Giang Nguyện vừa định mở cửa phòng làm việc của Khương Kỳ, liền nghe thấy bên trong có tiếng nói của một người đàn ông.
Quay đầu nhìn Sở Yến đang canh giữ ở ngoài cửa, Sở Yến nháy mắt với cậu, ra hiệu cậu có thể đi vào.
Trong phòng làm việc, Tôn Hải nghiến răng nói: "Tôi có thể đưa chứng cứ cho anh, nhưng anh phải bảo đảm sẽ không truy cứu tôi."
Khương Kỳ ngồi sau bàn làm việc, ngón tay đan lại để dưới cằm, dò xét người đàn ông trước mặt, một lúc sau mới cười nhạo mọt tiếng, "Vậy anh đi đi."
Tôn Hải mở to hai mắt, không thể tin vào tai mình, mà một động tác như thế lại động tới vết thương trên mặt gã, rất đau nhưng gã cũng không dám kêu thành tiếng.
Cho đến bây giờ gã cũng không muốn nhớ lại chuyện đã xảy ra ngày hôm ấy.
Gã bước vào cửa quán bar, tìm quản lý, đưa qua một vật hình đầu hổ làm bằng sắt trong tay, "Làm phiền anh, tôi tìm anh Hổ."
Người kia nhìn gã vài lần, trầm ngâm hồi lâu nói: "Mai cậu quay lại."
Tôn Hải nhanh chóng gật đầu, "Phiền anh." Trước khi đi còn kín đáo đưa cho quản lý một xấp tiền.
Quản lý nhíu mày, "Cậu thu lại cẩn thận đi, chúng tôi có quy tắc."
Tôn Hải lắp bắp rời đi, đến khi gã quay trở lại, bị quản lý dẫn theo ra ngoài từ cửa sau, lừa gã rẽ trái rẽ phải vòng vèo một hồi làm gã váng cả đầu, mới đến cánh cửa dẫn vào một khoảng sân.
"Vào thôi." Quản lý ra hiệu cho gã.
Tôn Hải hơi run sợ trong lòng, hối hận vì đã nhận chuyện phiền toái này của Vệ Hân, nhưng tên đã lên dây không thể không bắn ra, chỉ có thể hắng giọng tiếp thêm một chút can đảm cho mình.
Khoảng sân rất sạch sẽ, so với nơi trước đây gã từng tới thì sạch hơn nhiều, không có mùi rượu bia và son phấn, chỉ là cực kỳ an tĩnh, nhưng sự an tĩnh này lại làm cho gã có cảm giác áp lực ập tới trước mặt.
"Anh Hổ?" Cuối cùng Tôn Hải cũng không nhịn được mà gọi người đang chìm trong bóng tối, gã chỉ suy đoán, dù sao thì lần trước anh Hổ cũng không hề lộ diện, chỉ xác nhận miếng sắt trong tay gã, liền rời đi, cùng gã trò chuyện vẫn là thuộc hạ của hắn ta.
Người kia mỉm cười, "Lão Hổ đã biến mất, nhưng miếng sắt này vẫn có thể sử dụng."
"Phù, vẫn có thể sử dụng là được rồi, tôi có mắt mà không thấy núi thái sơn, anh... Xưng hô như thế nào?"
Người kia không trả lời mà hỏi lại: "Lần trước cậu uỷ thác cho lão Hổ làm chuyện gì?"
"Là..." Tôn Hải do dự một hồi, "Trói một người, sau đó dùng cậu ta để dẫn dụ bạn cậu ta, anh yên tâm, không phải là nhân vật gì không thể đụng tới, chỉ là một tiểu minh tinh tuyến mười tám thôi."
Tôn Hải dường như nghe thấy người kia cười nhẹ, người kia chậm rãi đứng lên từ trong bóng tối, Tôn Hải cảm nhận được một cảm giác cực kỳ ngột ngạt, mặc dù mình cũng rất cao, nhưng khí tràng của người kia làm cho gã không nhịn được mà lùi lại mấy bước.
"Không phải là nhân vật gì không thể đụng tới sao?" Người kia nhìn gã lặp lại một lần.
Tôn Hải kiên trì gật đầu, gã đã quen nhìn ngoại hình của minh tinh, phát hiện người đàn ông này cũng không thể dùng từ anh tuấn để hình dung, khí tràng của hắn quá dễ khiến cho người khác bỏ qua tướng mạo của mình, nếu đến ngoại hình, đương nhiên không sánh được với minh tinh, tuổi tác cũng không còn trẻ, nếp nhăn nơi khóe mắt lại làm cho người ta cảm thấy rất có khí vị.
Chỉ đơn giản là nhìn như vậy nhưng tóc gáy của gã lại đột nhiên dựng đứng hết lên, "Tôi... Tôi quấy rầy rồi, hôm khác mời anh ăn cơm." Tôn Hải hoảng sợ quá mà nói lắp.
Người đàn ông lắc đầu, "Nên để tôi mời ngài ăn cơm mới đúng."
Nếu người khác nghe thấy hắn dùng cái này từ "ngài" này hẳn sẽ sợ đến hồn phi phách tán, trừ những người mà hắn tôn kính từ tận đáy lòng, những người bị hắn dùng tới cái từ này đều đã mai danh ẩn tích.
"Thằng bé được ngài chăm sóc, dù sao tôi cũng nên báp đáp lại một, hai mới phải."
Trong đầu Tôn Hải reo lên hồi chuông cảnh báo mãnh liệt, nhưng một giây sau gã đã không thể bước ra khỏi khoảng sân này.
Đau.
Đó là từ duy nhất trong đầu Tôn Hải.
Người đàn ông chỉnh lại những bộ phận đã bị tháo khớp của gã, sau khi gã bị một chậu nước lạnh giội tỉnh, người kia vỗ vỗ trên mặt gã, "Thủ pháp của tôi không tồi đâu, đi nghiệm thương đi, vết thương nhẹ trở lên cứ tới tìm Đàm Vấn tôi."
"Anh... Anh là ai?" Bây giờ Tôn Hải không nhúc nhích được dù chỉ một đầu ngón tay, đương nhiên gã không phải đang hỏi tên, mà là hỏi thân phận.
Đàm Vấn nheo mắt, ánh mắt hướng về phương xa, phủi bụi trên tay, "Không ai cả, chỉ là một người cha... một người chồng bình thường thôi."
"Tôi khuyên cậu, bỏ mấy ý nghĩ đó của mình đi." Tôn Hải vừa gào khóc thảm thiết đã gạt bỏ hoàn toàn ý đồ của gã.
"Còn sức thì tự mình bò về đi." Đàm Vấn đứng dậy chỉ để lại cho gã một bóng lưng.
***
Đó là buổi tối đáng sợ nhất mà Tôn Hải từng trải qua, dường như tất cả những chuyện xấu xa mà gã đã làm đều tìm tới cửa, đợi đến khi trời vừa sáng, gã liền lảo đảo chạy về nhà.
