CHƯƠNG 12

Tuy rằng quá khứ thực sự thật quan trọng, nhưng hiện tại vẫn phải tiếp tục, Kim Hàn sẽ không vì mình là người của thế kỷ hai mốt mà gạt bỏ hết thảy ân oán trước đây, Tiền Tiểu Phi cũng sẽ không vì tìm thấy một đồng hương mà có thể trở về nhà. Cho nên, nói tóm lại, nhìn bên ngoài thì trong Xuân Phong Môn vẫn không có gì khác trước,

Nhưng là, trong lòng người, đã có một sự thay đổi to lớn. Đương nhiên câu này là nói tới Tiền Tiểu Phi, bởi vì có thánh cũng bó tay không nhìn ra được manh mối gì với cái mặt “kỷ băng hà” của Kim Hàn.

Tiền Tiểu Phi sau khi biết được thân phận của Kim Hàn, trừ bỏ lúc đầu có chút giận hờn, còn lại đều là sung sướng cùng kích động, cứ tưởng tượng coi, ở triều Minh của sáu trăm năm trước, ngươi há mồm phun ra một câu “COOL” lại có người nghe hiểu được, vậy mới thật là cool! (câu này chém gió -_-)

Mười ngày sau, thương thế của Kim Hàn cũng tốt lên, Tiền Tiểu Phi biết đã là lúc nên ra ngoài. Thực hiển nhiên, Kim Hàn cũng mong đợi đến lúc đó, vì hắn vẫn luôn nói đồ ăn Tiền Tiểu Phi làm chỉ khiến cho vết thương của hắn nặng thêm. [Tuy là sự thật chứng minh hoàn toàn không phải vậy].

Hai người quyết định đến Xuân Phong Môn luyện võ trường, cũng không tốn nhiều khí lực liền tìm được một thông đạo, chính là trước đây Kim Hàn cũng chưa dùng qua đường này, thật sự không biết nó dẫn tới đâu.

“Ngươi nói coi, có thể nào chúng ta cứ tiếp tục đi, kết quả phát hiện mình tiến thẳng vào nhà lao?” Sau khi đi khoảng nửa giờ, Tiền Tiểu Phi bắt đầu lên cơn cực độ hoang tưởng.

“Ngươi chưa tỉnh ngủ à.” Kim Hàn vì cái câu hỏi vô cùng thiếu muối này lườm Tiền Tiểu Phi một cái, “Ngươi cẩn thận bên ngoài là cửa hàng bánh bao của Tôn Nhị nương!” (Lương Sơn Bạc đây, tóm lại là bán rượu hại người, giết khách qua đường, lấy xác làm bánh bao nhân thịt… ọe…)



“Không sợ…” Tiền Tiểu Phi ngược lại thoải mái trả lời, “Tôn Nhị Nương mở cửa hàng là thời Tống mạt, bây giờ là Minh sơ, đã sớm chết rồi!”

“Người thực sự nghiêm túc sao.” Kim Hàn bất lực nói.

Một trận gió lạnh bất chợt thổi qua, Kim Hàn có một dự cảm – đã sắp tới cửa ra.

Quả nhiên, trước mắt đã không còn đường, Kim Hàn giơ tay lên gõ gõ vách đá, dừng lại một chút, rồi lại gõ mạnh, một phiến đá liền mở ra, không khí mới mẻ trong nháy mắt tràn vào ám đạo.

Hai người thuận lợi bước ra, phát hiện mình đang ở một rừng cây.

“Quả nhiên thời này công tác phủ xanh đất trống đồi trọc tốt nha, nơi nơi đều là rừng.” Tiền Tiểu Phi cảm khái, “Khó trách trong truyện toàn nói đến lục lâm hảo hán, có lẽ vì thế này đi.”

Kim Hàn không cùng Tiền Tiểu Phi tranh cãi, mà phức tạp nhìn hắn, tựa hồ muốn nói cái gì, lại không biết nên nói thế nào, hoặc là không biết có nên nói không.

Tiền Tiểu Phi cũng nhận ra, chỉ thấy hắn cảnh giác nhìn Kim Hàn: “Ngươi muốn gì? Ta như thế nào thấy ngươi trông như chuẩn bị chia tay bạn gái vậy?”

Kim Hàn sửng sốt, trước giác của Tiền Tiểu Phi thực đúng đến dọa người.(Anh nhận nó là bạn gái rồi hả anh -_-|||)

“Ta nghĩ… Chúng ta mỗi người một ngả đi.” Kim Hàn rốt cuộc mở miệng.

“Vì sao?” Tiền Tiểu Phi không hiểu, nếu trước kia Kim Hàn nói vậy hắn còn có thể lý giải, dù sao lúc đó bọn họ là hai người không liên quan, thậm chí còn không cùng một thế giới., nhưng bây giờ họ là đồng hương a, chẳng phải nên có chút tinh thần đồng bào đi! Biết đâu còn có thể cùng nhau về nhà! Nếu hiện tại chia tay, hắn thực không nghĩ còn có thể lần nữa gặp nhau giữa biển người mênh mông.

“Nguyên nhân rất đơn giản, bây giờ ta phải đi làm chút việc, không tiện mang ngươi theo.” Kim Hàn mơ hồ trả lời, nhưng Tiền Tiểu Phi cũng hiểu được.

“Ta là nam nhân được không, cần gì ngươi phải mang?” Tiền Tiểu Phi cả giận nói, “Không phải chỉ là báo thù thôi, đi cùng ta có gì không tiện, có khi ta còn có thể giúp ngươi không chừng!”

Kim Hàn kinh ngạc, Tiền Tiểu Phi cư nhiên lại hiểu ý hắn: “Ngươi cũng không ngốc…”

“Chuyện đương nhiên.”

“Bất quá…” Kim Hàn lại mở miệng, ngữ khí trầm trọng hơn nhiều, “Ta không nghĩ ngươi có thể tiếp thu cách báo thù của ta… Lại càng không tin ngươi tự nguyện giúp ta…”

Trong lòng phát lạnh, hình ảnh Xuân Phong Môn bị tiêu diệt hiện ra trong đầu Tiền Tiểu Phi – Kim Hàn muốn ăn miếng trả miếng!

Kim Hàn biết Tiền Tiểu Phi đã hiểu ý mình, liền xoay người rời đi.

Hắn sợ nếu mình không quay lưng, liền sẽ luyến tiếc không muốn đi. Đúng, là luyến tiếc, chính hắn cũng kinh ngạc, sau từng ấy năm, mình lại có thể có loại cảm xúc này.

Loại cảm giác này làm cho Kim Hàn sinh ra ảo giác, hoảng hốt như hắn trở lại khi còn nhỏ, trong gian phòng tối ấy, lại thấy thân ảnh nho nhỏ kia, lại thấy dao nhọn điên cuồng hướng về phía mình, sau đó là điên cuồng, giết chóc, cùng một mảnh huyết sắc, thê lương, bén nhọn, đỏ chói. Máu tươi ấm áp tưới trên mặt, cái cảm giác ấy, đến nay vẫn còn thật rõ ràng…

“Ngươi tại sao chưa nghe người ta nói xong đã đi a!” Tiền Tiểu Phi chạy nhanh đến, giữ tay Kim Hàn, người này đúng là lễ tiết cơ bản cũng không có [Tiền Tiểu Phi đã quên móc túi bọn hắn cũng làm gì biết cái gọi là lễ tiết].

Lực đạo trên cánh tay đánh thức Kim Hàn từ trong mộng, nghênh đón hắn là bộ mặt vô lo của Tiền Tiểu Phi.

Gặp Kim Hàn rốt cuộc nhìn về phía mình, Tiền Tiểu Phi vội vàng nói: “Chính là ngươi muốn báo thù, ta càng phải theo người, ta tin tưởng có thể giúp ngươi dùng phương thức hoàn mỹ nhất để báo thù, cho nên ngươi nhất định phải quên ngay cái loại tàn nhẫn lại thiếu kỹ thuật cách thức kia đi.”

Kim Hàn chợt nở nụ cười, cười chính mình đem Tiền Tiểu Phi đánh đồng với người kia, tuy rằng đều khiến cho mình luyến tiếc, nhưng xem ra bất đồng. A ~ hoàn toàn bất đồng… Kim Hàn trong lòng nghĩ, phỏng chừng Tiền Tiểu Phi so sánh với ai cũng đều hoàn toàn bất đồng.

Mà cái người đặc biệt này… lại đang ở ngay bên cạnh mình.

Kim Hàn cuối cùng không tỏ thái độ gì, cũng không nói sẽ buông tha phương thức báo thù thiếu kỹ thuật [theo lời Tiền Tiểu Phi] kia, cũng chưa nói đồng ý để Tiền Tiểu Phi theo hắn, nhưng Tiền Tiểu Phi lạc quan của chúng ta luôn cho rằng im lặng là đồng ý, bởi vậy liền tự nhiên đuổi theo Kim Hàn, mà Kim Hàn cũng không tiếp tục cự tuyệt.

“Uy, ngươi xem, có một tấm bia đá,” đi nhiều giờ sau, Tiền Tiểu Phi hưng phấn kéo Kim Hàn đến ven đường, “Chúng ta sắp đến ‘Thiên Bảo trấn’!”

“Ngươi có người quen ở đây?” nhìn bộ dáng Tiền Tiểu Phi, Kim Hàn chỉ có thể đoán vậy.

Tiền Tiểu Phi nghe xong, vô lực liếc mắt lườm nguýt: “Từ lúc tới đây ta chỉ biết cho ba người, ngươi, Sa Ngữ, với ông chủ quán bánh nướng.”

Kim Hàn đối với cái tên cuối cùng có vẻ có hứng thú, nhưng Tiền Tiểu Phi không dư hơi giải thích mấy thứ vấn đế thiếu thực tế này, lấy tay dùng sức chỉ chỉ vào bia đá: “Trọng điểm là ở đây có một cái ‘Trấn’! Có trấn sẽ có khách ***, có trà lâu, có chỗ ăn chỗ ngủ, còn có thể nghe ngóng tin túc a!” Nói xong liền ném cho Kim Hàn một cái ánh mắt kiểu “kính nhờ ngươi dùng cái đầu”.

Kim Hàn ngược lại lơ đãng, cúi đầu nhìn Tiền Tiểu Phi, lạnh lung nói: “Vậy ta xin hỏi, tiền ở khách sạn, đến trà lâu ai trả…”

Lời còn chưa dứt, sắc mặt Tiền Tiểu Phi đã hoàn toàn thay đổi. Chỉ thấy hắn ra vẻ nịnh nọt, giống như Kim Hàn đột nhiên trở nên thật vĩ đại: “Đương nhiên, đương nhiên, ngài là tài chủ a.” Ngữ khí cùng thái độ giống hệt một tên lưu manh ăn bám.

Kim Hàn cười méo xệch, bắt đầu hoài nghi Tiền Tiểu Phi sở dĩ bám hắn không buông chính là vì muốn có một cái phiếu cơm dài hạn.

Thiên Bảo trấn không thể coi là lớn, nhiều lắm chỉ xếp vào bậc trung, nhưng lai phi thường nào nhiệt. Dọc hai bên đường có đủ các loại tiểu thương, tửu lâu, khách ***, trà quán, nhiều không đếm được. Có lẽ trấn này có vị trí đầu mối?.

Kim Hàn cùng Tiền Tiểu Phi vốn định ăn no ngủ kỹ rồi mới lại dính vào giang hồ thị phi, không ngờ giang hồ lại tự mình tìm tới cửa.

Tiền Tiểu Phi ngồi xuống, cẩn thận quan sát một vật thể không xác định bỗng nhiên xuất hiện, nếu như hắn nhớ không lầm, người này vừa mới cùng họn họ bước vào “Tiệm ăn Xương Long”, như thế nào chân trước vừa bước vào, chân sau đã ngã quay ra đất rồi? “Đừng xen vào việc của người khác.” Kim Hàn tiến đến định kéo Tiền Tiểu Phi đi, nhưng tên kia lại kiên trì dị thường.

“Một người sống lại bỗng nhiên ngã xuống như vậy, làm sao mặc kệ được!” Tiền Tiểu Phi vừa nói vừa lay lay nam nhân, “ngươi làm sao vậy?”

Vốn Tiền Tiểu Phi nghĩ nam nhân đã ngất hoặc toi luôn rồi, cũng không hy vọng được trả lời, ai ngờ vừa hỏi xong liền nghe thấy một thanh âm suy yếu: “Ta ~~ đói ~~”

Ngất! Kêu đói ngay trước cửa tửu lâu, Tiền Tiểu Phi càng ngày càng thấy hắn hình như vừa bắt được một cái rắc rối.

Một bàn cơm, ba người ngồi, một người ăn, hai người xem.

“Ngươi mấy ngày chưa ăn cơm rồi?” Nhìn nam nhân trước mắt ăn như gió cuốn, Tiền Tiểu Phi rốt cuộc không nhịn được, mở miệng hỏi.

Nam nhân nuốt xuống miếng cơm, vội vàng trả lời: “Ba ngày rồi.”

“Ngươi xuất môn không mang theo bạc sao?” Tiền Tiểu Phi nhìn quần áo nam nhân, tuy có chút bẩn, nhưng vẫn có thể nhìn ra là vải dệt thượng đẳng.

Nam nhân không trả lời ngay, bằng tốc độ nhanh nhất nuốt xuống miếng cơm cuối cùng, lại uống liên tục mấy bát trà nữa, rồi mới thỏa mãn dựa vào ghế, thở dài một cái, mới nói: “Ta vừa rồi vội đến ‘Cổ Vận sơn trang’, không nhận sinh ý gì, cho nên tiền đã dùng hết rồi.”

Tiền Tiểu Phi phát hiện Kim Hàn nghe tới Cổ Vận sơn trang, vẻ mặt liền có chút kỳ lạ, đang muốn hỏi, Kim Hàn đã mở miệng trước: “huynh đài tại sao lại vội vã tới Cổ Vận sơn trang, nơi nó có đại sự gì sao?”

“Nói là đại sự thì không phải,” Nam nhân nghĩ nghĩ rồi nói, “Mới đây tứ đại môn phái không phải liên thủ tiêu diệt Xuân Phong Môn sao, lần này bọn họ ở Cổ Vận sơn trang cử hành khánh công đại hội, cho nên công bố rộng rãi mời nhân sĩ giang hồ tham gia.”

Nghe đến đây,Tiền Tiểu Phi cũng hiểu được nguyên cớ, nói vậy Cổ Vận sơn trang kia là một trong tứ đại môn phái, bất quá người trước mặt này lại là người nào, Tiền Tiểu Phi nghĩ tới liền hỏi luôn: “Vậy ngươi là người của Cổ Vận sơn trang…?”

“Không, ta cùng nơi đó không can hệ,” Nam nhân vội vàng phủ nhận, “Ta chỉ là một du hiệp, xưa nay thích độc hành, đừng đem ta liên hệ với cái thứ tục khí cực điểm này.”

“Tục khí?” Tiền Tiểu Phi cảm thấy từ này thực mới mẻ.

“Chính là tục khí,” Nam nhân nói như thật, “Không có việc gì tự dưng đi lập võ lâm đồng minh, còn không phải muốn hợp nhau lại phân chia giang hồ sao, tranh quyền đoạt lợi, sách, không kính!”

“Vậy ngươi còn vội vã đi Cổ Vận sơn trang làm gì a?” Tiền Tiểu Phi không hiểu.

“Vậy là ngươi không biết rồi,” Nam nhân cười xấu xa, “Ta xưa này là người thích xem náo nhiệt, mà giờ ta có dự cảm, lần này khánh công đại hội sẽ xuất hiện chuyện hay bất ngờ. Ngươi nói ta làm sao có thể bỏ qua?”

“Chuyện hay bất ngờ à…” Tiền Tiểu Phi xem ra cũng là người thích coi náo nhiệt, nghe nam nhân nói xong hai mắt liền tỏa sáng, “Kim Hàn, chúng ta cũng đi Cổ Vận sơn trang đi.”

Đi, đương nhiên phải đi! Hắn lần này ra ngoài, mục đích hàng đầu là báo thù, lần này tứ đại môn phái cùng tụ một chỗ, cơ hội tốt như vậy sao có thể bỏ qua không đi?

Nghĩ tới đây, Kim Hàn cười có lệ, rõ ràng là cho nam nhân không rõ lai lịch trước mắt nhìn, “Nếu huynh đài nói chắc chắn như vậy, chúng ta đương nhiên không thể bỏ lỡ.”

Nam nhân cũng không rõ có thấy thái độ của Kim Hàn hay không, chỉ thấy hắn mỉm cười, nói: “Xem ra nhị vị vừa mới quyết định muốn đi, vậy chắc là chưa nhận được thiệp mời. Tuy nói lần này thông báo mời giang hồ nhân sĩ tứ phương, mục đích để phô trương thanh thế, nhưng không có thiệp vẫn là không thể tham gia.”

“Thiệp mời?” Tiền Tiểu Phi hỏi, “Cái dạng gì? Lấy ở đâu?”

Nam nhân sảng khoái lấy ra một mảnh vải vàng óng ánh, trên mặt dùng chỉ hồng thêu mấy chữ “Cổ Vận sơn trang quyết định đầu tháng mười mở tiệc khánh công, kính mời Tiêu thiếu hiệp.”

“Chính là cái này,” Nam nhân mỉm cười, “Bất quá đã phát hết, đường đường chính chính có lẽ không lấy được.” Ngụ ý chính là Tiền Tiểu Phi cùng Kim Hàn chỉ có thể minh thưởng (cướp) hoặc ám thâu (trộm).

Tiền Tiểu Phi lần đầu nhìn thấy loại thiệp mời này, dù là ở thời cổ đại vẫn là quá xa xỉ đi, đều là thêu thủ công, ai! Còn mời khắp võ lâm nhân sĩ, vậy làm bao nhiêu cái a!

Kim Hàn hiển nhiên trấn định hơn Tiền Tiểu Phi, chỉ thản nhiên hỏi: “Ta xem Thiên Bảo trấn chung quanh có rất nhiều giang hồ nhân sĩ, nói vậy đều là muốn tham gia khánh công yến?”

Hiện tại họ đang ngồi trên tầng hai của tửu lâu, có thể nhìn bao quát ngã tư đường phía dưới. Nam nhân nghe vậy chỉ chỉ phía một đám người nhốn nháo trên đường: “Hắc, ta dám cam đoan, mấy người phía dưới kia mười kẻ có tám trên người mang thiệp mời.”

Kim Hàn nghe vậy cười cười: “Xem ra huynh đài đang chỉ điểm cho chúng ta?”

“Ta cái gì cũng chưa nói!” Nam nhân vội vàng phủ nhận, rồi lại giảo hoạt cười, “Chính là báo đáp bữa cơm này thôi.”

Kim Hàn vốn định chờ đêm xuống sẽ đi cướp, nhưng Tiền Tiểu Phi đã nhìn ra ý định của hắn, chỉ thấy y khinh thường liếc Kim Hàn một cái, nói: “Vẫn là bỏ ngay cái ý định thiếu kỹ thuật ấy đi, xem ta này.” Nói xong chạy nhanh như chớp xuống lầu, biến mất trong đám người.

“Đây là…?” Khổng Tiêu nhìn theo bóng dáng Tiền Tiểu Phi rời đi, có chút hiểu khó hiểu.

Kim Hàn cười nhạt, nói: “Tuy ta thích minh thương (ý nói là làm công khai), bất quá bạn ta vẫn có vẻ hợp với ám tiễn (ngược với cái kia, là bí mật mà lấy) hơn.”

Khổng Tiêu nháy mắt liền hiểu rõ, xem ra Tiền Tiểu Phi là đi trộm thiệp mời. Nhìn cái vẻ biết-ngay-mà vừa rồi của hắn, xem ra rất tin tưởng vào tay nghề của mình.

Bất quá… Thực tế thế nào, vẫn còn phải xem kết quả đã.

Bên kia Tiền Tiểu Phi còn đang cố gắng, bên này Kim Hàn cùng Khổng Tiêu ngồi đánh giá lẫn nhau. Hiển nhiên cả hai đều thấy người kia không đơn giản như vẻ bề ngoài. Là địch hay bạn? Tại nơi giang hồ phân loạn này, câu hỏi này thật đúng là khó trả lời.

Đánh giá xong xuôi, Kim Hàn đột nhiên mỉm cười, mở miệng nói: “Huynh đài cứ như vậy đem thiệp mời ra, không sợ gặp phiền toái sao?”

“Ngươi là nói các ngươi hay người khác?” Khổng Tiêu cũng cười, “Nếu là các ngươi, ta không đưa thiệp ra các ngươi cũng tự đi tìm, nếu là nói đến người khác…” Khổng Tiêu dừng một chút, ánh mắt lộ ra tia hưng phấn, “Ta còn ngại mấy ngày gần đây quá thái bình mà.”

Kim Hàn chợt hiểu, người này đang cố ý khiêu khích hắn, cũng như tất cả những người đã nhìn thấy thiệp mời. Ý hắn là “Thiệp mời ở ngay đây, có bản lĩnh đến lấy!”

Sách, đúng là một kẻ cuồng vọng, Kim Hàn thầm nghĩ trong lòng. Mà đằng sau cuồng vọng thường là thực lực, mà như thế… cũng có nghĩa là nguy hiểm.

Mới nghĩ tới đó, tiếng bước chân Tiền Tiểu Phi đã vang lên. Hắn hoàn toàn không biết hai nam nhân vừa tiến hành một phen “giao lưu” sau lưng mình, mà đang sung sướng vì dễ dàng đắc thủ.

“Thật đúng là, hắn nói trúng mất rồi,” Tiền Tiểu Phi hưng phấn ngồi bên Kim Hàn, sau đó từ trong lòng lấy ra một mảnh vải vàng, đặt lên trên bàn, “ta tùy tiện trên đường tìm một người, liền lấy được cái này a!”

Kim Hàn nhìn mảnh vải giống hệt của Khổng Tiêu trên bàn, không nói gì. Xem ra chuyện Tiền Tiểu Phi là móc túi không phải là giả.

Tiền Tiểu Phi vẫn đang chìm trong hưng phấn, Kim Hàn lại đang có phần bội phục Tiền Tiểu Phi, riêng Khổng Tiêu cầm lấy miếng vải trên bàn, cẩn thận quan sát, sau đó vẻ mặt trở nên kỳ quái.

“Các ngươi… rốt cuộc là ai?”

Kim Hàn nghe vậy lập tức cảnh giác, ánh mắt cẩn trọng nhìn Khổng Tiêu: “Có ý gì?”

“Huynh đài đừng khẩn trương,” Khổng Tiêu thấy thế vội nói, “Ta không có ác ý, chính là cảm thấy hứng thú với thiệp mời mà vị thiếu hiệp này lấy về thôi.”

Tiền Tiểu Phi thấy thế, tinh thần phấn chấn, hỏi: “Sao vậy, thiệp mời này có vấn đề?”

“Không phải thiệp mời có vấn đề, mà là…” Khổng Tiêu cười khổ, “Nếu ta không nhìn lầm, các ngươi vừa đem thiệp mời của thiên hạ đệ nhất thần thâu ‘Diệu Không Không’ … trộm đến đây.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện