La Lệ không có cho phép truyền thông tham gia, nhưng là vẫn có một dàn phóng viên chăm chỉ không ngừng chặn ở cửa, tuy trời xuân se lạnh nhưng miệng lại không phải chịu bạc đãi, bên ngoài hội trường bày đủ loại món tráng miệng.
Giang Nguyện tưởng rằng khi rời đi có nhiều sao lớn nổi tiếng như thế mình sẽ không bị chú ý tới, kết quả là vẫn bị mấy phóng viên lôi kéo, sau khi hỏi mấy câu thường gặp, đột nhiên có một phóng viên hỏi: "Giang Tiểu Nguyện, một tháng nữa chính là kỷ niệm tròn một năm ngày cậu ra mắt, cậu đã nghĩ kỹ sẽ chúc mừng như thế nào chưa?"
Giang Tiểu Nguyện là biệt danh mà fan gọi cậu.
Giang Nguyện ngẩn người, mới đó mà đã gần một năm rồi, khóe miệng cong lên, tự đáy lòng nói: "Cảm ơn anh vẫn còn nhớ."
***
Đợi đến khi tròn một năm, Giang Nguyện đã không còn ở trong nước, cậu ở bên kia bờ đại dương lên Weibo của mình, đăng lên một đoạn video ngắn, không có nội dung gì đặc biệt, chỉ cảm ơn tình cảm và sự chờ đợi của fan.
Trước đây trên Weibo Giang Nguyện hơn phân nửa là tương tác với Hàn Tử Phong, Đường Vũ và Tô Khiên, số ảnh mà fan có thể ngắm cũng chỉ có vài tấm, nhớ tới lời phóng viên nói hôm ấy, Giang Nguyện vẫn quay lại chăm sóc Weibo của mình, thỉnh thoảng đăng tin thường ngày.
Thực ra ban đầu cậu lựa chọn làm nghệ sĩ, nói cho cùng vẫn là vì muốn được ở lại bên cạnh anh trai, đương nhiên không quá quan tâm tới số lượng fan và lượt bình luận, rất nhiều người để ý, cậu cũng chỉ mỉm cười, vì cậu biết, trở thành nghệ sĩ có lẽ chỉ là một lần trải nghiệm của cậu. Nhưng lướt xem mấy dòng bình luận, bỗng dưng cậu lại thấy lo lắng nhiều hơn.
Có người khóc than ai oán sao vừa mời thành fan của một người liền phát hiện ra Weibo người ta mọc đầy cỏ.
Cũng có người hỏi Giang Nguyện, "Giang Tiểu Nguyện không phải là cậu muốn rút khỏi giới giải trí đấy chứ? Thích cậu diễn Hứa Nam lắm á! Tiểu Nguyện cố lên, đừng để bị lời đồn đánh gục, chúng tôi sẽ đứng trước che chắn cho cậu!"
Bỗng dưng cậu nhận thức lại về quan hệ giữa nghệ sĩ và fan, vô tâm sáp liễu liễu thành âm*, diễn viên này một cái thân phận có lẽ đối với hắn mà nói là chơi phiếu cùng không thèm để ý, mà làm diễn viên Giang Nguyện lại vô hình trung trở thành người khác lưu ý.
*Vô tâm sáp liễu liễu thành âm: vô tình cắm liễu, liễu lại xanh
Cả câu vốn là "cố tình trồng hoa, hoa chẳng nở; vô tình cắm liễu, liễu lại xanh", ý nói một việc gì đó cưỡng cầu thì sẽ không được, nếu như không cố tình hay cố ý cưỡng cầu thì lại đạt được kết quả mà bản thân không ngờ tới.
Còn có người nói với cậu —— "Rất thích cậu đó, khi ấy tôi rất muốn từ bỏ một thứ đã kiên trì từ rất lâu, vì xem cậu diễn Hứa Nam nên tôi đã lựa chọn kiên trì."
Cũng có người nói với cậu —— "Tiểu Nguyện cố lên, tôi tin cậu và Giám đốc Khương là chân ái, đừng từ bỏ!"
Đương nhiên cũng có những câu từ chửi bới cậu, nhưng gạt bỏ mấy thứ đó sang một bên, thì cảm động vẫn nhiều hơn.
Giang Nguyện trịnh trọng chuyển tiếp trả lời Weibo hỏi cậu có phải muốn rời khỏi giới giải trí không ——
@ Giang Nguyện: Sẽ không rời đi. Có lẽ là đời này tôi sẽ thử nghiệm rất nhiều nghề nghiệp khác nhau, nhưng nghề diễn viên này hiện giờ tôi rất quý trọng và cũng không muốn từ bỏ, cảm ơn sự chờ đợi của mọi người.
Đặt điện thoại di động xuống Giang Nguyện ôm eo Khương Kỳ, Khương Kỳ chỉ nói vài câu đơn giản kết thúc cuộc họp qua video, "Sao thế?"
"Nếu em không rời khỏi giới giải trí, có phải anh sẽ rất phiền phức không?"
"Em là tiểu thiếu gia của một công ty giải trí, em muốn đóng phim thì đóng phim, khi nào không muốn đóng phim thì quay về quản lý công ty." Khương Kỳ không có vấn đề gì nói, tuy bạn đầu anh không tán thành, nhưng nếu Giang Nguyện thích, anh cũng không ngại. Còn truyền thông quay chụp gì đó, đều chỉ là chuyện nhỏ.
"Em không phải là tiểu thiếu gia!" Giang Nguyện vươn mình khóa ngồi trên người anh kháng nghị, cực kỳ có khí thế.
"Phó Giám đốc?" Khương Kỳ nhíu mày.
"Không muốn, em muốn làm phu nhân Giám đốc cơ."
Khương Kỳ ngẩn người, chợt đè Giang Nguyện dưới thân, giọng nói trầm thấp chứa ý cười, "Phu nhân à, đây là em mời anh đấy." Ban đầu anh vốn còn lo Giang Nguyện sáng mai phải đến công ty, buổi chiều còn quay về trường học làm bài thi, hiếm có ngày nghỉ nên tha cho cậu một lần, nhưng lúc này lại không nhịn được nữa.
Đầu bên kia cuộc họp từ xa đã bị ngắt: "..."
Boss, chúng tôi đã thấy mái tóc không phải là của anh rồi đấy, ngược cẩu là thiếu đạo đức!!!
***
Một năm này nói dài cũng không dài lắm mà bảo ngắn cũng không ngắn lắm. Nếu như nói ngắn, một năm nay Công ty giải trí Khương thị niêm yết trên thị trường, cuộc cải cách ở bổn gia bên này cũng như Công ty giải trí Khương thị do Khương Kỳ đảm nhận vai chính diện Giang Nguyện diễn vai phản diện thực hiện, ban đầu ý định của Giang Nguyện là chí ít không thể để cho chú hai chú ba đoạt đi, nhưng bây giờ bọn họ chỉ muốn làm một số việc vì cha và ông nội, sau này sẽ hoàn toàn buông tay không quản nữa.
Đương nhiên Khương Kỳ muốn kẻ ác để anh làm, nhưng Giang Nguyện kiên quyết không đồng ý, "Anh, anh nghe em, tuy sau này chúng ta sẽ không quản nữa, nhưng chung quy cũng phải có người có thể nói chuyện." Cậu có thể không cần mặt mũi, nhưng anh thì không thể.
"Hiện giờ em mới là cổ đông lớn." Khương Kỳ sao lại không hiểu tâm ý của Giang Nguyện, vẫn nói đùa.
"Thỏa thuận kia... bị em làm hỏng rồi." Giang Nguyện chớp chớp mắt, nhỏ giọng nói.
"Cái gì?" Lông mày của Khương Kỳ giương lên.
"Anh nghe em đi, anh nói việc nhỏ em làm chủ, đây chính là việc nhỏ." Giang Nguyện nói khoác không biết ngượng coi chuyện nắm cổ phần trị giá hàng trăm triệu là chuyện nhỏ mà xử lý. Lúc trước cậu chẳng qua là vì muốn giải quyết chuyện khẩn cấp, hù dọa mấy ông chú đó thôi, sau này cũng không thay đổi quyền sở hữu cổ phần.
"Có phải em muốn tạo phản không?" Khương Kỳ cảm thấy có lẽ là lâu lắm rồi chưa giáo huấn em trai, hiện giờ cũng dám tự tiện chủ trương rồi.
Giang Nguyện giúp Khương Kỳ sửa sang lại cà vạt, nhìn trong thang máy không có ai, đến gần hôn một cái, "Nhưng em đóng khung nó, sau này treo trong nhà chúng ta được không."
Cửa thang máy vừa mở, người bên ngoài kinh ngạc nhìn cảnh tượng bên trong, Khương Kỳ vì lời nói của Giang Nguyện mà nắm lấy gáy cậu làm sâu hơn nụ hôn kia.
Hóa ra... Hai người con trai lớn nhỏ của Chủ tịch công ty bọn họ không phải đôi bên nhìn mặt nhau là thấy ghét sao?!
Cậu chủ nhỏ vẫn luôn nói năng lạnh nhạt không hiểu nhân tình khi đi ngang qua bọn họ thế mà còn mỉm cười nữa cơ, mặc dù vành tai đã đỏ hết cả lên vì đang hôn môi mà bị người ta nhìn thấy.
Nhân viên bị tra tấn suốt một năm bỗng dưng có một dự cảm, cô cảm thấy cậu chủ nhỏ sẽ không ở lại đây lâu nữa đâu.
Mà sự thực đúng là như thế.
...
"... Tôi chưa từng nhìn thấy cha mẹ ruột của tôi, từ khi tôi bắt đầu có ký ức, người thân thiết nhất là bà viện trưởng của cô nhi viện, nhưng trong cô nhi viện ngoài tôi ra còn có rất nhiều trẻ con, bà viện trưởng cũng già rồi, không thể tự làm tất cả mọi việc, tuổi thơ của tôi tràn ngập đói khát, bạo lực, những lời dối trá và sự phản bội. Có lẽ đến tận ngày hôm nay tôi cũng rất khó mà tưởng tượng được, sẽ có anh em ruột thịt, để mình được nhận nuôi mà làm ra chuyện có thể gây tổn thương tới em trai mình, nhưng khi ấy tôi cảm thấy sợ hãi thực ra cũng rất bình thường, tôi đã từng thấy những người bạn đồng trang lứa bị đuổi về, cũng đã gặp những đứa trẻ bị ngược đãi nên lén chạy về...
... Khi ấy suy nghĩ đã giúp tôi chống chọi, cũng có thể nói là giấc mộng, là tôi muốn sống tiếp, học tập kiếm tiền, nếu có một ngày có thể gặp lại cha mẹ ruột của tôi, tôi có thể nói rằng không có bọn họ tôi cũng sống rất thoải mái, khiến cho bọn họ cảm thấy hối hận vì đã bỏ rơi tôi. Khi ấy tôi đã từ bỏ hi vọng được người ta nhận về nhà nuôi, vì tôi bắt đầu học cách chỉ dựa vào chính bản thân mình, tôi bắt đầu học cách nói dối từ đứa trẻ lớn hơn tôi, trộm cắp thậm chí là chuồn vào trong cạy khóa, bọn họ hành hạ những con thú nhỏ đến chết ngay trước mặt tôi, nói với tôi, thế giới này chính là mạnh được yếu thua..."
Giang Nguyện dừng lại một chút, cúi đầu nhìn người nhà của cậu trong đám đông, khóe mắt cũng thoáng hiện lên ánh nước, "... Nhưng tôi cũng thật may mắn, khi tôi bắt đầu hận đời lại gặp được cha mẹ nuôi của tôi và anh trai tôi. Bọn họ đưa tôi về nhà, đối xử với tôi bằng lòng bao dung vĩ đại nhất, dạy tôi về sự lễ phép, sự tôn trọng, sự bình đẳng và tình yêu. Tôi cũng từng có một khoảng thời gian quá cẩn thận, hai từ cha mẹ bị tôi ngậm ở đầu lưỡi mãi mà vẫn chẳng dám gọi lên..."
... Nhưng anh trai đã đặt tên cho tôi, anh ấy nói, Ian, là món quà từ Thượng Đế. Anh vẫn luôn nói với tôi, Tiểu Nguyện, em là món quà trời cao ban cho gia đình anh. Tôi biết tôi không tốt đến thế, nhưng vận khí của tôi lại rất tốt, gặp được mọi người...
... Ban đầu nộp đơn vào trường đại học này, là vì đây là trường cũ của anh tôi, nhưng khi tôi tới đây mới hiểu được vì sao anh lại nói sức hấp dẫn của nó sẽ khiến tôi điên đảo...
... Giữa chừng tôi đã từng tạm nghỉ giữa năm, thử sức với một nghề nghiệp chẳng hề liên quan tới chuyên ngành, đối với tôi mà nói cũng rất có ý nghĩa, có thất vọng, nhưng cũng có hi vọng, trước đây, tôi chưa từng nghĩ rằng những người vốn xa lạ chẳng hề quen biết sẽ lại vì danh tiếng của tôi mà canh cánh trong lòng, tôi cũng chưa từng tưởng tượng tới chuyện sẽ có một ngày tôi trở thành người có thể làm người khác cảm động.
... Yêu, đây là chủ đề của tôi, nếu là một năm trước, có lẽ tôi sẽ lựa chọn tương lai hoặc là sự động viên, nhưng một năm sau, tôi lựa chọn nó, rất tầm thường, nhưng lại rất có sức mạnh. Yêu và hận là hai nguồn sức mạnh khiến cho con người ta trưởng thành nhanh nhất, hận có lẽ cũng có thể khiến người ta trở nên mạnh mẽ, như trái tim lại cô đơn lạnh lẽo.
Mà yêu thì lại khác, khi bạn có điểm yếu, bạn sẽ hiểu rõ vì sao mình phải cố gắng tiến lên, mà nguồn sức mạnh ấy vừa cứng rắn lại vừa dẻo dai. Bạn sẽ dũng cảm đối mặt kẻ địch, dịu dàng bảo vệ người mình yêu.
Yêu, tuy rất đơn giản, nhưng đã từng là thứ mà tôi thiếu mất, sau này là do người khác dành cho tôi, hiện giờ cũng đổi thành tôi mang đến cho người khác....
Cũng như năm ấy khi tôi tám tuổi chắc chắn sẽ không thể tưởng tượng được rằng sẽ có một ngày tôi có thể đứng trong lễ tốt nghiệp của một trường Đại học đại diện cho toàn thể sinh viên tốt nghiệp thực hiện bài phát biểu.
... Cảm ơn mái trường cũ của tôi, học viện và giảng viên cố vấn của tôi, Giáo sư Wilson, cảm ơn người nhà của tôi, cảm ơn anh trai tôi, người yêu tôi."
Cùng với tiếng vỗ tay như sấm dậy, lễ tốt nghiệp chính thức kết thúc, Giang Nguyện cũng rơi vào trong một vòng tay mạnh mẽ, một giây sau cậu liền được Khương Kỳ ôm lên xoay rất nhiều vòng. Nhưng sẽ chẳng ai để ý tới, bốn phía tràn ngập tiếng cười và nước mắt, ôm ấp và điên cuồng.
Những chú chim bồ câu trắng bay lên, trang phục cử nhân đan xen, thời đại học của bọn họ, kết thúc rồi.
***
Mà quà tốt nghiệp mà Khương Kỳ dành tặng Giang Nguyện một hồi tình ái nồng nhiệt đầy vui thích và một phần văn kiện.
Giang Nguyện nhìn văn kiện, toàn thân mềm nhũn không chút khí lực, "Đừng nói gì cả, anh như vậy thực sự rất giống kim chủ đấy, ngủ một giấc là lại cho một bản hợp đồng đóng phim."
"Nói linh tinh gì đấy?" Khương Kỳ vỗ một phát lên cái mông đã sử dụng quá độ của Giang Nguyện, thành công làm Giang Nguyện bĩu môi tội nghiệp, "Sẽ không phải là hợp đồng chuyển nhượng quyền nắm cổ phần chứ?"
Nói xong, Giang Nguyện liền cười khanh khách, "Không đúng, anh chẳng giống kim chủ gì cả, thế này thì kim chủ sẽ phá sản mất, anh à, anh thế này phá của quá đấy."
Khương Kỳ buồn cười bóp cái miệng đang nói hươu nói vượn của cậu thành hình bông hoa loa kèn, "Phải, nhưng cũng không phải."
Nhìn vẻ mặt từ chối tiếp thu của Giang Nguyện, anh cúi người hôn cái miệng đang bị mình bóp một cái, "Nhưng em sẽ thích, xem đi."
Giang Nguyện mở văn kiện ra, đọc từng chữ, lần thứ hai ngẩng đầu lên, nhìn Khương Kỳ trịnh trọng, đôi mắt của Giang Nguyện không phụ sự mong đợi của mọi người mà đỏ hết cả lên, nhưng lại không nhịn được mà cong khóe miệng, hai mà lúc đồng tiền hiện lên nhàn nhạt ngọt ngào, "Cảm ơn anh, em rất thích."
Đó là một phần văn kiện đổi tên công ty của Jiang"s Entertainment Co., Ltd.
*Jiang"s Entertainment = Công ty giải trí Khương thị
Co.,Ltd = Công ty trách nhiệm hữu hạn
—————————
Tôi ngồi hơn 40 phút để tra câu cuối và nghĩ xem nên để nó như thế nào các bác ạ...Thực sự rất xin lỗi vì không biết nên để cái tên công ty như thế nào cho ổn, không biết có thể để tiếng Việt cả cụm trên như thế nào nữa nên để tạm thế kia. Ai có ý kiến gì thì cứ đóng góp nhé, mình cảm ơn nhiều.
Giang Nguyện tưởng rằng khi rời đi có nhiều sao lớn nổi tiếng như thế mình sẽ không bị chú ý tới, kết quả là vẫn bị mấy phóng viên lôi kéo, sau khi hỏi mấy câu thường gặp, đột nhiên có một phóng viên hỏi: "Giang Tiểu Nguyện, một tháng nữa chính là kỷ niệm tròn một năm ngày cậu ra mắt, cậu đã nghĩ kỹ sẽ chúc mừng như thế nào chưa?"
Giang Tiểu Nguyện là biệt danh mà fan gọi cậu.
Giang Nguyện ngẩn người, mới đó mà đã gần một năm rồi, khóe miệng cong lên, tự đáy lòng nói: "Cảm ơn anh vẫn còn nhớ."
***
Đợi đến khi tròn một năm, Giang Nguyện đã không còn ở trong nước, cậu ở bên kia bờ đại dương lên Weibo của mình, đăng lên một đoạn video ngắn, không có nội dung gì đặc biệt, chỉ cảm ơn tình cảm và sự chờ đợi của fan.
Trước đây trên Weibo Giang Nguyện hơn phân nửa là tương tác với Hàn Tử Phong, Đường Vũ và Tô Khiên, số ảnh mà fan có thể ngắm cũng chỉ có vài tấm, nhớ tới lời phóng viên nói hôm ấy, Giang Nguyện vẫn quay lại chăm sóc Weibo của mình, thỉnh thoảng đăng tin thường ngày.
Thực ra ban đầu cậu lựa chọn làm nghệ sĩ, nói cho cùng vẫn là vì muốn được ở lại bên cạnh anh trai, đương nhiên không quá quan tâm tới số lượng fan và lượt bình luận, rất nhiều người để ý, cậu cũng chỉ mỉm cười, vì cậu biết, trở thành nghệ sĩ có lẽ chỉ là một lần trải nghiệm của cậu. Nhưng lướt xem mấy dòng bình luận, bỗng dưng cậu lại thấy lo lắng nhiều hơn.
Có người khóc than ai oán sao vừa mời thành fan của một người liền phát hiện ra Weibo người ta mọc đầy cỏ.
Cũng có người hỏi Giang Nguyện, "Giang Tiểu Nguyện không phải là cậu muốn rút khỏi giới giải trí đấy chứ? Thích cậu diễn Hứa Nam lắm á! Tiểu Nguyện cố lên, đừng để bị lời đồn đánh gục, chúng tôi sẽ đứng trước che chắn cho cậu!"
Bỗng dưng cậu nhận thức lại về quan hệ giữa nghệ sĩ và fan, vô tâm sáp liễu liễu thành âm*, diễn viên này một cái thân phận có lẽ đối với hắn mà nói là chơi phiếu cùng không thèm để ý, mà làm diễn viên Giang Nguyện lại vô hình trung trở thành người khác lưu ý.
*Vô tâm sáp liễu liễu thành âm: vô tình cắm liễu, liễu lại xanh
Cả câu vốn là "cố tình trồng hoa, hoa chẳng nở; vô tình cắm liễu, liễu lại xanh", ý nói một việc gì đó cưỡng cầu thì sẽ không được, nếu như không cố tình hay cố ý cưỡng cầu thì lại đạt được kết quả mà bản thân không ngờ tới.
Còn có người nói với cậu —— "Rất thích cậu đó, khi ấy tôi rất muốn từ bỏ một thứ đã kiên trì từ rất lâu, vì xem cậu diễn Hứa Nam nên tôi đã lựa chọn kiên trì."
Cũng có người nói với cậu —— "Tiểu Nguyện cố lên, tôi tin cậu và Giám đốc Khương là chân ái, đừng từ bỏ!"
Đương nhiên cũng có những câu từ chửi bới cậu, nhưng gạt bỏ mấy thứ đó sang một bên, thì cảm động vẫn nhiều hơn.
Giang Nguyện trịnh trọng chuyển tiếp trả lời Weibo hỏi cậu có phải muốn rời khỏi giới giải trí không ——
@ Giang Nguyện: Sẽ không rời đi. Có lẽ là đời này tôi sẽ thử nghiệm rất nhiều nghề nghiệp khác nhau, nhưng nghề diễn viên này hiện giờ tôi rất quý trọng và cũng không muốn từ bỏ, cảm ơn sự chờ đợi của mọi người.
Đặt điện thoại di động xuống Giang Nguyện ôm eo Khương Kỳ, Khương Kỳ chỉ nói vài câu đơn giản kết thúc cuộc họp qua video, "Sao thế?"
"Nếu em không rời khỏi giới giải trí, có phải anh sẽ rất phiền phức không?"
"Em là tiểu thiếu gia của một công ty giải trí, em muốn đóng phim thì đóng phim, khi nào không muốn đóng phim thì quay về quản lý công ty." Khương Kỳ không có vấn đề gì nói, tuy bạn đầu anh không tán thành, nhưng nếu Giang Nguyện thích, anh cũng không ngại. Còn truyền thông quay chụp gì đó, đều chỉ là chuyện nhỏ.
"Em không phải là tiểu thiếu gia!" Giang Nguyện vươn mình khóa ngồi trên người anh kháng nghị, cực kỳ có khí thế.
"Phó Giám đốc?" Khương Kỳ nhíu mày.
"Không muốn, em muốn làm phu nhân Giám đốc cơ."
Khương Kỳ ngẩn người, chợt đè Giang Nguyện dưới thân, giọng nói trầm thấp chứa ý cười, "Phu nhân à, đây là em mời anh đấy." Ban đầu anh vốn còn lo Giang Nguyện sáng mai phải đến công ty, buổi chiều còn quay về trường học làm bài thi, hiếm có ngày nghỉ nên tha cho cậu một lần, nhưng lúc này lại không nhịn được nữa.
Đầu bên kia cuộc họp từ xa đã bị ngắt: "..."
Boss, chúng tôi đã thấy mái tóc không phải là của anh rồi đấy, ngược cẩu là thiếu đạo đức!!!
***
Một năm này nói dài cũng không dài lắm mà bảo ngắn cũng không ngắn lắm. Nếu như nói ngắn, một năm nay Công ty giải trí Khương thị niêm yết trên thị trường, cuộc cải cách ở bổn gia bên này cũng như Công ty giải trí Khương thị do Khương Kỳ đảm nhận vai chính diện Giang Nguyện diễn vai phản diện thực hiện, ban đầu ý định của Giang Nguyện là chí ít không thể để cho chú hai chú ba đoạt đi, nhưng bây giờ bọn họ chỉ muốn làm một số việc vì cha và ông nội, sau này sẽ hoàn toàn buông tay không quản nữa.
Đương nhiên Khương Kỳ muốn kẻ ác để anh làm, nhưng Giang Nguyện kiên quyết không đồng ý, "Anh, anh nghe em, tuy sau này chúng ta sẽ không quản nữa, nhưng chung quy cũng phải có người có thể nói chuyện." Cậu có thể không cần mặt mũi, nhưng anh thì không thể.
"Hiện giờ em mới là cổ đông lớn." Khương Kỳ sao lại không hiểu tâm ý của Giang Nguyện, vẫn nói đùa.
"Thỏa thuận kia... bị em làm hỏng rồi." Giang Nguyện chớp chớp mắt, nhỏ giọng nói.
"Cái gì?" Lông mày của Khương Kỳ giương lên.
"Anh nghe em đi, anh nói việc nhỏ em làm chủ, đây chính là việc nhỏ." Giang Nguyện nói khoác không biết ngượng coi chuyện nắm cổ phần trị giá hàng trăm triệu là chuyện nhỏ mà xử lý. Lúc trước cậu chẳng qua là vì muốn giải quyết chuyện khẩn cấp, hù dọa mấy ông chú đó thôi, sau này cũng không thay đổi quyền sở hữu cổ phần.
"Có phải em muốn tạo phản không?" Khương Kỳ cảm thấy có lẽ là lâu lắm rồi chưa giáo huấn em trai, hiện giờ cũng dám tự tiện chủ trương rồi.
Giang Nguyện giúp Khương Kỳ sửa sang lại cà vạt, nhìn trong thang máy không có ai, đến gần hôn một cái, "Nhưng em đóng khung nó, sau này treo trong nhà chúng ta được không."
Cửa thang máy vừa mở, người bên ngoài kinh ngạc nhìn cảnh tượng bên trong, Khương Kỳ vì lời nói của Giang Nguyện mà nắm lấy gáy cậu làm sâu hơn nụ hôn kia.
Hóa ra... Hai người con trai lớn nhỏ của Chủ tịch công ty bọn họ không phải đôi bên nhìn mặt nhau là thấy ghét sao?!
Cậu chủ nhỏ vẫn luôn nói năng lạnh nhạt không hiểu nhân tình khi đi ngang qua bọn họ thế mà còn mỉm cười nữa cơ, mặc dù vành tai đã đỏ hết cả lên vì đang hôn môi mà bị người ta nhìn thấy.
Nhân viên bị tra tấn suốt một năm bỗng dưng có một dự cảm, cô cảm thấy cậu chủ nhỏ sẽ không ở lại đây lâu nữa đâu.
Mà sự thực đúng là như thế.
...
"... Tôi chưa từng nhìn thấy cha mẹ ruột của tôi, từ khi tôi bắt đầu có ký ức, người thân thiết nhất là bà viện trưởng của cô nhi viện, nhưng trong cô nhi viện ngoài tôi ra còn có rất nhiều trẻ con, bà viện trưởng cũng già rồi, không thể tự làm tất cả mọi việc, tuổi thơ của tôi tràn ngập đói khát, bạo lực, những lời dối trá và sự phản bội. Có lẽ đến tận ngày hôm nay tôi cũng rất khó mà tưởng tượng được, sẽ có anh em ruột thịt, để mình được nhận nuôi mà làm ra chuyện có thể gây tổn thương tới em trai mình, nhưng khi ấy tôi cảm thấy sợ hãi thực ra cũng rất bình thường, tôi đã từng thấy những người bạn đồng trang lứa bị đuổi về, cũng đã gặp những đứa trẻ bị ngược đãi nên lén chạy về...
... Khi ấy suy nghĩ đã giúp tôi chống chọi, cũng có thể nói là giấc mộng, là tôi muốn sống tiếp, học tập kiếm tiền, nếu có một ngày có thể gặp lại cha mẹ ruột của tôi, tôi có thể nói rằng không có bọn họ tôi cũng sống rất thoải mái, khiến cho bọn họ cảm thấy hối hận vì đã bỏ rơi tôi. Khi ấy tôi đã từ bỏ hi vọng được người ta nhận về nhà nuôi, vì tôi bắt đầu học cách chỉ dựa vào chính bản thân mình, tôi bắt đầu học cách nói dối từ đứa trẻ lớn hơn tôi, trộm cắp thậm chí là chuồn vào trong cạy khóa, bọn họ hành hạ những con thú nhỏ đến chết ngay trước mặt tôi, nói với tôi, thế giới này chính là mạnh được yếu thua..."
Giang Nguyện dừng lại một chút, cúi đầu nhìn người nhà của cậu trong đám đông, khóe mắt cũng thoáng hiện lên ánh nước, "... Nhưng tôi cũng thật may mắn, khi tôi bắt đầu hận đời lại gặp được cha mẹ nuôi của tôi và anh trai tôi. Bọn họ đưa tôi về nhà, đối xử với tôi bằng lòng bao dung vĩ đại nhất, dạy tôi về sự lễ phép, sự tôn trọng, sự bình đẳng và tình yêu. Tôi cũng từng có một khoảng thời gian quá cẩn thận, hai từ cha mẹ bị tôi ngậm ở đầu lưỡi mãi mà vẫn chẳng dám gọi lên..."
... Nhưng anh trai đã đặt tên cho tôi, anh ấy nói, Ian, là món quà từ Thượng Đế. Anh vẫn luôn nói với tôi, Tiểu Nguyện, em là món quà trời cao ban cho gia đình anh. Tôi biết tôi không tốt đến thế, nhưng vận khí của tôi lại rất tốt, gặp được mọi người...
... Ban đầu nộp đơn vào trường đại học này, là vì đây là trường cũ của anh tôi, nhưng khi tôi tới đây mới hiểu được vì sao anh lại nói sức hấp dẫn của nó sẽ khiến tôi điên đảo...
... Giữa chừng tôi đã từng tạm nghỉ giữa năm, thử sức với một nghề nghiệp chẳng hề liên quan tới chuyên ngành, đối với tôi mà nói cũng rất có ý nghĩa, có thất vọng, nhưng cũng có hi vọng, trước đây, tôi chưa từng nghĩ rằng những người vốn xa lạ chẳng hề quen biết sẽ lại vì danh tiếng của tôi mà canh cánh trong lòng, tôi cũng chưa từng tưởng tượng tới chuyện sẽ có một ngày tôi trở thành người có thể làm người khác cảm động.
... Yêu, đây là chủ đề của tôi, nếu là một năm trước, có lẽ tôi sẽ lựa chọn tương lai hoặc là sự động viên, nhưng một năm sau, tôi lựa chọn nó, rất tầm thường, nhưng lại rất có sức mạnh. Yêu và hận là hai nguồn sức mạnh khiến cho con người ta trưởng thành nhanh nhất, hận có lẽ cũng có thể khiến người ta trở nên mạnh mẽ, như trái tim lại cô đơn lạnh lẽo.
Mà yêu thì lại khác, khi bạn có điểm yếu, bạn sẽ hiểu rõ vì sao mình phải cố gắng tiến lên, mà nguồn sức mạnh ấy vừa cứng rắn lại vừa dẻo dai. Bạn sẽ dũng cảm đối mặt kẻ địch, dịu dàng bảo vệ người mình yêu.
Yêu, tuy rất đơn giản, nhưng đã từng là thứ mà tôi thiếu mất, sau này là do người khác dành cho tôi, hiện giờ cũng đổi thành tôi mang đến cho người khác....
Cũng như năm ấy khi tôi tám tuổi chắc chắn sẽ không thể tưởng tượng được rằng sẽ có một ngày tôi có thể đứng trong lễ tốt nghiệp của một trường Đại học đại diện cho toàn thể sinh viên tốt nghiệp thực hiện bài phát biểu.
... Cảm ơn mái trường cũ của tôi, học viện và giảng viên cố vấn của tôi, Giáo sư Wilson, cảm ơn người nhà của tôi, cảm ơn anh trai tôi, người yêu tôi."
Cùng với tiếng vỗ tay như sấm dậy, lễ tốt nghiệp chính thức kết thúc, Giang Nguyện cũng rơi vào trong một vòng tay mạnh mẽ, một giây sau cậu liền được Khương Kỳ ôm lên xoay rất nhiều vòng. Nhưng sẽ chẳng ai để ý tới, bốn phía tràn ngập tiếng cười và nước mắt, ôm ấp và điên cuồng.
Những chú chim bồ câu trắng bay lên, trang phục cử nhân đan xen, thời đại học của bọn họ, kết thúc rồi.
***
Mà quà tốt nghiệp mà Khương Kỳ dành tặng Giang Nguyện một hồi tình ái nồng nhiệt đầy vui thích và một phần văn kiện.
Giang Nguyện nhìn văn kiện, toàn thân mềm nhũn không chút khí lực, "Đừng nói gì cả, anh như vậy thực sự rất giống kim chủ đấy, ngủ một giấc là lại cho một bản hợp đồng đóng phim."
"Nói linh tinh gì đấy?" Khương Kỳ vỗ một phát lên cái mông đã sử dụng quá độ của Giang Nguyện, thành công làm Giang Nguyện bĩu môi tội nghiệp, "Sẽ không phải là hợp đồng chuyển nhượng quyền nắm cổ phần chứ?"
Nói xong, Giang Nguyện liền cười khanh khách, "Không đúng, anh chẳng giống kim chủ gì cả, thế này thì kim chủ sẽ phá sản mất, anh à, anh thế này phá của quá đấy."
Khương Kỳ buồn cười bóp cái miệng đang nói hươu nói vượn của cậu thành hình bông hoa loa kèn, "Phải, nhưng cũng không phải."
Nhìn vẻ mặt từ chối tiếp thu của Giang Nguyện, anh cúi người hôn cái miệng đang bị mình bóp một cái, "Nhưng em sẽ thích, xem đi."
Giang Nguyện mở văn kiện ra, đọc từng chữ, lần thứ hai ngẩng đầu lên, nhìn Khương Kỳ trịnh trọng, đôi mắt của Giang Nguyện không phụ sự mong đợi của mọi người mà đỏ hết cả lên, nhưng lại không nhịn được mà cong khóe miệng, hai mà lúc đồng tiền hiện lên nhàn nhạt ngọt ngào, "Cảm ơn anh, em rất thích."
Đó là một phần văn kiện đổi tên công ty của Jiang"s Entertainment Co., Ltd.
*Jiang"s Entertainment = Công ty giải trí Khương thị
Co.,Ltd = Công ty trách nhiệm hữu hạn
—————————
Tôi ngồi hơn 40 phút để tra câu cuối và nghĩ xem nên để nó như thế nào các bác ạ...Thực sự rất xin lỗi vì không biết nên để cái tên công ty như thế nào cho ổn, không biết có thể để tiếng Việt cả cụm trên như thế nào nữa nên để tạm thế kia. Ai có ý kiến gì thì cứ đóng góp nhé, mình cảm ơn nhiều.
Danh sách chương