Như thể không nhìn thấy vẻ mặt vừa sợ lại vừa căm tức của mọi người sau lưng Mạnh Hi Tông, Carlo Chu ngày xưa, Hình Kỳ Lân hôm nay, trực tiếp cầm một xấp hiệp nghị từ trên bàn lên, đưa cho Mạnh Hi Tông.
"Tin rằng lúc trước các người cũng không nhìn kỹ điều khoản thực dân." Hắn lại chuyển hướng tới người máy đó, "Sĩ quan chỉ huy, đợi mọi người đến đông đủ rồi mới chính thức ký tên."
Mạnh Hi Tông nhận lấy điều khoản thực dân, đại ý rất đơn giản —— loài người thừa nhận địa vị thống trị của người máy, chấp nhận lao động bắt buộc và nghĩa vụ quân sự vô điều kiện, khai thác tài nguyên cho người máy, tham gia sản xuất, chinh chiến với những chủng tộc khác. Dưới nghĩa vụ tiền đề này, loài người phải theo hạn ngạch phân phối thức ăn cơ bản, quyền chữa bệnh và sinh sôi nẩy nở. Điều khoản rất cứng nhắc, rõ ràng ở trong mắt người máy, loài người cũng chỉ là một giống loài bị chinh phục mà thôi. Thậm chí thái độ đối đãi với loài người, lại giống như đối đãi với công cụ và cơ khí.
Mạnh Hi Tông ngẩng đầu nhìn Hình Kỳ Lân, nhưng Hình Kỳ Lân lại quay đầu đi, nói với cảnh vệ người máy: "Còn chưa tới sao?"
Rất nhanh, đoàn người Tổng Thống Liên Minh, Nguyên soái Lương Đồng cũng bị ép tới. Trong số đó không ít người cũng biết Carlo Chu, thốt lên tiếng kêu kinh ngạc. Sau khi truyền đọc điều khoản thực dân, bọn họ đều yên lặng giống nhau.
Sau đó, vang lên những tiếng bước chân khoan thai—— dáng người cao gầy xinh đẹp theo sau cảnh vệ tiến vào —— Chính là nữ vương trùng tộc Đại Bích đã lâu không gặp mặt. Cô lạnh nhạt, không chào hỏi bất cứ ai, đứng trong góc.
Những người thống trị lớn ở tinh hệ Vĩnh Hằng đã có mặt đông đủ.
Quá trình ký tên hết sức ngắn ngủi, chẳng qua là khi giấy bút được đưa tới trước mặt Mạnh Hi Tông, điều hiện lên trong đầu anh lại là vẻ mặt khổ sở của Tô Di lúc chia tay.
Trong đầu anh, dâng lên sự đau khổ trước nay chưa từng có —— Ký tên, tương đương với mấy chục vạn lính đánh thuê trở thành đầy tớ của người máy, thậm chí bao gồm cả đứa bé chưa ra đời của anh. Nếu như cô biết chồng cô bất lực trước cục diện ngày hôm nay, liệu có thất vọng không? Anh sẽ không khuất phục vì điều này. Ý chí không cần dùng lời nói để tồn tại.
Anh nhấc bút lên, nhanh chóng ký tên mình.
"Tôi rất vui, hôm nay kết thúc chiến tranh bằng cách thức vui vẻ thế này." Ánh mắt của Hình Kỳ Lân quét qua mọi người, "Các vị có thể trở về chiến hạm của mình rồi. Trước mười hai giờ đêm nay, giải trừ toàn bộ võ trang, trở về mặt đất. Bắt đầu từ ngày mai, đội bảo vệ người máy sẽ tiến hành kiểm kê tổng điều tra dân số. Xin quản thúc tốt cấp dưới của từng người, chấp nhận tất cả sự sắp xếp của đội bảo vệ người máy."
Mọi người không nghĩ tới tình cảnh chỉ đáng sợ chứ không có nguy hiểm, yên lặng trong chốc lát, đều xoay người đi ra ngoài.
"Chờ chút." Sĩ quan chỉ huy người máy vẫn yên lặng, chợt lên tiếng. Giọng nói của hắn rất khàn, nghe không khác với đàn ông trưởng thành, thậm chí còn lôi cuốn hơn người bình thường.
Mọi người quay đầu lại, lại thấy người máy đó bước từng bước chân dàimảnh khảnh, đầu tiên đi tới trước mặt Nguyên soái Lương Đồng.
"Nguyên soái Lương Đồng?" Hắn trầm giọng nói, "Tôi là sĩ quan chỉ huy Hình Nghị."
Trên gương mặt Hình Kỳ Lân thoáng qua vẻ sửng sốt đứng phía sau—— Hắn không ngờ tới Hình Nghị lại có thể quen biết Lương Đồng. Cũng không biết Hình Nghị vẫn để cho mình bắt tay vào bố trí vụ việc đầu hàng, sao lại đột nhiên giữ lại mọi người. Căng thẳng tăng thêm, hắn không nhịn được liếc nhìn Mạnh Hi Tông, lại phát hiện Mạnh Hi Tông đang nhìn mình chằm chằm. Trong lòng hắn giống như bị kim châm, ngoài mặt lại vờ như không có chuyện gì xảy ra, dời ánh mắt đi.
"Tôi là Lương Đồng." Giọng nói buồn bực của Lương Đồng, "Có gì chỉ giáo?" Giọng điệu hơi chống đối. Vị Lão Nguyên Soái này tung hoành cả đời, tuổi đã lớn, đã không coi sống chết là gì từ lâu.
"Ông dẫn quân đội phản kích quân tôi, không tiếc dùng hai chiếc chiếm hạm làm mồi nhử, phá huỷ một chiếc chiếm hạm vũ trụ của quân tôi, hết sức anh dũng thiện chiến." Hình Nghị nói chậm rãi.
Đôi mắt hổ của Lương Đồng tức giận trừng Hình Nghị: "Chỉ tiếc bại trong tay anh."
Con mắt đỏ của Hình Nghị sa sầm: "Chiếc chiếm hạm đó, là cha tôi để lại cho tôi. Tôi không thể không để ông phải trả cái giá thật lớn." Vừa dứt lời, một lưỡi dao bén nhọn, đâm thấu qua xương, lòi ra sau lưng Lương Đồng!
Mọi người cực kỳ kinh sợ, Mạnh Hi Tông bước dài lên phía trước, đỡ lấy cơ thể nghiên đổ của Lương Đồng. Trên gương mặt già nua khỏe mạnh của Lương Đồng, lúc này cực kỳ nhăn nhó bởi vì đau đớn. Ông thở hổn hển, tóm chặt lấy tay Mạnh Hi Tông, gần như là dùng hết sức lực toàn thân, ông quay đầu liếc nhìn Mạnh Hi Tông, rồi tắt thở.
"Tao giết chết mày!" Một sĩ quan Liên Minh phẫn nộ điên cuồng nhào vào Hình Nghị. Hình Nghị hoàn toàn bất động như núi, nâng lên cánh tay phải còn lại nhắm vào sĩ quan kia, lại khiến sĩ quan tức giận lập tức không thể động đậy.
Đó là một khẩu súng —— cánh tay phải của hắn rõ ràng được tạo thành từ kim loại dạng lỏng, trong nháy mắt biến thành một khẩu súng tự động, nhắm vào đầu của sĩ quan kia.
"Lui ra!" Hắn lạnh lùng quát, lập tức có người kéo sĩ quan kia về phía sau.
"Sĩ quan chỉ huy!" Hình Kỳ Lân cũng kinh hãi vì biến cố xảy ra này, "Bọn họ đã đầu hàng!"
Đầu kim loại của Hình Nghị hờ hững quay sang phía hắn: "Có vấn đề gì à? Cậu không phải lần đầu làm tiên phong, chẳng lẽ không biết điều khoản thực dân đầu tiên —— Người máy có được tất cả quyền lợi đối với khu chiếm đóng? Hay là cậu ở thế giới loài người quá lâu, quên mất chủng tộc và sự trung thành của mình rồi?"
Hình Kỳ Lân há miệng, nhưng mãi không nặn ra được chữ nào. Hình Nghị lại đi tới trước mặt nữ vương Trùng tộc.
Vẻ mặt Đại Bích bình tĩnh, trong lòng khẽ hoảng sợ —— Trùng tộc cũng không tham gia cuộc chiến này, tại sao người máy này lại chọn cô?
"Tôi thích Trùng tộc." Ngoài dự liệu của mọi người, trong con mắt đỏ của Hình Nghị lại có thể lộ ra ý cười, "Sức sống của Trùng tộc ngoan cường hơn loài người gấp mấy lần, khả năng sinh sản kinh người."
"Quá khen." Đại Bích không có biểu tình gì cả. Lời khích lệ này, lại khiến trái tim cô lo lắng từng hồi.
Quả nhiên, lại nghe Hình Nghị nói: "Trùng tộc cũng là thú cưng mà tôi thích nhất. Mang cô ta tới phòng bên cạnh phòng tôi, nhốt vào trong lồng thú cưng của tôi."
Lập tức có hai tên cảnh vệ máy bước lên trước, đội trưởng cận vệ quân sau lưng Đại Bích phát ra một tiếng rít bén nhọn, nhưng Đại Bích lại giơ tay lên đè nó xuống. Ánh mắt của cô lẳng lặng nhìn quanh một vòng, đi theo tên cảnh vệ máy đó.
Trong thời gian ngắn ngủi, ba trùm lớn của tinh hệ Vĩnh Hằng, một bị giết, một bị nhốt. Tất cả mọi người ở đây đều hiểu ý đồ của hắn —— hắn vừa ra oai phủ đầu với bọn họ, đồng thời diệt trừ thủ lĩnh của loài người, hoàn toàn bóp chết hi vọng phản kích của họ.
Sự thật này dọa tổng thống tinh hệ Vĩnh Hằng cả người run lên bần bật. Nhưng Hình Nghị không đi tới chỗ ông ta, lại đứng trước mặt Mạnh Hi Tông.
"Còn có anh, Mạnh Hi Tông. Phá hủy hơn trăm chiếc máy bay chiến đấu của tôi." Ánh mắt của hắn nhìn ngang Mạnh Hi Tông cao lớn tương đương mình, "Giết Hình Thương của tộc tôi. Anh là kẻ đáng chết nhất."
Tô Di đứng ở phòng khách trong nhà, len lén nhìn ra bên ngoài qua rèm cửa sổ. Chỉ thấy tà dương như máu, cả căn cứ hoàn toàn trống rỗng.
Một đội người máy đen mang đến hiệp nghị thực dân có đóng dấu chữ ký của Mạnh Hi Tông, tất cả chiếm hạm giải trừ võ trang theo thứ tự, đậu ở cảng không gian. Mọi người quay về nhà, không được ra ngoài, chờ mệnh lệnh tiếp theo.
Người máy đen cắt cử thêm mười mấy người, trú đóng ở căn cứ xung quanh. Tô Di không biết tình hình của Mạnh Hi Tông, chỉ cảm thấy lòng như lửa đốt.
Cuối cùng, sắc trời gần như tối sầm xuống, một chiếc máy bay chiến đấu màu đen của người máy đáp xuống bãi đậu máy bay phía trước nhà. Tô Di lấy ống nhòm trong nhà ra quan sát. Mà trong căn cứ yên tĩnh như chết chóc, cũng không biết có bao nhiêu người chú ý tới chiếc máy bay chiến đấu này giống cô.
Có mấy người nhảy xuống từ trên máy bay chiến đấu, bọn họ khiêng băng ca, xuống máy bay chiến đấu hết sức vội vàng. Máy bay chiến đấu màu đen không hề dừng lại chút nào cất cánh rời đi. Sau đó mấy người khiêng băng ca đó, cẩn thận bước nhanh về phía này.
Trái tim của Tô Di rớt thẳng xuống, kéo cửa xông ra ngoài. Gần như là ngay lập tức, một loạt đạn"bằng bằng bằng" bắn quét sát chân cô. Cô hoảng sợ quay đầu lại, chỉ thấy cách xa mấy mét, một người máy màu đen, lặng yên cầm súng nhắm vào mình.
"Trở về." Giọng nói của người máy lạnh lẽo vô tình, "Mọi người, ở trong nhà."
Tô Di cắn răng, bước nhanh lùi về nhà. Cô nhìn những người kia càng lúc càng gần, chính là mấy hạm trưởng cấp dưới của Mạnh Hi Tông. Mà người bọn họ khiêng —— chính là Mạnh Hi Tông!
Tô Di chỉ nhìn thoáng qua, nước mắt đã chảy xuống.
Hai mắt anh nhắm nghiền, sắc mặt trắng bệch, trong đôi môi mỏng lộ ra vết bầm đen, cả khuôn mặt u ám không có chút sức sống nào. Anh vẫn mặc áo sơ mi Lính Đánh Thuê màu đen, nhưng trên màu đen kia có những tảng màu sắc thẫm hơn rất lớn, mùi máu tươi xông vào mũi cô.
Các hạm trưởng vội vàng khiêng anh vào phòng ngủ, cẩn thận đặt lên giường. Tô Di lập tức yếu ớt ngả xuống bên giường, nắm bàn tay lạnh lẽo của anh, đau lòng tới tột đỉnh.
"Thương tổn tới nội tạng và xương cốt, bác sĩ đã xử lý cho cậu ấy, phu nhân yên tâm, không nguy hiểm tới tính mạng." Giản Mộ An đỏ mắt nói.
Một hạm trưởng khác đặt một bọc nhỏ bên giường: "Đây là thuốc uống và thuốc tim, mỗi ngày tiêm và uống theo chỉ định."
"Ai làm điều này? Người máy ư?" Tô Di vừa vội vã vừa căm hận.
Giản Mộ An ngừng một chút rồi nói: "Thủ lĩnh người máy Hình Nghị muốn giết ngài chỉ huy, Carlo Chu không cho. . . . . . Cuối cùng Hình Nghị tay không đọ sức với ngài sĩ quan chỉ huy, những người chúng tôi bị súng nhắm vào, ngài sĩ quan chỉ huy không phản kháng, chịu mười đấm mới ngã xuống. . . . . ."
"Carlo Chu?!"
Vẻ mặt của Giản Mộ An phức tạp: "Dạ, cũng chính là Hình Kỳ Lân. Hắn cũng là người máy. Trên máy bay vừa mới trở về, cũng là bác sĩ hắn đưa đến điều trị vết thương cho ngài sĩ quan chỉ huy."
Trong đầu Tô Di hiện lên dáng vẻ mạnh bạo vật lộn với cấp dưới của Mạnh Hi Tông lúc trước, e rằng anh không bao giờ gặp được đối thủ. Hiện giờ người ta là dao thớt mình là cá thịt, vì tính mạng của cấp dưới, anh không thể phản kháng, chỉ có thể mặc cho người đánh. . . . . . Sĩ quan chỉ huy người máy khiến Mạnh Hi Tông bị thương nặng, e rằng cũng chỉ là giết gà dọa khỉ, cho bọn họ thấy ư? Để cho bọn họ thấy, trước mặt người máy, cho dù là Mạnh Hi Tông mạnh nhất loài người, cũng không chịu nổi một cú đánh sao?
Trái tim Tô Di đau xót, tầm mắt rưng rưng.
Mọi người còn muốn nói thêm, ngoài cửa lại vang lên tiếng chạy bộ rần rần. Quay đầu nhìn lại, ít nhất là năm tên người máy cầm súng xông vào. Một tên người máy cầm đầu nói: "Tất cả, trở về nhà mình! Thi hành ngay lập tức! Nếu không giết chết bất luận tội!"
Sợ loài người bí mật mưu đồ làm phản ư? Cho nên mới cẩn thận kiểm soát khu chiếm đóng mới như vậy. Tô Di gật đầu với các hạm trưởng, bọn họ mang vẻ mặt phẫn hận rời đi dưới sự giám sát của người máy.
Bên trong nhà chỉ còn lại Tô Di và Mạnh Hi Tông hôn mê bất tỉnh.
Tô Di từ từ cởi áo sơ mi của anh ra, đập vào mắt là những vết bầm tím rất lớn. Một cánh tay và đùi phải của anh còn bị băng bó, đeo nẹp cố định —— đó là gãy xương. Không thể nhìn được nội tạng dưới những cú đánh mãnh liệt, rốt cuộc bị thương tới mức độ nào.
Tô Di cố gắng cầm nước mắt, lấy khăn lông nóng, nhẹ nhàng lau mặt và vết máu trên người cho anh. Ai ngờ khăn lông mới vừa chạm qua mặt anh, môi anh khẽ mở ra, ngụm máu tươi ngậm trong miệng, đột nhiên phun ra ngoài.
Toàn bộ máu tươi phun lên trên mặt trên người Tô Di, chỉ làm cô ngơ ngác nhìn khuôn mặt điển trai vẫn đang mê man của anh, nghẹn ngào trong chốc lát.
Đến khi Tô Di lau xong, đắp kín chăn cho anh, đã là hơn mười một giờ đêm. Cũng may trong nhà còn chút thức ăn dự trữ, cô lấy ra ăn bừa một chút, sau khi rửa mặt, mới nằm xuống cạnh anh.
Anh vẫn hôn mê. Tô Di không dám tùy tiện đụng vào anh, chỉ có thể nhẹ nhàng cầm lấy tay anh. Tay của anh vẫn lạnh ngắt. Lòng Tô Di sợ hãi, vuốt ve lồng ngực và thân thể anh, cũng lạnh lẽo giống như một xác chết. Mà anh không ý thức được khẽ run lên, như thể không thể nào chống đỡ được cái lạnh của thân thể. Nước mắt Tô Di trào ra, cô nhẹ nhàng tựa vào anh, dùng sự ấm áp trong thân thể của mình ghé sát vào thân thể lạnh lẽo của anh. Trong cơn hôn mê, dường như anh nhận thấy được nguồn nhiệt bên cạnh, cánh tay chưa gãy từ từ vươn ra, khó khăn ôm cô vào trong ngực.
Tô Di không biết phải ra tay nặng thế nào, mới có thể đánh một người sống sờ sờ đến mức hôn mê bất tỉnh,gãy xương hộc máu. Trời mới biết cô muốn giành một chiếc máy bay xông lên không gian đánh thức cự thạch trận, cùng chết chung với những người máy này đến mức nào.
Nhưng thân thể trong hôn mê của anh, lại cố gắng, dùng hết khả năng nghiêng sang một góc rất nhỏ, ôm cô vào lòng. Giống như đang nói cho cô biết, cho dù kẻ địch mạnh hơn, làm thương tổn anh nhiều hơn nữa, anh cũng sẽ bảo vệ cô.
Mặt anh được ánh đèn màu cam nhuộm vào một lớp vàng kim, khiến cô tạm thời không thấy được sắc mặt tái nhợt u ám của anh. Như thể vẫn là người đàn ông điển trai mà mạnh mẽ thường ngày đó, chỉ là bình thản ngủ thiếp đi. Lúc tỉnh lại, anh vẫn là sĩ quan chỉ huy không có điều gì không làm được, vẫn người đàn kiêu căng ngạo mạn coi trời bằng vung đó.
Đợi tới lúc anh tỉnh lại, cô phải làm sao?
Có lẽ đối với anh mà nói, đau hơn thân thể bị tổn thương, là nỗi nhục mà tâm hồn phải chịu đựng? Từ nay trở thành nô lệ của người máy, từ nay không có tự do và tôn nghiêm. Không thể bảo vệ cấp dưới và người nhà của mình nữa. Sự thật này, đối với người đàn ông luôn đội trời đạp đất này, sẽ chấn động biết bao nhiêu?
Không, cô phải bảo vệ anh, cô sẽ bảo vệ anh, dù là cái giá là tính mạng của cô đi chăng nữa.
Suy nghĩ ngoan cường này vọt vào trong đầu cô, khiến thân thể cô cũng run rẩy liên hồi. Có lẽ sức lực của cô rất nhỏ bé, ở trước mặt người máy càng không chịu nổi một cú đánh. Nhưng cô biết mình đã không màn đến gì nữa. Cô không biết mình có thể làm gì, nhưng cô sẽ nghĩ hết mọi cách để bảo vệ anh. Thời điểm đương đầu với quốc nạn này, chồng cô,thân là thủ lĩnh loài người, chịu khổ đứng mũi chịu sào, anh là đối tượng đầu tiên người máy muốn đối phó, cô tuyệt đối không đứng sau lưng anh nhìn anh chịu khổ.
Cô sẽ sóng vai đứng bên anh.
"Tin rằng lúc trước các người cũng không nhìn kỹ điều khoản thực dân." Hắn lại chuyển hướng tới người máy đó, "Sĩ quan chỉ huy, đợi mọi người đến đông đủ rồi mới chính thức ký tên."
Mạnh Hi Tông nhận lấy điều khoản thực dân, đại ý rất đơn giản —— loài người thừa nhận địa vị thống trị của người máy, chấp nhận lao động bắt buộc và nghĩa vụ quân sự vô điều kiện, khai thác tài nguyên cho người máy, tham gia sản xuất, chinh chiến với những chủng tộc khác. Dưới nghĩa vụ tiền đề này, loài người phải theo hạn ngạch phân phối thức ăn cơ bản, quyền chữa bệnh và sinh sôi nẩy nở. Điều khoản rất cứng nhắc, rõ ràng ở trong mắt người máy, loài người cũng chỉ là một giống loài bị chinh phục mà thôi. Thậm chí thái độ đối đãi với loài người, lại giống như đối đãi với công cụ và cơ khí.
Mạnh Hi Tông ngẩng đầu nhìn Hình Kỳ Lân, nhưng Hình Kỳ Lân lại quay đầu đi, nói với cảnh vệ người máy: "Còn chưa tới sao?"
Rất nhanh, đoàn người Tổng Thống Liên Minh, Nguyên soái Lương Đồng cũng bị ép tới. Trong số đó không ít người cũng biết Carlo Chu, thốt lên tiếng kêu kinh ngạc. Sau khi truyền đọc điều khoản thực dân, bọn họ đều yên lặng giống nhau.
Sau đó, vang lên những tiếng bước chân khoan thai—— dáng người cao gầy xinh đẹp theo sau cảnh vệ tiến vào —— Chính là nữ vương trùng tộc Đại Bích đã lâu không gặp mặt. Cô lạnh nhạt, không chào hỏi bất cứ ai, đứng trong góc.
Những người thống trị lớn ở tinh hệ Vĩnh Hằng đã có mặt đông đủ.
Quá trình ký tên hết sức ngắn ngủi, chẳng qua là khi giấy bút được đưa tới trước mặt Mạnh Hi Tông, điều hiện lên trong đầu anh lại là vẻ mặt khổ sở của Tô Di lúc chia tay.
Trong đầu anh, dâng lên sự đau khổ trước nay chưa từng có —— Ký tên, tương đương với mấy chục vạn lính đánh thuê trở thành đầy tớ của người máy, thậm chí bao gồm cả đứa bé chưa ra đời của anh. Nếu như cô biết chồng cô bất lực trước cục diện ngày hôm nay, liệu có thất vọng không? Anh sẽ không khuất phục vì điều này. Ý chí không cần dùng lời nói để tồn tại.
Anh nhấc bút lên, nhanh chóng ký tên mình.
"Tôi rất vui, hôm nay kết thúc chiến tranh bằng cách thức vui vẻ thế này." Ánh mắt của Hình Kỳ Lân quét qua mọi người, "Các vị có thể trở về chiến hạm của mình rồi. Trước mười hai giờ đêm nay, giải trừ toàn bộ võ trang, trở về mặt đất. Bắt đầu từ ngày mai, đội bảo vệ người máy sẽ tiến hành kiểm kê tổng điều tra dân số. Xin quản thúc tốt cấp dưới của từng người, chấp nhận tất cả sự sắp xếp của đội bảo vệ người máy."
Mọi người không nghĩ tới tình cảnh chỉ đáng sợ chứ không có nguy hiểm, yên lặng trong chốc lát, đều xoay người đi ra ngoài.
"Chờ chút." Sĩ quan chỉ huy người máy vẫn yên lặng, chợt lên tiếng. Giọng nói của hắn rất khàn, nghe không khác với đàn ông trưởng thành, thậm chí còn lôi cuốn hơn người bình thường.
Mọi người quay đầu lại, lại thấy người máy đó bước từng bước chân dàimảnh khảnh, đầu tiên đi tới trước mặt Nguyên soái Lương Đồng.
"Nguyên soái Lương Đồng?" Hắn trầm giọng nói, "Tôi là sĩ quan chỉ huy Hình Nghị."
Trên gương mặt Hình Kỳ Lân thoáng qua vẻ sửng sốt đứng phía sau—— Hắn không ngờ tới Hình Nghị lại có thể quen biết Lương Đồng. Cũng không biết Hình Nghị vẫn để cho mình bắt tay vào bố trí vụ việc đầu hàng, sao lại đột nhiên giữ lại mọi người. Căng thẳng tăng thêm, hắn không nhịn được liếc nhìn Mạnh Hi Tông, lại phát hiện Mạnh Hi Tông đang nhìn mình chằm chằm. Trong lòng hắn giống như bị kim châm, ngoài mặt lại vờ như không có chuyện gì xảy ra, dời ánh mắt đi.
"Tôi là Lương Đồng." Giọng nói buồn bực của Lương Đồng, "Có gì chỉ giáo?" Giọng điệu hơi chống đối. Vị Lão Nguyên Soái này tung hoành cả đời, tuổi đã lớn, đã không coi sống chết là gì từ lâu.
"Ông dẫn quân đội phản kích quân tôi, không tiếc dùng hai chiếc chiếm hạm làm mồi nhử, phá huỷ một chiếc chiếm hạm vũ trụ của quân tôi, hết sức anh dũng thiện chiến." Hình Nghị nói chậm rãi.
Đôi mắt hổ của Lương Đồng tức giận trừng Hình Nghị: "Chỉ tiếc bại trong tay anh."
Con mắt đỏ của Hình Nghị sa sầm: "Chiếc chiếm hạm đó, là cha tôi để lại cho tôi. Tôi không thể không để ông phải trả cái giá thật lớn." Vừa dứt lời, một lưỡi dao bén nhọn, đâm thấu qua xương, lòi ra sau lưng Lương Đồng!
Mọi người cực kỳ kinh sợ, Mạnh Hi Tông bước dài lên phía trước, đỡ lấy cơ thể nghiên đổ của Lương Đồng. Trên gương mặt già nua khỏe mạnh của Lương Đồng, lúc này cực kỳ nhăn nhó bởi vì đau đớn. Ông thở hổn hển, tóm chặt lấy tay Mạnh Hi Tông, gần như là dùng hết sức lực toàn thân, ông quay đầu liếc nhìn Mạnh Hi Tông, rồi tắt thở.
"Tao giết chết mày!" Một sĩ quan Liên Minh phẫn nộ điên cuồng nhào vào Hình Nghị. Hình Nghị hoàn toàn bất động như núi, nâng lên cánh tay phải còn lại nhắm vào sĩ quan kia, lại khiến sĩ quan tức giận lập tức không thể động đậy.
Đó là một khẩu súng —— cánh tay phải của hắn rõ ràng được tạo thành từ kim loại dạng lỏng, trong nháy mắt biến thành một khẩu súng tự động, nhắm vào đầu của sĩ quan kia.
"Lui ra!" Hắn lạnh lùng quát, lập tức có người kéo sĩ quan kia về phía sau.
"Sĩ quan chỉ huy!" Hình Kỳ Lân cũng kinh hãi vì biến cố xảy ra này, "Bọn họ đã đầu hàng!"
Đầu kim loại của Hình Nghị hờ hững quay sang phía hắn: "Có vấn đề gì à? Cậu không phải lần đầu làm tiên phong, chẳng lẽ không biết điều khoản thực dân đầu tiên —— Người máy có được tất cả quyền lợi đối với khu chiếm đóng? Hay là cậu ở thế giới loài người quá lâu, quên mất chủng tộc và sự trung thành của mình rồi?"
Hình Kỳ Lân há miệng, nhưng mãi không nặn ra được chữ nào. Hình Nghị lại đi tới trước mặt nữ vương Trùng tộc.
Vẻ mặt Đại Bích bình tĩnh, trong lòng khẽ hoảng sợ —— Trùng tộc cũng không tham gia cuộc chiến này, tại sao người máy này lại chọn cô?
"Tôi thích Trùng tộc." Ngoài dự liệu của mọi người, trong con mắt đỏ của Hình Nghị lại có thể lộ ra ý cười, "Sức sống của Trùng tộc ngoan cường hơn loài người gấp mấy lần, khả năng sinh sản kinh người."
"Quá khen." Đại Bích không có biểu tình gì cả. Lời khích lệ này, lại khiến trái tim cô lo lắng từng hồi.
Quả nhiên, lại nghe Hình Nghị nói: "Trùng tộc cũng là thú cưng mà tôi thích nhất. Mang cô ta tới phòng bên cạnh phòng tôi, nhốt vào trong lồng thú cưng của tôi."
Lập tức có hai tên cảnh vệ máy bước lên trước, đội trưởng cận vệ quân sau lưng Đại Bích phát ra một tiếng rít bén nhọn, nhưng Đại Bích lại giơ tay lên đè nó xuống. Ánh mắt của cô lẳng lặng nhìn quanh một vòng, đi theo tên cảnh vệ máy đó.
Trong thời gian ngắn ngủi, ba trùm lớn của tinh hệ Vĩnh Hằng, một bị giết, một bị nhốt. Tất cả mọi người ở đây đều hiểu ý đồ của hắn —— hắn vừa ra oai phủ đầu với bọn họ, đồng thời diệt trừ thủ lĩnh của loài người, hoàn toàn bóp chết hi vọng phản kích của họ.
Sự thật này dọa tổng thống tinh hệ Vĩnh Hằng cả người run lên bần bật. Nhưng Hình Nghị không đi tới chỗ ông ta, lại đứng trước mặt Mạnh Hi Tông.
"Còn có anh, Mạnh Hi Tông. Phá hủy hơn trăm chiếc máy bay chiến đấu của tôi." Ánh mắt của hắn nhìn ngang Mạnh Hi Tông cao lớn tương đương mình, "Giết Hình Thương của tộc tôi. Anh là kẻ đáng chết nhất."
Tô Di đứng ở phòng khách trong nhà, len lén nhìn ra bên ngoài qua rèm cửa sổ. Chỉ thấy tà dương như máu, cả căn cứ hoàn toàn trống rỗng.
Một đội người máy đen mang đến hiệp nghị thực dân có đóng dấu chữ ký của Mạnh Hi Tông, tất cả chiếm hạm giải trừ võ trang theo thứ tự, đậu ở cảng không gian. Mọi người quay về nhà, không được ra ngoài, chờ mệnh lệnh tiếp theo.
Người máy đen cắt cử thêm mười mấy người, trú đóng ở căn cứ xung quanh. Tô Di không biết tình hình của Mạnh Hi Tông, chỉ cảm thấy lòng như lửa đốt.
Cuối cùng, sắc trời gần như tối sầm xuống, một chiếc máy bay chiến đấu màu đen của người máy đáp xuống bãi đậu máy bay phía trước nhà. Tô Di lấy ống nhòm trong nhà ra quan sát. Mà trong căn cứ yên tĩnh như chết chóc, cũng không biết có bao nhiêu người chú ý tới chiếc máy bay chiến đấu này giống cô.
Có mấy người nhảy xuống từ trên máy bay chiến đấu, bọn họ khiêng băng ca, xuống máy bay chiến đấu hết sức vội vàng. Máy bay chiến đấu màu đen không hề dừng lại chút nào cất cánh rời đi. Sau đó mấy người khiêng băng ca đó, cẩn thận bước nhanh về phía này.
Trái tim của Tô Di rớt thẳng xuống, kéo cửa xông ra ngoài. Gần như là ngay lập tức, một loạt đạn"bằng bằng bằng" bắn quét sát chân cô. Cô hoảng sợ quay đầu lại, chỉ thấy cách xa mấy mét, một người máy màu đen, lặng yên cầm súng nhắm vào mình.
"Trở về." Giọng nói của người máy lạnh lẽo vô tình, "Mọi người, ở trong nhà."
Tô Di cắn răng, bước nhanh lùi về nhà. Cô nhìn những người kia càng lúc càng gần, chính là mấy hạm trưởng cấp dưới của Mạnh Hi Tông. Mà người bọn họ khiêng —— chính là Mạnh Hi Tông!
Tô Di chỉ nhìn thoáng qua, nước mắt đã chảy xuống.
Hai mắt anh nhắm nghiền, sắc mặt trắng bệch, trong đôi môi mỏng lộ ra vết bầm đen, cả khuôn mặt u ám không có chút sức sống nào. Anh vẫn mặc áo sơ mi Lính Đánh Thuê màu đen, nhưng trên màu đen kia có những tảng màu sắc thẫm hơn rất lớn, mùi máu tươi xông vào mũi cô.
Các hạm trưởng vội vàng khiêng anh vào phòng ngủ, cẩn thận đặt lên giường. Tô Di lập tức yếu ớt ngả xuống bên giường, nắm bàn tay lạnh lẽo của anh, đau lòng tới tột đỉnh.
"Thương tổn tới nội tạng và xương cốt, bác sĩ đã xử lý cho cậu ấy, phu nhân yên tâm, không nguy hiểm tới tính mạng." Giản Mộ An đỏ mắt nói.
Một hạm trưởng khác đặt một bọc nhỏ bên giường: "Đây là thuốc uống và thuốc tim, mỗi ngày tiêm và uống theo chỉ định."
"Ai làm điều này? Người máy ư?" Tô Di vừa vội vã vừa căm hận.
Giản Mộ An ngừng một chút rồi nói: "Thủ lĩnh người máy Hình Nghị muốn giết ngài chỉ huy, Carlo Chu không cho. . . . . . Cuối cùng Hình Nghị tay không đọ sức với ngài sĩ quan chỉ huy, những người chúng tôi bị súng nhắm vào, ngài sĩ quan chỉ huy không phản kháng, chịu mười đấm mới ngã xuống. . . . . ."
"Carlo Chu?!"
Vẻ mặt của Giản Mộ An phức tạp: "Dạ, cũng chính là Hình Kỳ Lân. Hắn cũng là người máy. Trên máy bay vừa mới trở về, cũng là bác sĩ hắn đưa đến điều trị vết thương cho ngài sĩ quan chỉ huy."
Trong đầu Tô Di hiện lên dáng vẻ mạnh bạo vật lộn với cấp dưới của Mạnh Hi Tông lúc trước, e rằng anh không bao giờ gặp được đối thủ. Hiện giờ người ta là dao thớt mình là cá thịt, vì tính mạng của cấp dưới, anh không thể phản kháng, chỉ có thể mặc cho người đánh. . . . . . Sĩ quan chỉ huy người máy khiến Mạnh Hi Tông bị thương nặng, e rằng cũng chỉ là giết gà dọa khỉ, cho bọn họ thấy ư? Để cho bọn họ thấy, trước mặt người máy, cho dù là Mạnh Hi Tông mạnh nhất loài người, cũng không chịu nổi một cú đánh sao?
Trái tim Tô Di đau xót, tầm mắt rưng rưng.
Mọi người còn muốn nói thêm, ngoài cửa lại vang lên tiếng chạy bộ rần rần. Quay đầu nhìn lại, ít nhất là năm tên người máy cầm súng xông vào. Một tên người máy cầm đầu nói: "Tất cả, trở về nhà mình! Thi hành ngay lập tức! Nếu không giết chết bất luận tội!"
Sợ loài người bí mật mưu đồ làm phản ư? Cho nên mới cẩn thận kiểm soát khu chiếm đóng mới như vậy. Tô Di gật đầu với các hạm trưởng, bọn họ mang vẻ mặt phẫn hận rời đi dưới sự giám sát của người máy.
Bên trong nhà chỉ còn lại Tô Di và Mạnh Hi Tông hôn mê bất tỉnh.
Tô Di từ từ cởi áo sơ mi của anh ra, đập vào mắt là những vết bầm tím rất lớn. Một cánh tay và đùi phải của anh còn bị băng bó, đeo nẹp cố định —— đó là gãy xương. Không thể nhìn được nội tạng dưới những cú đánh mãnh liệt, rốt cuộc bị thương tới mức độ nào.
Tô Di cố gắng cầm nước mắt, lấy khăn lông nóng, nhẹ nhàng lau mặt và vết máu trên người cho anh. Ai ngờ khăn lông mới vừa chạm qua mặt anh, môi anh khẽ mở ra, ngụm máu tươi ngậm trong miệng, đột nhiên phun ra ngoài.
Toàn bộ máu tươi phun lên trên mặt trên người Tô Di, chỉ làm cô ngơ ngác nhìn khuôn mặt điển trai vẫn đang mê man của anh, nghẹn ngào trong chốc lát.
Đến khi Tô Di lau xong, đắp kín chăn cho anh, đã là hơn mười một giờ đêm. Cũng may trong nhà còn chút thức ăn dự trữ, cô lấy ra ăn bừa một chút, sau khi rửa mặt, mới nằm xuống cạnh anh.
Anh vẫn hôn mê. Tô Di không dám tùy tiện đụng vào anh, chỉ có thể nhẹ nhàng cầm lấy tay anh. Tay của anh vẫn lạnh ngắt. Lòng Tô Di sợ hãi, vuốt ve lồng ngực và thân thể anh, cũng lạnh lẽo giống như một xác chết. Mà anh không ý thức được khẽ run lên, như thể không thể nào chống đỡ được cái lạnh của thân thể. Nước mắt Tô Di trào ra, cô nhẹ nhàng tựa vào anh, dùng sự ấm áp trong thân thể của mình ghé sát vào thân thể lạnh lẽo của anh. Trong cơn hôn mê, dường như anh nhận thấy được nguồn nhiệt bên cạnh, cánh tay chưa gãy từ từ vươn ra, khó khăn ôm cô vào trong ngực.
Tô Di không biết phải ra tay nặng thế nào, mới có thể đánh một người sống sờ sờ đến mức hôn mê bất tỉnh,gãy xương hộc máu. Trời mới biết cô muốn giành một chiếc máy bay xông lên không gian đánh thức cự thạch trận, cùng chết chung với những người máy này đến mức nào.
Nhưng thân thể trong hôn mê của anh, lại cố gắng, dùng hết khả năng nghiêng sang một góc rất nhỏ, ôm cô vào lòng. Giống như đang nói cho cô biết, cho dù kẻ địch mạnh hơn, làm thương tổn anh nhiều hơn nữa, anh cũng sẽ bảo vệ cô.
Mặt anh được ánh đèn màu cam nhuộm vào một lớp vàng kim, khiến cô tạm thời không thấy được sắc mặt tái nhợt u ám của anh. Như thể vẫn là người đàn ông điển trai mà mạnh mẽ thường ngày đó, chỉ là bình thản ngủ thiếp đi. Lúc tỉnh lại, anh vẫn là sĩ quan chỉ huy không có điều gì không làm được, vẫn người đàn kiêu căng ngạo mạn coi trời bằng vung đó.
Đợi tới lúc anh tỉnh lại, cô phải làm sao?
Có lẽ đối với anh mà nói, đau hơn thân thể bị tổn thương, là nỗi nhục mà tâm hồn phải chịu đựng? Từ nay trở thành nô lệ của người máy, từ nay không có tự do và tôn nghiêm. Không thể bảo vệ cấp dưới và người nhà của mình nữa. Sự thật này, đối với người đàn ông luôn đội trời đạp đất này, sẽ chấn động biết bao nhiêu?
Không, cô phải bảo vệ anh, cô sẽ bảo vệ anh, dù là cái giá là tính mạng của cô đi chăng nữa.
Suy nghĩ ngoan cường này vọt vào trong đầu cô, khiến thân thể cô cũng run rẩy liên hồi. Có lẽ sức lực của cô rất nhỏ bé, ở trước mặt người máy càng không chịu nổi một cú đánh. Nhưng cô biết mình đã không màn đến gì nữa. Cô không biết mình có thể làm gì, nhưng cô sẽ nghĩ hết mọi cách để bảo vệ anh. Thời điểm đương đầu với quốc nạn này, chồng cô,thân là thủ lĩnh loài người, chịu khổ đứng mũi chịu sào, anh là đối tượng đầu tiên người máy muốn đối phó, cô tuyệt đối không đứng sau lưng anh nhìn anh chịu khổ.
Cô sẽ sóng vai đứng bên anh.
Danh sách chương