Tiểu Lan vừa dứt lời, Doãn Túc Thư liền vừa ngạc nhiên vừa hoảng sợ không thôi.
Cung nữ kia đứng ôm mặt một bên nghe vậy cũng trợn mắt kinh ngạc.
" Thì ra là hoàng hậu nương nương.
Thất trách thần thiếp có mắt không thấy thái dương, đã mạo phạm tới người!"
Nói nói, nàng ta liền vội vàng chống tay nhổm người, bộ dáng muốn quỳ xuống hành lễ.
Cung nữ kia đứng bên cạnh thấy vậy liền lập tức chạy đến đỡ nàng ta.
" Nương nương, chân người không tiện, sao có thể quỳ xuống!"
Doãn Túc Thư không cho là đúng, đưa tay khẽ đẩy người nàng ta:
" Không được, hoàng hậu nương nương giá đáo, sao có thể không quỳ!"
Cung nữ kia nhất quyết không nghe, một mực không để nàng ta quỳ xuống:
" Nương nương, hoàng thượng cũng đã hạ lệnh miễn quỳ cho người rồi.
Ngay cả trước mặt thái hậu người còn không cần quỳ, huống chi là bây giờ! "
" Nào có thế như thế..., Tiểu Cẩm, ngươi đừng ngăn cản ta nữa!"
Gia Ninh đứng một bên, nhàm chán nhìn bọn họ chủ chủ ta ta người nâng kẻ đỡ.
Mà từ đầu tới cuối Doãn quý phi một mực đòi quỳ, vẫn chưa hề quỳ xuống.
Hai người chủ tớ bên kia giằng co một hồi, vẫn không thấy Gia Ninh có ý định cho miễn quỳ, liền có chút gượng gạo.
Doãn Túc Thư khẽ nhìn nàng, thấy nàng nhàn nhạt đứng xem, liền cắn răng dứt khoát quỳ xuống, cơ thể nhỏ bé từ trên xe lăn ngã xuống, hai đầu gối đập mạnh xuống sàn vang lớn còn khiến Gia Ninh có chút giật mình.
Cung nữ Tiểu Cẩm kia thấy vậy liền vội vã chạy đến đỡ Doãn Túc Thư dậy, ánh mắt tức giận trừng Gia Ninh.
" Hoàng hậu nương nương, người đường đường là hoàng hậu một nước, sao lại đi ức hiếp một người yếu ớt bệnh tật như chủ tử ta chứ!"
Đối với sự chỉ trích của cung nữ kia, Gia Ninh đột nhiên có chút buồn cười.
" Cũng không phải là ta bắt nàng ta quỳ!"
" Người...!Sao có thể nói vậy!".
Cung nữ kia nghẹn họng, cũng không nghĩ Gia Ninh lại có thể nói chuyện ngang ngược như thế.
" Được rồi Tiểu Cẩm! Ta là quý phi, phải quỳ gối hành lễ hoàng hậu nương nương là chuyện đương nhiên, ngươi không được vô lễ!"
Doãn Túc Thư nghiêm mặt trừng tiểu Cẩm.
Nàng ta bị trừng liền càng ấm ức tức giận.
" Hoàng hậu nương nương, người thật sự ức hiếp người quá đáng!"
" Ngươi cũng biết ta là hoàng hậu? Từ khi nào một cung nữ nhỏ nhoi lại dám trước mặt hoàng hậu khua môi múa mép?!"
Gia Ninh bắt đầu mất kiên nhẫn, không nhìn nổi bọn họ khóc lóc diễn tuồng thêm được nữa.
Thấy giọng điệu nàng mang theo tức giận, Doãn Túc Thư liền khẩn trương:
" Hoàng hậu nương nương, vừa mới nãy là do tỳ nữ của thần thiếp không nhận ra người, vì thế đã mạo phạm, cầu xin người giơ cao đánh khẽ, tha thứ cho nàng lần này, nếu có trách phạt, cứ trách phạt lên người thần thiếp là được!"
Nhìn nàng ta bộ dạng nước mắt lưng tròng, Gia Ninh khẽ cười.
" Đúng là nên trách phạt lên người ngươi.
Đường đường là một quý phi, ngay cả tì nữ của mình cũng không thể dạy dỗ được, vậy thì làm sao có thể cai quản cả hậu cung đây!"
Doãn Túc Thư chột dạ, biết nàng đang ám chỉ đến câu nói hậu cung do Quý phi làm chủ ban nãy của tiểu Cẩm, liền sợ hãi vội vàng dập đầu:
" Hoàng hậu nương nương khai ân, là do thần thiếp dạy bảo không tốt, khiến tỳ nữ ăn nói hàm hồ, mong nương nương trách phạt!"
Gia Ninh rũ mắt nhìn nữ nhân cúi rạp trước mặt.
Không hề có ý định buông tha:
" Vậy theo quý phi, cung nữ loạn ngôn, thì nên xử phạt như thế nào đây? Là phạt trượng..., hay là loạn côn đánh chết!?"
Doãn quý phi nghe vậy, liền sợ hãi rùng mình, đầu càng cúi thấp, không biết nên làm như thế nào.
Tiểu Cẩm ở một bên nghe vậy liền sợ hãi hoá mất khôn, đứng dậy chỉ tay thẳng mặt Gia Ninh.
" Ngươi đừng có ức hiếp người quá đáng! Đừng tưởng ngươi là hoàng hậu thì có thể muốn làm gì thì làm đó.
Đừng quên người hoàng thượng sủng ái nhất chính là quý phi, quý phi mới là chủ hậu cung, ngươi chẳng qua chỉ là bù nhìn, hữu danh vô thực mà thôi!!"
" Tiểu Cẩm, câm miệng!!"
Doãn Túc Thư hoảng sợ quát nàng ta, rồi lại vội vàng cầu xin Gia Ninh.
" Hoàng hậu nương nương bớt giận, là nàng ấy không may một phút hồ đồ, mong hoàng hậu bớt giận!"
Nàng ta liên tục dập đầu cầu xin, nước mắt như trân trâu liên tục rơi xuống.
Gia Ninh vốn đã tức giận, lại càng trở nên chán ghét hơn.
Một cung nữ nhỏ nhoi lại không biết tôn ti trật tự hàm ngôn loạn ngữ , lại dám không coi hoàng hậu nàng để vào trong mắt.
Cũng thật sự quá mức để cho nàng ta lộng hành rồi.
" Người đâu, lôi nàng ta xuống rút lưỡi cho ta!!"
Nàng vừa dứt lời, lập tức bên ngoài xuất hiện hai tên thị vệ xông vào lôi tiểu Cẩm đi.
Nàng ta sợ hãi kêu gào ầm ĩ.
Doãn Túc Thư cũng bị doạ sợ, gương mặt vốn trắng lại càng trắng bệch hơn, bò tới bám lấy y phục nàng cầu xin.
" Hoàng hậu nương nương tha mạng, hoàng hậu nương nương cầu xin người tha cho nàng ấy!"
Mặc kệ nàng ta khóc lóc cầu xin, nàng lạnh lùng lùi chân tránh đi.
Doãn Túc Thư liền không có điểm tựa mà ngã xuống.
Gia Ninh nhàn nhạt rũ mắt, cùng Doãn quý phi nói mấy câu:
" Nàng ta dám loạn ngôn như vậy, cũng chính là bởi vì ngươi dung túng.
Cũng bởi, trước nay hậu cung chưa có chủ, khiến các ngươi không để cái ngôi hoàng hậu vào trong mắt.
Có điều, từ nay trở đi, hậu cung đã có ta làm chủ, ngươi cũng nên nhớ lấy...!!"
Dứt lời, liền lập tức xoay người rời đi.
Mà phía sau nàng, tiếng khóc lóc cùng tiếng kêu đau đớn càng ngày càng dần xa....
Cung nữ kia đứng ôm mặt một bên nghe vậy cũng trợn mắt kinh ngạc.
" Thì ra là hoàng hậu nương nương.
Thất trách thần thiếp có mắt không thấy thái dương, đã mạo phạm tới người!"
Nói nói, nàng ta liền vội vàng chống tay nhổm người, bộ dáng muốn quỳ xuống hành lễ.
Cung nữ kia đứng bên cạnh thấy vậy liền lập tức chạy đến đỡ nàng ta.
" Nương nương, chân người không tiện, sao có thể quỳ xuống!"
Doãn Túc Thư không cho là đúng, đưa tay khẽ đẩy người nàng ta:
" Không được, hoàng hậu nương nương giá đáo, sao có thể không quỳ!"
Cung nữ kia nhất quyết không nghe, một mực không để nàng ta quỳ xuống:
" Nương nương, hoàng thượng cũng đã hạ lệnh miễn quỳ cho người rồi.
Ngay cả trước mặt thái hậu người còn không cần quỳ, huống chi là bây giờ! "
" Nào có thế như thế..., Tiểu Cẩm, ngươi đừng ngăn cản ta nữa!"
Gia Ninh đứng một bên, nhàm chán nhìn bọn họ chủ chủ ta ta người nâng kẻ đỡ.
Mà từ đầu tới cuối Doãn quý phi một mực đòi quỳ, vẫn chưa hề quỳ xuống.
Hai người chủ tớ bên kia giằng co một hồi, vẫn không thấy Gia Ninh có ý định cho miễn quỳ, liền có chút gượng gạo.
Doãn Túc Thư khẽ nhìn nàng, thấy nàng nhàn nhạt đứng xem, liền cắn răng dứt khoát quỳ xuống, cơ thể nhỏ bé từ trên xe lăn ngã xuống, hai đầu gối đập mạnh xuống sàn vang lớn còn khiến Gia Ninh có chút giật mình.
Cung nữ Tiểu Cẩm kia thấy vậy liền vội vã chạy đến đỡ Doãn Túc Thư dậy, ánh mắt tức giận trừng Gia Ninh.
" Hoàng hậu nương nương, người đường đường là hoàng hậu một nước, sao lại đi ức hiếp một người yếu ớt bệnh tật như chủ tử ta chứ!"
Đối với sự chỉ trích của cung nữ kia, Gia Ninh đột nhiên có chút buồn cười.
" Cũng không phải là ta bắt nàng ta quỳ!"
" Người...!Sao có thể nói vậy!".
Cung nữ kia nghẹn họng, cũng không nghĩ Gia Ninh lại có thể nói chuyện ngang ngược như thế.
" Được rồi Tiểu Cẩm! Ta là quý phi, phải quỳ gối hành lễ hoàng hậu nương nương là chuyện đương nhiên, ngươi không được vô lễ!"
Doãn Túc Thư nghiêm mặt trừng tiểu Cẩm.
Nàng ta bị trừng liền càng ấm ức tức giận.
" Hoàng hậu nương nương, người thật sự ức hiếp người quá đáng!"
" Ngươi cũng biết ta là hoàng hậu? Từ khi nào một cung nữ nhỏ nhoi lại dám trước mặt hoàng hậu khua môi múa mép?!"
Gia Ninh bắt đầu mất kiên nhẫn, không nhìn nổi bọn họ khóc lóc diễn tuồng thêm được nữa.
Thấy giọng điệu nàng mang theo tức giận, Doãn Túc Thư liền khẩn trương:
" Hoàng hậu nương nương, vừa mới nãy là do tỳ nữ của thần thiếp không nhận ra người, vì thế đã mạo phạm, cầu xin người giơ cao đánh khẽ, tha thứ cho nàng lần này, nếu có trách phạt, cứ trách phạt lên người thần thiếp là được!"
Nhìn nàng ta bộ dạng nước mắt lưng tròng, Gia Ninh khẽ cười.
" Đúng là nên trách phạt lên người ngươi.
Đường đường là một quý phi, ngay cả tì nữ của mình cũng không thể dạy dỗ được, vậy thì làm sao có thể cai quản cả hậu cung đây!"
Doãn Túc Thư chột dạ, biết nàng đang ám chỉ đến câu nói hậu cung do Quý phi làm chủ ban nãy của tiểu Cẩm, liền sợ hãi vội vàng dập đầu:
" Hoàng hậu nương nương khai ân, là do thần thiếp dạy bảo không tốt, khiến tỳ nữ ăn nói hàm hồ, mong nương nương trách phạt!"
Gia Ninh rũ mắt nhìn nữ nhân cúi rạp trước mặt.
Không hề có ý định buông tha:
" Vậy theo quý phi, cung nữ loạn ngôn, thì nên xử phạt như thế nào đây? Là phạt trượng..., hay là loạn côn đánh chết!?"
Doãn quý phi nghe vậy, liền sợ hãi rùng mình, đầu càng cúi thấp, không biết nên làm như thế nào.
Tiểu Cẩm ở một bên nghe vậy liền sợ hãi hoá mất khôn, đứng dậy chỉ tay thẳng mặt Gia Ninh.
" Ngươi đừng có ức hiếp người quá đáng! Đừng tưởng ngươi là hoàng hậu thì có thể muốn làm gì thì làm đó.
Đừng quên người hoàng thượng sủng ái nhất chính là quý phi, quý phi mới là chủ hậu cung, ngươi chẳng qua chỉ là bù nhìn, hữu danh vô thực mà thôi!!"
" Tiểu Cẩm, câm miệng!!"
Doãn Túc Thư hoảng sợ quát nàng ta, rồi lại vội vàng cầu xin Gia Ninh.
" Hoàng hậu nương nương bớt giận, là nàng ấy không may một phút hồ đồ, mong hoàng hậu bớt giận!"
Nàng ta liên tục dập đầu cầu xin, nước mắt như trân trâu liên tục rơi xuống.
Gia Ninh vốn đã tức giận, lại càng trở nên chán ghét hơn.
Một cung nữ nhỏ nhoi lại không biết tôn ti trật tự hàm ngôn loạn ngữ , lại dám không coi hoàng hậu nàng để vào trong mắt.
Cũng thật sự quá mức để cho nàng ta lộng hành rồi.
" Người đâu, lôi nàng ta xuống rút lưỡi cho ta!!"
Nàng vừa dứt lời, lập tức bên ngoài xuất hiện hai tên thị vệ xông vào lôi tiểu Cẩm đi.
Nàng ta sợ hãi kêu gào ầm ĩ.
Doãn Túc Thư cũng bị doạ sợ, gương mặt vốn trắng lại càng trắng bệch hơn, bò tới bám lấy y phục nàng cầu xin.
" Hoàng hậu nương nương tha mạng, hoàng hậu nương nương cầu xin người tha cho nàng ấy!"
Mặc kệ nàng ta khóc lóc cầu xin, nàng lạnh lùng lùi chân tránh đi.
Doãn Túc Thư liền không có điểm tựa mà ngã xuống.
Gia Ninh nhàn nhạt rũ mắt, cùng Doãn quý phi nói mấy câu:
" Nàng ta dám loạn ngôn như vậy, cũng chính là bởi vì ngươi dung túng.
Cũng bởi, trước nay hậu cung chưa có chủ, khiến các ngươi không để cái ngôi hoàng hậu vào trong mắt.
Có điều, từ nay trở đi, hậu cung đã có ta làm chủ, ngươi cũng nên nhớ lấy...!!"
Dứt lời, liền lập tức xoay người rời đi.
Mà phía sau nàng, tiếng khóc lóc cùng tiếng kêu đau đớn càng ngày càng dần xa....
Danh sách chương