Sáng sớm hôm sau, miệng vẫn còn ngậm bánh quẩy, giọng nói mơ hồ của Nguyễn Vụ vang lên với ông bà ngoại: “Ông bà, cháu không ăn trưa đâu, lát nữa cháu về trường luôn.”

Hai ông bà kinh ngạc, mới ở có chưa đầy một ngày đã đòi về, “Gấp gì mà phải đi sớm vậy, chiều về cũng đâu có muộn.”

Cô nuốt thức ăn trong miệng xuống, “Không ở nữa đâu, chờ qua Tết rồi về thăm ông bà.”

Mang theo không nhiều đồ đạc, Nguyễn Vụ thu dọn qua loa rồi nhét hết vào túi, vừa vào thang máy vừa nhắn tin cho Tần Tri Dự bảo anh đến đón. Vừa xuống đến lầu dưới, sau lưng đã vang lên giọng quen thuộc: “Con bé này, đi nhanh thế làm gì?”

Ông Lê xách mấy hộp quà, sải bước lớn gọi với theo Nguyễn Vụ: “Trà ngon nhờ người ta tìm mua từ ngoài về, cháu mang về biếu ba đi.”

Vừa dứt lời, chiếc Bentley đen cũng dừng lại đúng lúc dưới lầu.

Tần Tri Dự nhìn qua cửa sổ về phía ông cụ sau lưng Nguyễn Vụ, chỉnh lại áo rồi ung dung mở cửa bước xuống xe.

“Chào ông ngoại, cháu là bạn trai của Mãn Mãn, Tần Tri Dự.”

Cái tên thân mật ấy vừa thốt ra, ông Lê theo phản xạ nhìn nét mặt cháu gái, rồi vẻ mặt vẫn bình thường mà quan sát chàng trai trước mặt. Trông thì khôi ngô tuấn tú thật, nhưng khí chất kiêu ngạo trong ánh mắt kia thì chẳng che giấu được.

Ông gật đầu, “Cũng được đấy, con bé nhà ta có mắt nhìn.”

Tần Tri Dự nhận lấy hộp quà từ tay ông cụ, lại lấy từ cốp xe ra một hộp sâm núi hảo hạng, “Lần này đón Mãn Mãn hơi gấp, sau có dịp cháu sẽ đến thăm ông ngoại lần nữa.”

Cả đời lăn lộn thương trường, ông cụ có thứ tốt gì mà chưa từng thấy qua, hộp sâm này đúng là hiếm có, ánh mắt nhìn Tần Tri Dự cũng thêm vài phần hài lòng, đúng là người biết lễ nghĩa.

*

Trên xe, Nguyễn Vụ nhìn người đang lái xe: “Anh đào đâu ra hộp sâm thế? Ông ngoại em đột nhiên xuống lầu, em còn không ngờ tới.”

“Sâm đó là do bà Thẩm nhờ người từ Ninh An mang về, vẫn để trong cốp xe anh. Anh cũng đâu biết ông ngoại em đột nhiên xuống, chẳng phải vừa khéo sao? Không lẽ tay không mà gặp người lớn.”

“Hứ, mượn hoa kính Phật!”

Tần Tri Dự thản nhiên, “Miễn là dâng được Phật là được.”

Nguyễn Vụ vẫn chưa chịu thôi, hứng thú nhìn anh: “Sao anh chẳng hồi hộp gì hết vậy?”

“Ngay cả ba em anh còn gặp rồi, còn sợ ông ngoại nữa chắc? Với lại, bạn trai em mà dễ căng thẳng lùi bước thế sao?” Mặt thì đắc ý nhưng không hé nửa lời về việc tay mình căng đến nỗi sắp toát mồ hôi.

Đến Kinh Cảng, Nguyễn Vụ chợt nhớ đến hộp trà trong cốp sau, xoay đầu suy nghĩ một lúc: “Về nhà một chuyến đi, hôm qua anh chưa ăn cơm ở nhà, tiện thể em mang trà về cho ba, mai cùng nhau quay lại.”

Tần Tri Dự không có ý kiến gì, dáng vẻ như hoàn toàn nghe theo cô sắp xếp.

Đến viện Tây thành, Nguyễn Vụ lấy từ cốp một hộp trà mà cô thường thấy Nguyễn Minh Gia uống, “Em chỉ mang một hộp thôi, còn lại anh đem về cho dì Thẩm, dì cũng thích uống trà, tiện thể bạn trai em giúp em lấy lòng người lớn một chút nhé.”

Tần Tri Dự định ôm cô một cái ngay cổng viện, nhưng trong đầu Nguyễn Vụ lại không kìm được mà nhớ đến chuyện Trần Dịch Đông từng bị bắt gặp trăng hoa ở ngay cổng này, còn có cả vụ Hà Minh Hy yêu sớm nữa, nên cô giật mình, chưa kịp nghĩ gì đã đẩy anh ra, đầu lắc như trống bỏi: “Anh đừng đứng gần em thế, lỡ bị ai thấy thì sao, đây là cổng viện đấy, đông người qua lại, lính gác mắt tinh như diều hâu, em không muốn bị bắt gặp đâu.”

Nguyễn Vụ vừa mở cửa bước vào thì thấy Nguyễn Thanh đang ngồi trên sofa, ăn quả cherry do bà Nguyễn đút tận miệng. Từ sau vụ ầm ĩ dịp Quốc khánh lần trước, đây là lần đầu bốn người họ cùng ở chung dưới một mái nhà. Bà Nguyễn thấy Nguyễn Vụ xuất hiện ở cửa, tay đang cầm cherry cũng khựng lại giữa không trung, cất giọng cứng nhắc: “Về rồi à.”

Nguyễn Thanh bên cạnh cũng ngồi thẳng người dậy.

Nguyễn Vụ làm như không thấy mấy động tác nhỏ của họ, lạnh nhạt đáp: “Vâng, ba đâu rồi?”

“Trên thư phòng tầng trên.”

Nguyễn Vụ vừa định gõ cửa thì bên trong đã vang ra giọng nói xuyên qua cả tấm gỗ. Giọng nói to, có phần bất mãn.

“Tần Phong, ông không thể quản thằng con ông sao? Hai đứa yêu nhau mới mấy ngày đã chạy đến Khúc Hải, cả đêm không về. Nếu không phải ông ngoại của Mãn Mãn gọi hỏi, tôi còn chẳng biết con ông nửa đêm chạy đến Khúc Hải!”

Nguyễn Vụ nghe xong mặt lúc đỏ lúc xanh, thì ra ông ngoại biết Tần Tri Dự tối qua tới rồi, trong khi cô còn lén lút mở cửa, ở trong xe với anh tình tứ một lúc lâu… Chẳng trách sáng sớm ánh mắt ông bà nhìn cô kỳ lạ vậy, cô còn tưởng là hai ông bà không nỡ để cô đi sớm nên dỗi đấy…

Cô thu lại suy nghĩ, gõ cửa, âm thanh bên trong cũng im bặt.

“Vào đi.” Vẫn là giọng nghiêm nghị như thường.

Nguyễn Vụ cầm hộp trà, hơi ngượng ngùng đặt lên bàn thư phòng: “Ông ngoại bảo con mang về cho ba.”

Nguyễn Minh Gia không chắc cô có nghe thấy nội dung cuộc điện thoại ban nãy không, tay chắp sau lưng nhìn hộp trà trên bàn – đúng là loại ông hay uống – rồi quay đầu nhìn Nguyễn Vụ: “Để đó đi.”

“Sao sáng đã về rồi? Nghe ông ngoại nói lần này ở chưa tới một ngày?”

Điều gì đến cũng phải đến, cô siết lòng bàn tay.

Nguyễn Vụ kiên nhẫn giải thích: “Lẽ ra là về từ chiều hôm kia, nhưng Diểu Diểu không được khỏe, nên hôm qua sáng mới về.”

Cửa sổ thư phòng mở hé, gió lạnh lùa vào, khiến đầu óc Nguyễn Vụ ngày càng tỉnh táo. May mà Nguyễn Minh Gia cũng không hỏi thêm, đổi sang chuyện khác.

“Ngồi đi, ba muốn bàn với con chuyện này.”

Nguyễn Vụ cầm điện thoại, ngồi xuống chiếc ghế nhỏ trong thư phòng, nghi hoặc nhìn Nguyễn Minh Gia.

“Trước đây con định đi du học mà, sau lại đổi ý ở lại Kinh Cảng. Ba không phải muốn can thiệp quyết định của con, chỉ là muốn hỏi một chút: nếu con định học thẳng liên thông thạc sĩ – tiến sĩ tám năm ở Kinh Cảng, thì dự định học ở nước ngoài sẽ tính sao? Hàng năm trường có hàng trăm, hàng ngàn sinh viên đăng ký trao đổi, cạnh tranh rất khốc liệt.”

Một câu nói của Nguyễn Minh Gia khiến lòng Nguyễn Vụ bồn chồn, cô vốn cũng không hoàn toàn muốn ra nước ngoài, lúc trước chỉ vì nghĩ trình độ y tế bên đó cao hơn, lại chẳng ai quản. Nhưng bây giờ có thêm Tần Tri Dự, nếu thật sự để anh lại đây mà cô đi trao đổi một hai năm, thì đúng là có chút không nỡ.

Trong tiềm thức, cô có chút kháng cự việc ra nước ngoài, tay vô thức nghịch cây bút trên bàn, vẻ mặt lưỡng lự: “Chắc đợi thêm chút nữa, đến năm hai hoặc năm ba cũng chưa muộn. Hè năm nào trường cũng có suất thực tập ở bệnh viện, con muốn ở Kinh Cảng thêm vài năm, còn việc du học, để sau rồi tính.”

Người ta nói “hiểu con không ai bằng cha”, nét mặt và ánh mắt đầy do dự của cô không thoát khỏi mắt Nguyễn Minh Gia. Ông nhìn vậy cũng phần nào đoán được, cô con gái này tám phần là không nỡ xa thằng nhóc nhà họ Tần.

“Ở thêm vài năm cũng tốt, trau dồi bản thân rồi hãy ra ngoài học cũng được.” Ông ngừng lại một lát rồi bổ sung, giọng điệu vô cùng ôn hòa: “Đến lúc đó hỏi xem thằng nhóc nhà họ Tần định sao, mấy đứa cùng đi cũng tốt, có người lo lắng cho nhau.”

Có vẻ như không ngờ rằng Nguyễn Minh Gia lại trực tiếp nhắc đến Tần Tri Dự, cô hơi mất tự nhiên gật đầu, sau đó hai cha con cùng nhau xuống lầu.

Bốn người yên ổn trải qua một buổi tối.

Sáng sớm hôm sau, Nguyễn Thanh phải trở lại trường học, Nguyễn Minh Gia mang tính tượng trưng hỏi một câu: “Có cần để thư ký Đàm đưa các con về không? Cậu ấy thể đến Đại học Kinh xem những mầm non mới được chọn.”

Nguyễn Thanh cúi đầu không nói gì, Nguyễn Vụ thì chẳng nghĩ nhiều, “Không cần đâu, lát nữa Tần Tri Dự đến đón con rồi.”

Về tới trường cũng đã là buổi chiều. Khi Nguyễn Vụ mở cửa ký túc xá thì thấy Thư Diểu vẫn còn đang nằm trên giường, lúc đi thế nào thì giờ vẫn y như vậy.

Nghe thấy tiếng mở cửa, Thư Diểu liền hất tung cái chăn trùm đầu, bĩu môi gần như muốn khóc, “Cậu có biết mình mất mặt cỡ nào không!”

Nguyễn Vụ cứ tưởng cô đang nói chuyện giận dỗi công khai dưới lầu với Phó Thanh Doãn, “Hai người cãi nhau đâu phải một hai lần, mất mặt gì chứ. Mau dậy đi, mình mang đồ ngon về cho cậu đây.”

Một tiếng thở dài dài lê thê vang lên, “Không phải chuyện cãi nhau, nếu vì cãi nhau mà thấy mất mặt thì mình đã chẳng còn mặt mũi nào rồi. Là mất mặt trong buổi liên hoan cơ.”

“Ô, nhớ lại chuyện cậu nắm tay người ta không buông rồi à? Không phải do cậu cứ đòi bói cho trai đẹp đấy sao.”

Thư Diểu ngồi khoanh chân, nhận lấy bánh dừa rồi tức tối cắn một miếng to, “Không phải, là lúc bị Phó Thanh Doãn vác đi, mình còn gào khóc tự khai tên trước mặt anh chàng kia. Rồi sáng hôm qua, không hiểu sao anh ta tìm được WeChat của mình, gửi lời mời kết bạn mà tới giờ mình còn chưa dám đồng ý.”

Cô nuốt bánh, nheo mắt như đang nhớ lại hương vị, “Nhưng mà, đúng là đẹp trai thật, tay cũng đẹp nữa.”

Nguyễn Vụ ghé đầu lại nhìn màn hình điện thoại có lời mời kết bạn đang nằm yên, “Tưởng Phương Dật? Cái tên này sao mình thấy quen quen nhỉ?”

“Hả? Lẽ nào cậu cũng từng lén nắm tay anh ta sau lưng Nhị ca nhà mình?”

Nguyễn Vụ nhìn dáng vẻ lưu manh của cô bạn, cả người trông vẫn cười hì hì như trước, trong lòng cuối cùng cũng nhẹ đi đôi chút. Lúc mới bước vào, thấy Thư Diểu còn nằm trên giường, cứ tưởng cô vẫn đang buồn, giờ xem ra vẫn ổn, vẫn bình thường như mọi ngày.

Cô giả vờ giận dữ, làm bộ định giật miếng bánh dừa trên tay cô bạn, “Nói linh tinh gì thế! Mình nhớ ra rồi, lần trước viện mình và viện Công nghệ thông tin cùng tổ chức cái dự án đổi mới Internet gì đấy, hình như anh ta là người thuyết trình, còn rất giỏi. Mình còn nghe thầy Trần khen anh ta nữa cơ.”

Thư Diểu gật gù, “Vậy là mình cũng giỏi, chọn trúng người rồi.”

Vừa dứt lời, điện thoại cô lại rung lên lần nữa. Vẫn là Tưởng Phương Dật gửi lời mời kết bạn.

Nguyễn Vụ khuyên, “Diểu Diểu, cậu mau đồng ý đi, không thì mai lên lớp, người ta chặn cậu ngoài cửa lớp, lúc đó càng mất mặt hơn.”

Nhân lúc Thư Diểu còn đang do dự, cô đưa tay bấm nhẹ một cái vào nút [Đồng ý], “Xem cậu kìa, lề mề thật đấy.”

Gần như ngay lập tức, đối phương gửi tin nhắn đến.

[Xin chào, tôi là Tưởng Phương Dật.]

Chuyện gì đến cũng đến, Thư Diểu nghiến răng như đi chịu chết, gõ chữ: [Thư Diểu.]

Phía bên kia gửi lại ba chữ nhẹ nhàng như gió thoảng: [Tôi biết rồi.]

Xong rồi, qua hai ngày rồi mà người ta vẫn nhớ cô. Lúc đầu còn tưởng qua một đêm người ta sẽ quên, ai ngờ học bá vẫn là học bá, trí nhớ đúng là ghê gớm. Hoặc là nói, đêm hôm đó cô quá đáng đến mức để lại ấn tượng sâu đậm thế sao?

  

*

Trong nhóm chat năm người đã bước vào mùa đông lạnh giá, có lẽ ngoài người trong cuộc ra, ba người còn lại đều tưởng Thư Diểu chỉ giận dỗi vài hôm rồi thôi, ai dè đoán nhầm hết. Cho đến gần Tết, năm người vẫn chưa từng tụ họp đầy đủ lần nào, hễ có Phó Thanh Doãn thì Thư Diểu kiên quyết vắng mặt, chỉ hai chữ: Không đi.

Ngoài ra, anh chàng đẹp trai của viện Công nghệ thông tin, sau hai tuần nói chuyện online dài đằng đẵng với Thư Diểu cuối cùng cũng ngỏ lời muốn gặp mặt.

Ngày cuối cùng trước kỳ nghỉ, Thư Diểu dậy từ sáng sớm đứng trước gương líu lo chọn đồ, còn không quên lay Nguyễn Vụ dậy, cả giường cô ấy lẫn Nguyễn Vụ đều chất đầy quần áo đủ loại. Nguyễn Vụ vất vả chui ra khỏi đống đồ, nhìn tiểu thư trước gương lộng lẫy sáng rỡ, mặt mũi ngái ngủ đầy bất lực, “Tiểu thư, đủ rồi đấy, mình mới về lúc gần sáng, cho mình ngủ thêm chút nữa được không.”

Hôm qua là sinh nhật Trương Nam, tổ chức ở căn phòng lớn nhất của Atlas, thế mà vẫn đông như kiến. Ngoài lũ bạn quậy phá của anh ta, còn có người mẫu, đội lễ nghi, rồi thêm bạn gái bạn bè của mấy thiếu gia khác, ra vào chẳng khác nào cảnh chen lấn ngày Tết.

Thư Diểu kiên quyết không đi, nhờ Nguyễn Vụ mang quà sinh nhật và tự mình nhắn tin chúc mừng Trương Nam xong thì yên tâm đắp chăn ngủ dưỡng da, còn không quên dặn Nguyễn Vụ phải cẩn thận. Lúc đầu Nguyễn Vụ cũng chẳng hiểu phải cẩn thận cái gì, đến nơi rồi mới thấy – một phòng toàn người, chỉ sơ sẩy tí là thành cảnh giẫm đạp hàng loạt ngay.

Cuối cùng vì Thư Diểu không đi, mặt Phó Thanh Doãn đen sì. Nhìn thấy cô và Tần Tri Dự thân mật trên ghế sofa, anh ta liền nhào vào chen giữa, kéo Tần Tri Dự ra uống rượu. Hai tên đàn ông uống từ đầu tới sáng sớm, Nguyễn Vụ khuyên mãi không được, đành bất lực ngồi đợi. Cuối cùng phải nhờ Giang Lẫm đến, vác từng tên say mềm về ký túc xá.

*

Thư Diểu bĩu môi, “Đợi mình đi rồi cậu ngủ tiếp cũng được, giờ mười giờ hơn rồi, Tưởng Phương Dật sắp tới đón mình đấy, mau giúp mình chọn đồ đi!”

Mắt Nguyễn Vụ díp lại, tiện tay rút đại một chiếc váy, liếc qua rồi nói, “Mặc cái này đi, lần đầu gặp, váy trắng là điểm cộng đấy.”

Sau khi sửa soạn xong xuôi xuống lầu, Tưởng Phương Dật đã đứng đợi dưới ký túc xá.

“Anh đợi lâu chưa?” Cô hơi ngượng ngùng ngẩng đầu nhìn anh.

Không giống vẻ điềm đạm mấy hôm trước, hôm nay Tưởng Phương Dật mặc áo khoác dài màu đen, làm nổi bật vóc dáng cao ráo vai rộng. Trên sống mũi là cặp kính gọng vàng, tóc mái vừa vặn che trán, sạch sẽ và nho nhã.

Tưởng Phương Dật mỉm cười, để lộ hàm răng trắng đều, “Không lâu đâu, tôi cũng vừa đến thôi.”

Hai người vừa ra khỏi cổng trường, liền gặp một vị khách không mời.

Phó Thanh Doãn nhìn chàng trai bên cạnh Thư Diểu, gần như không cần nghĩ cũng nhớ ra chính là người cô nắm tay không buông hôm buổi liên hoan. Anh ta không nói không rằng chắn trước mặt cô, giọng lạnh lùng sắc bén, khí thế hùng hổ, “Cô Thư định đi đâu thế?”

Thư Diểu chẳng thèm nhìn anh ta, chỉ quay đầu nói với Tưởng Phương Dật bên cạnh, “Kệ anh ta, chúng ta đi thôi.”

Phó Thanh Doãn nhìn vẻ lạnh nhạt của cô, nghiến răng ken két, kìm nén hồi lâu mới bật ra, “Anh đã chia tay rồi –”

 
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện