Người không gian dối không lừa dối không phải người già, tuổi nhiều như vậy, nếu là ngay cả bụng dạ đen tối đều không có, chẳng phải là sống vô ích rồi sao? Trong lòng Đặng Văn Xương có chút ít dương dương đắc ý nghĩ: "Lão phu bao năm lăn lộn trong quan trường, còn sợ tiểu tử này không bị mắc câu sao? Đến lúc đó, ta lấy bảo vật ra, sẽ làm cho hắn khó xử."
Thẩm Ngạo cảm thấy rùng mình, đây là muốn chơi ngầm rồi, vui mừng cười một tiếng, điệu cười gian này chỉ trong chớp mắt, bộ dạng cũng trở nên rất trung hậu, rất chân thành nói: "Không biết đại nhân mang đến bảo vật gì?"
Đám khán giả thấy vẻ mặt Đặng Văn Xương chắc chắn, không ít người đều âm thầm lo lắng vì Thẩm Ngạo, cũng có một chút cùng Thái Học có liên quan, trong lòng thì vui vẻ, muốn nhìn một chút xem bảo vật theo lời Đặng Văn Xương nói, rốt cuộc là cái gì.
Đặng Văn Xương không nhanh không chậm mà sờ mó vào trong tay áo, liền lấy ra một khối ngọc, khẽ mỉm cười nói: "Mời Thẩm công tử đánh giá."
Mọi người xem xét, trong lòng lập tức hô to Đặng đại nhân quả nhiên không phụ danh tiếng âm hiểm, oa, quá vô sỉ rồi!
Chỉ là đầu óc Đặng đại nhân cũng lợi hại, có thể nghĩ ra loại phương pháp xử lý hạ lưu này để đối phó một hạ bối.
Thì ra, thứ Đặng Văn Xương lấy ra, là một ngọc bội không ai ngờ tới, sở dĩ cái bội ngọc này bất đồng, quan trọng là chính Đặng Văn Xương hắn cũng không biết lai lịch, cái bội ngọc này cũng không biết là do người nào đào ra từ trong mộ, phiêu bạt đến trong tay Đặng Văn Xương, cả khối bội ngọc, bởi vì quanh năm vùi ở dưới đất, bị nhiều bùn đất ăn mòn, mang theo các loại màu sắc, màu ánh sáng đen tối, nếu không nhìn kỹ, chỉ sợ rất nhiều người còn tưởng rằng chỉ là khối đá tầm thường.
Mọi người đều biết, hết thẩy ngọc khai quật, ở phía trong đất thời gian hơn mấy trăm mấy ngàn năm, bị nhiều bùn đất hoặc là nước ngầm ăn mòn, có chứa các loại màu sắc, nhưng xem xét những sắc thái thấm trên ngọc này, không hề hoàn mỹ, ngược lại còn làm cho cổ ngọc có vẻ rất đen tối thô ráp. Cho nên, loại cổ ngọc này được khai quật về sau, bị rất nhiều tạp chất và da xác động vật bọc lại, rất khó phân biệt ra được chất liệu và niên đại của nó.
Về sau cũng có chút người dùng giá thấp mua loại cổ ngọc này, quanh năm bồi dưỡng, đợi cái ngọc này khôi phục vẻ ôn nhuận thuần một màu lúc trước, lúc rửa đến trơn bóng, có thể từ đó nhận ra được lai lịch của nó.
Cổ ngọc, mặc dù có màu sắc đẹp nhất, nếu như không bồi dưỡng, màu sắc sẽ ẩn đi mà không bộc lộ ra, ngọc lại càng không dễ nhìn, tính chất ngọc không được phục hồi, sẽ như táng đá trên đường, từ biểu hiện bên ngoài, sắc thái ngăm đen vàng vàng, không có một tí sáng bóng nào, cổ ngọc như vậy, làm sao có thể dùng mắt thường để phân biệt?
Đặng Văn Xương ban cho Thẩm Ngạo một siêu cấp nan đề, khối ngọc bội này, xác thực xem như đồ cổ, nhưng là ngọc đã biến chất như vậy, người có thể xem xét ra chất liệu, lai lịch, chỉ sợ ở trong chỗ này, không ai có thể làm được.
Cái gọi là giám định và thưởng thức, đơn giản là có ba loại biện pháp, một loại là chạm, tiếp theo là nhìn xem xét, kém nhất là dùng lưỡi liếm, mà ngọc chìm trong đất, đã mất một lớp da rồi, bất kể là chạm vào, xem xét, dùng lưỡi liếm, đối mặt với ngọc loại này đều không có biện pháp.
Bởi vậy, muốn xem xét loại ngọc này, đối với người giám định và thưởng thức đồ cổ thời đại này, cơ hồ không có bất kỳ phương pháp xử lý nào có thể thực hiện.
Đặng Văn Xương cười hì hì xuất ra viên ngọc tối đen, một khắc này, rất nhiều người cũng không nhịn được, lắc đầu, âm thầm suy nghĩ, lần này Thẩm Ngạo chỉ có thể nhận phần thua.
Đường Nghiêm ở trong sương phòng quan sát, vô cùng giận dữ, Đặng Văn Xương thật sự quá vô sỉ rồi, lại vô liêm sỉ đến mức cầm ngọc bị biến đổi chất đi ra mời Thẩm Ngạo giám định và thưởng thức, đứa bé Thẩm Ngạo này cũng quá thực thành rồi, đúng là đã mắc hắn mưu.
Trước mắt bao người, Thẩm Ngạo tiếp nhận ngọc, khẽ mỉm cười nói: "Đặng đại nhân là con người tao nhã, cái ngọc này không biết là đào từ đâu đến vậy?"
Đặng Văn Xương đương nhiên sẽ không nói, sợ Thẩm Ngạo làm theo dấu vết suy đoán ra được lai lịch viên ngọc, vội vàng lắc đầu nói: "Chỉ là một bằng hữu đưa tặng, đang định nuôi dưỡng vài năm, Thẩm công tử đại tài, hẳn là biết rõ lai lịch của nó, là thật hay giả, đúng không?"
Thẩm Ngạo gật đầu: "Được rồi, ta liền giám định và thưởng thức một lần xem."
Thẩm Ngạo gật đầu lần này, liền có không ít người đấm ngực dậm chân, quá thật thà rồi, quá trung hậu rồi, làm sao Thẩm công tử lại như vậy, vừa rồi là bộ dạng hung hăng càn quấy, thoáng cái đã thay đổi tựa như một người hoàn toàn khác, ai nấy đều thấy được, đây là quỷ kế của Đặng Văn Xương, Thẩm Ngạo tinh thông giám định và thưởng thức đồ cổ, chẳng lẽ ngay cái này cũng không nhìn ra?
Cũng có một chút người thờ ơ lạnh nhạt, trong lòng phát ra tiếng cười lạnh, hậu sinh chính là hậu sinh, Đặng đại nhân ra ngựa, còn không phải sẽ đùa bỡn hắn ở bên trong bàn tay sao, đến lúc đó nhìn xem hắn làm xong việc như thế nào.
Mọi người biểu lộ khác nhau, ngược lại là Triệu Cát ở trong sương phòng được tiểu nội thị đỡ lấy, ra ngoài cửa sổ nhìn xuống, nhất thời đúng là ngây dại, thò đầu ra chút ít, nhất thời cũng chẳng quan tâm uy nghi của hoàng thượng.
Hôm nay, hội giám bảo thật sự quá đặc sắc rồi, lại làm cho hắn không kịp nhìn, lúc này, thấy Đặng Văn Xương ra nan đề cho Thẩm Ngạo, nhưng Thẩm Ngạo lại một lời đáp ứng, trong lòng không khỏi nghĩ: "Hẳn là Thẩm Ngạo đã tính toán kỹ, hắn lại thật có thể phân biệt ra được khối ngọc này?"
Khơi gợi lên hứng thú, thì lại tiếp tục xem tiếp, giờ phút này Triệu Cát đã muốn say mê ở trong đó, đã muốn nhìn một cái, trên đời có phải là thật sự có người có thể giám định ra ngọc bẩn kiểu này hay không.
Ngay tại thời điểm tất cả mọi người đều có mục đích riêng phải đạt được, Thẩm Ngạo nhàn nhã cười một tiếng, để ngọc kia trên tay, vuốt vuốt một lát, lập tức nói về hướng có người: "Ai có thể đưa cho ta một bồn nước đến đây không?."
Mọi người đều là sững sờ, giám định và thưởng thức ngọc, muốn nước làm cái gì?
Sự tình văn sở vị văn (mới nghe lần đầu) như thế, không ai biết cái đó có tác dụng gì, chỉ là Thẩm Ngạo đã mở miệng, tất cả mọi người muốn nhìn một chút, xem hắn rốt cuộc sử dùng phương pháp gì để xem xét cái khối ngọc này, bởi vậy lập tức có mấy người thúc giục nói với bồi bàn đứng ở một bên: "Nhanh đi múc nước cho Thẩm công tử."
Lúc này, tranh đấu giữa Quốc Tử Giám và Thái Học lại hòa hoãn xuống, ngay cả Đặng Văn Xương kia, trong lòng đang nghĩ: "Hắn thật sự có thể phân biệt cái ngọc này? Để xem hắn có thể xử dụng biện pháp gì."
Chỉ nghĩ đến đó, tâm tư muốn giáo huấn Thẩm Ngạo của Đặng Văn Xương dần dần nhạt xuống, tập trung tinh thần, muốn xem Thẩm Ngạo chuẩn bị làm cái gì mê hoặc.
Chỉ một lúc sau, có thái giám quản sự của Đại hoàng tử múc một chậu nước đến, Thẩm Ngạo đặt ngọc lên bàn, cẩn thận từng li từng tí, lấy tay ngâm chút ít nước, lập tức đem ngón tay đặt ở phía trên ngọc, giọt nước kia theo đầu ngón tay nhỏ xuống, vừa mới rơi vào trên ngọc.
Đôi mắt Thẩm Ngạo đã bắt đầu cẩn thận quan sát giọt nước trên ngọc, lập tức nhẹ nhàng thở ra, đưa con mắt lên nói: " ngọc không phải đồ dỏm."
Đặng Văn Xương đột nhiên sửng sốt một chút, không tự chủ được liền hỏi thăm: "Tại sao vậy?"
Thẩm Ngạo nói: "Muốn phân biệt ngọc bẩn dính nhiều tạp chất rất đơn giản, ta chính là dùng giọt nước, nhỏ giọt nước trên ngọc, nếu như thành hình dáng giọt sương lâu không tiêu tan, đó là ngọc thật, giọt nước rất nhanh biến mất là đồ dỏm, mời Đặng đại nhân xem, cái giọt nước này đến nay vẫn đang lộ ra hình dáng giọt sương lâu không tan đi, như vậy tuyệt đối không thể nào là giả tạo."
Phương pháp giọt nước? Rất nhiều người đều đưa đầu qua thăm dò, quan sát giọt nước trên hòn ngọc này, tuy trong lòng cũng sinh ra chút nghi hoặc, bọn hắn nghe nói qua không ít phương pháp xem xét, nhưng phương pháp giọt nước lại là văn sở vị văn (mới nghe lần đầu), chỉ là không biết Thẩm Ngạo làm sao biết được loại biện pháp này.
Thẩm Ngạo thản nhiên cười nói: "Nếu chư vị không tin, có thể đi tìm một khối ngọc đồ dỏm đến đây, thử một lần liền biết."
Mọi người lần đầu tiên nghe nói qua thuật giám định như vậy, tinh thần lập tức phấn chấn, đúng như Thẩm Ngạo nói, hôm nay cái hội giám bảo này, lại thật sự có thể học được thủ đoạn mới, liền ào ào đi tìm cái đồ dỏm đến, nhỏ nước lên, quả nhiên, cái giọt nước kia rất nhanh đã tiêu tán, rất nhiều người sợ hãi than, nói: "Giọt nước quả nhiên tan đi."
Trong sảnh thoáng cái đã náo nhiệt hẳn lên, trong sương phòng lầu hai cũng là xì xào bàn tán một hồi, rất nhiều người hận không thể lập tức đi xuống lầu, tìm tòi đến tận cùng.
Chỉ là hoàng thượng không mở miệng, ai dám tùy ý xuống dưới, bởi vậy tuy trong lòng mọi người rất ngứa, lại không thể không thành thành thật thật tiếp tục đứng ở lầu hai.
Thời điểm mọi người ở đây sợ hãi liên tục thán phục, Thẩm Ngạo lại cầm lấy cái khối ngọc kia, để vào trong tay, nhẹ nhàng suy nghĩ, trong miệng thì thào nói vài câu nói vớ vẩn, cái gì chất lượng, ước chừng ba trăm gam, các loại….., đột nhiên, Thẩm Ngạo lại là thong dong nở nụ cười, nói: "Lấy đao đến đây!"
Thẩm Ngạo nói những lời này mười phần mạnh mẽ, lại rất có khí khái hảo hán, đưa con mắt lên xem xét, thấy mọi người đều ngây người, lúc này mới nhớ tới câu nói vừa rồi của mình dường như có một chút khuynh hướng phạm tội.
Đổ mồ hôi, bổn công tử cầm cái đao mà thôi, xem ta như vậy làm cái gì, sợ bổn công tử giết người sao?
Thẩm Ngạo khinh miệt liếc nhìn qua bọn hắn, sức chiến đấu bọn này chỉ có năm cân cám, thực sự muốn giết bọn hắn, còn cần dùng đao sao?
"Đi tìm một lưỡi dao sắc bén một xích(0,33m) vuông cũng được." Thẩm Ngạo không giải thích rõ cùng bọn họ, đành phải làm ra một bộ dáng tuyệt đối không có ý đồ dùng bạo lực.
"Lấy đao?"
Mọi người lại khẽ giật mình, chẳng lẽ là lấy đao đến xem xét cái ngọc? này
Cái này có thể trách được rồi, trên đời có người động đao đi xem xét đồ cổ hay sao?
Chỉ là cử động vừa rồi của Thẩm Ngạo thật sự khiến không ít người tin phục, lập tức có người cầm tới một thanh dao găm, giao vào trong tay Thẩm Ngạo, Thẩm Ngạo sờ lên lưỡi dao găm, rất sắc bén, lập tức nắm chặt viên ngọc trên bàn, cầm dao găm nhẹ nhàng bổ xuống viên ngọc.
Đặng Văn Xương vội vàng nói: "Thẩm công tử, nếu làm ngọc hư hao, còn giám định và thưởng thức làm gì?"
Thẩm Ngạo cắt xuống không sai biệt lắm, đưa con mắt lên, nói với Đặng Văn Xương: "Ta nói ta sẽ làm hư hao ngọc sao?" Hắn cầm lấy ngọc, hướng Đặng Văn Xương nói: "Chính ngươi nhìn xem, ngọc bích này há lại có thể đơn giản hư hao như vậy."
Một câu này vừa nói ra, tất cả mọi người à một tiếng, thì ra chất liệu ngọc này là ngọc bích.
Chỉ là, Thẩm Ngạo này làm như thế nào để biết được?
Cần biết, nếu như nó là nhuyễn ngọc (ngọc mềm), chỉ cần dao găm cắt một cái, thân ngọc kia nhất định sẽ tổn hại, Thẩm Ngạo dám cầm dao găm cắt ngọc, nhất định đã định liệu cái ngọc này là ngọc bích, ngọc bích có một biệt danh, gọi là ngạnh ngọc, cực kỳ cứng rắn, cho dù là dùng đao kiếm bổ chém, cũng không thể lưu lại một chút khắc ngấn trên thân ngọc.
Đặng Văn Xương thầm giật mình, không nhịn được, nói: "Thẩm công tử, ngươi lại là, như thế nào để biết được cái ngọc này là ngạnh ngọc?"
Tầng ngoài ngọc có một lớp da, mắt thường không cách nào phân biệt tính chất, mà Thẩm Ngạo dám dùng dao găm đi cắt ngọc, như vậy Đặng Văn Xương phỏng chừng, trước đó Thẩm Ngạo đã biết đó là khối ngạnh ngọc.
Thẩm Ngạo cười rất thành khẩn nói: "Ta đoán thôi."
Đoán? Mọi người ngạc nhiên, Đặng Văn Xương nắm râu mép, thoáng cái đã đứng yên tại chỗ.
Rất nhiều người cũng sửng sốt một chút, lại rất nhanh mà bình thường trở lại, Thẩm Ngạo có thể xử dụng phương pháp giọt nước xuất kỳ bất ý định ra ngọc là thật hay giả, như vậy, xem xét ra tính chất, nhất định cũng có phương pháp riêng, chỉ là hắn không chịu nói mà thôi.
Thẩm Ngạo đương nhiên không phải hồ đồ suy đoán, vừa rồi để ngọc trong tay suy nghĩ, chính là tính ra thể tích và chất lượng thô sơ của viên ngọc, từ đó tính toán ra mật độ đại khái của nó, ngạnh ngọc và nhuyễn ngọc khác nhau ngay ở mật độ, nếu so sánh về chất lượng mà thể tích nhỏ bé, như vậy cái khối này nhất định là ngạnh ngọc, là ngọc bích, không thể nghi ngờ.
Đương nhiên, loại biện pháp này không phải có thể nói ra cho người ngoài, cái này liên quan đến đến vấn đề toán học, thời cổ, tuy toán học nhiều lần có đột phá, nhưng người ở đây, chỉ sợ nhà số học cũng không có nhiều lắm, quan văn, lão quan văn, cái gì cũng không thiếu, nhưng cùng bọn họ nghiên cứu học vấn về chất lượng, thể tích các loại..., nói ba ngày ba đêm, cũng là lãng phí miệng lưỡi.
Vì để chứng minh với bọn hắn đây là ngạnh ngọc, Thẩm Ngạo đành phải xuất ra một cây đao, cắt xuống, đặc thù lớn nhất của ngọc bích chính là cứng rắn, dao găm tầm thường, tự nhiên không thể lưu lại chút dấu vết nào tại mặt ngoài.
Thẩm Ngạo tiếp tục cầm ngọc lên, cẩn thận nhìn xem hình dạng, hoa văn ngọc, tuy bị da bẩn bao bọc, màu sắc nhiễm khá nhiều tạp chất, nhưng lờ mờ trong lúc đó, dấu vết nhân công còn sót lại vẫn phải có. Khối ngọc này, có một loại phong cách trịnh trọng, lại có một loại mỹ cảm thực dụng, Thẩm Ngạo lẩm bẩm nói: "Tần ngọc cũng không coi trọng hoa mỹ, mà lại thích trịnh trọng, cũng là vì tục lệ, ta nếu là đoán không sai, cái này nên là Tần Ngọc. Chỉ là..."
Hắn đột nhiên chần chờ, Tần ngọc tầm thường, cũng sẽ điêu khắc chữ tiểu Triện ở ngọc thân, dùng để bày ra thân phận chủ nhân, nhưng khi nhìn cái ngọc này, cho dù bị da bao bọc, cũng tuyệt đối không có một chút chữ nào, tất cả đều không có. Như vậy...
Thẩm Ngạo cảm thấy rùng mình, đây là muốn chơi ngầm rồi, vui mừng cười một tiếng, điệu cười gian này chỉ trong chớp mắt, bộ dạng cũng trở nên rất trung hậu, rất chân thành nói: "Không biết đại nhân mang đến bảo vật gì?"
Đám khán giả thấy vẻ mặt Đặng Văn Xương chắc chắn, không ít người đều âm thầm lo lắng vì Thẩm Ngạo, cũng có một chút cùng Thái Học có liên quan, trong lòng thì vui vẻ, muốn nhìn một chút xem bảo vật theo lời Đặng Văn Xương nói, rốt cuộc là cái gì.
Đặng Văn Xương không nhanh không chậm mà sờ mó vào trong tay áo, liền lấy ra một khối ngọc, khẽ mỉm cười nói: "Mời Thẩm công tử đánh giá."
Mọi người xem xét, trong lòng lập tức hô to Đặng đại nhân quả nhiên không phụ danh tiếng âm hiểm, oa, quá vô sỉ rồi!
Chỉ là đầu óc Đặng đại nhân cũng lợi hại, có thể nghĩ ra loại phương pháp xử lý hạ lưu này để đối phó một hạ bối.
Thì ra, thứ Đặng Văn Xương lấy ra, là một ngọc bội không ai ngờ tới, sở dĩ cái bội ngọc này bất đồng, quan trọng là chính Đặng Văn Xương hắn cũng không biết lai lịch, cái bội ngọc này cũng không biết là do người nào đào ra từ trong mộ, phiêu bạt đến trong tay Đặng Văn Xương, cả khối bội ngọc, bởi vì quanh năm vùi ở dưới đất, bị nhiều bùn đất ăn mòn, mang theo các loại màu sắc, màu ánh sáng đen tối, nếu không nhìn kỹ, chỉ sợ rất nhiều người còn tưởng rằng chỉ là khối đá tầm thường.
Mọi người đều biết, hết thẩy ngọc khai quật, ở phía trong đất thời gian hơn mấy trăm mấy ngàn năm, bị nhiều bùn đất hoặc là nước ngầm ăn mòn, có chứa các loại màu sắc, nhưng xem xét những sắc thái thấm trên ngọc này, không hề hoàn mỹ, ngược lại còn làm cho cổ ngọc có vẻ rất đen tối thô ráp. Cho nên, loại cổ ngọc này được khai quật về sau, bị rất nhiều tạp chất và da xác động vật bọc lại, rất khó phân biệt ra được chất liệu và niên đại của nó.
Về sau cũng có chút người dùng giá thấp mua loại cổ ngọc này, quanh năm bồi dưỡng, đợi cái ngọc này khôi phục vẻ ôn nhuận thuần một màu lúc trước, lúc rửa đến trơn bóng, có thể từ đó nhận ra được lai lịch của nó.
Cổ ngọc, mặc dù có màu sắc đẹp nhất, nếu như không bồi dưỡng, màu sắc sẽ ẩn đi mà không bộc lộ ra, ngọc lại càng không dễ nhìn, tính chất ngọc không được phục hồi, sẽ như táng đá trên đường, từ biểu hiện bên ngoài, sắc thái ngăm đen vàng vàng, không có một tí sáng bóng nào, cổ ngọc như vậy, làm sao có thể dùng mắt thường để phân biệt?
Đặng Văn Xương ban cho Thẩm Ngạo một siêu cấp nan đề, khối ngọc bội này, xác thực xem như đồ cổ, nhưng là ngọc đã biến chất như vậy, người có thể xem xét ra chất liệu, lai lịch, chỉ sợ ở trong chỗ này, không ai có thể làm được.
Cái gọi là giám định và thưởng thức, đơn giản là có ba loại biện pháp, một loại là chạm, tiếp theo là nhìn xem xét, kém nhất là dùng lưỡi liếm, mà ngọc chìm trong đất, đã mất một lớp da rồi, bất kể là chạm vào, xem xét, dùng lưỡi liếm, đối mặt với ngọc loại này đều không có biện pháp.
Bởi vậy, muốn xem xét loại ngọc này, đối với người giám định và thưởng thức đồ cổ thời đại này, cơ hồ không có bất kỳ phương pháp xử lý nào có thể thực hiện.
Đặng Văn Xương cười hì hì xuất ra viên ngọc tối đen, một khắc này, rất nhiều người cũng không nhịn được, lắc đầu, âm thầm suy nghĩ, lần này Thẩm Ngạo chỉ có thể nhận phần thua.
Đường Nghiêm ở trong sương phòng quan sát, vô cùng giận dữ, Đặng Văn Xương thật sự quá vô sỉ rồi, lại vô liêm sỉ đến mức cầm ngọc bị biến đổi chất đi ra mời Thẩm Ngạo giám định và thưởng thức, đứa bé Thẩm Ngạo này cũng quá thực thành rồi, đúng là đã mắc hắn mưu.
Trước mắt bao người, Thẩm Ngạo tiếp nhận ngọc, khẽ mỉm cười nói: "Đặng đại nhân là con người tao nhã, cái ngọc này không biết là đào từ đâu đến vậy?"
Đặng Văn Xương đương nhiên sẽ không nói, sợ Thẩm Ngạo làm theo dấu vết suy đoán ra được lai lịch viên ngọc, vội vàng lắc đầu nói: "Chỉ là một bằng hữu đưa tặng, đang định nuôi dưỡng vài năm, Thẩm công tử đại tài, hẳn là biết rõ lai lịch của nó, là thật hay giả, đúng không?"
Thẩm Ngạo gật đầu: "Được rồi, ta liền giám định và thưởng thức một lần xem."
Thẩm Ngạo gật đầu lần này, liền có không ít người đấm ngực dậm chân, quá thật thà rồi, quá trung hậu rồi, làm sao Thẩm công tử lại như vậy, vừa rồi là bộ dạng hung hăng càn quấy, thoáng cái đã thay đổi tựa như một người hoàn toàn khác, ai nấy đều thấy được, đây là quỷ kế của Đặng Văn Xương, Thẩm Ngạo tinh thông giám định và thưởng thức đồ cổ, chẳng lẽ ngay cái này cũng không nhìn ra?
Cũng có một chút người thờ ơ lạnh nhạt, trong lòng phát ra tiếng cười lạnh, hậu sinh chính là hậu sinh, Đặng đại nhân ra ngựa, còn không phải sẽ đùa bỡn hắn ở bên trong bàn tay sao, đến lúc đó nhìn xem hắn làm xong việc như thế nào.
Mọi người biểu lộ khác nhau, ngược lại là Triệu Cát ở trong sương phòng được tiểu nội thị đỡ lấy, ra ngoài cửa sổ nhìn xuống, nhất thời đúng là ngây dại, thò đầu ra chút ít, nhất thời cũng chẳng quan tâm uy nghi của hoàng thượng.
Hôm nay, hội giám bảo thật sự quá đặc sắc rồi, lại làm cho hắn không kịp nhìn, lúc này, thấy Đặng Văn Xương ra nan đề cho Thẩm Ngạo, nhưng Thẩm Ngạo lại một lời đáp ứng, trong lòng không khỏi nghĩ: "Hẳn là Thẩm Ngạo đã tính toán kỹ, hắn lại thật có thể phân biệt ra được khối ngọc này?"
Khơi gợi lên hứng thú, thì lại tiếp tục xem tiếp, giờ phút này Triệu Cát đã muốn say mê ở trong đó, đã muốn nhìn một cái, trên đời có phải là thật sự có người có thể giám định ra ngọc bẩn kiểu này hay không.
Ngay tại thời điểm tất cả mọi người đều có mục đích riêng phải đạt được, Thẩm Ngạo nhàn nhã cười một tiếng, để ngọc kia trên tay, vuốt vuốt một lát, lập tức nói về hướng có người: "Ai có thể đưa cho ta một bồn nước đến đây không?."
Mọi người đều là sững sờ, giám định và thưởng thức ngọc, muốn nước làm cái gì?
Sự tình văn sở vị văn (mới nghe lần đầu) như thế, không ai biết cái đó có tác dụng gì, chỉ là Thẩm Ngạo đã mở miệng, tất cả mọi người muốn nhìn một chút, xem hắn rốt cuộc sử dùng phương pháp gì để xem xét cái khối ngọc này, bởi vậy lập tức có mấy người thúc giục nói với bồi bàn đứng ở một bên: "Nhanh đi múc nước cho Thẩm công tử."
Lúc này, tranh đấu giữa Quốc Tử Giám và Thái Học lại hòa hoãn xuống, ngay cả Đặng Văn Xương kia, trong lòng đang nghĩ: "Hắn thật sự có thể phân biệt cái ngọc này? Để xem hắn có thể xử dụng biện pháp gì."
Chỉ nghĩ đến đó, tâm tư muốn giáo huấn Thẩm Ngạo của Đặng Văn Xương dần dần nhạt xuống, tập trung tinh thần, muốn xem Thẩm Ngạo chuẩn bị làm cái gì mê hoặc.
Chỉ một lúc sau, có thái giám quản sự của Đại hoàng tử múc một chậu nước đến, Thẩm Ngạo đặt ngọc lên bàn, cẩn thận từng li từng tí, lấy tay ngâm chút ít nước, lập tức đem ngón tay đặt ở phía trên ngọc, giọt nước kia theo đầu ngón tay nhỏ xuống, vừa mới rơi vào trên ngọc.
Đôi mắt Thẩm Ngạo đã bắt đầu cẩn thận quan sát giọt nước trên ngọc, lập tức nhẹ nhàng thở ra, đưa con mắt lên nói: " ngọc không phải đồ dỏm."
Đặng Văn Xương đột nhiên sửng sốt một chút, không tự chủ được liền hỏi thăm: "Tại sao vậy?"
Thẩm Ngạo nói: "Muốn phân biệt ngọc bẩn dính nhiều tạp chất rất đơn giản, ta chính là dùng giọt nước, nhỏ giọt nước trên ngọc, nếu như thành hình dáng giọt sương lâu không tiêu tan, đó là ngọc thật, giọt nước rất nhanh biến mất là đồ dỏm, mời Đặng đại nhân xem, cái giọt nước này đến nay vẫn đang lộ ra hình dáng giọt sương lâu không tan đi, như vậy tuyệt đối không thể nào là giả tạo."
Phương pháp giọt nước? Rất nhiều người đều đưa đầu qua thăm dò, quan sát giọt nước trên hòn ngọc này, tuy trong lòng cũng sinh ra chút nghi hoặc, bọn hắn nghe nói qua không ít phương pháp xem xét, nhưng phương pháp giọt nước lại là văn sở vị văn (mới nghe lần đầu), chỉ là không biết Thẩm Ngạo làm sao biết được loại biện pháp này.
Thẩm Ngạo thản nhiên cười nói: "Nếu chư vị không tin, có thể đi tìm một khối ngọc đồ dỏm đến đây, thử một lần liền biết."
Mọi người lần đầu tiên nghe nói qua thuật giám định như vậy, tinh thần lập tức phấn chấn, đúng như Thẩm Ngạo nói, hôm nay cái hội giám bảo này, lại thật sự có thể học được thủ đoạn mới, liền ào ào đi tìm cái đồ dỏm đến, nhỏ nước lên, quả nhiên, cái giọt nước kia rất nhanh đã tiêu tán, rất nhiều người sợ hãi than, nói: "Giọt nước quả nhiên tan đi."
Trong sảnh thoáng cái đã náo nhiệt hẳn lên, trong sương phòng lầu hai cũng là xì xào bàn tán một hồi, rất nhiều người hận không thể lập tức đi xuống lầu, tìm tòi đến tận cùng.
Chỉ là hoàng thượng không mở miệng, ai dám tùy ý xuống dưới, bởi vậy tuy trong lòng mọi người rất ngứa, lại không thể không thành thành thật thật tiếp tục đứng ở lầu hai.
Thời điểm mọi người ở đây sợ hãi liên tục thán phục, Thẩm Ngạo lại cầm lấy cái khối ngọc kia, để vào trong tay, nhẹ nhàng suy nghĩ, trong miệng thì thào nói vài câu nói vớ vẩn, cái gì chất lượng, ước chừng ba trăm gam, các loại….., đột nhiên, Thẩm Ngạo lại là thong dong nở nụ cười, nói: "Lấy đao đến đây!"
Thẩm Ngạo nói những lời này mười phần mạnh mẽ, lại rất có khí khái hảo hán, đưa con mắt lên xem xét, thấy mọi người đều ngây người, lúc này mới nhớ tới câu nói vừa rồi của mình dường như có một chút khuynh hướng phạm tội.
Đổ mồ hôi, bổn công tử cầm cái đao mà thôi, xem ta như vậy làm cái gì, sợ bổn công tử giết người sao?
Thẩm Ngạo khinh miệt liếc nhìn qua bọn hắn, sức chiến đấu bọn này chỉ có năm cân cám, thực sự muốn giết bọn hắn, còn cần dùng đao sao?
"Đi tìm một lưỡi dao sắc bén một xích(0,33m) vuông cũng được." Thẩm Ngạo không giải thích rõ cùng bọn họ, đành phải làm ra một bộ dáng tuyệt đối không có ý đồ dùng bạo lực.
"Lấy đao?"
Mọi người lại khẽ giật mình, chẳng lẽ là lấy đao đến xem xét cái ngọc? này
Cái này có thể trách được rồi, trên đời có người động đao đi xem xét đồ cổ hay sao?
Chỉ là cử động vừa rồi của Thẩm Ngạo thật sự khiến không ít người tin phục, lập tức có người cầm tới một thanh dao găm, giao vào trong tay Thẩm Ngạo, Thẩm Ngạo sờ lên lưỡi dao găm, rất sắc bén, lập tức nắm chặt viên ngọc trên bàn, cầm dao găm nhẹ nhàng bổ xuống viên ngọc.
Đặng Văn Xương vội vàng nói: "Thẩm công tử, nếu làm ngọc hư hao, còn giám định và thưởng thức làm gì?"
Thẩm Ngạo cắt xuống không sai biệt lắm, đưa con mắt lên, nói với Đặng Văn Xương: "Ta nói ta sẽ làm hư hao ngọc sao?" Hắn cầm lấy ngọc, hướng Đặng Văn Xương nói: "Chính ngươi nhìn xem, ngọc bích này há lại có thể đơn giản hư hao như vậy."
Một câu này vừa nói ra, tất cả mọi người à một tiếng, thì ra chất liệu ngọc này là ngọc bích.
Chỉ là, Thẩm Ngạo này làm như thế nào để biết được?
Cần biết, nếu như nó là nhuyễn ngọc (ngọc mềm), chỉ cần dao găm cắt một cái, thân ngọc kia nhất định sẽ tổn hại, Thẩm Ngạo dám cầm dao găm cắt ngọc, nhất định đã định liệu cái ngọc này là ngọc bích, ngọc bích có một biệt danh, gọi là ngạnh ngọc, cực kỳ cứng rắn, cho dù là dùng đao kiếm bổ chém, cũng không thể lưu lại một chút khắc ngấn trên thân ngọc.
Đặng Văn Xương thầm giật mình, không nhịn được, nói: "Thẩm công tử, ngươi lại là, như thế nào để biết được cái ngọc này là ngạnh ngọc?"
Tầng ngoài ngọc có một lớp da, mắt thường không cách nào phân biệt tính chất, mà Thẩm Ngạo dám dùng dao găm đi cắt ngọc, như vậy Đặng Văn Xương phỏng chừng, trước đó Thẩm Ngạo đã biết đó là khối ngạnh ngọc.
Thẩm Ngạo cười rất thành khẩn nói: "Ta đoán thôi."
Đoán? Mọi người ngạc nhiên, Đặng Văn Xương nắm râu mép, thoáng cái đã đứng yên tại chỗ.
Rất nhiều người cũng sửng sốt một chút, lại rất nhanh mà bình thường trở lại, Thẩm Ngạo có thể xử dụng phương pháp giọt nước xuất kỳ bất ý định ra ngọc là thật hay giả, như vậy, xem xét ra tính chất, nhất định cũng có phương pháp riêng, chỉ là hắn không chịu nói mà thôi.
Thẩm Ngạo đương nhiên không phải hồ đồ suy đoán, vừa rồi để ngọc trong tay suy nghĩ, chính là tính ra thể tích và chất lượng thô sơ của viên ngọc, từ đó tính toán ra mật độ đại khái của nó, ngạnh ngọc và nhuyễn ngọc khác nhau ngay ở mật độ, nếu so sánh về chất lượng mà thể tích nhỏ bé, như vậy cái khối này nhất định là ngạnh ngọc, là ngọc bích, không thể nghi ngờ.
Đương nhiên, loại biện pháp này không phải có thể nói ra cho người ngoài, cái này liên quan đến đến vấn đề toán học, thời cổ, tuy toán học nhiều lần có đột phá, nhưng người ở đây, chỉ sợ nhà số học cũng không có nhiều lắm, quan văn, lão quan văn, cái gì cũng không thiếu, nhưng cùng bọn họ nghiên cứu học vấn về chất lượng, thể tích các loại..., nói ba ngày ba đêm, cũng là lãng phí miệng lưỡi.
Vì để chứng minh với bọn hắn đây là ngạnh ngọc, Thẩm Ngạo đành phải xuất ra một cây đao, cắt xuống, đặc thù lớn nhất của ngọc bích chính là cứng rắn, dao găm tầm thường, tự nhiên không thể lưu lại chút dấu vết nào tại mặt ngoài.
Thẩm Ngạo tiếp tục cầm ngọc lên, cẩn thận nhìn xem hình dạng, hoa văn ngọc, tuy bị da bẩn bao bọc, màu sắc nhiễm khá nhiều tạp chất, nhưng lờ mờ trong lúc đó, dấu vết nhân công còn sót lại vẫn phải có. Khối ngọc này, có một loại phong cách trịnh trọng, lại có một loại mỹ cảm thực dụng, Thẩm Ngạo lẩm bẩm nói: "Tần ngọc cũng không coi trọng hoa mỹ, mà lại thích trịnh trọng, cũng là vì tục lệ, ta nếu là đoán không sai, cái này nên là Tần Ngọc. Chỉ là..."
Hắn đột nhiên chần chờ, Tần ngọc tầm thường, cũng sẽ điêu khắc chữ tiểu Triện ở ngọc thân, dùng để bày ra thân phận chủ nhân, nhưng khi nhìn cái ngọc này, cho dù bị da bao bọc, cũng tuyệt đối không có một chút chữ nào, tất cả đều không có. Như vậy...
Danh sách chương