Tùy gia rối loạn.
Khi Khương Kỳ biết tin cũng chẳng ngạc nhiên, lúc Tùy Kiền còn chưa mất, hiện tượng rối loạn đã phát sinh, càng không cần phải nói Tùy Kiền đã qua đời hai năm.
Giang Nguyện vẫn hơi lo cho Tùy Minh Nguyệt, "Tùy gia chị thực sự không quản?"
Tùy Minh Nguyệt lắc đầu, mấy năm qua cô sinh con, làm mẹ, khí chất ôn nhuận hơn rất nhiều.
Giang Nguyện cười nói: "Tôi thực sự không ngờ chị lại không muốn nắm quyền kiểm soát Tùy Ánh đấy."
"Thự ra... đôi khi tôi nghĩ, nếu không có công ty, ba hẳn là sẽ không như vậy." Trong mắt Tùy Minh Nguyệt vẫn hiện lên ưu thương nhàn nhạt, "Kỳ thực tôi biết đáp án, vẫn sẽ thế thôi, hơn nữa có lẽ Thịnh Minh đã sớm bước vào nhà, hoặc là ông ấy đã sớm tái giá."
Tùy Kiền vì lợi ích mà nhẫn nại cho tới tận bây giờ, nếu không có lợi ích thì ông ta không cần thỏa hiệp như vậy.
"Nhưng, tôi cũng vì nó mà mất đi quá nhiều, nên tôi sẽ không đụng tới." Tùy Minh Nguyệt cười cười, khi đưa ra quyết định cô không hề hối hận, sau khi ba qua đời, cổ phần đã bị cô bán ra, bây giờ nhìn lại, quả đúng là nên bán, giá cổ phiếu của công ty trong khoảng thời gian Thịnh Minh kinh doanh đã xuống dốc không phanh."Huống chi, Thịnh Minh sao có thể sẵn sàng từ bỏ."
Giang Nguyện gật đầu, "Cũng phải." Mấy năm qua Khương Kỳ vẫn luôn không nhàn rỗi, Tùy Minh Nguyệt thoát khỏi Tùy Ánh, anh lại càng không cố kỵ gì nữa, lúc này Công ty điện ảnh Tùy Ánh suy tàn có nửa phần là do chính Thịnh Minh gây ra, mà nửa còn lại chính là do Khương Kỳ không tiếc sức lực chèn ép.
"Nhưng, có phải hắn ta đang đòi nhà cũ với chị không?"
Tùy Minh Nguyệt thở dài một hơi, "Lúc trước, ba nói nhà cũ do tôi kế thừa, nhưng chỉ cần ông ấy có cháu nội là có thể chia một phần tài sản." Ý tứ là, nếu Tùy Minh Nguyệt đồng ý để con mình họ Tùy cũng có thể chia.
Tuy Tùy Minh Nguyệt như chắp tay dâng công ty cho Thịnh Minh, nhưng ở nhà cũ của Tùy gia có những hồi ức quý giá của cô, tuổi thơ của cô, kỉ niệm của cô và mẹ mình, ba mình, còn có cả chú nữa. Cho dù thế nào đi chăng nữa cô cũng không muốn giao cho Thịnh Minh.
"Thịnh Minh có một đôi song sinh?" Giang Nguyện hơi nhíu mày.
Tùy Minh Nguyệt uống một ngụm cà phê, "Đứa trẻ này vừa ra đời, hắn ta liền đến đòi nhà."
"Anh tôi bảo tôi đưa cái này cho chị." Giang Nguyện lấy ra một tập tài liệu.
Tùy Minh Nguyệt nhướn đôi lông mày thanh tú, "Đây là cái gì? Phải rồi, lúc nào tới nhà tôi làm khách đi, Thừa Nhạc nói nó nhớ hai người các cậu."
Giang Nguyện nhịn cười, "Tôi thấy nó là đang nhớ Tư Niên đi? Chúng nó vừa gặp mặt đã lao vào đánh nhau, vừa chia tay lại nhớ đến không chịu được." Theo lý mà nói, Khương Tư Niên lớn hơn La Thừa Nhạc ba tuổi, nhưng hai đứa nó vậy mà vẫn có thể chơi với nhau, náo loạn đến gà bay chó sủa cũng là một loại năng lực.
Chú tư Khương gia tinh lực có hạn, không có thời gian chăm sóc cháu nội của ông, tuy ban đầu cũng muốn thẳng thắn trực tiếp đưa đến trường nội trú, nhưng Khương Tư Niên vì nguyên nhân gia đình mà hơi hướng nội cũng không quen kết bạn, giáo viên ở trường học kiến nghị gia trưởng nên ở bên cậu bé nhiều hơn. Cuối cùng Khương lão gia tử quyết định, trực tiếp ném thằng bé cho Khương Kỳ Giang Nguyện không có ý định tìm người mang thai hộ nuôi.
Chú tư Khương gia không có ý kiến gì, ông ít nhiều cũng tích trữ phần tâm tư, hi vọng hai đứa cháu trai này có thể coi Tư Niên như con ruột mà đối xử, sức khỏe ông không được tốt lắm, từ lâu đã chuẩn bị tâm lý sau này không thể ở bên cháu nội nuôi dạy nó trưởng thành.
Tuy Khương Kỳ và Giang Nguyện cũng không phải người cực kỳ thích trẻ con, nhưng có lẽ là từ lần đầu gặp gỡ Khương Tư Niên bọn họ đã có duyên với nhau, Giang Nguyện rất tình nguyện dẫn theo Khương Tư Niên cùng đi làm loạn, đôi khi Khương Kỳ cảm thấy mình như đang nuôi hai đứa trẻ vậy.
"Nếu không hay là tôi đưa tiểu Tư Niên đến chỗ chị ở một thời gian ngắn nhé?" Mắt Giang Nguyện lay động, Khương Tư Niên rất hiểu chuyện, nhưng vì có trẻ nhỏ ở đó, cậu và anh trai làm gì cũng đều phải cẩn thận, đặc biệt là có một lần quên khóa cửa, lúc đang làm dở chừng, thằng bé gặp ác mộng chạy tới gõ cửa, Giang Nguyện vì căng thẳng quá không kiểm soát được mà kêu lên một tiếng, Khương Tư Niên tưởng cậu có ý bảo nó vào phòng, trực tiếp đẩy cửa ra, rồi nhìn thấy hai người chú đang vật lộn, làm cho Giang Nguyện thấy xấu hổ đến mức muốn đào cái hố chui vào.
Lỡ như... Sau này ông nội hỏi, Tư Niên à, nhà chú thế nào? Nếu Tiểu Tư Niên cáo trạng mách chú lớn bắt nạt chú nhỏ, chú nhỏ thường bị chú lớn bắt nạt đến phát khóc, thì Giang Nguyện thực sự không còn mặt mũi về nhà nữa.
Tùy Minh Nguyệt mỉm cười gật đầu, vừa định trêu Giang Nguyện vài câu, liền bị nội dung tập tài liệu làm sợ ngây người, "Chuyện này... Đây là sự thật?!"
Đáy mắt Giang Nguyện có phần lạnh lẽo, "Đương nhiên, khi ấy anh trai vốn định công khai, nhưng vì sức khỏe của Tùy lão gia tử, anh ấy vẫn chưa nói." Tuy cậu cực kỳ khinh thường Tùy Kiền, nhưng người đã mất, hơn nữa Tùy Minh Nguyệt vẫn còn đây, Giang Nguyện vẫn dùng kính ngữ.
Đó là một bản bệnh án của Thịnh Minh, trong đó có nói vì ảnh hưởng bởi dược vật, t*ng trùng của hắn đã bất động, mất đi công năng cơ bản.
Tùy Minh Nguyệt đột nhiên ngẩng đầu nhìn Giang Nguyện, nhớ tới chuyện gì, sắc mặt khó coi, "Thuốc kia..."
Đáy mắt Giang Nguyện lấp lóe hàn quang, đây chính là lí do vì sao anh không muốn buông tha cho Thịnh Minh, túi thuốc kia là Thịnh Minh chuẩn bị cho cậu, tuy chưa chắc hắn ta sẽ cho cậu uống hết, nhưng tâm địa ác độc có thể thấy được phần nào, hơn nữa thành phần bên trong còn có tác dụng gây nghiện.
"Thịnh Minh gấp gáp như vậy, hay là chị đi thăm dò tình trạng kinh tế của hắn ta một chút." Giang Nguyện kiến nghị, chuyện sau đó cậu không tiện nói. Dù sao đi nữa đó cũng là chuyện của Tùy gia, cậu và anh trai chỉ cần bảo đảm Thịnh Minh không được sống tử tế là đủ rồi.
Tùy Minh Nguyệt thu hồi tài liệu, "Cảm ơn, khi nào rảnh rỗi mọi người cùng nhau ăn một bữa đi."
Giang Nguyện gật đầu.
Tùy Minh Nguyệt bỗng thấy hơi xúc động, thời gian thấm thoắt trôi đi, lần đầu tiên bọn họ gặp mặt đã là sáu năm trước, khi ấy cô vẫn còn là hòn ngọc quý trên tay ba mình, cô còn đang trong kế hoạch thuyết phục Khương Kỳ, mà Giang Nguyện lại là một thanh niên ngoại hình rất đẹp, tuy miệng lưỡi sắc bén những vẫn mang theo sự bồng bột và ngây ngô của một thiếu niên. Cô nhìn ra được cậu để ý Khương Kỳ, mà cậu cũng nhìn ra được cô chỉ muốn tìm một người không có tình cảm gì với cô để kết hôn.
Năm ấy quen biết nhau đã xảy ra quá nhiều chuyện, cuối cùng cô đập nồi dìm thuyền liều chết đến cùng theo đuổi chú mình. Mà cô cũng bước ra khỏi những lời dối trá mà Tùy Kiền thêu dệt nên, không còn là nàng công chúa trong tòa lâu đài nữa. Sau này kết hôn sinh con, tuy tính cách cũng được mài dũa trở nên ôn hòa dịu dàng hơn, nhưng lại có La Lệ nuông chiều, nên lại càng nhiều thêm mấy phần tùy ý tự tại hơn hồi trước khi lấy chồng.
Mà Giang Nguyện cũng từ nhạy bén thông minh lúc ban đầu dần dần nhiều thêm phần trầm ổn có trách nhiệm, ban đầu Tùy Minh Nguyệt chỉ cảm thấy mức độ nuông chiều em trai của Khương Kỳ làm cho cô muốn than thở không nhìn nổi nữa, sau này lại phát hiện ra mức độ để ý anh trai mình của cậu em cũng thực sự là hơi bị quá đà. Sau khi biết hai người đôi bên tình nguyện lại có cảm giác kiểu à thì ra là như vậy.
Tuy tính tình Giang Nguyện vẫn hoạt bát lanh lợi, nhưng vẫn nhảy nhót đuổi kịp Khương Kỳ, đứng sóng vai bên cạnh anh.
Hiện giờ Kỳ Nguyện Tinh Đồ còn phát triển mạnh hơn cả Công ty điện ảnh Tùy Ánh thời đỉnh cao, tuy chưa hội tụ nhiều ngôi sao rầm rộ như Tùy Ánh năm ấy, nhưng lại có nhiều sức sống và sự gắn kết hơn Tùy Ánh.
Đôi khi Tùy Minh Nguyệt cảm thấy hai anh em nhà này càng ngày càng ăn khớp bổ sung cho nhau, Khương Kỳ suy nghĩ thận trọng, Giang Nguyện linh hoạt khó lường, mà có Giang Nguyện Khương Kỳ lại thêm phần linh hoạt và có tình người hơn, mà Giang Nguyện dưới sự dạy dỗ của Khương Kỳ, cũng học bày mưu rồi hành động. Sau này hai người nuôi tiểu Tư Niên, đều nhiều thêm một phần bao dung và ôn hòa.
Tùy Minh Nguyệt hơi xúc động, lấy lại tinh thần nhìn khuôn mặt đã trút bỏ nét ngây ngô của Giang Nguyện, mỉm cười, mọi người đều đã trưởng thành, chung quy bọn họ đều càng ngày càng tốt hơn là được.
Tin chắc Thịnh Minh sẽ không dễ chịu, Giang Nguyện hoàn thành nhiệm vụ, cùng Tùy Minh Nguyệt xác định thời gian hai nhà liên hoan, bước chân thẳng tiến đi tới phòng làm việc của anh.
Vừa nhớ tới tiểu Tư Niên, liền không nhịn được mà hồi tưởng lại cái trải nghiệm xấu hổ kia, Giang Nguyện chợt cảm thấy ngứa ngáy trong lòng, sáng sớm cha mẹ vừa bay sang Châu Âu du lịch, khiến cho khoảng thời gian này bọn họ thực sự không thể làm hẳn hoi tử tế.
Tâm hỏa của Giang Nguyện đột nhiên bị khơi lên, nghĩ thầm, hôm nay là cuối tuần, công ty hẳn là không có ai mới đúng.
Quả thực là cũng gần như cậu suy đoán, ít nhất thì Khương Kỳ cũng không để người bên phòng ký chạy tới đây tăng ca, hiện giờ tầng cao nhất trống không.
Khi đang định đẩy cửa thì có một người bước ra từ bên trong, Giang Nguyện chợt lùi về sau, người đến nhìn thấy cậu lại nghiêm túc lên tiếng chào hỏi, "Cậu chủ." Cũng không phải là thiếu tôn trọng, mấy năm nay mọi người đều phục năng lực của Giang Nguyện. Đó là vì lúc trước Giang Nguyện không muốn để những người khác trong nhóm nhân vật cấp cao thất vọng, không tiếp nhận vị trí Phó Tổng giám đốc, Tề Ngụy nhận chức Phó Tổng giám đốc, còn cậu thì ngẫu nhiên đi đóng phim, trực tiếp san sẻ công việc với Khương Kỳ lại càng thường xuyên hơn.
Vốn bọn họ cũng có thể gọi cậu một tiếng ông chủ hoặc là sếp, chỉ là bản thân Giang Nguyện nghe không quen, cuối cùng trên dưới công ty đều ăn ý gọi một tiếng cậu chủ. Khương Kỳ vì vậy mà còn cười đùa: "Ừm, con trai của tôi."
Lúc này đây, người đến lại rất ngạc nhiên, hắn đã làm gì mà mặt cậu chủ nháy mắt đã đỏ hết lên thế? Tuy người ta sẽ không nhịn được mà chú ý... Chợt nghĩ đến dục vọng chiếm hữu biến thái đối với em trai mình của Tổng giám đốc Khương trong phòng, đột nhiên mồ hôi lạnh chảy ra, "Cậu chủ, Tổng giám đốc Khương ở bên trong."
Giang Nguyện hắng giọng một cái, cậu có thể nói tất cả những gì cậu nghĩ đến trong đầu đều là mấy hình ảnh kiều diễm, bị người ta đụng tới, cho dù da mặt có dày đi nữa, thì cũng thấy hơi nóng mặt, lúc này chỉ có thể gật đầu, "Vất vả rồi, về nhà nghỉ ngơi sớm đi."
Người kia mở miệng, vừa định nói lát nữa bọn họ còn có một cuộc họp, nhưng nhìn dáng vẻ vội vã muốn đi tìm Khương Kỳ của Giang Nguyện, vẫn ngậm miệng, cũng không nhịn được mà hơi khó xử. Tuy bọn họ vẫn thường quên mất chuyện hai anh em họ là một đôi, nhưng mỗi lần nhớ tới là lại có cảm giác bọn họ cứ như mấy con kỳ đà cản mũi khổng lồ vậy.
Khi Giang Nguyện còn chưa tới đây, có người cảm thấy boss đối xử với em trai thật tốt, lấy người này làm khuôn mẫu chuẩn mực của một người anh trai tốt, kết quả em trai mình lại chẳng đáng yêu chút nào, cậu em trai cau mày hỏi hắn, anh, có phải anh uống nhầm thuốc không? Sao tự dưng buồn nôn thế? Sau này, sau khi biết quan hệ thực sự của hai người họ, nghĩ lại cảm thấy mình lúc trước thực sự là quá ngây thơ rồi.
Giang Nguyện lưu loát đóng kỹ cửa, Khương Kỳ ngồi trước bàn làm việc ngẩng đầu, ngạc nhiên nói: "Tiểu Nguyện?"
Khóe miệng Giang Nguyện cong lên, "Anh, người lúc nãy sẽ không trở lại nữa chứ?"
Khương Kỳ lắc đầu, lát nữa trực tiếp mở cuộc họp từ xa, không cần đến phòng làm việc của anh.
Sau Khương Kỳ là một cửa sổ sát đất rất lớn, mặc dù có hơi xấu hổ, nhưng Giang Nguyện cũng không biết làm sao, nhớ anh quá, thậm chí có hơi liều lĩnh cúi đầu đè lên môi mỏng của Khương Kỳ, môi răng triền miên, hô hấp cũng khó khăn dồn dập thêm mấy phần, Giang Nguyện đưa tay cởi thắt lưng Khương Kỳ.
※※※ ※※※ ※※※
Khương Kỳ cũng cứng người trong giây lát, rồi lại ung dung thong thả cầm một tờ giấy qua, lau sạch sẽ chất lỏng trong tay.
"Tổng giám đốc Khương, cậu chủ đâu?" Người trước đó gặp Giang Nguyện trêu chọc nói, người khác có lẽ không nhìn ra điều gì, nhưng khóe miệng của Khương Kỳ rõ ràng là hơi sưng tấy, hơn nữa trước đó Giang Nguyện đi qua phòng làm việc của hắn, người nọ nháy mắt một cái, trêu ghẹo Khương Kỳ.
Khóe miệng Khương Kỳ cong lên, "Anh nhớ cậu ấy lắm à?"
Những người khác: "..." Chúng tôi... Thật sự... Không dám nhớ...
※※※ ※※※ ※※※
"Anh, bắt nạt người ta." Lấy lại tinh thần Giang Nguyện lên án nói.
Khương Kỳ ôn nhu ngậm bờ môi cậu, "Ừ, giống Tiểu Nguyện, bắt nạt người ta."
Giang Nguyện nghĩ đến hình ảnh kiều diễm dưới bàn làm, chợt thấy hơi chột dạ, nhưng sau chột dạ lại là cảm giác ngọt ngào mãn nguyện.
Tình yêu không phải chính là như vậy sao?
Anh bắt nạt em, là vì em nguyện ý bị anh bắt nạt.
Mà em bắt nạt anh, cũng vì anh cam tâm tình nguyện.
Khi Khương Kỳ biết tin cũng chẳng ngạc nhiên, lúc Tùy Kiền còn chưa mất, hiện tượng rối loạn đã phát sinh, càng không cần phải nói Tùy Kiền đã qua đời hai năm.
Giang Nguyện vẫn hơi lo cho Tùy Minh Nguyệt, "Tùy gia chị thực sự không quản?"
Tùy Minh Nguyệt lắc đầu, mấy năm qua cô sinh con, làm mẹ, khí chất ôn nhuận hơn rất nhiều.
Giang Nguyện cười nói: "Tôi thực sự không ngờ chị lại không muốn nắm quyền kiểm soát Tùy Ánh đấy."
"Thự ra... đôi khi tôi nghĩ, nếu không có công ty, ba hẳn là sẽ không như vậy." Trong mắt Tùy Minh Nguyệt vẫn hiện lên ưu thương nhàn nhạt, "Kỳ thực tôi biết đáp án, vẫn sẽ thế thôi, hơn nữa có lẽ Thịnh Minh đã sớm bước vào nhà, hoặc là ông ấy đã sớm tái giá."
Tùy Kiền vì lợi ích mà nhẫn nại cho tới tận bây giờ, nếu không có lợi ích thì ông ta không cần thỏa hiệp như vậy.
"Nhưng, tôi cũng vì nó mà mất đi quá nhiều, nên tôi sẽ không đụng tới." Tùy Minh Nguyệt cười cười, khi đưa ra quyết định cô không hề hối hận, sau khi ba qua đời, cổ phần đã bị cô bán ra, bây giờ nhìn lại, quả đúng là nên bán, giá cổ phiếu của công ty trong khoảng thời gian Thịnh Minh kinh doanh đã xuống dốc không phanh."Huống chi, Thịnh Minh sao có thể sẵn sàng từ bỏ."
Giang Nguyện gật đầu, "Cũng phải." Mấy năm qua Khương Kỳ vẫn luôn không nhàn rỗi, Tùy Minh Nguyệt thoát khỏi Tùy Ánh, anh lại càng không cố kỵ gì nữa, lúc này Công ty điện ảnh Tùy Ánh suy tàn có nửa phần là do chính Thịnh Minh gây ra, mà nửa còn lại chính là do Khương Kỳ không tiếc sức lực chèn ép.
"Nhưng, có phải hắn ta đang đòi nhà cũ với chị không?"
Tùy Minh Nguyệt thở dài một hơi, "Lúc trước, ba nói nhà cũ do tôi kế thừa, nhưng chỉ cần ông ấy có cháu nội là có thể chia một phần tài sản." Ý tứ là, nếu Tùy Minh Nguyệt đồng ý để con mình họ Tùy cũng có thể chia.
Tuy Tùy Minh Nguyệt như chắp tay dâng công ty cho Thịnh Minh, nhưng ở nhà cũ của Tùy gia có những hồi ức quý giá của cô, tuổi thơ của cô, kỉ niệm của cô và mẹ mình, ba mình, còn có cả chú nữa. Cho dù thế nào đi chăng nữa cô cũng không muốn giao cho Thịnh Minh.
"Thịnh Minh có một đôi song sinh?" Giang Nguyện hơi nhíu mày.
Tùy Minh Nguyệt uống một ngụm cà phê, "Đứa trẻ này vừa ra đời, hắn ta liền đến đòi nhà."
"Anh tôi bảo tôi đưa cái này cho chị." Giang Nguyện lấy ra một tập tài liệu.
Tùy Minh Nguyệt nhướn đôi lông mày thanh tú, "Đây là cái gì? Phải rồi, lúc nào tới nhà tôi làm khách đi, Thừa Nhạc nói nó nhớ hai người các cậu."
Giang Nguyện nhịn cười, "Tôi thấy nó là đang nhớ Tư Niên đi? Chúng nó vừa gặp mặt đã lao vào đánh nhau, vừa chia tay lại nhớ đến không chịu được." Theo lý mà nói, Khương Tư Niên lớn hơn La Thừa Nhạc ba tuổi, nhưng hai đứa nó vậy mà vẫn có thể chơi với nhau, náo loạn đến gà bay chó sủa cũng là một loại năng lực.
Chú tư Khương gia tinh lực có hạn, không có thời gian chăm sóc cháu nội của ông, tuy ban đầu cũng muốn thẳng thắn trực tiếp đưa đến trường nội trú, nhưng Khương Tư Niên vì nguyên nhân gia đình mà hơi hướng nội cũng không quen kết bạn, giáo viên ở trường học kiến nghị gia trưởng nên ở bên cậu bé nhiều hơn. Cuối cùng Khương lão gia tử quyết định, trực tiếp ném thằng bé cho Khương Kỳ Giang Nguyện không có ý định tìm người mang thai hộ nuôi.
Chú tư Khương gia không có ý kiến gì, ông ít nhiều cũng tích trữ phần tâm tư, hi vọng hai đứa cháu trai này có thể coi Tư Niên như con ruột mà đối xử, sức khỏe ông không được tốt lắm, từ lâu đã chuẩn bị tâm lý sau này không thể ở bên cháu nội nuôi dạy nó trưởng thành.
Tuy Khương Kỳ và Giang Nguyện cũng không phải người cực kỳ thích trẻ con, nhưng có lẽ là từ lần đầu gặp gỡ Khương Tư Niên bọn họ đã có duyên với nhau, Giang Nguyện rất tình nguyện dẫn theo Khương Tư Niên cùng đi làm loạn, đôi khi Khương Kỳ cảm thấy mình như đang nuôi hai đứa trẻ vậy.
"Nếu không hay là tôi đưa tiểu Tư Niên đến chỗ chị ở một thời gian ngắn nhé?" Mắt Giang Nguyện lay động, Khương Tư Niên rất hiểu chuyện, nhưng vì có trẻ nhỏ ở đó, cậu và anh trai làm gì cũng đều phải cẩn thận, đặc biệt là có một lần quên khóa cửa, lúc đang làm dở chừng, thằng bé gặp ác mộng chạy tới gõ cửa, Giang Nguyện vì căng thẳng quá không kiểm soát được mà kêu lên một tiếng, Khương Tư Niên tưởng cậu có ý bảo nó vào phòng, trực tiếp đẩy cửa ra, rồi nhìn thấy hai người chú đang vật lộn, làm cho Giang Nguyện thấy xấu hổ đến mức muốn đào cái hố chui vào.
Lỡ như... Sau này ông nội hỏi, Tư Niên à, nhà chú thế nào? Nếu Tiểu Tư Niên cáo trạng mách chú lớn bắt nạt chú nhỏ, chú nhỏ thường bị chú lớn bắt nạt đến phát khóc, thì Giang Nguyện thực sự không còn mặt mũi về nhà nữa.
Tùy Minh Nguyệt mỉm cười gật đầu, vừa định trêu Giang Nguyện vài câu, liền bị nội dung tập tài liệu làm sợ ngây người, "Chuyện này... Đây là sự thật?!"
Đáy mắt Giang Nguyện có phần lạnh lẽo, "Đương nhiên, khi ấy anh trai vốn định công khai, nhưng vì sức khỏe của Tùy lão gia tử, anh ấy vẫn chưa nói." Tuy cậu cực kỳ khinh thường Tùy Kiền, nhưng người đã mất, hơn nữa Tùy Minh Nguyệt vẫn còn đây, Giang Nguyện vẫn dùng kính ngữ.
Đó là một bản bệnh án của Thịnh Minh, trong đó có nói vì ảnh hưởng bởi dược vật, t*ng trùng của hắn đã bất động, mất đi công năng cơ bản.
Tùy Minh Nguyệt đột nhiên ngẩng đầu nhìn Giang Nguyện, nhớ tới chuyện gì, sắc mặt khó coi, "Thuốc kia..."
Đáy mắt Giang Nguyện lấp lóe hàn quang, đây chính là lí do vì sao anh không muốn buông tha cho Thịnh Minh, túi thuốc kia là Thịnh Minh chuẩn bị cho cậu, tuy chưa chắc hắn ta sẽ cho cậu uống hết, nhưng tâm địa ác độc có thể thấy được phần nào, hơn nữa thành phần bên trong còn có tác dụng gây nghiện.
"Thịnh Minh gấp gáp như vậy, hay là chị đi thăm dò tình trạng kinh tế của hắn ta một chút." Giang Nguyện kiến nghị, chuyện sau đó cậu không tiện nói. Dù sao đi nữa đó cũng là chuyện của Tùy gia, cậu và anh trai chỉ cần bảo đảm Thịnh Minh không được sống tử tế là đủ rồi.
Tùy Minh Nguyệt thu hồi tài liệu, "Cảm ơn, khi nào rảnh rỗi mọi người cùng nhau ăn một bữa đi."
Giang Nguyện gật đầu.
Tùy Minh Nguyệt bỗng thấy hơi xúc động, thời gian thấm thoắt trôi đi, lần đầu tiên bọn họ gặp mặt đã là sáu năm trước, khi ấy cô vẫn còn là hòn ngọc quý trên tay ba mình, cô còn đang trong kế hoạch thuyết phục Khương Kỳ, mà Giang Nguyện lại là một thanh niên ngoại hình rất đẹp, tuy miệng lưỡi sắc bén những vẫn mang theo sự bồng bột và ngây ngô của một thiếu niên. Cô nhìn ra được cậu để ý Khương Kỳ, mà cậu cũng nhìn ra được cô chỉ muốn tìm một người không có tình cảm gì với cô để kết hôn.
Năm ấy quen biết nhau đã xảy ra quá nhiều chuyện, cuối cùng cô đập nồi dìm thuyền liều chết đến cùng theo đuổi chú mình. Mà cô cũng bước ra khỏi những lời dối trá mà Tùy Kiền thêu dệt nên, không còn là nàng công chúa trong tòa lâu đài nữa. Sau này kết hôn sinh con, tuy tính cách cũng được mài dũa trở nên ôn hòa dịu dàng hơn, nhưng lại có La Lệ nuông chiều, nên lại càng nhiều thêm mấy phần tùy ý tự tại hơn hồi trước khi lấy chồng.
Mà Giang Nguyện cũng từ nhạy bén thông minh lúc ban đầu dần dần nhiều thêm phần trầm ổn có trách nhiệm, ban đầu Tùy Minh Nguyệt chỉ cảm thấy mức độ nuông chiều em trai của Khương Kỳ làm cho cô muốn than thở không nhìn nổi nữa, sau này lại phát hiện ra mức độ để ý anh trai mình của cậu em cũng thực sự là hơi bị quá đà. Sau khi biết hai người đôi bên tình nguyện lại có cảm giác kiểu à thì ra là như vậy.
Tuy tính tình Giang Nguyện vẫn hoạt bát lanh lợi, nhưng vẫn nhảy nhót đuổi kịp Khương Kỳ, đứng sóng vai bên cạnh anh.
Hiện giờ Kỳ Nguyện Tinh Đồ còn phát triển mạnh hơn cả Công ty điện ảnh Tùy Ánh thời đỉnh cao, tuy chưa hội tụ nhiều ngôi sao rầm rộ như Tùy Ánh năm ấy, nhưng lại có nhiều sức sống và sự gắn kết hơn Tùy Ánh.
Đôi khi Tùy Minh Nguyệt cảm thấy hai anh em nhà này càng ngày càng ăn khớp bổ sung cho nhau, Khương Kỳ suy nghĩ thận trọng, Giang Nguyện linh hoạt khó lường, mà có Giang Nguyện Khương Kỳ lại thêm phần linh hoạt và có tình người hơn, mà Giang Nguyện dưới sự dạy dỗ của Khương Kỳ, cũng học bày mưu rồi hành động. Sau này hai người nuôi tiểu Tư Niên, đều nhiều thêm một phần bao dung và ôn hòa.
Tùy Minh Nguyệt hơi xúc động, lấy lại tinh thần nhìn khuôn mặt đã trút bỏ nét ngây ngô của Giang Nguyện, mỉm cười, mọi người đều đã trưởng thành, chung quy bọn họ đều càng ngày càng tốt hơn là được.
Tin chắc Thịnh Minh sẽ không dễ chịu, Giang Nguyện hoàn thành nhiệm vụ, cùng Tùy Minh Nguyệt xác định thời gian hai nhà liên hoan, bước chân thẳng tiến đi tới phòng làm việc của anh.
Vừa nhớ tới tiểu Tư Niên, liền không nhịn được mà hồi tưởng lại cái trải nghiệm xấu hổ kia, Giang Nguyện chợt cảm thấy ngứa ngáy trong lòng, sáng sớm cha mẹ vừa bay sang Châu Âu du lịch, khiến cho khoảng thời gian này bọn họ thực sự không thể làm hẳn hoi tử tế.
Tâm hỏa của Giang Nguyện đột nhiên bị khơi lên, nghĩ thầm, hôm nay là cuối tuần, công ty hẳn là không có ai mới đúng.
Quả thực là cũng gần như cậu suy đoán, ít nhất thì Khương Kỳ cũng không để người bên phòng ký chạy tới đây tăng ca, hiện giờ tầng cao nhất trống không.
Khi đang định đẩy cửa thì có một người bước ra từ bên trong, Giang Nguyện chợt lùi về sau, người đến nhìn thấy cậu lại nghiêm túc lên tiếng chào hỏi, "Cậu chủ." Cũng không phải là thiếu tôn trọng, mấy năm nay mọi người đều phục năng lực của Giang Nguyện. Đó là vì lúc trước Giang Nguyện không muốn để những người khác trong nhóm nhân vật cấp cao thất vọng, không tiếp nhận vị trí Phó Tổng giám đốc, Tề Ngụy nhận chức Phó Tổng giám đốc, còn cậu thì ngẫu nhiên đi đóng phim, trực tiếp san sẻ công việc với Khương Kỳ lại càng thường xuyên hơn.
Vốn bọn họ cũng có thể gọi cậu một tiếng ông chủ hoặc là sếp, chỉ là bản thân Giang Nguyện nghe không quen, cuối cùng trên dưới công ty đều ăn ý gọi một tiếng cậu chủ. Khương Kỳ vì vậy mà còn cười đùa: "Ừm, con trai của tôi."
Lúc này đây, người đến lại rất ngạc nhiên, hắn đã làm gì mà mặt cậu chủ nháy mắt đã đỏ hết lên thế? Tuy người ta sẽ không nhịn được mà chú ý... Chợt nghĩ đến dục vọng chiếm hữu biến thái đối với em trai mình của Tổng giám đốc Khương trong phòng, đột nhiên mồ hôi lạnh chảy ra, "Cậu chủ, Tổng giám đốc Khương ở bên trong."
Giang Nguyện hắng giọng một cái, cậu có thể nói tất cả những gì cậu nghĩ đến trong đầu đều là mấy hình ảnh kiều diễm, bị người ta đụng tới, cho dù da mặt có dày đi nữa, thì cũng thấy hơi nóng mặt, lúc này chỉ có thể gật đầu, "Vất vả rồi, về nhà nghỉ ngơi sớm đi."
Người kia mở miệng, vừa định nói lát nữa bọn họ còn có một cuộc họp, nhưng nhìn dáng vẻ vội vã muốn đi tìm Khương Kỳ của Giang Nguyện, vẫn ngậm miệng, cũng không nhịn được mà hơi khó xử. Tuy bọn họ vẫn thường quên mất chuyện hai anh em họ là một đôi, nhưng mỗi lần nhớ tới là lại có cảm giác bọn họ cứ như mấy con kỳ đà cản mũi khổng lồ vậy.
Khi Giang Nguyện còn chưa tới đây, có người cảm thấy boss đối xử với em trai thật tốt, lấy người này làm khuôn mẫu chuẩn mực của một người anh trai tốt, kết quả em trai mình lại chẳng đáng yêu chút nào, cậu em trai cau mày hỏi hắn, anh, có phải anh uống nhầm thuốc không? Sao tự dưng buồn nôn thế? Sau này, sau khi biết quan hệ thực sự của hai người họ, nghĩ lại cảm thấy mình lúc trước thực sự là quá ngây thơ rồi.
Giang Nguyện lưu loát đóng kỹ cửa, Khương Kỳ ngồi trước bàn làm việc ngẩng đầu, ngạc nhiên nói: "Tiểu Nguyện?"
Khóe miệng Giang Nguyện cong lên, "Anh, người lúc nãy sẽ không trở lại nữa chứ?"
Khương Kỳ lắc đầu, lát nữa trực tiếp mở cuộc họp từ xa, không cần đến phòng làm việc của anh.
Sau Khương Kỳ là một cửa sổ sát đất rất lớn, mặc dù có hơi xấu hổ, nhưng Giang Nguyện cũng không biết làm sao, nhớ anh quá, thậm chí có hơi liều lĩnh cúi đầu đè lên môi mỏng của Khương Kỳ, môi răng triền miên, hô hấp cũng khó khăn dồn dập thêm mấy phần, Giang Nguyện đưa tay cởi thắt lưng Khương Kỳ.
※※※ ※※※ ※※※
Khương Kỳ cũng cứng người trong giây lát, rồi lại ung dung thong thả cầm một tờ giấy qua, lau sạch sẽ chất lỏng trong tay.
"Tổng giám đốc Khương, cậu chủ đâu?" Người trước đó gặp Giang Nguyện trêu chọc nói, người khác có lẽ không nhìn ra điều gì, nhưng khóe miệng của Khương Kỳ rõ ràng là hơi sưng tấy, hơn nữa trước đó Giang Nguyện đi qua phòng làm việc của hắn, người nọ nháy mắt một cái, trêu ghẹo Khương Kỳ.
Khóe miệng Khương Kỳ cong lên, "Anh nhớ cậu ấy lắm à?"
Những người khác: "..." Chúng tôi... Thật sự... Không dám nhớ...
※※※ ※※※ ※※※
"Anh, bắt nạt người ta." Lấy lại tinh thần Giang Nguyện lên án nói.
Khương Kỳ ôn nhu ngậm bờ môi cậu, "Ừ, giống Tiểu Nguyện, bắt nạt người ta."
Giang Nguyện nghĩ đến hình ảnh kiều diễm dưới bàn làm, chợt thấy hơi chột dạ, nhưng sau chột dạ lại là cảm giác ngọt ngào mãn nguyện.
Tình yêu không phải chính là như vậy sao?
Anh bắt nạt em, là vì em nguyện ý bị anh bắt nạt.
Mà em bắt nạt anh, cũng vì anh cam tâm tình nguyện.
Danh sách chương