Nói thì oai vậy chứ muốn đứng lên đâu dễ thế? Tài sản của công ty đều bị đem đi bán đấu giá hết rồi. Nghe đâu phần lớn đều bị thằng nhãi Lâm Vãn kia chộp với giá thấp. Tiền bán bị ngân hàng và các chủ nợ chia nhau hết sạch, ngay cả “toạ kỵ” yêu quý của lão Thường cũng bị Cao Minh Dương lấy đi.
Nhưng Thường Thanh vẫn có sự đề phòng, trước đấy anh ta đã lấy tiền và tượng Phật trong két sắt ra.
Nếu an phận thủ thường sống nửa đời sau thì chả cần lo cơm áo nữa rồi. Có điều người vừa phá sản không nên có cái vẻ an nhàn như vậy.
Lão Thường đến chợ đồ cũ bỏ 30 tệ mua một chiếc xe đạp, sau đó cưỡi nó tới thành phố A. Cái này phối hợp với bộ áo vải và giày vải đen, chính là một nông dân công trung niên vừa vào thành.
Trước kia, lúc ngồi trong xe, không vội gọi điện thì là chuẩn bị một tài liệu cho hội nghị online, chưa bao giờ rảnh rỗi nhìn cảnh vật bên ngoài.
Giờ đạp xe, nhìn dòng người đông nghịt bên cạnh, lão Thường thấy cảm xúc ngổn ngang. Thành phố này lưu lại rất nhiều dấu ấn của Thường Thanh. Đi qua mấy con phố, chỉ cần thấy nhà công ty mình xây ngày trước là Thường Thanh sẽ dừng lại nhìn. Dọc đường cứ đi một chút rồi lại dừng, bất tri bất giác đã tới trước cổng công ty.
Toà nhà cũ này cũng bị bán đấu giá. Tấm bảng Trường Hưng cũng bị gỡ xuống, nhìn cánh cổng trơ trụi khiến người ta thấy lòng chua xót. Có mấy công nhân ra ra vào vào cổng dán chữ “Công ty trách nhiệm hữu hạn Hoài Dã”.
Rồi, khỏi cần nghe ngóng cũng biết miếng bảo địa phong thuỷ của mình bị ai mua. Bày chữ khí thế vầy không phải vì dọn tới chứ. Đây chẳng phải cố ý quấn lấy người ta sao!
Đột nhiên, một chiếc xe thể thao màu bạc đậu bên mình. Sau khi cửa xe mở, đi ra chính là Bạch công tử quần là áo lượt.
Tên này vẫn đẹp trai lai láng như hồi trước, bộ quần áo màu xám bạc đơn giản càng làm nổi bật đường cong cơ thể. Thường Thanh đạp xe ra đầy mồ hôi, áo vải dán vào lưng, đứng bên cạnh Bạch Uy, cứ y như nghệ thuật hành vi, quả thực là thời thượng và viễn cổ va mạnh vào nhau.
Gạt chuông xe đạp, Bạch công tử mở miệng: “Xe này kiếm đâu ra đấy, đủ khí thế nha!”
Giờ Thường Thanh nhìn người này thì thấy trong lòng buồn phiền, liền đạp xe muốn đi. Bạch Uy lại vươn tay, giữ ghi-đông lại.
“Sao không lên tiếng đã đi? Chẳng lẽ người nghèo rồi, khí phách cũng mất?” Bạch Uy hếch cằm đánh giá Thường Thanh, sau đó hai con mắt, không dấu vết, nhìn chằm chằm cổ áo hơi lộ ra cơ ngực của Thường Thanh.
Thường Thanh hít mạnh một hơi, bày ra vẻ tươi cười: “Xin lỗi, vừa nãy không phát hiện tổng giám đốc Bạch. Tôi đang vội, lát nữa còn phải diễn thuyết cho một đám chủ xí nghiệp, lấy chính bản thân ra để giảng cho bọn họ phải làm gì để đề phòng tình nhân tiểu bạch kiểm thâm hiểm lừa tiền.”
Bạch Uy cười ha hả: “Vậy tôi đi cùng anh, tiện thể truyền thụ làm thể nào để thao trai già?”
Nói đến đây thì không còn gì cần nói nữa. Thường Thanh đoạt lấy ghi-đông, chẳng thèm quay đầu đạp về phía trước.
Bạch Uy cao giọng: “Đừng quên lời tôi, không sống được thì tới tìm tôi! Giá cả có thể thương lượng!”
Thường Thanh rất dứt khoát, đáp lại y ba chữ — đờ cờ mờ!
Lại có mục tiêu đời người rồi, nửa đời sau mình sẽ lấy việc chỉnh chết họ Bạch làm nhiệm vụ!
Dưới chân ra sức đạp, đầu càng không ngừng suy nghĩ. Nghề xây dựng không thể làm rồi, Thường Thanh cân nhắc xem nên làm gì đây.
Lúc đi ngang qua tiệm thuốc, đột nhiên có người gọi anh ta.
“Lão Thường?”
Nhìn lại, là một người béo ú đang đứng trước cửa tiệm thuốc gọi mình. Thường Thanh cảm thấy hắn rất quen mắt, nhưng nhất thời không nhớ nổi là ai.
“Ồ, thật là anh hả, tôi còn sợ nhận nhầm người chứ!”
Thấy khuôn mặt béo ú của hắn rung rung, Thường Thanh bỗng nhớ ra. Người này tên là Trương Thuận, trước đây kinh doanh xi măng, khi Thường Thanh chưa phát tài, đã từng làm ăn với hắn.
“Chuyện của lão Thường anh là tin lớn nhất trong năm của thành phố đấy. Hai ngày nay tôi vẫn lo cho anh, không ngờ lại đụng ở đây…”
Thường Thanh cũng nghĩ, sao đi đâu cũng có thể kiếm được truyện tiếu lâm vậy?
“Tôi còn có việc, đi trước một bước.” Nói xong, Thường Thanh xoay người đẩy xe muốn đi.
“Đừng! Anh giờ có việc lớn gì chứ? Ngược lại, tôi có việc muốn bàn bạc với anh.” Tên béo họ Trương túm Thường Thanh vào tiệm thuốc.
Tiệm thuốc không lớn lắm, ở góc cầu thang có một văn phòng nho nhỏ, trên tường dán đầy quảng cáo thuốc. Tên béo chỉ vào một tấm áp phích và nói, giọng đắc ý: “Đã xem quảng cáo thuốc này trên TV chưa?”
Thường Thanh nhìn kỹ, đúng là từng xem rồi, chính là quảng cáo bệnh lây qua đường sinh dục mà khi ở trong tù, anh ta xem là muốn đập bể TV. Quảng cáo chẳng ra sao, nhưng tên thuốc lại rất tao nhã, “Nhất tiễn mai”.
Thấy Thường Thanh gật đầu, tên mập lại càng đắc ý: “Thuốc này do tôi phát triển, giờ bán chạy lắm! Lão Thường ạ, bán thuốc chính là kiếm bộn đó! Đương nhiên, so với việc làm ăn trước đây của anh thì không bằng rồi. Chẳng biết anh có hứng thú không?”
Thường Thanh đã lăn lộn trên thương trường nhiều năm, chuyện mua đi bán lại thuốc như thế này, trước kia anh ta đã từng nghe thấy. Nhìn điệu bộ tên mập kia, hẳn muốn kéo mình nhập bọn đây,
Quả đúng, tên mập họ Trương vẩy mưa xuân tứ tung, nói gần đây mình muốn khai phá bên dược phẩm, muốn hỏi Thường Thanh có tiền nhàn rỗi không.
Thường Thanh ung dung, dùng bốn lạng bật nghìn cân, đánh Thái Cực với Trương Thuận.
Nghề buôn thuốc rất nguy hiểm, giá thành của thuốc thì không vấn đề gì, chuẩn bị một phương thuốc chả lợi chả hại với thân thể, rồi tìm một công ty dược hạng hai gia công cho, sau đó dập cái chứng nhận vào là xong. Bỏ ra nhiều vốn nhất chính là ở khâu quảng cáo, tìm một diễn viên hạng hai làm người phát ngôn, rồi đến đài phát thanh, đài truyền hình, bỏ bao vốn liếng công sức mới có thể tạo ra thanh thế. Bán chạy thì một vốn bốn lời; bán không chạy thì tiền một đi không trở lại.
Có điều, Thường Thanh đích thực đã động lòng, đời này anh ta rất thích đánh cuộc, đánh cuộc cơ hội, đánh cuộc vận may, đánh cuộc tình cảm. Ngoài vụ yêu đương với mịa nó mắt mù kia ra, còn lại hầu hết đều toàn thắng.
Nhưng bây giờ không thể để tên mập này phát hiện mình động lòng. Về phương diện này, anh ta là người mới vào nghề, hiểu biết thêm cũng không phải là thừa.
Vì vậy, anh ta liền trao đổi số điện thoại với Trương Thuận, dự định sau này nói chuyện.
Người xui xẻo, đánh rắm cũng có thể bị toác mông. Lúc đi ra, Thường Thanh phát hiện xe mình đã không cánh mà bay.
Định gọi xe thì lại phát hiện trong ví mình không có tiền. Trước kia căn bản đều quẹt thẻ tiêu xài, cho nên lão Thường đã có thói quen không mang tiền mặt.
Dứt khoát đi bộ về khu ngoại ô.
Lúc tới cửa, từ xa đã thấy có mấy người đang đứng trước cửa nhà mình.
Đi vào nhìn, là thư ký và mấy cấp dưới ngày trước, trong lòng Thường Thanh không khỏi ấm áp. Phúc lợi các dịp lễ tết hồi xưa cũng chẳng uổng phí. Tuy mình nghèo túng, nhưng dù sao vẫn có người nghĩ đến mình.
“Sao mấy người tìm được chỗ này? Đi, vào trong ngồi.”
Mấy người đưa mắt nhìn nhau, chẳng ai nói gì. Cuối cùng vẫn là thư ký mở miệng trước: “Chủ tịch Thường, chúng tôi được Hoài Dã thuê, hôm nay tới chủ yếu là vì công việc… sẽ không vào trong ngồi.”
Trong lòng Thường Thanh mơ hồ đoán được bọn họ muốn nói gì.
Quả nhiên thư ký nói tiếp: “Giờ công trình này đã được công ty Hoài Dã tiếp nhận, tổng giám đốc Bạch đã lập kế hoạch mới rồi… Ngài và ông Vương phải chuyển đi, nếu không công ty sẽ cưỡng chế phá bỏ!”
Thường Thanh nắm chặt tay, nói: “Tôi biết rồi, phiền các người đến thông báo, không tiễn.”
Ông Vương nghe thấy tiếng động, cũng tập tễnh bước ra, mặt lộ vẻ bất an: “Tiểu Thanh! Sao vậy?”
“Không sao đâu, bác mau về nhà đi, không có chuyện gì đâu!”
Quay người lại, Thường Thanh khách khí nói với những cấp dưới ngày trước: “Phiền các vị nói một tiếng với tổng giám đốc Bạch, tôi muốn hẹn bàn bạc chuyện di dời với y.”
Nhưng Thường Thanh vẫn có sự đề phòng, trước đấy anh ta đã lấy tiền và tượng Phật trong két sắt ra.
Nếu an phận thủ thường sống nửa đời sau thì chả cần lo cơm áo nữa rồi. Có điều người vừa phá sản không nên có cái vẻ an nhàn như vậy.
Lão Thường đến chợ đồ cũ bỏ 30 tệ mua một chiếc xe đạp, sau đó cưỡi nó tới thành phố A. Cái này phối hợp với bộ áo vải và giày vải đen, chính là một nông dân công trung niên vừa vào thành.
Trước kia, lúc ngồi trong xe, không vội gọi điện thì là chuẩn bị một tài liệu cho hội nghị online, chưa bao giờ rảnh rỗi nhìn cảnh vật bên ngoài.
Giờ đạp xe, nhìn dòng người đông nghịt bên cạnh, lão Thường thấy cảm xúc ngổn ngang. Thành phố này lưu lại rất nhiều dấu ấn của Thường Thanh. Đi qua mấy con phố, chỉ cần thấy nhà công ty mình xây ngày trước là Thường Thanh sẽ dừng lại nhìn. Dọc đường cứ đi một chút rồi lại dừng, bất tri bất giác đã tới trước cổng công ty.
Toà nhà cũ này cũng bị bán đấu giá. Tấm bảng Trường Hưng cũng bị gỡ xuống, nhìn cánh cổng trơ trụi khiến người ta thấy lòng chua xót. Có mấy công nhân ra ra vào vào cổng dán chữ “Công ty trách nhiệm hữu hạn Hoài Dã”.
Rồi, khỏi cần nghe ngóng cũng biết miếng bảo địa phong thuỷ của mình bị ai mua. Bày chữ khí thế vầy không phải vì dọn tới chứ. Đây chẳng phải cố ý quấn lấy người ta sao!
Đột nhiên, một chiếc xe thể thao màu bạc đậu bên mình. Sau khi cửa xe mở, đi ra chính là Bạch công tử quần là áo lượt.
Tên này vẫn đẹp trai lai láng như hồi trước, bộ quần áo màu xám bạc đơn giản càng làm nổi bật đường cong cơ thể. Thường Thanh đạp xe ra đầy mồ hôi, áo vải dán vào lưng, đứng bên cạnh Bạch Uy, cứ y như nghệ thuật hành vi, quả thực là thời thượng và viễn cổ va mạnh vào nhau.
Gạt chuông xe đạp, Bạch công tử mở miệng: “Xe này kiếm đâu ra đấy, đủ khí thế nha!”
Giờ Thường Thanh nhìn người này thì thấy trong lòng buồn phiền, liền đạp xe muốn đi. Bạch Uy lại vươn tay, giữ ghi-đông lại.
“Sao không lên tiếng đã đi? Chẳng lẽ người nghèo rồi, khí phách cũng mất?” Bạch Uy hếch cằm đánh giá Thường Thanh, sau đó hai con mắt, không dấu vết, nhìn chằm chằm cổ áo hơi lộ ra cơ ngực của Thường Thanh.
Thường Thanh hít mạnh một hơi, bày ra vẻ tươi cười: “Xin lỗi, vừa nãy không phát hiện tổng giám đốc Bạch. Tôi đang vội, lát nữa còn phải diễn thuyết cho một đám chủ xí nghiệp, lấy chính bản thân ra để giảng cho bọn họ phải làm gì để đề phòng tình nhân tiểu bạch kiểm thâm hiểm lừa tiền.”
Bạch Uy cười ha hả: “Vậy tôi đi cùng anh, tiện thể truyền thụ làm thể nào để thao trai già?”
Nói đến đây thì không còn gì cần nói nữa. Thường Thanh đoạt lấy ghi-đông, chẳng thèm quay đầu đạp về phía trước.
Bạch Uy cao giọng: “Đừng quên lời tôi, không sống được thì tới tìm tôi! Giá cả có thể thương lượng!”
Thường Thanh rất dứt khoát, đáp lại y ba chữ — đờ cờ mờ!
Lại có mục tiêu đời người rồi, nửa đời sau mình sẽ lấy việc chỉnh chết họ Bạch làm nhiệm vụ!
Dưới chân ra sức đạp, đầu càng không ngừng suy nghĩ. Nghề xây dựng không thể làm rồi, Thường Thanh cân nhắc xem nên làm gì đây.
Lúc đi ngang qua tiệm thuốc, đột nhiên có người gọi anh ta.
“Lão Thường?”
Nhìn lại, là một người béo ú đang đứng trước cửa tiệm thuốc gọi mình. Thường Thanh cảm thấy hắn rất quen mắt, nhưng nhất thời không nhớ nổi là ai.
“Ồ, thật là anh hả, tôi còn sợ nhận nhầm người chứ!”
Thấy khuôn mặt béo ú của hắn rung rung, Thường Thanh bỗng nhớ ra. Người này tên là Trương Thuận, trước đây kinh doanh xi măng, khi Thường Thanh chưa phát tài, đã từng làm ăn với hắn.
“Chuyện của lão Thường anh là tin lớn nhất trong năm của thành phố đấy. Hai ngày nay tôi vẫn lo cho anh, không ngờ lại đụng ở đây…”
Thường Thanh cũng nghĩ, sao đi đâu cũng có thể kiếm được truyện tiếu lâm vậy?
“Tôi còn có việc, đi trước một bước.” Nói xong, Thường Thanh xoay người đẩy xe muốn đi.
“Đừng! Anh giờ có việc lớn gì chứ? Ngược lại, tôi có việc muốn bàn bạc với anh.” Tên béo họ Trương túm Thường Thanh vào tiệm thuốc.
Tiệm thuốc không lớn lắm, ở góc cầu thang có một văn phòng nho nhỏ, trên tường dán đầy quảng cáo thuốc. Tên béo chỉ vào một tấm áp phích và nói, giọng đắc ý: “Đã xem quảng cáo thuốc này trên TV chưa?”
Thường Thanh nhìn kỹ, đúng là từng xem rồi, chính là quảng cáo bệnh lây qua đường sinh dục mà khi ở trong tù, anh ta xem là muốn đập bể TV. Quảng cáo chẳng ra sao, nhưng tên thuốc lại rất tao nhã, “Nhất tiễn mai”.
Thấy Thường Thanh gật đầu, tên mập lại càng đắc ý: “Thuốc này do tôi phát triển, giờ bán chạy lắm! Lão Thường ạ, bán thuốc chính là kiếm bộn đó! Đương nhiên, so với việc làm ăn trước đây của anh thì không bằng rồi. Chẳng biết anh có hứng thú không?”
Thường Thanh đã lăn lộn trên thương trường nhiều năm, chuyện mua đi bán lại thuốc như thế này, trước kia anh ta đã từng nghe thấy. Nhìn điệu bộ tên mập kia, hẳn muốn kéo mình nhập bọn đây,
Quả đúng, tên mập họ Trương vẩy mưa xuân tứ tung, nói gần đây mình muốn khai phá bên dược phẩm, muốn hỏi Thường Thanh có tiền nhàn rỗi không.
Thường Thanh ung dung, dùng bốn lạng bật nghìn cân, đánh Thái Cực với Trương Thuận.
Nghề buôn thuốc rất nguy hiểm, giá thành của thuốc thì không vấn đề gì, chuẩn bị một phương thuốc chả lợi chả hại với thân thể, rồi tìm một công ty dược hạng hai gia công cho, sau đó dập cái chứng nhận vào là xong. Bỏ ra nhiều vốn nhất chính là ở khâu quảng cáo, tìm một diễn viên hạng hai làm người phát ngôn, rồi đến đài phát thanh, đài truyền hình, bỏ bao vốn liếng công sức mới có thể tạo ra thanh thế. Bán chạy thì một vốn bốn lời; bán không chạy thì tiền một đi không trở lại.
Có điều, Thường Thanh đích thực đã động lòng, đời này anh ta rất thích đánh cuộc, đánh cuộc cơ hội, đánh cuộc vận may, đánh cuộc tình cảm. Ngoài vụ yêu đương với mịa nó mắt mù kia ra, còn lại hầu hết đều toàn thắng.
Nhưng bây giờ không thể để tên mập này phát hiện mình động lòng. Về phương diện này, anh ta là người mới vào nghề, hiểu biết thêm cũng không phải là thừa.
Vì vậy, anh ta liền trao đổi số điện thoại với Trương Thuận, dự định sau này nói chuyện.
Người xui xẻo, đánh rắm cũng có thể bị toác mông. Lúc đi ra, Thường Thanh phát hiện xe mình đã không cánh mà bay.
Định gọi xe thì lại phát hiện trong ví mình không có tiền. Trước kia căn bản đều quẹt thẻ tiêu xài, cho nên lão Thường đã có thói quen không mang tiền mặt.
Dứt khoát đi bộ về khu ngoại ô.
Lúc tới cửa, từ xa đã thấy có mấy người đang đứng trước cửa nhà mình.
Đi vào nhìn, là thư ký và mấy cấp dưới ngày trước, trong lòng Thường Thanh không khỏi ấm áp. Phúc lợi các dịp lễ tết hồi xưa cũng chẳng uổng phí. Tuy mình nghèo túng, nhưng dù sao vẫn có người nghĩ đến mình.
“Sao mấy người tìm được chỗ này? Đi, vào trong ngồi.”
Mấy người đưa mắt nhìn nhau, chẳng ai nói gì. Cuối cùng vẫn là thư ký mở miệng trước: “Chủ tịch Thường, chúng tôi được Hoài Dã thuê, hôm nay tới chủ yếu là vì công việc… sẽ không vào trong ngồi.”
Trong lòng Thường Thanh mơ hồ đoán được bọn họ muốn nói gì.
Quả nhiên thư ký nói tiếp: “Giờ công trình này đã được công ty Hoài Dã tiếp nhận, tổng giám đốc Bạch đã lập kế hoạch mới rồi… Ngài và ông Vương phải chuyển đi, nếu không công ty sẽ cưỡng chế phá bỏ!”
Thường Thanh nắm chặt tay, nói: “Tôi biết rồi, phiền các người đến thông báo, không tiễn.”
Ông Vương nghe thấy tiếng động, cũng tập tễnh bước ra, mặt lộ vẻ bất an: “Tiểu Thanh! Sao vậy?”
“Không sao đâu, bác mau về nhà đi, không có chuyện gì đâu!”
Quay người lại, Thường Thanh khách khí nói với những cấp dưới ngày trước: “Phiền các vị nói một tiếng với tổng giám đốc Bạch, tôi muốn hẹn bàn bạc chuyện di dời với y.”
Danh sách chương