Khi bọn họ đi ngang qua hiện trường tai nạn xe, Hàn Phong bảo dừng xe, đậu ở ngã rẽ, chỉ thấy hơn phân nửa chiếc Nissan Sunny 2.0 của Tôn Hướng Hiền cắm vào bệ phía trước của xe tải lớn, mà phần đuôi xe do phía trước cắm vào quá sâu mà vểnh lên, phần ghế ngồi trước xe bị ép đến biến dạng nghiêm trọng, thủy tinh văng đầy đất, vết máu cũng rõ ràng có thể thấy được. Một chiếc cần cẩu lớn đang nhấc phần trước xe tải lớn lên, còn một chiếc xe kéo thì kéo phần sau của chiếc Nissan biến dạng. Hàn Phong phất tay ý bảo tài xế tiếp tục lái xe, khi chạy ngang qua, anh phát hiện, sau chiếc xe Nissan kia đèn xi nhan cũng bị đụng vỡ, có một phần sơn cũng bị tróc ra.
Trong bệnh viện, giám đốc Tôn còn đang được cấp cứu, hắn gãy xương đùi, xương đầu gối vỡ nát, gãy xương hai cánh tay, trật khớp xương khuỷu tay, xương sườn thứ mười đến thứ năm gãy toàn bộ, vỡ lá lách gây xuất huyết trong, hiện tại bác sĩ đang toàn lực cứu chữa.
Vu Thành Long đã tới trước, đang cùng mấy viên chức công ty vội vàng đóng phí, tiến hành thủ tục, cùng thủ tục liên lạc với chuyên viên hội chẩn. Nhìn thấy Hàn Phong bọn họ, ngay cả chào hỏi cũng lười làm, chỉ gật đầu với Trang Hiểu Quân, điện thoại di động vẫn chưa hề rời khỏi tai.
Hàn Phong nhắm mắt suy nghĩ một chút, nói: "Bác sĩ, các anh kiểm tra một chút, xương hông trái của anh ta có gãy xương tính tuyến hay không."
(Tiêu: Gãy xương tuyến tính là gãy xương theo đường thẳng ngay ngắn, để phân biệt với gãy xương theo hình rạn vỡ.)
Bác sĩ kia sững sờ một chút, lập tức trở về phòng cấp cứu, trong chốc lát đầu đầy mồ hôi đi ra hỏi: "Cậu là bác sĩ sao?"
Hàn Phong nhếch miệng, lắc đầu. Bác sĩ kia gật đầu nói: "Bất kể thế nào, cậu nói rất chính xác, chúng tôi đang tìm nguyên nhân huyết áp không tăng được, cậu đã giúp chúng tôi rất nhiều."
Trang Hiểu Quân ngạc nhiên nói: "Hàn cảnh quan, sao anh biết được?"
"À, mấy tháng trước tôi cũng từng bị tai nạn xe, chỉ là bị thương tương đối nhẹ, vừa vặn chính là gãy xương hông tính tuyến, tôi nghĩ lần này giám đốc Tôn của các cậu bị thương nặng như vậy, có lẽ cũng có gãy xương hông. Nhớ rõ lần trước bác sĩ nói cho tôi biết, bản thân gãy xương hông không nghiêm trọng lắm, nhưng mang đến hậu quả tương đối nghiêm trọng. Phải không, bác sĩ?"
"Đúng vậy, sau khi gãy xương hông, sẽ đè lên thần kinh tọa, dẫn đến máu chi dưới chảy ngược về bị ngăn trở. Mà máu chi dưới lại chiếm khoảng một phần ba máu toàn thân, máu đó không chảy trở về, huyết áp liền không tài nào tăng nổi, nghiêm trọng sẽ ảnh hưởng đến tính mạng."
Trang Hiểu Quân như có điều suy nghĩ nói: "Vậy giám đốc Tôn bây giờ còn rất nguy hiểm sao?"
Bác sĩ nói: "Các anh yên tâm, phụ trách cứu chữa chính là bác sĩ Trương giỏi nhất của bệnh viện chúng tôi, hơn nữa, bệnh viện chúng tôi tuy nhỏ, nhưng trang bị đầy đủ hết, chúng tôi sẽ dốc toàn lực bảo đảm cho an toàn sinh mệnh của người bệnh."
Chỉ chốc lát sau, vài bác sĩ mặc áo khoác trắng vội vàng đi vào phòng phẫu thuật, chuyên gia hội chẩn đã tới.
Hàn Phong bọn họ chờ bên ngoài, Hàn Phong cùng Trang Hiểu Quân tán gẫu chuyện nhà, đèn đỏ của phòng cấp cứu vẫn phát sáng, Lãnh Kính Hàn có chút sốt ruột, nếu từ nơi xa xôi chạy đến, mà một chút đầu mối cũng không có quay về, đây chẳng phải cũng giống Lâm Phàm bọn họ sao? Mấy giờ trôi qua, đèn đỏ rốt cuộc đã biến thành đèn xanh, các bác sĩ nối đuôi nhau bước ra, Trang Hiểu Quân hỏi: "Bác sĩ, thương thế giám đốc Tôn của chúng tôi thế nào rồi?"
Một bác sĩ lớn tuổi nói: "Chúng tôi đã tiến hành cắt toàn bộ lá lách của anh ta, hiện tại các dấu hiệu sống đều đã bình ổn, còn phải xem anh ta có thể vượt qua ba ngày nguy hiểm nữa không."
Trang Hiểu Quân đề xuất muốn thăm người bị thương một chút, bác sĩ cho cậu ta biết, bệnh nhân còn cần nghỉ ngơi, tạm thời không thể bị quấy rầy. Trang Hiểu Quân nói chỉ muốn nhìn người bị thương một chút, sẽ không quấy rầy hắn. Bác sĩ đưa bọn họ tới bên ngoài một căn phòng, xuyên thấu qua cửa sổ thủy tinh, nhìn thấy một người đàn ông trung niên, trên người cắm đầy ống dẫn, dưới sự trợ giúp của máy móc duy trì sinh mệnh. Trang Hiểu Quân khổ sở nói: "Mấy hôm trước anh ấy còn nói thi đậu bằng lái xe rồi sẽ mang tôi đi hóng gió."
Hàn Phong trừng mắt, nói: "Anh ta mới vừa học lái xe?"
Trang Hiểu Quân gật đầu.
Lúc này, Tần Di chạy đến, cô ta vội vàng liếc mắt xem xét bệnh nhân một chút, sau đó tỏ vẻ áy náy với Lãnh Kính Hàn bọn họ, mời bọn họ cùng đi ăn bữa cơm. Dựa theo kỷ luật, Lãnh Kính Hàn tuyệt đối sẽ không đồng ý, nhưng ông còn chưa mở miệng, Hàn Phong đã sớm liên tục đáp ứng, rất có vẻ cầu còn không được. Lãnh Kính Hàn không còn cách nào, nếu Hàn Phong một mình đi dự tiệc mà mình không đi theo, một là gây tổn hại cho hình tượng của phòng điều tra hình sự thành phố H, hai là không biết thằng nhóc kia sẽ quậy ra tai vạ gì.
Tới hiệu ăn rồi, Hàn Phong gọi món không chút khách khí, không gọi thứ tốt, chỉ gọi thứ đắt tiền, bất quá Tần Di vẫn niềm nở chiêu đãi, liên tục khuyến khích. Vốn muốn uống rượu trắng, Lãnh Kính Hàn kiên quyết phản đối, sau lại thay thành rượu vang đỏ. Vài chén rượu lót bụng, bầu không khí tựa hồ đã hòa hợp hơn nhiều, Hàn Phong càng nói nhiều, cùng Tần Di, Trang Hiểu Quân bọn họ không hề cố kỵ mà nói xằng xiên.
Hàn Phong khen Trang Hiểu Quân tuổi trẻ tài cao, dám xông xáo dám làm, Trang Hiểu Quân nói: "Tôi thì tính là gì chứ, chị Tần người ta mới là tuổi trẻ tài cao đó. Chị Tần 18 tuổi, đã đảm nhiệm giám đốc bộ phận công ty điện tử Hằng Thụy rồi đó, đúng không, chị Tần?"
Tần Di sau khi uống rượu mặt màu đỏ ửng, cười nói: "Đừng nghe bọn họ nói mò, chỉ là phó giám đốc."
Hàn Phong khen: "Oa, thật lợi hại, mới 18 tuổi đã làm đến phó giám đốc rồi, tôi 18 tuổi còn đang bú sữa mẹ đấy!"
Trong cổ họng Lãnh Kính Hàn vang một tiếng, thiết chút nữa thì sặc rượu đỏ, trong lòng thầm mắng: "Siêu cấp vô sỉ!"
Trang Hiểu Quân cười ha ha, Tần Di càng cười đến run rẩy cả người, nói: "Hàn cảnh quan thật là biết nói đùa, cũng quá khoa trương rồi đúng không?"
Hàn Phong nghiêm mặt nói: "Có gì không đúng sao? Tôi hiện tại vẫn còn uống, mỗi đêm một ly, Nestlé sữa bò, cường thân kiện thể."
Trò chuyện một hồi, Hàn Phong cười hỏi: "Hiện tại giám đốc Tôn xảy ra tai nạn xe, trong công ty điều động nhân viên thế nào đây? Chung quy không ai có thể mở ra hồ sơ máy tính mà?"
Tần Di nói: "Chỉ có chủ tịch. . . . . ." Cô đột nhiên ý thức được gì đó, bất an vuốt tóc, "Hồ sơ của nhân viên bình thường cùng hồ sơ của ủy viên quản trị tách ra, bọn họ không cần. . . . . ." Thấy Hàn Phong vẫn nhìn cô, chờ đợi cô nói ra đoạn sau, lại nói: "Đây vốn là bí mật trong tập đoàn, ngoại trừ giám đốc phần nhân sự, còn có chủ tịch mới biết làm thế nào mở ra mật mã, bằng không giám đốc nhân sự xảy ra sự cố, mà lại có nhân viên cấp cao điều động không phải sẽ hết cách sao? Bởi vì chuyện liên quan đến an nguy của chủ tịch, do đó bí mật này sẽ không truyền ra cho ủy viên quản trị biết, ngay cả Hiểu Quân cũng không biết."
Hàn Phong nói: "Cô yên tâm, giữ bí mật là nguyên tắc cơ bản của nhân viên cảnh vụ chúng tôi phải nắm giữ, không nên nói chúng tôi tuyệt đối sẽ không nói, không nên hỏi chúng tôi cũng sẽ không hỏi. Vậy chủ tịch của các cô. . . . . ."
Tần Di nói: "Chủ tịch chúng tôi đã đến Malaysia khảo sát, hôm qua mới vừa đi rồi."
Lãnh Kính Hàn nói: "Tập đoàn xảy ra chuyện lớn như vậy, ông ta cũng không trở về sao?"
"Đúng vậy, chuyện tối qua ảnh hưởng quá lớn tới tập đoàn, nhưng bên phía Malaysia chuyện cũng vô cùng quan trọng, chủ tịch lại vừa qua đến đó thôi, hôm nay ông ấy đã gọi không dưới mười cuộc điện thoại về, muốn chúng tôi phối hợp làm tốt các phương diện công tác. Buổi sáng hôm nay, chúng tôi liền một mực vì chuyện này mà bận rộn thế đấy."
Hàn Phong nói: "Vậy ông ấy khi nào sẽ trở về?"
"Có lẽ, hai ba ngày, có lẽ, hai ba tuần."
Hàn Phong lẩm bẩm nói: "Lâu như vậy. Được rồi, lần trước chúng tôi có hai vị đồng sự đến, sau khi trở về nói cho chúng tôi biết, trong ngân hàng Hằng Phúc có một vị ủy viên quản trị, không chỉ trẻ tuổi xinh đẹp, hơn nữa làm việc hiệu suất cao, năng lực xử lý vấn đề mạnh, thật sự là nữ trung hào kiệt, tôi lần đầu tiên tận mắt nhìn thấy chị Tần đây, liền biết bọn họ nói khẳng định chính là cô."
Tần Di cười nói: "Về chuyện lần trước, tôi thật xin lỗi, đúng là tôi tiếp đãi hai vị đồng chí nọ. Nhưng lúc ấy tập đoàn có quy định, tôi cũng không thể tùy ý hướng bọn họ tiết lộ tình hình của tập đoàn."
Hàn Phong nói: "Vậy lần này thì sao?"
"Lần này chủ tịch đích thân thông báo cho chúng tôi, phải toàn lực phối hợp điều tra với các anh. Hơn nữa nghe nói, lãnh đạo bên trên đến với vụ án các anh điều tra cũng rất quan tâm. Tôi có thể biết các anh đến tột cùng đang điều tra cái gì chứ?"
Lãnh Kính Hàn lập tức nói: "Việc này tạm thời còn chưa được, chúng tôi có kỷ luật."
Tần Di "à" một tiếng, có vẻ tương đối thất vọng. Hàn Phong liếc mắt trừng Lãnh Kính Hàn một cái, cũng có vẻ bất mãn hết sức.
Sau bữa cơm, Tần Di để Trang Hiểu Quân đưa Lãnh Kính Hàn bọn họ về khách sạn, nói mình còn có việc phải đi trước một bước, cũng ước định ngày mai sẽ cùng nhau ăn bữa cơm nữa, Hàn Phong lại đầy miệng đáp ứng.
Trên đường, Trang Hiểu Quân nhìn Hàn Phong vài lần, mỗi lần đều muốn nói lại thôi, trên mặt Hàn Phong lộ vẻ tươi cười, có vẻ vui rạo rực. Nửa đường, Hàn Phong không biết lại phát bệnh gì, bảo ô tô dừng trước chợ hoa, sau lại vào chợ hoa, anh nhất quyết muốn mua xương rồng, Lãnh Kính Hàn không biết trong hồ lô anh có thuốc gì. Hàn Phong mua ba chậu xương rồng dẹt, một chậu xương rồng tròn, ôm lên xe, Lãnh Kính Hàn trả tiền.
Trang Hiểu Quân đưa bọn họ đến một khách sạn lớn hoa lệ, rồi nói: "Khách sạn này, là ngân hàng chúng tôi tham gia đầu tư xây dựng, phàm là khách quý đều an bài ở đây." Hàn Phong ngẩng đầu nhìn bày trí xa hoa bên trong khách sạn, Trang Hiểu Quân lại nói: "Là khách sạn bốn sao, chúng tôi cùng thương nghiệp khác đầu tư chuẩn bị làm lại một chút, sang năm tham gia bình chọn khách sạn năm sao."
Hàn Phong bọn họ được an bài trong căn phòng lộng lẫy ở tầng 10, một nửa là vì công ty yêu cầu phối hợp với cảnh sát, một nửa khác còn lại là Trang Hiểu Quân đối với Hàn Phong rất có hảo cảm. Trong phòng bày trí giống như nhà cao cấp, thiết bị điện gia dụng, gia cụ kiểu Âu, cái gì cần có đều có, thậm chí còn có máy tính có thể lên mạng.
Hàn Phong nằm trên giường, thoải mái rên rỉ một tiếng, lập tức chỉ huy Lãnh Kính Hàn cùng vị tài xế kia: "Xương rồng dẹt để ở đó, trên bệ cửa sổ, đúng đúng, xương rồng tròn để bên trái, tốt."
Trang Hiểu Quân chơi khá thân với Hàn Phong, nhàn rỗi không có gì làm, cậu ta liền ở lại tiếp hai người. Hàn Phong liền lấy ra một bộ bài, bắt đầu cùng Trang Hiểu Quân chơi. Lãnh Kính Hàn không tham gia chơi cùng bọn họ, một mình cầm điện thoại di động, cùng bạn cũ nói chuyện.
Hàn Phong và Trang Hiểu Quân vừa đánh bài vừa tán gẫu, Hàn Phong hỏi: "Hiểu Quân à, cậu có bạn gái chưa?"
Mặt Trang Hiểu Quân đỏ lên, "Còn. . . . . . Còn chưa có."
"Nên tìm một người đi, bộ dạng đẹp trai như vậy, tại sao có thể chưa có bạn gái chứ? Phải thử cùng người khác phái tiếp xúc nhiều, sau này cậu đi Anh học tập rồi. . . . . .Anh nghĩ cậu nên ở đây tìm một người, sau khi xuất ngoại lại tìm một người, như vậy mới có thể đem văn hóa Trung Quốc và Phương Tây hòa hợp thấu hiểu."
Trang Hiểu Quân cười nói: "Anh Phong, anh thật biết nói đùa, hiện tại em còn chưa lo đến chuyện đó đâu."
Lãnh Kính Hàn nói chuyện điện thoại xong, nghe Hàn Phong nói thế, sợ Hàn Phong làm hư người ta, vội vàng nói: "Hiểu Quân người ta còn nhỏ, mới tốt nghiệp trung học mà."
Hàn Phong nói: "Trung học cũng đã tốt nghiệp rồi mà còn nhỏ! Nếu ở cổ đại ——"
Lãnh Kính Hàn ngắt lời nói: "Bây giờ là hiện đại."
Hiểu Quân úp úp mở mở nói: "Anh Phong, anh. . . . . . .Có phải có thiện cảm với chị Tần không?" Lãnh Kính Hàn thầm nghĩ: "Nói nhảm, cậu ta không phải đối với chị Tần của các cậu có thiện cảm, mà cậu ta đối với phụ nữ có chút tư sắc đều có thiện cảm!"
Hàn Phong cười hì hì nói: "Thiện cảm? Đương nhiên là có thiện cảm! Vậy mà cậu cũng nhìn ra được, quả nhiên lợi hại!" Lãnh Kính Hàn ngầm nói: "Nếu ai nhìn đoán không ra, đó mới là có vấn đề."
Trang Hiểu Quân nói: "Có câu này, không biết tôi có nên nói không."
"Nói nghe một chút."
"Vốn dĩ tôi không nên lắm miệng, chị Tần đối đãi với tôi luôn không tồi, có khi cảm thấy, chị ấy tựa như chị ruột của tôi vậy. Nhưng tôi cảm thấy anh cũng là người tốt, những lời này, tôi vẫn muốn tìm người nói, nhưng vẫn chưa có cơ hội."
"Nam tử hán, nói chuyện phải dứt khoát nhanh gọn."
"Trong công ty thịnh truyền, chị Tần là dựa vào. . . . . .Dựa vào quan hệ nào đó tiến vào cấp cao của công ty. Vốn dĩ tôi không tin lắm, nhưng tôi cũng đã nhiều lần nhìn thấy chị Tần cùng giám đốc Trần của bộ phận phát triển thị trường rất thân mật."
"À, loại chuyện này rất bình thường mà, chị Tần của cậu lại chưa lập gia đình ——"
Trang Hiểu Quân vội la lên: "Nhưng giám đốc Trần nọ là người đã kết hôn." Cậu cúi đầu, ngập ngừng nói: "Ông ta cũng là một trong mười cổ đông lớn. Tôi nghe nói, vốn chị Tần không có khả năng trở thành ủy viên quản trị, nhưng giám đốc Trần đã chuyển nhượng 1% cổ phiếu cho chị ấy, hơn nữa chị ấy trước kia đã mua một phần cổ phiếu trên thị trường chứng khoán, mới được làm mười cổ đông lớn."
"Ồ, đây chẳng qua là nghe nói thôi mà."
Trang Hiểu Quân tranh cãi nói: "Nhưng mà. . . . . ."
Hàn Phong nói: "Mỗi người đều có phương thức sống của mình, đây là tự do của người ta, cậu không thể bởi vì tác phong sống của một người mà nói người đó tốt hay xấu, đúng không? Tình yêu chân chính cũng không nhất định phải dùng hôn nhân để trói buộc, mà hôn nhân cũng không nhất định là đại biểu cho tình yêu. Cậu sợ giám đốc Trần nọ trở thành chướng ngại trên đường đi của tôi? Hay sợ tôi có cái nhìn đối với cách sống của chị Tần? Vậy kỳ thật không thành vấn đề, truy tìm kết quả của nó cũng không quan trọng, mấu chốt ở chỗ cậu dám theo đuổi thứ mình thích, thất bại cũng không hối hận, con người không thể treo cổ chết ở một thân cây. Hiện tại cùng cậu nói việc này, có lẽ còn quá sớm, nhưng cậu nên học được, một là lý giải, hai là giao lưu. Cậu đừng xem thường việc theo đuổi con gái, đây là một cánh cửa học vấn lớn, nhóc con, thứ cậu phải học còn nhiều lắm."
Lãnh Kính Hàn nghe xong cũng không nhịn được líu lưỡi, thầm nói: "Thằng nhóc này!"
Trang Hiểu Quân cái hiểu cái không gật đầu, phảng phất như đã tháo mở một khúc mắc, Hàn Phong dùng bài tây gõ gõ trán cậu, hỏi: "Giám đốc Trần cậu vừa mới nói, là ai?"
"Nói thế nào nhỉ, ông ta là nhóm thứ hai trở thành cổ đông lớn của công ty. . . . . ."
Theo trí nhớ của Trang Hiểu Quân, Hàn Phong bọn họ dần dần biết lai lịch của ngân hàng Hằng Phúc, lúc ban đầu là bốn xí nghiệp, vì để cho xí nghiệp của mình phát triển lớn mạnh, để tiện việc chi tiêu tài chính và không trả lợi tức kếch xù của ngân hàng, do đó liên hợp lại, thành lập một xí nghiệp cùng loại như cơ quan tín dụng, vốn khởi động cũng vào khoảng 100 triệu. Lúc ấy quy định, bốn xí nghiệp này khi vốn chi tiêu xuất hiện khó khăn, có thể vận dụng khoảng vốn này, hơn nữa không cần lãi, mà bình thường số tiền kia dùng làm các khoản vay nhỏ, lấy lợi tức thấp hấp dẫn các xí nghiệp nhỏ đến vay. Bởi vì khoản vay tỉ suất cao mà nợ cực nhỏ, hơn nữa bốn xí nghiệp cũng càng làm càng lớn, bốn ông chủ liền không ngừng tăng thêm đầu tư, liên tục gia tăng đến khoảng tám trăm triệu, đây là hình thức ban đầu của ngân hàng Hằng Phúc, bốn ông chủ nọ là chủ tịch đầu tiên Lưu Thiên Hạc, chủ tịch đương nhiệm Giang Vĩnh Đào, cha của Trang Hiểu Quân Trang Khánh Long và bác Trác mà Trang Hiểu Quân thân thuộc Trác Thành Đạo.
Về sau các quỹ liên doanh nước ngoài cũng nhìn trúng tiềm lực phát triển của ngân hàng Hằng Phúc, chuẩn bị đầu tư vào ngân hàng Hằng Phúc, lúc ấy bốn xí nghiệp liền cho rằng, cùng với quỹ liên doanh nước ngoài mở cửa, còn không bằng hướng doanh nghiệp tư nhân trong nước trưng mộ tài chính. Vì vậy đem cơ quan tín dụng sửa thành doanh nghiệp cổ phần, hướng xí nghiệp trong nước phát lời mời, vì vậy có lần thứ hai phát triển, lần này gia nhập xí nghiệp liền có Trần Thiên Thọ, đám người Lâm Chính, tổng cộng 10 vị cổ đông lớn, cộng thêm một vị cố vấn, tổng cộng 11 ủy viên quản trị, mà tài chính của ngân hàng cũng vì vậy mà đầy lên đến hơn 1700 triệu nguyên, ở phương diện vốn lưu động càng dồi dào thực lực. Sau này đưa ra thị trường, tổng số vốn cổ phần 177 triệu, phát hành lưu thông cổ phiếu 46 triệu, giá phát hành là hơn 16 đồng, trưng mộ tài chính công cộng gần hơn 800 triệu, giá cổ phiếu cao nhất tăng tới hơn 40 đồng, hiện tại giá cổ phiếu hạ tới khoảng 10 nguyên.
Hàn Phong hỏi: "Công trạng công ty không tốt sao? Tại sao hạ nhiều như vậy?"
"Không phải công trạng không tốt, mà là cả thị trường chứng khoán sụt giá, sàn lớn từ hơn hai ngàn điểm liên tục rớt phá dưới mức ngàn điểm."
Hàn Phong hỏi: "Vậy chị Tần của cậu, chị ấy không phải một trong mười cổ đông lớn của nhóm thứ hai à."
"Không phải, sau này có vài cổ đông đã chuyển nhượng cổ phiếu, tiến hành đầu tư cái khác, cũng có vài người qua đời, dù sao mười cổ đông lớn đã thay đổi mấy vị rồi."
Đang nói, điện thoại của Trang Hiểu Quân vang lên. Nghe điện thoại xong, cậu ta ngượng ngừng nói: "Mẹ tìm tôi, tôi phải đi."
Sau khi Trang Hiểu Quân rời đi, Hàn Phong cười nói: "Mặc dù đã tốt nghiệp, nhưng vẫn là một học sinh trung học."
Lãnh Kính Hàn lập tức nói: "Cậu đang làm gì vậy? Chúng ta là đi điều tra, hiện tại ăn của người ta, ở chỗ người ta, còn điều tra thế nào nữa? Ở khách sạn thế này, tiền của chúng ta boa cho người ta còn không đủ."
Hàn Phong nghiêng người bò lên, tựa như con mèo đêm ngủ đủ, tay chân trở nên nhanh nhẹn mà cấp tốc, anh bắt đầu tìm kiếm khắp nơi, trả lời: "Ai nói chúng ta trả tiền boa? Muốn học phải nhờ vả mà, nếu phục vụ viên đến, tôi sẽ không trả, chẳng lẽ hắn sẽ trông coi chúng ta ngủ sao? Ăn của người ta, ở của người ta có gì không đúng? Người ta muốn trợ giúp chúng ta, tại sao chúng ta không thể tiếp nhận. Hôm nay ăn của hắn, ngày mai hắn phạm tội, cũng cứ bắt hắn, chuyện nào ra chuyện nấy mà. Ai như anh, sống chết ra vẻ sĩ diện, rõ ràng người ta nói sắp xếp chỗ ở cho chúng ta, còn cố nói có chỗ ở rồi, đi theo anh ấy à, cùng ngủ lề đường cũng không kém nhiều lắm."
Lãnh Kính Hàn cười khổ nói: "Nếu người nào cũng giống như cậu, vậy biết làm sao?" Ông thở dài một tiếng, "Nếu giám đốc Tôn không tỉnh, chúng ta chẳng phải sẽ cứ chờ suốt sao?"
"Ai nói, chờ chủ tịch bọn họ trở về không phải được rồi sao?"
"Nếu ông ta không trở lại thì sao? Tôi nghĩ, nếu giám đốc Tôn vài ngày nữa còn chưa tỉnh, chúng ta vẫn phải về trước, đợi ở đây cũng chẳng được gì. Giống lúc Lâm Phàm bọn họ đến, một chút thu hoạch cũng không có."
Hàn Phong vừa mở tủ quần áo vừa nói: "Ai nói, chúng ta có thu hoạch rất lớn, không phải người ta ngày mai sẽ mời chúng ta ăn cơm nữa sao?"
"Đó là thu hoạch của cậu, không phải thu hoạch của vụ án."
Hàn Phong kiểm tra xong tủ quần áo cùng thiết bị điện gia dụng, nói: "Vụ án cũng không có thu hoạch sao, vậy giám đốc Tôn không phải đã xảy ra chuyện sao?"
Lãnh Kính Hàn như có điều suy nghĩ nói: "Đúng vậy, làm sao cậu biết sẽ xảy ra chuyện?"
Hàn Phong xốc thảm lên, "Tôi chỉ dựa theo suy nghĩ của đối thủ để tưởng tượng ra giả thiết."
"Bọn chúng một mực chế tạo đủ loại tai nạn, ngăn cản tiến trình tra án của chúng ta, nói cách khác, bọn chúng biết chúng ta muốn điều tra hồ sơ của Lâm Chính, do đó liền cố ý tạo ra tai nạn xe, để chúng ta không thể lập tức lấy được hồ sơ của Lâm Chính. Nói như vậy, hồ sơ của Lâm Chính thật sự có bí mật gì đó mà chúng ta còn chưa biết?"
Hàn Phong lấy qua một cái ghế nhỏ, đứng trên mặt bàn, nhìn đèn treo trên trần, cúi đầu nói: "Có lẽ thế."
Lãnh Kính Hàn nhìn lên Hàn Phong, "Cậu đang làm cái gì!"
Hàn Phong từ trên bàn nhảy xuống, phủi phủi tay. "Nhìn xem có thiết bị giám thị hay không, hiện tại xem ra còn chưa có."
"Cậu hoài nghi bọn họ giám thị chúng ta?"
"Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng, đây là phòng bọn họ sắp xếp, chúng ta có khả năng bị giám thị nghe trộm chứ."
"Đây là phòng Trang Hiểu Quân đặt cho chúng ta, cậu hoài nghi cậu ta?"
"Không phải, Trang Hiểu Quân thoạt nhìn không có chỗ khả nghi, cậu ta đối với chuyện Lâm Chính không chút hiểu rõ. Anh đã quên rồi sao? Hiểu Quân nói, khách sạn này là ngân hàng bọn họ đầu tư xây nên, nếu cấp cao của công ty bọn họ có chuyện, rất có khả năng sẽ giám thị cả tòa khách sạn này. Hiện tại thoạt nhìn không có vấn đề."
"Được rồi, cho dù bọn họ vì trì hoãn thời gian của chúng ta mà tạo ra tai nạn xe của giám đốc Tôn, vậy cậu làm sao biết thương thế của giám đốc Tôn vậy?"
"Muốn biết nguyên nhân sao? Trước phải biết rằng tai nạn xe là phát sinh thế nào. Xe của giám đốc Tôn bị xe khác từ phía sau đụng phải, ông ta bắt đầu khủng hoảng, tăng tốc, ngay ngã rẽ, một chiếc xe tải lớn đột ngột chuyển sang làn xe trung gian, giám đốc Tôn nhìn thấy xe tải, mặc dù tránh cũng không thể tránh, nhưng ông ta vẫn làm ra phản ứng đầu tiên. Chân phải của ông ta liều mạng giẫm phanh xe, đương nhiên, dưới tình huống khẩn trương, có khả năng giẫm nhầm chân ga cho rằng là phanh xe, nhưng động tác này sẽ không sai." Hàn Phong để chân trên mặt đất, nói: "Cơ thể co rút lại, xương cẳng chân và xương đùi làm thành góc 135 độ, khi hai xe va chạm vào nhau, xương đùi gãy, xương đầu gối gãy, đó là vì đập vào trên đồng hồ đo của ô tô, ông ta hoặc sẽ không cài dây an toàn, hoặc sẽ cài thật chặt, dưới lực độ va chạm thế này, xương sườn hứng mũi chịu sào, gãy vài cái cũng bình thường."
Hàn Phong dịch chuyển tư thế, lại nói: "Hiện tại, ông ta là cái dạng này, xương đùi và xương sườn đều gãy, hiện tại phía sau có một xung lực nữa, thân thể ông ta cùng ghế dựa phía sau phát sinh va chạm, chỗ này của ô tô để cái gì? Bình chữa cháy, móc cài dây an toàn, do đó, xương hông của ông ta sẽ gãy."
"Cậu là nói, xe của ông ta sau khi tông vào xe tải, bị xe đuổi theo phía sau tông thêm một lần nữa!"
"Đúng vậy. Có khả năng là cố ý, cũng có thể là tông xe liên hoàn." Nói xong, Hàn Phong đè xuống nút phục vụ, kêu lên: "Phục vụ viên, tôi muốn một ly sữa bò!"
"Cậu lúc nào thì bắt đầu uống sữa bò rồi?"
"Tôi thích uống thì uống, anh quản được không?" Phục vụ viên sau khi đi lên, Hàn Phong quả nhiên không trả tiền, trực tiếp phất tay bảo người ta rời đi. Phục vụ viên đi rồi, anh lại không uống, cầm sữa bò tưới vào trong cây xương rồng tròn, lẩm bẩm nói: "Tôi nghe nói, hình như cây xương rồng tròn dùng sữa bò nuôi, lớn rất tốt."
Lãnh Kính Hàn ngẩn người, hỏi: "Đúng rồi, cậu mua cây xương rồng tròn này để làm gì?"
Hàn Phong giảo hoạt cười, "Tự có tác dụng của tôi."
Lãnh Kính Hàn hỏi không ra kết quả, chuyển sang hỏi: "Còn có một chuyện, cậu ở trên xe nói không có khả năng, đến tột cùng là chỉ cái gì?"
Hàn Phòng cười cười. "Tôi nghĩ, Tần Di nọ trẻ tuổi như vậy, lại như đẹp đến thế, người để ý cô ta khẳng định không ít, mà cô ta muốn ngồi lên vị trí cao như thế, khẳng định cũng phải hy sinh không ít, do đó Trang Hiểu Quân mới đầu nói cô ta không có quen bạn trai, tôi cho rằng tuyệt đối không có khả năng. Về sau Hiểu Quân cũng đã tự mình nói ra, chứng thật suy nghĩ của tôi."
Lãnh Kính Hàn ngưng thần nói: "Vậy Trang Hiểu Quân đang nói dối?"
Hàn Phong lạnh nhạt nói: "Đó điều rất tự nhiên, Trang Hiểu Quân đối với Tần Di, nảy sinh một loại tình cảm của em trai đối với chị gái, cậu ta hiển nhiên không hy vọng Tần Di nghe loại phụ nữ hư hỏng mà cậu ta nghe nói được. Cho dù tận mắt nhìn thấy, cậu ta cũng phải vì chị Tần Di mà che chở, từ trong thâm tâm cậu ta không tin đây là sự thật. Do đó, không cần thiết phải hoài nghi Trang Hiểu Quân. Con cái nhà giàu, giáo dục chính thống, tính cách hướng nội, gia sư nghiêm khắc, ít trải qua việc đời, từ trong cách nói chuyện của cậu ta có thể nghe ra, cậu ta tung một lời nói dối cũng khó khăn. Nếu tôi là người lập kế hoạch, tôi muốn chọn, sẽ là một người quyền lực lớn trong tập đoàn, vị trí cao, dễ phạm sai lầm, tham lam, làm đồng lõa của mình. Mà nếu tôi là nhân viên tập đoàn Hằng Phúc, lại là người lập kế hoạch phía sau màn, tôi cần che giấu thân phận của mình, lại phải trù tính trước tất cả vụ án, tôi cũng phải là một trong ủy viên quản trị."
"Cậu sẽ không chọn Giang Vĩnh Đào chứ?"
"Không đâu, chủ tịch bình thường không dễ dàng lôi kéo, nhưng người tôi muốn chọn, nhất định sẽ nằm trong mười ủy viên quản trị còn lại."
Hàn Phong nói: "Người tuổi tác lớn việc đời hờ hững, khó có thể xúi giục, người trẻ tuổi làm việc bất ổn, sẽ không mưu tính sâu xa, do đó Trang Hiểu Quân chúng ta có thể loại trừ, bác Trác của cậu ta có thể loại trừ, ủy viên quản trị còn lại ngoại trừ Lâm Chính đã chết, chúng ta đều phải âm thầm điều tra. Nhưng mà, đường tắt nhanh nhất, lại để kẻ địch phá hỏng rồi." Hàn Phong lại nằm trên giường, than vãn: "Ôi! Thật hy vọng sáng ngày mai, giám đốc Tôn có thể tỉnh dậy, nói ra mật mã, để chúng ta đem từng tư liệu ủy viên quản trị một ra điều tra tường tận một lần."
Lãnh Kính Hàn suy tư trong chốc lát, nói: "Sự tình này, chúng ta có thể liên hệ cùng cảnh sát thành phố T."
Hàn Phong cười cười: "Được, ngày mai rồi nói."
"Tại sao cậu lại cười như vậy? Cậu còn có gì chưa nói ra? Cậu lại nghĩ ra cái gì? Này, đừng ngủ nha, này!"
Thành phố H.
Đinh Nhất Tiếu ra khỏi tòa nhà văn phòng, đang chuẩn bị lên xe về nhà, di động của gã vang lên. Thanh âm kim loại thần bí ở đầu dây bên kia rét lạnh mà dồn dập, "Làm gì thế? Bảo anh thực hiện kế hoạch C, tại sao chỉ phát ra một người rồi không còn động tĩnh gì nữa?"
Đinh Nhất Tiếu không ngờ tới y cư nhiên sẽ trực tiếp gọi điện thoại di động cho mình, vội nói: "Tôi nghĩ, một tên kia đã đủ cho bọn họ luống cuống tay chân rồi, bọn họ còn phải xử lý nhiều ngày nữa mới ổn, không cần phải đem sự tình làm ầm ĩ lớn lên."
"Chính là muốn làm sự tình ầm ĩ lớn lên đó, tôi muốn sự kiện bạo lực của thành phố H phải dồn dập trút lên đầu mỗi ngày. Anh có biết không, anh bên này lười nhát buông lỏng, bọn chúng lập tức rút ra thời gian tới thành phố T rồi. Hiện tại tôi đang trì hoãn bọn chúng ở thành phố T, nhưng không trì hoãn được bao lâu đâu, bọn chúng cách chân tướng càng ngày càng gần rồi, tôi muốn anh khởi động toàn bộ kế hoạch C! Nghe rõ chưa!" Thanh âm kim loại cực kỳ cứng nhắc.
Đinh Nhất Tiếu nói: "Đã biết. Nếu thật sự kéo dài không được nữa, không bằng trực tiếp giết chết bọn chúng."
"Không cần anh dạy tôi làm thế nào! Tôi còn phải tiếp tục chơi đùa với hắn. Mặc dù chuyện tối ngày hôm qua rất đột ngột, hắn làm việc luôn không để cho chúng ta mò được suy nghĩ, bất quá lần này hắn lại giúp chúng ta đại ân. Công trình lớn của chúng ta lập tức sẽ khởi động, mấy ngày nay chính là thời khắc mấu chốt nhất, anh nắm chắc thời gian bố trí, nhất định phải dời lực chú ý của bọn chúng trở về thành phố H! Tuyệt đối không thể để bọn chúng điều tra sâu thêm một bước nữa!"
"Hiện tại bọn chúng ngay dưới mí mắt của anh, tại sao không trực tiếp loại bỏ chúng? Đây là cơ hội tốt nhất mà!"
"Anh cho rằng tôi không muốn sao? Không dễ dàng vậy đâu, tên kia mua mấy chậu cây xương rồng tròn đặt trên bệ cửa sổ khách sạn, từ trên cửa sổ đi vào là không có khả năng. Nếu tôi động tay vào thức ăn và những chỗ khác, khách sạn không phải sẽ bại lộ sao? Mặc dù khách sạn bại lộ là chuyện nhỏ, nhưng tóm lại sẽ làm người ta hoài nghi. Huống chi, có thể đắc thủ hay không vẫn là hai cách nói, trực tiếp phái người đi giết bọn chúng, căn bản không có phần thắng. Tên kia, vốn chính là một chuyên gia giết người, hắn không giết người cũng đã là vô cùng may mắn rồi, anh còn muốn giết hắn!"
"Có thể nào là vậy, hắn so với trưởng phòng điều tra hình sự của thành phố H chúng ta còn đáng sợ hơn?"
Tiếng kim loại trầm mặc chốc lát, sau đó nói: "Đáng sợ hơn nhiều lắm!"
Năm phút sau, Lâm Phàm kích động gọi điện cho Lý Hưởng: "Vừa rồi Định Nhất Tiếu vừa nghe một số điện thoại khác vùng, mã số là 239××××2348, tôi lập tức điều tra người đăng ký số điện thoại di động kia một chút, thật sư hy vọng chính là tên độc thủ phía sau màn này gọi tới."
Đêm khuya, Hàn Phong đột ngột tỉnh dậy, anh nhìn Lãnh Kính Hàn đang ngủ say một chút, lại nhìn nhìn cửa sổ, xuyên thấu qua ánh trăng, trên cửa sổ đang có một thân ảnh màu đen, Hàn Phong mỉm cười, lặng lẽ ra khỏi phòng, cũng không phát ra chút thanh âm nào!
Thành phố H, hẻm nhỏ hẹp dài không đèn, hai thân ảnh như huynh đệ gắt gao ôm lấy nhau, trong đó một người cao ốm, hình như là Hàn Phong?
Ngày thứ hai, bọn họ đến cục cảnh sát trước, lại do Giang Hạo đã dẫn bọn họ đi thăm dò ngân hàng Hằng Phúc lập hồ sơ của cục Công Thương, công ty ngoại trừ chủ tịch Lưu Thiên Hạc ra, còn lại mười vị ủy viên quản trị là chủ tịch chi nhánh ngân hàng thành phố H Lâm Chính, chủ tịch chi nhánh ngân hàng thành phố B Tra Hiếu Lễ, chủ tịch chi nhánh ngân hàng thành phố S Khải Khai Hoa, chủ tịch chi nhánh ngân hàng thành phố C Phong Thu Thật. . . . . .chủ tịch trụ sở chính ngân hàng Giang Vĩnh Đào, tổng thanh tra tài vụ Trang Khánh Long, tổng thanh tra nghiệp vụ Trác Thành Đạo, còn có một vị ủy viên quản trị độc lập là bọn họ mời, nhân vật nổi tiếng xã hội Tôn Dật Hưng tiên sinh. Ngoài ra không tra được tư liệu gì có giá trị.
Lãnh Kính Hàn nói với Hàn Phong: "Chúng ta cứ từ nội bộ công ty chậm lại tra lên."
Trở lại ngân hàng Hằng Phúc, ở cửa, bọn họ đụng phải Tần Di. Tần Di nói: "Tôi đang chuẩn bị tìm các anh đây, bệnh viện nói giám đốc Tôn đã tỉnh dậy, trạng thái hiện tại tương đối ổn định."
Hàn Phong nói: "Đi, đến bệnh viện trước."
Trong bệnh viện, trên người Tôn Hướng Hiền vẫn cắm đủ loại ống truyền như cũ, thiết bị bên cạnh hiển thị trạng thái thân thể ổn định. Hắn mở mắt ra, muốn nói gì đó, nhưng thanh âm cực kỳ thấp, Tần Di phải kề sát lỗ tai bên miệng hắn, muốn nghe rõ hắn nói gì, nhưng cô vừa mới cúi người xuống, thiết bị hiển thị nhịp tim liền trở nên bất quy tắc, người không có kiến thức y khoa cũng nhìn ra được, nhịp tim rõ ràng nhanh hơn, lộn xộn hơn. Tần Di cùng Hàn Phong đều hô lên: "Bác sĩ! Bác sĩ! Mau đến xem!"
Vài vị bác sĩ chạy tới phòng chăm sóc đặc biệt, một bác sĩ mang kính mắt nói: "Anh ta không ổn rồi, mau, chuẩn bị adrenalin!"
Vừa dứt lời, nhịp tim liền biến thành đường thẳng tắp, bác sĩ lại nói: "Chuẩn bị kích điện!"
Một bác sĩ nhỏ con khác nghi hoặc nói: "Sáng này vẫn tốt mà."
Một bác sĩ nhuộm tóc vàng bên cạnh nói: "Mấy vị này, ra ngoài ra ngoài! Đừng gây trở ngại cho công tác của chúng tôi!"
Ba người Hàn Phong đi tới ngoài cửa, Tần Di lo lắng nói: "Rõ ràng đều đã ổn rồi, tại sao có thể như vậy chứ?"
10 phút sau, các bác sĩ đều ra ngoài, nói với ba người: "Thông báo người nhà của anh ta chuẩn bị hậu sự đi."
Đôi mắt Lãnh Kính Hàn trợn tròn cả lên, người này nói chết là chết, vậy đầu mối không phải bị chặt đứt toàn bộ rồi sao! Hàn Phong kéo một bác sĩ, hỏi: "Sáng hôm nay, còn có ai khác tới không?"
Một y tá bên cạnh nói: "Một tiên sinh họ Vu đã tới, ông ta nói vị Tôn tiên sinh này là bạn thân. Tôi còn nhắc nhở ông ta đừng quấy rầy bệnh nhân nghỉ ngơi, ông ta nói ông ta chỉ nhìn bạn mình một chút, sẽ không quấy rầy."
Hàn Phong lập tức đi vào phòng chăm sóc đặc biệt, hai y tá đang chuẩn bị phủ vải trắng lên Tôn Hướng Hiền, Hàn Phong nói: "Chờ một chút!" Anh duỗi tay từ trong túi áo của Lãnh Kính Hàn lấy giấy chứng nhận ra: "Chúng tôi là cảnh sát, hiện tại phải khám nghiệm tử thi, người này không còn thuộc trách nhiệm của các vị nữa, các vị có thể ra ngoài. Bác sĩ ở lại."
Hàn Phong bắt đầu kiểm tra thi thể, đồng thời hỏi: "Bác sĩ, anh cho rằng là nguyên nhân gì dẫn đến việc ông ta đột ngột tử vong?"
Vị bác sĩ đeo kính mắt kia trả lời: "Bản thân bệnh nhân còn đang trong thời kỳ nguy hiểm, tùy thời đều có khả năng phát sinh đột tử, nguyên nhân gì cũng có thể dẫn đến tử vong, tỷ như tâm tình xúc động, biến hóa lạnh nóng của không khí, biến hóa của nồng độ thuốc, các loại âm thanh. Do đó không cho các anh tùy ý thăm hỏi bệnh nhân, là có đạo lý, người đến thăm ít một chút, tánh mạng bệnh nhân được đảm bảo hơn một chút."
Hàn Phong nhìn bình dịch, hỏi: "Có thể là vấn đề dùng thuốc hay không?"
Bác sĩ kia nói: "Không đâu, chúng tôi đều dùng thuốc ấn theo quy định nghiêm ngặt, kê đơn cũng ở phòng điều chế thuốc, không tin anh có thể điều tra đơn thuốc."
"Tôi là nói, nếu có người đã tăng thêm dịch truyền, hoặc thay đổi dịch truyền thì sao?"
Bác sĩ dở khóc dở cười, "Cậu là nói, có người muốn mưu sát vị tiên sinh này?"
Tần Di đứng bên cạnh, cũng kinh ngạc nói: "Có người muốn mưu sát Tôn Hướng Hiền! Tại sao?"
"Ông ta chỉ làm một phẫu thuật mỗ lá lách, còn lại đều là loại vết thương như gãy xương, ông ta đang ở vào thời kỳ tráng niên, vô luận thế nào, không nên bỗng dưng phát sinh đột tử như vậy, đúng không, bác sĩ?"
"Thật ra ngày hôm qua ông ta vừa được bơm 1600mml huyết tương, khả năng xuất hiện phản ứng bài xích, hoặc hình thành tắc động mạch, dẫn đến đột tử! Việc này cũng rất khó nói."
"Tắc nghẽn động mạch dẫn đến nhồi máu cơ tim, trước khi chết có dấu hiệu đau đớn, hơn nữa cũng không nhanh như vậy, phản ứng bài xích thì nhiệt độ toàn thân tăng cao, sau khi chúng tôi tiến vào, từ lúc bình thường đến khi nhịp tim ngừng đập, trước sau bất quá chỉ 10 giây, anh không thấy là quá nhanh sao? Bác sĩ."
Bác sĩ lạnh nhạt nói: "Còn có rất nhiều nhân tố, nhưng trước mắt chúng tôi không các nào giải thích được, dựa vào trình độ kỹ thuật của chúng tôi, chỉ có thể làm được chừng này. Bệnh nhân từng mất lượng lớn máu, gãy xương nhiều chỗ, thân thể bị vây vào trạng thái suy yếu cực độ, cho dù ông ta đau tim, ông ta cũng không có năng lực làm ra phản ứng đau đớn. Còn vấn đề gì không, cảnh quan?"
Hàn Phong còn định nói đôi câu, nhưng cuối cùng vẫn nhịn trở về. "Đã không còn vấn đề gì nữa. Bình dịch này chúng tôi muốn mang về xét nghiệm, thi thể cũng tạm thời đừng di chuyển."
Tần Di nói: "Anh hoài nghi Tôn Hướng Hiền bị mưu sát? Chuyện này làm sao có thể, anh ta ngày thường chưa từng đắc tội với ai mà."
Hàn Phong nói: "Có phải chết vì mưu sát hay không, sau khi kiểm tra mới biết được." Rồi anh hướng Lãnh Kính Hàn nói: "Gọi Giang Hạo tới đây."
Lãnh Kính Hàn cũng hoài nghi nói: "Cậu có chứng cứ gì?"
Hàn Phong chỉ vào Tôn Hướng Hiền nói: "Bộ dáng ông ta chết thế này, chính là chứng cớ!"
Lãnh Kính Hàn lắc đầu, vẫn bán tín bán nghi gọi điện thoại. Tần Di nói: "A, đây là cái gì?"
Hàn Phong quay đầu lại hét lớn một tiếng: "Đừng đụng vào thứ gì!"
Tần Di bị dọa sợ, nhanh chóng rút tay về, chỉ vào một góc khăn trải giường. Hàn Phong vừa đi qua nhìn, nửa đoạn giấy, nhét trong nếp áo của Tôn Hướng Hiền, lộ ra mấy ký tự tiếng anh.
Năm phút sau, Giang Hạo bọn họ chạy tới, ấn theo hiện trường giết người bình thường mà tiến hành chụp ảnh phòng chăm sóc đặc biệt, tra tìm dấu tay, lấy mẫu vật. Nửa mảnh giấy nọ cũng được lấy ra, phía trên viết "aoman" , Lãnh Kính Hàn nói: "Là ký hiệu gì đây?"
Tần Di mới vì làm xong ghi chép, cô lại phải chạy trở về công ty, Hàn Phong hỏi: "Giám đốc Tôn, bình thường rất cao ngạo sao?"
Tần Di ngẩn người: "Ách, anh ta là giám đốc phòng nhân sự, quản lý lưu trữ của toàn thể nhân viên, bình thường có lẽ không xem trọng người khác lắm, bất quá anh ta cho tới giờ không có đắc tội với ai. Được rồi, nếu không còn vấn đề gì, tôi về trước đây, bên công ty có chút việc gấp, hôm nay có hai ngân hàng đầu tư muốn cùng chúng tôi bàn bạc chuyện phân hóa kinh doanh. Người nhà của giám đốc Tôn vẫn đang từ Vân Nam sang đây, chờ bọn họ tới rồi, các anh muốn điều tra gì, tốt nhất vẫn nên cùng bọn họ thương lượng một chút."
Hàn Phong gật gật đầu, đưa mắt nhìn Tần Di rời đi, Giang Hạo hỏi: "Cậu có thể khẳng định đây là một vụ mưu sát không?"
Hàn Phong quay lại đầu lắc như trống bỏi, "Không thể, tôi chỉ đoán thôi."
Giang Hạo nhất thời ngây dại, Lãnh Kính Hàn nói: "Vẫn nên mang về xét nghiệm một chút thôi."
Thi thể tạm thời được cảnh sát chở đi, vốn Lãnh Kính Hàn bọn họ cũng nên đi theo, nhưng một cuộc điện thoại, đã thay đổi hành trình của bọn họ. Lãnh Kính Hàn sau khi nhận được điện thoại, tâm tình Lãnh Kính Hàn so với thường ngày càng thêm kích động hơn, lôi kéo Hàn Phong, nói: "Đi! Bọn họ đã tra được một số, là cửa hàng điện thoại di động bình thường của thành phố T bán ra. Chúng ta đi xem một cái!"
Cửa hàng điện thoại di động nho nhỏ nọ chỉ có một cái tên cửa hàng, Hàn Phong bọn họ hỏi đường bốn phía, nghe ngóng tám phương, cuối cùng cũng tìm được.
Thông tin di động Anh Kiệt, đây là một cửa hàng điện thoại nhỏ chỉ có 20 mét vuông, chủ cửa hàng là một người phụ nữ trung niên khoảng bốn năm chục tuổi, chỗ cửa hàng nhỏ này nằm trên con phố mọc đầy cửa hàng điện thoại, sinh ý mọi người cũng không như ngày trước. Bà chủ nhìn thấy Lãnh Kính Hàn bọn họ vào tiệm, đầy mặt tươi cười, đợi đến khi biết là cảnh sát đến tra án, nụ cười lập tức biến mất. Bà chủ lấy ra một khoản mục, lật lật, nói: "Không sai, số này là chỗ tôi bán ra, đây là tờ chứng minh thư phô tô của hắn."
Lãnh Kính Hàn sao chép lại địa chỉ, đó là một vùng quê khu ngoại ô thành phố T, Kiều Minh Cương, nam, sinh năm 1970, ấp 3 thôn thượng Thái gia của thành phố T. Hàn Phong nhìn tờ chứng minh thư phô tô, hoài nghi nói: "Bọn họ đến tột cùng có điều tra đúng không vậy? Ở nông thôn?"
Lãnh Kính Hàn vô cùng chắc chắn: "Sẽ không sai. Tối hôm qua Đinh Nhất Tiếu đột ngột nhận được một cú điện thoại, mã số nằm ngoài số chúng ta nắm giữ, do đó bọn họ lập tức triển khai điều tra, tra được mã số là cửa hàng điện thoại di động thành phố T bán ra, lập tức thông báo cho tôi."
Hàn Phong nói: "Bây giờ chúng ta đến thôn thượng Thái Gia sao?"
Lãnh Kính Hàn nói: "Đương nhiên, đây là đầu mối quan trọng, chúng ta cần phải lập tức tiến hành điều tra." Nói rồi anh hướng bà chủ nói: "Xin cung cấp phương thức liên lạc của chị, chúng tôi tùy thời còn có thể cùng chị thẩm tra đối chiếu tin tức." Bà chủ kia cực kỳ không tình nguyện lấy ra danh thiếp quảng cáo cửa hàng, Hàn Phong cùng Lãnh Kính Hàn ra khỏi cửa hàng điện thoại, hướng về phía khu vực ngoại thành.
Nhưng là thôn trang nhỏ ở ngoại ô, không ít tài xế taxi đều không biết, Lãnh Kính Hàn nhiệt tình mười phần, ngồi xe taxi vừa đi vừa hỏi, khó khăn lắm mới tới được ngoại ô, xuống xe còn phải đi một đoạn dài đường làng nhỏ, kết quả lại hỏi thăm sai, tới thôn hạ Thái gia. Lãnh Kính Hàn nghĩ, nếu tới thôn hạ Thái gia rồi, cách thôn thượng Thái gia cũng sẽ không còn xa nữa, không ngờ, thôn dân cho ông hay thế này: "Thôn thượng Thái gia à? Ở đầu bên kia cơ, bắt xe buýt à, với tốc độ hiện tại của xe buýt này, ba tiếng ông cũng không đến được đâu."
"Hả!" Miệng Hàn Phong nửa ngày cũng không khép lại được.
Đi nửa giờ đường nhỏ, chờ trên quốc lộ nửa giờ cũng không bắt được xe, hai người chỉ có thể đi bộ vào thành phố, đi chưa tới 5km, Hàn Phong vịn tay Lãnh Kính Hàn nói: "Lãnh huynh, tôi không xong rồi, tôi đi không nổi nữa."
"Ai bảo cậu mỗi ngày hết ăn rồi ngủ, ngủ xong rồi ăn. Nhanh, phía trước có trạm xe buýt, đi thêm nửa giờ nữa là tới rồi."
Hoàn hảo, bọn họ đã sớm tìm được xe taxi. Khoảng 4h chiều, hai thân ảnh uể oải không chịu nổi về tới cục cảnh sát thành phố T, còn chưa ăn cơm, Hàn Phong một đường bị giày vò hết sức. Ở cục cảnh sát ăn mì ăn liền, Giang Hạo nói: "Người nhà của người chết đã tới, bọn họ không đồng ý khám nghiệm tử thi, mà trong những chứng cứ chúng ta thu được, không có phát hiện vật phẩm nào có thể dẫn đến cái chết, chỉ có thể nhận định sơ bộ là suy yếu sau chấn thương, cứu chữa không hiệu quả dẫn đến tử vong."
Hàn Phong hỏi: "Chất lỏng trong bình truyền dịch thì sao?"
Giang Hạo nói: "Không có vấn đề."
Hàn Phong lại nói: "Mẫu máu thì sao?"
"Không có vấn đề."
"Các anh lấy mẫu máu ở đâu?"
"Máu ngoại vi đó."
Hàn Phong mì cũng nuốt không trôi nữa, trầm tư nói: "Không thể nào. Thi thể còn đó không?"
"Người nhà đã ký tên mang đi rồi. Bất quá chúng tôi có ảnh."
Hàn Phong mừng rỡ, "Lấy tới xem một chút."
Hình của thi thể Tôn Hướng Hiền đặt trước mặt Hàn Phong, Hàn Phong vừa xem, Giang Hạo nói: "Chúng tôi không có đầu mối gì, thân quyến người ta đều đã nói rõ ràng là chết vì tai nạn xe, các anh không nên rãnh rỗi kiếm chuyện, còn phải bị các anh mổ bụng phá ruột, không phải chịu tội sao. Mà không có đầu mối có thể ủng hộ chúng ta tiếp tục điều tra, chúng ta không thể dựa vào quyền thế áp chế người ta đúng không?"
Hàn Phong nói: "Tai nạn xe đó thì sao? Các anh đã rõ ràng phát sinh thế nào chưa?"
"Chúng tôi đã hướng bộ giao thông tìm hiểu rõ, lúc ấy rất nhiều người có thể làm chứng, xe tải vẫn đứng trong vị trí đỗ xe, Tôn Hướng Hiền tự mình lái xe đụng vào, cùng tài xế xe tải nọ không chút liên can nào. Bởi vì Tôn Hướng Hiền không làm đúng luật giao thông, còn tạo thành sự cố tông đuôi xe liên hoàn, bất quá người cũng đã chết, tài xế phía sau cũng không định tố cáo ông ta nữa."
"Vậy tờ giấy nhỏ kia giải thích thế nào?"
"Cậu nói là ký tự tiếng anh kia? Phía trên không có dấu tay, chúng tôi phỏng chừng là từ ngoài cửa sổ bay vào thôi."
"Tôi không đồng ý quan điểm này."
Lãnh Kính Hàn nói: "Tờ giấy các cậu nói chính là tờ giất viết ký tự kia?"
Hàn Phong nói: "Là phiên âm, ngạo mạn (àomàn) , còn nhớ tôi đã hỏi Tần Di, Tôn Hướng Hiền có kiêu ngạo hay không?"
Lãnh Kính Hàn "à" một tiếng. Hàn Phong nói: "Chẳng lẽ anh nghe được ngạo mạn, không có chút liên tưởng nào sao?"
Lãnh Kính Hàn nhìn Hàn Phong nói: "Đây là trùng hợp sao? Ngạo mạn, điều này có thể giải thích rõ vấn đề gì? Chẳng lẽ có người cho rằng Tôn Hướng Hiền cao ngạo, cho nên giết chết hắn? Sau đó còn lưu lại tờ giấy, nói hắn bởi vì ngạo mạn mà chết?"
Hàn Phong nhụt chí nói: "Anh làm nghề điều tra hình sự lâu vậy rồi, anh cũng không xem phim sao?"
Giang Hạo cười nói: "Là《 Bảy Tông Tội 》, Hàn Phong nói rất đúng《 Bảy Tông Tội 》, một bộ phim Hollywood lớn. Trong tín ngưỡng tôn giáo, có bảy thứ tội ác, phân biệt là tham ăn, tham lam, lười biếng, dâm dục, ngạo mạn, ghen ghét và giận dữ. Trong《 Bảy Tông Tội 》, hung thủ dựa theo bảy thứ tội ác này mà giết người, sau khi giết người đều lưu lại tội ác người chết đã phạm. Tôi nghĩ nhất định Hàn Phong xem phim xem đến lậm rồi."
"Phải không? Tôi nhìn tờ giấy một chút liền biết các anh đoán đúng hay không." Hàn Phong cầm túi vật chứng, chỉ vào một đường ấn ký hình lưỡi liềm trên trang giấy nói tiếp: "Nhìn thấy dấu này không? Hai mặt đều có."
Giang Hạo nói: "Cái này không chứng minh được gì."
"Tờ giấy trải qua cắt xén, chữ viết ngay ngắn mà không loạn, rõ ràng là chuẩn bị tốt trước khi sự việc xảy ra, ngạo mạn lại là nhược điểm của Tôn Hướng Hiền, việc này còn không nói rõ được gì à? Dấu vết này nói lên, rõ ràng hung thủ dùng nhíp hoặc thứ gì đó cùng loại gắp lấy tờ giấy, đặt yên ổn trên người nạn nhân mà không để lại dấu tay. Nếu là từ bên ngoài bay xuống, muốn từ cửa thông gió một mét vuông kia bay vào, còn phải xuyên qua tán lá cây ngô đồng lớn ngoài cửa sổ, đâu có dễ!"
Giang Hạo nói: "Đã như vậy, cậu có thể tìm ra một loại độc dược có thể duy trì liên tục hơn nửa giờ không phát tác mà làm người ta mất mạng không? Phải biết rằng, Vu Thành Long thăm Tôn Hướng Hiền trước khi các anh đến nửa tiếng, sau khi hắn rời khỏi phòng bệnh có chứng cứ chứng minh hắn vẫn luôn ở công ty. Mà theo cậu và cô Tần nói, khi các vị nhìn thấy Tôn Hướng Hiền máy giám sát vẫn hiện thị hết thảy bình thường. Mà trung gian ngoại trừ bác sĩ không có bất kỳ ai đến thăm nữa, cậu cho rằng, Vu Thành Long mua chuộc bác sĩ hạ độc giết người sao?"
Hàn Phong nói: "Nhìn bức ảnh này xem, cổ người chết có vết đốm đỏ, mặc dù không rõ ràng lắm, nhưng tôi tin đây không phải là triệu chứng của cái chết tự nhiên."
Lãnh Kính Hàn ăn mì xong, nói: "Hiện tại thi thể cũng không còn, cậu còn có thể điều tra ra thêm đầu mối gì nữa sao? Sự tình này giao cho Giang Hạo bọn họ làm thôi, đi, chúng ta đến thôn thượng Thái gia."
Hàn Phong như lâm đại địch, hô lên kỳ quái: "Còn đi nữa! Không đi nữa, hôm nay thể lực đã cạn kiệt, ngày mai đi."
Lãnh Kính Hàn nói: "Thời gian không đợi người!"
Giang Hạo nói: "Chúng tôi có một chiếc xe trống, có thể đưa các anh đi."
Hàn Phong đảo trắng mắt, thống khổ theo sát Lãnh Kính Hàn đi ra. Trên xe, Lãnh Kính Hàn lại nhận được điện thoại của Lâm Phàm bọn họ gọi tới, nói Hạ Mạt đã xuất viện, Trương Nghệ cũng vội vã muốn ra viện theo.
Hàn Phong nói: "Thôi đi, đừng vội mừng, đến thôn thượng Thái gia, còn chưa biết có đầu mối hay không đâu. Tôi không tin bọn chúng sẽ đem đầu mối cho chúng ta biết rõ ràng như vậy."
Lãnh Kính Hàn nói: "Người khôn nghĩ ngàn điều ắt có một điều dở. Tôi nghĩ, bọn chúng chính vì chúng ta xuất hiện ở thành phố T, bị ép nóng nảy, mới bất đắc dĩ sử dụng điện thoại dự phòng, không ngờ tới dùng một chút đã bị chúng ta điều tra ra."
"Nếu thật sự là y, y còn có thể ở đó đợi chúng ta sao."
"Tôi cũng biết thế, chúng ta đây không phải trực tiếp đi bắt y, mà là thông qua người xung quanh y tìm hiểu một ít tình huống của y."
Thôn thượng Thái gia cuối cùng cũng đã tới, Kiều Minh Cương quả nhiên không có đó, nghe nói là đã đến nhà chị gái. Nhưng người trong thôn phản ánh, Kiều Minh Cương là một nông dân hiền lành, vẫn luôn là một người trồng trọt tài giỏi trong thôn, cũng chưa từng nghe nói có hành vi trộm gà trộm chó gì. Tất cả mọi người không rõ, đồng chí cảnh sát này sao lại tìm tới ông ta? Ông ta phạm phải tội gì rồi?"
Mặc dù không tìm được Kiều Minh Cương, nhưng Lãnh Kính Hàn vẫn nghĩ, Kiều Minh Cương đáng nghi, cũng đề xuất ngày mai đến nữa, Hàn Phong nghĩ tất cả biện pháp, nhất định không chịu đi nữa.
Trong bệnh viện, giám đốc Tôn còn đang được cấp cứu, hắn gãy xương đùi, xương đầu gối vỡ nát, gãy xương hai cánh tay, trật khớp xương khuỷu tay, xương sườn thứ mười đến thứ năm gãy toàn bộ, vỡ lá lách gây xuất huyết trong, hiện tại bác sĩ đang toàn lực cứu chữa.
Vu Thành Long đã tới trước, đang cùng mấy viên chức công ty vội vàng đóng phí, tiến hành thủ tục, cùng thủ tục liên lạc với chuyên viên hội chẩn. Nhìn thấy Hàn Phong bọn họ, ngay cả chào hỏi cũng lười làm, chỉ gật đầu với Trang Hiểu Quân, điện thoại di động vẫn chưa hề rời khỏi tai.
Hàn Phong nhắm mắt suy nghĩ một chút, nói: "Bác sĩ, các anh kiểm tra một chút, xương hông trái của anh ta có gãy xương tính tuyến hay không."
(Tiêu: Gãy xương tuyến tính là gãy xương theo đường thẳng ngay ngắn, để phân biệt với gãy xương theo hình rạn vỡ.)
Bác sĩ kia sững sờ một chút, lập tức trở về phòng cấp cứu, trong chốc lát đầu đầy mồ hôi đi ra hỏi: "Cậu là bác sĩ sao?"
Hàn Phong nhếch miệng, lắc đầu. Bác sĩ kia gật đầu nói: "Bất kể thế nào, cậu nói rất chính xác, chúng tôi đang tìm nguyên nhân huyết áp không tăng được, cậu đã giúp chúng tôi rất nhiều."
Trang Hiểu Quân ngạc nhiên nói: "Hàn cảnh quan, sao anh biết được?"
"À, mấy tháng trước tôi cũng từng bị tai nạn xe, chỉ là bị thương tương đối nhẹ, vừa vặn chính là gãy xương hông tính tuyến, tôi nghĩ lần này giám đốc Tôn của các cậu bị thương nặng như vậy, có lẽ cũng có gãy xương hông. Nhớ rõ lần trước bác sĩ nói cho tôi biết, bản thân gãy xương hông không nghiêm trọng lắm, nhưng mang đến hậu quả tương đối nghiêm trọng. Phải không, bác sĩ?"
"Đúng vậy, sau khi gãy xương hông, sẽ đè lên thần kinh tọa, dẫn đến máu chi dưới chảy ngược về bị ngăn trở. Mà máu chi dưới lại chiếm khoảng một phần ba máu toàn thân, máu đó không chảy trở về, huyết áp liền không tài nào tăng nổi, nghiêm trọng sẽ ảnh hưởng đến tính mạng."
Trang Hiểu Quân như có điều suy nghĩ nói: "Vậy giám đốc Tôn bây giờ còn rất nguy hiểm sao?"
Bác sĩ nói: "Các anh yên tâm, phụ trách cứu chữa chính là bác sĩ Trương giỏi nhất của bệnh viện chúng tôi, hơn nữa, bệnh viện chúng tôi tuy nhỏ, nhưng trang bị đầy đủ hết, chúng tôi sẽ dốc toàn lực bảo đảm cho an toàn sinh mệnh của người bệnh."
Chỉ chốc lát sau, vài bác sĩ mặc áo khoác trắng vội vàng đi vào phòng phẫu thuật, chuyên gia hội chẩn đã tới.
Hàn Phong bọn họ chờ bên ngoài, Hàn Phong cùng Trang Hiểu Quân tán gẫu chuyện nhà, đèn đỏ của phòng cấp cứu vẫn phát sáng, Lãnh Kính Hàn có chút sốt ruột, nếu từ nơi xa xôi chạy đến, mà một chút đầu mối cũng không có quay về, đây chẳng phải cũng giống Lâm Phàm bọn họ sao? Mấy giờ trôi qua, đèn đỏ rốt cuộc đã biến thành đèn xanh, các bác sĩ nối đuôi nhau bước ra, Trang Hiểu Quân hỏi: "Bác sĩ, thương thế giám đốc Tôn của chúng tôi thế nào rồi?"
Một bác sĩ lớn tuổi nói: "Chúng tôi đã tiến hành cắt toàn bộ lá lách của anh ta, hiện tại các dấu hiệu sống đều đã bình ổn, còn phải xem anh ta có thể vượt qua ba ngày nguy hiểm nữa không."
Trang Hiểu Quân đề xuất muốn thăm người bị thương một chút, bác sĩ cho cậu ta biết, bệnh nhân còn cần nghỉ ngơi, tạm thời không thể bị quấy rầy. Trang Hiểu Quân nói chỉ muốn nhìn người bị thương một chút, sẽ không quấy rầy hắn. Bác sĩ đưa bọn họ tới bên ngoài một căn phòng, xuyên thấu qua cửa sổ thủy tinh, nhìn thấy một người đàn ông trung niên, trên người cắm đầy ống dẫn, dưới sự trợ giúp của máy móc duy trì sinh mệnh. Trang Hiểu Quân khổ sở nói: "Mấy hôm trước anh ấy còn nói thi đậu bằng lái xe rồi sẽ mang tôi đi hóng gió."
Hàn Phong trừng mắt, nói: "Anh ta mới vừa học lái xe?"
Trang Hiểu Quân gật đầu.
Lúc này, Tần Di chạy đến, cô ta vội vàng liếc mắt xem xét bệnh nhân một chút, sau đó tỏ vẻ áy náy với Lãnh Kính Hàn bọn họ, mời bọn họ cùng đi ăn bữa cơm. Dựa theo kỷ luật, Lãnh Kính Hàn tuyệt đối sẽ không đồng ý, nhưng ông còn chưa mở miệng, Hàn Phong đã sớm liên tục đáp ứng, rất có vẻ cầu còn không được. Lãnh Kính Hàn không còn cách nào, nếu Hàn Phong một mình đi dự tiệc mà mình không đi theo, một là gây tổn hại cho hình tượng của phòng điều tra hình sự thành phố H, hai là không biết thằng nhóc kia sẽ quậy ra tai vạ gì.
Tới hiệu ăn rồi, Hàn Phong gọi món không chút khách khí, không gọi thứ tốt, chỉ gọi thứ đắt tiền, bất quá Tần Di vẫn niềm nở chiêu đãi, liên tục khuyến khích. Vốn muốn uống rượu trắng, Lãnh Kính Hàn kiên quyết phản đối, sau lại thay thành rượu vang đỏ. Vài chén rượu lót bụng, bầu không khí tựa hồ đã hòa hợp hơn nhiều, Hàn Phong càng nói nhiều, cùng Tần Di, Trang Hiểu Quân bọn họ không hề cố kỵ mà nói xằng xiên.
Hàn Phong khen Trang Hiểu Quân tuổi trẻ tài cao, dám xông xáo dám làm, Trang Hiểu Quân nói: "Tôi thì tính là gì chứ, chị Tần người ta mới là tuổi trẻ tài cao đó. Chị Tần 18 tuổi, đã đảm nhiệm giám đốc bộ phận công ty điện tử Hằng Thụy rồi đó, đúng không, chị Tần?"
Tần Di sau khi uống rượu mặt màu đỏ ửng, cười nói: "Đừng nghe bọn họ nói mò, chỉ là phó giám đốc."
Hàn Phong khen: "Oa, thật lợi hại, mới 18 tuổi đã làm đến phó giám đốc rồi, tôi 18 tuổi còn đang bú sữa mẹ đấy!"
Trong cổ họng Lãnh Kính Hàn vang một tiếng, thiết chút nữa thì sặc rượu đỏ, trong lòng thầm mắng: "Siêu cấp vô sỉ!"
Trang Hiểu Quân cười ha ha, Tần Di càng cười đến run rẩy cả người, nói: "Hàn cảnh quan thật là biết nói đùa, cũng quá khoa trương rồi đúng không?"
Hàn Phong nghiêm mặt nói: "Có gì không đúng sao? Tôi hiện tại vẫn còn uống, mỗi đêm một ly, Nestlé sữa bò, cường thân kiện thể."
Trò chuyện một hồi, Hàn Phong cười hỏi: "Hiện tại giám đốc Tôn xảy ra tai nạn xe, trong công ty điều động nhân viên thế nào đây? Chung quy không ai có thể mở ra hồ sơ máy tính mà?"
Tần Di nói: "Chỉ có chủ tịch. . . . . ." Cô đột nhiên ý thức được gì đó, bất an vuốt tóc, "Hồ sơ của nhân viên bình thường cùng hồ sơ của ủy viên quản trị tách ra, bọn họ không cần. . . . . ." Thấy Hàn Phong vẫn nhìn cô, chờ đợi cô nói ra đoạn sau, lại nói: "Đây vốn là bí mật trong tập đoàn, ngoại trừ giám đốc phần nhân sự, còn có chủ tịch mới biết làm thế nào mở ra mật mã, bằng không giám đốc nhân sự xảy ra sự cố, mà lại có nhân viên cấp cao điều động không phải sẽ hết cách sao? Bởi vì chuyện liên quan đến an nguy của chủ tịch, do đó bí mật này sẽ không truyền ra cho ủy viên quản trị biết, ngay cả Hiểu Quân cũng không biết."
Hàn Phong nói: "Cô yên tâm, giữ bí mật là nguyên tắc cơ bản của nhân viên cảnh vụ chúng tôi phải nắm giữ, không nên nói chúng tôi tuyệt đối sẽ không nói, không nên hỏi chúng tôi cũng sẽ không hỏi. Vậy chủ tịch của các cô. . . . . ."
Tần Di nói: "Chủ tịch chúng tôi đã đến Malaysia khảo sát, hôm qua mới vừa đi rồi."
Lãnh Kính Hàn nói: "Tập đoàn xảy ra chuyện lớn như vậy, ông ta cũng không trở về sao?"
"Đúng vậy, chuyện tối qua ảnh hưởng quá lớn tới tập đoàn, nhưng bên phía Malaysia chuyện cũng vô cùng quan trọng, chủ tịch lại vừa qua đến đó thôi, hôm nay ông ấy đã gọi không dưới mười cuộc điện thoại về, muốn chúng tôi phối hợp làm tốt các phương diện công tác. Buổi sáng hôm nay, chúng tôi liền một mực vì chuyện này mà bận rộn thế đấy."
Hàn Phong nói: "Vậy ông ấy khi nào sẽ trở về?"
"Có lẽ, hai ba ngày, có lẽ, hai ba tuần."
Hàn Phong lẩm bẩm nói: "Lâu như vậy. Được rồi, lần trước chúng tôi có hai vị đồng sự đến, sau khi trở về nói cho chúng tôi biết, trong ngân hàng Hằng Phúc có một vị ủy viên quản trị, không chỉ trẻ tuổi xinh đẹp, hơn nữa làm việc hiệu suất cao, năng lực xử lý vấn đề mạnh, thật sự là nữ trung hào kiệt, tôi lần đầu tiên tận mắt nhìn thấy chị Tần đây, liền biết bọn họ nói khẳng định chính là cô."
Tần Di cười nói: "Về chuyện lần trước, tôi thật xin lỗi, đúng là tôi tiếp đãi hai vị đồng chí nọ. Nhưng lúc ấy tập đoàn có quy định, tôi cũng không thể tùy ý hướng bọn họ tiết lộ tình hình của tập đoàn."
Hàn Phong nói: "Vậy lần này thì sao?"
"Lần này chủ tịch đích thân thông báo cho chúng tôi, phải toàn lực phối hợp điều tra với các anh. Hơn nữa nghe nói, lãnh đạo bên trên đến với vụ án các anh điều tra cũng rất quan tâm. Tôi có thể biết các anh đến tột cùng đang điều tra cái gì chứ?"
Lãnh Kính Hàn lập tức nói: "Việc này tạm thời còn chưa được, chúng tôi có kỷ luật."
Tần Di "à" một tiếng, có vẻ tương đối thất vọng. Hàn Phong liếc mắt trừng Lãnh Kính Hàn một cái, cũng có vẻ bất mãn hết sức.
Sau bữa cơm, Tần Di để Trang Hiểu Quân đưa Lãnh Kính Hàn bọn họ về khách sạn, nói mình còn có việc phải đi trước một bước, cũng ước định ngày mai sẽ cùng nhau ăn bữa cơm nữa, Hàn Phong lại đầy miệng đáp ứng.
Trên đường, Trang Hiểu Quân nhìn Hàn Phong vài lần, mỗi lần đều muốn nói lại thôi, trên mặt Hàn Phong lộ vẻ tươi cười, có vẻ vui rạo rực. Nửa đường, Hàn Phong không biết lại phát bệnh gì, bảo ô tô dừng trước chợ hoa, sau lại vào chợ hoa, anh nhất quyết muốn mua xương rồng, Lãnh Kính Hàn không biết trong hồ lô anh có thuốc gì. Hàn Phong mua ba chậu xương rồng dẹt, một chậu xương rồng tròn, ôm lên xe, Lãnh Kính Hàn trả tiền.
Trang Hiểu Quân đưa bọn họ đến một khách sạn lớn hoa lệ, rồi nói: "Khách sạn này, là ngân hàng chúng tôi tham gia đầu tư xây dựng, phàm là khách quý đều an bài ở đây." Hàn Phong ngẩng đầu nhìn bày trí xa hoa bên trong khách sạn, Trang Hiểu Quân lại nói: "Là khách sạn bốn sao, chúng tôi cùng thương nghiệp khác đầu tư chuẩn bị làm lại một chút, sang năm tham gia bình chọn khách sạn năm sao."
Hàn Phong bọn họ được an bài trong căn phòng lộng lẫy ở tầng 10, một nửa là vì công ty yêu cầu phối hợp với cảnh sát, một nửa khác còn lại là Trang Hiểu Quân đối với Hàn Phong rất có hảo cảm. Trong phòng bày trí giống như nhà cao cấp, thiết bị điện gia dụng, gia cụ kiểu Âu, cái gì cần có đều có, thậm chí còn có máy tính có thể lên mạng.
Hàn Phong nằm trên giường, thoải mái rên rỉ một tiếng, lập tức chỉ huy Lãnh Kính Hàn cùng vị tài xế kia: "Xương rồng dẹt để ở đó, trên bệ cửa sổ, đúng đúng, xương rồng tròn để bên trái, tốt."
Trang Hiểu Quân chơi khá thân với Hàn Phong, nhàn rỗi không có gì làm, cậu ta liền ở lại tiếp hai người. Hàn Phong liền lấy ra một bộ bài, bắt đầu cùng Trang Hiểu Quân chơi. Lãnh Kính Hàn không tham gia chơi cùng bọn họ, một mình cầm điện thoại di động, cùng bạn cũ nói chuyện.
Hàn Phong và Trang Hiểu Quân vừa đánh bài vừa tán gẫu, Hàn Phong hỏi: "Hiểu Quân à, cậu có bạn gái chưa?"
Mặt Trang Hiểu Quân đỏ lên, "Còn. . . . . . Còn chưa có."
"Nên tìm một người đi, bộ dạng đẹp trai như vậy, tại sao có thể chưa có bạn gái chứ? Phải thử cùng người khác phái tiếp xúc nhiều, sau này cậu đi Anh học tập rồi. . . . . .Anh nghĩ cậu nên ở đây tìm một người, sau khi xuất ngoại lại tìm một người, như vậy mới có thể đem văn hóa Trung Quốc và Phương Tây hòa hợp thấu hiểu."
Trang Hiểu Quân cười nói: "Anh Phong, anh thật biết nói đùa, hiện tại em còn chưa lo đến chuyện đó đâu."
Lãnh Kính Hàn nói chuyện điện thoại xong, nghe Hàn Phong nói thế, sợ Hàn Phong làm hư người ta, vội vàng nói: "Hiểu Quân người ta còn nhỏ, mới tốt nghiệp trung học mà."
Hàn Phong nói: "Trung học cũng đã tốt nghiệp rồi mà còn nhỏ! Nếu ở cổ đại ——"
Lãnh Kính Hàn ngắt lời nói: "Bây giờ là hiện đại."
Hiểu Quân úp úp mở mở nói: "Anh Phong, anh. . . . . . .Có phải có thiện cảm với chị Tần không?" Lãnh Kính Hàn thầm nghĩ: "Nói nhảm, cậu ta không phải đối với chị Tần của các cậu có thiện cảm, mà cậu ta đối với phụ nữ có chút tư sắc đều có thiện cảm!"
Hàn Phong cười hì hì nói: "Thiện cảm? Đương nhiên là có thiện cảm! Vậy mà cậu cũng nhìn ra được, quả nhiên lợi hại!" Lãnh Kính Hàn ngầm nói: "Nếu ai nhìn đoán không ra, đó mới là có vấn đề."
Trang Hiểu Quân nói: "Có câu này, không biết tôi có nên nói không."
"Nói nghe một chút."
"Vốn dĩ tôi không nên lắm miệng, chị Tần đối đãi với tôi luôn không tồi, có khi cảm thấy, chị ấy tựa như chị ruột của tôi vậy. Nhưng tôi cảm thấy anh cũng là người tốt, những lời này, tôi vẫn muốn tìm người nói, nhưng vẫn chưa có cơ hội."
"Nam tử hán, nói chuyện phải dứt khoát nhanh gọn."
"Trong công ty thịnh truyền, chị Tần là dựa vào. . . . . .Dựa vào quan hệ nào đó tiến vào cấp cao của công ty. Vốn dĩ tôi không tin lắm, nhưng tôi cũng đã nhiều lần nhìn thấy chị Tần cùng giám đốc Trần của bộ phận phát triển thị trường rất thân mật."
"À, loại chuyện này rất bình thường mà, chị Tần của cậu lại chưa lập gia đình ——"
Trang Hiểu Quân vội la lên: "Nhưng giám đốc Trần nọ là người đã kết hôn." Cậu cúi đầu, ngập ngừng nói: "Ông ta cũng là một trong mười cổ đông lớn. Tôi nghe nói, vốn chị Tần không có khả năng trở thành ủy viên quản trị, nhưng giám đốc Trần đã chuyển nhượng 1% cổ phiếu cho chị ấy, hơn nữa chị ấy trước kia đã mua một phần cổ phiếu trên thị trường chứng khoán, mới được làm mười cổ đông lớn."
"Ồ, đây chẳng qua là nghe nói thôi mà."
Trang Hiểu Quân tranh cãi nói: "Nhưng mà. . . . . ."
Hàn Phong nói: "Mỗi người đều có phương thức sống của mình, đây là tự do của người ta, cậu không thể bởi vì tác phong sống của một người mà nói người đó tốt hay xấu, đúng không? Tình yêu chân chính cũng không nhất định phải dùng hôn nhân để trói buộc, mà hôn nhân cũng không nhất định là đại biểu cho tình yêu. Cậu sợ giám đốc Trần nọ trở thành chướng ngại trên đường đi của tôi? Hay sợ tôi có cái nhìn đối với cách sống của chị Tần? Vậy kỳ thật không thành vấn đề, truy tìm kết quả của nó cũng không quan trọng, mấu chốt ở chỗ cậu dám theo đuổi thứ mình thích, thất bại cũng không hối hận, con người không thể treo cổ chết ở một thân cây. Hiện tại cùng cậu nói việc này, có lẽ còn quá sớm, nhưng cậu nên học được, một là lý giải, hai là giao lưu. Cậu đừng xem thường việc theo đuổi con gái, đây là một cánh cửa học vấn lớn, nhóc con, thứ cậu phải học còn nhiều lắm."
Lãnh Kính Hàn nghe xong cũng không nhịn được líu lưỡi, thầm nói: "Thằng nhóc này!"
Trang Hiểu Quân cái hiểu cái không gật đầu, phảng phất như đã tháo mở một khúc mắc, Hàn Phong dùng bài tây gõ gõ trán cậu, hỏi: "Giám đốc Trần cậu vừa mới nói, là ai?"
"Nói thế nào nhỉ, ông ta là nhóm thứ hai trở thành cổ đông lớn của công ty. . . . . ."
Theo trí nhớ của Trang Hiểu Quân, Hàn Phong bọn họ dần dần biết lai lịch của ngân hàng Hằng Phúc, lúc ban đầu là bốn xí nghiệp, vì để cho xí nghiệp của mình phát triển lớn mạnh, để tiện việc chi tiêu tài chính và không trả lợi tức kếch xù của ngân hàng, do đó liên hợp lại, thành lập một xí nghiệp cùng loại như cơ quan tín dụng, vốn khởi động cũng vào khoảng 100 triệu. Lúc ấy quy định, bốn xí nghiệp này khi vốn chi tiêu xuất hiện khó khăn, có thể vận dụng khoảng vốn này, hơn nữa không cần lãi, mà bình thường số tiền kia dùng làm các khoản vay nhỏ, lấy lợi tức thấp hấp dẫn các xí nghiệp nhỏ đến vay. Bởi vì khoản vay tỉ suất cao mà nợ cực nhỏ, hơn nữa bốn xí nghiệp cũng càng làm càng lớn, bốn ông chủ liền không ngừng tăng thêm đầu tư, liên tục gia tăng đến khoảng tám trăm triệu, đây là hình thức ban đầu của ngân hàng Hằng Phúc, bốn ông chủ nọ là chủ tịch đầu tiên Lưu Thiên Hạc, chủ tịch đương nhiệm Giang Vĩnh Đào, cha của Trang Hiểu Quân Trang Khánh Long và bác Trác mà Trang Hiểu Quân thân thuộc Trác Thành Đạo.
Về sau các quỹ liên doanh nước ngoài cũng nhìn trúng tiềm lực phát triển của ngân hàng Hằng Phúc, chuẩn bị đầu tư vào ngân hàng Hằng Phúc, lúc ấy bốn xí nghiệp liền cho rằng, cùng với quỹ liên doanh nước ngoài mở cửa, còn không bằng hướng doanh nghiệp tư nhân trong nước trưng mộ tài chính. Vì vậy đem cơ quan tín dụng sửa thành doanh nghiệp cổ phần, hướng xí nghiệp trong nước phát lời mời, vì vậy có lần thứ hai phát triển, lần này gia nhập xí nghiệp liền có Trần Thiên Thọ, đám người Lâm Chính, tổng cộng 10 vị cổ đông lớn, cộng thêm một vị cố vấn, tổng cộng 11 ủy viên quản trị, mà tài chính của ngân hàng cũng vì vậy mà đầy lên đến hơn 1700 triệu nguyên, ở phương diện vốn lưu động càng dồi dào thực lực. Sau này đưa ra thị trường, tổng số vốn cổ phần 177 triệu, phát hành lưu thông cổ phiếu 46 triệu, giá phát hành là hơn 16 đồng, trưng mộ tài chính công cộng gần hơn 800 triệu, giá cổ phiếu cao nhất tăng tới hơn 40 đồng, hiện tại giá cổ phiếu hạ tới khoảng 10 nguyên.
Hàn Phong hỏi: "Công trạng công ty không tốt sao? Tại sao hạ nhiều như vậy?"
"Không phải công trạng không tốt, mà là cả thị trường chứng khoán sụt giá, sàn lớn từ hơn hai ngàn điểm liên tục rớt phá dưới mức ngàn điểm."
Hàn Phong hỏi: "Vậy chị Tần của cậu, chị ấy không phải một trong mười cổ đông lớn của nhóm thứ hai à."
"Không phải, sau này có vài cổ đông đã chuyển nhượng cổ phiếu, tiến hành đầu tư cái khác, cũng có vài người qua đời, dù sao mười cổ đông lớn đã thay đổi mấy vị rồi."
Đang nói, điện thoại của Trang Hiểu Quân vang lên. Nghe điện thoại xong, cậu ta ngượng ngừng nói: "Mẹ tìm tôi, tôi phải đi."
Sau khi Trang Hiểu Quân rời đi, Hàn Phong cười nói: "Mặc dù đã tốt nghiệp, nhưng vẫn là một học sinh trung học."
Lãnh Kính Hàn lập tức nói: "Cậu đang làm gì vậy? Chúng ta là đi điều tra, hiện tại ăn của người ta, ở chỗ người ta, còn điều tra thế nào nữa? Ở khách sạn thế này, tiền của chúng ta boa cho người ta còn không đủ."
Hàn Phong nghiêng người bò lên, tựa như con mèo đêm ngủ đủ, tay chân trở nên nhanh nhẹn mà cấp tốc, anh bắt đầu tìm kiếm khắp nơi, trả lời: "Ai nói chúng ta trả tiền boa? Muốn học phải nhờ vả mà, nếu phục vụ viên đến, tôi sẽ không trả, chẳng lẽ hắn sẽ trông coi chúng ta ngủ sao? Ăn của người ta, ở của người ta có gì không đúng? Người ta muốn trợ giúp chúng ta, tại sao chúng ta không thể tiếp nhận. Hôm nay ăn của hắn, ngày mai hắn phạm tội, cũng cứ bắt hắn, chuyện nào ra chuyện nấy mà. Ai như anh, sống chết ra vẻ sĩ diện, rõ ràng người ta nói sắp xếp chỗ ở cho chúng ta, còn cố nói có chỗ ở rồi, đi theo anh ấy à, cùng ngủ lề đường cũng không kém nhiều lắm."
Lãnh Kính Hàn cười khổ nói: "Nếu người nào cũng giống như cậu, vậy biết làm sao?" Ông thở dài một tiếng, "Nếu giám đốc Tôn không tỉnh, chúng ta chẳng phải sẽ cứ chờ suốt sao?"
"Ai nói, chờ chủ tịch bọn họ trở về không phải được rồi sao?"
"Nếu ông ta không trở lại thì sao? Tôi nghĩ, nếu giám đốc Tôn vài ngày nữa còn chưa tỉnh, chúng ta vẫn phải về trước, đợi ở đây cũng chẳng được gì. Giống lúc Lâm Phàm bọn họ đến, một chút thu hoạch cũng không có."
Hàn Phong vừa mở tủ quần áo vừa nói: "Ai nói, chúng ta có thu hoạch rất lớn, không phải người ta ngày mai sẽ mời chúng ta ăn cơm nữa sao?"
"Đó là thu hoạch của cậu, không phải thu hoạch của vụ án."
Hàn Phong kiểm tra xong tủ quần áo cùng thiết bị điện gia dụng, nói: "Vụ án cũng không có thu hoạch sao, vậy giám đốc Tôn không phải đã xảy ra chuyện sao?"
Lãnh Kính Hàn như có điều suy nghĩ nói: "Đúng vậy, làm sao cậu biết sẽ xảy ra chuyện?"
Hàn Phong xốc thảm lên, "Tôi chỉ dựa theo suy nghĩ của đối thủ để tưởng tượng ra giả thiết."
"Bọn chúng một mực chế tạo đủ loại tai nạn, ngăn cản tiến trình tra án của chúng ta, nói cách khác, bọn chúng biết chúng ta muốn điều tra hồ sơ của Lâm Chính, do đó liền cố ý tạo ra tai nạn xe, để chúng ta không thể lập tức lấy được hồ sơ của Lâm Chính. Nói như vậy, hồ sơ của Lâm Chính thật sự có bí mật gì đó mà chúng ta còn chưa biết?"
Hàn Phong lấy qua một cái ghế nhỏ, đứng trên mặt bàn, nhìn đèn treo trên trần, cúi đầu nói: "Có lẽ thế."
Lãnh Kính Hàn nhìn lên Hàn Phong, "Cậu đang làm cái gì!"
Hàn Phong từ trên bàn nhảy xuống, phủi phủi tay. "Nhìn xem có thiết bị giám thị hay không, hiện tại xem ra còn chưa có."
"Cậu hoài nghi bọn họ giám thị chúng ta?"
"Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng, đây là phòng bọn họ sắp xếp, chúng ta có khả năng bị giám thị nghe trộm chứ."
"Đây là phòng Trang Hiểu Quân đặt cho chúng ta, cậu hoài nghi cậu ta?"
"Không phải, Trang Hiểu Quân thoạt nhìn không có chỗ khả nghi, cậu ta đối với chuyện Lâm Chính không chút hiểu rõ. Anh đã quên rồi sao? Hiểu Quân nói, khách sạn này là ngân hàng bọn họ đầu tư xây nên, nếu cấp cao của công ty bọn họ có chuyện, rất có khả năng sẽ giám thị cả tòa khách sạn này. Hiện tại thoạt nhìn không có vấn đề."
"Được rồi, cho dù bọn họ vì trì hoãn thời gian của chúng ta mà tạo ra tai nạn xe của giám đốc Tôn, vậy cậu làm sao biết thương thế của giám đốc Tôn vậy?"
"Muốn biết nguyên nhân sao? Trước phải biết rằng tai nạn xe là phát sinh thế nào. Xe của giám đốc Tôn bị xe khác từ phía sau đụng phải, ông ta bắt đầu khủng hoảng, tăng tốc, ngay ngã rẽ, một chiếc xe tải lớn đột ngột chuyển sang làn xe trung gian, giám đốc Tôn nhìn thấy xe tải, mặc dù tránh cũng không thể tránh, nhưng ông ta vẫn làm ra phản ứng đầu tiên. Chân phải của ông ta liều mạng giẫm phanh xe, đương nhiên, dưới tình huống khẩn trương, có khả năng giẫm nhầm chân ga cho rằng là phanh xe, nhưng động tác này sẽ không sai." Hàn Phong để chân trên mặt đất, nói: "Cơ thể co rút lại, xương cẳng chân và xương đùi làm thành góc 135 độ, khi hai xe va chạm vào nhau, xương đùi gãy, xương đầu gối gãy, đó là vì đập vào trên đồng hồ đo của ô tô, ông ta hoặc sẽ không cài dây an toàn, hoặc sẽ cài thật chặt, dưới lực độ va chạm thế này, xương sườn hứng mũi chịu sào, gãy vài cái cũng bình thường."
Hàn Phong dịch chuyển tư thế, lại nói: "Hiện tại, ông ta là cái dạng này, xương đùi và xương sườn đều gãy, hiện tại phía sau có một xung lực nữa, thân thể ông ta cùng ghế dựa phía sau phát sinh va chạm, chỗ này của ô tô để cái gì? Bình chữa cháy, móc cài dây an toàn, do đó, xương hông của ông ta sẽ gãy."
"Cậu là nói, xe của ông ta sau khi tông vào xe tải, bị xe đuổi theo phía sau tông thêm một lần nữa!"
"Đúng vậy. Có khả năng là cố ý, cũng có thể là tông xe liên hoàn." Nói xong, Hàn Phong đè xuống nút phục vụ, kêu lên: "Phục vụ viên, tôi muốn một ly sữa bò!"
"Cậu lúc nào thì bắt đầu uống sữa bò rồi?"
"Tôi thích uống thì uống, anh quản được không?" Phục vụ viên sau khi đi lên, Hàn Phong quả nhiên không trả tiền, trực tiếp phất tay bảo người ta rời đi. Phục vụ viên đi rồi, anh lại không uống, cầm sữa bò tưới vào trong cây xương rồng tròn, lẩm bẩm nói: "Tôi nghe nói, hình như cây xương rồng tròn dùng sữa bò nuôi, lớn rất tốt."
Lãnh Kính Hàn ngẩn người, hỏi: "Đúng rồi, cậu mua cây xương rồng tròn này để làm gì?"
Hàn Phong giảo hoạt cười, "Tự có tác dụng của tôi."
Lãnh Kính Hàn hỏi không ra kết quả, chuyển sang hỏi: "Còn có một chuyện, cậu ở trên xe nói không có khả năng, đến tột cùng là chỉ cái gì?"
Hàn Phòng cười cười. "Tôi nghĩ, Tần Di nọ trẻ tuổi như vậy, lại như đẹp đến thế, người để ý cô ta khẳng định không ít, mà cô ta muốn ngồi lên vị trí cao như thế, khẳng định cũng phải hy sinh không ít, do đó Trang Hiểu Quân mới đầu nói cô ta không có quen bạn trai, tôi cho rằng tuyệt đối không có khả năng. Về sau Hiểu Quân cũng đã tự mình nói ra, chứng thật suy nghĩ của tôi."
Lãnh Kính Hàn ngưng thần nói: "Vậy Trang Hiểu Quân đang nói dối?"
Hàn Phong lạnh nhạt nói: "Đó điều rất tự nhiên, Trang Hiểu Quân đối với Tần Di, nảy sinh một loại tình cảm của em trai đối với chị gái, cậu ta hiển nhiên không hy vọng Tần Di nghe loại phụ nữ hư hỏng mà cậu ta nghe nói được. Cho dù tận mắt nhìn thấy, cậu ta cũng phải vì chị Tần Di mà che chở, từ trong thâm tâm cậu ta không tin đây là sự thật. Do đó, không cần thiết phải hoài nghi Trang Hiểu Quân. Con cái nhà giàu, giáo dục chính thống, tính cách hướng nội, gia sư nghiêm khắc, ít trải qua việc đời, từ trong cách nói chuyện của cậu ta có thể nghe ra, cậu ta tung một lời nói dối cũng khó khăn. Nếu tôi là người lập kế hoạch, tôi muốn chọn, sẽ là một người quyền lực lớn trong tập đoàn, vị trí cao, dễ phạm sai lầm, tham lam, làm đồng lõa của mình. Mà nếu tôi là nhân viên tập đoàn Hằng Phúc, lại là người lập kế hoạch phía sau màn, tôi cần che giấu thân phận của mình, lại phải trù tính trước tất cả vụ án, tôi cũng phải là một trong ủy viên quản trị."
"Cậu sẽ không chọn Giang Vĩnh Đào chứ?"
"Không đâu, chủ tịch bình thường không dễ dàng lôi kéo, nhưng người tôi muốn chọn, nhất định sẽ nằm trong mười ủy viên quản trị còn lại."
Hàn Phong nói: "Người tuổi tác lớn việc đời hờ hững, khó có thể xúi giục, người trẻ tuổi làm việc bất ổn, sẽ không mưu tính sâu xa, do đó Trang Hiểu Quân chúng ta có thể loại trừ, bác Trác của cậu ta có thể loại trừ, ủy viên quản trị còn lại ngoại trừ Lâm Chính đã chết, chúng ta đều phải âm thầm điều tra. Nhưng mà, đường tắt nhanh nhất, lại để kẻ địch phá hỏng rồi." Hàn Phong lại nằm trên giường, than vãn: "Ôi! Thật hy vọng sáng ngày mai, giám đốc Tôn có thể tỉnh dậy, nói ra mật mã, để chúng ta đem từng tư liệu ủy viên quản trị một ra điều tra tường tận một lần."
Lãnh Kính Hàn suy tư trong chốc lát, nói: "Sự tình này, chúng ta có thể liên hệ cùng cảnh sát thành phố T."
Hàn Phong cười cười: "Được, ngày mai rồi nói."
"Tại sao cậu lại cười như vậy? Cậu còn có gì chưa nói ra? Cậu lại nghĩ ra cái gì? Này, đừng ngủ nha, này!"
Thành phố H.
Đinh Nhất Tiếu ra khỏi tòa nhà văn phòng, đang chuẩn bị lên xe về nhà, di động của gã vang lên. Thanh âm kim loại thần bí ở đầu dây bên kia rét lạnh mà dồn dập, "Làm gì thế? Bảo anh thực hiện kế hoạch C, tại sao chỉ phát ra một người rồi không còn động tĩnh gì nữa?"
Đinh Nhất Tiếu không ngờ tới y cư nhiên sẽ trực tiếp gọi điện thoại di động cho mình, vội nói: "Tôi nghĩ, một tên kia đã đủ cho bọn họ luống cuống tay chân rồi, bọn họ còn phải xử lý nhiều ngày nữa mới ổn, không cần phải đem sự tình làm ầm ĩ lớn lên."
"Chính là muốn làm sự tình ầm ĩ lớn lên đó, tôi muốn sự kiện bạo lực của thành phố H phải dồn dập trút lên đầu mỗi ngày. Anh có biết không, anh bên này lười nhát buông lỏng, bọn chúng lập tức rút ra thời gian tới thành phố T rồi. Hiện tại tôi đang trì hoãn bọn chúng ở thành phố T, nhưng không trì hoãn được bao lâu đâu, bọn chúng cách chân tướng càng ngày càng gần rồi, tôi muốn anh khởi động toàn bộ kế hoạch C! Nghe rõ chưa!" Thanh âm kim loại cực kỳ cứng nhắc.
Đinh Nhất Tiếu nói: "Đã biết. Nếu thật sự kéo dài không được nữa, không bằng trực tiếp giết chết bọn chúng."
"Không cần anh dạy tôi làm thế nào! Tôi còn phải tiếp tục chơi đùa với hắn. Mặc dù chuyện tối ngày hôm qua rất đột ngột, hắn làm việc luôn không để cho chúng ta mò được suy nghĩ, bất quá lần này hắn lại giúp chúng ta đại ân. Công trình lớn của chúng ta lập tức sẽ khởi động, mấy ngày nay chính là thời khắc mấu chốt nhất, anh nắm chắc thời gian bố trí, nhất định phải dời lực chú ý của bọn chúng trở về thành phố H! Tuyệt đối không thể để bọn chúng điều tra sâu thêm một bước nữa!"
"Hiện tại bọn chúng ngay dưới mí mắt của anh, tại sao không trực tiếp loại bỏ chúng? Đây là cơ hội tốt nhất mà!"
"Anh cho rằng tôi không muốn sao? Không dễ dàng vậy đâu, tên kia mua mấy chậu cây xương rồng tròn đặt trên bệ cửa sổ khách sạn, từ trên cửa sổ đi vào là không có khả năng. Nếu tôi động tay vào thức ăn và những chỗ khác, khách sạn không phải sẽ bại lộ sao? Mặc dù khách sạn bại lộ là chuyện nhỏ, nhưng tóm lại sẽ làm người ta hoài nghi. Huống chi, có thể đắc thủ hay không vẫn là hai cách nói, trực tiếp phái người đi giết bọn chúng, căn bản không có phần thắng. Tên kia, vốn chính là một chuyên gia giết người, hắn không giết người cũng đã là vô cùng may mắn rồi, anh còn muốn giết hắn!"
"Có thể nào là vậy, hắn so với trưởng phòng điều tra hình sự của thành phố H chúng ta còn đáng sợ hơn?"
Tiếng kim loại trầm mặc chốc lát, sau đó nói: "Đáng sợ hơn nhiều lắm!"
Năm phút sau, Lâm Phàm kích động gọi điện cho Lý Hưởng: "Vừa rồi Định Nhất Tiếu vừa nghe một số điện thoại khác vùng, mã số là 239××××2348, tôi lập tức điều tra người đăng ký số điện thoại di động kia một chút, thật sư hy vọng chính là tên độc thủ phía sau màn này gọi tới."
Đêm khuya, Hàn Phong đột ngột tỉnh dậy, anh nhìn Lãnh Kính Hàn đang ngủ say một chút, lại nhìn nhìn cửa sổ, xuyên thấu qua ánh trăng, trên cửa sổ đang có một thân ảnh màu đen, Hàn Phong mỉm cười, lặng lẽ ra khỏi phòng, cũng không phát ra chút thanh âm nào!
Thành phố H, hẻm nhỏ hẹp dài không đèn, hai thân ảnh như huynh đệ gắt gao ôm lấy nhau, trong đó một người cao ốm, hình như là Hàn Phong?
Ngày thứ hai, bọn họ đến cục cảnh sát trước, lại do Giang Hạo đã dẫn bọn họ đi thăm dò ngân hàng Hằng Phúc lập hồ sơ của cục Công Thương, công ty ngoại trừ chủ tịch Lưu Thiên Hạc ra, còn lại mười vị ủy viên quản trị là chủ tịch chi nhánh ngân hàng thành phố H Lâm Chính, chủ tịch chi nhánh ngân hàng thành phố B Tra Hiếu Lễ, chủ tịch chi nhánh ngân hàng thành phố S Khải Khai Hoa, chủ tịch chi nhánh ngân hàng thành phố C Phong Thu Thật. . . . . .chủ tịch trụ sở chính ngân hàng Giang Vĩnh Đào, tổng thanh tra tài vụ Trang Khánh Long, tổng thanh tra nghiệp vụ Trác Thành Đạo, còn có một vị ủy viên quản trị độc lập là bọn họ mời, nhân vật nổi tiếng xã hội Tôn Dật Hưng tiên sinh. Ngoài ra không tra được tư liệu gì có giá trị.
Lãnh Kính Hàn nói với Hàn Phong: "Chúng ta cứ từ nội bộ công ty chậm lại tra lên."
Trở lại ngân hàng Hằng Phúc, ở cửa, bọn họ đụng phải Tần Di. Tần Di nói: "Tôi đang chuẩn bị tìm các anh đây, bệnh viện nói giám đốc Tôn đã tỉnh dậy, trạng thái hiện tại tương đối ổn định."
Hàn Phong nói: "Đi, đến bệnh viện trước."
Trong bệnh viện, trên người Tôn Hướng Hiền vẫn cắm đủ loại ống truyền như cũ, thiết bị bên cạnh hiển thị trạng thái thân thể ổn định. Hắn mở mắt ra, muốn nói gì đó, nhưng thanh âm cực kỳ thấp, Tần Di phải kề sát lỗ tai bên miệng hắn, muốn nghe rõ hắn nói gì, nhưng cô vừa mới cúi người xuống, thiết bị hiển thị nhịp tim liền trở nên bất quy tắc, người không có kiến thức y khoa cũng nhìn ra được, nhịp tim rõ ràng nhanh hơn, lộn xộn hơn. Tần Di cùng Hàn Phong đều hô lên: "Bác sĩ! Bác sĩ! Mau đến xem!"
Vài vị bác sĩ chạy tới phòng chăm sóc đặc biệt, một bác sĩ mang kính mắt nói: "Anh ta không ổn rồi, mau, chuẩn bị adrenalin!"
Vừa dứt lời, nhịp tim liền biến thành đường thẳng tắp, bác sĩ lại nói: "Chuẩn bị kích điện!"
Một bác sĩ nhỏ con khác nghi hoặc nói: "Sáng này vẫn tốt mà."
Một bác sĩ nhuộm tóc vàng bên cạnh nói: "Mấy vị này, ra ngoài ra ngoài! Đừng gây trở ngại cho công tác của chúng tôi!"
Ba người Hàn Phong đi tới ngoài cửa, Tần Di lo lắng nói: "Rõ ràng đều đã ổn rồi, tại sao có thể như vậy chứ?"
10 phút sau, các bác sĩ đều ra ngoài, nói với ba người: "Thông báo người nhà của anh ta chuẩn bị hậu sự đi."
Đôi mắt Lãnh Kính Hàn trợn tròn cả lên, người này nói chết là chết, vậy đầu mối không phải bị chặt đứt toàn bộ rồi sao! Hàn Phong kéo một bác sĩ, hỏi: "Sáng hôm nay, còn có ai khác tới không?"
Một y tá bên cạnh nói: "Một tiên sinh họ Vu đã tới, ông ta nói vị Tôn tiên sinh này là bạn thân. Tôi còn nhắc nhở ông ta đừng quấy rầy bệnh nhân nghỉ ngơi, ông ta nói ông ta chỉ nhìn bạn mình một chút, sẽ không quấy rầy."
Hàn Phong lập tức đi vào phòng chăm sóc đặc biệt, hai y tá đang chuẩn bị phủ vải trắng lên Tôn Hướng Hiền, Hàn Phong nói: "Chờ một chút!" Anh duỗi tay từ trong túi áo của Lãnh Kính Hàn lấy giấy chứng nhận ra: "Chúng tôi là cảnh sát, hiện tại phải khám nghiệm tử thi, người này không còn thuộc trách nhiệm của các vị nữa, các vị có thể ra ngoài. Bác sĩ ở lại."
Hàn Phong bắt đầu kiểm tra thi thể, đồng thời hỏi: "Bác sĩ, anh cho rằng là nguyên nhân gì dẫn đến việc ông ta đột ngột tử vong?"
Vị bác sĩ đeo kính mắt kia trả lời: "Bản thân bệnh nhân còn đang trong thời kỳ nguy hiểm, tùy thời đều có khả năng phát sinh đột tử, nguyên nhân gì cũng có thể dẫn đến tử vong, tỷ như tâm tình xúc động, biến hóa lạnh nóng của không khí, biến hóa của nồng độ thuốc, các loại âm thanh. Do đó không cho các anh tùy ý thăm hỏi bệnh nhân, là có đạo lý, người đến thăm ít một chút, tánh mạng bệnh nhân được đảm bảo hơn một chút."
Hàn Phong nhìn bình dịch, hỏi: "Có thể là vấn đề dùng thuốc hay không?"
Bác sĩ kia nói: "Không đâu, chúng tôi đều dùng thuốc ấn theo quy định nghiêm ngặt, kê đơn cũng ở phòng điều chế thuốc, không tin anh có thể điều tra đơn thuốc."
"Tôi là nói, nếu có người đã tăng thêm dịch truyền, hoặc thay đổi dịch truyền thì sao?"
Bác sĩ dở khóc dở cười, "Cậu là nói, có người muốn mưu sát vị tiên sinh này?"
Tần Di đứng bên cạnh, cũng kinh ngạc nói: "Có người muốn mưu sát Tôn Hướng Hiền! Tại sao?"
"Ông ta chỉ làm một phẫu thuật mỗ lá lách, còn lại đều là loại vết thương như gãy xương, ông ta đang ở vào thời kỳ tráng niên, vô luận thế nào, không nên bỗng dưng phát sinh đột tử như vậy, đúng không, bác sĩ?"
"Thật ra ngày hôm qua ông ta vừa được bơm 1600mml huyết tương, khả năng xuất hiện phản ứng bài xích, hoặc hình thành tắc động mạch, dẫn đến đột tử! Việc này cũng rất khó nói."
"Tắc nghẽn động mạch dẫn đến nhồi máu cơ tim, trước khi chết có dấu hiệu đau đớn, hơn nữa cũng không nhanh như vậy, phản ứng bài xích thì nhiệt độ toàn thân tăng cao, sau khi chúng tôi tiến vào, từ lúc bình thường đến khi nhịp tim ngừng đập, trước sau bất quá chỉ 10 giây, anh không thấy là quá nhanh sao? Bác sĩ."
Bác sĩ lạnh nhạt nói: "Còn có rất nhiều nhân tố, nhưng trước mắt chúng tôi không các nào giải thích được, dựa vào trình độ kỹ thuật của chúng tôi, chỉ có thể làm được chừng này. Bệnh nhân từng mất lượng lớn máu, gãy xương nhiều chỗ, thân thể bị vây vào trạng thái suy yếu cực độ, cho dù ông ta đau tim, ông ta cũng không có năng lực làm ra phản ứng đau đớn. Còn vấn đề gì không, cảnh quan?"
Hàn Phong còn định nói đôi câu, nhưng cuối cùng vẫn nhịn trở về. "Đã không còn vấn đề gì nữa. Bình dịch này chúng tôi muốn mang về xét nghiệm, thi thể cũng tạm thời đừng di chuyển."
Tần Di nói: "Anh hoài nghi Tôn Hướng Hiền bị mưu sát? Chuyện này làm sao có thể, anh ta ngày thường chưa từng đắc tội với ai mà."
Hàn Phong nói: "Có phải chết vì mưu sát hay không, sau khi kiểm tra mới biết được." Rồi anh hướng Lãnh Kính Hàn nói: "Gọi Giang Hạo tới đây."
Lãnh Kính Hàn cũng hoài nghi nói: "Cậu có chứng cứ gì?"
Hàn Phong chỉ vào Tôn Hướng Hiền nói: "Bộ dáng ông ta chết thế này, chính là chứng cớ!"
