"Tiểu Nguyện, có thể để anh mặc quần áo vào trước được không." Khương Kỳ phục hồi lại tinh thần, tay chân luống cuống ôm Giang Nguyện. Hơi thở của Giang Nguyện phả lên phần da để trần của anh, cánh tay vẫn vòng qua hông anh không chịu buông.
Giang Nguyện cười híp mắt ngẩng đầu, trực tiếp treo cả người lên người Khương Kỳ, "Anh, anh có nhớ Tiểu Nguyện không?"
"... Nhớ." Yết hầu Khương Kỳ lăn lăn, sao có thể không nhớ đây.
"Vậy muốn ôm ôm hôn hôn bế cao cao." Giang Nguyện nghịch ngợm nháy nháy mắt trái.
Khương Kỳ có tài khoản Weibo, vẫn do Sở Yến xử lý, thế nhưng khoảng thời gian đi công tác này, anh lấy lại tài khoản của mình, dùng nó để xem cuộc sống thường ngày của Giang Nguyện.
Tuy rằng Giang Nguyện mỗi ngày cho dù là chuyện lớn nhỏ gì cũng đều sẽ kể với anh hôm nay xảy ra chuyện gì, có điều gì thú vị, nhưng Khương Kỳ vẫn muốn xem, muốn nhìn thấy từng khía cạnh của Giang Nguyện.
Mắt thấy tai nghe tự nhiên cũng biết câu nói lúc trước khiến cho anh mất khống chế kia chỉ là một câu bông đùa mà mọi người hay nói.
Nhưng, người nói câu này là Giang Nguyện, đối với Khương Kỳ nó vĩnh viễn không bao giờ chỉ là một câu bông đùa.
"Hôn hôn."
Khương Kỳ nâng mặt cậu, in xuống một nụ hôn lên trán cậu.
"Ôm ôm."
Giang Nguyện vừa bị nụ hôn kinh sợ đột nhiên bị Khương Kỳ bế lên.
"Bế cao cao."
Khương Kỳ bế Giang Nguyện lên như ngày còn bé, Giang Nguyện chỉ sợ ngã xuống chống lên bờ vai anh.
"Có thể để anh mặc quần áo chưa?" Khương Kỳ cuối cùng cũng coi như tìm lại khí thế của người làm anh, nhướng mày nói.
Thế nhưng có một câu nói là đặng tị tử thượng kiểm*, đặc biệt là người mà anh đã bế người ta lên cao cao.
* Nó nôm na như trèo lên đầu người khác hay được đà lấn tới.
"Anh à, có phải anh xấu hổ không?" Giang Nguyện từ trên người Khương Kỳ trượt xuống, tay chọc chọc cơ bụng Khương Kỳ, kỳ thực cơ bụng Khương Kỳ không phải là quá khủng, nhưng có hai đường nhân ngư tuyến đẹp đẽ, đi xuống dưới mép chiếc quần lót bẳng vải cotton.
Khương Kỳ lần đầu tiên nghĩ lại, có phải trình tự thay quần áo của mình có vấn đề hay không.
Giang Nguyện chọt chọt, bức Khương Kỳ lui đến vách tường.
Đầu ngón tay cậu thuận theo nhân ngư tuyến trượt xuống, đảo quanh phần vải vóc nhô lên, âm thanh đè xuống thật thấp, "Anh à, em giúp anh được không?"
Khương Kỳ nghe thấy tiếng tim mình đập, nghe thấy từ "Được" trong cổ họng mình, nhưng lại mạnh mẽ nuốt nó xuống.
Một thoáng trời đất quay cuồng, Giang Nguyện phát hiện mình đã bị Khương Kỳ đặt trên mép giường, cánh tay rắn chắc chống ở bên cổ cậu.
Tay phải của Khương Kỳ kề sát ở một bên khác, ngón tay cái nhẹ nhàng vuốt ve nốt ruồi nhỏ bên cổ, Giang Nguyện cảm thấy cổ mình nóng rực như lửa, nhiệt độ thoải mái đủ để khiến nhịp tim của cậu đập nhanh hơn.
"Anh..." Giang Nguyện lẩm bẩm, ánh mắt dính chặt trên mặt anh, cậu nhận ra ánh mắt của Khương Kỳ không còn sự ẩn nhẫn không chút lay động nữa, thay vào đó là vô vàn ôn nhu cùng lưu luyến.
Giang Nguyện chợt cảm thấy hơi sợ hãi, ngón tay Khương Kỳ cùng với ánh mắt ấy tựa như muốn phác họa lại hình ảnh của cậu khảm vào tâm trí anh.
"Đôi mắt của Tiểu Nguyện tựa như chú mèo nhỏ, bình thường thì thích lim dim mơ màng, lúc kinh ngạc lại như mèo bị giẫm phải đuôi. Con ngươi rất đen, lại như ngôi sao sáng nhất nơi chân trời, sống mũi rất cao, ngày bé anh còn lừa em, nếu như cận thị thì phải đeo kính, mũi sẽ sụp xuống. Trời sinh đôi môi mỉm cười, nhưng lúc tức giận môi sẽ nhếch lên. Khóe miệng có hai lúm đồng tiền nho nhỏ, lúc thường chỉ một bên có thôi, khi nào đặc biệt vui vẻ sẽ hiện lên hai cái. Vành tai đầy đặn, một đời sẽ luôn suôn sẻ bình an."
"Anh..." Giang Nguyện che kín miệng Khương Kỳ, không cho anh nói thêm gì nữa.
Khương Kỳ đè thấp thân xuống, chóp mũi hai người gần như đụng vào nhau, khoảng cách giữa bọn họ chỉ tầm bằng một bàn tay Giang Nguyện.
"Tiểu Nguyện của anh lớn lên tốt đẹp tuyệt vời như thế này, sao có thể có người không thích cậu ấy chứ?"
Khương Kỳ dùng cằm cọ cọ lòng bàn tay Giang Nguyện, nói tiếp.
"Lúc anh gặp được Tiểu Nguyện, cậu ấy vẫn còn rất nhỏ, không hay nói chuyện, cũng không gần gũi mọi người, thế nhưng anh lại phát hiện cậu bé rất thông minh cũng rất trọng tình cảm, mỗi một chuyện nhỏ nhặt anh làm với cậu ấy, cậu nhóc đều đặt ở trong mắt ghi ở trong lòng. Sau này lớn lên, đôi mắt ấy đảo một lượt là lại bắt đầu đi trêu đùa người khác, nhưng anh biết cậu ấy rất coi trọng người mà mình quan tâm, cho dù là người thân hay bạn bè."
"Thực ra anh từng gặp bà viện trưởng một lần, bà ấy kể cho anh rất nhiều chuyện hồi Tiểu Nguyện còn bé, bà nói Tiểu Nguyện trước nay không khóc bao giờ, bị bắt nạt đến tàn nhẫn thế nào cũng sẽ không rơi nước mắt. Nhưng thằng bé có thể vì người nhà mà khóc, có thể dùng thân thể nhỏ bé bảo đảm sẽ bảo vệ bọn họ, cũng có thể vì giúp đỡ bạn bè mà không tiếc cả mạng sống."
"Tiểu Nguyện, không phải là em may mắn gặp được gia đình anh và mọi người, mà là gia đình anh và mọi người may mắn, gặp được em."
"Tiểu Nguyện tốt như vậy, sau này cũng sẽ gặp được một người... đáng để cậu ấy toàn tâm toàn ý hết lòng yêu thương, em có thể quang minh chính đại nắm lấy tay người ấy trước mặt cả thế giới."* Khương Kỳ chợt nở nụ cười, khép mắt lại, hôn vào giữa lòng bàn tay.
*Ở câu này, trước đó Khương Kỳ dùng từ 他 (đại từ nhân xưng ngôi thứ ba, số ít, nam giới, kiểu anh ấy, cậu ấy,...), vế sau lại dùng 你 (đại từ nhân xưng ngôi thứ hai), không phải edit lỗi đâu.
Giang Nguyện mở to hai mắt, nụ hôn của Khương Kỳ phảng phất như thấm qua lòng bàn tay rồi rơi trên môi cậu, dịu dàng mà tuyệt vọng.
Nụ hôn này rất lâu, lâu đến mức làm tiêu hao hết khí lực toàn thân Khương Kỳ.
"Em muốn cái gì anh cũng sẽ cho em, nhưng chỉ có cái này..." Khương Kỳ sờ mái tóc trở nên ướt nhẹp vì thấm đẫm mồ hôi của Giang Nguyện.
Anh không thể cho em được.
Giang Nguyện biết đó không phải là ảo giác của mình, ngón tay Khương Kỳ đang run rẩy.
Nhưng đó chỉ là trong giây lát, chờ đến khi Giang Nguyện lấy lại tinh thần từ trong cơn sốc, Khương Kỳ đã thay xong quần áo ở nhà.
"Anh..."
Ngữ điệu của Khương Kỳ đã trở về bình thường, tựa như chưa từng xảy ra chuyện gì, "Tiểu Nguyện buổi tối có muốn ăn chút gì không? Anh xuống bếp nấu cho em."
Nhắc tới cũng thật kỳ lạ, hai người không có khoảng thời gian ngại ngùng không biết nói gì, thậm chí còn có thể giao tiếp trao đổi với nhau như bình thường.
Sau khi Giang Nguyện rửa mặt xong, Khương Kỳ đã đi ngủ, dưới mắt có quầng thâm, Giang Nguyện đoán được anh đã làm việc liều mạng đến thế nào mới có thể hoàn thành công việc trước thời gian để trở về với cậu.
Ngón tay Giang Nguyện ấn phẳng mi tâm đang nhăn lại của anh, "... Anh à, đừng buồn phiền như vậy, nếu như anh hi vọng chúng ta giữ nguyên mọi thứ không thay đổi, vậy chúng ta sẽ không thay đổi."
Giang Nguyện nằm bên cạnh anh, ôm lấy cánh tay anh như hồi còn bé, cậu muốn nhiều hơn, nhưng anh không muốn, cậu nghĩ mình còn có thể kiên nhẫn thêm chút nữa.
Ngón tay chạm đến bàn tay Khương Kỳ, Giang Nguyện ngây ngẩn cả người, bật đèn ngủ đầu giường lên lần nữa, bàn tay Khương Kỳ...
Giang Nguyện lấy ra một túi thuốc nhỏ từ trong ngăn kéo, từng chút từng chút lau đi vết máu đã khô trong lòng bàn tay anh.
Đây là bàn tay mà khi Khương Kỳ nói câu cuối cùng kia vẫn luôn giấu sau lưng, lòng bàn tay bị chính móng tay anh ghim ra máu, có lẽ là vì chủ nhân vốn chẳng hề để tâm, vết thương hoàn toàn không được xử lý cẩn thận.
Cậu nghĩ tay Khương Kỳ nhất định là rất đau, vì trong lòng cậu hiện giờ cũng đau lắm.
Giang Nguyện cúi đầu in xuống lòng bàn tay anh một nụ hôn, ngoài ra còn có một giọt nước mặt lặng lẽ lướt xuống.
Có một số điều dường như cậu đã bắt đầu hiểu được rõ ràng, trên thế giới này tình cảm cũng không chỉ đơn thuần chia thành yêu và không yêu, mà còn có nên hay không nên cũng như có thể hay không thể.
***
"Sao thế? Cậu bị thương?" Tề Ngụy bước vào đưa tài liệu.
Khương Kỳ nhìn chằm chằm phần vải trắng trên lòng bàn tay mà ngẩn người, thấy Tề Ngụy bước vào liền tỉnh táo lại.
"Vết thương nhỏ thôi."
"Đây là vết thương nhỏ của cậu?" Tề Ngụy bĩu môi, "Là cậu em trai quý giá của cậu băng bó đi?"
Khóe miệng Khương Kỳ tựa như vương ý cười, rồi lại chợt nhớ tới vết thương này là do đâu, bắt đầu khó chịu, "Có chuyện gì sao?"
"Không có chuyện gì."
"Không có chuyện gì?" Khương Kỳ không có tâm tình nói chuyện không đâu với Tề Ngụy, lại nghe thấy Tề Ngụy nói tiếp: "Phải cân bằng giữa công việc và nghỉ ngơi, sếp à."
"Cậu muốn nghỉ phép?" Khương Kỳ rất hào phóng, "Mười ngày có đủ không?"
Tề Ngụy thở dài, nếu hắn nghỉ ngơi mười ngày này, sau quay về có khi hoàn toàn miễn được ngủ luôn.
"Không phải tôi, là cậu đó, Giám đốc Khương." Hắn cùng đi công tác chẳng qua chỉ là hỗ trợ thôi, trong đầu Khương Kỳ mỗi ngày đều phải suy nghĩ giao tiếp với đám cáo già thế nào, so với hắn còn mệt hơn nhiều.
"Không rảnh."
"Ồ, ai không biết còn cho là cậu đang thất tình đấy, đây là dùng công việc để phân tâm sao?"
Khương Kỳ dùng ánh mắt như nhìn người chết mắt mà nhìn hắn chằm chằm, Tề Ngụy nhanh chóng nhấc tay, "Tôi định hỏi cậu có muốn cùng tôi đi tham ban không?"
Về phần là thăm ban ai ý hả? Có thể khiến cho Khương Kỳ muốn đến tham ban, có lẽ thiên hạ này chỉ có một người.
Tề Ngụy lắc chìa khóa xe nhún vai một cái, xem đi, sếp chẳng có lấy một câu nói thật nào, đây không phải là có rảnh sao?
***
"Cha cho người sắp xếp cho con đi học, vừa lúc tham gia kì thi lên cấp 2 năm nay."
Thạch Tảo cúi đầu nhìn mũi chân, có chút ngượng ngùng, "Cha nuôi, con mười bốn tuổi rồi."
Đàm Ngôn bị sặc, "Con mười bốn?!"
Thạch Tảo gật đầu.
Đàm Ngôn nhíu mày, nhấc cằm, "Cởi quần áo."
Thạch Tảo hơi co người lại, nhưng vẫn ngoan ngoãn cởi quần áo ra, Đàm Ngôn nghiêm túc nhìn người cậu, khung xương nhỏ gầy gò khác gì học sinh tiểu học đâu, trên người một chút thịt cũng không có, toàn là xương, có ôm hắn cũng ngại cộm tay.
Trước đây Thạch Tảo rốt cuộc đã trải qua mỗi ngày như thế nào. Đàm Ngôn phát hiện từ khi nhặt được đứa con trai này, tiếng mình thở dài càng ngày càng nhiều, đáy lòng cũng càng ngày càng mềm đi.
Haizz, đây cũng chẳng phải hiện tượng tốt đẹp gì.
"Mặc vào đi, sau này một ngày bốn bữa, một bữa cũng không được thiếu, dì làm cái gì con ăn cái nấy, ăn không hết sau này con cũng đừng gọi cha là cha nuôi." Lúc nói chuyện giọng Đàm Ngôn đầy hỏa khí, cũng không biết là nhằm vào Thạch Tảo hay là nhằm vào gã cha ruột chết tiệt của cậu.
Thạch Tảo không hề tức giận, cảm thấy trái tim mình thật nóng hổi, dường như từ sau khi mẹ qua đời chẳng còn ai quan tâm tới mình như thế nữa. Cho dù là mẹ, cái cảm giác đó cũng không giống nhau.
...
Thạch Tảo tỉnh lại lần nữa là ở bệnh viện, Đàm Ngôn mắt đỏ ngầu ngồi một bên, dì giúp việc trong nhà cũng chẳng sợ nói liên miên cằn nhằn: "Tôi biết chú thương thằng bé, nhưng cũng không thể nuôi con như vậy, thịt không phải ăn một bữa là hấp thụ vào người được luôn, chú còn nói những lời tàn nhẫn như thế với thằng bé, đứa nhỏ này cũng cứng đầu cố chấp..."
Thạch Tảo sờ dạ dày mình, có vẻ hơi khó chịu.
Mắt Đàm Ngôn hơi động, hiển nhiên là biết cậu đã tỉnh, sờ sờ trán cậu thấy không nóng, nét mặt mới tốt hơn nhiều, "Cha đi gọi bác sĩ."
Bàn tay bé nhỏ của Thạch Tảo đột nhiên kéo tay Đàm Ngôn, mím môi, "Xin lỗi, con không ăn hết."
Dì thở dài một hơi, tự đi gọi bác sĩ, chừa không gian cho hai người họ.
Đàm Ngôn nhìn cậu, chợt thấy có phần không biết nên khóc hay cười, thử hỏi Đàm Ngôn hắn muốn rời đi có ai dám ngăn cản? Nhưng lúc này một chút lực hắn cũng không dám dùng, chỉ sợ làm gãy tay chân nhỏ gầy của Thạch Tảo mất.
Hắn ngồi xuống mép giường, dém lại chăn cho Thạch Tảo cẩn thận, "Có lẽ là cha thực sự không biết nuôi con thế nào, tiểu Tảo, cha biết có mấy anh em không thể sinh con, trong nhà có một người phụ nữ cũng có thể chăm sóc con tốt hơn..."
Thạch Tảo đột nhiên quay lưng lại với hắn, cuộn tròn lại như con tôm nhỏ.
Đàm Ngôn rất ngạc nhiên, hắn cứ nghĩ đứa trẻ này sẽ không phản kháng, lại chẳng ngờ rằng, một bàn tay sờ tới, ướt đẫm.
"Nhưng cha nuôi không muốn lập gia đình, cha nuôi làm những việc này, sớm muộn gì cũng sẽ có báo ứng, không thể làm liên lụy con gái nhà người ta..."
Thạch Tảo đột nhiên ngồi dậy, nhào vào lòng hắn, "Cha nuôi không phải là không cần con?"
Đàm Ngôn có nghĩ tới, nhưng ý nghĩ trong đầu đảo một vòng rồi biến mất.
Tiểu Tảo không có người nhà, hắn cũng sớm không còn thân nhân, vậy bọn họ một nhà hai người sau này cùng chung sống an ổn.
"Sau này chúng ta một nhà hai người cùng chung sống an ổn?"
"Vâng!" Thạch Tảo liều mạng gật đầu.
"Cắt ——" Cảnh cuối này đã xong, Hàn Tử Phong cũng không cần trang điểm hiệu ứng đặc biệt thêm lần nữa.
Chu Thành nhìn đạo diễn hô cắt, không biết vì sao, bỗng dưng muốn sờ tóc Hàn Tử Phong, lại bị cậu tránh được.
"Cảnh khóc không tồi, đạo diễn Hà còn lo cậu không khóc nổi đấy."
Hàn Tử Phong dường như vẫn chưa bình phục lại tâm tình, ngồi ở trên giường thở hổn hển, Chu Thành có thể hiểu, dù sao thì vẫn là người mới mà.
Ngồi ở một bên cùng cậu trò chuyện đôi câu, lúc Hàn Tử Phong ngẩng đầu lên lần nữa, trong mắt đã không còn cảm xúc mãnh liệt trước đó.
Chu Thành ngẩn ra quay về vị trí nói chuyện này với Hà Trọng Ân, Hà Trọng Ân nhíu mày, "Anh đây là lo lắng cậu ấy nhập vai, hay là sợ cậu ấy không nhập vai vậy? Chu Thành, sao tôi lại có cảm giác anh hơi kỳ lạ thế?"
Trước mấy câu trêu chọc của bạn tốt Chu Thành một mặt đầy bất đắc dĩ, đang lúc nói chuyện, xa xa truyền đến tiếng tranh chấp.
Chu Thành đứng dậy đi ra ngoài, Hà Trọng Ân định thần nhìn lại, là Hàn Tử Phong đang nói chuyện cùng một người cảnh sát, nghe tiếng có vẻ khá rối loạn, cũng mau chóng đi theo.
"Tôi không muốn!" Mắt Hàn Tử Phong đầy lửa giận.
Lý Tiếu Nhiên hiển nhiên cực kỳ bất đắc dĩ, nhét phong thư màu trắng vào lồng ngực cậu, "Tôi còn có nhiệm vụ phải làm."
"Chuyện gì xảy ra vậy?" Chu Thành đi đến bên cậu.
Lý Tiếu Nhiên hiển nhiên thấy ngại khi có Chu Thành ở đây, không nói gì nữa.
Hàn Tử Phong nhìn chằm chằm phong thư màu trắng, nếu ánh mắt có thể đốt lửa được, hẳn là giờ đây phong thư này cũng bốc cháy rồi. Lý Tiếu Nhiên thở dài một hơi, "Vậy tôi đi trước."
"Có cần giúp một tay không?" Tầm mắt Chu Thành qua lại giữa hai người.
Hàn Tử Phong lắc đầu, lau mắt, đặt phong thư vào trong lòng, đuổi kịp bóng lưng Lý Tiếu Nhiên, "Tôi tiễn anh."
Chu Thành nhíu mày, Hà Trọng Ân đụng vai y, "Sao thế? Để ý?"
"Đừng nói lung tung."
"Uầy, Chu Thành, thế này thật không giống anh nha, tôi thấy Tiểu Hàn rất tốt, hẳn cũng không phải là không có cảm giác với anh đi?" Hà Trọng Ân dù sao cũng mò mẫm lăn lộn trong giới nhiều năm rồi, thẳng cong vẫn khá dễ nhận biết.
"Ngược lại, thực ra tôi thấy cậu ấy không ưa tôi." Cũng không thể nói là động tâm, nhưng Chu Thành đúng là có hảo cảm với cậu.
Hàn Tử Phong không thích cười, ngoại trừ Giang Nguyện, đối với người xung quanh đều khá lãnh đạm.
Hà Trọng Ân lắc lắc ngón tay, "Đến đây, tôi cho anh xem đoạn vừa quay xong kia, xem xong rồi anh lại nói cậu ấy ghét anh cũng chưa muộn."
***
Trình Tiểu Cửu đi tới cạnh Trình Đông, đặt xuống một bát cháo, không nói một câu mà ngồi ở một bên.
Trình Đông toe toét, "Không đút cho tôi uống sao?"
Trình Tiểu Cửu muốn lấy bát ra, khuấy khuấy, "... Lúc nãy, cảm ơn anh."
Trình Đông cũng hơi ngẩn người, một lúc lâu sau nói: "Không có gì, ai bảo tôi là anh cậu chứ."
Trình Tiểu Cửu cúi đầu, khóe miệng cũng không nhịn được mà giương lên, đưa ra một thìa cháo, kết quả Trình Đông vẫn nửa nằm ở trên giường.
Hai người căng thẳng đơ ra.
"Cắt ——" Giọng Hà Trọng Ân có phần bực bội, "Hai người các cậu có chuyện gì vậy?"
"Thịnh Minh, đoạn này, lúc Tiểu Cửu muốn đút cháo cho cậu, cậu phải giành lấy bát cháo kia, sao cậu lại chẳng nhúc nhích thế?"
Thịnh Minh cười có mấy phần xấu xa, "Đạo diễn, trước đó Trình Đông cứu Tiểu Cửu, đáng lẽ ra lúc này Tiểu Cửu phải đút cháo cho Trình Đông mới đúng, tay tôi đều như thế này mà."
Hà Trọng Ân hơi do dự.
"Đạo diễn, tôi lại thấy kịch bản càng phù hợp với tính cách của Trình Đông, hắn không xấu, chính là thích mềm không thích cứng, trước cũng từng bắt nạt Tiểu Cửu. Đoạn này Tiểu Cửu thực sự muốn cho hắn ăn, hắn lại quả thực là không tiện, thật phù hợp tính cách nhân vật."
Hà Trọng Ân gật đầu quyết định dứt khoát nói: "Được, cứ theo kịch bản như trước."
Thịnh Minh không dám có yêu sách gì nữa, cảnh này quay xong rất nhanh.
"Em trai."
Giang Nguyện mắt điếc tai ngơ đi về phía trước, Thịnh Minh kéo cậu lại, cậu mới quay đầu, "Có chuyện gì sao?"
Thịnh Minh nhíu mày, "Sao tôi gọi cậu, cậu đều không trả lời? Sợ à?"
"Hơ? Anh mới vừa gọi tôi sao? Xin lỗi, tôi không nghe thấy." Giang Nguyện lắc đầu, "Anh cũng không đáng sợ, có gì mà phải sợ."
Giang Nguyện nghiêm túc trả lời hắn ta, nhưng lại làm cho Thịnh Minh không thể nói được gì.
"Gọi tôi một tiếng "anh" khó thế à?"
Giang Nguyện nghiêng đầu, "Không khó, trong phim không gọi sao?" Cậu dứt khoát gọi: "Anh Đông."
Thịnh Minh dỗ cậu, "Ngoan, bỏ chữ "Đông", anh ơi, hoặc anh thôi cũng được."
"Không được." Giang Nguyện nghiêm túc đường hoàng nói: "Tôi nhập vai."
"Chuyện này thì liên quan gì."
"Trong quá trình huấn luyện chúng tôi từng được dạy, cần phải nhập vai." Giang Nguyện chặn lời hắn ta.
"Nhập vai? Vậy cậu có thể học hỏi bạn cậu một chút đấy." Tầm mắt Thịnh Minh liếc đến Hàn Tử Phong ý tứ nói.
"Tử Phong sao?" Giang Nguyện cười cười, "Cậu ấy thoát vai cũng sẽ không gọi anh Chu là cha nuôi."
Thịnh Minh cười nhạo, "Là không muốn hay là không dám?"
Sự kiên nhẫn của Giang Nguyện đã đạt đến cực điểm, vừa muốn quay đầu lý luận với hắn ta, liền đụng phải một người, nhanh chóng quay đầu lại nói, "Thật xin lỗi... A! Anh!"
Khương Kỳ đỡ lấy cậu rồi xoa đầu, "Em có đau không?"
Giang Nguyện cười khúc khích, "Không đau."
Mắt Thịnh Minh híp lại, ngừng bước chân, không cam lòng "Shh" một tiếng, tiếng "anh" kia gọi lên làm ngứa ngáy lòng người, nhưng thật đáng tiếc.
Tầm mắt Khương Kỳ lướt qua đỉnh đầu Giang Nguyện nhìn Thịnh Minh, Thịnh Minh theo bản năng lui về sau một bước, nhưng Khương Kỳ không có thói quen hao tổn tâm trí vì người khác, tùy ý để Giang Nguyện lôi kéo anh ríu rít kể lại mấy chuyện về bộ phim cũng như về đoàn phim.
"Người kia là ai?" Thịnh Minh nhận khăn mặt từ trợ lý hỏi.
"Ai cơ?"
"Bên cạnh Giang Nguyện."
Em gái trợ lý hai mắt sáng rực lên, "Anh ấy là Giám đốc công ty giải trí Khương thị đó."
Thịnh Minh hiển nhiên không nghĩ tới đáp án này.
"Anh ta và Giang Nguyện..."
Em gái trợ lý suy nghĩ một chút, "Em nghe nói bọn họ hình như là..." Hai ngón tay chạm vào nhau.
"Biết rồi, cô ngày thường giúp tôi để mắt đến Giang Nguyện nhiều hơn một chút."
***
Thịnh Minh châm một điếu thuốc, "Tôi không nghĩ ra, sao cậu lại đề cử tôi diễn vai Trình Đông."
"Tôi cảm thấy kịch bản khá hay."
"Hay thì đương nhiên là hay, nhưng tôi không nghĩ ra sao cậu lại có lòng tốt như thế, dù sao cậu cũng là người bị đổi vai mà, Vệ Hân."
Vệ Hân nằm úp sấp bên người hắn ta, ổn định lại nhịp thở dốc, "Kỹ năng diễn xuất của Giang Nguyện không tồi, tôi tâm phục khẩu phục, tôi thích nhân vật này, tất nhiên là hi vọng nhân vật quan trọng nhất này do người tôi thích diễn."
Bản thân Hà Trọng Ân cảm thấy hơi có lỗi với cậu ta về chuyện đổi vai, trong khi nhân vật Trình Đông vẫn chưa xác định, cậu ta đề cử một chút, hơn nữa khí chất và kỹ năng diễn xuất của Thịnh Minh cũng rất hợp với nhân vật, đương nhiên là trúng tuyển.
"Cái miệng này của cậu cũng thật là ngọt." Thịnh Minh giương cằm lên, "Gọi "anh" một tiếng nghe xem nào."
Vệ Hân lập tức biết hắn ta nghĩ tới ai, rất phối hợp ôm eo hắn ta, ánh mắt mềm mại lấy lòng nói: "Anh~~ Anh à~~~ "
"Tiểu yêu tinh." Thịnh Minh tâm hoả khó diệt, dục hỏa càng trào dâng hướng về phía hạ thân, động thân một cái, làmVệ Hân càng hồ ngôn loạn ngữ, anh anh em em kêu loạn hết lên.
***
"Tay anh còn đau không?" Giang Nguyện kéo lấy tay Khương Kỳ hỏi.
Khương Kỳ lắc đầu, chút vết thương kia kỳ thực đã sớm đỡ nhiều rồi, nhưng đây là do Giang Nguyện băng bó nên anh không nỡ tháo ra.
"Hôm nay thuận lợi cả chứ?"
Giang Nguyện cười híp mắt gật đầu, "Đạo diễn có khen em diễn tốt đấy."
"Tốt thế nào?" Khương Kỳ đùa cậu.
Giang Nguyện không ngượng chút nào, nói: "Khen trong mắt em có hi vọng, có tình cảm."
"Người đối diễn với em là..." Khương Kỳ nghĩ tới người vừa rồi, lời nói cũng dậy mùi chua.
Giang Nguyện ghé vào tai anh khẽ nói ra một câu, Khương Kỳ giật mình.
"Em đi lấy túi thuốc, em chờ em nhé." Giang Nguyện lao ra cửa như cơn lốc nhỏ.
Khương Kỳ không giữ được cậu, không thể làm gì khác ngoài dặn dò. "Chạy chậm một chút, đừng ngã."
Tề Ngụy ở cửa lần nữa ló đầu ra, rồi lại rụt đầu về, hai anh em nhà này có nhầm không vậy? Thủ thỉ thầm thì với nhau mấy tiếng rồi mà vẫn chưa xong việc à?
Thật ra Khương Kỳ thực sự muốn đóng gói Giang Nguyện lại mà bê về nhà, hôm qua nói những câu kia, Khương Kỳ không hối hận nhưng nhìn tấm vải trắng trong lòng bàn tay lại thấy đau lòng.
Khương Kỳ lần đầu tiên muốn biết, Tiểu Nguyện đối với tâm tình của anh rốt cuộc là cảm thấy thế nào, anh cũng lo rằng liệu Giang Nguyện có bị những lời nói ấy của mình làm tổn thương không.
Không chỉ có Khương Kỳ luyến tiếc, Giang Nguyện bám lấy góc áo của anh không chịu để anh đi, nếu như không phải vì sáng mai hơn bốn giờ có một đoạn cần quay, cậu cũng rất muốn bị đóng gói mang đi.
Tay anh trai bị thương mà, không thể dính nước, là một đứa em trai ngoan ngoãn vâng lời đương nhiên là phải giúp đỡ tắm rửa, phải không?!
Bàn tay thấy ủy khuất quá QAQ
Bàn tay thấy oan uổng quá QAQ
Bàn tay khổ tâm đắng lòng quá mà bàn tay không nói được QAQ
Hai anh em các người biệt nữu chơi trò tình thú tại sao lại muốn tôi cõng nồi?!!*
*Cõng nồi: mang tiếng oan, gánh tiếng oan, chịu oan
Khương Kỳ cũng không muốn trực tiếp thẳng thắn, đưa tay ra để trên bàn, "Đại minh tinh, ký tên cho anh đi."
Giang Nguyện nháy mắt mấy cái, lúm đồng tiền bên khóe miệng như ẩn như hiện, "Thấy anh thích đến thế, em sẽ ký cho anh."
Giang Nguyện nở nụ cười, Khương Kỳ cũng yên lòng, nhìn xoáy nhỏ trên đỉnh đầu Giang Nguyện, mơ hồ nghĩ, thôi thì thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng.
Lúc rời khỏi đoàn phim, đêm đã khuya, Tề Ngụy ngáp một cái, cảm thấy mình vạ miệng tự dưng lại đi đưa ra lời đề nghị như thế, còn phải nhẫn nhịn chịu khó đích thân đưa sếp về.
Đang định cùng phó lái Khương Kỳ tán gẫu vài câu, vừa nghiêng đầu liền nhìn thấy Khương Kỳ nương theo ánh trăng mà nhìn chữ ký trên tấm vải trắng trong lòng bàn tay, trên là Giang Nguyện, dưới là Ian Jiang, cuối cùng còn vẽ hình trái tim nho nhỏ.
Tề Ngụy có dự cảm, Khương Kỳ sẽ mang tấm vải trắng thêm mấy ngày.
Nửa đêm, trên chiếc giường đôi rộng lớn chỉ có một người, mà Khương Kỳ lại ngủ rất ngon.
Trong lòng bàn tay chính là đứa em trai mà anh vẫn luôn tâm tâm niệm niệm.
Trong giấc mộng vẫn đang bao phủ là Giang Nguyện ghé bên tai anh nói ——
"Cùng đối diễn với em cho dù là cây cải thảo nát hay gì cũng chẳng quan trọng, trong mắt em có tình là vì trong lòng em nghĩ tới anh."
Giang Nguyện cười híp mắt ngẩng đầu, trực tiếp treo cả người lên người Khương Kỳ, "Anh, anh có nhớ Tiểu Nguyện không?"
"... Nhớ." Yết hầu Khương Kỳ lăn lăn, sao có thể không nhớ đây.
"Vậy muốn ôm ôm hôn hôn bế cao cao." Giang Nguyện nghịch ngợm nháy nháy mắt trái.
Khương Kỳ có tài khoản Weibo, vẫn do Sở Yến xử lý, thế nhưng khoảng thời gian đi công tác này, anh lấy lại tài khoản của mình, dùng nó để xem cuộc sống thường ngày của Giang Nguyện.
Tuy rằng Giang Nguyện mỗi ngày cho dù là chuyện lớn nhỏ gì cũng đều sẽ kể với anh hôm nay xảy ra chuyện gì, có điều gì thú vị, nhưng Khương Kỳ vẫn muốn xem, muốn nhìn thấy từng khía cạnh của Giang Nguyện.
Mắt thấy tai nghe tự nhiên cũng biết câu nói lúc trước khiến cho anh mất khống chế kia chỉ là một câu bông đùa mà mọi người hay nói.
Nhưng, người nói câu này là Giang Nguyện, đối với Khương Kỳ nó vĩnh viễn không bao giờ chỉ là một câu bông đùa.
"Hôn hôn."
Khương Kỳ nâng mặt cậu, in xuống một nụ hôn lên trán cậu.
"Ôm ôm."
Giang Nguyện vừa bị nụ hôn kinh sợ đột nhiên bị Khương Kỳ bế lên.
"Bế cao cao."
Khương Kỳ bế Giang Nguyện lên như ngày còn bé, Giang Nguyện chỉ sợ ngã xuống chống lên bờ vai anh.
"Có thể để anh mặc quần áo chưa?" Khương Kỳ cuối cùng cũng coi như tìm lại khí thế của người làm anh, nhướng mày nói.
Thế nhưng có một câu nói là đặng tị tử thượng kiểm*, đặc biệt là người mà anh đã bế người ta lên cao cao.
* Nó nôm na như trèo lên đầu người khác hay được đà lấn tới.
"Anh à, có phải anh xấu hổ không?" Giang Nguyện từ trên người Khương Kỳ trượt xuống, tay chọc chọc cơ bụng Khương Kỳ, kỳ thực cơ bụng Khương Kỳ không phải là quá khủng, nhưng có hai đường nhân ngư tuyến đẹp đẽ, đi xuống dưới mép chiếc quần lót bẳng vải cotton.
Khương Kỳ lần đầu tiên nghĩ lại, có phải trình tự thay quần áo của mình có vấn đề hay không.
Giang Nguyện chọt chọt, bức Khương Kỳ lui đến vách tường.
Đầu ngón tay cậu thuận theo nhân ngư tuyến trượt xuống, đảo quanh phần vải vóc nhô lên, âm thanh đè xuống thật thấp, "Anh à, em giúp anh được không?"
Khương Kỳ nghe thấy tiếng tim mình đập, nghe thấy từ "Được" trong cổ họng mình, nhưng lại mạnh mẽ nuốt nó xuống.
Một thoáng trời đất quay cuồng, Giang Nguyện phát hiện mình đã bị Khương Kỳ đặt trên mép giường, cánh tay rắn chắc chống ở bên cổ cậu.
Tay phải của Khương Kỳ kề sát ở một bên khác, ngón tay cái nhẹ nhàng vuốt ve nốt ruồi nhỏ bên cổ, Giang Nguyện cảm thấy cổ mình nóng rực như lửa, nhiệt độ thoải mái đủ để khiến nhịp tim của cậu đập nhanh hơn.
"Anh..." Giang Nguyện lẩm bẩm, ánh mắt dính chặt trên mặt anh, cậu nhận ra ánh mắt của Khương Kỳ không còn sự ẩn nhẫn không chút lay động nữa, thay vào đó là vô vàn ôn nhu cùng lưu luyến.
Giang Nguyện chợt cảm thấy hơi sợ hãi, ngón tay Khương Kỳ cùng với ánh mắt ấy tựa như muốn phác họa lại hình ảnh của cậu khảm vào tâm trí anh.
"Đôi mắt của Tiểu Nguyện tựa như chú mèo nhỏ, bình thường thì thích lim dim mơ màng, lúc kinh ngạc lại như mèo bị giẫm phải đuôi. Con ngươi rất đen, lại như ngôi sao sáng nhất nơi chân trời, sống mũi rất cao, ngày bé anh còn lừa em, nếu như cận thị thì phải đeo kính, mũi sẽ sụp xuống. Trời sinh đôi môi mỉm cười, nhưng lúc tức giận môi sẽ nhếch lên. Khóe miệng có hai lúm đồng tiền nho nhỏ, lúc thường chỉ một bên có thôi, khi nào đặc biệt vui vẻ sẽ hiện lên hai cái. Vành tai đầy đặn, một đời sẽ luôn suôn sẻ bình an."
"Anh..." Giang Nguyện che kín miệng Khương Kỳ, không cho anh nói thêm gì nữa.
Khương Kỳ đè thấp thân xuống, chóp mũi hai người gần như đụng vào nhau, khoảng cách giữa bọn họ chỉ tầm bằng một bàn tay Giang Nguyện.
"Tiểu Nguyện của anh lớn lên tốt đẹp tuyệt vời như thế này, sao có thể có người không thích cậu ấy chứ?"
Khương Kỳ dùng cằm cọ cọ lòng bàn tay Giang Nguyện, nói tiếp.
"Lúc anh gặp được Tiểu Nguyện, cậu ấy vẫn còn rất nhỏ, không hay nói chuyện, cũng không gần gũi mọi người, thế nhưng anh lại phát hiện cậu bé rất thông minh cũng rất trọng tình cảm, mỗi một chuyện nhỏ nhặt anh làm với cậu ấy, cậu nhóc đều đặt ở trong mắt ghi ở trong lòng. Sau này lớn lên, đôi mắt ấy đảo một lượt là lại bắt đầu đi trêu đùa người khác, nhưng anh biết cậu ấy rất coi trọng người mà mình quan tâm, cho dù là người thân hay bạn bè."
"Thực ra anh từng gặp bà viện trưởng một lần, bà ấy kể cho anh rất nhiều chuyện hồi Tiểu Nguyện còn bé, bà nói Tiểu Nguyện trước nay không khóc bao giờ, bị bắt nạt đến tàn nhẫn thế nào cũng sẽ không rơi nước mắt. Nhưng thằng bé có thể vì người nhà mà khóc, có thể dùng thân thể nhỏ bé bảo đảm sẽ bảo vệ bọn họ, cũng có thể vì giúp đỡ bạn bè mà không tiếc cả mạng sống."
"Tiểu Nguyện, không phải là em may mắn gặp được gia đình anh và mọi người, mà là gia đình anh và mọi người may mắn, gặp được em."
"Tiểu Nguyện tốt như vậy, sau này cũng sẽ gặp được một người... đáng để cậu ấy toàn tâm toàn ý hết lòng yêu thương, em có thể quang minh chính đại nắm lấy tay người ấy trước mặt cả thế giới."* Khương Kỳ chợt nở nụ cười, khép mắt lại, hôn vào giữa lòng bàn tay.
*Ở câu này, trước đó Khương Kỳ dùng từ 他 (đại từ nhân xưng ngôi thứ ba, số ít, nam giới, kiểu anh ấy, cậu ấy,...), vế sau lại dùng 你 (đại từ nhân xưng ngôi thứ hai), không phải edit lỗi đâu.
Giang Nguyện mở to hai mắt, nụ hôn của Khương Kỳ phảng phất như thấm qua lòng bàn tay rồi rơi trên môi cậu, dịu dàng mà tuyệt vọng.
Nụ hôn này rất lâu, lâu đến mức làm tiêu hao hết khí lực toàn thân Khương Kỳ.
"Em muốn cái gì anh cũng sẽ cho em, nhưng chỉ có cái này..." Khương Kỳ sờ mái tóc trở nên ướt nhẹp vì thấm đẫm mồ hôi của Giang Nguyện.
Anh không thể cho em được.
Giang Nguyện biết đó không phải là ảo giác của mình, ngón tay Khương Kỳ đang run rẩy.
Nhưng đó chỉ là trong giây lát, chờ đến khi Giang Nguyện lấy lại tinh thần từ trong cơn sốc, Khương Kỳ đã thay xong quần áo ở nhà.
"Anh..."
Ngữ điệu của Khương Kỳ đã trở về bình thường, tựa như chưa từng xảy ra chuyện gì, "Tiểu Nguyện buổi tối có muốn ăn chút gì không? Anh xuống bếp nấu cho em."
Nhắc tới cũng thật kỳ lạ, hai người không có khoảng thời gian ngại ngùng không biết nói gì, thậm chí còn có thể giao tiếp trao đổi với nhau như bình thường.
Sau khi Giang Nguyện rửa mặt xong, Khương Kỳ đã đi ngủ, dưới mắt có quầng thâm, Giang Nguyện đoán được anh đã làm việc liều mạng đến thế nào mới có thể hoàn thành công việc trước thời gian để trở về với cậu.
Ngón tay Giang Nguyện ấn phẳng mi tâm đang nhăn lại của anh, "... Anh à, đừng buồn phiền như vậy, nếu như anh hi vọng chúng ta giữ nguyên mọi thứ không thay đổi, vậy chúng ta sẽ không thay đổi."
Giang Nguyện nằm bên cạnh anh, ôm lấy cánh tay anh như hồi còn bé, cậu muốn nhiều hơn, nhưng anh không muốn, cậu nghĩ mình còn có thể kiên nhẫn thêm chút nữa.
Ngón tay chạm đến bàn tay Khương Kỳ, Giang Nguyện ngây ngẩn cả người, bật đèn ngủ đầu giường lên lần nữa, bàn tay Khương Kỳ...
Giang Nguyện lấy ra một túi thuốc nhỏ từ trong ngăn kéo, từng chút từng chút lau đi vết máu đã khô trong lòng bàn tay anh.
Đây là bàn tay mà khi Khương Kỳ nói câu cuối cùng kia vẫn luôn giấu sau lưng, lòng bàn tay bị chính móng tay anh ghim ra máu, có lẽ là vì chủ nhân vốn chẳng hề để tâm, vết thương hoàn toàn không được xử lý cẩn thận.
Cậu nghĩ tay Khương Kỳ nhất định là rất đau, vì trong lòng cậu hiện giờ cũng đau lắm.
Giang Nguyện cúi đầu in xuống lòng bàn tay anh một nụ hôn, ngoài ra còn có một giọt nước mặt lặng lẽ lướt xuống.
Có một số điều dường như cậu đã bắt đầu hiểu được rõ ràng, trên thế giới này tình cảm cũng không chỉ đơn thuần chia thành yêu và không yêu, mà còn có nên hay không nên cũng như có thể hay không thể.
***
"Sao thế? Cậu bị thương?" Tề Ngụy bước vào đưa tài liệu.
Khương Kỳ nhìn chằm chằm phần vải trắng trên lòng bàn tay mà ngẩn người, thấy Tề Ngụy bước vào liền tỉnh táo lại.
"Vết thương nhỏ thôi."
"Đây là vết thương nhỏ của cậu?" Tề Ngụy bĩu môi, "Là cậu em trai quý giá của cậu băng bó đi?"
Khóe miệng Khương Kỳ tựa như vương ý cười, rồi lại chợt nhớ tới vết thương này là do đâu, bắt đầu khó chịu, "Có chuyện gì sao?"
"Không có chuyện gì."
"Không có chuyện gì?" Khương Kỳ không có tâm tình nói chuyện không đâu với Tề Ngụy, lại nghe thấy Tề Ngụy nói tiếp: "Phải cân bằng giữa công việc và nghỉ ngơi, sếp à."
"Cậu muốn nghỉ phép?" Khương Kỳ rất hào phóng, "Mười ngày có đủ không?"
Tề Ngụy thở dài, nếu hắn nghỉ ngơi mười ngày này, sau quay về có khi hoàn toàn miễn được ngủ luôn.
"Không phải tôi, là cậu đó, Giám đốc Khương." Hắn cùng đi công tác chẳng qua chỉ là hỗ trợ thôi, trong đầu Khương Kỳ mỗi ngày đều phải suy nghĩ giao tiếp với đám cáo già thế nào, so với hắn còn mệt hơn nhiều.
"Không rảnh."
"Ồ, ai không biết còn cho là cậu đang thất tình đấy, đây là dùng công việc để phân tâm sao?"
Khương Kỳ dùng ánh mắt như nhìn người chết mắt mà nhìn hắn chằm chằm, Tề Ngụy nhanh chóng nhấc tay, "Tôi định hỏi cậu có muốn cùng tôi đi tham ban không?"
Về phần là thăm ban ai ý hả? Có thể khiến cho Khương Kỳ muốn đến tham ban, có lẽ thiên hạ này chỉ có một người.
Tề Ngụy lắc chìa khóa xe nhún vai một cái, xem đi, sếp chẳng có lấy một câu nói thật nào, đây không phải là có rảnh sao?
***
"Cha cho người sắp xếp cho con đi học, vừa lúc tham gia kì thi lên cấp 2 năm nay."
Thạch Tảo cúi đầu nhìn mũi chân, có chút ngượng ngùng, "Cha nuôi, con mười bốn tuổi rồi."
Đàm Ngôn bị sặc, "Con mười bốn?!"
Thạch Tảo gật đầu.
Đàm Ngôn nhíu mày, nhấc cằm, "Cởi quần áo."
Thạch Tảo hơi co người lại, nhưng vẫn ngoan ngoãn cởi quần áo ra, Đàm Ngôn nghiêm túc nhìn người cậu, khung xương nhỏ gầy gò khác gì học sinh tiểu học đâu, trên người một chút thịt cũng không có, toàn là xương, có ôm hắn cũng ngại cộm tay.
Trước đây Thạch Tảo rốt cuộc đã trải qua mỗi ngày như thế nào. Đàm Ngôn phát hiện từ khi nhặt được đứa con trai này, tiếng mình thở dài càng ngày càng nhiều, đáy lòng cũng càng ngày càng mềm đi.
Haizz, đây cũng chẳng phải hiện tượng tốt đẹp gì.
"Mặc vào đi, sau này một ngày bốn bữa, một bữa cũng không được thiếu, dì làm cái gì con ăn cái nấy, ăn không hết sau này con cũng đừng gọi cha là cha nuôi." Lúc nói chuyện giọng Đàm Ngôn đầy hỏa khí, cũng không biết là nhằm vào Thạch Tảo hay là nhằm vào gã cha ruột chết tiệt của cậu.
Thạch Tảo không hề tức giận, cảm thấy trái tim mình thật nóng hổi, dường như từ sau khi mẹ qua đời chẳng còn ai quan tâm tới mình như thế nữa. Cho dù là mẹ, cái cảm giác đó cũng không giống nhau.
...
Thạch Tảo tỉnh lại lần nữa là ở bệnh viện, Đàm Ngôn mắt đỏ ngầu ngồi một bên, dì giúp việc trong nhà cũng chẳng sợ nói liên miên cằn nhằn: "Tôi biết chú thương thằng bé, nhưng cũng không thể nuôi con như vậy, thịt không phải ăn một bữa là hấp thụ vào người được luôn, chú còn nói những lời tàn nhẫn như thế với thằng bé, đứa nhỏ này cũng cứng đầu cố chấp..."
Thạch Tảo sờ dạ dày mình, có vẻ hơi khó chịu.
Mắt Đàm Ngôn hơi động, hiển nhiên là biết cậu đã tỉnh, sờ sờ trán cậu thấy không nóng, nét mặt mới tốt hơn nhiều, "Cha đi gọi bác sĩ."
Bàn tay bé nhỏ của Thạch Tảo đột nhiên kéo tay Đàm Ngôn, mím môi, "Xin lỗi, con không ăn hết."
Dì thở dài một hơi, tự đi gọi bác sĩ, chừa không gian cho hai người họ.
Đàm Ngôn nhìn cậu, chợt thấy có phần không biết nên khóc hay cười, thử hỏi Đàm Ngôn hắn muốn rời đi có ai dám ngăn cản? Nhưng lúc này một chút lực hắn cũng không dám dùng, chỉ sợ làm gãy tay chân nhỏ gầy của Thạch Tảo mất.
Hắn ngồi xuống mép giường, dém lại chăn cho Thạch Tảo cẩn thận, "Có lẽ là cha thực sự không biết nuôi con thế nào, tiểu Tảo, cha biết có mấy anh em không thể sinh con, trong nhà có một người phụ nữ cũng có thể chăm sóc con tốt hơn..."
Thạch Tảo đột nhiên quay lưng lại với hắn, cuộn tròn lại như con tôm nhỏ.
Đàm Ngôn rất ngạc nhiên, hắn cứ nghĩ đứa trẻ này sẽ không phản kháng, lại chẳng ngờ rằng, một bàn tay sờ tới, ướt đẫm.
"Nhưng cha nuôi không muốn lập gia đình, cha nuôi làm những việc này, sớm muộn gì cũng sẽ có báo ứng, không thể làm liên lụy con gái nhà người ta..."
Thạch Tảo đột nhiên ngồi dậy, nhào vào lòng hắn, "Cha nuôi không phải là không cần con?"
Đàm Ngôn có nghĩ tới, nhưng ý nghĩ trong đầu đảo một vòng rồi biến mất.
Tiểu Tảo không có người nhà, hắn cũng sớm không còn thân nhân, vậy bọn họ một nhà hai người sau này cùng chung sống an ổn.
"Sau này chúng ta một nhà hai người cùng chung sống an ổn?"
"Vâng!" Thạch Tảo liều mạng gật đầu.
"Cắt ——" Cảnh cuối này đã xong, Hàn Tử Phong cũng không cần trang điểm hiệu ứng đặc biệt thêm lần nữa.
Chu Thành nhìn đạo diễn hô cắt, không biết vì sao, bỗng dưng muốn sờ tóc Hàn Tử Phong, lại bị cậu tránh được.
"Cảnh khóc không tồi, đạo diễn Hà còn lo cậu không khóc nổi đấy."
Hàn Tử Phong dường như vẫn chưa bình phục lại tâm tình, ngồi ở trên giường thở hổn hển, Chu Thành có thể hiểu, dù sao thì vẫn là người mới mà.
Ngồi ở một bên cùng cậu trò chuyện đôi câu, lúc Hàn Tử Phong ngẩng đầu lên lần nữa, trong mắt đã không còn cảm xúc mãnh liệt trước đó.
Chu Thành ngẩn ra quay về vị trí nói chuyện này với Hà Trọng Ân, Hà Trọng Ân nhíu mày, "Anh đây là lo lắng cậu ấy nhập vai, hay là sợ cậu ấy không nhập vai vậy? Chu Thành, sao tôi lại có cảm giác anh hơi kỳ lạ thế?"
Trước mấy câu trêu chọc của bạn tốt Chu Thành một mặt đầy bất đắc dĩ, đang lúc nói chuyện, xa xa truyền đến tiếng tranh chấp.
Chu Thành đứng dậy đi ra ngoài, Hà Trọng Ân định thần nhìn lại, là Hàn Tử Phong đang nói chuyện cùng một người cảnh sát, nghe tiếng có vẻ khá rối loạn, cũng mau chóng đi theo.
"Tôi không muốn!" Mắt Hàn Tử Phong đầy lửa giận.
Lý Tiếu Nhiên hiển nhiên cực kỳ bất đắc dĩ, nhét phong thư màu trắng vào lồng ngực cậu, "Tôi còn có nhiệm vụ phải làm."
"Chuyện gì xảy ra vậy?" Chu Thành đi đến bên cậu.
Lý Tiếu Nhiên hiển nhiên thấy ngại khi có Chu Thành ở đây, không nói gì nữa.
Hàn Tử Phong nhìn chằm chằm phong thư màu trắng, nếu ánh mắt có thể đốt lửa được, hẳn là giờ đây phong thư này cũng bốc cháy rồi. Lý Tiếu Nhiên thở dài một hơi, "Vậy tôi đi trước."
"Có cần giúp một tay không?" Tầm mắt Chu Thành qua lại giữa hai người.
Hàn Tử Phong lắc đầu, lau mắt, đặt phong thư vào trong lòng, đuổi kịp bóng lưng Lý Tiếu Nhiên, "Tôi tiễn anh."
Chu Thành nhíu mày, Hà Trọng Ân đụng vai y, "Sao thế? Để ý?"
"Đừng nói lung tung."
"Uầy, Chu Thành, thế này thật không giống anh nha, tôi thấy Tiểu Hàn rất tốt, hẳn cũng không phải là không có cảm giác với anh đi?" Hà Trọng Ân dù sao cũng mò mẫm lăn lộn trong giới nhiều năm rồi, thẳng cong vẫn khá dễ nhận biết.
"Ngược lại, thực ra tôi thấy cậu ấy không ưa tôi." Cũng không thể nói là động tâm, nhưng Chu Thành đúng là có hảo cảm với cậu.
Hàn Tử Phong không thích cười, ngoại trừ Giang Nguyện, đối với người xung quanh đều khá lãnh đạm.
Hà Trọng Ân lắc lắc ngón tay, "Đến đây, tôi cho anh xem đoạn vừa quay xong kia, xem xong rồi anh lại nói cậu ấy ghét anh cũng chưa muộn."
***
Trình Tiểu Cửu đi tới cạnh Trình Đông, đặt xuống một bát cháo, không nói một câu mà ngồi ở một bên.
Trình Đông toe toét, "Không đút cho tôi uống sao?"
Trình Tiểu Cửu muốn lấy bát ra, khuấy khuấy, "... Lúc nãy, cảm ơn anh."
Trình Đông cũng hơi ngẩn người, một lúc lâu sau nói: "Không có gì, ai bảo tôi là anh cậu chứ."
Trình Tiểu Cửu cúi đầu, khóe miệng cũng không nhịn được mà giương lên, đưa ra một thìa cháo, kết quả Trình Đông vẫn nửa nằm ở trên giường.
Hai người căng thẳng đơ ra.
"Cắt ——" Giọng Hà Trọng Ân có phần bực bội, "Hai người các cậu có chuyện gì vậy?"
"Thịnh Minh, đoạn này, lúc Tiểu Cửu muốn đút cháo cho cậu, cậu phải giành lấy bát cháo kia, sao cậu lại chẳng nhúc nhích thế?"
Thịnh Minh cười có mấy phần xấu xa, "Đạo diễn, trước đó Trình Đông cứu Tiểu Cửu, đáng lẽ ra lúc này Tiểu Cửu phải đút cháo cho Trình Đông mới đúng, tay tôi đều như thế này mà."
Hà Trọng Ân hơi do dự.
"Đạo diễn, tôi lại thấy kịch bản càng phù hợp với tính cách của Trình Đông, hắn không xấu, chính là thích mềm không thích cứng, trước cũng từng bắt nạt Tiểu Cửu. Đoạn này Tiểu Cửu thực sự muốn cho hắn ăn, hắn lại quả thực là không tiện, thật phù hợp tính cách nhân vật."
Hà Trọng Ân gật đầu quyết định dứt khoát nói: "Được, cứ theo kịch bản như trước."
Thịnh Minh không dám có yêu sách gì nữa, cảnh này quay xong rất nhanh.
"Em trai."
Giang Nguyện mắt điếc tai ngơ đi về phía trước, Thịnh Minh kéo cậu lại, cậu mới quay đầu, "Có chuyện gì sao?"
Thịnh Minh nhíu mày, "Sao tôi gọi cậu, cậu đều không trả lời? Sợ à?"
"Hơ? Anh mới vừa gọi tôi sao? Xin lỗi, tôi không nghe thấy." Giang Nguyện lắc đầu, "Anh cũng không đáng sợ, có gì mà phải sợ."
Giang Nguyện nghiêm túc trả lời hắn ta, nhưng lại làm cho Thịnh Minh không thể nói được gì.
"Gọi tôi một tiếng "anh" khó thế à?"
Giang Nguyện nghiêng đầu, "Không khó, trong phim không gọi sao?" Cậu dứt khoát gọi: "Anh Đông."
Thịnh Minh dỗ cậu, "Ngoan, bỏ chữ "Đông", anh ơi, hoặc anh thôi cũng được."
"Không được." Giang Nguyện nghiêm túc đường hoàng nói: "Tôi nhập vai."
"Chuyện này thì liên quan gì."
"Trong quá trình huấn luyện chúng tôi từng được dạy, cần phải nhập vai." Giang Nguyện chặn lời hắn ta.
"Nhập vai? Vậy cậu có thể học hỏi bạn cậu một chút đấy." Tầm mắt Thịnh Minh liếc đến Hàn Tử Phong ý tứ nói.
"Tử Phong sao?" Giang Nguyện cười cười, "Cậu ấy thoát vai cũng sẽ không gọi anh Chu là cha nuôi."
Thịnh Minh cười nhạo, "Là không muốn hay là không dám?"
Sự kiên nhẫn của Giang Nguyện đã đạt đến cực điểm, vừa muốn quay đầu lý luận với hắn ta, liền đụng phải một người, nhanh chóng quay đầu lại nói, "Thật xin lỗi... A! Anh!"
Khương Kỳ đỡ lấy cậu rồi xoa đầu, "Em có đau không?"
Giang Nguyện cười khúc khích, "Không đau."
Mắt Thịnh Minh híp lại, ngừng bước chân, không cam lòng "Shh" một tiếng, tiếng "anh" kia gọi lên làm ngứa ngáy lòng người, nhưng thật đáng tiếc.
Tầm mắt Khương Kỳ lướt qua đỉnh đầu Giang Nguyện nhìn Thịnh Minh, Thịnh Minh theo bản năng lui về sau một bước, nhưng Khương Kỳ không có thói quen hao tổn tâm trí vì người khác, tùy ý để Giang Nguyện lôi kéo anh ríu rít kể lại mấy chuyện về bộ phim cũng như về đoàn phim.
"Người kia là ai?" Thịnh Minh nhận khăn mặt từ trợ lý hỏi.
"Ai cơ?"
"Bên cạnh Giang Nguyện."
Em gái trợ lý hai mắt sáng rực lên, "Anh ấy là Giám đốc công ty giải trí Khương thị đó."
Thịnh Minh hiển nhiên không nghĩ tới đáp án này.
"Anh ta và Giang Nguyện..."
Em gái trợ lý suy nghĩ một chút, "Em nghe nói bọn họ hình như là..." Hai ngón tay chạm vào nhau.
"Biết rồi, cô ngày thường giúp tôi để mắt đến Giang Nguyện nhiều hơn một chút."
***
Thịnh Minh châm một điếu thuốc, "Tôi không nghĩ ra, sao cậu lại đề cử tôi diễn vai Trình Đông."
"Tôi cảm thấy kịch bản khá hay."
"Hay thì đương nhiên là hay, nhưng tôi không nghĩ ra sao cậu lại có lòng tốt như thế, dù sao cậu cũng là người bị đổi vai mà, Vệ Hân."
Vệ Hân nằm úp sấp bên người hắn ta, ổn định lại nhịp thở dốc, "Kỹ năng diễn xuất của Giang Nguyện không tồi, tôi tâm phục khẩu phục, tôi thích nhân vật này, tất nhiên là hi vọng nhân vật quan trọng nhất này do người tôi thích diễn."
Bản thân Hà Trọng Ân cảm thấy hơi có lỗi với cậu ta về chuyện đổi vai, trong khi nhân vật Trình Đông vẫn chưa xác định, cậu ta đề cử một chút, hơn nữa khí chất và kỹ năng diễn xuất của Thịnh Minh cũng rất hợp với nhân vật, đương nhiên là trúng tuyển.
"Cái miệng này của cậu cũng thật là ngọt." Thịnh Minh giương cằm lên, "Gọi "anh" một tiếng nghe xem nào."
Vệ Hân lập tức biết hắn ta nghĩ tới ai, rất phối hợp ôm eo hắn ta, ánh mắt mềm mại lấy lòng nói: "Anh~~ Anh à~~~ "
"Tiểu yêu tinh." Thịnh Minh tâm hoả khó diệt, dục hỏa càng trào dâng hướng về phía hạ thân, động thân một cái, làmVệ Hân càng hồ ngôn loạn ngữ, anh anh em em kêu loạn hết lên.
***
"Tay anh còn đau không?" Giang Nguyện kéo lấy tay Khương Kỳ hỏi.
Khương Kỳ lắc đầu, chút vết thương kia kỳ thực đã sớm đỡ nhiều rồi, nhưng đây là do Giang Nguyện băng bó nên anh không nỡ tháo ra.
"Hôm nay thuận lợi cả chứ?"
Giang Nguyện cười híp mắt gật đầu, "Đạo diễn có khen em diễn tốt đấy."
"Tốt thế nào?" Khương Kỳ đùa cậu.
Giang Nguyện không ngượng chút nào, nói: "Khen trong mắt em có hi vọng, có tình cảm."
"Người đối diễn với em là..." Khương Kỳ nghĩ tới người vừa rồi, lời nói cũng dậy mùi chua.
Giang Nguyện ghé vào tai anh khẽ nói ra một câu, Khương Kỳ giật mình.
"Em đi lấy túi thuốc, em chờ em nhé." Giang Nguyện lao ra cửa như cơn lốc nhỏ.
Khương Kỳ không giữ được cậu, không thể làm gì khác ngoài dặn dò. "Chạy chậm một chút, đừng ngã."
Tề Ngụy ở cửa lần nữa ló đầu ra, rồi lại rụt đầu về, hai anh em nhà này có nhầm không vậy? Thủ thỉ thầm thì với nhau mấy tiếng rồi mà vẫn chưa xong việc à?
Thật ra Khương Kỳ thực sự muốn đóng gói Giang Nguyện lại mà bê về nhà, hôm qua nói những câu kia, Khương Kỳ không hối hận nhưng nhìn tấm vải trắng trong lòng bàn tay lại thấy đau lòng.
Khương Kỳ lần đầu tiên muốn biết, Tiểu Nguyện đối với tâm tình của anh rốt cuộc là cảm thấy thế nào, anh cũng lo rằng liệu Giang Nguyện có bị những lời nói ấy của mình làm tổn thương không.
Không chỉ có Khương Kỳ luyến tiếc, Giang Nguyện bám lấy góc áo của anh không chịu để anh đi, nếu như không phải vì sáng mai hơn bốn giờ có một đoạn cần quay, cậu cũng rất muốn bị đóng gói mang đi.
Tay anh trai bị thương mà, không thể dính nước, là một đứa em trai ngoan ngoãn vâng lời đương nhiên là phải giúp đỡ tắm rửa, phải không?!
Bàn tay thấy ủy khuất quá QAQ
Bàn tay thấy oan uổng quá QAQ
Bàn tay khổ tâm đắng lòng quá mà bàn tay không nói được QAQ
Hai anh em các người biệt nữu chơi trò tình thú tại sao lại muốn tôi cõng nồi?!!*
*Cõng nồi: mang tiếng oan, gánh tiếng oan, chịu oan
Khương Kỳ cũng không muốn trực tiếp thẳng thắn, đưa tay ra để trên bàn, "Đại minh tinh, ký tên cho anh đi."
Giang Nguyện nháy mắt mấy cái, lúm đồng tiền bên khóe miệng như ẩn như hiện, "Thấy anh thích đến thế, em sẽ ký cho anh."
Giang Nguyện nở nụ cười, Khương Kỳ cũng yên lòng, nhìn xoáy nhỏ trên đỉnh đầu Giang Nguyện, mơ hồ nghĩ, thôi thì thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng.
Lúc rời khỏi đoàn phim, đêm đã khuya, Tề Ngụy ngáp một cái, cảm thấy mình vạ miệng tự dưng lại đi đưa ra lời đề nghị như thế, còn phải nhẫn nhịn chịu khó đích thân đưa sếp về.
Đang định cùng phó lái Khương Kỳ tán gẫu vài câu, vừa nghiêng đầu liền nhìn thấy Khương Kỳ nương theo ánh trăng mà nhìn chữ ký trên tấm vải trắng trong lòng bàn tay, trên là Giang Nguyện, dưới là Ian Jiang, cuối cùng còn vẽ hình trái tim nho nhỏ.
Tề Ngụy có dự cảm, Khương Kỳ sẽ mang tấm vải trắng thêm mấy ngày.
Nửa đêm, trên chiếc giường đôi rộng lớn chỉ có một người, mà Khương Kỳ lại ngủ rất ngon.
Trong lòng bàn tay chính là đứa em trai mà anh vẫn luôn tâm tâm niệm niệm.
Trong giấc mộng vẫn đang bao phủ là Giang Nguyện ghé bên tai anh nói ——
"Cùng đối diễn với em cho dù là cây cải thảo nát hay gì cũng chẳng quan trọng, trong mắt em có tình là vì trong lòng em nghĩ tới anh."
Danh sách chương