Một tiếng “chú Nguyễn” khiến cả Nguyễn Minh Gia và Tần Phong đều hoảng hốt không nhẹ, tội cho tướng Nguyễn vốn đã mặt mày xám xịt, giờ lại càng đen hơn vài phần.

Tần Phong đứng bên cạnh nháy mắt ra hiệu với con trai mình, ra ý hỏi chuyện gì xảy ra, nhưng tiếc rằng con trai ông là kiểu người chẳng sợ trời chẳng sợ đất, trong tình huống này làm gì còn tâm trí quan tâm đến ông bố ruột nữa.

Tần Tri Dự đứng dậy khỏi thảm yoga, vẫn không quên kéo theo Nguyễn Vụ đang ngơ ngác đứng dậy, Nguyễn Vụ nhắm mắt lại, trong đầu toàn là cảnh vừa nãy mình gọi bố ruột là “chú”, mặt đỏ lên không tình nguyện ngẩng đầu, lắp bắp nói nhỏ: “Bố… chú Tần.”

Cơn giận của tướng Nguyễn rõ ràng dịu xuống đôi chút khi nghe tiếng “bố” từ Nguyễn Vụ, nhưng ánh mắt nhìn về phía Tần Tri Dự vẫn lạnh như băng, hừ mạnh một tiếng từ mũi: “Lão Tần, vừa nãy ông bảo cho tôi một lời giải thích đúng không? Vậy thì giải thích đi.”

Trong quân khu uy phong lẫm liệt, quyết đoán như sấm sét là thế, vậy mà giờ trong phòng gym nhỏ hẹp này, đối mặt với Bí thư Tần quyền cao chức trọng, tướng Nguyễn cũng không hề nể mặt, mở miệng là đòi ông ta bảo con trai cho mình một lời giải thích. May mà giờ phòng gym không đông, toàn là mấy bạn trẻ đến tập sáng sớm, ánh mắt tuy có liếc nhìn về phía bốn người đang đứng đó, nhưng không ai nhận ra hai vị này chính là nhân vật có tiếng tăm lừng lẫy ở Kinh Cảng.

Bầu không khí nhất thời trầm mặc, Tần Phong lườm Tần Tri Dự đang cúi đầu không nói gì, rồi cười tủm tỉm quay sang Nguyễn Minh Gia nói: “Hay là chúng ta cùng đi ăn bữa cơm? Vào phòng riêng rồi từ từ nói chuyện.”

Chuyện đã đến nước này, chỉ có thể đồng ý, đứng đây thì lại mất mặt thêm nữa.

Nguyễn Vụ để lại một câu “Con đi thay đồ” rồi vội vội vàng vàng chạy vào phòng thay đồ, để Tần Tri Dự lại một mình đứng chịu hai ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống kia. Lúc này trong lòng Bí thư Tần hận không thể đánh chết con trai mình, trước mặt bố người ta mà dám ôm ôm ấp ấp con gái nhà người ta nơi công cộng, tay còn đặt trên eo con gái người ta, muốn “gặm cải trắng” thì cũng phải chọn thời điểm thích hợp chứ! Cứ phải giữa ban ngày ban mặt, nơi người qua kẻ lại đông đúc thế này.

Ông chắp tay sau lưng, lấy phong thái nghiêm nghị khi họp để dạy dỗ cấp dưới, giọng gay gắt: “Tần Tri Dự! Trước mặt chú Nguyễn của con, nhanh chóng nói xem hôm nay là chuyện gì xảy ra!”

“Thể lực cô ấy kém, con giúp cô ấy rèn luyện thôi, ai ngờ hai người đột nhiên xuất hiện, dọa con nhảy dựng.”

Đấy, lại đổ hết cho hai ông già rồi. Ý là nếu không phải hai người họ đột ngột xuất hiện, thì hai đứa vẫn đang nghiêm chỉnh tập luyện sao?

Bí thư Tần mím chặt môi, nhân lúc Nguyễn Minh Gia còn ở đây lại hỏi tiếp: “Vậy con và Mãn Mãn đang hẹn hò rồi à?”

Tần Tri Dự đứng thẳng người, vẻ mặt không còn vẻ lười nhác, nghiêm túc trả lời: “Chưa.”

Tần Phong bỗng thấy tối sầm mặt mày, chưa hẹn hò mà tay con trai ông đã đặt lên người ta như vậy! Nhìn cái kiểu thân mật và quen thuộc kia chắc chắn không phải lần đầu tiên, thằng này định chọc tức ông chết sớm à!

Tần Tri Dự thấy bố và tướng Nguyễn cả hai đều tức đến phập phồng lồng ngực, thì tốt bụng bổ sung nốt nửa câu sau: “Con chưa theo đuổi được, nhưng cũng gần rồi.”

Nguyễn Minh Gia nghe nửa đầu thì còn thấy đỡ buồn, nghĩ bụng con gái mình chưa bị cái vẻ ngoài của thằng nhóc kia mê hoặc, ai ngờ nửa câu sau lại khiến ông thà nó đừng nói còn hơn. Ông trầm ngâm một lúc: “Nhóc con, không bắt nạt con bé nhà chúng tôi đấy chứ?” Ông cố ý nhấn mạnh vào hai chữ “bắt nạt”, bây giờ mấy đứa trẻ con ấy mà, chưa xác định quan hệ đã dính với nhau rồi, như thằng bé nhà họ Trần trong viện, một lúc dính ba cô, bố nó tức đến mức đi khắp viện chửi um trời.

Chưa kịp để Tần Tri Dự trả lời, Nguyễn Vụ đã mặc chiếc áo phao to sụ chạy tới, vừa xấu hổ vừa giận dữ: “Bố nói gì thế! Ai bắt nạt ai! Không có chuyện đó!”

Nguyễn Minh Gia gãi mũi, nhìn thấy ánh mắt con gái hơi lộ vẻ bực dọc, lại nhớ đến cảnh hai bố con xích mích hồi tháng Mười, ông dịu giọng hỏi: “Tay con khỏi chưa?”

Nguyễn Vụ xòe bàn tay trái ra, một vết sẹo nhạt chạy từ lòng bàn tay đến gốc tay: “Khỏi rồi.”

Bí thư Tần thấy hai bố con này lại sắp to tiếng, vội làm người hòa giải: “Thôi đi thôi đi, nhìn đồng hồ cũng sắp trưa rồi, vừa nãy Mãn Mãn còn chạy lâu thế, chắc cũng mệt rồi, đi ăn thôi, để chú Tần mời.”

Hai đứa trẻ đi trước, hai ông bố theo sau, không ai nói gì, lặng lẽ đi thang máy xuống. Trong không gian chật hẹp kín mít, bốn người đều cúi đầu im lặng.

Chọn đại một nhà hàng, đặt xong phòng riêng, Tần Tri Dự đưa thực đơn cho Nguyễn Vụ chọn món trước, sau đó mới đưa cho hai ông bố xem qua, rồi lại tự tay thêm vài món.

Trong căn phòng riêng cổ kính, mùi trà lan tỏa, Nguyễn Minh Gia nhìn Nguyễn Vụ vẫn mặt lạnh không nói, chủ động bắt chuyện: “Mãn Mãn, tuần sau sinh nhật trùng vào cuối tuần, về nhà tổ chức nhé?”

Cô chẳng thèm ngẩng đầu, cộc lốc đáp hai chữ: “Không về.”

Bí thư Tần đưa tay kéo Tần Tri Dự: “Mẹ con có chuyện tìm con, ra ngoài gọi điện cho mẹ đi.” Nói xong hai người rời phòng.

Ngoài cửa phòng riêng, nước miếng Bí thư Tần suýt nữa văng vào mặt con trai. Ông nén giận, quát khẽ: “Tần Tri Dự! Bố mày không biết xấu hổ chắc! Con có biết từ sau khi ảnh con với con gái nhà họ Nguyễn lan ra, bố con bé cứ rảnh là mò vào văn phòng bố, ngồi lì cả buổi, việc ở quân khu cũng mang sang đây xử lý!”

“Với cả, con muốn ‘gặm cải trắng’ bé Nguyễn thì có thể chọn chỗ đàng hoàng một chút được không, giữa ban ngày ban mặt mà động tay động chân thế có ra gì không! Con với anh con chẳng ai khiến người ta yên tâm cả, anh con thì trầm như hũ nút, con thì như con bướm sặc sỡ!”

Tần Tri Dự làm bộ lau mặt, như thể có nước miếng văng lên: “Con động tay động chân chỗ nào? Cũng tại hai người đột nhiên xông vào làm con giật mình.”

“Đột nhiên xông vào? Cái phòng gym đó nhà con mở à? Vậy từ giờ bố ra ngoài còn phải báo cáo với con trước, kẻo làm lỡ việc con theo đuổi con gái nhà người ta à!” Một Bí thư Tần luôn nhã nhặn giờ không nhịn nổi nữa, gào thẳng vào mặt con trai.

“Thế cũng không phải không được.” Tần Tri Dự cúi đầu nhàn nhạt liếc ông, từ đầu đến chân toát ra cái khí chất công tử ăn chơi.

“Con có biết xấu hổ không! Con cúi xuống chút được không, con là con bố, để bố còn khỏi ngẩng cổ nhìn!”

“Con thử nghĩ xem từ lúc khai giảng đến giờ bố đã bao nhiêu lần phải dọn đống rắc rối cho con, chuyện con đánh con trai Từ Thành Châu lần trước, ai là người nửa đêm đi đồn công an lôi con ra, ai là người túc trực bên con truyền nước, con có biết hôm đó bố khó khăn lắm mới được tan làm sớm để về với mẹ con không, con có biết…”

“Bố, bố tránh xa con một chút, nước bọt bố bay vào mặt con rồi.”

Cơn giận và sự uất ức của Bí thư Tần lập tức bị dập tắt, ông chắp tay sau lưng lẩm bẩm khó chịu: “Mau vào đi, chắc hai bố con nhà kia cũng gần nói xong chuyện riêng rồi.”

Trong phòng riêng, bầu không khí lại là một khung cảnh khác.

Nguyễn Minh Gia nhìn Nguyễn Vụ im lặng không nói, thở dài, lấy từ ví ra tấm thẻ cô đã bỏ lại hôm trước: “Mãn Mãn, hôm đó là bố sai, bố không nên ra tay, con có thể tha thứ cho bố không?”

Nguyễn Vụ nhìn tấm thẻ ngân hàng, im lặng không nói, vô thức cào cào ngón tay, ngón trỏ bị cào đến đỏ bừng, mơ hồ sắp rướm máu, cô ngẩng đầu, hỏi không đầu không đuôi: “Vậy sao bố không đến bệnh viện thăm con?”

“Bố có đến, trước khi con xuất viện, ngày nào bố cũng tới. Chỉ đứng ở cửa nhìn một cái rồi về, sợ con nhìn thấy bố lại buồn, vết thương sẽ lâu lành hơn.” Nguyễn Minh Gia sốt ruột nói.

Lại một trận im lặng nữa, hai người đối mặt trong sự lặng thinh.

Một lúc sau, Nguyễn Minh Gia lẩm bẩm: “Hôm đó bố tới đồn cảnh sát đón con, tay con vẫn còn chảy máu, một vết dài như vậy, tóc tai rối bù, quần áo cũng xộc xệch…” Giọng ông nghẹn lại nơi cổ họng, “May mà thằng nhóc nhà họ Tần đến kịp, nếu không thì… nếu không thì Mãn Mãn của bố biết làm sao…”

Nguyễn Vụ khẽ vuốt chiếc thẻ ngân hàng, răng nghiến chặt vào thịt mềm trong miệng, “Con không sao. Con nhận thẻ.”

Cô đâu phải không hiểu, hôm đó Nguyễn Minh Gia động tay cũng vì bị cô chọc tức đến cùng cực. Những ngày nằm viện, cô buồn vì ông không tới thăm, nghĩ rằng chắc lần này mình thật sự bị bỏ rơi rồi. Không phải như năm bảy tuổi, bị cuốn vào hỗn loạn mà rời khỏi Kinh Cảng một cách bất đắc dĩ, mà là thật sự bị vứt bỏ.

Thấy cô nhận thẻ nhưng vẫn im lặng, Nguyễn Minh Gia dặn dò, giọng nặng nề: “Đừng có không dùng tiền của ba. Là bà ấy để lại cho con thì con cứ dùng, sao tiền của ba con lại không thể dùng?”

Tại sao lại không dùng? Vì Nguyễn Minh Gia ít nhất chưa từng vắng mặt trong những thời khắc quan trọng của cuộc đời cô. Còn bà Lê thì từ năm cô bảy tuổi đã quay lưng bước đi, chưa từng quay lại, chỉ để lại cho cô một số tiền tiêu hoài không hết — có lẽ là để trả thù.

Cô luôn mong một ngày nào đó bà Lê sẽ nhìn thấy những hóa đơn chi tiêu liên tục, rồi sẽ về nhìn cô một lần. Nhưng cô đã nghĩ sai. Bà Lê không chỉ không cần con gái, mà ngay cả cha mẹ ruột cũng không cần. Với bà, tự do mới là điều quan trọng nhất.

Cánh cửa “két” một tiếng, Bí thư Tần và Tần Tri Dự đẩy cửa bước vào, phía sau là nhân viên phục vụ đang bưng món ăn.

Trên bàn ăn, Tần Tri Dự ăn vài miếng đơn giản, sau đó liền bắt đầu bóc tôm. Đeo găng tay vào, mỗi con bóc xong đều đặt vào đĩa của Nguyễn Vụ. Hành động ấy khiến Bí thư Tần và Nguyễn Minh Gia đều cảm thấy chua chát.

Ban đầu Bí thư Tần còn tưởng con trai mình chỉ là đùa giỡn với cô gái nhà họ Nguyễn , nhưng giờ xem ra là ông nghĩ nhiều quá rồi. Người bị dị ứng hải sản như nó, vậy mà vẫn cố bóc tôm cho người ta.

Nguyễn Minh Gia cũng không ngờ thằng công tử quen ăn sung mặc sướng như Tần Tri Dự lại có thể hạ mình đến mức này vì con gái mình. Mà Nguyễn Vụ lại cũng ăn rất tự nhiên, rõ ràng là thường xuyên được chiều chuộng.

Bữa cơm ấy, trừ Nguyễn Vụ ăn no, Tần Tri Dự không có khẩu vị mấy, còn hai người cha thì như nhai sáp, chẳng thấy mùi vị gì.

Bốn người rời trung tâm thương mại, chia thành hai nhóm. Hai ông bố nhìn Nguyễn Vụ thành thạo chui vào ghế phụ chiếc Bentley, cùng thở dài một hơi.

Cuối cùng, Bí thư Tần điều chỉnh lại tâm trạng, cười ha hả nhìn Nguyễn Minh Gia, “Thôi được rồi, thông gia, ta cũng về thôi.”

*

Thời gian tiếp theo, cho đến trước sinh nhật Nguyễn Vụ, Tần Tri Dự hiếm hoi không đến đưa đồ ăn sáng. Ngay cả Thư Diểu cũng thấy lạ. Phó Thanh Doãn cũng biến mất. Bốn người bạn hay ăn cùng nay chỉ còn hai. Thư Diểu luôn cảm thấy mấy ông con trai kia đang âm thầm làm chuyện gì đó. Hỏi Trương Nam thì chỉ nhận được câu trả lời mơ hồ: cứ ngoan ngoãn học hành, đến lúc sẽ biết.

Chớp mắt, sinh nhật của Nguyễn Vụ đã đến. Ngày 22 tháng 12, tiết Đông chí.

Hôm đó, tuyết lớn rơi đúng hẹn, toàn bộ Kinh Cảng chìm trong sương mù dày đặc.

Sáng sớm, Trương Nam đã gửi định vị trong nhóm lớn: “Hôm nay là sinh nhật Mãn Mãn, ai rảnh thì đến góp vui.”

Cùng lúc đó, Tần Tri Dự – người mất tích cả tuần – gửi một tin nhắn ngắn gọn: [Xuống nhà.]

Hai cô gái ăn diện kỹ càng, xách túi xuống nhà.

Hôm nay Tần Tri Dự ăn mặc khác thường, khoác áo măng tô hơi trang trọng, tóc tai cũng chỉnh tề, từ đầu đến chân đều toát lên vẻ chỉn chu hiếm thấy. Trên hàng ghế sau, Thư Diểu ghé sát tai Nguyễn Vụ thì thầm, “Không phải hôm nay định tỏ tình chứ? Mình chưa bao giờ thấy Nhị ca ăn diện thế này.”

“Chắc… không đâu.” Nguyễn Vụ cũng không dám chắc, nói ra còn không tin nổi chính mình, cứ nhìn đi nhìn lại màn hình điện thoại, kiểm tra xem lớp trang điểm của mình có ổn không.

Tưởng sẽ đi thẳng đến Dật Hương Lâu, nhưng khi ngang qua đó, xe lại không dừng mà tiếp tục chạy.

Thư Diểu cảm thấy có điều bất thường, len lén lấy điện thoại nhắn tin cho Hà Minh Hy.

[Chị làm giúp em một tuần bài tập Tết, em thành thật đi, hôm nay Nhị ca có tỏ tình không?]

Phía bên kia nhắn lại nhanh và chắc nịch: [Có. Nhưng đừng để lộ ra nhé, Nhị ca mà biết thì chắc chém em mất.]

[Yên tâm.]

Thư Diểu cất điện thoại, vô tình bắt gặp ánh mắt cảnh cáo của Tần Tri Dự. Cô làm động tác kéo khóa miệng rồi nghiêng đầu nhắm mắt.

Chiếc xe cuối cùng dừng lại trước một căn biệt thự thanh nhã. Xuống xe, Thư Diểu kinh ngạc bật thốt, “Ơ— không phải căn nhà mới anh mua năm ngoái sao? Sao lại tới đây?”

Căn nhà này là nơi Tần Tri Dự dùng khoản tiền đầu tư đầu tiên mua đứt, toàn bộ trang trí đều theo ý mình. Trừ hôm mở tiệc tân gia có mời bạn bè tới chơi một lần, những lúc khác, không ai được vào.

Nguyễn Vụ bước vào trong với tâm trạng thấp thỏm, tim như sắp nhảy ra khỏi cổ họng, trong đầu toàn là suy nghĩ có phải sắp được tỏ tình không, mơ màng đi vào sân.

Sân vườn không chăm sóc nhiều, có một chiếc xích đu, một dãy cột dài trơ trụi không treo gì cả. Nền lát đá xanh, bãi cỏ xung quanh bị tuyết phủ trắng xóa. Tường cao vây quanh, an ninh nghiêm ngặt.

Nguyễn Vụ bước vào phòng khách, từng gương mặt quen thuộc lần lượt lên tiếng chúc mừng sinh nhật cô. Chưa kịp ngồi xuống, đã có một xấp bao lì xì nhét đầy tay, dày cộp.

Sau đó, Hà Minh Hy, Kỷ Miên Chi và Thư Diểu kéo cô lại trò chuyện, toàn những chủ đề tán gẫu vô thưởng vô phạt. Nguyễn Vụ đầu óc cứ mải nghĩ đến việc tỏ tình, trả lời một cách lơ đãng.

Không lâu sau, đồ ăn Dật Hương Lâu được giao tới. Ăn xong bữa trưa mà vẫn chưa thấy ai tỏ tình, trong lòng cô có chút hụt hẫng, nhưng bề ngoài vẫn tỏ ra bình thường. Mọi người đòi lên tầng hai xem phim, cô cũng theo.

Trương Nam chọn một bộ phim cũ, máy chiếu nhỏ gọn lập tức chiếu lên màn. Nguyễn Vụ từng xem rồi, nhưng lúc này tâm trạng rối như tơ vò, chẳng thể bình tĩnh nổi.

Khi cô rời khỏi tầng hai, cả căn phòng đang ồn ào phút chốc yên lặng, chỉ còn lại tiếng phim vang vọng.

Mọi người giục Tần Tri Dự nhanh chóng xuống lầu, trêu chọc xong còn không quên tiếp sức tinh thần.

Cửa sổ tầng hai lập tức chen kín đầu người, không ai sợ lạnh, tất cả ghé sát mắt nhìn xuống dưới. Trần Dịch Đông không biết từ đâu lôi ra đống pháo giấy, chia nhỏ cho từng người, “Chờ hai người họ ôm nhau thì bắn pháo!”

“Rõ!”

“OK!”

“Cho tôi thêm mấy cái nữa!”

Nguyễn Vụ cầm điện thoại bước ra sân hóng mát. Giờ đã quá trưa, thời tiết vẫn u ám, sương mù mỏng nhẹ lững lờ quanh sân, lại có vẻ như sắp tuyết nữa.

Cô đứng lặng trong sân, không hề nhận ra Tần Tri Dự đã đi tới sau lưng mình.

Anh chậm rãi tiến lại, gọi khẽ, “Nguyễn Vụ.”

Cô quay đầu lại, thấy cậu thiếu niên tuấn tú đang từ sau lưng lấy ra một bó cát cánh trắng tinh khôi, cúi người nhẹ nhàng, đôi mắt nhìn cô đăm đắm. Cả người dịu dàng đến mức không tưởng.

Nguyễn Vụ ngỡ ngàng nhìn anh, tim như bị siết chặt rồi lại thả lỏng.

“Chuẩn bị cả tuần rồi, vẫn thấy hồi hộp.” Tần Tri Dự mím môi, bàn tay run rẩy đã bán đứng cảm xúc thật của anh, “Trước tiên, chúc Mãn Mãn của anh mười chín tuổi sinh nhật vui vẻ, ngày nào cũng hạnh phúc.”

“Sau đó thì, anh muốn chính thức tỏ tình.”

“Anh đã lên mạng tra bao nhiêu hướng dẫn, thấy tặng hoa hồng thì tầm thường quá, nên chọn cát cánh.”

Cát cánh – tình yêu chân thành không đổi, chỉ dành cho một người.

“Tôi vốn là người khá cẩu thả, trước giờ luôn nghĩ mấy chuyện yêu đương sẽ là ràng buộc, cũng chưa từng nghĩ sẽ có ngày thích một cô gái đến vậy. Trước đây theo đuổi em lộn xộn cả tháng, cũng thật quá đáng, khiến em suốt ngày trừ điểm, suốt ngày đòi đủ thứ phần thưởng kỳ quái.”

Anh nói lung tung không đầu không đuôi, tuyết bắt đầu rơi, phủ lên người họ, phủ lên bó cát cánh trắng.

“Ban đầu muốn chọn chỗ nào hoành tráng tỏ tình, nhưng chọn mãi vẫn thấy chẳng chỗ nào vừa ý, nên chọn nơi này – căn nhà anh dùng tiền đầu tư đầu tiên mua được. Với anh, đây là nơi rất quan trọng, định làm nhà tân hôn. Hôm nay là lần thứ hai bạn bè tới đây. Sở dĩ chọn nơi này… là vì anh muốn nói với em…”

“Anh muốn chia sẻ tất cả những gì quý giá nhất trong lòng mình với em. Muốn mãi mãi đối xử tốt với em. Em giống như món quà bất ngờ xuất hiện trong con hẻm đầy tầm gửi ấy, vào đúng sinh nhật mười chín tuổi của anh. Nên… anh cũng muốn trở thành món quà của em.”

Bàn tay anh khẽ run, nhưng ánh mắt và khóe môi lại cong lên, còn mắt Nguyễn Vụ đã đỏ hoe, lệ rơi trong làn tuyết mờ, cảm nhận tình yêu mãnh liệt và chân thành của anh.

Anh đưa tay nhẹ lau nước mắt cho cô, lại nói: “Đây là lần đầu tiên anh thích một cô gái nhiều như vậy. Vậy… em có đồng ý không?”

Nguyễn Vụ vừa khóc vừa cười, mối tình đơn phương chín tháng đến giây phút này bỗng nhiên đâm chồi nảy lộc, nhanh chóng lớn lên như cây đại thụ. Cô lí nhí nói: “Nếu em không đồng ý thì sao?”

Tần Tri Dự bỗng chốc hoảng loạn, sững người, im lặng không đáp.

Bó hoa trên tay dần rũ xuống.

Ngay giây tiếp theo, Nguyễn Vụ nhón chân, một tay vòng cổ anh kéo xuống, tay còn lại giữ bó hoa sắp rơi, hơi thở ấm nóng phả lên tai anh, xuyên qua ống tai tới tận tim, phá tan mọi phòng bị: “Người như anh, ai mà nỡ từ chối chứ.”

Anh ôm chặt cô, siết mạnh đầy chiếm hữu, cằm đặt lên vai cô, khẽ cười khàn: “Em biết không, anh suýt nữa thì sợ đến chết rồi.”

Tầng hai vang lên tiếng hét, sau đó là tiếng pháo giấy nổ lách tách, hàng ngàn dải kim tuyến đủ màu sắc theo tuyết và sương rơi lả tả xuống, phủ lên người hai người họ.

 
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện