Bộ phim trên màn hình lớn vẫn đang chiếu, điện thoại bị vứt tùy tiện trên sàn, ánh sáng đèn pin chiếu thẳng lên trần nhà, căn phòng lúc sáng lúc tối.

Tần Tri Dự đứng dậy, luồn tay qua khoeo chân Nguyễn Vụ, lặng lẽ bế người lên giường.

Nguyễn Vụ vòng tay ôm cổ anh, vẻ mặt e thẹn, “Bác sĩ nói rồi, anh vẫn chưa hồi phục hoàn toàn, không thể vận động mạnh.”

“Anh không động, em động.” Tần Tri Dự vài ba động tác đã lột sạch sành sanh quần áo trên người cả hai.

Nguyễn Vụ vẫn có chút không quen với cảm giác run rẩy khi da thịt trần trụi trong không khí, “Tắm rửa, bẩn.”

“Đúng là lắm tật.” Tần Tri Dự lại bế người vào phòng tắm, tránh vết thương ra rồi tùy ý tắm rửa qua loa, sau khi tập trung làm sạch kỹ càng bộ phận quan trọng, anh dựa vào bồn rửa mặt, lười biếng nhìn qua cánh cửa kính người đang xoa bọt xà phòng dưới vòi hoa sen, “Vẫn chưa tắm xong à?”

“Anh vội cái gì?”

“Vậy anh ra ngoài đợi em.”

Tắm xong, Nguyễn Vụ vốn định lấy áo choàng tắm che tạm một chút, kết quả mở tủ ra lại thấy trống không, cô lại xấu hổ không thể làm được như anh, không hề che giấu bản thân, cứ thế thản nhiên đi ra ngoài.

Kết quả chỉ có thể là, Nguyễn Vụ lại một lần nữa nép mình ở cửa phòng tắm, lần này không giống lần trước chìa một cánh tay ra, mà là che lấy ngực, để lộ ra nửa khuôn mặt trắng nõn nhỏ nhắn đáng thương.

“A Dự, lấy đồ ngủ cho em.”

Tần Tri Dự nằm trên giường nhìn thấy bộ dạng nửa kín nửa hở của cô đang trốn sau cánh cửa, cảm thấy bụng dưới hơi siết lại, giọng nói cũng trở nên trầm khàn, “Còn mặc – ” Lời nói đến nửa chừng anh đột nhiên nhớ ra chiếc váy ngủ trong tủ, ma xui quỷ khiến thế nào lại gật đầu, “Đợi đấy, anh lấy cho em.”

Anh kéo cửa tủ ra liền tìm thấy chiếc váy ngủ hai dây rất ít vải bị Nguyễn Vụ ghét bỏ trong góc, tấm vải mềm mại bị vo thành một cục vừa vặn nằm trong lòng bàn tay. Yết hầu anh chuyển động một cách không tự nhiên, sắc tối trong đáy mắt ngày càng đậm.

Nước trong phòng tắm đã tắt, Nguyễn Vụ dựa vào cửa, không khí lạnh thổi vào da vẫn khiến cô khẽ run lên, “Anh xong chưa, hơi lạnh.”

Ngay lúc cô cúi đầu nhìn xuống sàn nhà đầy vệt nước, trong tay bỗng có thêm một vật mềm mại, Nguyễn Vụ hoàn hồn nhìn kỹ lại, khuôn mặt trắng nõn vừa được hơi nóng làm ẩm lập tức đỏ bừng lên, tức giận vì xấu hổ nói: “Sao anh lại lấy cái này!!”

Hai sợi dây mảnh vắt trên đầu ngón tay cô, một miếng vải mỏng manh, chỗ cần che hoàn toàn không che được, chỗ không cần che cũng lộ hết cả ra.

“Hoặc là mặc, hoặc là không mặc, anh đều chấp nhận được.”

Cách một cánh cửa, Nguyễn Vụ nghe thấy giọng nói trêu chọc mang ý cười của anh, nhìn chiếc váy ngủ trong tay, cô nhắm mắt làm liều, chấp nhận số phận mặc vào người, dù sao cũng tốt hơn là không mặc gì.

Ra khỏi phòng tắm, cô chân trần dẫm lên sàn đá cẩm thạch, chiếc váy ngủ màu đen vắt trên bờ vai và cần cổ trắng nõn mềm mại, sự tương phản thị giác mạnh mẽ giữa đen và trắng không ngừng tác động vào nhãn cầu của Tần Tri Dự.

Nguyễn Vụ cẩn thận che ngực, níu lấy vạt váy chậm rãi đi về phía giường, khoảng cách từ phòng tắm đến mép giường tổng cộng chỉ có vài bước chân, thế mà lại bị cô đi thành dáng vẻ của cuộc Vạn Lý Trường chinh.

Chiếc đồng hồ cổ của Pháp trong phòng ngủ phát ra tiếng tích tắc trầm đục, bộ phim trên màn hình lớn vẫn tiếp tục chiếu, che lấp đi nhịp tim của hai người.

Tần Tri Dự nhìn cô chậm rãi bước đi, đuôi tóc còn vương chút ẩm ướt, giọt nước men theo xương quai xanh chảy xuống, rồi biến mất không thấy đâu.

Tim anh lại ngứa ngáy, bất giác liếm môi, cũng không chủ động xuống giường ôm cô, cứ thế lặng lẽ nhìn cô từng bước tiến lại gần mình.

“Lại đây.” Anh nhìn người ta đi một vòng lớn định trèo lên giường từ phía bên kia.

Nguyễn Vụ đứng ở cuối giường, đành chấp nhận số phận quay lại ngồi xuống mép giường, chiếm một vị trí rất nhỏ, từ từ nhích lên trên.

Ga giường vẫn là màu giống lần trước, anh nhìn động tác của cô, cơ thể dịch vào trong một tấc, ánh mắt đầy ẩn ý nghịch chiếc nhẫn kim cương đeo trên ngón giữa, vết sẹo trên ngực trái vẫn còn rõ ràng, những đường cơ bụng mỏng manh không kiểm soát được lọt vào mắt Nguyễn Vụ.

Quảng cáo 

Nhiệt độ trong phòng không ngừng tăng lên.

Tiếng vải bị xé toạc thanh thúy vang lên trong căn phòng yên tĩnh, khoảnh khắc trước khi thần trí mơ hồ, Nguyễn Vụ nghiêng đầu liếc nhìn chiếc váy ngủ rách nát trên sàn, vẻ mặt không vui đẩy đẩy cái đầu lông xù của anh.

Chả trách lúc ở trung tâm thương mại, anh chủ động nói mua thêm mấy cái, chưa được mấy tuần đã xé hết rồi.

Nếu cứ làm một lần lại xé một cái, đồ ngủ ở nhà chẳng phải nên mua sỉ hay sao.

*

Trong khoảnh khắc linh hồn tràn ngập, Tần Tri Dự vùi đầu vào hõm cổ cô, giọng nói trầm khàn, những ngón tay đặt bên eo cô ẩm ướt, ngay cả lòng bàn tay cũng thấm đẫm hơi ẩm, cánh môi mấp máy, “Trong phòng toàn là mùi của Mãn Mãn.”

Ánh mắt Nguyễn Vụ mơ màng, đầu óc trống rỗng, như rơi vào tầng mây trôi nổi lên xuống, cảm giác phiêu dạt đến cực hạn gần như sắp hủy diệt cô.

Tần Tri Dự nhìn bộ dạng thất thần của cô, vỗ nhẹ má cô, lại lên tiếng, “Thế này đã nhằm nhò gì, thời gian còn dài.”

Đôi mắt vừa lấy lại chút trong trẻo long lanh nhìn anh, một lúc lâu sau, cô cắn đôi môi đỏ mọng, nhắm mắt lại, hàng mi run rẩy, bàn tay mềm mại không xương vòng qua sau gáy anh, hai tay đan vào nhau khẽ ấn xuống.

Sự quyến rũ mời gọi không lời là chí mạng nhất.

Ngăn kéo lại được kéo ra, tiếng xé bao bì nhựa sột soạt vang lên.

Qua khe hở của rèm cửa sát tường có thể lờ mờ nhìn thấy ánh sáng ban ngày.

Bầu trời như đột ngột đổ mưa rào, cô giống như chiếc lá non mềm mại mới sinh dựa vào tán cây xanh mướt, mưa rào gió giật không ngừng xâm chiếm, lá cây không ngừng rơi rụng, cuối cùng mưa tạnh, cô vẫn vững vàng bám chặt lấy thân cây. Giấy vệ sinh trên sàn bị vo thành cục ngày càng nhiều.

Trong lúc ý thức hỗn loạn, Nguyễn Vụ nghe thấy anh nói.

“Bác sĩ nói không được vận động mạnh, em yêu tự mình động được không?”

Mồ hôi dính nhớp hòa cùng nước mắt không ngừng rơi từ trán Nguyễn Vụ xuống tám múi cơ bụng mỏng manh xếp đều đặn của anh.

Mười ngón tay đan chặt vào nhau, những chiếc nhẫn trên ngón giữa dựa sát, chạm vào nhau, kim cương lóe lên ánh sáng yếu ớt nhưng không thể bỏ qua.

Nguyễn Vụ bị ép phải hét lên một đống lời lẽ tục tĩu, giọng nói rời rạc vỡ vụn mang theo xấu hổ và tức giận vang vọng khắp mọi ngóc ngách trong phòng.

Một giây trước khi mất đi ý thức, bên tai vang lên giọng nói khó kìm nén của anh.

“Anh sẽ mãi mãi yêu em nhiều hơn em yêu anh.” Dòng chữ Phạn khắc bên trong nhẫn, cũng chính là lời anh muốn nói với em.

Chỉ là Tần Tri Dự không biết rằng, bên trong chiếc nhẫn của Nguyễn Vụ có thêm một dòng chữ.

You standing in spring.

Tình yêu bắt đầu từ lúc anh đứng trong nắng xuân.

*

Nguyễn Vụ tỉnh dậy trước Tần Tri Dự, cả người bị anh ôm chặt trong vòng tay ấm áp, có chút khó chịu.

Cô khẽ nhúc nhích thân thể, cảm giác sưng trướng quen thuộc lại ập đến.

Người này lại cứ thế ôm cô ngủ.

Suốt cả ngày không ra ngoài.

Thậm chí hình như còn không dùng biện pháp bảo vệ. Hai người hòa quyện vào nhau không một chút ngăn cách.

Đến cuối cùng, dường như vừa vặn dùng hết số đồ dự trữ mua ở siêu thị.

Nguyễn Vụ đưa tay từ phía sau đẩy mạnh anh.

Người trong lòng khẽ động đậy, Tần Tri Dự vốn ngủ không sâu, siết chặt cánh tay đang ôm ngang eo cô, hơi thở phả vào gáy cô, nơi vẫn còn vương lại những dấu vết ân ái, “Sao vậy, bà xã?”

Nguyễn Vụ khẽ mở miệng, giọng khàn đặc không ra tiếng, “Anh… anh lấy ra đi.”

Người đàn ông vẫn còn mang theo giọng khàn khàn sau cuộc hoan ái, nghe vậy lại cố ý động đậy eo, “Lấy cái gì, em yêu nói rõ ràng một chút.”

Cô sớm đã bị thứ kia dọa sợ đến phát khóc, giọng nói khàn nát và những dấu vết xấu hổ trên người chính là bằng chứng tốt nhất.

Sợ chọc giận người trong lòng, Tần Tri Dự khó nhịn khẽ rút ra, nửa người ngồi dậy, mò lấy điếu thuốc đặt ở bên cạnh ngậm vào miệng châm lửa.

Làn khói mỏng lơ lửng trong phòng, một tay anh run run gẩy tàn thuốc, tay kia xuyên qua vai cô nghịch lọn tóc rủ xuống trước ngực.

“Lần sau ở trước cửa sổ sát đất thì sao?” Anh vừa nghĩ vu vơ đến tấm kính lớn ở phòng khách, vừa nói một cách thản nhiên như đang nói về thời tiết ngày mai.

“Anh là đồ biến thái à?”

Nhìn người trước mắt cả người đều ngập trong ý xuân, ánh mắt quyến rũ đến mê người, Tần Tri Dự ác ý nhả khói thuốc vào mặt cô.

Nguyễn Vụ kéo chăn che kín người, ghé sát môi anh, nhẹ nhàng ngậm lấy điếu thuốc anh kẹp giữa ngón tay, đôi môi đỏ mọng khẽ hé mở, bắt chước anh nhả khói vào mặt anh, giống như một yêu tinh hút hồn người.

“Khó trách người ta nói, một điếu thuốc sau ân ái sảng khoái hơn cả tiên.” Cô nheo mắt, cảm nhận vị bạc hà mát lạnh lan tỏa trong cổ họng.

Tần Tri Dự xoa đầu cô, đưa tay lấy điếu thuốc rồi dụi tắt.

“Cùng nhau cai thuốc.” Giọng nói không cho phép nghi ngờ.

Chưa đợi Nguyễn Vụ trả lời, chiếc điện thoại tùy tiện vứt trên sàn rung lên. Tần Tri Dự tùy tiện mặc quần vào, cởi trần ngồi xổm trên thảm.

Ánh mắt lười biếng cùng đường nét khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, cả người toát ra vẻ thong dong thoải mái khó tả.

“Có chuyện gì?”

Giọng anh mang theo vẻ mệt mỏi, đậm đặc hơi thở sau cuộc hoan ái.

Trong ống nghe truyền đến tiếng ồn ào, giọng Trương Nam rất lớn, ngay cả Nguyễn Vụ đang nằm trên giường cũng nghe rõ mồn một, “Ở Atlas, con dâu nuôi từ bé chưa cưới của Đông Tử đến rồi, mau đến xem náo nhiệt.”

“Lát nữa đến.”

Cúp điện thoại xong, Nguyễn Vụ hào hứng hỏi, “Anh Đông còn có con dâu nuôi từ bé à?”

“Mọi người trêu nhau thôi, hồi bé chú Trần định cho hai người, sau này nhà họ chuyển đi, điều đến chỗ khác rồi, năm nay lại chuyển về.”

“Ồ ~” Cô chỉ vào tủ quần áo, “Anh đi lấy quần áo cho em.”

Hai người mặc quần áo giống nhau, nắm tay nhau đi xuống hầm để xe.

Tần Tri Dự nhìn dáng đi kỳ lạ của cô, lười biếng ôm ngang người cô nhét vào ghế phụ lái, “Thể chất kiểu gì thế này, giày vò ba bốn lần đã không chịu được rồi.”

  

“Vậy anh đi tìm người thể chất tốt mà chơi.”

Tần Tri Dự rảnh một tay gõ nhẹ lên trán cô, giọng điệu cưng chiều pha lẫn ý cười, “Nói bậy bạ gì thế, hả?”

Nguyễn Vụ bĩu môi, mò trong hộp đựng đồ ăn vặt một gói khoai tây chiên nhét vào miệng, thỉnh thoảng lại đưa tay đút cho Tần Tri Dự một miếng.

Tần Tri Dự khó khăn nuốt xuống, sắc mặt khó tả. Nhân lúc chờ đèn đỏ, anh nghiêng đầu nhìn gói khoai tây chiên trong tay cô.

Đó là vị anh ghét ăn nhất.

Hơn nữa anh ghét nhất ăn uống trên xe. Nhưng Nguyễn Vụ lại thường thích ăn đủ loại đồ ăn vặt trong xe, chiếc hộp đựng đồ vốn trống không đã bị anh nhét đầy những thứ Nguyễn Vụ thích ăn. Bởi vì là cô, mọi nguyên tắc và giới hạn của anh đều có thể hạ thấp đến mức thấp nhất, tan vỡ.

Nói cách khác, cô chính là nguyên tắc của anh.

Cửa sổ xe bên ghế phụ lái đều bị Nguyễn Vụ mở toang, cô chống khuỷu tay lên cửa, tóc bị gió thổi rối tung.

Ngoài cửa sổ đèn neon nhấp nháy, dòng xe cộ tấp nập, ánh đèn đường lúc sáng lúc tối, loang lổ rơi trên khuôn mặt nghiêng của Nguyễn Vụ, như được dát một lớp ánh sáng, ngay cả sợi tóc cũng sáng lên. Rạng rỡ và thong dong.

Xe chậm rãi dừng lại trước cửa Atlas.

Tần Tri Dự ném chìa khóa xe cho nhân viên giữ cửa rồi tự nhiên nắm tay Nguyễn Vụ đi vào phòng riêng.

Đẩy cửa phòng riêng ra, bên trong khói thuốc mù mịt, thấy hai người nắm tay nhau bước vào, mọi người đang đánh bài, đánh mạt chược, hút thuốc, uống trà, trò chuyện yêu đương đều dừng lại việc đang làm, ngơ ngác nhìn hai người mặc đồ đôi đứng ở cửa.

Trương Nam ngồi trên sofa, chân dài vắt chéo, ánh mắt quét qua vết đỏ nhàn nhạt trên cổ Nguyễn Vụ và dáng đi có chút kỳ lạ của cô, khẽ cười lạnh một tiếng, “Chúc mừng Tần thiếu gia lần nữa ôm được mỹ nhân về?”

Trên sofa ngồi rất nhiều người lạ mặt mà Nguyễn Vụ chưa từng gặp, ai nấy đều là người tinh ranh, vừa nhìn đã hiểu ra mọi chuyện, lập tức mỉm cười mập mờ.

Có người mắt tinh, lập tức nhìn thấy đôi nhẫn đôi trên tay hai người, ồn ào trêu chọc, “Mau nhìn kìa, A Dự sau lưng bố cậu ta đã hoàn toàn cuỗm mất cải trắng nhà họ Nguyễn rồi, nhẫn cũng đeo rồi kìa!”

Ai mà không biết dạo trước tướng Nguyễn mang theo một đống công văn giấy tờ quân khu đến văn phòng Bí thư Tần đóng đô, ngày nào cũng lẽo đẽo theo sau Bí thư Tần đòi cho ra lẽ. Chỉ bằng một lời của vợ Bí thư Lưu, chưa đến nửa ngày chuyện này đã lan khắp đại viện rồi.

Tần Tri Dự nắm tay Nguyễn Vụ đá đá người này, đuổi đuổi người kia, mãi mới kéo được bạn gái ngồi cạnh nhau trong phòng riêng không ai đánh bài, lơ đãng đưa chiếc nhẫn trên tay lướt qua trước mắt mọi người rồi mới lười biếng lên tiếng: “Hôm nay tôi kéo vợ tôi đến đây là để xem con dâu nuôi từ bé của Đông Tử, đừng có ai lấy bọn tôi ra làm trò đùa.”

“Chiếc nhẫn này á? Vợ tôi tặng sinh nhật đó, một cặp luôn nhé, đóng dấu rồi hiểu chưa? Đám chó độc thân các cậu thì biết gì!”

Giọng điệu vừa vô duyên vừa đáng ăn đòn, người thì càng lúc càng vênh váo.

“Mẹ nó, ai liên lạc được với ba của Mãn Mãn không, kể cho chú Nguyễn nghe chuyện Tần Tri Dự cướp mất mối của con gái nhà người ta, để hắn ta bị ăn chửi chút.”

“Chó độc thân thì sao? Có anh Tri Hành chống lưng, sợ gì chứ?”

“Bộ cậu với Giang Lẫm là một dạng à, suốt ngày khoe khoang phát chán.”

“Lại đây lại đây, lát nữa Mãn Mãn qua anh, anh kể cho nghe chuyện hồi nhỏ thằng đó mất mặt cỡ nào.”

Phó Thanh Doãn ngứa mắt nhìn bộ dạng đắc ý thấy ghét của anh, “Cậu ta phải chết một lần mới dỗ được người ta quay lại, có gì mà khoe với chả khoang?”

Nguyễn Vụ rút tay ra khỏi tay hắn đang nắm chặt, đưa mắt nhìn quanh phòng bao, đám người đông nghịt, khói thuốc mù mịt: “Anh Nam, Diểu Diểu đâu rồi?”

“Diểu Diểu lát nữa tới, nói là muốn giới thiệu bạn mới cho chúng ta.”

Phòng bao lại rộn ràng hẳn lên, Nguyễn Vụ tựa vào vai Tần Tri Dự, nhỏ giọng hỏi: “Sao nhiều người em không quen vậy?”

Tần Tri Dự từng người từng người giới thiệu cho cô đám thiếu gia cô không nhận ra: nhà nào, đang chơi ở đâu, hồi nhỏ từng gây chuyện gì quê mùa… kể đến đâu cô cười đến đó.

Một lúc sau, chẳng biết ai la to lên một tiếng:

“Mẹ nó, đứa nào đạp lên giày mới của tao đấy?” Không ai trả lời, anh ta lại tự lẩm bẩm chửi tiếp: “Đông Tử này keo kiệt thấy sợ, hai ba chục người nhét trong cái xó này, không tìm cái phòng rộng hơn được à, tiền xài vào đâu hết rồi chẳng biết.”

“Trần thiếu gia một lúc cưa ba em, tiền tiêu còn nhiều hơn thuê phòng này gấp mấy lần chứ nhỉ?” Ai đó bắt lời, cả đám phá lên cười.

Cửa phòng bao lại mở ra, nhân vật chính tới trễ, sau lưng bị người ta túm tai kéo vào, mặt hằm hằm tức giận, theo sau là Thư Diểu và Tưởng Phương Dật.

Cô gái đang túm tai Trần Dịch Đông có đôi mắt sáng rực, mái tóc vàng óng buộc cao, tai đeo đầy khuyên san sát, nhìn vừa ngầu vừa đẹp.

“Trần Dịch Đông, tôi về nhà sẽ nói với ba tôi hủy hôn!!”

Trần Dịch Đông bị nắm tai đau điếng đến suýt khóc, nghiến răng nhìn cái người tự xưng là vợ từ nhỏ, “Tôi cảm ơn tổ tông tám đời nhà cô, ai lấy cô thì đúng là xui tám kiếp, chẳng có tí nữ tính nào, mà không biết bao giờ đại tiểu thư nhà họ Chúc mới chính thức tới hủy hôn, để tôi còn trống lịch—– ái da ái da Chúc Thanh Gia! Buông ra!!!”

Cô Chúc rốt cuộc cũng buông tay ra đầy khoan hồng, móc khăn giấy từ túi ra lau lau ngón tay vừa túm tai anh ta, vẻ mặt chán ghét: “Tôi còn sợ anh lây bệnh gì bẩn bẩn cho tôi ấy chứ.”

Trương Nam huýt sáo một tiếng, mặt đầy vẻ châm chọc và khinh bỉ: “Yên tâm, Đông Tử nhà ta chỉ yêu đương thôi, chưa bao giờ vô tới chặng ba đâu, lần đầu vẫn để dành cho cô đó.”

 
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện