"Tôi muốn biết vì sao anh đột nhiên từ chối như vậy." Tùy Minh Nguyệt không hiểu, nói: "Tôi cho rằng đây là chuyện đôi bên cùng có lợi."

Khương Kỳ lắc đầu, "Tôi vẫn không thể vượt qua trái tim mình."

"Thỏa thuận của chúng ta rất công bằng." Tùy Minh Nguyệt vẫn có chút không cam lòng, "Sau khi đạt được mục đích, hai bên nam nữ không còn quan hệ hôn nhân."

"Thực ra, Tùy tiểu thư, nói cho cùng chuyện này cô cũng là người chịu thiệt nhiều hơn một chút." Khương Kỳ có chút tự giễu nói: "Cô còn tốt hơn tôi, ít nhất vị kia của cô không phải là không thích cô, chỉ có điều hai người đều có điểm cố kị mà thôi."

"Tôi cần một cuộc hôn nhân môn đăng hộ đối, tôi nghĩ anh cũng vậy." Tùy Minh Nguyệt bác bỏ đề tài kia, không muốn bàn luận tới người đàn ông trong miệng Khương Kỳ, lại không thể không thừa nhận, nói: "Đời này tôi cũng sẽ không yêu người khác, anh yên tâm, cho dù đến lúc đó anh có ly hôn thì tôi cũng sẽ không bám lấy anh không chịu buông."

"Hôn nhân đối với phụ nữ là chuyện cả đời, đừng quyết định dễ dàng như vậy." Khương Kỳ nghĩ tới câu Hứa Uyển trước đây từng nói.

"Giám đốc Khương, anh trực tiếp cho tôi một lý do đi." Tùy Minh Nguyệt kiềm chế cảm xúc.

"Có lẽ là tôi vẫn còn mơ tưởng mà chưa chịu từ bỏ ý định." Khương Kỳ cười cười, "Chúng ta miễn cưỡng cũng coi như là bạn bè, tôi cũng chỉ khuyên cô một câu, nhưng nếu cô vẫn cứ kiên trì thì tốt hơn là nên tìm người khác đi."

"Anh!!!" Tùy Minh Nguyệt cắn môi, cô không phải là không muốn, nhưng trong số những người ở độ tuổi xấp xỉ, môn đăng hộ đối, cô chỉ thấy trong mắt người đàn ông này không hề có ý đồ gì với mình, nếu thực sự từ bỏ sự lựa chọn này, cô vẫn cảm thấy không cam lòng, đặc biệt là rõ ràng lần trước lúc nói chuyện Khương Kỳ đã nói anh ta sẽ suy xét.

"Giám đốc Khương nể mặt ăn một bữa cơm được chứ?"

"Hôm khác đi, hôm nay tôi phải ăn cơm với em trai tôi." Khương Kỳ liếc nhìn thời gian, gửi đi một tin nhắn ngắn.

"Em trai anh sao, chưa nghe anh nói tới bao giờ." Mắt Tùy Minh Nguyệt lay động.

Khương Kỳ liếc nhìn cô, cảnh cáo: "Đừng có ý đồ gì với nó."

"Nếu như tôi càng muốn thì sao." Tùy Minh Nguyệt tức giận nói.

***

Giang Nguyện liếc nhìn tin nhắn Khương Kỳ gửi tới, quơ quơ trước mặt Sở Yến, "Xin lỗi, chị Sở Yến, em muốn đi vào."

Đẩy cửa ra liền thấy Tùy Minh Nguyệt một thân lễ phục màu đen bao trọn dáng người tinh tế đẹp mắt, dựa vào bàn làm việc, Khương Kỳ khẽ nhíu mày bắt đầu mất kiên nhẫn.

"Giám đốc Khương?"

"Tiểu Nguyện, tan học rồi à?" Lông mày Khương Kỳ giãn ra.

"Anh Kỳ." Một câu gọi anh Kỳ bách chuyển thiên hồi.

Không chỉ Tùy Minh Nguyệt bất ngờ mà cả Khương Kỳ cũng sửng sốt.

Tiểu tổ tông đang diễn vở kịch gì đây?

"Người này là?"

"Tùy Minh Nguyệt." Tùy Minh Nguyệt đưa tay ra.

Giang Nguyện nghiêng đầu, cũng đưa tay ra, "Chị là bạn của anh Kỳ sao?"

"Tôi..." Tùy Minh Nguyệt híp mắt, liếc nhìn Khương Kỳ, "Tôi là vợ chưa cưới của anh ấy."

"Ồ, phải không?" Giang Nguyện quét mắt nhìn cô, như thể hoàn toàn không thèm để mắt tới cô, rồi lại đi đến cạnh Khương Kỳ, bóp vai anh, "Có mệt không?"

Khương Kỳ nhíu mày, Giang Nguyện nhỏ giọng làm khẩu hình, "Bài tập."

"Mệt, tối nhớ xoa bóp cho anh đấy." Khương Kỳ nghĩ thầm, tiểu tổ tông muốn làm trò thì làm trò, quấy nhiễu Tùy Minh Nguyệt từ bỏ tâm tư vừa rồi thì tốt. Dù sao thì đó cũng là hôn nhân hợp đồng, tạo ra scandal cũng không phải chuyện gì đáng để vui mừng.

Khuôn mặt Giang Nguyện cuối cùng cũng hiện lên một chút tươi cười, lực đạo trên tay cũng nhẹ, "Em mang theo tinh dầu từ nhà đến đây, buổi tối thả trong bồn tắm nhé?"

"Khụ, em trai này, cậu là ai vậy?" Lửa giận của Tùy Minh Nguyệt cũng bốc lên, đây là coi như cô không tồn tại?

"Anh Kỳ là anh nuôi của em." Lúc nói chuyện ánh mắt Giang Nguyện còn mang theo ngượng ngùng.

Khương Kỳ: "..." Tiểu Nguyện đến cùng là bị ai làm hư?!

Tùy Minh Nguyệt sụp đổ, đàn ông trong giới giải trí đều không phải là thứ gì tốt, đây chính là đứa em trai trong truyền thuyết?!

Chờ đến khi cô lấy lại tinh thần, Giang Nguyện đã nửa nằm úp sấp trên bàn làm việc thì thầm bên tai Khương Kỳ.

Tình tứ thân mật nhìn một cái là biết ngay không phải diễn viên khách mời tạm thời mời đến.

"Chị Tùy, chị có muốn ăn một ít bánh quy không?" Giang Nguyện thân thiện lấy một hộp bánh quy sắp hết hạn ra đặt trước mặt cô, "Chị có muốn ăn chút gì không, em bảo chị Sở Yến pha cho chị ấm trà."

Tùy Minh Nguyệt thở dài, vừa định khéo léo từ chối thì nghe Giang Nguyện nói, "Em và anh Kỳ đi ăn gì đó trước, dạ dày anh ấy không được tốt, không thể bị đói, hai người muốn trò chuyện gì thì chờ ăn xong về nói tiếp đi." Vẻ mặt em đây rất ân cần, em đây rất rộng lượng, em đây không hề cố tình gây sự à nha.

Tùy Minh Nguyệt: "..." Cô mơ hồ nghe thấy âm thanh như trong game --

Hiệp một, Tùy Minh Nguyệt thua.

Khương Kỳ nhịn cười, mặc dù Giang Nguyện với tư cách là một người em trai thì có hơi vô lễ, nhưng nếu hiện tại cậu đang nhập vai vào một nhân vật khác thì cũng khá là thích hợp. Khí tử nhân bất thường mệnh*.

*Khí tử nhân bất thường mệnh: làm người ta tức chết mà không đền mạng

Chưa kể, vì có tâm tư thầm kín của mình, mỗi một câu nói của Giang Nguyện đều dấy lên từng gợn sóng trong lòng anh.

Cho dù chỉ là giả tạo thì vẫn tốt hơn là sau khi già đi lại chẳng có chút dư vị gì, không phải sao?

***

Lúc ở Khương thị, Giang Nguyện còn khiêm tốn một chút, chỉ dùng ánh mắt tình tứ với Khương Kỳ, Tùy Minh Nguyệt tức đến nhảy dựng lên, sau khi ra xe, Giang Nguyện trực tiếp thân mật kéo kéo cánh tay Khương Kỳ.

"Anh Kỳ, em muốn ăn đồ Nhật, có được không?" Vừa nói vừa lay cánh tay, vẻ mặt như một cậu bé đang làm nũng.

Tùy Minh Nguyệt hắng giọng một cái, "Đúng lúc tôi cũng muốn ăn đồ Nhật, hay là cùng đi nhé?"

Giang Nguyện liếc nhìn cô, "Chị thích ăn đồ Nhật? Em cũng vậy. Để em đề cử đi, sushi của Miyai-cho rất ngon, rẽ trái ở ngay kia là đến nơi." Sau đó kéo Khương Kỳ cười híp mắt nói: "Em quên mất, dạ dày anh không được tốt, hay chúng ta đi ăn sườn bò đi."

Tùy Minh Nguyệt: "..." tình nhân nhỏ cậu cũng ghen tuông quá mức rồi đó?!!

Khương Kỳ nhịn cười, nếu để Giang Nguyện bày trò tiếp thì đắc tội người ta mất, nhưng cứ như thế này, thái độ của anh hẳn cũng đã rất rõ ràng, "Tùy tiểu thư cùng đi với chúng tôi nhé, đi ăn đồ Nhật."

Giang Nguyện nghe được hai chữ "chúng tôi", cũng không giở trò quỷ nữa, huống chi Khương Kỳ còn phối hợp mà đặt tay lên hông cậu.

Nếu thực sự là loại quan hệ này thì tốt biết bao, Giang Nguyện đắc ý đến tận lúc gọi món ăn.

"Em trai, món này ngon này, cậu có muốn thử một chút không?" Tùy Minh Nguyệt cố ý nói: "Dưỡng sắc, trắng da."

Giang Nguyện lắc đầu, "Không cần. Da em vốn đẹp sẵn rồi."

Tùy Minh Nguyệt: "..." Tại sao có thể có người da mặt dày như vậy?!!

"Chị Tùy, để em gọi cho chị suất cơm lươn đi."

Tùy Minh Nguyệt tăng lên 120% cảnh giác, tùy tiện tìm cớ nói: "Tôi không ăn lươn."

Giang Nguyện chợt bừng tỉnh, cố ý liếc mắt nhìn ngực cô, thầm nói: "Chẳng trách."

Tùy Minh Nguyệt: "..."

Khương Kỳ có việc nhận một cuộc điện thoại, lúc trở về vẫn mơ hồ thấy được sấm vang chớp giật trên bàn ăn.

"Gọi món xong rồi?"

"Vẫn chưa, anh à, anh xem anh muốn ăn cái gì?"

Khương Kỳ để tiện xem, theo thói quen xoay Giang Nguyện lại, lấy tay lật menu.

"Món này."

"Không được, quá lạnh, dạ dày em không tốt em không biết sao?"

"Trứng cá hồi?"

"Em dị ứng với trứng cá." Khương Kỳ phủ quyết.

Giang Nguyện không vui, "Nhưng anh thích ăn mà."

Khương Kỳ cười liếc mắt nhìn cậu, "Có cần anh nhắc lại cho em hậu quả của cái lần tham ăn rồi ăn vụng một miếng không?"

Giang Nguyện: "..." Được rồi, lịch sử đen tối quá nhiều. Mà sẵn nói luôn, thật ra đó không phải là do cậu ăn vụng trứng cá, mà là do lén lút liếm đũa Khương Kỳ, thấy ngọt ngọt nên lại lén lút liếm liếm cái muôi, kết quả... Giang Nguyện không nhịn được mà che mặt, hành động si hán như thế, chính cậu cũng cảm thấy rất xấu hổ.

Tùy Minh Nguyệt: "..."

Hiệp hai, Tùy Minh Nguyệt thua.

Một bữa ăn hỗn loạn khác thường, Tùy Minh Nguyệt nhìn đôi cẩu nam nam đối diện đút cho nhau ăn, đã chết lặng không còn cảm giác, thậm chí tâm tình ăn cẩu lương cũng dâng lên.

Nhưng nhìn đến bát cơm lươn cười nhạo cô ngực phẳng kia, Tùy Minh Nguyệt cũng bắt đầu ra tay.

"Em trai, sao em không ăn sashimi hàu vậy." Đầu ngón tay đỏ thẫm khoanh một vòng, "Em gọi một đĩa lớn thế này, lãng phí thì thật đáng xấu hổ."

Giang Nguyện nháy mắt mấy cái, mặt cười đến là hạnh phúc, "Em không ăn hàu sống, em gọi cho anh trai em ạ."

Tùy Minh Nguyệt: "..." Được lắm, chúc các người hạnh phúc!!!

"Thực ra chị Tùy có thể ăn nhiều một chút, hàu sống dưỡng nhan mỹ dung còn tăng ngực."

Khương Kỳ nhíu mày, không vui véo tay Giang Nguyện, "Tiểu Nguyện, em quan tâm quá nhiều."

Tùy Minh Nguyệt: "..." Uầy, Giám đốc Khương ghen tị?

Nhưng trước đây Khương Kỳ rõ ràng đã từng nói anh ta cùng người mình thích không thể ở bên nhau, cho nên anh ta sẽ suy xét giao dịch cô đưa ra. Cơ mà cái người kia chắc chắn không phải là cậu trai trẻ trước mặt này, cậu ta đều hận không thể sinh trưởng trên người Khương Kỳ luôn ấy. Sao có thể không thích? Hay là Khương Kỳ thích một người khác, còn tình nhân nhỏ này là thế thân? Hay Khương Kỳ thích cậu mà không biết?

Tùy Minh Nguyệt cứ thế mà não bổ ra tình tiết trong kim chủ thế thân văn kinh điển.

Giang Nguyện chớp chớp mắt, đột nhiên bất ngờ hôn một cái trên mặt Khương Kỳ, "Anh, Anh đừng nóng giận, chỉ là em thấy chị Tùy thật đáng yêu."

Tùy Minh Nguyệt: "..." Run lẩy bẩy.JPG, Giám đốc Khương, xin đừng dùng ánh mắt như nhìn tình địch mà nhìn tôi có được không... Khóc không ra nước mắt.GIF

Hiệp thứ ba, Tùy Minh Nguyệt thua.

Tùy Minh Nguyệt vs Giang Nguyện, thất bại hoàn toàn.

Khương Kỳ tuy rằng đã tăng sự đề phòng với Tùy Minh Nguyệt theo cấp lũy thừa, nhưng vẫn hơi ngây người vì nụ hôn vừa rồi.

Biết rõ chỉ là trò đùa trẻ con, nhưng vẫn không kiềm chế được mà sa vào trong đó. Khương Kỳ ơi là Khương Kỳ, mày cũng không phải là không biết Tiểu Nguyện vốn đã quen trêu đùa với mày mà.

Giang Nguyện gắp một miếng sushi muốn đút cho Khương Kỳ, kết quả là có một giọng nói của đàn ông chen vào, "Giám đốc Khương?"

Giang Nguyện trở đũa, nhét vào trong miệng mình.

"Giám đốc Tiết." Khương Kỳ đứng dậy.

Tùy Minh Nguyệt cũng biết người này, cười cười gật đầu.

Giang Nguyện lấy đũa nghiêng người gắp cho Tùy Minh Nguyệt một ít salad, dặn dò: "Không đủ ăn thì gọi thêm, em nhớ chị thích ăn sashimi thịt bò mà, phải không? Gọi thêm một phần đi."

Tùy Minh Nguyệt: "..." Ủ ôi, đây là trời đổ mưa hồng sao? Hơn nữa vấn đề đáng lo là, cô lại có cảm giác thụ sủng nhược kinh.

Vốn là người đang ông đang dùng ánh mắt ám muội nhìn Khương Kỳ, thấy cảnh tượng này lại có chút không xác định, ánh mắt dò xét quét qua Giang Nguyện và Tùy Minh Nguyệt một vòng. Cuối cùng lại dẫn dụ Khương Kỳ đi đến phòng bên tán gẫu hai câu.

Chờ hai người họ đi, Giang Nguyện im lặng ăn, Tùy Minh Nguyệt lại thấy hơi không quen, "Cậu sao vậy?"

Giang Nguyện hắng giọng một cái, "Chị không thích Khương Kỳ." Không phải câu nghi vấn mà là câu trần thuật.

Tùy Minh Nguyệt không nhịn được liếc mắt nhìn cậu, "Giọng nói lúc này của cậu êm tai hơn so với lúc trước nhiều." Trước đó cũng không phải là khó nghe, chỉ là ngọt ngào sến súa chảy nước làm người nghe toàn thân nổi da gà.

"Cậu muốn biết tôi có thích anh ta hay không?" Tùy Minh Nguyệt kinh ngạc nâng hàng mi thanh tú.

"Chị không thích." Giang Nguyện rót cho cô chén trà.

"Nếu như chị thích anh ấy, e rằng chúng ta không thể tâm bình khí hòa mà nói chuyện, thế nhưng chị không thích, chuyện khác lại dễ xử lý."

"Tôi muốn nghe chi tiết hơn." Tùy Minh Nguyệt hứng thú.

"Chị không thích anh ấy, vậy nên chỉ có thể kết luận là liên hôn thương mại, chị là thiên kim duy nhất của Công ty điện ảnhTùy Ánh, Tùy Ánh lại hợp tác cùng Khương thị, nhưng dựa vào một chút thông tin tôi nghe ngóng được hôm nay mà nói, liên hôn của chị và Khương thị, ba chị hẳn là không tán thành?"

"Kỳ thực nếu là tôi, tôi cũng sẽ không tán thành. Sau này nhất định chị sẽ kế thừa gia nghiệp, Giám đốc Tùy càng nên hi vọng con rể là người không có bối cảnh hay không phải người trên chốn quan trường, ít nhất sẽ không ham muốn phần gia nghiệp này của chị."

"Khương Kỳ nói cho cậu?" Tùy Minh Nguyệt thu lại nụ cười.

Giang Nguyện cười cười, "Anh ấy không phải là người sẽ nói những chuyện này."

"Chỉ là tôi cũng khuyên chị, đừng tìm Khương Kỳ."

"Tại sao? Anh ta là ứng cử viên rất phù hợp." Tuy Tùy Minh Nguyệt đã buông tay nhưng vẫn không nhịn được mà hỏi.

"Bởi vì tôi sẽ không cho phép, chị có thể không chừa thủ đoạn nào, vậy tôi cũng có thể." Khóe miệng Giang Nguyện cong lên, Tùy Minh Nguyệt đột nhiên thấy lành lạnh.

"Cậu không phải tình nhân nhỏ của anh ta." Tùy Minh Nguyệt cũng nhìn ra một số chuyện, "Cậu chỉ muốn đuổi tôi đi? Lúc nãy ở Khương thị khi có người cậu đều rất thu liễm, chỉ có ở trước mặt tôi mới... giương nanh múa vuốt như vậy."

Giang Nguyện vươn tay, "Xin tự giới thiệu một chút, Giang Nguyện, em trai Khương Kỳ."

Tùy Minh Nguyệt lắc đầu, thực sự không hề nghĩ tới diễn biến như thế này, "Tùy Minh Nguyệt, rất hân hạnh được biết cậu, em trai."

"Chỉ cần chị không để tôi gọi chị là chị dâu, tôi rất sẵn lòng gọi chị là chị." Giang Nguyện trưng vẻ mặt tôi còn trẻ tôi tình nguyện.

"Trước khi cậu vào Khương Kỳ cũng đã từ chối tôi rồi, sau khi nhìn thấy cậu tôi đâu còn dám gả cho nữa?" Tùy Minh Nguyệt bĩu môi, "Tôi nhát gan lắm."

Giang Nguyện cúi đầu viết số điện thoại của cậu lên giấy, "Tôi không biết tại sao chị phải tìm anh trai tôi để liên hôn, nếu là ở lĩnh vực kinh doanh, chắc tôi cũng không giúp được gì, thế nhưng nếu là chuyện tình cảm, không chừng tôi có thể giúp chị hiến kế."

"Còn nữa, từ góc độ thẩm mỹ mà nói, dáng người của chị rất cân đối, da dẻ cũng rất đẹp, chuyện lúc trước đắc tội nhiều rồi."

"Em trai à, miệng cậu còn ngọt hơn anh cậu đấy." Tùy Minh Nguyệt cười híp mắt nhận tờ giấy nhỏ ca ngợi, tối nay một bụng nghẹn đầy tức giận cũng tan thành mây khói.

Giang Nguyện không đồng ý: "Anh trai rất lợi hại, anh ấy chỉ không muốn tốn công sức vào những chuyện nhỏ nhặt này thôi."

Tùy Minh Nguyệt: "..." Vâng vâng vâng, anh của cậu lợi hại nhất, anh em hai người nói chuyện yêu đương gì nữa, dính lấy nhau thành một cục luôn đi cũng được đấy chứ?

Hai người trò chuyện một lúc, càn quét hết sạch thức ăn trên bàn, Tùy Minh Nguyệt thỏa mãn ăn xong một đĩa sashimi thịt bò lớn.

Giang Nguyện nhìn đồng hồ, "Không còn sớm nữa, để tôi giúp chị gọi xe, tôi còn muốn chờ anh tôi một lúc."

Tùy Minh Nguyệt vung tay, "Tôi lái xe, tôi về công ty của hai người là được."

"Vậy tôi tiễn chị, bên kia có một đoạn đường không ai qua lại." Giang Nguyện kiên trì.

Tùy Minh Nguyệt nhìn cậu gửi tin nhắn cho Khương Kỳ, cười híp mắt nói, "Em trai Tiểu Nguyện này, cậu còn quan tâm ân cần như thế nữa thì chị sẽ thích cậu mất."

"Chị không có cơ hội đâu." Giang Nguyện cũng không ngẩng đầu lên, nói.

Tùy Minh Nguyệt: "..." Cô có thể rút lại lời vừa nói không, con gấu con này vẫn cứ làm người ta tức điên lên!!!

...

Tùy Minh Nguyệt lên xe của mình, đi một đoạn ngắn, đột nhiên hạ cửa kính xe xuống, tò mò hỏi, "Làm sao mà cậu biết được tôi muốn ăn sashimi thịt bò."

"Vì khi gọi món, lúc lật menu chị nhìn chằm chằm món kia rất nhiều lần." Giang Nguyện nhìn trời, cho nên tôi mới không gọi đấy.

"Ừ, đừng nói nữa, tôi thấy mình thực sự có thể tìm cậu tâm sự đấy, lần sau hẹn thời gian gặp riêng cậu."

Giang Nguyện phất tay.

Tùy Minh Nguyệt thầm nhủ trong lòng, Kỳ Nguyện, Kỳ Nguyện. Không hổ là hai anh em, IQ và EQ một mạch kế thừa, mà thái độ đối với tình cảm cũng tương tự nhau. Đều như chém đinh chặt sắt mà cùng nói với cô là có người mình thích rồi, thật thú vị.

Đợi đến khi Khương Kỳ thoát thân được thì đã không còn sớm, Khương Kỳ uống không ít nên đến phiên Giang Nguyện lái xe, chỉ có điều, lúc về đến dưới nhà, Giang Nguyện vừa định cởi đai an toàn cho Khương Kỳ thị bị anh tóm lấy tay, hô hấp mang theo mùi rượu nhàn nhạt, tầm mắt có chút tán loạn, "... Tiểu Nguyện... Anh ghen."

__________________

Preview:

Cậu biết từ nhỏ Khương Kỳ vẫn luôn yêu chiều cậu, thương cậu, hận không thể nâng cậu trong lòng bàn tay.

Cậu cũng thừa nhận mình lợi dụng điểm này, ngay từ lúc mới bắt đầu cậu đã biết ván cờ này Khương Kỳ sẽ thua, thua vì trái tim anh không thể tàn nhẫn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện