Tại phòng làm việc của Hạm trưởng trên chiến hạm vũ trụ.

Đây là lần đầu tiên sau khi vây công tinh cầu Hi Vọng nửa năm trước, Hạm trưởng của tám chiếc chiến hạm vũ trụ đều tề tụ lại một chỗ.

Thần sắc Liên Đạc trịnh trọng nhìn quanh một vòng, Mạnh Hi Tông thản nhiên gật đầu. Liên Đạc giơ tay lên, nhấn nút phát hình chiếc LCD khổng lồ.

"Tầng hầm của hoàng cung" Liên Đạc giải thích.

Ánh mắt mọi người tập trung vào địa đạo âm u trên màn hình. Đèn pha của Lính Đánh Thuê chiếu vào cuối địa đạo, bọn họ thấy một nơi thông thoáng sáng rõ.

Mà khi máy quay di chuyển đến nơi thông thoáng, ánh mắt hứng thú của mọi người dần trở nên kinh ngạc.

Đó là một không gian cực kỳ rộng lớn dưới lòng đất, trên vách tường được trát 1 lớp kim loại, được làm từ hợp kim vô cùng tốt, hoàn toàn mới tinh dưới ánh đèn. Ở một đầu gian phòng, có rất nhiều hộp linh kiện kim loại được xếp chồng lên nhau chỉnh tề, mà một đầu khác, có hơn 10 bộ cơ thể con người, được ướp lạnh trong lồng thủy tinh, thoạt nhìn trông rất sống động.

Hai đầu còn lại, là một đường truyền thiết bị lớn. Toàn bộ đều màu bạc , có đường vân tinh tế, ngoại hình tinh xảo, cho thấy trình độ tinh vi.

"Tôi chửi con mẹ nó chứ...." Có hạm trưởng rít thuốc mãnh liệt "Thật sự có người máy tồn tại..."

"Liên Đạc, nếu là người máy..." Một người khác nhíu mày "Tại sao lại sống ở vùng hoang dã lạc hậu chưa được khai phá, còn bị hạm đội của cậu giết chết ngay lập tức?"?"

Liên Đạc không trực tiếp trả lời vấn đề này, hắn lấy trong túi một tinh thể màu xanh nhạt to cỡ ngón tay, đầu tiên là đưa đến trước mặt Mạnh Hi Tông, sau đó nói với những người khác "Cho các người mở mang tầm mắt... biết đây là gì không? Đây là tinh thể trong đầu người máy. Khối này là lớn nhất, là từ cái kia... Khụ, lấy ra từ trong đầu của tên đàn ông bị ngài chỉ huy giết chết. Tôi đoán, đây là nơi phát năng lượng của người máy. Con mẹ nó, chỉ một khối nho nhỏ này, mà lại trâu bò như vậy."

Mạnh Hi Tông nhận lấy tinh thể xanh nhạt trong suốt như nước, tập trung nhìn nó, cảm thấy trong tinh thể mỏng manh kia, dường như có đám mây nhiều màu trôi như nước, nhưng không cách nào thấy rõ bên trong thật ra là cái gì.

Liên Đạc nói ra suy đoán bí hiểm của mình "Chúng tôi lên đất liền, có một số người máy, một người có thể hạ gục 3 người chúng ta, mẹ nó, năng lực tác chiến vượt khỏi mức cao nhất của con người."

"Cuối cùng, người của tôi phát hiện một đồ vật kinh khủng." Liên Đạc cầm lấy một cái disc ở trên bàn, cho vào computer "Lần trước lúc chúng tôi tấn công, khai quật được chiếc máy bay không người lái. Trong cabin xác máy bay, tôi phát hiện bản ghi hình của camera có dung lượng lớn."

Mọi người gật đầu... chuyện này rất bình thường, bởi vì bất kể là Liên Minh hay Lính Đánh Thuê, đó là yêu cầu kỷ luật cơ bản của quá trình bay... bảng ghi hình camera của máy bay có thể mở ra bất cứ lúc nào, ghi chép lại tình huống bay để phân tích thao tác phi công, phòng ngừa những tình huống đột phát.

Màn hình tinh thể lỏng hiện lên một mảnh Tinh Vân tái nhợt, một tinh cầu xanh thẳm cô đơn, lông mày Liên Đạc nhướng lên, trên mặt biểu hiện vẻ sùng kính "Ngài chỉ huy, mặc dù nữ người máy cố chấp bị bỏ vào lò thiêu... Nhưng Liên Đạc tôi không thể không nói, ngoại trừ ngài chỉ huy, người tôi bội phục nhất, chính là nó."

Vẻ mặt hắn nghiêm chỉnh "Mẹ kiếp, nó chính là một kẻ điên, kẻ ngu... Nhưng tôi lại thích loại người như thế. À, người máy mới đúng."

Trong màn ảnh hiện lên tinh cầu kia, rất khác với hiện nay. Hình dáng đại lục hoàn toàn không giống, có hơn phân nửa đại dương và đất đai bị đóng băng.

Mà sau khi Huyết Ưng đáp xuống bãi cỏ xanh trên đất bằng, trước ống kính xuất hiện một bóng người.

Đó là một người máy toàn thân màu trắng bạc. Đầu hình ê lip, tứ chi thon dài, thân thể dẹp. Dưới ánh mặt trời, cả người nó lóe sáng tinh xảo. Tròng mắt đỏ ngầu giống như từ ngọc Hồng Bảo Thạch đúc nên, vừa trong suốt vừa mờ mờ.

Nó đứng trên cỏ, ngắm nhìn bốn phía, đứng một lát, vẻ mặt lúc ngồi xuống như có chút thất bại.

Liên Đạc vừa tua nhanh vừa nói "Thời gian ghi chép từ camera luôn biểu hiện, một mình nó ngồi 30 năm. Chậc, sống bất tử thật là tốt, mẹ nó, dùng 30 năm để ngẩn người."

Rốt cuộc, hình ảnh lại được phát hình tiếp. Lần này là chiếc Huyết Ưng bay thấp dưới tầng khí quyển. Phía trước bầu trời có rất nhiều Huyết Ưng đang bay lượn bận rộn; mà trên mặt đất, vậy mà có nhiều dáng người. Thân thể bọn họ trần truồng, dĩ nhiên là dung mạo của loài người.

Nhưng khí Huyết Ưng dừng lại trước mặt số "người" kia, thì người máy đó lại xuất hiện lần nữa trước ống kính, trên tay nó cầm mấy tờ giấy bản vẽ cũ kỹ, đưa tới trước mặt Huyết Ưng.

Mọi người thấy trên bản vẽ có vô số đường nét không giống nhau, cũng không hiểu được gì.

Bỗng nhiên Mạnh Hi Tông mở miệng "Đó là hình dáng lục địa hiện giờ. Nó để Huyết Ưng chuyển đất lấp biển, cải tạo đại lục theo như hình dáng này."

Mọi người kinh ngạc không nói ra lời "Cải tạo đại lục?"

Liên Đạc kinh ngạc bội phục Mạnh Hi Tông vô cùng ".... Ta chửi con mẹ nó chứ... Lão đại đúng là lão đại, không hiểu tiếng nói bọn họ, cũng có thể đoán ra bọn họ đang làm gì. Không sai, tôi đã so sánh qua những bản vẽ kia, chính là hình dáng đại lục hiện giờ."

Mọi người vừa nghe, toàn bộ đều xì xào... cải tạo đại lục? Tên người máy này điên rồi sao? Chuyện này có cần thiết không.

Liên Đạc cười cười, chỉ vào góc khuất nhất của ống kính có một bóng người nho nhỏ "Nhận ra ai không?"

Mọi người híp mắt nhìn, có người than lên sợ hãi "A, trong hình ảnh vừa rồi cậu nói, có người đàn ông kia...."

Mạnh Hi Tông nhìn Liên Đạc một cái thản nhiên nói "Tên bị tôi bắn chết."

Mọi người đều là tướng lãnh cao cấp, hoặc ít hoặc nhiều cũng nghe nói mấy ngày trước Ngài chỉ huy giận dữ trước mặt quân lính vì hành động của người đẹp. Nhưng không ai dám lên tiếng.

Liên Đạc không dám dây dưa nhiều về đề tài này, ngược lại gương mặt nghiêm túc hơn "Biết họ cải tạo bao lâu không?" Hắn hít sâu một hơi "Một ngàn năm. Suốt một ngàn năm."

Sự kiện được ống kính ghi chép tiếp theo tương đối vụn vặt. Có chuyện Huyết Ưng đi đến những tinh hệ xa xôi khác, khai thác tài nguyên chở về hành tinh này, dùng đạn hạt nhân tạc lại hình dáng của đại lục. Cũng có người máy sử dụng thiết trảo, từ từ xây dựng từng cung điện mang màu sắc cổ xưa; Còn có Huyết Ưng vận chuyện thiết bị máy móc khổng lồ, điên cuồng khai thác nước biển và tất cả sinh vật hữu cơ của lục địa.... dùng để chế tạo da và xương của người máy. Bởi vì khai thác quá độ nên bị ô nhiễm, thế nên tinh cầu này, ngoại trừ đại dương ra, đều trở thành vùng đất chết.

Cuối cùng, là người máy màu trắng bạc lúc ban đầu đi tới, nhẹ nhàng vuốt ve Huyết Ưng đã nguội lạnh, nói vài câu gì đó. Sau đó nó không hề báo động trước, đưa năm ngón tay kim loại sắc bén cắm vào sọ mình.

Trong xương cốt kim loại như có tia lửa chớp động. Mà bàn tay kim loại khuấy trong sọ chốc lát, lại móc ra một viên tinh thể màu xanh lớn bằng quả trứng gà. Sau đó, người máy lảo đảo đi đến trước một cơ thể nữ, nhét tinh thể vào trong cái đầu chưa có khép kín lại.

Vì năng lượng hao hết nên người máy ngã xuống. Ước chừng mấy phút đồng hồ sau, người nữ kia đứng lên.

Những hình ảnh sau đó có chút kỳ lạ.

Không có người máy kim loại, cũng không có huyết ưng. Hình ảnh này được quay ở vị trí rất cao, có thể quan sát cả kiến trúc cung điện; còn có một con đường náo nhiệt đầy người tới lui.

Mà tình cảnh trong hoàng cung, bắt đầu gián đoạn tái diễn... Trong hoàng cung treo đầy lụa trắng, có nam nữ ăn mặc cung trang, khóc lóc chạy vạy; lụa trắng được thu hết xuống, vô số người máy hình người quỳ lạy ở con đường lớn ngoài hoàng cung, cùng nhau hô to gì đó; lại còn có cờ xí đỏ lòm, trang trí khắp cả hoàng cung, thậm chí ngoài hoàng cung, mỗi con đường đều giăng đèn kết hoa...

Những tình cảnh này, ít nhất lặp lại ba lần, hơn nữa tựa như không ngừng lặp lại.

"Chuyện gì xảy ra?" Có người hỏi "Huyết Ưng không ở dưới đất sao, sao có thể chụp được những thứ này?"

Liên Đạc lắc đầu buông tay "Tôi cũng không biết. Có thể nó chụp khi bay chăng? Những thứ này tái diễn, chắc là do máy móc trục trặc."

"Không phải là trục trặc." Mạnh Hi Tông lên tiếng.

Mọi người nhìn anh, vẽ mặt anh vẫn lạnh như băng "Hình ảnh rất rõ ràng, không thể nào là chụp khi bay. Những Huyết Ưng kia, chắc là ở nơi bắt mắt nhất ở cung điện. Hình ảnh thứ nhất, là hoàng đế của bọn họ đã chết; hình ảnh thứ hai là công chúa kế thừa ngôi vua, hình ảnh thứ ba, là đám cưới của công chúa. Mấy chữ dưới góc phải của màn hình, chắc chắn là thời gian quay. Căn cứ vào sự khác biệt, mỗi một năm, những chuyện này tái diễn một lần."

"Tái diễn?" Liên Đạc cũng khó hiểu.

Sắc mặt Mạnh Hi Tông lạnh lùng "Trình tự được thiết lập sẵn... Huyết Ưng đại khái vẫn ở chỗ nào đó, có lẽ là vì trịnh tự thiết lập, để bọn họ không nhìn thấy sự tồn tại rõ ràng của Huyết Ưng, tự cho đây chính là nên văn minh nhân loại. Sau đó, bởi vì nguyên nhân khác chìm xuống lòng đất. Ngày đầu tiên hằng năm, trình tự bọn họ lặp lại, những sự việc theo như trình tự thiết lập mà phát sinh; đến cuối năm, toàn bộ quay trở lại. Qua năm mới, bắt đầu tái diễn. Sự xuất hiện của chúng ta, làm rối loạn trình tự và tiến triển của bọn họ."

Tất cả mọi người trợn mắt há mồm, Liên Đạc há miệng to ra, nhanh chóng cúi đầu, xem xét thời gian ghi hình. Một lát sau, ngẩng đầu nhìn mọi người "Thật sự là như vậy..."

Tầm mắt mọi người lại quay trở lại màn hình một lần nữa, quả nhiên nhìn thấy những năm khác nhau trong nhật ký, hình ảnh cứ đơn điệu tái diễn. Mà trước ống kính, sự bi thương, kích động, vui sướng trên mặt mỗi người, cũng đều chân thật như vậy. Dường như mới vừa trải qua lần đầu tiên.

Phát hiện này làm người ta im lặng sợ hãi. Các sỹ quan Lính Đánh Thuê cảm thấy khó hiểu, không hiểu tại sao tên người máy kia lại hao tổn tinh lực, thậm chí cải tạo hẳn một cái tinh cầu, chỉ vì tái diễn một trò chơi? Mà trong năm tháng vũ trụ mênh mông, những người máy này ở trên một tinh cầu vắng vẻ, cứ dựa theo thiết kế trình tự, tái diễn một năm rồi lại một năm, cô độc tồn tại không ai biết. Giống như vĩnh viễn không tỉnh mộng, nền văn minh máy móc đẳng cấp cao của vũ trụ lại cam chịu trầm mê, sáng lập vận hành một thế giới hoang dã lạc hậu? Mạnh Hi Tông đứng lên, ra kết luận "Đây chỉ là một tên người máy điên, chế tạo thế giới máy móc."

Một hạm trưởng lão thành nhất, bỗng nhiên lên tiếng "Ngài chỉ huy, hơn một vạn người máy trên mặt đấy, tính làm sao đây?"

Mọi người đều nhìn Mạnh Hi Tông. Mặc dù Lính Đánh Thuê trước nay hoành hành không sợ ai, chiến đấu trong không gian khá nhiều, nhưng cho tới bây giờ không lần nào có nhiều tù binh như vậy. Huống chi lần này lại là người máy.

Mạnh Hi Tông yên lặng, tên Hạm trưởng đặt câu hỏi lại lên tiếng "Ngài chỉ huy, quy tắc trước đây của Lính Đánh Thuê... không thể không giữ."

Những lời này, lại làm Mạnh Hi Tông hồi tưởng lại 8 năm trước, lúc đó mình còn theo lão đại Giản Mục An làm nhiệm vụ, từng gặp gỡ một đội người máy lưu vong.

Đó là ở gần ngoài 5000 năm ánh sáng, ở Tinh Vân bị nhiễm phóng xạ nghiêm trọng. Bọn họ vô tình gặp được một chiếc máy bay chiến đấu cũ kỹ màu xám bạc, giống với máy bay chiến đấu của công chúa như đúc. Còn chưa chờ có bất kỳ trao đổi nào, đối phương đã khai hỏa. Lính Đánh Thuê phải trả giá bằng ba chiếc Báo Săn, mới phá hủy được máy bay chiến đấu của đối phương. Lúc ấy có ba tên người máy kim loại màu trắng bạc rơi ra khỏi cabin điều khiển. Bởi vì do đường đạn xung kích, thân thể đã bị bắn thủng, tử vong trong nháy mắt.

Bọn họ kiểm tra xác máy bay chiến đấu của người máy, sau khi đo nguyên tố, phát hiện ra năm sản xuất lại cách năm đó ít nhất mấy ngàn năm.

Chuyện này, Giản Mục An và Mạnh Hi Tông vẫn giữ bí mật, không nói với bất cứ ai. Giản Mục An yên lặng nói với Mạnh Hi Tông, muốn xóa hết tất cả về dấu vết tồn tại của những người máy này. Bởi vì thế hệ Lính Đánh Thuê trước từng bí mật truyền cho nhau một nguyên nhân không rõ quy tắc: Nếu như gặp phải người máy... thì giết không cần hỏi. Ngay từ lúc đầu nên văn minh máy móc đã bị tiêu vong vài ngàn năm trước, mấy người máy này, có lẽ chính là những kẻ may mắn còn sống sót của thời đại văn minh máy móc xa xưa, lưu vong ven vũ trụ.

Sau khi đó, Mạnh Hi Tông không còn gặp được những người máy khác. Cho đến khi gặp lại công chúa. Trên người cô ta có một mùi giống những người máy kia. Rõ ràng là nhạt đến mức không thể ngửi được, những lính đánh thuê khác cũng không có chú ý, nhưng anh lại nghe được.

Anh cho rằng sau lưng công chúa còn có người điều khiển, nên để cô ta trở về mặt đất tránh bứt dây động rừng. Thật không nghĩ ra, người máy công chúa vì giấc mộng này trở nên hoàn mỹ, ngay cả ý thức của mình cũng dùng trình tự khống chế niêm phong cất vào kho, hòa mình vào cuộc sống loài người. Cho đến khi không biết gặp phải biến cố gì, có lẽ là không thể lại nhìn đồng tộc mình bị giết, cho nên ý thức mới thức tỉnh lần nữa.

Nghĩ tới đây, giọng nói Mạnh Hi Tông trầm xuống "Liên Đạc."

Liên Đạc nghiêm nghị "Vâng"

"Trong một tháng, tôi muốn lấy hết toàn bộ tài nguyên tinh cầu này." Giọng nói của anh không chút do dự "Sau khi lấy hết tài nguyên, dùng đạn hạt nhân phá hủy tinh cầu này. Tôi muốn toàn bộ người máy ở hành tinh này, không để lại một dấu vết thừa nào trong không gian... tựa như chúng chưa từng tồn tại."

Đường bay về tinh hằng Vĩnh Hằng dài vô cùng, lúc Tô Di tỉnh lại lần nữa, liền thấy được ánh đèn mờ tối trong khoang thuyền, cùng với ánh sao ngoài cửa sổ.

Ý thức dần dần rõ lại, trí nhớ từ từ khôi phục. Hình ảnh sau cùng, là sắc mặt lạnh thấu xương của Mạnh Hi Tông, cùng với thi thể của Nguyệt Mặc bị lính đánh thuê lôi đi.

"Bị thương lúc nào?" Một giọng nói trầm ấm chợt vang lên, cô ngẩng đầu kinh ngạc, bàn tay to của người đàn ông đã vắt qua, ôm ở hông và bả vai của cô, xoay người cô lại, đối diện mặt mình.

Gương mặt đẹp trai của anh đập vào mắt, lòng Tô Di lại đau xót.

Cô cảm giác được sự rung động đang dấy lên trong lòng khiến cô lo sợ, thì ra là vì gặp lại anh mà không thể ức chế tình cảm như vậy. Ánh mắt anh nhìn an tĩnh như vậy, lại dường như mang theo sức mạnh làm người ta khẽ choáng váng.

Ánh mắt cô né tránh chếch qua, dừng ở bả vai kiên cố của anh "Mấy ngày trước... đại nội cao thủ - thủ hạ của công chúa."

"Cao thủ?" Trong giọng nói của anh có vài phần châm chọc, nhìn gương mặt tái nhợt của cô nói "Người đàn ông kia cũng là cao thủ?"

"Tại sao?" Cô hỏi "Tại sao giết anh ta?"

Tuy là Nguyệt Mặc rất tốt, anh ta bị giết cũng khiến cô đau lòng. Nhưng Mạnh Hi Tông không phải kẻ dung túng cho ham muốn cá nhân, tuyệt đối sẽ không bởi vì một người đàn ông chạm vào cô, cũng không cần hỏi đã giết chết anh ta. Trong chuyện này nhất định có nguyên nhân khác.

Không có sự căm thù và chất vấn như trong chờ đợi, chỉ có giọng nói bình tĩnh của cô hỏi thăm lý do. Điều này làm trái tim Mạnh HI Tông khẽ động. Anh giơ bàn tay lên vuốt ve gương mặt của cô "Mèo con, bọn họ không phải con người."

Trong lòng Tô Di chấn động, hỏi run run "Tất cả sao?"

Mạnh Hi Tông cầm một cuốn băng để bên giường vứt xuống trước mặt cô "Có rãnh thì xem, tất cả đều là người máy."

Tô Di cầm lấy cuốn băng kia, trong lòng ngổn ngang trăm mối. Cô có rất nhiều nghi ngờ cần người giải đáp.

Song, người đàn ông biết đáp án, cũng không có tính nhẫn nại giải thích từng chuyện cho cô. Anh nhìn cô, gần như trong mắt chỉ có cô. Ngón tay thô ráp nắm chặt chiếc cằm mềm mại của cô, đôi môi lạnh như băng đặt lên.

"Người máy phải chết" Anh nói khi đang giữa môi và lưỡi cô "Còn nữa, không nên để cho bất kỳ người đàn ông nào chạm vào em nữa."

Chiếc lưỡi nóng bỏng của anh cướp đoạt lưỡi cô, lồng ngực kiên cố áp chế giam cầm bả vai và vòng eo của cô. Tấn công ác liệt làm cho sự nghi ngờ của Tô Di vứt ra chín tầng mây. Trong lòng giờ chỉ còn người đàn ông trước mắt này.

Nhưng mà... Khi đó, anh biết công chúa là người máy sao? Anh không biết thì sao? Khi đó, lời nói của Liên Đạc và Mộ Tây Đình..., thân thể thiếu nữ trắng như tuyết, còn có bộ dáng anh tìm tòi nghiên cứu trên thân thể của cô ta...

Tô Di cũng không hỏi ra miệng. Cô lấy tư cách gì để hỏi?

Nhưng cô biết, có một số việc đã khác. Trước kia làm thú cưng, là cô vì mạng sống, có thể chủ động lấy thân thể trao đổi với anh, có thể chủ động vượt qua điểm mấu chốt, ngậm xxx của anh, có thể tốn công tốn sức lấy lòng anh.

Nhưng nếu trong lòng cô đã có sự mong đợi khác với anh, có sự hy vọng xa vời hơn thân phận thú cưng, cô nên tự xử như thế nào đây?

Người đàn ông này trong mắt cô, đã từng là người bụng dạ nham hiểm, kiêu ngạo điên cuồng, cao không với được. Nhưng bây giờ, trừ những thứ này, anh còn có cảm tính, sự tín nhiệm, quyền lực vô hạn, mạnh mẽ chín chắn, sức hấp dẫn của đàn ông. Từ ngày đầu tiên cô ở bên cạnh anh, đã nhiều lần bỏ trốn cho đến nay, anh càng ngày càng dung túng cô, hoàn cảnh của cô càng ngày càng nguy hiểm... Bởi vì trái tim của anh chính là vực sâu vạn trượng, nếu như cô muốn lấy, có lẽ sẽ là tan xương nát thịt.

Nếu như bên cạnh anh lại xuất hiện một cô gái tương tự Tô Di và công chúa, thì sẽ như thế nào? Sao cô lại có thể lâm vào tình cảnh như vậy? Chỉ sợ có một số việc cô không cách nào khống chế, nhưng tuyệt đối không để càng lún càng sâu, phải dừng bước trước bờ vực, không thể để cho người đàn ông này biết.

"Vâng" Cô nhẹ giọng đáp "Tôi sẽ không có người đàn ông khác."

Cô tự nhiên vâng lời khiến anh chú ý. Anh nhìn cô gái đang cúi mặt xuống, nghĩ đến trước đây cô còn to gan lớn mật chôn 10 đầu đạn hạt nhân uy hiếp mình, nhưng cuối cùng lại như mèo con ngoan ngoãn nằm trong ngực mình. Môi của anh nở lên một nụ cười, bàn tay to sờ vào dưới chăn, dọc theo ngực lưng eo của cô, vuốt ve theo thói quen.

Song, thân thể trong tay, lại cứng ngắc như vậy. Mỗi một nơi anh chạm vào, cũng có thể cảm giác được sự kháng cự không tiếng động của cô. Mà khi đến nơi tư mật, hai chân gần như khép lại theo phản xạ có điều kiện. Mặc dù động tác này chỉ duy trì trong thời gian cực ngắn, lập tức lại thả ra, nhưng vẫn làm anh nhận thấy được cô không giống như thường ngày.

Lòng vừa nghĩ, tay của anh cũng đột nhiên rút về, nâng mặt cô lên.

Trên hai gò mát gầy gò tái nhợt, hai mắt ửng đỏ chứa nhiều nước mắt. An tĩnh như thế, trong veo như thế, dường như đã có nước mắt từ lâu, đau thương yếu đuối lắng đọng. Cảm nhận được cảm xúc yên lặng của cô, trong lòng Mạnh Hi Tông chấn động.

Anh đè lại đầu vai của cô, xoay mình ép chặt cô, giọng nói lạnh đi "Không muốn?"

Sao cô lại không muốn chứ?

Hay bởi vì tên người máy kia bị anh giết chết?

Cô không lên tiếng, tròng mắt buông thỏng có mấy phần quật cường nhìn vào tầm mắt bức người của anh, từ đầu đến cuối cũng không trả lời.

Anh cũng không lên tiếng mà nhìn cô, một lúc lâu, bỗng nhiên anh buông cô ra, đứng lên.

Cô vẫn quật cường cúi đầu, từ đầu đến cuối không nhìn anh một cái. Mà anh, ở trên cao nhìn xuống thân thể chồng chất vết thương lớn nhỏ của cô, sắc mặt hoàn toàn kiềm nén.

"Cho em thời gian một tháng, dưỡng thân thể cho tốt."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện