Thời tiết dần dần bớt nóng, hơi nước, gió mát tràn vào buồng trong. Thẩm Ngạo rùng mình một cái, mới phát hiện cửa sổ không đóng, đầu choáng váng đi đến đóng cửa sổ. Xuân nhi liền ở bên ngoài đưa tay cuộn thành hình dáng loa, hô: "Trầm đại ca, Trầm đại ca, hôm nay tên hòa thượng đến trong phủ, phu nhân bảo ngươi đi qua."
Là Xuân nhi, Thẩm Ngạo kích động thò đầu ra, cười hì hì nói: "Xuân nhi, ngươi không có việc gì chứ, đến đây, tiến vào đây nói chuyện."
Khuôn mặt Xuân nhi hồng đến tai, dậm chân một cái, cắn môi nói: "Tiểu thư bảo ta không cần phải để ý đến ngươi, lại càng không cho phép vào phòng của ngươi." Xoay người, nhanh chóng rời đi.
Oa, quá đả thương tự tôn của người ta, nền chính trị hà khắc, không thể tưởng được, Thẩm Ngạo lại sống ở nơi có nền chính trị hà khắc đáng sợ.
Thẩm Ngạo đi giày mặc quần áo, lại nghĩ tới bụng rỗng tuếch, muốn đi phòng ăn tìm một chút đồ ăn, nhưng nghĩ đến việc phu nhân đang đợi đáp lời ở bên kia, không thể trì hoãn được nữa rồi, hấp tấp chạy đến hướng Phật đường, trên đường gặp được mấy nha đầu. Thấy Thẩm Ngạo, đều là cười hì hì, dò xét trên dưới.
Thẩm Ngạo đi qua bên cạnh các nàng, nghe được thanh âm của các nàng đang thấp giọng nói: "Đúng đấy, Thẩm thư đồng này đùa giỡn Xuân nhi, hôm qua ta từng nhìn thấy Xuân nhi vào phòng ngủ hắn, về sau đại tiểu thư thở phì phì mang nàng ra..."
"Đúng rồi, đúng rồi, từ lúc ở nơi ấy đi ra, Xuân nhi một ngày không nói lời nào, chính là Hương Nhi thân mật với nàng nhất cũng không có phản ứng, Hương Nhi nói đêm qua thấy nàng chảy nước mắt."
Cái thanh âm này rơi vào trong lỗ tai Thẩm Ngạo, Thẩm Ngạo ngoái đầu nhìn lại, đằng đằng sát khí muốn xem ai nói bậy ở sau lưng, những nha đầu kia lập tức tản đi, phần phật, toàn bộ đều chạy như bay. Xem ra thanh danh của Thẩm Ngạo trong suy nghĩ bọn nha đầu không tốt lắm, thanh danh rất thối, không khác gì lưu manh người xấu trên đường.
Chỉ là, nam nhân không xấu nữ nhân không thương, tuy những người này chỉ trỏ, lại rõ ràng có mấy người hơi có tư sắc, lúc đi gần vẫn không quên cho Thẩm Ngạo một cái liếc mắt đưa tình.
"Rất xấu rồi, rất xấu rồi." Thẩm Ngạo rất thuần khiết, oán thầm trong lòng, lại lại nghĩ tới Xuân nhi, tâm tình lại có điểm buồn phiền. Hắn là một nam nhân, tự nhiên không sợ người nói, nhưng Xuân nhi lại khác, khó trách hôm nay Xuân nhi đối với hắn như vậy, xem ra cần tranh thủ thời gian tiêu trừ ảnh hưởng của chuyện này mới được.
Thẩm Ngạo đầy bụng tâm sự đến Phật đường, hiện tại thân phận hắn bất đồng, tự nhiên không cần người đi thông báo. Trực tiếp đi vào, người ở bên trong không ít, khiến người chú ý nhất là ba hòa thượng đầu trọc, Thẩm Ngạo nhận ra, một người là Không Tĩnh, một người là Không Định, còn có một tiểu hòa thượng nghe nói biết võ công, Thích Tiểu Hổ.
Hai đại hòa thượng ngồi ở trên bồ đoàn, tiểu hòa thượng ngồi giữa bọn họ, đại hòa thượng đang giảng kinh văn cho phu nhân, tiểu hòa thượng lại chống mắt, không nhúc nhích, giống như nhập định.
Phu nhân quỳ gối trên bồ đoàn, vẻ mặt thành kính, không ngừng gật đầu, phụ họa lời đại hòa thượng nói. Xuân nhi đứng ở sau lưng phu nhân, nhìn thấy Thẩm Ngạo tiến đến, vội vàng quay mặt đi. Thẩm Ngạo rõ ràng có thể chứng kiến, lông mi của nàng rung động, nước mắt óng ánh.
Thẩm Ngạo rất đau lòng liếc nhìn nàng, hắn là người quen tùy ý, không thể tưởng được, một sự tình nho nhỏ lại tạo thành tổn thương lớn như vậy với nàng. Không được, mình là nam nhân, phải có đảm đương, đợi tìm chiếc nhẫn của Quốc công về, sẽ giải quyết chuyện này.
Trái lại, Chu Nhược ngồi hơi nghiêng ở bên người phu nhân, lạnh nhạt liếc nhìn Thẩm Ngạo, cái biểu lộ miệt thị kia không bỏ sót một chút nào. Thẩm Ngạo nhìn vào trong mắt, cũng không hề oán thầm. Làm sai phải nhận thức, bị đánh phải cam chịu, ngày hôm qua không có ý thức được vấn đề rất nghiêm trọng, chỉ cho là trêu chọc, nhưng khi nhìn thấy hậu quả sinh ra hôm nay, lại nhìn Xuân nhi đáng thương, Thẩm Ngạo mới biết được tại đây không phải cái thời không có đám 9x điên cuồng kia. Tuy người lập ra tam tong tứ đức còn chưa xuất đạo, nhưng có chút sự tình cần phải có kiêng kị.
Thấy Thẩm Ngạo tiến đến, tiểu hòa thượng nghiêng đầu nghe giảng kinh lập tức lộ ra sắc mặt vui mừng, cười hì hì nói: "Trầm thí chủ, đồ chơi đâu rồi." Tiểu hòa thượng này có trí nhớ rất tốt, còn nhớ rõ Thẩm Ngạo trước khi tạm biệt nói sẽ đưa cho hắn đồ chơi tốt. Oa, thật đúng là không ngờ, người có võ công chính là không giống với người thường, ngay cả đòi lễ vật cũng đều hùng hồn như vậy.
Thẩm Ngạo cười ha ha, đi bái kiến phu nhân trước, phu nhân mỉm cười nói: "Ngươi xem, chính chủ đến rồi, hai vị thiền sư chờ ngươi đã lâu, ngươi nhanh ngồi xuống, Hằng nhi đâu rồi? Như thế nào hai ngày này đều không thấy hắn, để hắn tới đây, nghe hai vị thiền sư giảng đạo lý một chút, cái tâm ý này không thể để lỡ."
Chu Nhược nói: "Phụ thân đang tìm hắn khắp nơi, hắn không dám ra."
Một câu nói toạc ra thiên cơ, phu nhân và Thẩm Ngạo đều cười, Thẩm Ngạo thừa cơ liếc liếc Xuân nhi, thấy Xuân nhi cũng có chút tươi cười, dù sao vẫn là tâm tính nữ hài nhi, thời điểm buồn cũng không dài. Thẩm Ngạo nháy mắt về phía nàng, nàng thoáng cái lại thất kinh, nghiêng đầu tránh né.
Tiểu hòa thượng Thích Tiểu Hổ lại nói: "Trầm thí chủ, đồ chơi tốt đâu rồi." Hắn không buông tha người, vẻ mặt tràn đầy hứng khỏi.
Đáng thương cho hai đại hòa thượng Không Tĩnh, Không Định, sợ đến mức liên tục ho khan, tại trước mặt phu nhân, bọn hắn lại không dễ dàng giáo huấn đệ tử không nghe lời này, nhưng cứ để hắn hồ đồ, cái mặt mũi này sẽ mất hết. Người ta nhìn thấy, oa, còn có phải đạo cao tăng không, ngay cả tiểu hòa thượng đều không dạy được tốt, còn lăn lộn thế nào được? Thẩm Ngạo cười hì hì, nói: "Hôm nay đã quên, lần sau cho ngươi thêm một cái, ai biết ngươi đột nhiên tìm tới tận cửa."
Thích Tiểu Hổ nghĩ nghĩ, gật đầu rất chân thành nói: "Được rồi, lần sau nhất định nhớ kỹ, không cho phép gạt ta."
"Ta nào dám lừa ngươi, ta sợ nhất là bạo lực." Thẩm Ngạo nghĩ trong lòng, vội vàng đáp ứng, không dám dây dưa cùng hắn. Hướng Không Định hỏi: "Thiền sư, không biết các ngươi hôm nay tới làm cái gì?"
Không Định nói: "Nói ra thật xấu hổ, sự tình là như vậy, ngày đó ngươi ở trong chùa để lại bản vẽ đẹp, hôm nay một người thí chủ đến chùa, rất coi trọng bức vẽ của ngươi, nói là muốn gặp thí chủ một lần."
"Gặp ta?" Thẩm Ngạo nở nụ cười, chỉ là có chuyện kỳ lạ, nếu người này muốn gặp ta, tùy tiện tìm người thông tri là được. Linh Ẩn tự là chùa miếu triều đình ban bố kim sách, vậy mà cần hai thiền sư đến mời người, thân phận người này không tầm thường.
Chỉ là gọi ta đi thì ta sẽ đi liền sao? Không đi, muốn đến tự mình đến, hơn mười dặm đường, coi người là chó sao?.
Thẩm Ngạo quyết định chủ ý, cười khẽ, nói: "Làm phiền Không Định thiền sư trở về nói cho hắn biết, nói thân thể của ta bất an, không đi được." Hắn nhếch miệng, cười cười, tiếp tục nói: "Nếu như hắn có việc gấp, tới Quốc công phủ gặp ta là được."
Phu nhân đã ở bên cạnh nói đệm: "Nào có đạo lý này, người này cũng quá vô lý rồi, Thẩm Ngạo không phải nô tài, nào có kiểu giày vò người như vậy, trở về nói cho hắn biết, hắn muốn tới, Quốc công phủ mở cửa chào đón, nếu hắn tự cao tự đại, sư tử bằng đá trước cửa phủ Quốc công đâu phải đặt để chơi đùa?"
Phu nhân có ý tứ là, phủ Quốc công chúng ta cũng là có uy quyền, nàng cũng không đối đãi Thẩm Ngạo như người hầu, nếu có sĩ diện, bước qua một bên đi.
Không Định hơi có chút xấu hổ, vội vàng vỗ tay nói: "Thật sự vô cùng mạo muội, thí chủ không đi, bần tăng cũng không nên tiếp tục mời. Chúng ta xin cáo từ."
Thẩm Ngạo ngăn lại hắn, nói: "Đã đến rồi, làm gì phải đi nhanh như vậy."
Không Định rất muốn lưu lại, ở chỗ này luận bàn thi họa một chút cùng Thẩm Ngạo cũng tốt. Trước đó, Thẩm Ngạo lưu lại một bức tranh hòa thượng nhìn thiên hạ, hắn phỏng đoán thật lâu, rốt cục cũng có chút ít lĩnh ngộ, gần đây bút lực tăng trưởng, còn muốn lãnh giáo Thẩm Ngạo nhiều hơn. Chỉ là nhớ tới khách nhân còn đang ở Linh Ẩn tự, liền bỏ đi ý nghĩ này, nói: "Lần sau, nếu vào thành, nhất định đến bái phỏng, hôm nay chỉ sợ vô duyên."
Lời nói nói đến đây, cũng chỉ có thể mặc cho bọn hắn đi, phu nhân tự mình đưa bọn họ đến bên ngoài phủ, cùng Thẩm Ngạo quay trở về, trong miệng nói: "Lão gia ngày hôm qua nói rất thích ngươi, trong đêm khen ngươi có rất nhiều chỗ tốt, Thẩm Ngạo, những ngày này ngươi đọc sách nhiều một chút, có lẽ..." Nàng cười một tiếng, rất hiền lành, nói: "Có lẽ mấy ngày nữa sẽ không cần dùng thân phận thư đồng đi Thái Học, lão gia đang hoạt động, nhìn xem có thể tranh giành một danh ngạch cho ngươi hay không."
Vào Thái Học, chẳng khác nào là cống sinh, tương đương với tú tài tầng dưới không cần trải qua cuộc thi, có tư cách trực tiếp tiến hành thi tỉnh.
Lúc này đệ tử Thái Học rất nhiều, có mấy ngàn người. Phần lớn là chiêu mộ từ quan viên dưới bát phẩm hoặc đệ tử dân chúng bình thường đỗ đạt. Trừ chỗ đó ra, Quốc Tử Giám cũng xưng là Thái Học, đệ tử bên trong giống với Thái Học, đều thuộc về phạm trù cống sinh, chỉ chiêu mộ đệ tử quan viên đã ngoài thất phẩm hoặc là tộc nhân thế gia cao quý, xa hoa. Thẩm Ngạo tiến vào Thái Học không giống với Chu Hằng tiến vào, chỉ là, thân phận vẫn giống nhau, người bình thường đều gọi bọn hắn làm Thái Học sinh.
Thẩm Ngạo rất cảm kích nói: "Làm phiền Quốc công và phu nhân phí tâm."
Phu nhân chỉ cười cười, trong lòng nghĩ: "Ở phía trong mệnh Thẩm Ngạo có quý nhân tương trợ, có lẽ ta chính là quý nhân thiên mệnh ấn định, tương lai đứa bé này nhất định không giống người thường."
Là Xuân nhi, Thẩm Ngạo kích động thò đầu ra, cười hì hì nói: "Xuân nhi, ngươi không có việc gì chứ, đến đây, tiến vào đây nói chuyện."
Khuôn mặt Xuân nhi hồng đến tai, dậm chân một cái, cắn môi nói: "Tiểu thư bảo ta không cần phải để ý đến ngươi, lại càng không cho phép vào phòng của ngươi." Xoay người, nhanh chóng rời đi.
Oa, quá đả thương tự tôn của người ta, nền chính trị hà khắc, không thể tưởng được, Thẩm Ngạo lại sống ở nơi có nền chính trị hà khắc đáng sợ.
Thẩm Ngạo đi giày mặc quần áo, lại nghĩ tới bụng rỗng tuếch, muốn đi phòng ăn tìm một chút đồ ăn, nhưng nghĩ đến việc phu nhân đang đợi đáp lời ở bên kia, không thể trì hoãn được nữa rồi, hấp tấp chạy đến hướng Phật đường, trên đường gặp được mấy nha đầu. Thấy Thẩm Ngạo, đều là cười hì hì, dò xét trên dưới.
Thẩm Ngạo đi qua bên cạnh các nàng, nghe được thanh âm của các nàng đang thấp giọng nói: "Đúng đấy, Thẩm thư đồng này đùa giỡn Xuân nhi, hôm qua ta từng nhìn thấy Xuân nhi vào phòng ngủ hắn, về sau đại tiểu thư thở phì phì mang nàng ra..."
"Đúng rồi, đúng rồi, từ lúc ở nơi ấy đi ra, Xuân nhi một ngày không nói lời nào, chính là Hương Nhi thân mật với nàng nhất cũng không có phản ứng, Hương Nhi nói đêm qua thấy nàng chảy nước mắt."
Cái thanh âm này rơi vào trong lỗ tai Thẩm Ngạo, Thẩm Ngạo ngoái đầu nhìn lại, đằng đằng sát khí muốn xem ai nói bậy ở sau lưng, những nha đầu kia lập tức tản đi, phần phật, toàn bộ đều chạy như bay. Xem ra thanh danh của Thẩm Ngạo trong suy nghĩ bọn nha đầu không tốt lắm, thanh danh rất thối, không khác gì lưu manh người xấu trên đường.
Chỉ là, nam nhân không xấu nữ nhân không thương, tuy những người này chỉ trỏ, lại rõ ràng có mấy người hơi có tư sắc, lúc đi gần vẫn không quên cho Thẩm Ngạo một cái liếc mắt đưa tình.
"Rất xấu rồi, rất xấu rồi." Thẩm Ngạo rất thuần khiết, oán thầm trong lòng, lại lại nghĩ tới Xuân nhi, tâm tình lại có điểm buồn phiền. Hắn là một nam nhân, tự nhiên không sợ người nói, nhưng Xuân nhi lại khác, khó trách hôm nay Xuân nhi đối với hắn như vậy, xem ra cần tranh thủ thời gian tiêu trừ ảnh hưởng của chuyện này mới được.
Thẩm Ngạo đầy bụng tâm sự đến Phật đường, hiện tại thân phận hắn bất đồng, tự nhiên không cần người đi thông báo. Trực tiếp đi vào, người ở bên trong không ít, khiến người chú ý nhất là ba hòa thượng đầu trọc, Thẩm Ngạo nhận ra, một người là Không Tĩnh, một người là Không Định, còn có một tiểu hòa thượng nghe nói biết võ công, Thích Tiểu Hổ.
Hai đại hòa thượng ngồi ở trên bồ đoàn, tiểu hòa thượng ngồi giữa bọn họ, đại hòa thượng đang giảng kinh văn cho phu nhân, tiểu hòa thượng lại chống mắt, không nhúc nhích, giống như nhập định.
Phu nhân quỳ gối trên bồ đoàn, vẻ mặt thành kính, không ngừng gật đầu, phụ họa lời đại hòa thượng nói. Xuân nhi đứng ở sau lưng phu nhân, nhìn thấy Thẩm Ngạo tiến đến, vội vàng quay mặt đi. Thẩm Ngạo rõ ràng có thể chứng kiến, lông mi của nàng rung động, nước mắt óng ánh.
Thẩm Ngạo rất đau lòng liếc nhìn nàng, hắn là người quen tùy ý, không thể tưởng được, một sự tình nho nhỏ lại tạo thành tổn thương lớn như vậy với nàng. Không được, mình là nam nhân, phải có đảm đương, đợi tìm chiếc nhẫn của Quốc công về, sẽ giải quyết chuyện này.
Trái lại, Chu Nhược ngồi hơi nghiêng ở bên người phu nhân, lạnh nhạt liếc nhìn Thẩm Ngạo, cái biểu lộ miệt thị kia không bỏ sót một chút nào. Thẩm Ngạo nhìn vào trong mắt, cũng không hề oán thầm. Làm sai phải nhận thức, bị đánh phải cam chịu, ngày hôm qua không có ý thức được vấn đề rất nghiêm trọng, chỉ cho là trêu chọc, nhưng khi nhìn thấy hậu quả sinh ra hôm nay, lại nhìn Xuân nhi đáng thương, Thẩm Ngạo mới biết được tại đây không phải cái thời không có đám 9x điên cuồng kia. Tuy người lập ra tam tong tứ đức còn chưa xuất đạo, nhưng có chút sự tình cần phải có kiêng kị.
Thấy Thẩm Ngạo tiến đến, tiểu hòa thượng nghiêng đầu nghe giảng kinh lập tức lộ ra sắc mặt vui mừng, cười hì hì nói: "Trầm thí chủ, đồ chơi đâu rồi." Tiểu hòa thượng này có trí nhớ rất tốt, còn nhớ rõ Thẩm Ngạo trước khi tạm biệt nói sẽ đưa cho hắn đồ chơi tốt. Oa, thật đúng là không ngờ, người có võ công chính là không giống với người thường, ngay cả đòi lễ vật cũng đều hùng hồn như vậy.
Thẩm Ngạo cười ha ha, đi bái kiến phu nhân trước, phu nhân mỉm cười nói: "Ngươi xem, chính chủ đến rồi, hai vị thiền sư chờ ngươi đã lâu, ngươi nhanh ngồi xuống, Hằng nhi đâu rồi? Như thế nào hai ngày này đều không thấy hắn, để hắn tới đây, nghe hai vị thiền sư giảng đạo lý một chút, cái tâm ý này không thể để lỡ."
Chu Nhược nói: "Phụ thân đang tìm hắn khắp nơi, hắn không dám ra."
Một câu nói toạc ra thiên cơ, phu nhân và Thẩm Ngạo đều cười, Thẩm Ngạo thừa cơ liếc liếc Xuân nhi, thấy Xuân nhi cũng có chút tươi cười, dù sao vẫn là tâm tính nữ hài nhi, thời điểm buồn cũng không dài. Thẩm Ngạo nháy mắt về phía nàng, nàng thoáng cái lại thất kinh, nghiêng đầu tránh né.
Tiểu hòa thượng Thích Tiểu Hổ lại nói: "Trầm thí chủ, đồ chơi tốt đâu rồi." Hắn không buông tha người, vẻ mặt tràn đầy hứng khỏi.
Đáng thương cho hai đại hòa thượng Không Tĩnh, Không Định, sợ đến mức liên tục ho khan, tại trước mặt phu nhân, bọn hắn lại không dễ dàng giáo huấn đệ tử không nghe lời này, nhưng cứ để hắn hồ đồ, cái mặt mũi này sẽ mất hết. Người ta nhìn thấy, oa, còn có phải đạo cao tăng không, ngay cả tiểu hòa thượng đều không dạy được tốt, còn lăn lộn thế nào được? Thẩm Ngạo cười hì hì, nói: "Hôm nay đã quên, lần sau cho ngươi thêm một cái, ai biết ngươi đột nhiên tìm tới tận cửa."
Thích Tiểu Hổ nghĩ nghĩ, gật đầu rất chân thành nói: "Được rồi, lần sau nhất định nhớ kỹ, không cho phép gạt ta."
"Ta nào dám lừa ngươi, ta sợ nhất là bạo lực." Thẩm Ngạo nghĩ trong lòng, vội vàng đáp ứng, không dám dây dưa cùng hắn. Hướng Không Định hỏi: "Thiền sư, không biết các ngươi hôm nay tới làm cái gì?"
Không Định nói: "Nói ra thật xấu hổ, sự tình là như vậy, ngày đó ngươi ở trong chùa để lại bản vẽ đẹp, hôm nay một người thí chủ đến chùa, rất coi trọng bức vẽ của ngươi, nói là muốn gặp thí chủ một lần."
"Gặp ta?" Thẩm Ngạo nở nụ cười, chỉ là có chuyện kỳ lạ, nếu người này muốn gặp ta, tùy tiện tìm người thông tri là được. Linh Ẩn tự là chùa miếu triều đình ban bố kim sách, vậy mà cần hai thiền sư đến mời người, thân phận người này không tầm thường.
Chỉ là gọi ta đi thì ta sẽ đi liền sao? Không đi, muốn đến tự mình đến, hơn mười dặm đường, coi người là chó sao?.
Thẩm Ngạo quyết định chủ ý, cười khẽ, nói: "Làm phiền Không Định thiền sư trở về nói cho hắn biết, nói thân thể của ta bất an, không đi được." Hắn nhếch miệng, cười cười, tiếp tục nói: "Nếu như hắn có việc gấp, tới Quốc công phủ gặp ta là được."
Phu nhân đã ở bên cạnh nói đệm: "Nào có đạo lý này, người này cũng quá vô lý rồi, Thẩm Ngạo không phải nô tài, nào có kiểu giày vò người như vậy, trở về nói cho hắn biết, hắn muốn tới, Quốc công phủ mở cửa chào đón, nếu hắn tự cao tự đại, sư tử bằng đá trước cửa phủ Quốc công đâu phải đặt để chơi đùa?"
Phu nhân có ý tứ là, phủ Quốc công chúng ta cũng là có uy quyền, nàng cũng không đối đãi Thẩm Ngạo như người hầu, nếu có sĩ diện, bước qua một bên đi.
Không Định hơi có chút xấu hổ, vội vàng vỗ tay nói: "Thật sự vô cùng mạo muội, thí chủ không đi, bần tăng cũng không nên tiếp tục mời. Chúng ta xin cáo từ."
Thẩm Ngạo ngăn lại hắn, nói: "Đã đến rồi, làm gì phải đi nhanh như vậy."
Không Định rất muốn lưu lại, ở chỗ này luận bàn thi họa một chút cùng Thẩm Ngạo cũng tốt. Trước đó, Thẩm Ngạo lưu lại một bức tranh hòa thượng nhìn thiên hạ, hắn phỏng đoán thật lâu, rốt cục cũng có chút ít lĩnh ngộ, gần đây bút lực tăng trưởng, còn muốn lãnh giáo Thẩm Ngạo nhiều hơn. Chỉ là nhớ tới khách nhân còn đang ở Linh Ẩn tự, liền bỏ đi ý nghĩ này, nói: "Lần sau, nếu vào thành, nhất định đến bái phỏng, hôm nay chỉ sợ vô duyên."
Lời nói nói đến đây, cũng chỉ có thể mặc cho bọn hắn đi, phu nhân tự mình đưa bọn họ đến bên ngoài phủ, cùng Thẩm Ngạo quay trở về, trong miệng nói: "Lão gia ngày hôm qua nói rất thích ngươi, trong đêm khen ngươi có rất nhiều chỗ tốt, Thẩm Ngạo, những ngày này ngươi đọc sách nhiều một chút, có lẽ..." Nàng cười một tiếng, rất hiền lành, nói: "Có lẽ mấy ngày nữa sẽ không cần dùng thân phận thư đồng đi Thái Học, lão gia đang hoạt động, nhìn xem có thể tranh giành một danh ngạch cho ngươi hay không."
Vào Thái Học, chẳng khác nào là cống sinh, tương đương với tú tài tầng dưới không cần trải qua cuộc thi, có tư cách trực tiếp tiến hành thi tỉnh.
Lúc này đệ tử Thái Học rất nhiều, có mấy ngàn người. Phần lớn là chiêu mộ từ quan viên dưới bát phẩm hoặc đệ tử dân chúng bình thường đỗ đạt. Trừ chỗ đó ra, Quốc Tử Giám cũng xưng là Thái Học, đệ tử bên trong giống với Thái Học, đều thuộc về phạm trù cống sinh, chỉ chiêu mộ đệ tử quan viên đã ngoài thất phẩm hoặc là tộc nhân thế gia cao quý, xa hoa. Thẩm Ngạo tiến vào Thái Học không giống với Chu Hằng tiến vào, chỉ là, thân phận vẫn giống nhau, người bình thường đều gọi bọn hắn làm Thái Học sinh.
Thẩm Ngạo rất cảm kích nói: "Làm phiền Quốc công và phu nhân phí tâm."
Phu nhân chỉ cười cười, trong lòng nghĩ: "Ở phía trong mệnh Thẩm Ngạo có quý nhân tương trợ, có lẽ ta chính là quý nhân thiên mệnh ấn định, tương lai đứa bé này nhất định không giống người thường."
Danh sách chương