Mà vết thương trên mặt còn không phải do Đàm Vấn ra tay, mà do gã vấp ngã tạo thành vết thương.
Gã đương nhiên không dám báo cảnh sát, gã vừa báo cảnh, những chuyện trước đây gã từng làm cũng phải tính đến, mỗi một chuyện đều không thể cho gã một kết cục tốt đẹp.
Trằn trọc trở mình rất nhiều ngày, gã cẩn thận xâu chuỗi tất cả những thông tin mà mình có, mãi đến tận khi nghe được tin Khương Kỳ và Giang Nguyện là hai anh em, cuối cùng cũng không nhịn được nữa.
Hôm ấy Khương Kỳ nhận được một tin nhắn xa lạ, ngắn gọn một câu —— "Tôn Hải muốn tìm người hại Giang Nguyện, chưa thành."
Anh suy nghĩ một chút, biết đại khái người gửi tin nhắn là ai —— "Cảm ơn vì đã nhắc nhở."
Nhớ lại tin nhắn ngắn kia, Khương Kỳ nhếch khóe miệng, "Tôi biết là Vệ Hân bảo anh làm?"
Nhìn biểu cảm kinh ngạc của Tôn Hải, anh chế giễu nói: "Cho nên, anh còn có thứ gì có thể giao dịch?"
Sự bình thản của kẻ đã nắm được hết thảy mọi thứ trong tay của Khương Kỳ đánh nát phòng tuyến tâm lý cuối cùng của Tôn Hải, "Tôi nói tôi nói! Vệ Hân muốn tìm người cưỡng dâm cậu ta." Ngón tay gã chỉ vào Giang Nguyện vừa đẩy cửa vào.
Giang Nguyện giật mình liếc mắt nhìn Tôn Hải, đi tới Khương Kỳ mặt đầy sương lạnh, động viên nói: "Có thể nâng đẳng cấp lên một chút không? Tôi là một người đàn ông trưởng thành, sao cứ luôn nghĩ đến việc dùng loại thủ đoạn thấp hèn này vậy? Không phải là vì bản thân cậu ta thích bị người ta luân phiên tới, nên mới..." Cậu châm chọc ngướng mày với Tôn Hải.
Tôn Hải trực tiếp ngồi trên mặt đất, lấy ra một cái USB, "Toàn bộ chứng cứ đều ở đây... Vệ Hân là kẻ điên, cùng cậu ta hợp tác sớm muộn gì cũng có ngày xong đời, tôi không muốn."
"Tôi hỏi anh một vấn đề." Giang Nguyện cười híp mắt tung tung USB, "Quan hệ của Vệ Hân và Thịnh Minh rất tốt sao?"
Nhãn thần của Tôn hải hơi mông lung.
Giang Nguyện nhún vai một cái, vứt USB vào ngực gã, "Nếu không phủ nhận vậy là rất tốt rồi, xem ra cũng chẳng có gì bất ngờ, cũng nhờ phúc của Thịnh Minh."
Theo cậu biết, biết bọn họ có quan hệ anh em mà còn có thể gây bất lợi cho họ thì chỉ có Tùy Kiền, mà Tùy Kiền đã sắp không xong, làm chuyện như vậy chỉ có thể là Thịnh Minh. Còn rốt cuộc là Thịnh Minh tuồn tin cho giới truyền thông hay là Vệ Hân, nếu là Vệ Hân thì sao? Vì sao Thịnh Minh lại muốn cung cấp tin tức cho Vệ Hân? Chuyện này không quan trọng, biết ngọn nguồn là được.
"Cậu không cần?"
Giang Nguyện thay Khương Kỳ trả lời câu hỏi này, "Tôi sẽ không bảo vệ anh, Khương thị không thể lưu lại người như anh." Cậu sẽ không để Khương Kỳ vì cậu mà thỏa hiệp như vậy.
"Về phần cái USB này." Giang Nguyện mỉm cười, "Anh nói Vệ Hân là kẻ điên, vậy anh đoán xem nếu cậu ta biết đến anh đưa cho chúng tôi cái USB này, cậu ta sẽ làm gì?"
Tôn Hải nhìn cậu chằm chằm, lẩm bẩm: "Cậu... là ác ma."
Ngay lúc đóng cửa, Tôn Hải dường như nghe thấy giọng Giang Nguyện làm nũng, "Anh, thời tiết nóng quá, tủ lạnh nhỏ bên ngoài trống trơn hết rồi, có phải anh ăn trộm kem không thế? Cho em nếm thử đi..."
Tôn Hải vừa ngẩng đầu thì nhìn thấy Tề Ngụy.
"Anh tới làm gì?" Tôn Hải kiên cường chống đỡ một hơi.
Tề Ngụy cười cười, "Đương nhiên là đưa anh xuống."
Tôn Hải chỉ nghĩ Khương Kỳ không yên tâm để gã chạy loạn, trong đầu đang tính toán làm thế nào để tiếp tục sống sót, đột nhiên nghĩ tới sư đệ của mình là người đại diện của Thịnh Minh, Thịnh Minh hiện giờ vì quan hệ với Tùy Kiền mà nghiễm nhiên trở thành người quản lý công ty, tuy không biết Tùy Kiền lên cơn điên gì, nhưng có phải đó cũng là một biện pháp?
Trái lo phải nghĩ, lại cảm thấy không ổn thỏa, khi gã đi tới cửa công ty, Tề Ngụy vẫn không rời đi, mà giơ tay giúp gã bắt taxi, Tôn Hải còn đang kinh ngạc với sự ân cần của Tề Ngụy, một giây sau toàn thân chỉ còn lại sự sợ hãi ——
"Đúng rồi, hôm nay Vệ Hân chụp poster quảng cáo ở công ty."
***
Tề Ngụy vừa định quay về văn phòng, một chiếc ô tô màu đen đã dừng ở trước mặt hắn, cánh cửa tự động mở ra.
"Anh có cần phải thần bí như vậy không, trông cứ như tôi bị bắt cóc ấy." Tề Ngụy bất đắc dĩ ngồi bên cạnh người đàn ông.
Nguyên Mạc cười khẽ, ngậm lấy môi dưới của hắn, "Ngọt thật, lén ăn gì thế?"
Tề Ngụy, người đã quét sạch tủ lạnh bên ngoài phòng làm việc của Khương Kỳ, mặt dày phủ nhận nói: "Tôi là một người đàn ông trưởng thành chín chắn, chưa bao giờ ăn kem." Hồn nhiên không biết bản thân đã tự bán mình đi không còn chừa chút gì.
Nguyên Mạc không vạch trần chỉ số thông minh cứ đến trước mặt mình là lại thành số âm của hắn, ẩn ý, "Em có trưởng thành chín chắn hay không đương nhiên là tôi biết."
Tai Tề Ngụy đỏ hết lên, Nguyên Mạc lại càng vô sỉ hơn nói: "Nếu không ăn gì thì chắc là tôi nếm sai rồi, để tôi nếm thử lại mấy lần nữa xem."
Trong buồng xe kín mít chỉ còn dư lại tiếng thở dốc ngày càng nặng nề và tiếng nước triền miên, cuối cùng Nguyên Mạc cũng chịu buông tha cho hắn, chưa đã thèm nói: "Tiểu mập ngọt quá."
"Ông đây không ngọt!" Một lúc sau mới phản ứng lại, "Anh gọi ai là tiểu mập?"
"My husband*." Khóe miệng Nguyên Mạc vương ý cười.
*Chồng tôi, raw viết tiếng Anh nên mình để nguyên
Trong giây lát Tề Ngụy gạt bỏ nguyên tắc, đỏ mặt nói: "Thế... Thế thì anh cứ gọi đi."
Nguyên Mạc bật cười, nói chung là vẫn học chưa đủ khôn, bạn đời của chồng, không nhất định phải là vợ, mà có thể là một người chồng khác nha.
Hai người trò chuyện một lúc, Nguyên Mạc hơi ngạc nhiên, "Nếu Khương Kỳ biết chuyện Vệ Hân cướp vai diễn của Giang Nguyện, hơn nữa chuyện quán bar lần trước cũng bóng dáng Vệ Hân, thì sao còn muốn tiếp tục ký hợp đồng với Vệ Hân?"
Tề Ngụy chớp mắt, nhìn chằm chằm Nguyên Mạc một lát, không yên lòng nói: "Anh không được học theo cậu ta đâu đấy."
Nguyên Mạc gật đầu.
"Ai đắc tội cậu ta thật quá thảm." Nhưng dù sao thì Tề Ngụy cũng cảm thấy rất hả giận, "Nguyên văn lời của Khương Kỳ lúc đó là —— người xấu đương nhiên là phải đặt dưới mí mắt mình mới yên tâm."
Nguyên Mạc như có điều gì suy nghĩ gật đầu, trước đây Khương Kỳ từng đề cử với anh bảo phải đọc thật kỹ Binh pháp Tôn Tử, Tam Quốc Diễn Nghĩa và Hậu Hắc Học.
***
Vệ Hân đã có một quãng thời gian không tốt chút nào, từ khi cậu ta biết Tề Ngụy đưa Tôn Hải ra cửa công ty, ngày hôm sau trong cuộc họp lại điểm danh biểu dương gã. Cậu ta liền biết mọi chuyện đã vượt khỏi tầm kiểm soát của mình.
Người khác đều nói là Tôn Hải được trọng dụng, Vệ Hân theo đó cũng có thể bước thêm một bậc thang, nhưng Vệ Hân biết, chuyện đó không có khả năng.
Mãi đến tận khi cậu ta liên tục cố tình khiêu khích Tôn Hải, mới biết được trên tay gã vậy mà còn lưu trữ chứng cứ buộc tội cậu ta.
Vệ Hân mỉm cười trước gương, mặc trên người bộ quần áo quyến rũ nhất, có thể dễ dàng khơi dậy ý muốn bảo hộ của đàn ông.
...
"Anh Hải, nào, uống rượu đi, Sao anh lại thuê căn hộ mới thế? Bảo sao hồi trước tôi không tìm được anh."
Tôn Hải chỉ dám ở nhà gặp cậu ta, gã lo vừa ra khởi cửa sẽ bị người đánh lén, loại chuyện này Vệ Hân đã làm quá nhiều. Nhưng gã cũng không dám không gặp, thời điểm như thế này gã mà không gặp Vệ Hân nhất định sẽ nghĩ đến chuyện gã đã quy hàng.
"Anh Hải à, thực ra chúng ta bây giờ cũng không tồi, tôi nghĩ, Giang Nguyện bên kia cũng đừng cứng đối cứng với cậu ta."
Tôn Hải lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn không dám uống rượu của cậu ta, chỉ ăn đồ ăn mình đã chuẩn bị, "Tôi không có ý định làm nữa."
"Vậy anh Hải không định dẫn dắt tôi nữa sao?" Đũa của Vệ Hân rơi xuống.
"Cậu cũng không cần tôi dẫn dắt nữa." Tôn Hải cười khổ nói, "Tôi cũng kiếm đủ tiền rồi, bây giờ muốn tìm vợ sinh con."
"Phải không?" Khi Tôn Hải đứng dậy đi lấy đũa Vệ Hân đi theo, một tay ôm cổ gã, hơi thở ám muội đánh vào gáy gã, động tác của Tôn Hải dừng một chút, gã nam nữ đều ăn, nhưng Vệ Hân là hoa có độc, gã nào dám hái nữa, nhỡ bị quay video lại thì thực sự sẽ không thoát nổi.
"Tôi đã không giúp gì được cậu nữa."
"Anh còn có thể giúp tôi một chuyện." Con dao trên tay Vệ Hân rạch chỗ khí quản của gã, máu chảy ra thành dòng. Chân Tôn Hải mềm nhũn, ngã trên mặt đất, một tay cố gắng mò túi quần.
"Có phải anh vẫn muốn báo cảnh sát không? Tôi hiểu anh, anh chưa bao giờ để điện thoại di động đặt trong túi, nhưng hôm nay, anh lại cố tình làm như vậy." Vệ Hân rút điện thoại di động rút ra bỏ vào trong tay gã, "Anh báo cảnh sát đi."
Tôn Hải chỉ có thể phát ra tiếng thở, một tay bưng cổ, một tay tốn công bấm điện thoại di động.
Vệ Hân nhìn số 110 được nhấn, ngay trong giây lát thông máy lập tức nhấn ngắt cuộc gọi ngay trước mặt gã.
Tôn Hải đã không có khí lực ngăn cản cậu ta.
Vệ Hân cười lạnh, "Hôm ấy tôi nhìn thấy một lệnh truy nã, có một phạm nhân trốn trại, tôi đi thăm dò một chút, người mà gã ta giết lúc trước là do bị cắt yết hầu mà chết."
Nhưng giấc mộng đẹp của gã chỉ giằng co được mấy phút, Vệ Hân đang thưởng thức dáng vẻ lúc hấp hối của Tôn Hải thì bị cảnh sát vọt vào cửa phòng ấn ngã xuống đất, đi theo còn có xe cứu thương.
"Không phải tôi, không phải tôi, khi tôi tới gã đã như vậy rồi!" Vệ Hân giãy dụa, "Là gã hãm hại tôi!" Lúc này đây toàn bộ kỹ năng diễn xuất và khả năng tự bao biện lại có vẻ vô lực và tái nhợt, cậu ta bị cảnh sát còng tay lại, đưa vào xe cảnh sát.
"Đội trưởng Lý, may mà người bị hại báo cảnh sát, căn hộ mới thuê ở phụ cận, nếu không thì chưa chắc đã kịp, cũng may là anh gọi xe cứu thương, không thì thực sự không thể tới kịp mất."
"Trước tiên khám nghiệm hiện trường đã, về còn phải viết báo cáo đấy." Lý Tiếu Nhiên hơi đau đầu, tuy cái người tên Tôn Hải này mấy ngày trước đã báo cảnh sát, nói nếu như gã chết thì nhất định là do một người tên là Vệ Hân hại, nhưng hỏi thêm nữa thì gã lại kiên quyết không chịu nói, dựa theo quy tắc, tình huống như thế không thể lập án.
Nhưng Lý Tiếu Nhiên vẫn không yên lòng, nói với bên tổng đài của cục cảnh sát nếu số điện thoại này gọi đến thì trực tiếp chuyển tới điện thoại di động của hắn.
Nửa giờ sau, Lý Tiếu Nhiên nhận được tin, nói mạng Tôn Hải được cứu.
Cuối cùng hắn cũng thở phào nhẹ nhõm, nhìn tin nhắn người nào đó hỏi hắn có về ăn cơm không, không nhịn được mà xoa bóp thái dương, —— "Nhờ phúc của anh, giờ tôi bận muốn điên rồi."
Nhìn emoji oan ức Chu Thành gửi tới, thấy hơi buồn cười, tiếp tục gõ lên bàn phím —— "Chờ vụ án này kết thúc, tôi có thể nghỉ phép năm, đi đâu cũng được."
Hắn nghĩ, cái người kia hẳn sẽ vui lắm nhỉ?"
***
Nửa tháng sau, nghi thức khai trương được cử hành đúng hạn, còn việc một nghệ sĩ dưới trướng bị bắt vào đồn cảnh sát, mà người đại diện của cậu ta thì nhập viện, cũng không có ảnh hưởng đến chuyện gì, ngược lại Khương Kỳ trực tiếp tỏ rõ thái độ, quốc có quốc pháp, Khương thị tuyệt đối phối hợp điều tra, chắc chắn sẽ không bao che vết nhơ của nghệ sĩ.
Thái độ thẳng thắn dứt khoát lại là nhận được sự tán thưởng của không ít người.
Dù sao thì trong mắt bọn họ, Vệ Hân cũng coi như là một cây rụng tiền có thể kiếm không ít của Khương thị.
"Sao thế?" Khương Kỳ nhìn dáng vẻ Giang Nguyện dường như không được vui lắm.
"Vệ Hân thực sự đến bước đường cùng rồi." Giang Nguyện cảm thấy đi đến nước này hoàn toàn là do Vệ Hân gieo gió gặt bão, mấy tấm ảnh trên tay cậu là do Hứa Uyển đưa cho cậu, "Mẹ nói, trước đó bọn họ nhận được mấy tấm ảnh, sợ ảnh hưởng đến chúng ta nên vẫn chưa nói."
Khương Kỳ nhận lấy nhìn một chút, bên trong xấp ảnh đều là những tấm hình thân mật của anh và Giang Nguyện, nhưng nhìn ra được có không ít là do cắt ghép, chí ít thì Khương Kỳ rất hiếm khi hôn môi với Giang Nguyện ở bên ngoài, nếu đặt trước mặt giới truyền thông thì có lẽ là không đáng chú ý, nhưng gửi cho cha mẹ anh, lại thực sự là biện pháp tốt.
"Quả thực là thủ đoạn thâm độc." Giang Nguyện cảm khái nói.
Khương Kỳ trực tiếp ném mất tấm ảnh vào trong máy cắt giấy, dẫn Giang Nguyện đi tới bên cửa sổ sát đất, "Căng thẳng sao?"
Giang Nguyện cúi đầu nhìn phóng viên vây quanh bốn phía Công ty giải trí Khương thị, ngẩng đầu hôn lên cằm Khương Kỳ, "Không căng thẳng."
"Có anh ở đây, không căng thẳng nữa."
Công ty giải trí Khương thị được xây rất cao, gần như ở khu vực trung tâm của thành phố, giọng nói Khương Kỳ rất thấp, tựa như lời cam kết lại tựa như chỉ là một câu nói bình thường —— "Tiểu Nguyện, sau này chúng ta sẽ trói chặt bên nhau."
Anh bỏ ra nhiều thời gian như vậy, cuối cùng cũng phân tán hết số vốn từ Khương gia, hiện giờ công ty này là của anh, sau ngày hôm nay cũng sẽ là của Giang Nguyện.
Giang Nguyện nắm chặt ngón tay Khương Kỳ, lòng bàn tay sát lòng bàn tay, tựa như để Khương Kỳ cảm nhận được sự kiên trì của mình, "Cho dù anh không chịu, em cũng sẽ đuổi theo." Như Khương Kỳ chạy trốn bảy năm, cậu đuổi theo bỏ ra bảy tháng phá vỡ hoàn toàn tâm phòng bị của Khương Kỳ.
Cho dù không phải bảy tháng, mà là bảy năm, mười bảy năm cậu cũng sẽ không bỏ qua.
Đó là tia nắng mặt trời đầu tiên chiếu rọi vào cuộc đời cậu.
Anh trai của cậu, người yêu của cậu, ánh sáng của cậu.
...
Khi dải lụa đỏ được giật xuống, toàn thể khách mời ở hiện trường đều im lặng, nửa khắc sau tiếng vỗ tay vang lên như sấm động, mà Hứa Uyển lại đỏ cả vành mắt, ngay cả Khương Mục Hải cũng thất thố trong giây lát.
"Bọn nhỏ lớn rồi." Hứa Uyển nhìn hai đứa con trai đang đứng cạnh nhau.
Khương Mục Hải một lần thừa nhận Khương Kỳ thực sự rất giống mình, thoải mái mà cười nói: "Phải, chúng ta cũng coi như đã trút bỏ được gánh nặng, chúng nó sẽ làm tốt thôi."
Trên tấm bảng hiệu mới dưới dải lụa đỏ là bốn chữ lớn rực rỡ đến lóa mắt—— Kỳ Nguyện Tinh Đồ.
"Kỳ nguyện tinh quang rực rỡ, kỳ nguyện hành trình phía trước có bạn đồng hành."
—— chính văn END——
Giải thích câu cuối 1 chút:
Vế đầu: Kỳ Nguyện là ghép tên Khương Kỳ - Giang Nguyện, "kỳ nguyện" còn có nghĩa là lời cầu nguyện, lời khẩn cầu, hi vọng; cụm "tinh quang rực rỡ" nguyên gốc là "tinh quang tập tập" - là những ánh sao sáng lung linh, những ánh sao tỏa sáng, rực rỡ.
Vế sau cũng có thể hiểu theo hướng khác nhau, là hành trình phía trước của Kỳ Nguyện sẽ luôn có đối phương cùng đồng hành, hi vọng hành trình phía trước sẽ có em/có anh cùng đồng hành, là lời nói với khách khứa hi vọng hành trình phía trước của công ty sẽ có sự đồng hành của mọi người
Mình thấy cả hai vế đều có thể hiểu theo mấy nghĩa khác nhau nên không edit thuần Việt hết.
Quay đầu nhìn Sở Yến đang canh giữ ở ngoài cửa, Sở Yến nháy mắt với cậu, ra hiệu cậu có thể đi vào.
Trong phòng làm việc, Tôn Hải nghiến răng nói: "Tôi có thể đưa chứng cứ cho anh, nhưng anh phải bảo đảm sẽ không truy cứu tôi."
Khương Kỳ ngồi sau bàn làm việc, ngón tay đan lại để dưới cằm, dò xét người đàn ông trước mặt, một lúc sau mới cười nhạo mọt tiếng, "Vậy anh đi đi."
Tôn Hải mở to hai mắt, không thể tin vào tai mình, mà một động tác như thế lại động tới vết thương trên mặt gã, rất đau nhưng gã cũng không dám kêu thành tiếng.
Cho đến bây giờ gã cũng không muốn nhớ lại chuyện đã xảy ra ngày hôm ấy.
Gã bước vào cửa quán bar, tìm quản lý, đưa qua một vật hình đầu hổ làm bằng sắt trong tay, "Làm phiền anh, tôi tìm anh Hổ."
Người kia nhìn gã vài lần, trầm ngâm hồi lâu nói: "Mai cậu quay lại."
Tôn Hải nhanh chóng gật đầu, "Phiền anh." Trước khi đi còn kín đáo đưa cho quản lý một xấp tiền.
Quản lý nhíu mày, "Cậu thu lại cẩn thận đi, chúng tôi có quy tắc."
Tôn Hải lắp bắp rời đi, đến khi gã quay trở lại, bị quản lý dẫn theo ra ngoài từ cửa sau, lừa gã rẽ trái rẽ phải vòng vèo một hồi làm gã váng cả đầu, mới đến cánh cửa dẫn vào một khoảng sân.
"Vào thôi." Quản lý ra hiệu cho gã.
Tôn Hải hơi run sợ trong lòng, hối hận vì đã nhận chuyện phiền toái này của Vệ Hân, nhưng tên đã lên dây không thể không bắn ra, chỉ có thể hắng giọng tiếp thêm một chút can đảm cho mình.
Khoảng sân rất sạch sẽ, so với nơi trước đây gã từng tới thì sạch hơn nhiều, không có mùi rượu bia và son phấn, chỉ là cực kỳ an tĩnh, nhưng sự an tĩnh này lại làm cho gã có cảm giác áp lực ập tới trước mặt.
"Anh Hổ?" Cuối cùng Tôn Hải cũng không nhịn được mà gọi người đang chìm trong bóng tối, gã chỉ suy đoán, dù sao thì lần trước anh Hổ cũng không hề lộ diện, chỉ xác nhận miếng sắt trong tay gã, liền rời đi, cùng gã trò chuyện vẫn là thuộc hạ của hắn ta.
Người kia mỉm cười, "Lão Hổ đã biến mất, nhưng miếng sắt này vẫn có thể sử dụng."
"Phù, vẫn có thể sử dụng là được rồi, tôi có mắt mà không thấy núi thái sơn, anh... Xưng hô như thế nào?"
Người kia không trả lời mà hỏi lại: "Lần trước cậu uỷ thác cho lão Hổ làm chuyện gì?"
"Là..." Tôn Hải do dự một hồi, "Trói một người, sau đó dùng cậu ta để dẫn dụ bạn cậu ta, anh yên tâm, không phải là nhân vật gì không thể đụng tới, chỉ là một tiểu minh tinh tuyến mười tám thôi."
Tôn Hải dường như nghe thấy người kia cười nhẹ, người kia chậm rãi đứng lên từ trong bóng tối, Tôn Hải cảm nhận được một cảm giác cực kỳ ngột ngạt, mặc dù mình cũng rất cao, nhưng khí tràng của người kia làm cho gã không nhịn được mà lùi lại mấy bước.
"Không phải là nhân vật gì không thể đụng tới sao?" Người kia nhìn gã lặp lại một lần.
Tôn Hải kiên trì gật đầu, gã đã quen nhìn ngoại hình của minh tinh, phát hiện người đàn ông này cũng không thể dùng từ anh tuấn để hình dung, khí tràng của hắn quá dễ khiến cho người khác bỏ qua tướng mạo của mình, nếu đến ngoại hình, đương nhiên không sánh được với minh tinh, tuổi tác cũng không còn trẻ, nếp nhăn nơi khóe mắt lại làm cho người ta cảm thấy rất có khí vị.
Chỉ đơn giản là nhìn như vậy nhưng tóc gáy của gã lại đột nhiên dựng đứng hết lên, "Tôi... Tôi quấy rầy rồi, hôm khác mời anh ăn cơm." Tôn Hải hoảng sợ quá mà nói lắp.
Người đàn ông lắc đầu, "Nên để tôi mời ngài ăn cơm mới đúng."
Nếu người khác nghe thấy hắn dùng cái này từ "ngài" này hẳn sẽ sợ đến hồn phi phách tán, trừ những người mà hắn tôn kính từ tận đáy lòng, những người bị hắn dùng tới cái từ này đều đã mai danh ẩn tích.
"Thằng bé được ngài chăm sóc, dù sao tôi cũng nên báp đáp lại một, hai mới phải."
Trong đầu Tôn Hải reo lên hồi chuông cảnh báo mãnh liệt, nhưng một giây sau gã đã không thể bước ra khỏi khoảng sân này.
Đau.
Đó là từ duy nhất trong đầu Tôn Hải.
Người đàn ông chỉnh lại những bộ phận đã bị tháo khớp của gã, sau khi gã bị một chậu nước lạnh giội tỉnh, người kia vỗ vỗ trên mặt gã, "Thủ pháp của tôi không tồi đâu, đi nghiệm thương đi, vết thương nhẹ trở lên cứ tới tìm Đàm Vấn tôi."
"Anh... Anh là ai?" Bây giờ Tôn Hải không nhúc nhích được dù chỉ một đầu ngón tay, đương nhiên gã không phải đang hỏi tên, mà là hỏi thân phận.
Đàm Vấn nheo mắt, ánh mắt hướng về phương xa, phủi bụi trên tay, "Không ai cả, chỉ là một người cha... một người chồng bình thường thôi."
"Tôi khuyên cậu, bỏ mấy ý nghĩ đó của mình đi." Tôn Hải vừa gào khóc thảm thiết đã gạt bỏ hoàn toàn ý đồ của gã.
"Còn sức thì tự mình bò về đi." Đàm Vấn đứng dậy chỉ để lại cho gã một bóng lưng.
***
Đó là buổi tối đáng sợ nhất mà Tôn Hải từng trải qua, dường như tất cả những chuyện xấu xa mà gã đã làm đều tìm tới cửa, đợi đến khi trời vừa sáng, gã liền lảo đảo chạy về nhà.
Mà vết thương trên mặt còn không phải do Đàm Vấn ra tay, mà do gã vấp ngã tạo thành vết thương.
Gã đương nhiên không dám báo cảnh sát, gã vừa báo cảnh, những chuyện trước đây gã từng làm cũng phải tính đến, mỗi một chuyện đều không thể cho gã một kết cục tốt đẹp.
Trằn trọc trở mình rất nhiều ngày, gã cẩn thận xâu chuỗi tất cả những thông tin mà mình có, mãi đến tận khi nghe được tin Khương Kỳ và Giang Nguyện là hai anh em, cuối cùng cũng không nhịn được nữa.
Hôm ấy Khương Kỳ nhận được một tin nhắn xa lạ, ngắn gọn một câu —— "Tôn Hải muốn tìm người hại Giang Nguyện, chưa thành."
Anh suy nghĩ một chút, biết đại khái người gửi tin nhắn là ai —— "Cảm ơn vì đã nhắc nhở."
Nhớ lại tin nhắn ngắn kia, Khương Kỳ nhếch khóe miệng, "Tôi biết là Vệ Hân bảo anh làm?"
Nhìn biểu cảm kinh ngạc của Tôn Hải, anh chế giễu nói: "Cho nên, anh còn có thứ gì có thể giao dịch?"
Sự bình thản của kẻ đã nắm được hết thảy mọi thứ trong tay của Khương Kỳ đánh nát phòng tuyến tâm lý cuối cùng của Tôn Hải, "Tôi nói tôi nói! Vệ Hân muốn tìm người cưỡng dâm cậu ta." Ngón tay gã chỉ vào Giang Nguyện vừa đẩy cửa vào.
Giang Nguyện giật mình liếc mắt nhìn Tôn Hải, đi tới Khương Kỳ mặt đầy sương lạnh, động viên nói: "Có thể nâng đẳng cấp lên một chút không? Tôi là một người đàn ông trưởng thành, sao cứ luôn nghĩ đến việc dùng loại thủ đoạn thấp hèn này vậy? Không phải là vì bản thân cậu ta thích bị người ta luân phiên tới, nên mới..." Cậu châm chọc ngướng mày với Tôn Hải.
Tôn Hải trực tiếp ngồi trên mặt đất, lấy ra một cái USB, "Toàn bộ chứng cứ đều ở đây... Vệ Hân là kẻ điên, cùng cậu ta hợp tác sớm muộn gì cũng có ngày xong đời, tôi không muốn."
"Tôi hỏi anh một vấn đề." Giang Nguyện cười híp mắt tung tung USB, "Quan hệ của Vệ Hân và Thịnh Minh rất tốt sao?"
Nhãn thần của Tôn hải hơi mông lung.
Giang Nguyện nhún vai một cái, vứt USB vào ngực gã, "Nếu không phủ nhận vậy là rất tốt rồi, xem ra cũng chẳng có gì bất ngờ, cũng nhờ phúc của Thịnh Minh."
Theo cậu biết, biết bọn họ có quan hệ anh em mà còn có thể gây bất lợi cho họ thì chỉ có Tùy Kiền, mà Tùy Kiền đã sắp không xong, làm chuyện như vậy chỉ có thể là Thịnh Minh. Còn rốt cuộc là Thịnh Minh tuồn tin cho giới truyền thông hay là Vệ Hân, nếu là Vệ Hân thì sao? Vì sao Thịnh Minh lại muốn cung cấp tin tức cho Vệ Hân? Chuyện này không quan trọng, biết ngọn nguồn là được.
"Cậu không cần?"
Giang Nguyện thay Khương Kỳ trả lời câu hỏi này, "Tôi sẽ không bảo vệ anh, Khương thị không thể lưu lại người như anh." Cậu sẽ không để Khương Kỳ vì cậu mà thỏa hiệp như vậy.
"Về phần cái USB này." Giang Nguyện mỉm cười, "Anh nói Vệ Hân là kẻ điên, vậy anh đoán xem nếu cậu ta biết đến anh đưa cho chúng tôi cái USB này, cậu ta sẽ làm gì?"
Tôn Hải nhìn cậu chằm chằm, lẩm bẩm: "Cậu... là ác ma."
Ngay lúc đóng cửa, Tôn Hải dường như nghe thấy giọng Giang Nguyện làm nũng, "Anh, thời tiết nóng quá, tủ lạnh nhỏ bên ngoài trống trơn hết rồi, có phải anh ăn trộm kem không thế? Cho em nếm thử đi..."
Tôn Hải vừa ngẩng đầu thì nhìn thấy Tề Ngụy.
"Anh tới làm gì?" Tôn Hải kiên cường chống đỡ một hơi.
Tề Ngụy cười cười, "Đương nhiên là đưa anh xuống."
Tôn Hải chỉ nghĩ Khương Kỳ không yên tâm để gã chạy loạn, trong đầu đang tính toán làm thế nào để tiếp tục sống sót, đột nhiên nghĩ tới sư đệ của mình là người đại diện của Thịnh Minh, Thịnh Minh hiện giờ vì quan hệ với Tùy Kiền mà nghiễm nhiên trở thành người quản lý công ty, tuy không biết Tùy Kiền lên cơn điên gì, nhưng có phải đó cũng là một biện pháp?
Trái lo phải nghĩ, lại cảm thấy không ổn thỏa, khi gã đi tới cửa công ty, Tề Ngụy vẫn không rời đi, mà giơ tay giúp gã bắt taxi, Tôn Hải còn đang kinh ngạc với sự ân cần của Tề Ngụy, một giây sau toàn thân chỉ còn lại sự sợ hãi ——
"Đúng rồi, hôm nay Vệ Hân chụp poster quảng cáo ở công ty."
***
Tề Ngụy vừa định quay về văn phòng, một chiếc ô tô màu đen đã dừng ở trước mặt hắn, cánh cửa tự động mở ra.
"Anh có cần phải thần bí như vậy không, trông cứ như tôi bị bắt cóc ấy." Tề Ngụy bất đắc dĩ ngồi bên cạnh người đàn ông.
Nguyên Mạc cười khẽ, ngậm lấy môi dưới của hắn, "Ngọt thật, lén ăn gì thế?"
Tề Ngụy, người đã quét sạch tủ lạnh bên ngoài phòng làm việc của Khương Kỳ, mặt dày phủ nhận nói: "Tôi là một người đàn ông trưởng thành chín chắn, chưa bao giờ ăn kem." Hồn nhiên không biết bản thân đã tự bán mình đi không còn chừa chút gì.
Nguyên Mạc không vạch trần chỉ số thông minh cứ đến trước mặt mình là lại thành số âm của hắn, ẩn ý, "Em có trưởng thành chín chắn hay không đương nhiên là tôi biết."
Tai Tề Ngụy đỏ hết lên, Nguyên Mạc lại càng vô sỉ hơn nói: "Nếu không ăn gì thì chắc là tôi nếm sai rồi, để tôi nếm thử lại mấy lần nữa xem."
Trong buồng xe kín mít chỉ còn dư lại tiếng thở dốc ngày càng nặng nề và tiếng nước triền miên, cuối cùng Nguyên Mạc cũng chịu buông tha cho hắn, chưa đã thèm nói: "Tiểu mập ngọt quá."
"Ông đây không ngọt!" Một lúc sau mới phản ứng lại, "Anh gọi ai là tiểu mập?"
"My husband*." Khóe miệng Nguyên Mạc vương ý cười.
*Chồng tôi, raw viết tiếng Anh nên mình để nguyên
Trong giây lát Tề Ngụy gạt bỏ nguyên tắc, đỏ mặt nói: "Thế... Thế thì anh cứ gọi đi."
Nguyên Mạc bật cười, nói chung là vẫn học chưa đủ khôn, bạn đời của chồng, không nhất định phải là vợ, mà có thể là một người chồng khác nha.
Hai người trò chuyện một lúc, Nguyên Mạc hơi ngạc nhiên, "Nếu Khương Kỳ biết chuyện Vệ Hân cướp vai diễn của Giang Nguyện, hơn nữa chuyện quán bar lần trước cũng bóng dáng Vệ Hân, thì sao còn muốn tiếp tục ký hợp đồng với Vệ Hân?"
Tề Ngụy chớp mắt, nhìn chằm chằm Nguyên Mạc một lát, không yên lòng nói: "Anh không được học theo cậu ta đâu đấy."
Nguyên Mạc gật đầu.
"Ai đắc tội cậu ta thật quá thảm." Nhưng dù sao thì Tề Ngụy cũng cảm thấy rất hả giận, "Nguyên văn lời của Khương Kỳ lúc đó là —— người xấu đương nhiên là phải đặt dưới mí mắt mình mới yên tâm."
Nguyên Mạc như có điều gì suy nghĩ gật đầu, trước đây Khương Kỳ từng đề cử với anh bảo phải đọc thật kỹ Binh pháp Tôn Tử, Tam Quốc Diễn Nghĩa và Hậu Hắc Học.
***
Vệ Hân đã có một quãng thời gian không tốt chút nào, từ khi cậu ta biết Tề Ngụy đưa Tôn Hải ra cửa công ty, ngày hôm sau trong cuộc họp lại điểm danh biểu dương gã. Cậu ta liền biết mọi chuyện đã vượt khỏi tầm kiểm soát của mình.
Người khác đều nói là Tôn Hải được trọng dụng, Vệ Hân theo đó cũng có thể bước thêm một bậc thang, nhưng Vệ Hân biết, chuyện đó không có khả năng.
Mãi đến tận khi cậu ta liên tục cố tình khiêu khích Tôn Hải, mới biết được trên tay gã vậy mà còn lưu trữ chứng cứ buộc tội cậu ta.
Vệ Hân mỉm cười trước gương, mặc trên người bộ quần áo quyến rũ nhất, có thể dễ dàng khơi dậy ý muốn bảo hộ của đàn ông.
...
"Anh Hải, nào, uống rượu đi, Sao anh lại thuê căn hộ mới thế? Bảo sao hồi trước tôi không tìm được anh."
Tôn Hải chỉ dám ở nhà gặp cậu ta, gã lo vừa ra khởi cửa sẽ bị người đánh lén, loại chuyện này Vệ Hân đã làm quá nhiều. Nhưng gã cũng không dám không gặp, thời điểm như thế này gã mà không gặp Vệ Hân nhất định sẽ nghĩ đến chuyện gã đã quy hàng.
"Anh Hải à, thực ra chúng ta bây giờ cũng không tồi, tôi nghĩ, Giang Nguyện bên kia cũng đừng cứng đối cứng với cậu ta."
Tôn Hải lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn không dám uống rượu của cậu ta, chỉ ăn đồ ăn mình đã chuẩn bị, "Tôi không có ý định làm nữa."
"Vậy anh Hải không định dẫn dắt tôi nữa sao?" Đũa của Vệ Hân rơi xuống.
"Cậu cũng không cần tôi dẫn dắt nữa." Tôn Hải cười khổ nói, "Tôi cũng kiếm đủ tiền rồi, bây giờ muốn tìm vợ sinh con."
"Phải không?" Khi Tôn Hải đứng dậy đi lấy đũa Vệ Hân đi theo, một tay ôm cổ gã, hơi thở ám muội đánh vào gáy gã, động tác của Tôn Hải dừng một chút, gã nam nữ đều ăn, nhưng Vệ Hân là hoa có độc, gã nào dám hái nữa, nhỡ bị quay video lại thì thực sự sẽ không thoát nổi.
"Tôi đã không giúp gì được cậu nữa."
"Anh còn có thể giúp tôi một chuyện." Con dao trên tay Vệ Hân rạch chỗ khí quản của gã, máu chảy ra thành dòng. Chân Tôn Hải mềm nhũn, ngã trên mặt đất, một tay cố gắng mò túi quần.
"Có phải anh vẫn muốn báo cảnh sát không? Tôi hiểu anh, anh chưa bao giờ để điện thoại di động đặt trong túi, nhưng hôm nay, anh lại cố tình làm như vậy." Vệ Hân rút điện thoại di động rút ra bỏ vào trong tay gã, "Anh báo cảnh sát đi."
Tôn Hải chỉ có thể phát ra tiếng thở, một tay bưng cổ, một tay tốn công bấm điện thoại di động.
Vệ Hân nhìn số 110 được nhấn, ngay trong giây lát thông máy lập tức nhấn ngắt cuộc gọi ngay trước mặt gã.
Tôn Hải đã không có khí lực ngăn cản cậu ta.
Vệ Hân cười lạnh, "Hôm ấy tôi nhìn thấy một lệnh truy nã, có một phạm nhân trốn trại, tôi đi thăm dò một chút, người mà gã ta giết lúc trước là do bị cắt yết hầu mà chết."
Nhưng giấc mộng đẹp của gã chỉ giằng co được mấy phút, Vệ Hân đang thưởng thức dáng vẻ lúc hấp hối của Tôn Hải thì bị cảnh sát vọt vào cửa phòng ấn ngã xuống đất, đi theo còn có xe cứu thương.
"Không phải tôi, không phải tôi, khi tôi tới gã đã như vậy rồi!" Vệ Hân giãy dụa, "Là gã hãm hại tôi!" Lúc này đây toàn bộ kỹ năng diễn xuất và khả năng tự bao biện lại có vẻ vô lực và tái nhợt, cậu ta bị cảnh sát còng tay lại, đưa vào xe cảnh sát.
"Đội trưởng Lý, may mà người bị hại báo cảnh sát, căn hộ mới thuê ở phụ cận, nếu không thì chưa chắc đã kịp, cũng may là anh gọi xe cứu thương, không thì thực sự không thể tới kịp mất."
"Trước tiên khám nghiệm hiện trường đã, về còn phải viết báo cáo đấy." Lý Tiếu Nhiên hơi đau đầu, tuy cái người tên Tôn Hải này mấy ngày trước đã báo cảnh sát, nói nếu như gã chết thì nhất định là do một người tên là Vệ Hân hại, nhưng hỏi thêm nữa thì gã lại kiên quyết không chịu nói, dựa theo quy tắc, tình huống như thế không thể lập án.
Nhưng Lý Tiếu Nhiên vẫn không yên lòng, nói với bên tổng đài của cục cảnh sát nếu số điện thoại này gọi đến thì trực tiếp chuyển tới điện thoại di động của hắn.
Nửa giờ sau, Lý Tiếu Nhiên nhận được tin, nói mạng Tôn Hải được cứu.
Cuối cùng hắn cũng thở phào nhẹ nhõm, nhìn tin nhắn người nào đó hỏi hắn có về ăn cơm không, không nhịn được mà xoa bóp thái dương, —— "Nhờ phúc của anh, giờ tôi bận muốn điên rồi."
Nhìn emoji oan ức Chu Thành gửi tới, thấy hơi buồn cười, tiếp tục gõ lên bàn phím —— "Chờ vụ án này kết thúc, tôi có thể nghỉ phép năm, đi đâu cũng được."
Hắn nghĩ, cái người kia hẳn sẽ vui lắm nhỉ?"
***
Nửa tháng sau, nghi thức khai trương được cử hành đúng hạn, còn việc một nghệ sĩ dưới trướng bị bắt vào đồn cảnh sát, mà người đại diện của cậu ta thì nhập viện, cũng không có ảnh hưởng đến chuyện gì, ngược lại Khương Kỳ trực tiếp tỏ rõ thái độ, quốc có quốc pháp, Khương thị tuyệt đối phối hợp điều tra, chắc chắn sẽ không bao che vết nhơ của nghệ sĩ.
Thái độ thẳng thắn dứt khoát lại là nhận được sự tán thưởng của không ít người.
Dù sao thì trong mắt bọn họ, Vệ Hân cũng coi như là một cây rụng tiền có thể kiếm không ít của Khương thị.
"Sao thế?" Khương Kỳ nhìn dáng vẻ Giang Nguyện dường như không được vui lắm.
"Vệ Hân thực sự đến bước đường cùng rồi." Giang Nguyện cảm thấy đi đến nước này hoàn toàn là do Vệ Hân gieo gió gặt bão, mấy tấm ảnh trên tay cậu là do Hứa Uyển đưa cho cậu, "Mẹ nói, trước đó bọn họ nhận được mấy tấm ảnh, sợ ảnh hưởng đến chúng ta nên vẫn chưa nói."
Khương Kỳ nhận lấy nhìn một chút, bên trong xấp ảnh đều là những tấm hình thân mật của anh và Giang Nguyện, nhưng nhìn ra được có không ít là do cắt ghép, chí ít thì Khương Kỳ rất hiếm khi hôn môi với Giang Nguyện ở bên ngoài, nếu đặt trước mặt giới truyền thông thì có lẽ là không đáng chú ý, nhưng gửi cho cha mẹ anh, lại thực sự là biện pháp tốt.
"Quả thực là thủ đoạn thâm độc." Giang Nguyện cảm khái nói.
Khương Kỳ trực tiếp ném mất tấm ảnh vào trong máy cắt giấy, dẫn Giang Nguyện đi tới bên cửa sổ sát đất, "Căng thẳng sao?"
Giang Nguyện cúi đầu nhìn phóng viên vây quanh bốn phía Công ty giải trí Khương thị, ngẩng đầu hôn lên cằm Khương Kỳ, "Không căng thẳng."
"Có anh ở đây, không căng thẳng nữa."
Công ty giải trí Khương thị được xây rất cao, gần như ở khu vực trung tâm của thành phố, giọng nói Khương Kỳ rất thấp, tựa như lời cam kết lại tựa như chỉ là một câu nói bình thường —— "Tiểu Nguyện, sau này chúng ta sẽ trói chặt bên nhau."
Anh bỏ ra nhiều thời gian như vậy, cuối cùng cũng phân tán hết số vốn từ Khương gia, hiện giờ công ty này là của anh, sau ngày hôm nay cũng sẽ là của Giang Nguyện.
Giang Nguyện nắm chặt ngón tay Khương Kỳ, lòng bàn tay sát lòng bàn tay, tựa như để Khương Kỳ cảm nhận được sự kiên trì của mình, "Cho dù anh không chịu, em cũng sẽ đuổi theo." Như Khương Kỳ chạy trốn bảy năm, cậu đuổi theo bỏ ra bảy tháng phá vỡ hoàn toàn tâm phòng bị của Khương Kỳ.
Cho dù không phải bảy tháng, mà là bảy năm, mười bảy năm cậu cũng sẽ không bỏ qua.
Đó là tia nắng mặt trời đầu tiên chiếu rọi vào cuộc đời cậu.
Anh trai của cậu, người yêu của cậu, ánh sáng của cậu.
...
Khi dải lụa đỏ được giật xuống, toàn thể khách mời ở hiện trường đều im lặng, nửa khắc sau tiếng vỗ tay vang lên như sấm động, mà Hứa Uyển lại đỏ cả vành mắt, ngay cả Khương Mục Hải cũng thất thố trong giây lát.
"Bọn nhỏ lớn rồi." Hứa Uyển nhìn hai đứa con trai đang đứng cạnh nhau.
Khương Mục Hải một lần thừa nhận Khương Kỳ thực sự rất giống mình, thoải mái mà cười nói: "Phải, chúng ta cũng coi như đã trút bỏ được gánh nặng, chúng nó sẽ làm tốt thôi."
Trên tấm bảng hiệu mới dưới dải lụa đỏ là bốn chữ lớn rực rỡ đến lóa mắt—— Kỳ Nguyện Tinh Đồ.
"Kỳ nguyện tinh quang rực rỡ, kỳ nguyện hành trình phía trước có bạn đồng hành."
—— chính văn END——
Giải thích câu cuối 1 chút:
Vế đầu: Kỳ Nguyện là ghép tên Khương Kỳ - Giang Nguyện, "kỳ nguyện" còn có nghĩa là lời cầu nguyện, lời khẩn cầu, hi vọng; cụm "tinh quang rực rỡ" nguyên gốc là "tinh quang tập tập" - là những ánh sao sáng lung linh, những ánh sao tỏa sáng, rực rỡ.
Vế sau cũng có thể hiểu theo hướng khác nhau, là hành trình phía trước của Kỳ Nguyện sẽ luôn có đối phương cùng đồng hành, hi vọng hành trình phía trước sẽ có em/có anh cùng đồng hành, là lời nói với khách khứa hi vọng hành trình phía trước của công ty sẽ có sự đồng hành của mọi người
Mình thấy cả hai vế đều có thể hiểu theo mấy nghĩa khác nhau nên không edit thuần Việt hết.
Danh sách chương