Gia Ninh lạc mất tiểu Lan, cũng lạc mất cả đường về.
Nàng len lỏi khắp rừng trúc, giống như càng đi càng lạc sâu.
Đột nhiên, Gia Ninh nghe thấy tiếng nước chảy phía xa xa.
Nàng tò mò mà theo tiếng nước đi tới.
Đi được một đoạn, liền tới bên một con suối nhỏ, âm thanh thác nước càng rõ ràng.
" Ở đây còn có cả thác nước sao?"
Nàng men theo con suối mà đi lên, cảnh tượng đẹp đẽ dần hiện ra trước mắt.
Thác nước to lớn đổ xuống mắt hồ xanh ngắt, ánh trăng sáng rực rọi xuống mặt thác trắng xoá như bạc.
Nước hồ lại giống như toả hơi nóng mà thoát ra hơi trắng mờ mờ.
Nàng tò mò thò tay xuống dưới nước, mới phát hiện hoá ra là hồ nước nóng.
Đúng lúc này, mặt hồ phía xa lại đột nhiên nổi lên bọt nước lăn tăn, nàng nheo mắt nhìn theo, đột ngột liền có người ngoi lên từ dưới nước.
Gia Ninh lập tức sợ hết hồn mà ngã ngồi về phía sau.
Phong Tử Hiên đứng giữa mặt hồ, khẽ lắc đầu, bọt nước từ tóc bắn tung toé, men theo cơ ngực rắn chắc mà lặn xuống mặt hồ.
Hắn khó chịu nhíu mày, nhìn nữ nhân đang ngã ngồi ở phía xa.
Gia Ninh cũng nhìn hắn.
Nam nhân thân trên loã lồ hiện ngoài mặt nước, tóc đen ướt sũng dán trên gương mặt gương nghị đẹp đẽ.
Vẻ đẹp của nam nhân này, nàng thật sự cũng không thể phủ nhận.
Gia Ninh thoáng chốc đỏ mặt, hướng ánh mắt về phía khác, không tự chủ mà ấp úng.
" Thực xin lỗi, ta cũng không cố tình quấy rầy ngươi tắm rửa!"
" Nương nương vì cái gì nửa đêm lại đi tới chỗ này?!"
Gia Ninh xoay lưng về phía hắn, cũng không biết biểu tình hiện tại của hắn là như thế nào.
" Ta dùng thiện xong liền muốn đi tản bộ, sau đó liền không may lạc đường tới đây!"
" Lạc đường lại đúng lúc lạc tới chỗ ta tắm rửa?!"
Giọng nói hắn chất vấn, giống như kết tội nàng cố tình rình trộm hắn tắm rửa.
Gia Ninh liền khó chịu, tức giận xoay người lại:
" Ngươi nói vậy là có ý gì?!!"
Mà lúc này, không biết hắn đã từ bao giờ đứng phía sau nàng.
Gia Ninh vừa xoay đầu lại, gương mặt liền trực tiếp cùng bờ ngực hắn đối diện.
Nàng phút chốc cứng đờ, gương mặt liền đỏ bừng muốn nhỏ máu, vội vàng xoay người đi.
" Ngươi trước tiên nên mặc quần áo vào đã!"
Phía sau lưng lại tĩnh lặng không chút tiếng động.
Gia Ninh ngẩn người mà đứng một hồi, rốt cuộc không nhịn được mà nghi hoặc ngoảnh về phía sau.
Đúng lúc nàng gần như xoay người lại, cánh tay rắn chắc liền túm lấy vai nàng kéo về phía trước, cả người Gia Ninh liền không phòng bị mà ngã xuống.
Nàng không biết bơi, liền hoảng sợ vùng vẫy, uống phải không biết bao nhiêu nước.
Lúc này hắn mới vươn hai tay xốc nàng lên.
Gia Ninh vừa lên khỏi mặt nước liền ho sặc sụa, tức giận mà trừng hắn:
" Ngươi bị điên sao?!"
Phong Tử Hiên bị mắng không tức giận mà ngược lại lại câu khoé môi, cơ thể to lớn tiến đến ép sát nàng về phía thành hồ.
Gia Ninh phòng bị mà chống tay trước ngực hắn, cố gắng giữ khoảng cách.
" Ngươi muốn làm gì?"
Phong Tử Hiên tà tứ mà loạn nhìn.
Ánh mắt nóng rực quét theo đường cong ẩn hiện dưới mặt nước.
Y phục mong manh ướt đẫm mà dán chặt lên khuôn ngực đẫy đà.
Nàng tức giận thở hổn hển, khuôn ngực lại cứ phập phồng lên xuống, giống như mời gọi thôi miên lấy hắn.
Hắn nuốt nuốt yết hầu, chỉ cảm thấy đột nhiên cổ họng thật khô khốc.
" Nương nương tới tận đây tìm ta, bổn tướng cũng không nên để phụ tấm lòng người được chứ?!"
" Phong tướng quân, có lẽ ngươi đã hiểu nhầm ta rồi!"
Phong Tử Hiên từ cái năm nàng 8 tuổi kia trở đi, đối với nàng luôn là lạnh lùng khách khí.
Thậm chí đến lời nói cũng sợ phí lời với nàng vài câu.
Nhìn vẻ mặt tà tà của hắn hiện tại, nàng thật sự không tin nổi Phong tướng quân cao lãnh ngày thường lại có một mặt này.
Gia Ninh chống tay cố gắng kéo giãn khoảng cách.
Hắn lại một lần lại một lần ép sát lại gần hơn.
Gương mặt tà mị phóng to trước mắt nàng.
Lông mày tỏ vẻ khiêu khích khẽ nhếch lên.
" Thật sự là ta hiểu nhầm hoàng hậu nương nương rồi sao? Ta còn tưởng hoàng hậu đơn chăn gối chiếc đã lâu, không chịu nổi cô đơn nên muốn tìm tới ta để giải toả?!"
" Ngươi....!"
Gia Ninh tức giận tới nghẹn họng.
Thật sự không chịu nổi lời nói vô lí của hắn.
Vừa muốn lên tiếng phản bác, hắn liền đột nhiên tiến đến chiếm cứ lấy miệng nàng.
Gia Ninh bị doạ ngốc không kịp phản ứng, lưỡi hắn liền thừa dịp mà tiến đến, truy đuôi lấy lưỡi nàng mà điên đảo.
Hắn giống như nghiện mà siết chặt lấy cơ thể nàng, bàn tay thô nóng siết chặt lấy eo thon, không cho phép kháng cự.
" Ưmm........."
Gia Ninh kịch liệt phản kháng, muốn thoát khỏi kìm kẹp của hắn, nhưng hắn lại giống như tường sắt giống nhau, không chút giao động.
Nàng đầu óc choáng váng, không thể tin nổi tình cảnh hiện tại.
Phong tướng quân lạnh lùng cao lãnh kia vậy mà hiện tại lại đang khi dễ nàng.
Gia Ninh thật sự nghĩ, liệu có phải não hắn trong lúc tắm rửa đã úng nước rồi hay không.
Nàng len lỏi khắp rừng trúc, giống như càng đi càng lạc sâu.
Đột nhiên, Gia Ninh nghe thấy tiếng nước chảy phía xa xa.
Nàng tò mò mà theo tiếng nước đi tới.
Đi được một đoạn, liền tới bên một con suối nhỏ, âm thanh thác nước càng rõ ràng.
" Ở đây còn có cả thác nước sao?"
Nàng men theo con suối mà đi lên, cảnh tượng đẹp đẽ dần hiện ra trước mắt.
Thác nước to lớn đổ xuống mắt hồ xanh ngắt, ánh trăng sáng rực rọi xuống mặt thác trắng xoá như bạc.
Nước hồ lại giống như toả hơi nóng mà thoát ra hơi trắng mờ mờ.
Nàng tò mò thò tay xuống dưới nước, mới phát hiện hoá ra là hồ nước nóng.
Đúng lúc này, mặt hồ phía xa lại đột nhiên nổi lên bọt nước lăn tăn, nàng nheo mắt nhìn theo, đột ngột liền có người ngoi lên từ dưới nước.
Gia Ninh lập tức sợ hết hồn mà ngã ngồi về phía sau.
Phong Tử Hiên đứng giữa mặt hồ, khẽ lắc đầu, bọt nước từ tóc bắn tung toé, men theo cơ ngực rắn chắc mà lặn xuống mặt hồ.
Hắn khó chịu nhíu mày, nhìn nữ nhân đang ngã ngồi ở phía xa.
Gia Ninh cũng nhìn hắn.
Nam nhân thân trên loã lồ hiện ngoài mặt nước, tóc đen ướt sũng dán trên gương mặt gương nghị đẹp đẽ.
Vẻ đẹp của nam nhân này, nàng thật sự cũng không thể phủ nhận.
Gia Ninh thoáng chốc đỏ mặt, hướng ánh mắt về phía khác, không tự chủ mà ấp úng.
" Thực xin lỗi, ta cũng không cố tình quấy rầy ngươi tắm rửa!"
" Nương nương vì cái gì nửa đêm lại đi tới chỗ này?!"
Gia Ninh xoay lưng về phía hắn, cũng không biết biểu tình hiện tại của hắn là như thế nào.
" Ta dùng thiện xong liền muốn đi tản bộ, sau đó liền không may lạc đường tới đây!"
" Lạc đường lại đúng lúc lạc tới chỗ ta tắm rửa?!"
Giọng nói hắn chất vấn, giống như kết tội nàng cố tình rình trộm hắn tắm rửa.
Gia Ninh liền khó chịu, tức giận xoay người lại:
" Ngươi nói vậy là có ý gì?!!"
Mà lúc này, không biết hắn đã từ bao giờ đứng phía sau nàng.
Gia Ninh vừa xoay đầu lại, gương mặt liền trực tiếp cùng bờ ngực hắn đối diện.
Nàng phút chốc cứng đờ, gương mặt liền đỏ bừng muốn nhỏ máu, vội vàng xoay người đi.
" Ngươi trước tiên nên mặc quần áo vào đã!"
Phía sau lưng lại tĩnh lặng không chút tiếng động.
Gia Ninh ngẩn người mà đứng một hồi, rốt cuộc không nhịn được mà nghi hoặc ngoảnh về phía sau.
Đúng lúc nàng gần như xoay người lại, cánh tay rắn chắc liền túm lấy vai nàng kéo về phía trước, cả người Gia Ninh liền không phòng bị mà ngã xuống.
Nàng không biết bơi, liền hoảng sợ vùng vẫy, uống phải không biết bao nhiêu nước.
Lúc này hắn mới vươn hai tay xốc nàng lên.
Gia Ninh vừa lên khỏi mặt nước liền ho sặc sụa, tức giận mà trừng hắn:
" Ngươi bị điên sao?!"
Phong Tử Hiên bị mắng không tức giận mà ngược lại lại câu khoé môi, cơ thể to lớn tiến đến ép sát nàng về phía thành hồ.
Gia Ninh phòng bị mà chống tay trước ngực hắn, cố gắng giữ khoảng cách.
" Ngươi muốn làm gì?"
Phong Tử Hiên tà tứ mà loạn nhìn.
Ánh mắt nóng rực quét theo đường cong ẩn hiện dưới mặt nước.
Y phục mong manh ướt đẫm mà dán chặt lên khuôn ngực đẫy đà.
Nàng tức giận thở hổn hển, khuôn ngực lại cứ phập phồng lên xuống, giống như mời gọi thôi miên lấy hắn.
Hắn nuốt nuốt yết hầu, chỉ cảm thấy đột nhiên cổ họng thật khô khốc.
" Nương nương tới tận đây tìm ta, bổn tướng cũng không nên để phụ tấm lòng người được chứ?!"
" Phong tướng quân, có lẽ ngươi đã hiểu nhầm ta rồi!"
Phong Tử Hiên từ cái năm nàng 8 tuổi kia trở đi, đối với nàng luôn là lạnh lùng khách khí.
Thậm chí đến lời nói cũng sợ phí lời với nàng vài câu.
Nhìn vẻ mặt tà tà của hắn hiện tại, nàng thật sự không tin nổi Phong tướng quân cao lãnh ngày thường lại có một mặt này.
Gia Ninh chống tay cố gắng kéo giãn khoảng cách.
Hắn lại một lần lại một lần ép sát lại gần hơn.
Gương mặt tà mị phóng to trước mắt nàng.
Lông mày tỏ vẻ khiêu khích khẽ nhếch lên.
" Thật sự là ta hiểu nhầm hoàng hậu nương nương rồi sao? Ta còn tưởng hoàng hậu đơn chăn gối chiếc đã lâu, không chịu nổi cô đơn nên muốn tìm tới ta để giải toả?!"
" Ngươi....!"
Gia Ninh tức giận tới nghẹn họng.
Thật sự không chịu nổi lời nói vô lí của hắn.
Vừa muốn lên tiếng phản bác, hắn liền đột nhiên tiến đến chiếm cứ lấy miệng nàng.
Gia Ninh bị doạ ngốc không kịp phản ứng, lưỡi hắn liền thừa dịp mà tiến đến, truy đuôi lấy lưỡi nàng mà điên đảo.
Hắn giống như nghiện mà siết chặt lấy cơ thể nàng, bàn tay thô nóng siết chặt lấy eo thon, không cho phép kháng cự.
" Ưmm........."
Gia Ninh kịch liệt phản kháng, muốn thoát khỏi kìm kẹp của hắn, nhưng hắn lại giống như tường sắt giống nhau, không chút giao động.
Nàng đầu óc choáng váng, không thể tin nổi tình cảnh hiện tại.
Phong tướng quân lạnh lùng cao lãnh kia vậy mà hiện tại lại đang khi dễ nàng.
Gia Ninh thật sự nghĩ, liệu có phải não hắn trong lúc tắm rửa đã úng nước rồi hay không.
Danh sách chương