Cẩm Tú cung.
Tần Duật ngồi bên giường cẩm, bàn tay ôn nhu vuốt ve gương mặt trắng nhợt của Doãn quý phi.
Nàng ta khẽ cười trấn an, vươn tay nắm lấy bàn tay hắn:
" Thiếp chỉ có chút khó chịu thôi, uống thuốc xong liền sẽ không có vấn đề gì, chàng đừng lo lắng nữa."
Hắn nghe vậy liền giả bộ tức giận, ngón tay trỏ khẽ gạt chóp mũi nàng.
" Còn dám nói ta đừng lo lắng? Rốt cuộc đã nói nàng nên ở trong cung nghỉ ngơi tốt, lại một mực muốn đến Từ Ninh cung rồi cảm lạnh.
Ta còn chưa có trách tội nàng!"
Doãn Túc Thư mỉm cười, giống như biết sai mà xoa xoa chóp mũi.
Bộ dạng rõ ràng bị hắn trách mắng nhưng lại không giấu nổi hạnh phúc.
Nghĩ nghĩ một hồi, nàng ta lại đột nhiên hỏi:
" Hoàng hậu từ trước đã thân thiết với hầu gia như thế rồi sao?"
Nói xong lại len lén dò xét sắc mặt hắn, thấy hắn không có biểu tình gì liền chột dạ mà nói tiếp:
" Thiếp cũng chỉ hơi chút tò mò....Nhìn hai người bọn họ,......!thật sự rất thân thiết!"
Tần Duật giống như chẳng có chút để tâm, khẽ xoa mặt nàng nhẹ giọng:
" Không cần quan tâm đến bọn họ, trước hết phải nhớ chú ý thân thể của nàng!"
Hắn cố tình tránh không đề cập đến chuyện của Lục Gia Ninh, trong lòng Doãn quý phi liền nhen nhóm lên chút cảm giác bất an.
Tần Duật từ trước đến nay chưa bao giờ giấu diếm nàng bất cứ chuyện gì.
Giữa hai người bọn họ, không tồn tại hai chữ bí mật.
Thế nhưng, ngày hôm nay lúc nhìn thấy Gia Ninh cùng Hầu gia ở Từ Ninh cung, nàng ta đã phát hiện ra Tần Duật đã nổi giận.
Dù chỉ là một khoảnh khắc, nàng ta cũng chắc chắn Tần Duật đã thật sự nổi giận.
Một nam nhân nổi giận khi nhìn thấy nữ nhân thân mật với nam nhân khác, nếu không phải có tình cảm, sẽ thật sự nổi giận sao.
Hắn nói nàng không nên bận tâm đến bọn họ, vậy hắn có bận tâm không?!
Người xưa thường nói, trực giác của phụ nữ là thứ nhạy bén nhất.
Doãn Túc Thư giống như đang dần cảm nhận được sợ hãi, sợ hãi mất đi nam nhân mình yêu.
Nàng ta đột nhiên vươn người dậy, ôm chặt lấy nam nhân bên cạnh:
" Tần Duật, ta thật sự rất yêu chàng, đừng bao giờ bỏ rơi ta có được không?"
Tần Duật cũng không cảm thấy nàng ta khác thường, chỉ cho rằng nàng ta bị bệnh mà làm nũng, bàn tay liền ôm chặt đáp lại.
" Ta làm sao có thể bỏ nàng được?!"
Giọng nói hắn nhẹ nhàng nhưng chắc nịch, giống như một lời hứa vững chắc.
Từ ngày ấy dưới chân núi, nàng không màng tất cả cứu lấy hắn, hắn đã hứa cả đời này sẽ không rời bỏ nàng.
Doãn Túc Thư vùi mặt vào bờ ngực rộng lớn, tham lam hít lấy mùi long tiên ấm áp.
Nàng thật sự không thể mất hắn, thật sự không thể mất hắn.....
*******************
Chớp mắt đã qua hai ngày, sinh thần của thái hậu liền tới.
Vì là sinh thần 50 tuổi, tổ chức liền đặc biệt lớn, không ít quan lại đến tham gia.
Doãn Túc Thư vì là nữ tử không có gia thế, từ lúc nhập cung thái hậu đối với nàng ta đã không vừa mắt.
Lại thêm việc Gia Ninh là cháu bà, nhân gia càng đối với Doãn Túc Thư chán ghét.
Doãn Túc Thư vì thế mà hết lần này đến lần khác tìm đủ mọi cách để chiếm lấy một tia cảm tình của nhân gia.
Cũng vì thế mà đối với lễ sinh thần lần này lại càng dụng tâm.
Nàng ta suốt cả một tháng trời tỉ mỉ tự tay thêu một bức tranh cúc phụng dâng tặng thái hậu.
Đến nỗi ngón tay đã bị đâm chảy máu không biết bao nhiêu lần.
Vết thương cũ chưa khỏi lại chồng lên vết thương mới khiến Tần Duật không nhìn nổi phải tịch thu đi kim chỉ.
Mãi đến lúc nàng ta cầu xin suốt mấy ngày, hắn mới đồng ý trả lại.
Nàng ta luôn miệng nói, thái hậu là mẫu thân của hắn, vì thế nàng ta muốn làm hết sức để chiếm lấy cảm tình của người.
Lại thực sự chẳng biết, Tần Duật đối với Lục hậu, ngoài thù hận cũng chỉ có thù hận.
Tần Duật mặc dù có chút không vui, nhưng cũng chỉ im lặng.
Cho đến ngày lễ sinh thần của bà, hắn cũng chỉ đến được một lúc, liền lại lập tức rời đi.
Hoàng thượng vừa tới liền đi, nàng thân là hoàng hậu, liền lại phải tự mình chủ trì yến tiệc.
Ở phía chính giữa sảnh điện là chỗ ngồi của Thái hậu, Gia Ninh ngồi tại bên trái bà, bên phải là Doãn quý phi, những phi tần khác ngồi xung quanh hai bên theo cấp bậc.
Tần đế không thích ồn ào, liền từ lúc đăng cơ rất ít khi mở yến tiệc.
Lâu lắm mới có dịp vui vẻ, mọi người liền hết sức buông thả.
Thái hậu ngồi trên đại điện cười không khép được miệng, liên tục đón nhận nhưng lời chúc, lễ vật của quan lại phi tần.
Gia Ninh vốn biết Thái hậu rất thích hoa lan, liền năm nào cũng cho người đi tìm những chậu lan hiếm nhất để tặng người, đến mức giàn lan ở Từ Ninh cung mà Thái hậu chăm sóc, hầu hết đều là của Gia Ninh tặng.
Năm nay cũng không ngoại lệ, Gia Ninh cũng tặng bà một chậu bạch lan.
Bạch lan trắng như tuyết, cánh hoa còn có vô vàn sợ tơ lông mịn như nhung.
Thái hậu vừa nhìn tới, liền lập tức vui vẻ ôm lấy như châu báu.
Đúng lúc này, Doãn Túc Thư liền cho người nâng lên bức hoạ thêu.
Bức hoạ từ vải tơ tằm thượng hạng, được thêu bằng chỉ vàng, to bằng một tấm bình phong.
Thái hậu tâm trạng vốn đang rất cao hứng, nhìn thấy bức hoạ liền đặc biệt rất hài lòng.
Dù không yêu thích Doãn Túc Thư, nhưng bà cũng không thể phủ nhận hoạ thêu đến thật đẹp mắt.
Phụng hoàng vàng như lửa rực rỡ uốn lượn quanh khóm hoa cúc.
Từng đường kim mũi chỉ đều tỉ mỉ hoàn mĩ.
Phụng hoàng cùng thu cúc, thọ tỉ nam sơn.
Thái hậu cực kỳ hài lòng, gật đầu liên hồi cho người mang bức hoạ lại gần, muốn tận tay sờ lấy.
Nào ngờ, lúc bức hoạ đến gần, mới có thể nhìn rõ thấy giọt máu khô chói mắt ẩn trên mỏ phụng hoàng.
Phụng hoàng nhỏ máu, chẳng khác nào nguyền rủa Thái hậu đoản thọ.
Đại điện ầm ĩ liền đột nhiên im bặt, những phi tần ngồi gần nhìn rõ vết máu cũng không nhịn được hít khí lạnh.
Thầm than Doãn quý phi lần này chết chắc rồi.
Thái hậu giống như bị dội gáo nước lạnh, sững người nhìn chằm chằm giọt máu, tức giận đến nỗi bàn tay không kiềm chế được run run.
" Ngươi....ngươi....!"
Doãn Túc Thư cũng sợ ngây người, vừa mới nãy còn hoàn hảo, tại sao lúc này lại đột nhiên xuất hiện giọt máu.
Nàng ta sợ hãi lập tức muốn từ trên xe lăn quỳ xuống, còn chưa kịp giải thích, chỉ nghe thái hậu phẫn nộ run run nói mấy câu liền lập tức ngất đi.
Đại điện vốn đang huyên náo vui vẻ, phút chốc đã loạn thành một đoàn.
Tần Duật ngồi bên giường cẩm, bàn tay ôn nhu vuốt ve gương mặt trắng nhợt của Doãn quý phi.
Nàng ta khẽ cười trấn an, vươn tay nắm lấy bàn tay hắn:
" Thiếp chỉ có chút khó chịu thôi, uống thuốc xong liền sẽ không có vấn đề gì, chàng đừng lo lắng nữa."
Hắn nghe vậy liền giả bộ tức giận, ngón tay trỏ khẽ gạt chóp mũi nàng.
" Còn dám nói ta đừng lo lắng? Rốt cuộc đã nói nàng nên ở trong cung nghỉ ngơi tốt, lại một mực muốn đến Từ Ninh cung rồi cảm lạnh.
Ta còn chưa có trách tội nàng!"
Doãn Túc Thư mỉm cười, giống như biết sai mà xoa xoa chóp mũi.
Bộ dạng rõ ràng bị hắn trách mắng nhưng lại không giấu nổi hạnh phúc.
Nghĩ nghĩ một hồi, nàng ta lại đột nhiên hỏi:
" Hoàng hậu từ trước đã thân thiết với hầu gia như thế rồi sao?"
Nói xong lại len lén dò xét sắc mặt hắn, thấy hắn không có biểu tình gì liền chột dạ mà nói tiếp:
" Thiếp cũng chỉ hơi chút tò mò....Nhìn hai người bọn họ,......!thật sự rất thân thiết!"
Tần Duật giống như chẳng có chút để tâm, khẽ xoa mặt nàng nhẹ giọng:
" Không cần quan tâm đến bọn họ, trước hết phải nhớ chú ý thân thể của nàng!"
Hắn cố tình tránh không đề cập đến chuyện của Lục Gia Ninh, trong lòng Doãn quý phi liền nhen nhóm lên chút cảm giác bất an.
Tần Duật từ trước đến nay chưa bao giờ giấu diếm nàng bất cứ chuyện gì.
Giữa hai người bọn họ, không tồn tại hai chữ bí mật.
Thế nhưng, ngày hôm nay lúc nhìn thấy Gia Ninh cùng Hầu gia ở Từ Ninh cung, nàng ta đã phát hiện ra Tần Duật đã nổi giận.
Dù chỉ là một khoảnh khắc, nàng ta cũng chắc chắn Tần Duật đã thật sự nổi giận.
Một nam nhân nổi giận khi nhìn thấy nữ nhân thân mật với nam nhân khác, nếu không phải có tình cảm, sẽ thật sự nổi giận sao.
Hắn nói nàng không nên bận tâm đến bọn họ, vậy hắn có bận tâm không?!
Người xưa thường nói, trực giác của phụ nữ là thứ nhạy bén nhất.
Doãn Túc Thư giống như đang dần cảm nhận được sợ hãi, sợ hãi mất đi nam nhân mình yêu.
Nàng ta đột nhiên vươn người dậy, ôm chặt lấy nam nhân bên cạnh:
" Tần Duật, ta thật sự rất yêu chàng, đừng bao giờ bỏ rơi ta có được không?"
Tần Duật cũng không cảm thấy nàng ta khác thường, chỉ cho rằng nàng ta bị bệnh mà làm nũng, bàn tay liền ôm chặt đáp lại.
" Ta làm sao có thể bỏ nàng được?!"
Giọng nói hắn nhẹ nhàng nhưng chắc nịch, giống như một lời hứa vững chắc.
Từ ngày ấy dưới chân núi, nàng không màng tất cả cứu lấy hắn, hắn đã hứa cả đời này sẽ không rời bỏ nàng.
Doãn Túc Thư vùi mặt vào bờ ngực rộng lớn, tham lam hít lấy mùi long tiên ấm áp.
Nàng thật sự không thể mất hắn, thật sự không thể mất hắn.....
*******************
Chớp mắt đã qua hai ngày, sinh thần của thái hậu liền tới.
Vì là sinh thần 50 tuổi, tổ chức liền đặc biệt lớn, không ít quan lại đến tham gia.
Doãn Túc Thư vì là nữ tử không có gia thế, từ lúc nhập cung thái hậu đối với nàng ta đã không vừa mắt.
Lại thêm việc Gia Ninh là cháu bà, nhân gia càng đối với Doãn Túc Thư chán ghét.
Doãn Túc Thư vì thế mà hết lần này đến lần khác tìm đủ mọi cách để chiếm lấy một tia cảm tình của nhân gia.
Cũng vì thế mà đối với lễ sinh thần lần này lại càng dụng tâm.
Nàng ta suốt cả một tháng trời tỉ mỉ tự tay thêu một bức tranh cúc phụng dâng tặng thái hậu.
Đến nỗi ngón tay đã bị đâm chảy máu không biết bao nhiêu lần.
Vết thương cũ chưa khỏi lại chồng lên vết thương mới khiến Tần Duật không nhìn nổi phải tịch thu đi kim chỉ.
Mãi đến lúc nàng ta cầu xin suốt mấy ngày, hắn mới đồng ý trả lại.
Nàng ta luôn miệng nói, thái hậu là mẫu thân của hắn, vì thế nàng ta muốn làm hết sức để chiếm lấy cảm tình của người.
Lại thực sự chẳng biết, Tần Duật đối với Lục hậu, ngoài thù hận cũng chỉ có thù hận.
Tần Duật mặc dù có chút không vui, nhưng cũng chỉ im lặng.
Cho đến ngày lễ sinh thần của bà, hắn cũng chỉ đến được một lúc, liền lại lập tức rời đi.
Hoàng thượng vừa tới liền đi, nàng thân là hoàng hậu, liền lại phải tự mình chủ trì yến tiệc.
Ở phía chính giữa sảnh điện là chỗ ngồi của Thái hậu, Gia Ninh ngồi tại bên trái bà, bên phải là Doãn quý phi, những phi tần khác ngồi xung quanh hai bên theo cấp bậc.
Tần đế không thích ồn ào, liền từ lúc đăng cơ rất ít khi mở yến tiệc.
Lâu lắm mới có dịp vui vẻ, mọi người liền hết sức buông thả.
Thái hậu ngồi trên đại điện cười không khép được miệng, liên tục đón nhận nhưng lời chúc, lễ vật của quan lại phi tần.
Gia Ninh vốn biết Thái hậu rất thích hoa lan, liền năm nào cũng cho người đi tìm những chậu lan hiếm nhất để tặng người, đến mức giàn lan ở Từ Ninh cung mà Thái hậu chăm sóc, hầu hết đều là của Gia Ninh tặng.
Năm nay cũng không ngoại lệ, Gia Ninh cũng tặng bà một chậu bạch lan.
Bạch lan trắng như tuyết, cánh hoa còn có vô vàn sợ tơ lông mịn như nhung.
Thái hậu vừa nhìn tới, liền lập tức vui vẻ ôm lấy như châu báu.
Đúng lúc này, Doãn Túc Thư liền cho người nâng lên bức hoạ thêu.
Bức hoạ từ vải tơ tằm thượng hạng, được thêu bằng chỉ vàng, to bằng một tấm bình phong.
Thái hậu tâm trạng vốn đang rất cao hứng, nhìn thấy bức hoạ liền đặc biệt rất hài lòng.
Dù không yêu thích Doãn Túc Thư, nhưng bà cũng không thể phủ nhận hoạ thêu đến thật đẹp mắt.
Phụng hoàng vàng như lửa rực rỡ uốn lượn quanh khóm hoa cúc.
Từng đường kim mũi chỉ đều tỉ mỉ hoàn mĩ.
Phụng hoàng cùng thu cúc, thọ tỉ nam sơn.
Thái hậu cực kỳ hài lòng, gật đầu liên hồi cho người mang bức hoạ lại gần, muốn tận tay sờ lấy.
Nào ngờ, lúc bức hoạ đến gần, mới có thể nhìn rõ thấy giọt máu khô chói mắt ẩn trên mỏ phụng hoàng.
Phụng hoàng nhỏ máu, chẳng khác nào nguyền rủa Thái hậu đoản thọ.
Đại điện ầm ĩ liền đột nhiên im bặt, những phi tần ngồi gần nhìn rõ vết máu cũng không nhịn được hít khí lạnh.
Thầm than Doãn quý phi lần này chết chắc rồi.
Thái hậu giống như bị dội gáo nước lạnh, sững người nhìn chằm chằm giọt máu, tức giận đến nỗi bàn tay không kiềm chế được run run.
" Ngươi....ngươi....!"
Doãn Túc Thư cũng sợ ngây người, vừa mới nãy còn hoàn hảo, tại sao lúc này lại đột nhiên xuất hiện giọt máu.
Nàng ta sợ hãi lập tức muốn từ trên xe lăn quỳ xuống, còn chưa kịp giải thích, chỉ nghe thái hậu phẫn nộ run run nói mấy câu liền lập tức ngất đi.
Đại điện vốn đang huyên náo vui vẻ, phút chốc đã loạn thành một đoàn.
Danh sách chương