Tác giả: Đông Thi Nương

Biên tập: B3

Chi Chi buồn bực náu mình ở trong chăn không dám thò ra, nhưng hai A Phiêu ở bên ngoài thì trò chuyện càng lúc càng hăng say, đề tài dần dần chuyển đến những việc không tài nào tưởng tượng nổi.

"Ai da, gần đây ngươi có đến nhìn tiểu tử nhà họ Hướng kia không?"

"Có chứ." Một A Phiêu đè thấp giọng xuống: "Ta đến nhìn trộm hắn tắm, hì hì."

Chi Chi ở trong chăn: "!!!"

"Trời ạ. Ngươi thấy cái gì?"

"Cơ bụng của Hướng tiểu tử nè, còn có phía dưới..." A Phiêu kia dừng lại: "Tiểu cô nương này có thể nghe thấy chúng ta nói chuyện sao?"

"Có thể."

"Vậy chúng ta ra ngoài nói tiếp, hì hì."

Chi Chi ở trong chăn: "???"

"Chuyện tốt cũng không nên chia sẻ cho tiểu cô nương này."

Bên ngoài nhất thời trở nên yên tĩnh, không còn tiếng động gì nữa.

Chi Chi đã nghẹn ở trong chăn hồi lâu, lúc này liền dè dặt thò đầu ra.

Chắc là đi rồi nhỉ.

Chi Chi vừa mới thò đầu ra, ngay lập tức đối mặt với hai gương mặt quỷ.

Một gương mặt còn đang nhỏ máu, một gương mặt lại không có miệng.

Chi Chi liếc mắt một cái liền bị doạ sợ đến ngất xỉu.

Hai A Phiêu quay sang nhìn nhau: "Xem ra quả thật có thể nhìn thấy chúng ta, ngày mai lại tới vậy."

***

Lúc Chi Chi tỉnh lại đã là buổi sáng ngày hôm sau, nàng nghĩ đến việc hai A Phiêu kia khom người nhìn nàng thì liền không nhịn được mà rùng mình một cái.

Giọng Lâm Nguyên vang lên ở bên ngoài: "Tỷ tỷ, tỷ dậy chưa?"

"Ừ, dậy rồi." Chi Chi ngồi dậy.

"La bá mẫu tới, nói là mang theo một ít trứng gà ta. Buổi sáng cha đã ra ngoài rồi, hay là tỷ tới chào hỏi đi."

La bá mẫu chính là mẫu thân của cái người tương lai dính vào cờ bạc La Phóng ấy.

Đời trước La bá mẫu cũng muốn tác hợp nàng với La Phóng, nhưng sau đó bởi vì một đạo thánh chỉ liền không thể làm gì khác.

Nếu như đặt vào đời trước, Chi Chi cảm thấy gả cho La Phóng cũng không có vấn đề gì, nhưng bây giờ thì tuyệt đối không thể.

Thời điểm mặc y phục, Chi Chi nhìn qua tủ đồ của mình một lượt, rồi bỏ chiếc áo màu xanh vốn dĩ đang cầm trong tay xuống, nàng giơ tay lấy một món đồ mà ngày thường nàng sẽ không bao giờ mặc.

Bộ y phục này được may vào ngày sinh nhật thứ mười lăm của nàng, lúc ấy cha nàng nói với thợ may là hãy may một bộ y phục giống kiểu mà các quý nữ trong kinh thành thường mặc.

Quả nhiên là ông chủ đã may dựa theo kiểu dáng đang lưu hành gần đây.

Chẳng qua là bộ y phục này quá mức hở hang, nguyên bản một màu đỏ thẫm phối hợp với đường viền màu đen, trước ngực mở rộng, chỉ có một miếng lụa mỏng che lại.

Dáng người của Chi Chi vốn đã quyến rũ, mặc bộ y phục kia vào càng không giống con gái nhà lành, ngược lại giống như đào kép bước ra từ thanh lâu.

***

"Tiểu Nguyên à, cháu đúng là càng lớn càng khôi ngô, giống y hệt tỷ tỷ cháu."

La bá mẫu ngồi trên ghế, dưới chân là trứng gà ta bà mang đến.

Bà vốn cao lớn, lại quen làm việc nặng, giọng nói cũng lớn hơn so với người bình thường: "Tỷ tỷ cháu vẫn còn chưa dậy sao?"

"Đã dậy rồi." Lâm Nguyên khéo léo đáp, cầm miếng bánh lên gặm, trong lòng suy nghĩ sao bây giờ tỷ tỷ vẫn còn chưa tới.

La bá mẫu cười: "Dĩ nhiên phải vậy rồi, canh giờ này mà vẫn chưa chịu dậy thì cũng quá lười biếng đi. Cha cháu quá cưng chiều tỷ tỷ cháu dẫn đến thành thói quen, bằng không lúc trước rõ ràng chỉ là bệnh vặt mà còn kéo dài đến tận ba tháng." Bà thở dài, ánh mắt đảo quanh: "Sợ là đã tiêu tốn của cha cháu không ít ngân lượng nhỉ."

"La bá mẫu."

Một giọng nói nũng nịu truyền đến.

"À, Chi Chi đó hả." La bá mẫu nghe tiếng thì đứng lên, kết quả nhìn thấy người đứng trước cửa thì sững người, sau đó sắc mặt liền trở nên khó coi.

Nghiêm túc mà nói thì Chi Chi mặc bộ y phục này rất đẹp, làn váy cũng là kiểu lá sen mới nhất, lúc bước đi thướt tha tựa như đang trôi lơ lửng trên mặt nước, bên hông thắt một chiếc đai lưng rộng rãi, tô điểm cho vòng eo nhỏ như cành liễu, giống như chỉ cần đụng nhẹ một cái là cành liễu kia sẽ mềm rũ xuống, cần cổ thì hơi mở rộng để lộ ra da thịt trắng như tuyết.

Hôm nay Chi Chi còn cố tình trang điểm, thoa một màu son đỏ rực.

Nhưng dù sao thì rơi vào trong mắt La bá mẫu thì đây cũng không phải là lối ăn mặc mà một cô nương đứng đắn nên có.

"Ai da, Chi Chi, mùa đông sao lại mặc ít như vậy, không thấy lạnh sao?" Vẻ mặt La bá mẫu có chút khó coi.

Gò má Chi Chi ửng đỏ, từ trước tới nay nàng vốn chưa từng làm loại chuyện này, nhưng vì hạnh phúc của mình, có một số việc nàng không thể không làm: "Ở trong nhà nên không cảm thấy lạnh."

Dù sao đây cũng là lần đầu tiên nàng nói như vậy nên lời nói cũng không được tự tin, nhỏ như muỗi kêu.

La bá mẫu cười khan, xách giỏ trứng gà dưới đất lên: "Chi Chi, cháu bệnh nặng mới khỏi, vẫn nên mặc thêm vào. Đây là trứng gà mà tiểu tử La Phóng đặc biệt nhặt trong ổ gà, nói là muốn mang biếu Chi Chi, sáng sớm đã dậy đi nhặt trứng, còn cố gắng chọn những quả tốt nhất đó."

Lâm Nguyên không rõ ý định của La bá mẫu cho lắm, tầm mắt hết nhìn Chi Chi lại chuyển sang La bá mẫu.

Chi Chi cắn môi dưới, làm như không nhìn thấy giỏ trứng gà kia: "Tiếc là gần đây đại phu đang cấm cháu không được ăn đồ tanh, trứng gà này cũng được coi như là đồ tanh, cháu đành phải phụ ý tốt của La đại ca rồi."

"Ôi chao, không thể ăn sao?" La bá mẫu nhìn giỏ trứng gà của mình: "Đây đều là trứng gà chất lượng tốt đấy."

Vốn dĩ trong thâm tâm bà không hài lòng với lối ăn mặc kiểu này của Chi Chi, nói thật là, mặc dù bà cũng được coi như là nhìn Chi Chi lớn lên, nhưng bà thực sự không thích.

Tất cả người trong Lâm gia này tướng mạo của ai cũng đẹp quá mức, nhất là Chi Chi và mẫu thân quá cố của nàng.

Nhớ năm đó gia đình nhà họ vừa mới chuyển tới, mẫu thân đó của Chi Chi, hừ!

Đâu có mang lại điều gì tốt đẹp đâu, mê hoặc hết đám nam nhân xung quanh, khiến họ mỗi ngày đều chỉ hận không đi qua cổng Lâm gia thêm mấy vòng.

Mà Chi Chi này, dáng vẻ từ nhỏ đến lớn đều lẳng lơ yêu mị, bây giờ trưởng thành rồi, tuổi còn trẻ mà không chịu học những cái tốt, lại còn mặc những thứ y phục thế kia.

Nếu như không phải tên tiểu tử thúi La Phóng kia thích, bà mới không thèm bước chân vào cái cổng này.

"Vậy đệ đệ cháu có thể ăn không? Để cho Tiểu Nguyên ăn đi."

Chi Chi khẽ liếc Lâm Nguyên một cái, quả không hổ danh là tỷ đệ, chỉ cần một ánh mắt của tỷ tỷ mình, mặc dù đệ đệ vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng lại có thể đọc hiểu ý của tỷ tỷ.

"La bá mẫu, cháu cũng không thể ăn trứng gà, nếu ăn cháu sẽ bị nổi mẩn ngứa."

La bá mẫu hơi sững sờ, sau đó cười có chút lúng túng: "Thôi, tất cả là do ta chọn lễ vật không đúng, quay về ta phải mắng La Phóng một trận mới được."

Bà dừng lại, cố ý nhấn mạnh: "Thật thất lễ vì không biết đường đi mua, đã khiến cho mọi người chê cười rồi."

Chi Chi làm như không hiểu những lời âm dương quái khí của La bá mẫu, nàng cười ngọt ngào một tiếng: "La bá mẫu mau trở về cho sớm, cháu xin phép không tiễn. Đại phu nói, bên ngoài gió lớn, cháu nên ít đi ra ngoài."

La bá mẫu tức nghẹn, bà không ngờ là, chỉ sinh bệnh một thời gian mà tính tình của tiểu cô nương này lại đại biến như vậy, lúc đầu dù tướng mạo không phù hợp với mong muốn của bà nhưng ít nhất vẫn là một người thành thật biết điều.

Còn bây giờ thì, hừ, càng ngày càng giống mẫu thân quá cố của nàng.

Không đứng đắn.

Khó trách chết cũng không được tử tế.

La bá mẫu hung hăng bỏ đi, Chi Chi vừa thở phào một hơi thì bất chợt nghe thấy giọng cha nàng.

"Chi Chi, Tiểu Nguyên."

Trong giọng nói của cha nàng còn lộ ra vẻ yếu ớt.

Chi Chi nghe thấy thì lập tức chạy ra ngoài, kết quả vừa chạy ra liền ngây ngẩn cả người.

Bởi vì ngoài cửa không chỉ có một mình cha nàng, mà còn có cả Hướng Thanh Sư.

Chi Chi ngây người như phỗng.

Hướng Thanh Sư có tướng mạo tuấn mỹ, bình thường đều mặc y phục một màu trắng thuần.

Mặc dù gia cảnh bần hàn, nhưng hắn lại hết sức gọn gàng, y phục đều giặt hết sức sạch sẽ.

Khuôn mặt hắn có sự trong trẻo lạnh lùng của văn nhân và một đôi mắt lãnh đạm thờ ơ.

Xưa nay cảm xúc của hắn rất ít khi phập phồng, từ khi còn nhỏ hắn đã có tiếng là một thiếu niên dày dạn.

Nghe nói năm ấy Hướng Thanh Sư thi đậu Thám Hoa Lang nhưng cũng chỉ bởi vì quá tuấn mỹ, sau đó mới bất đắc dĩ rơi từ Bảng Nhãn (*) xuống Thám Hoa.

(*) Bảng Nhãn là vị trí đứng thứ hai trong tam khôi, theo thứ tự từ cao xuống thấp là: Trạng Nguyên, Bảng Nhãn, Thám Hoa.

Mà lúc này Hướng Thanh Sư vừa nhìn thấy Chi Chi thì liền không nhịn được mà khẽ cau mày, sau đó vội chuyển tầm mắt sang một bên.

Thế nhưng hiện tại trong đầu Chi Chi chỉ vang lên câu nói: "Cơ bụng của Hướng tiểu tử nè, còn có phía dưới..."

Cái gì ở phía dưới? Hết chương 4.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện