Trước khi kỳ nghỉ kết thúc, Nguyễn Vụ bay về Khúc Hải, ở lại bên ông bà ngoại cho đến khi qua rằm tháng Giêng mới trở về trường.

Trong suốt một tuần không gặp nhau, Tần Tri Dự chỉ có thể gọi video đúng giờ mỗi ngày để nhìn thấy bạn gái. Câu hỏi mỗi ngày đều là: “Bao giờ em quay lại?” Nguyễn Vụ lần nào cũng cười trừ, lấp lửng nói “sắp rồi, sắp rồi”, lần lữa mãi đến lúc gặp lại thì trường đã khai giảng.

Xuống tàu cao tốc, Nguyễn Vụ thấy người đang đứng dựa xe, im lặng không nói gì, biết mình có lỗi, cô chủ động lại gần, làm nũng ôm lấy Tần Tri Dự.

“Ôi chao, cả kỳ nghỉ em đều ở Kinh Cảng, không phải nên dành thời gian cho ông bà ngoại nhiều một chút sao?”

Tần Tri Dự liếc cô một cái đầy lạnh lùng: “Em ở bên ông bà ngoại thì anh không ý kiến, nhưng anh nhắn cho em mười tin em chỉ trả lời một tin, vậy có quá đáng không?”

Nguyễn Vụ vội vàng giải thích: “Thật sự là có việc mà, thật đó.”

Cô không nói dối. Vừa tới Khúc Hải, giáo sư Trần đã liên hệ mời cô tham gia một dự án đổi mới y học. Nếu giành giải, hồ sơ cá nhân sẽ nổi bật vượt trội. Trong toàn bộ sinh viên năm nhất của học viện Y, chỉ có cô và Tống Minh Viễn đủ điều kiện, nên cả hai cùng với bạn học Tưởng Phương Dật của khoa Công nghệ thông tin hợp thành một nhóm đại diện cho Đại học Kinh Cảng tham gia.

Vừa vất vả thắt dây an toàn, cô vừa giải thích cho Tần Tri Dự về dự án mà giáo sư Trần nhờ cô tham gia.

Bàn tay đang nắm vô lăng của Tần Tri Dự hơi khựng lại, anh đưa tay giúp cô kéo dây an toàn, nhíu mày: “Có cả Tống Minh Viễn?”

“À—” cô kéo dài giọng, cố tình trêu anh, ánh mắt tinh nghịch: “Hình như là vậy.”

Giọng nói đầy ẩn ý lại vang lên: “Sao lại là ‘hình như’?”

Nguyễn Vụ bị anh nắm tay, tai còn văng vẳng tiếng anh, cô gật đầu dứt khoát, lại cố tình thêm dầu vào lửa: “Đúng, có Tống Minh Viễn, nghe nói còn phải cùng nhau đến Khúc Hải tham gia thi đấu mấy ngày nữa cơ.”

Vừa dứt lời, xe phanh gấp lại ngay dưới ký túc xá nữ sinh.

Thi đấu mấy ngày, còn cách ly. Tần Tri Dự thấy lòng như có lửa đốt, mà anh đã hứa với Nguyễn Vụ là sẽ không ghen linh tinh, giờ cố nhịn, nhưng…

Không nhịn nổi nữa.

Anh thô bạo tháo dây an toàn, lông mày nhíu chặt, từng chữ rõ ràng: “Anh cũng đi!”

Nguyễn Vụ ôm bụng cười, nhìn anh tức giận không có chỗ xả, môi mím chặt giả vờ nũng nịu: “Anh đi làm gì chứ~?”

“Làm, em.”

“Xì!” Nguyễn Vụ bật cười, mở cửa xe, xách hành lý xuống, quăng lại một câu rồi nghênh ngang rời đi.

*

Chưa kịp để Nguyễn Vụ bận rộn, Tần Tri Dự đã bắt đầu tất bật. Cả khoa Luật của Đại học Kinh Cảng gần như là sân sau của nhà họ Tần, toàn những cái tên tra được trong sách giáo khoa, Tần thiếu gia ra tay không hề nương nhẹ. Mỗi năm Đại học Kinh Cảng hợp tác với Viện kiểm sát, gửi thực tập sinh sang, giữ lại những người xuất sắc để sau tốt nghiệp ký hợp đồng chính thức.

Đúng lúc năm nay, công việc tuyển chọn thực tập sinh do Tần Tri Hành phụ trách. Nhìn thấy tên cậu em trai đứng đầu danh sách, anh nhanh chóng ký tên rồi nộp. Nhưng Viện kiểm sát trả lại danh sách, nói năm nay được phân thêm chỉ tiêu nữ, khuyến khích bình đẳng giới, bảo Tần Tri Hành chọn thêm vài cô gái xuất sắc.

Không phải việc khó khăn gì, Tần Tri Hành gọi cho viện trưởng khoa Luật bảo gửi bảng điểm, cứ người nào nổi bật, hồ sơ đẹp là chọn. Cuối cùng chọn được tám người. Nhưng khi danh sách được gửi ra, lại lòi ra thêm một cái tên – cô gái tên là Sở Hàn.

Đồng nghiệp vỗ vai anh, lắc đầu, chẳng cần nói gì thêm. Suất thực tập ở Viện kiểm sát mỗi năm đều tranh giành đến vỡ đầu, cô gái này chắc phải có “chống lưng” mạnh lắm mới chen được vào.

Tiết học tự chọn chiều thứ Sáu, Tần Tri Dự không đến lớp. Vị trí bên cạnh – vốn là chỗ của Sở Hàn – cũng bỏ trống. Nguyễn Vụ nghiêng đầu nhìn khoảng trống trên bàn, chán nản xoay cây bút trong tay, thở dài hết lần này đến lần khác, khiến Thư Diểu phải nhắc: “Đừng thở dài nữa, tan học mau đến Viện kiểm sát đi, cậu sắp hóa đá thành hòn vọng phu rồi đó.”

Nguyễn Vụ cười khúc khích vài tiếng, tan học xong lái xe của Phó Thanh Doãn đi đến Viện kiểm sát, còn tiện đường ghé quán ăn mà anh hay ăn để mua vài món anh thích cùng hoa quả.

Viện kiểm sát không phải nơi ai muốn vào cũng được. Nhân viên lễ tân mặc đồng phục mỉm cười hỏi cô đến tìm ai.

Cô ngừng lại một lát, nhẹ nhàng trả lời ba chữ: “Tần Tri Hành?”

Lễ tân cũng ngẩn người, ánh mắt nhìn cô đầy tò mò. Chưa từng nghe nói anh chàng “độc thân hoàng kim” của Viện kiểm sát có bạn gái. Cô gái này nhìn còn rất trẻ, nhan sắc thì khỏi chê, lại xách theo hộp cơm…

Không kìm được tò mò, cô lễ tân hỏi: “Xin hỏi cô và kiểm sát viên Tần là quan hệ gì?”

Nguyễn Vụ đảo mắt nhìn quanh, lo lắng nếu Tần Tri Dự ra khỏi đó thì mình sẽ lỡ mất. Cô đáp nhanh: “Em gái.”

“Vâng, rẽ phải lên lầu ba, phòng đầu tiên bên tay trái.”

“Cảm ơn.”

Cô tính toán rất rõ ràng, mang hai phần cơm, trước tiên vào văn phòng của Tần Tri Hành chào hỏi, rồi hỏi xem Tần Tri Dự ở đâu, hoặc bảo anh gọi em trai qua, tốt nhất là tìm chỗ cho hai người họ ngồi cùng. Tất cả chỉ vì cái suất thực tập chết tiệt này, cô đã cả tuần không gặp Tần Tri Dự rồi. Mỗi tối gọi điện cũng qua loa, giọng anh mệt mỏi, nghe qua điện thoại cũng nhận ra.

Vừa lên tới lầu ba, chuẩn bị gõ cửa, cô vô tình nhìn sang phòng họp kính trong góc chếch bên phải.

Một gương mặt quen thuộc đập vào mắt. Cô vừa định rút tay khỏi cửa để bước về phía đó thì có người từ góc khuất bước ra — là Sở Hàn.

Sở Hàn mặc bộ váy công sở thanh lịch, tóc búi cao, trang điểm nổi bật, tràn đầy sức sống. Cô ấy mỉm cười ngồi xuống bên cạnh Tần Tri Dự, đưa cho anh một quyển sổ, hai người cúi đầu thảo luận điều gì đó. Từ góc nhìn của Nguyễn Vụ, hai người họ ngồi rất gần nhau, cô thậm chí có thể thấy rõ nét ửng hồng trên mặt Sở Hàn.

Mắt cô chớp liên tục, nhưng tim lại dần dần chìm xuống. Cô đứng ngây ra tại chỗ, trong đầu không ngừng hiện lên: Danh sách Viện kiểm sát công bố lúc đó rõ ràng không có tên Sở Hàn. Sao giờ cô ấy lại ở bên cạnh anh?

Một người con gái giống cô, thậm chí còn yêu Tần Tri Dự lâu hơn cả cô, lại ở bên anh mỗi ngày khi cô không thể nhìn thấy. Cô không thể ngăn mình suy nghĩ lung tung.

“Cạch” một tiếng, cánh cửa bên cạnh mở ra, Tần Tri Hành – người có gương mặt khá giống Tần Tri Dự – xuất hiện. Đầu óc Nguyễn Vụ rối tung, cô liền nhét hộp cơm vào tay anh, khó khăn lắm mới thốt được một câu: “Anh Tri Hành, em về trước đây, em không thấy A Dự đâu. Anh giúp em đưa cho anh ấy là được rồi, trường em có việc đột xuất.”

Nói xong cô chạy vụt xuống lầu, vạt áo trắng khuất dần ở khúc ngoặt, chẳng còn dấu vết.

Tần Tri Hành cúi đầu nhìn hộp cơm trong tay, lại nghĩ đến dáng vẻ thất thần của Nguyễn Vụ khi nãy, liền móc điện thoại trong túi ra gọi cho Tần Tri Dự. Ngay giây tiếp theo, chuông điện thoại vang lên trong phòng họp.

Anh nhìn thấy Tần Tri Dự đang ngồi rất gần với cô thực tập sinh mới kia.

Điện thoại vừa kết nối, anh ngắn gọn nói, “Ra đây.”

Tần Tri Dự quay đầu qua tấm kính trong suốt nhìn thấy Tần Tri Hành đứng trước cửa văn phòng, lười biếng híp mắt, ngáp một cái rồi ra ngoài, giọng có chút thiếu kiên nhẫn, “Làm gì đấy?” Sau đó ánh mắt dừng lại ở hai hộp đồ ăn quen thuộc bên cạnh, “Yo, hôm nay lương tâm trỗi dậy không bóc lột em nữa à?”

Tần Tri Hành cười lạnh, “Vừa nãy bạn gái em đến.”

“Hả?” Hôm nay anh bận quay cuồng cả ngày ở Viện kiểm sát, vừa bị Sở Hàn bám lấy hỏi một đống chuyện vặt vãnh, đầu óc hơi mụ mị, “Ai đến cơ?”

“Bạn gái em, Nguyễn Vụ.”

Tần Tri Hành chậm rãi nói thêm, như thể đang ban phát lòng từ bi, “Phòng họp này bằng kính trong suốt, nhìn cái gì cũng rõ. Vừa nãy Nguyễn Vụ đứng ở chỗ đó đấy.”

“Thế người đâu?”

“Vừa mới đi.”

Không suy nghĩ nhiều, Tần Tri Dự lập tức chạy xuống lầu đuổi theo. Thở hồng hộc chạy đến cửa Viện kiểm sát, quét mắt một vòng, vừa vặn thấy Nguyễn Vụ mặc áo bông trắng đang ngồi xổm bên cạnh xe.

May quá, vẫn chưa đi.

Anh thở phào nhẹ nhõm, chậm rãi bước tới, ngồi xổm xuống, kéo cô ra khỏi cánh tay đang ôm gối.

Ai ngờ, vừa thấy là anh, Nguyễn Vụ bật dậy định mở cửa xe. Tần Tri Dự bất chấp cơn đau nhói ở thái dương, nửa ôm nửa giữ cô lại, nhẹ giọng dỗ dành: “Anh thật sự không biết hôm nay em tới.”

Anh nghĩ Nguyễn Vụ tức giận, ghen tuông vì anh không phát hiện ra cô, lại để cô thấy mình ở cùng Sở Hàn.

Lời vừa thốt ra, người trong lòng anh lúc nãy còn ngoan ngoãn liền bắt đầu giãy giụa mạnh mẽ, giật cửa xe mấy cái rồi lại buông tay. Tần Tri Dự tưởng cô chịu nghe anh giải thích rồi.

Ai ngờ giây tiếp theo, Nguyễn Vụ giơ chân đạp mạnh vào chiếc xe mới mua của Phó Thanh Doãn, giọng nghẹn ngào pha tiếng khóc: “Cái xe chết tiệt của Phó Thanh Doãn mua là cái loại gì thế, đến lúc cần lại hết mẹ nó xăng!”

Chuông báo động vang lên không ngừng vì cú đá của cô, lần đầu tiên trong đời Tần Tri Dự cảm thấy xe hết xăng là một chuyện tốt — không thì bạn gái đã bỏ chạy mất rồi.

Sau khi Nguyễn Vụ bình tĩnh lại một chút, Tần Tri Dự không nói không rằng kéo cô thẳng lên văn phòng tầng ba của anh trai mình. Hai người họ làm ầm ĩ đến mức cô lễ tân trước quầy ngơ ngác — chẳng phải cô ấy đến tìm kiểm sát viên Tần sao, sao lại ôm ấp với em trai anh ta?

Vào văn phòng, vừa khóa cửa xong, Tần Tri Dự nhìn thấy vành mắt đỏ hoe đầy nước của Nguyễn Vụ, cảm giác như có bàn tay vô hình siết chặt tim anh, vừa chua xót vừa đau đớn. Anh nhẹ nhàng lau nước mắt nơi khóe mắt cô, dịu dàng gọi: “Mãn Mãn.”

Nguyễn Vụ im lặng rơi nước mắt, cố chấp không nói lời nào.

Một ly nước ấm được đặt bên cạnh, cô mở to đôi mắt đen láy nhìn ra ngoài cửa sổ, mặt không biểu cảm. Trong lòng rối như tơ vò. Cô mang tâm trạng tốt đến tìm anh, kết quả lại thấy anh thân mật với Sở Hàn như thế, như mắc xương trong họng.

Tần Tri Dự lướt sơ qua đoạn video giám sát do anh trai gửi, phát hiện Nguyễn Vụ đứng ngoài phòng họp chưa đến vài giây, vừa thấy Sở Hàn đến gần mình là sắc mặt cứng đờ rồi quay đầu bỏ chạy. Thậm chí không buồn hỏi một câu.

Anh thở dài một tiếng.

Bàn tay ấm áp nhẹ nhàng đặt lên mái tóc sau đầu cô, “Em không tin anh, Nguyễn Vụ.”

Cô khóc càng dữ dội, môi mấp máy vài lần nhưng vẫn không nói gì.

Anh ngồi xuống bên cạnh cô, chầm chậm tiến lại gần, tiếp tục: “Sở Hàn, anh chỉ biết cô ấy làm ở Viện kiểm sát sau khi đến đây, anh không nói với em vì thấy đó chẳng phải chuyện gì to tát. Nếu anh thích cô ấy, thì đã thích từ lâu rồi, đâu thể để mặc cô ấy thích anh lâu như thế.”

“Em vừa thấy cảnh đó, chưa hỏi gì đã quay đầu bỏ đi, không muốn nghe anh giải thích.”

“Nguyễn Vụ, lúc ở trên máy bay, chính miệng em nói với anh, không được ghen bậy bạ, sao đến lượt em lại không nghĩ thông? Miệng nói tin anh, mà thấy xong lại không dám hỏi lấy một câu? Hả?”

“Nếu không phải xe hết xăng, chiều nay anh về trường chẳng biết kiếm em ở đâu. Lại như lần trước, chặn hết liên lạc, rồi còn chơi trò mất tích?”

Nghĩ đến chuyện đó, nếu xe còn xăng thì không biết cô đã bỏ đi đến đâu rồi. Chiều thứ Sáu xe cộ đông đúc, nếu cô không kiềm chế được cảm xúc thì anh không dám nghĩ tới hậu quả, chỉ thấy sợ hãi.

Nghe Tần Tri Dự nói một tràng đầy trách móc với giọng lạnh lẽo, Nguyễn Vụ lau nước mắt, lí nhí cãi lại, “Không giống.”

“Không giống chỗ nào?” Anh giận dữ.

“Sở Hàn thích anh lâu như thế, còn viết thư tình cho anh, thậm chí đổi cả chuyên ngành vì anh. Còn anh ghen với anh Nam là vô lý.”

Anh nhướng mắt, nhàn nhạt hỏi lại: “Thế em ghen với Sở Hàn là hợp lý đấy à?”

Thấy vai Nguyễn Vụ sụp xuống quay lưng lại với mình, Tần Tri Dự dịu giọng đi, “Anh thật lòng mong em sẽ ghen, ít ra chứng tỏ em quan tâm anh. Nhưng điều đó phải dựa trên nền tảng là chúng ta tin tưởng nhau. Ghen tuông chỉ nên là một gia vị cho tình yêu thôi. Giống như em từng nói, nếu giữ khoảng cách với tất cả người khác giới thì hơi cực đoan.”

“Nói thật là anh không biết cô ấy đột nhiên xuất hiện, từ khi biết cô ấy thích anh, anh đã cố tình giữ khoảng cách. Vậy nên anh không hiểu vì sao em lại phản ứng mạnh như vậy.”

Nguyễn Vụ bấu chặt tay, cắn môi đến đỏ bầm, hơi thở nặng nề kèm vài tiếng ho. Lần này là cô sai, nhưng cô không biết làm sao để giải thích với Tần Tri Dự về cảm giác bất an mong manh đó.

Cô không thể nói thẳng rằng, cô sợ Tần Tri Dự cũng như bà Lê năm nào, chỉ cần gặp được người tốt hơn, phù hợp hơn, sẽ không do dự mà bỏ rơi cô.

Vì từ bé đến lớn, cô luôn bị bỏ rơi.

Lúc nhỏ bị bà Lê bỏ lại ở Kinh Cảng, rồi bị Nguyễn Minh Gia đá như quả bóng sang chỗ Khúc Hải, cảm giác tự ti vì bị bỏ rơi luôn đeo bám cô không buông. Dù đã bên Tần Tri Dự lâu như thế, cô vẫn không thể không nghĩ — họ mới bên nhau vài tháng, còn Sở Hàn thích anh bao lâu, lại cùng lớp, cùng nơi làm việc. Cô sợ mình bị thay thế. Sợ Tần Tri Dự cũng sẽ như họ, tàn nhẫn bỏ cô lại. Bỏ rơi cô như món đồ bỏ đi.

Trong chốc lát.

Cả văn phòng chìm trong im lặng, hai người im lặng giằng co.

Nguyễn Vụ nhìn ly nước ấm bên cạnh đang dần nguội lạnh, hơi nước bốc lên hóa thành những giọt nhỏ đọng bên thành cốc.

Người sau lưng lại có hành động.

Tần Tri Dự thở dài, quay mặt cô lại, nắm lấy ngón tay đỏ ửng vì cô bấu chặt, trán tựa vào trán, môi anh khẽ lướt qua môi cô, mấp máy nhẹ nhàng, “Đúng là thua em rồi.”

 

 
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện