A nương vóc người thô kệch xấu xí, còn cha ta mặt mày lại thanh tú như ngọc.

Thế nhân ai ai cũng nói Hầu gia là người thâm tình, dù thê tử không xứng vẫn một mực thuỷ chung.

Cho đến trước khi ông ta nạp thiếp, lại nhẫn tâm đòi từ A nương chiếc Kiệu Tịch Nhan:

「Nàng ấy nói, không có chiếc Kiệu Tịch Nhan thì sẽ không chịu qua cửa.

Chẳng qua chỉ là một chiếc kiệu mà thôi, ngươi hà tất phải nhỏ mọn như vậy?」

Song, ai ai cũng biết, đó không đơn thuần là một chiếc kiệu.

Khóe mắt A nương hoe đỏ, nhưng khóe môi lại nở nụ cười:

「Nhan nhi con nhớ kỹ này, nếu đã không giữ được trái tim nam nhân, vậy thì hãy nắm lấy tính mạng hắn ta.」

01

Ta đã đánh Thế tử Nhữ Nam Vương.

Thậm chí còn cưỡng ép hắn nhấn đầu vào ao bạch ngọc nuôi ba ba, buộc hắn phải nhận lỗi.

Đến khi Nhữ Nam Vương nhận được tin, liền dẫn theo Phụ thân ta chạy tới hưng sư vấn tội.

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!! Lúc ấy, ta đang đối diện với khuôn mặt bầm tím Thế tử, vênh váo chống nạnh mà nói:

「Còn đòi làm bá chủ một vùng này, cũng không biết hỏi xem cha ngươi là ai!」

Nhữ Nam Vương tức đến mức trợn ngược mắt:

「Bình An Hầu! Ngươi nuôi dạy ra đứa con gái tốt thật đấy!

Chuyện này, ta nhất định phải bẩm báo lên Bệ hạ, đòi người một lời giải thích!」

Nói đoạn, liền giận đùng đùng dắt theo con trai bỏ đi.

Sắc mặt Phụ thân ta âm trầm đến đáng sợ, như thể sắp nhỏ ra nước, hắn trầm giọng nói:

「Quỳ xuống!

Con quả thực vô pháp vô thiên, đâu còn chút nào ra dáng khuê nữ nhà cao cửa rộng nữa!

A nương con vốn chẳng phải khuê nữ thế gia, nuôi dạy ra đứa con gái cũng dã tính khó thuần như vậy...」

Nói đoạn, ông ta căn bản không thèm nghe ta giải thích, tức đến điên lên bước tới, ra tay tát ta vài cái thật mạnh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Thân thể không tính là đau lắm, nhưng trong lòng lại đau đớn khôn nguôi.

Đúng lúc này, một giọng nói hơi khàn đặc vang lên:

「Dừng tay! Ai dám động đến nữ nhi của ta!」

Người vừa đến, chính là A nương.

Phụ thân ta lập tức thu liễm lại vài phần, dường như kẻ vừa rồi chỉ cây dâu mắng cây hòe không phải ông ta vậy.

Thật ra cha và A nương nhìn vào quả không xứng đôi chút nào.

Cha chính là vị công tử tuấn mỹ nổi tiếng nhất Kinh thành, dung mạo như ngọc, phong thái anh tuấn tiêu sái.

Nghe đồn năm ấy, mỗi lần ông ta cưỡi tuấn mã đi qua Phố Trường An, đều khiến vạn người đổ xô ra xem, ném trái cây lấp đầy xe ngựa.

Còn A nương lại là một nữ tướng quân từng chịu đựng mười năm khói lửa biên thùy, lập nên chiến công hiển hách.

Thế nhưng, nàng không phải loại nữ tướng quân như trong những cuốn thoại bản vẫn kể, rằng dù lăn lộn nơi sa trường bao năm, khi trở về vẫn giữ nguyên dung mạo xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành.

A nương ta từng vừa cắn hạt dưa, vừa bình luận:

「Nơi biên quan thiếu nước thiếu lương thực, muốn rửa mặt cũng phải dành dụm nước vo gạo suốt năm ngày mới có.

A nương con đây có thể lớn lên được thế này, đã xem như rất cố gắng rồi đó.

Con bớt xem mấy cuốn thoại bản nhảm nhí đó đi!」

Quả thật, A nương vóc người không mềm mại, làn da cũng chẳng trắng nõn mịn màng.

Lời nói cử chỉ cũng chẳng có được sự tao nhã của những quý nữ Kinh thành khác.

Năm đó, khi Phụ thân ta nghênh đón nàng về, không biết có bao nhiêu tiểu cô nương đã thay hắn rơi lệ xót xa, ngầm chửi một tiếng: "Đúng là hoa nhài cắm bãi phân trâu!"

Nhưng theo cái nhìn của ta, rõ ràng là Cha không xứng với A nương mới phải.

Ta từng hỏi A nương vì sao năm đó lại chịu gả cho Cha.

A nương luôn xuất thần một lúc lâu, rồi khẽ thở dài một tiếng:

「Vạn sự đều do mệnh, nửa phần chẳng do người.」

.......
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện