rồi!! Để mình kể cậu nghe, hôm nay mình đi dạo phố với Mia, gặp một anh siêu đẹp trai tặng hoa hồng cho bọn mình! Siêu cao luôn! Hai mét! Còn món cá nướng đặc trưng bên này nữa, ngon cực luôn!!…”
Nguyễn Vụ hào hứng kể một tràng dài với Thư Diểu, như thể đó là một nhiệm vụ bắt buộc phải hoàn thành. Giọng cô rộn ràng đầy phấn khích, nhưng gương mặt vẫn như xưa – không mấy khi cười.
Thư Diểu quay lại nhìn người nằm trên giường đang dỏng tai nghe, mặt mày u ám, liền cố tình hỏi lớn: “Năm sau mình đính hôn, rốt cuộc cậu có về không đấy?”
Cô cố tình làm nũng khiến người trong video bật cười, rồi hờ hững trả lời: “Để xem đã, mình cảm giác đến lúc cậu với anh Thanh Doãn có con rồi chắc mình cũng chưa về đâu.”
Người nằm trên giường nghe câu này thì không kìm nổi mà ho sặc sụa. Thư Diểu sợ Nguyễn Vụ phát hiện ra điều gì, bèn kiếm cớ cúp vội điện thoại.
“Anh xuất viện rồi thì nói, em sẽ cân nhắc cho anh biết cô ấy đang ở đâu.” Cô thực sự không chịu nổi bộ dạng thê thảm của Tần Tri Dự, thậm chí sẵn sàng chọc giận Nguyễn Vụ để mong anh quay lại trạng thái bình thường.
Tần Tri Dự kéo chăn trùm lên đầu, giọng ồm ồm vang ra từ trong chăn: “Không cần đâu, đã có trai da đen cao hai mét tặng hoa cho cô ấy rồi, còn cần loại hàng thấp hèn 1m86 như anh làm gì?”
Người thu mình trong chăn, sống mũi cay xè, vành mắt đỏ ửng.
Thư Diểu nhìn người đang khẽ run rẩy thì bĩu môi, sau đó bỏ ra ngoài.
*
Ngoài cửa sổ, mưa gió ào ạt quất vào kính, những cành tầm gửi trong ngõ nhỏ bay tán loạn giữa bão giông. Một lúc lâu sau, cơn bão đột ngột tan, chỉ còn lại sự hoang vắng trên mặt đất.
Cửa phòng bệnh lại mở ra. Nguyễn Minh Gia có vẻ vừa tan ca, vẫn mặc quân phục, vai còn ướt, tóc bên thái dương đã lấm tấm bạc trắng.
Tần Tri Dự thấy ông bước vào, liền đưa tay vuốt lại mái tóc rối, tay còn lại vẫn đang truyền dịch, bám chặt lấy thành giường, sợ rằng ông đến để nói những lời khiến anh tức giận mà chẳng thể phản bác.
“Chú Nguyễn, sao chú lại đến?”
Nguyễn Minh Gia nhìn thoáng qua cánh tay anh đang truyền dịch, xua tay bảo anh nằm xuống, rồi tự kéo ghế ngồi cạnh giường, cúi đầu nhìn hồ sơ bệnh án dán ở cuối giường – nét chữ rồng bay phượng múa, lại có đến hai tờ. Một là do y tá viết – chẩn đoán: viêm loét dạ dày cấp tính. Tờ còn lại là giấy nhớ dán thêm: vì tình mà khổ, uống rượu quá nhiều, dẫn đến thần kinh rối loạn.
“Trên đường gặp A Hành, nghe nó nói cháu ngất xỉu nên tiện đường ghé qua.”
Thật ra, nguyên văn lời Tần Tri Hành là: “Nó có bệnh trong lòng, đã suy nhược thần kinh nặng, không biết có trầm cảm không.”
Từ sau khi Tần Tri Dự quỳ xuống trước mặt ông năm năm trước, hai người gần như không gặp lại nhau. Giờ đột nhiên chung một không gian, anh ít nhiều cảm thấy không thoải mái.
“Chú đừng nghe anh cháu nói bừa, chỉ là bệnh vặt thôi, vài hôm nữa cháu xuất viện.”
Nguyễn Minh Gia cũng không ngồi lâu, đứng dậy chỉnh lại quân phục, giọng trầm thấp mang theo khuyên nhủ: “A Dự, năm năm rồi, gấp trang sách lại đi.”
Rồi ông đặt một xấp ảnh được in rõ ràng của Nguyễn Vụ vào tay anh.
Tần Tri Dự vẫn cố chấp như năm năm trước, nhìn theo bóng ông rời khỏi, thái độ kiên quyết: “Cháu không thể gấp lại.”
Anh không tin cô có thể quên.
Phía sau từng tấm ảnh là những dòng ghi chú ngày tháng rất cẩn thận. Anh bắt đầu xem từ năm cô rời xa mình. Trong ảnh là cô gái u sầu đứng dưới trời đông xứ Edinburgh, nặn ra một nụ cười gượng gạo, tay vẫn cầm bao thuốc lá.
Anh lật từng tấm, xem qua ảnh cô mặc áo tốt nghiệp cầm hoa hồng, ảnh đi du lịch các nơi. Nhìn cô dần dần hồi phục, đến khi thấy bức ảnh cô đứng trước khe nứt địa chất hùng vĩ, mắt ánh lên nụ cười.
Cười xấu chết đi được, anh vừa bất lực vừa tức giận nghĩ.
Anh lại lật lại từ đầu, cẩn thận xem từng chi tiết về cô, không bỏ sót gì. Đến cuối cùng, anh phát hiện…
Sau khi rời khỏi anh, cô chỉ buồn bã trong chốc lát, rồi bắt đầu quá trình thối rữa dài đằng đẵng. Trạng thái của cô còn tệ hơn anh, như thể khô héo từ tận đáy lòng, mãi bị mắc kẹt trong quá khứ.
Trong ảnh, cô luôn đơn độc – giống như lần đầu tiên anh gặp cô, mà cũng không hẳn giống.
*
Những ngày sau đó, Bí thư Tần và bà Thẩm cuối cùng vẫn không yên tâm, thay phiên đến bệnh viện thăm Tần Tri Dự. Tần Trân thì càng nhiệt tình quá mức, nấu nướng đủ món, còn dọn cả hành lý chuyển vào Lan Đình, tuyên bố thẳng giữa phòng bệnh: “Khi nào cái dạ dày phiền phức này khỏi hẳn, cô mới quay về chùa.”
Ngày xuất viện, chính Bí thư Tần đích thân đến đón. Khi đang thu dọn đồ đạc, mấy tấm ảnh của Nguyễn Vụ vô tình rơi xuống đất. Bí thư Tần cúi người nhặt lên từng tấm, cười cười: “Là Nguyễn Minh Gia mang đến đúng không?”
“Vâng, chú Nguyễn nghe anh nói con bệnh nên ghé qua thăm.” Anh cất sợi dây chuyền có gắn nhẫn vào, không biết lấy từ đâu ra một sợi chỉ đỏ, quấn từng vòng quanh chiếc nhẫn không còn vừa tay.
Bí thư Tần sắp xếp lại ảnh, bỏ vào túi, cười mỉm rồi nghiêng đầu nhìn con trai: “A Dự, anh con đâu có cái mặt mũi nào lớn đến mức khiến một vị tướng quân vì con gái mình mà đến thăm người yêu cũ của nó?”
Chung quy là do Thư Diểu mềm lòng, mở một phòng riêng, sắp xếp để Bí thư Tần và tướng Nguyễn ngồi cùng bàn, nói bao lời khuyên can, Nguyễn Minh Gia mới chịu mang ảnh con gái đến khuyên Tần Tri Dự.
Bao nhiêu năm qua, họ đều thấy được sự thay đổi của anh. Nguyễn Minh Gia càng nhận ra rõ ràng – chỉ với cú quỳ năm xưa, ông đã phải đi rồi.
Tần Tri Dự cũng đoán ra có công của cha mình. Hai năm sau tốt nghiệp, sự nghiệp đã có thành tựu, vị kiểm sát viên nổi danh nghiêm khắc, hiếm hoi lần này lại thể hiện dáng vẻ ngông cuồng của năm xưa trước mặt cha: “Cô ấy chưa nói chia tay, thì không tính là chia tay. Bố mẹ cứ chờ ngày con tới nhà họ Nguyễn hỏi cưới đi.”
Tại sao chuyện rời đi và khép lại lại phải để người khác nói thay? Anh thà không nói lời tạm biệt, một lòng chỉ mong ngày gặp lại.
Anh xin nghỉ dài ngày, quay lại Tứ Xuyên – Tây Tạng.
Để trả lễ.
Yêu cũng được, hận cũng thế, oán trách càng chẳng sao – chỉ cần cô bình an là đủ.