Lãnh Kính Hàn lắc đầu, vẫn bán tín bán nghi gọi điện thoại. Tần Di nói: "A, đây là cái gì?"
Hàn Phong quay đầu lại hét lớn một tiếng: "Đừng đụng vào thứ gì!"
Tần Di bị dọa sợ, nhanh chóng rút tay về, chỉ vào một góc khăn trải giường. Hàn Phong vừa đi qua nhìn, nửa đoạn giấy, nhét trong nếp áo của Tôn Hướng Hiền, lộ ra mấy ký tự tiếng anh.
Năm phút sau, Giang Hạo bọn họ chạy tới, ấn theo hiện trường giết người bình thường mà tiến hành chụp ảnh phòng chăm sóc đặc biệt, tra tìm dấu tay, lấy mẫu vật. Nửa mảnh giấy nọ cũng được lấy ra, phía trên viết "aoman" , Lãnh Kính Hàn nói: "Là ký hiệu gì đây?"
Tần Di mới vì làm xong ghi chép, cô lại phải chạy trở về công ty, Hàn Phong hỏi: "Giám đốc Tôn, bình thường rất cao ngạo sao?"
Tần Di ngẩn người: "Ách, anh ta là giám đốc phòng nhân sự, quản lý lưu trữ của toàn thể nhân viên, bình thường có lẽ không xem trọng người khác lắm, bất quá anh ta cho tới giờ không có đắc tội với ai. Được rồi, nếu không còn vấn đề gì, tôi về trước đây, bên công ty có chút việc gấp, hôm nay có hai ngân hàng đầu tư muốn cùng chúng tôi bàn bạc chuyện phân hóa kinh doanh. Người nhà của giám đốc Tôn vẫn đang từ Vân Nam sang đây, chờ bọn họ tới rồi, các anh muốn điều tra gì, tốt nhất vẫn nên cùng bọn họ thương lượng một chút."
Hàn Phong gật gật đầu, đưa mắt nhìn Tần Di rời đi, Giang Hạo hỏi: "Cậu có thể khẳng định đây là một vụ mưu sát không?"
Hàn Phong quay lại đầu lắc như trống bỏi, "Không thể, tôi chỉ đoán thôi."
Giang Hạo nhất thời ngây dại, Lãnh Kính Hàn nói: "Vẫn nên mang về xét nghiệm một chút thôi."
Thi thể tạm thời được cảnh sát chở đi, vốn Lãnh Kính Hàn bọn họ cũng nên đi theo, nhưng một cuộc điện thoại, đã thay đổi hành trình của bọn họ. Lãnh Kính Hàn sau khi nhận được điện thoại, tâm tình Lãnh Kính Hàn so với thường ngày càng thêm kích động hơn, lôi kéo Hàn Phong, nói: "Đi! Bọn họ đã tra được một số, là cửa hàng điện thoại di động bình thường của thành phố T bán ra. Chúng ta đi xem một cái!"
Cửa hàng điện thoại di động nho nhỏ nọ chỉ có một cái tên cửa hàng, Hàn Phong bọn họ hỏi đường bốn phía, nghe ngóng tám phương, cuối cùng cũng tìm được.
Thông tin di động Anh Kiệt, đây là một cửa hàng điện thoại nhỏ chỉ có 20 mét vuông, chủ cửa hàng là một người phụ nữ trung niên khoảng bốn năm chục tuổi, chỗ cửa hàng nhỏ này nằm trên con phố mọc đầy cửa hàng điện thoại, sinh ý mọi người cũng không như ngày trước. Bà chủ nhìn thấy Lãnh Kính Hàn bọn họ vào tiệm, đầy mặt tươi cười, đợi đến khi biết là cảnh sát đến tra án, nụ cười lập tức biến mất. Bà chủ lấy ra một khoản mục, lật lật, nói: "Không sai, số này là chỗ tôi bán ra, đây là tờ chứng minh thư phô tô của hắn."
Lãnh Kính Hàn sao chép lại địa chỉ, đó là một vùng quê khu ngoại ô thành phố T, Kiều Minh Cương, nam, sinh năm 1970, ấp 3 thôn thượng Thái gia của thành phố T. Hàn Phong nhìn tờ chứng minh thư phô tô, hoài nghi nói: "Bọn họ đến tột cùng có điều tra đúng không vậy? Ở nông thôn?"
Lãnh Kính Hàn vô cùng chắc chắn: "Sẽ không sai. Tối hôm qua Đinh Nhất Tiếu đột ngột nhận được một cú điện thoại, mã số nằm ngoài số chúng ta nắm giữ, do đó bọn họ lập tức triển khai điều tra, tra được mã số là cửa hàng điện thoại di động thành phố T bán ra, lập tức thông báo cho tôi."
Hàn Phong nói: "Bây giờ chúng ta đến thôn thượng Thái Gia sao?"
Lãnh Kính Hàn nói: "Đương nhiên, đây là đầu mối quan trọng, chúng ta cần phải lập tức tiến hành điều tra." Nói rồi anh hướng bà chủ nói: "Xin cung cấp phương thức liên lạc của chị, chúng tôi tùy thời còn có thể cùng chị thẩm tra đối chiếu tin tức." Bà chủ kia cực kỳ không tình nguyện lấy ra danh thiếp quảng cáo cửa hàng, Hàn Phong cùng Lãnh Kính Hàn ra khỏi cửa hàng điện thoại, hướng về phía khu vực ngoại thành.
Nhưng là thôn trang nhỏ ở ngoại ô, không ít tài xế taxi đều không biết, Lãnh Kính Hàn nhiệt tình mười phần, ngồi xe taxi vừa đi vừa hỏi, khó khăn lắm mới tới được ngoại ô, xuống xe còn phải đi một đoạn dài đường làng nhỏ, kết quả lại hỏi thăm sai, tới thôn hạ Thái gia. Lãnh Kính Hàn nghĩ, nếu tới thôn hạ Thái gia rồi, cách thôn thượng Thái gia cũng sẽ không còn xa nữa, không ngờ, thôn dân cho ông hay thế này: "Thôn thượng Thái gia à? Ở đầu bên kia cơ, bắt xe buýt à, với tốc độ hiện tại của xe buýt này, ba tiếng ông cũng không đến được đâu."
"Hả!" Miệng Hàn Phong nửa ngày cũng không khép lại được.
Đi nửa giờ đường nhỏ, chờ trên quốc lộ nửa giờ cũng không bắt được xe, hai người chỉ có thể đi bộ vào thành phố, đi chưa tới 5km, Hàn Phong vịn tay Lãnh Kính Hàn nói: "Lãnh huynh, tôi không xong rồi, tôi đi không nổi nữa."
"Ai bảo cậu mỗi ngày hết ăn rồi ngủ, ngủ xong rồi ăn. Nhanh, phía trước có trạm xe buýt, đi thêm nửa giờ nữa là tới rồi."
Hoàn hảo, bọn họ đã sớm tìm được xe taxi. Khoảng 4h chiều, hai thân ảnh uể oải không chịu nổi về tới cục cảnh sát thành phố T, còn chưa ăn cơm, Hàn Phong một đường bị giày vò hết sức. Ở cục cảnh sát ăn mì ăn liền, Giang Hạo nói: "Người nhà của người chết đã tới, bọn họ không đồng ý khám nghiệm tử thi, mà trong những chứng cứ chúng ta thu được, không có phát hiện vật phẩm nào có thể dẫn đến cái chết, chỉ có thể nhận định sơ bộ là suy yếu sau chấn thương, cứu chữa không hiệu quả dẫn đến tử vong."
Hàn Phong hỏi: "Chất lỏng trong bình truyền dịch thì sao?"
Giang Hạo nói: "Không có vấn đề."
Hàn Phong lại nói: "Mẫu máu thì sao?"
"Không có vấn đề."
"Các anh lấy mẫu máu ở đâu?"
"Máu ngoại vi đó."
Hàn Phong mì cũng nuốt không trôi nữa, trầm tư nói: "Không thể nào. Thi thể còn đó không?"
"Người nhà đã ký tên mang đi rồi. Bất quá chúng tôi có ảnh."
Hàn Phong mừng rỡ, "Lấy tới xem một chút."
Hình của thi thể Tôn Hướng Hiền đặt trước mặt Hàn Phong, Hàn Phong vừa xem, Giang Hạo nói: "Chúng tôi không có đầu mối gì, thân quyến người ta đều đã nói rõ ràng là chết vì tai nạn xe, các anh không nên rãnh rỗi kiếm chuyện, còn phải bị các anh mổ bụng phá ruột, không phải chịu tội sao. Mà không có đầu mối có thể ủng hộ chúng ta tiếp tục điều tra, chúng ta không thể dựa vào quyền thế áp chế người ta đúng không?"
Hàn Phong nói: "Tai nạn xe đó thì sao? Các anh đã rõ ràng phát sinh thế nào chưa?"
"Chúng tôi đã hướng bộ giao thông tìm hiểu rõ, lúc ấy rất nhiều người có thể làm chứng, xe tải vẫn đứng trong vị trí đỗ xe, Tôn Hướng Hiền tự mình lái xe đụng vào, cùng tài xế xe tải nọ không chút liên can nào. Bởi vì Tôn Hướng Hiền không làm đúng luật giao thông, còn tạo thành sự cố tông đuôi xe liên hoàn, bất quá người cũng đã chết, tài xế phía sau cũng không định tố cáo ông ta nữa."
"Vậy tờ giấy nhỏ kia giải thích thế nào?"
"Cậu nói là ký tự tiếng anh kia? Phía trên không có dấu tay, chúng tôi phỏng chừng là từ ngoài cửa sổ bay vào thôi."
"Tôi không đồng ý quan điểm này."
Lãnh Kính Hàn nói: "Tờ giấy các cậu nói chính là tờ giất viết ký tự kia?"
Hàn Phong nói: "Là phiên âm, ngạo mạn (àomàn) , còn nhớ tôi đã hỏi Tần Di, Tôn Hướng Hiền có kiêu ngạo hay không?"
Lãnh Kính Hàn "à" một tiếng. Hàn Phong nói: "Chẳng lẽ anh nghe được ngạo mạn, không có chút liên tưởng nào sao?"
Lãnh Kính Hàn nhìn Hàn Phong nói: "Đây là trùng hợp sao? Ngạo mạn, điều này có thể giải thích rõ vấn đề gì? Chẳng lẽ có người cho rằng Tôn Hướng Hiền cao ngạo, cho nên giết chết hắn? Sau đó còn lưu lại tờ giấy, nói hắn bởi vì ngạo mạn mà chết?"
Hàn Phong nhụt chí nói: "Anh làm nghề điều tra hình sự lâu vậy rồi, anh cũng không xem phim sao?"
Giang Hạo cười nói: "Là《 Bảy Tông Tội 》, Hàn Phong nói rất đúng《 Bảy Tông Tội 》, một bộ phim Hollywood lớn. Trong tín ngưỡng tôn giáo, có bảy thứ tội ác, phân biệt là tham ăn, tham lam, lười biếng, dâm dục, ngạo mạn, ghen ghét và giận dữ. Trong《 Bảy Tông Tội 》, hung thủ dựa theo bảy thứ tội ác này mà giết người, sau khi giết người đều lưu lại tội ác người chết đã phạm. Tôi nghĩ nhất định Hàn Phong xem phim xem đến lậm rồi."
"Phải không? Tôi nhìn tờ giấy một chút liền biết các anh đoán đúng hay không." Hàn Phong cầm túi vật chứng, chỉ vào một đường ấn ký hình lưỡi liềm trên trang giấy nói tiếp: "Nhìn thấy dấu này không? Hai mặt đều có."
Giang Hạo nói: "Cái này không chứng minh được gì."
"Tờ giấy trải qua cắt xén, chữ viết ngay ngắn mà không loạn, rõ ràng là chuẩn bị tốt trước khi sự việc xảy ra, ngạo mạn lại là nhược điểm của Tôn Hướng Hiền, việc này còn không nói rõ được gì à? Dấu vết này nói lên, rõ ràng hung thủ dùng nhíp hoặc thứ gì đó cùng loại gắp lấy tờ giấy, đặt yên ổn trên người nạn nhân mà không để lại dấu tay. Nếu là từ bên ngoài bay xuống, muốn từ cửa thông gió một mét vuông kia bay vào, còn phải xuyên qua tán lá cây ngô đồng lớn ngoài cửa sổ, đâu có dễ!"
Giang Hạo nói: "Đã như vậy, cậu có thể tìm ra một loại độc dược có thể duy trì liên tục hơn nửa giờ không phát tác mà làm người ta mất mạng không? Phải biết rằng, Vu Thành Long thăm Tôn Hướng Hiền trước khi các anh đến nửa tiếng, sau khi hắn rời khỏi phòng bệnh có chứng cứ chứng minh hắn vẫn luôn ở công ty. Mà theo cậu và cô Tần nói, khi các vị nhìn thấy Tôn Hướng Hiền máy giám sát vẫn hiện thị hết thảy bình thường. Mà trung gian ngoại trừ bác sĩ không có bất kỳ ai đến thăm nữa, cậu cho rằng, Vu Thành Long mua chuộc bác sĩ hạ độc giết người sao?"
Hàn Phong nói: "Nhìn bức ảnh này xem, cổ người chết có vết đốm đỏ, mặc dù không rõ ràng lắm, nhưng tôi tin đây không phải là triệu chứng của cái chết tự nhiên."
Lãnh Kính Hàn ăn mì xong, nói: "Hiện tại thi thể cũng không còn, cậu còn có thể điều tra ra thêm đầu mối gì nữa sao? Sự tình này giao cho Giang Hạo bọn họ làm thôi, đi, chúng ta đến thôn thượng Thái gia."
Hàn Phong như lâm đại địch, hô lên kỳ quái: "Còn đi nữa! Không đi nữa, hôm nay thể lực đã cạn kiệt, ngày mai đi."
Lãnh Kính Hàn nói: "Thời gian không đợi người!"
Giang Hạo nói: "Chúng tôi có một chiếc xe trống, có thể đưa các anh đi."
Hàn Phong đảo trắng mắt, thống khổ theo sát Lãnh Kính Hàn đi ra. Trên xe, Lãnh Kính Hàn lại nhận được điện thoại của Lâm Phàm bọn họ gọi tới, nói Hạ Mạt đã xuất viện, Trương Nghệ cũng vội vã muốn ra viện theo.
Hàn Phong nói: "Thôi đi, đừng vội mừng, đến thôn thượng Thái gia, còn chưa biết có đầu mối hay không đâu. Tôi không tin bọn chúng sẽ đem đầu mối cho chúng ta biết rõ ràng như vậy."
Lãnh Kính Hàn nói: "Người khôn nghĩ ngàn điều ắt có một điều dở. Tôi nghĩ, bọn chúng chính vì chúng ta xuất hiện ở thành phố T, bị ép nóng nảy, mới bất đắc dĩ sử dụng điện thoại dự phòng, không ngờ tới dùng một chút đã bị chúng ta điều tra ra."
"Nếu thật sự là y, y còn có thể ở đó đợi chúng ta sao."
"Tôi cũng biết thế, chúng ta đây không phải trực tiếp đi bắt y, mà là thông qua người xung quanh y tìm hiểu một ít tình huống của y."
Thôn thượng Thái gia cuối cùng cũng đã tới, Kiều Minh Cương quả nhiên không có đó, nghe nói là đã đến nhà chị gái. Nhưng người trong thôn phản ánh, Kiều Minh Cương là một nông dân hiền lành, vẫn luôn là một người trồng trọt tài giỏi trong thôn, cũng chưa từng nghe nói có hành vi trộm gà trộm chó gì. Tất cả mọi người không rõ, đồng chí cảnh sát này sao lại tìm tới ông ta? Ông ta phạm phải tội gì rồi?"
Mặc dù không tìm được Kiều Minh Cương, nhưng Lãnh Kính Hàn vẫn nghĩ, Kiều Minh Cương đáng nghi, cũng đề xuất ngày mai đến nữa, Hàn Phong nghĩ tất cả biện pháp, nhất định không chịu đi nữa.
Danh sách chương