Lương Luân lại nói với Tương Dương trưởng Công chúa: “Nương, ngày nào đó nếu người muốn mời khách, cho nhị tiểu thư Lâm gia thiệp, có đượckhông?”
Tương Dương trưởng Công chúa thuận miệng liền đồng ý rồi, “Được.” Đồng ý rồi mới cảm thấy kỳ quái, “Luân nhi, con nói nhị tiểuthư Lâm gia là tiểu nữ nhi của La phu nhân đi, nàng mấy tuổi? Nương nhớnàng dường như vẫn còn rất nhỏ.”
Lương Luân gật đầu, “Nương trí nhớ thật tốt, nhị tiểu thư Lâm gia quả thật tuổi rất nhỏ, cũng sắp bốn tuổi đi.”
Tương Dương trưởng Công chúa không khỏi cười, “Tiểu cô nương lớn một chút như vậy cần thiệp cái gì, cùng đi với La phu nhân cũng được.”
LươngLuân cũng cười, “Nương, vẫn đưa riêng cho muội ấy đi, mặc dù muội ấykhông lớn, chủ ý lại không nhỏ, rất thích làm đại nhân.”
TươngDương trưởng Công chúa lần đầu tiên thấy Lương Luân quan tâm tới mộttiểu cô nương, yêu kiều cười, “Được, theo Luân nhi của ta, đưa riêng cho nhị tiểu thư Lâm gia thiệp
“Cám ơn nương, nương thật tốt.” Lương Luân vui mừng cười.
Khuôn mặt hắn ngày thường vốn tinh xảo tuyệt luân, cười lên càng thêm xinhđẹp chói lọi, Tương Dương trưởng Công chúa nhìn đến mất hồn ngây ngô.
Vị nhị tiểu thư Lâm gia này chắc hẳn thật đáng yêu đi, cho nên Luân nhi mới có thể nhớ thương nàng như vậy.
Nghĩ đến con trai bảo bối của mình đã tri mộ thiểu ngải *, Tương Dương trưởng Công chúa cười híp mắt.
(*) Tri mộ thiểu ngải: thiểu ngải – thiếu nữ xinh đẹp. Mối tình đầu củathiếu niên, chỉ biết yêu thích thiếu nữ xinh đẹp. Sau đó dùng tri mộthiểu ngải để chỉ tình cảm xinh đẹp của thiếu niên.
Tương Dươngtrưởng Công chúa không cho Hoài Viễn Vương đi, muốn hắn lưu lại cùng ăncơm tối, “Tên tiểu tử thối nhà ngươi đã bao lâu không trở lại, còn không ở bên cô nhiều.”
Hoài Viễn Vương mỉm cười, “Người không phải luôn chê cháu buồn bực sao? Cháu không muốn làm người phiền.”
Tương Dương trưởng Công chúa giận trách, “Cháu không cười cười nói nói hiềnhoà được sao, luôn khuôn mặt nghiêm túc.” Giận trách Hoài Viễn Vươngxong, Tương Dương trưởng Công chúa liền lệnh cho thị nữ, “Bày thêm mộtcái ghế, Hoài Viễn Vương cũng muốn lưu lại.”
Thị nữ khom người lĩnh mệnh.
Hoài Viễn Vương tự nhiên cùng lưu lại ăn cơm tối.
Trong bữa tiệc, Tương Dương trưởng Công chúa nhìn thấy hắn gục đầu buồn bựcăn cơm, không nói không rằng, thở dài liền buông chén xuống, “Cao Nguyên Diệu, ta thật sự lo lắng thay cho đại cô nương Lâm gia, cháu nói mộtchút, nàng cả ngày hướng về phía người như cháu, ăn cơm có thể không cókhẩu vị không, cơm nước xong có thể đau bao tử không.”di@en*dyan(lee^qu.donnn)
Hoài Viễn Vương ngây ngốc, “Cô, ăn cơm chung với cháu thật sự rất khó chịu sao?”
Tương Dương trưởng Công chúa có ý tứ thật sự có chuyện giống như vậy, “Đó làđương nhiên. Cháu vùi đầu ăn cơm không để ý tới người ta, sắc mặt lạikhông tốt, ăn lại nhanh, haizz, ăn cơm cùng với cháu đúng là tìm chịutội.”
Hoài Viễn Vương yên lặng không nói, như có điều suy nghĩ.
Cao Nguyên Dục giận dỗi đẩy chén ra, “Không ăn!”
Tương Dương trưởng Công chúa bình tĩnh nhìn hắn, “Tiểu tử thúi này hôm naylàm sao, lại so đo với cơm canh hắn yêu thích nhất? Đến đây, đặt bánhbao vàng bạc nhỏ và váng sữa chua ngọt hắn thích tới trước mặt hắn, nhìn xem hắn có ăn hay không.”
Thị nữ rất nghe lời, bày đầy các loại thức ăn ngon ở trước mặt Cao Nguyên Dục.
“Có ăn hay không.” Sau khi dọn xong, Tương Dương trưởng Công chúa liền mặc kệ Cao Nguyên Dục rồi.
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo mập mạp của Cao Nguyên Dục tràn đầy vẻgiãy dụa, lúc đưa tay, lúc lại rụt về, hết sức rối rắm.
LươngLuân quan tâm khuyên hắn, “A Dục, đệ không phải ăn cơm tối vì sợ mập cóđúng không? Thật ra thì không cần phải như vậy, cơm tối đệ ăn ít hai cái là được, chỉ ăn ít đi hai cái.”
Trước mắt Cao Nguyên Dục là đủloại thức ăn thơm ngát, mặc dù quyết tâm rất kiên định, cuối cùng vẫn bị Lương Luân thuyết phục, “Vâng, đệ ăn ít đi hai cái.” Ngoan ngoãn ăncơm.
Tương Dương trưởng Công chúa không khỏi cười một tiếng.
Cao Nguyên Dục tên tiểu tử thúi nhà ngươi lại công bố không ăn cơm, quỷ mới tin ngươi.
Sau bữa cơm tối, Tương Dương trưởng Công chúa và Hoài Viễn Vương nói chuyện một lúc, mới thả cho hắn rời đi.
Lương Luân và Cao Nguyên Dục không bỏ được Hoài Viễn Vương, yêu cầu hắn lưulại cùng ngủ, Hoài Viễn Vương cự tuyệt, “A Luân, A Dục, ta còn có chuyện phải xử lý, đến giờ tý mới có thể ngủ lại.”
Lương Luân và Cao Nguyên Dục rất thất vọng, “Như vậy sao.”
Tương Dương trưởng Công chúa khinh thường, “Hai đứa bé xui xẻo này còn muốnngủ chung với Hoài Viễn Vương Điện hạ, cũng không thể nghĩ, Hoài ViễnVương Điện hạ nam nhân sắp đón dâu này, còn muốn ngủ chung với hai đứasao?”
Hoài Viễn Vương bị trêu ghẹo đến mặt đỏ bừng, vội vã từ biệt, chạy trối chết.
“Đại biểu ca, ngày mai trở lại nhìn đệ.” Lương Luân lưu luyến chia tay hắn.
“Đại ca, ngày mai lại dẫn đệ đi cưỡi ngựa.” Cao Nguyên Dục không ngừng phất tay, tha thiết chờ đợi.
Tương Dương trưởng Công chúa một tay dắt một người, dẫn hai đứa về phòngtrong, “Thời gian đã không còn sớm, a Luân, a Dục, rửa mặt ngủ. Tối nayhai đứa có bạn, có thể ngủ một giường lớn.”
Lương Luân và CaoNguyên Dục đều rất hưng phấn, được bảo mẫu mang đi rửa mặt, hoan hô lêngiường, chen vào cùng một cái chăn. die ennd kdan/le eequhyd onnn
Cao Nguyên Dục ôm lấy Lương Luân cọ xát, mặt thỏa mãn, “Biểu ca, huynh thật thơm.”
Lương Luân cười đánh hắn, “Đi, đấng mày râu đừng cứ ấp ấp ôm ôm, này, đệ đừng ôm ta, thật nóng.”
Hai người đùa giỡn một hồi lâu, cùng nhau ngủ.
Tương Dương trưởng Công chúa tự mình đến xem, thấy hai đứa bé ngủ rất ngon,lệnh cho bảo mẫu, “Cẩn thận theo cùng, không thể ngủ quá sâu, buổi tốimuốn trà muốn nước hoặc muốn đi tiểu đêm, các ngươi tỉnh táo chút.”
Bảo mẫu vâng vâng đồng ý, Tương Dương trưởng Công chúa rón rén đi ra ngoài.
Cho đến người yên ổn rồi, phò mã Lương Vô Bệnh mới về đến phủ Tương Dương trưởng Công chúa.
“Chàng còn biết trở lại sao.” Tương Dương trưởng Công chúa dựa trên sạp mĩ nhân, cười như không cười.
Lương Vô Bệnh ngượng ngùng, “Không có cách nào, bệnh đau bao tử của nương lại tái phát, thỉnh y mời thuốc cũng không có hiệu quả, ta xoa xoa bụng,ngược lại còn hơi tốt chút.” Thấy trên sắc mặt của Tương Dương trưởngCông chúa hài lòng, Lương Vô Bệnh chậm rãi dời đến trước giường, thậntrọng thương lượng với nàng, “Công chúa, nương bị bệnh, theo lý thuyếtlàm con cái nên hầu bệnh…”
Tương Dương trưởng Công chúa phì mộttiếng cười, “Làm con cái nên hầu bệnh, làm con dâu dĩ nhiên cũng thế,có đúng không? Chàng cho ta giống như những thứ kẻ ngu kia, là Công chúa cao quý, còn phải đến trước mặt cha mẹ chồng làm quy củ giả bộ hiền huệ sao? Lương Vô Bệnh ta cho chàng biết, ta không để cho cha mẹ chàng ởtrước mặt ta thi lễ thần tử đã là hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi, để chota giả bộ nàng dâu nhỏ, chàng đừng mơ tưởng. Chàng cũng không nghĩ lạixem, Trấn quốc công phu nhân đâu phải bị bệnh thật, rõ ràng những ngàynày rất thư thái, cố tình gây chuyện.”
Lương Vô Bệnh là tiểu nhitử của Trấn quốc công và Trấn quốc công phu nhân, cũng là đứa con traiđược thương yêu nhất, Trấn quốc công phu nhân vốn định cho hắn cưới mộtvị thục nữ dịu dàng thuận theo làm vợ, không ngờ Lương Vô Bệnh bị Hoàngđế coi trọng, chọn làm em rể, thành phò mã. Đây thật sự là một chuyệnkhông như ý nhất đời này của Trấn quốc công phu nhân, thường thườngthuận miệng với Trấn quốc công, “Nhà người thường đều là thê tử nghetheo chồng, nhưng phò mã luôn thấp hơn Công chúa một đầu, Vô Bệnh thậtđáng thương.”
Mặc dù sau khi cưới Tương Dương trưởng Công chúa và Lương Vô Bệnh hết sức ân ái, suy nghĩ này của Trấn quốc công phu nhân ý vẫn không thay đổi, thấy tiểu nhi tử lại cảm thấy hắn bị sỉ nhục, bị áp bức, đáng thương cực kỳ. Vừa cảm thấy tiểu nhi tử đáng thương, làm mẹluôn luôn nghĩ cách cho hắn ra mặt, Trấn quốc công phu nhân liền cáchnăm ngày ba bữa bệnh một lần, gọi Lương Vô Bệnh từ phủ Tương Dươngtrưởng Công chúa đi, gọi về Trấn quốc công Phủ.
Đây cũng khôngphải là chuyện ngày một ngày hai. Tương Dương trưởng Công chúa vẫn không để ý tới. Do đó, hôm nay có lẽ Trấn quốc công phu nhân nghĩ ra chủ ýmới, sau khi Lương Vô Bệnh trở về liền đưa ra yêu cầu này.
LươngVô Bệnh thở dài một tiếng, lật người ngã xuống giường, “Haizzz, nam nhân kẹp ở giữa mẫu thân và thê tử, đáng thương. Công chúa, xin nàng đángthương ta.”
Tương Dương trưởng Công chúa lấy tay cánh tay kê đầu, cười tủm tỉm nhìn hắn, “Cái này cũng không trách ta, chàng biết rõ làmphò mã đáng thương, tại sao trong cung hậu uyển vào mùa xuân tháng ba,nhặt hoa mỉm cười với ta, khoe khoang phong tao?”
Lương Vô Bệnhnằm trên giường, giữa chân mày nhộn nhạo xuân ý, “Ta nào có khoe khoangphong tao. Công chúa, đó là bởi vì nàng lệnh cho cung nữ tặng cành hoađào cho ta, lòng ta thiện lương phúc hậu, không đành lòng cô phụ nàng,liền bánh ít đi thôi.”
“Ta mới không kêu cung nữ đưa hoa đào cho chàng.”
“Tặng.”
“Không có.”
“Tặng.”
“Không có… Ưmh…” Môi Tương Dương trưởng Công chúa bất ngờ không kịp đề phòng bị chặn lại.
Khi tách ra thì trong mắt hai người tất cả đều là dịu dàng.
“Nàng không muốn trở về phủ Trấn quốc công thì không trở về, ta chạy hai đầu cũng được.” Lương Vô Bệnh dịu dàng nói.
“Nhưng ta không bỏ được.” Tương Dương trưởng Công chúa nho nhỏ nói thầm, “Chàng sẽ mệt.” dfienddn lieqiudoon
Lương Vô Bệnh cười, “Nàng đau lòng ta, nương cũng giống vậy, luôn có một ngày mềm lòng.”
Tương Dương trưởng Công chúa cười cười, rúc vào trong ngực hắn, không chút để ý nói một chút từng việc ban ngày, “… Cao Nguyên Diệu mang Luân nhi vàDục nhi đi phủ Tấn Giang Hầu, cũng không biết chơi như thế nào, sau khitrở lại một đứa muốn ta đưa thiệp cho một tiểu cô nương bốn tuổi, mộtđứa giận dỗi không ăn cơm… Lão nhị phủ Tấn Giang Hầu bị đưa đến ThuậnThiên phủ, đây chính là chuyện xưa nay chưa thấy, ta suy nghĩ liền thấythú vị, Vô Bệnh chàng nhớ không? Tấn Giang Hầu phủ ngày trước bêu xấuvẫn là lão đại, ta nghe người nói, tiếp tục như vậy nữa, Thế tử phủ TấnGiang Hầu sớm muộn phải thay đổi người.”
Lương Vô Bệnh nói: “Tiêu phu nhân cũng coi như lợi hại, thận trọng, nhi tử nguyên phối lưu lạibị bà ta dưỡng thành phế nhân, bà ta còn được danh tiếng lương thiện.Hôm nay coi như bà ta một cước đá trúng bản sắt, ăn thiệt thòi ngấm ngầm thật to. Nhắc tới cũng là đáng đời, ai bảo bà ta gặp phải Hoài ViễnVương chứ.”
Tương Dương trưởng Công chúa rất đồng ý, “Đúng, aibảo bà ta gặp phải Cao Nguyên Diệu nhà ta, muốn đấu với Cao Nguyên Diệunhà ta, hừ, để cho bà ta chờ xem, chuyện tốt đều ở phía sau đấy.” Lại hả hê cười nói: “Tiêu thị người này ta không thích bà ta, cười rất hoànmỹ, rất giả dối, giống như trên mặt nổi lên một tầng gì đó, đưa tay gỡphía trên đi, phía dưới mới có thể lộ ra bộ mặt thật. Năm đó bà ta không biết mất bao nhiêu ý định, mới nghĩ cách gả con gái vợ cả cho một cônhi không cha không mẹ, ai ngờ đứa cháu ngoại của vợ cả quá xuất sắc, bị Hoài Viễn Vương nhớ thương, phải làm Vương phi chứ sao.”
Lương Vô Bệnh chần chừ một lúc, nói: “Nhưng Công chúa, cháu ngoại của Tiêu phu nhân, tương lai cũng làm Vương phi đi?”
Tương Dương trưởng Công chúa cau mày, “Chàng nói là Thẩm Minh Họa của Thẩmgia, có đúng không? Phùng quý phi và Cao Nguyên Vĩ quả thật coi trọngnàng ta, sớm muộn gì sẽ cầu xin làm Khang Vương phi.”
Lương Vô Bệnh không hiểu, “Như vậy, cháu ngoại của vợ cả và cháu ngoại của Tiêu thị đều là Vương phi…”
Tương Dương trưởng Công chúa bĩu môi, “Nhị Hoàng tử phi và đại Hoàng tử phi có thể so sánh sao? Kém xa.”
Lương Vô Bệnh phỏng đoán ý tứ trong giọng nói của nàng, không hiểu, “Đều làcháu, Công chúa hình như rất thiên vị Hoài Viễn Vương.”
TươngDương trưởng Công chúa mỉm cười, “Chàng chỉ cần tính toán số tuổi củahai người bọn họ, sẽ hiểu. Năm nay Cao Nguyên Diệu hai mươi hai tuổi,Cao Nguyên Vĩ chỉ có mười bảy tuổi, Cao Nguyên Diệu là lão đại, CaoNguyên Vĩ là lão nhị, nói cách khác, trong vòng năm năm sau khi CaoNguyên Diệu ra đời, hắn là đứa cháu duy nhất của ta.”
“Như thế.” Lương Vô Bệnh bừng tỉnh hiểu ra.
Hoài Viễn Vương từng có mấy năm là con trai duy nhất của Hoàng đế, sau Khang Vương Cao Nguyên Vĩ, Mục Vương Cao Nguyên Hoán, Kỳ Vương Cao Nguyên Sí, Trang Vương Cao Nguyên Lãng, Tào Vương Cao Nguyên Diệp lần lượt ra đời, tuổi cũng không sai biệt lắm, lấy được độ chú ý tự nhiên kém xa tít tắp lão đại. Mặc dù mẫu phi Hoài Viễn Vương không vinh hiển, không có lựcnhà ông bà ngoại tương trợ, nhưng mà đối với Tương Dương trưởng Côngchúa người cô không quan tâm công danh lợi lộc này mà nói, hắn hiểnnhiên là đứa cháu thân nhất rồi.
“Ngủ thôi.” Tương Dương trưởng Công chúa cười mỉm kéo Lương Vô Bệnh, “Ngủ sớm dậy sớm, ngày mai có kịch hay nhìn!”
“Kịch hay gì?” Lương Vô Bệnh hỏi.
Tương Dương trưởng Công chúa vui lên, “Ngày mai Hoàng đế ca ca muốn đích thân thẩm án, chính là án tham ô của Lâm Phong. Cái gì gọi là thẩm vấn LâmPhong, đây rõ ràng chính là một cuộc chiến giữa Cao Nguyên Diệu và CaoNguyên Vĩ. Vô Bệnh, hai chúng ta đánh cuộc một lần có được không, ta cáCao Nguyên Diệu thắng.”
Giọng Lương Vô Bệnh yếu ớt, “Nhưng mà, ta cũng muốn đánh cuộc Hoài Viễn Vương thắng.”
Tương Dương trưởng Công chúa rất ngang ngược, “Không được, chàng phải đánhcuộc Cao Nguyên Vĩ thắng! Vô Bệnh, chúng ta đánh cuộc ngàn lượng hoàngkim, người nào thua người đó đưa tiền, nếu không có tiền đưa…” Nhìn lênnhìn xuống đánh giá Lương Vô Bệnh, ánh mắt rất không có ý tốt.
Đầu óc Lương Vô Bệnh nóng lên, ưỡn ngực nói: “Đánh cuộc thì đánh cuộc! Nếuta thua cuộc, lại không nộp ra tiền, mặc cho Công chúa xử lý là được!”
“Chính là quyết định như vậy.” Tương Dương trưởng Công chúa cười tít mắt.
--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----
Tấn Giang Hầu phủ, Tiêu thị chịu đựng một ngụm buồn nôn liên tục trấn ancửu lão phu nhân, không biết dùng bao nhiêu khuôn mặt tươi cười, nói bao nhiêu lời hữu ích.
Trong lòng và có cảm giác nhục nhã thật sâu.
Tiêu thị bình sinh dùng khuôn mặt tươi cười nói tốt cũng nhiều lúc, nhưngtrước mắt vị cửu lão phu nhân vừa nghèo lại ngang ngược này, Tiêu thịthật sự khinh thường làm bạn với bà ta.
Cửu lão phu nhân hung tợn phun một ngụm, “Phi! Vào lúc này ngươi cũng sẽ nói tiếng người sao! Khi cháu trai út của ta bị tiểu tử La Văn Tích kia đánh cho bể đầu chảymáu, sao ngươi lại giả bộ ngu, lại giả bộ con rùa đen không ra mặt, lạibuộc Triệu tiên sinh trong tộc học quấy nhiễu ta? Cháu trai út của tachịu thiệt, không thể cứ tính như vậy!”
“Cửu lão phu nhân, ngươi nghĩ như thế nào?” Trong lòng Tiêu thị mắng cửu lão phu nhân một ngàn lần một vạn lần, cười theo hỏi.
Hết cách rồi, bà hận lão thái thái này nữa cũng phải trước tiên trấn an bàta, sau đó mới tiện đến Thuận Thiên phủ nha nghĩ cách. Cửu lão phu nhâncoi như là khổ chủ, Tiêu thị biết rõ nếu muốn chấm dứt một vụ án, trừphải đánh thông quan phủ, một cái khác chính là phải trấn an khổ chủ,nếu khổ chủ không truy cứu, vậy cái gì cũng dễ làm rồi.
“La VănTích đánh cháu trai út của ta bể đầu chảy máu, còn buộc cháu trai út của ta gọi hắn là ông nội! Để cho hắn khấu đầu bồi tội, cũng gọi là cháucủa ta là ông nội, thiếu một điều cũng không được!” Cửu lão phu nhânđằng đằng sát khí nói.
Tiêu thị giận đến đầu cũng choáng váng.
Toàn thị the thé kêu lên: “Để cho Tích ca nhi của ta khấu đầu bồi tội, cònphải gọi ông nội, ngươi đây là ban ngày nằm mơ đi, đừng mơ tưởng!” Hậnđến cắn răng, hận đến muốn đi lên cấu xé cửu lão phu nhân! die,n;da.nlze.qu;ydo/nn
Giọng cửu lão phu nhân như chuông lớn, “Khẩukhí này ta đã nhịn từ năm trước tới bây giờ, sắp ngộp chết ta! La VănTích ỷ thế hiếp người, tộc học chỉ biết nịnh bợ các ngươi, cháu trai útcủa ta rõ ràng bị chọc, bị bệnh một trận, nằm trên giường gần nửa nămmới tốt! Tiêu thị, Toàn thị, ngày hôm nay nếu La Văn Tích không khấu đầu gọi ông nội, ta liền đến Thuận Thiên phủ tố cáo, kiện La Châm khôngvâng lời, dĩ hạ phạm thượng, bắt nạt người già cô đơn trong tộc!” Mộthơi gắn cho La Châm rất nhiều tội danh.
“Muốn để La Châm rangoài, hãy làm theo lời ta nói! Các ngươi nghĩ rõ!” Cửu lão phu nhân ném lời nói ngoan độc lại, tức giận đùng đùng mang theo Tam lão phu nhân,Lục lão phu nhân, giống như một trận gió rời đi.
La phu nhân cười một tiếng, “Thứ cho ta trước không theo cùng.” Mang theo con trai congái, vú già trở về chỗ ở trước khi mình lấy chồng, Lâm Lang hiên.
Hai mẹ chồng nàng dâu Tiêu thị và Toàn thị suýt nữa bị giận đến ngã ngửa.
Con lớn nhất của La Châm La Văn Lễ biến đổi sắc mặt, kêu La Văn Tích lêntrách móc: “Đệ ở trong tộc học đánh người? Còn bức người ta gọi đệ làông nội?”
La Văn Tích rụt cổ một cái, nhỏ giọng giải thích, “Cũng không phải do một mình đệ đánh, a Chỉ bọn họ toàn bộ ra tay, không phải là đệ kêu hắn gọi ông nội, là hắn bị đánh sợ, tự gọi…” Thấy ánh mắtnghiêm nghị của ca ca, sợ đến xoay người muốn chạy trốn.
La Văn Lễ gọi hắn lại, “Đệ lưu lại, đệ không ở đây, chuyện này không thể bỏ qua.”
Vừa hét ngừng đệ đệ, vừa đi đến bên Tiêu thị nhỏ giọng thương lượng với bà, “Bà nội, trước mắt không phải là lúc tức giận, sớm một chút nghĩ cáchchấm dứt chuyện này mới quan trọng. Trong nhà cửu lão phu nhân có ai,trừ đứa cháu nhỏ của bà ta ra, còn có người nào bà ta yêu thương? Chúngta lấy lòng, trước chặn miệng cửu lão phu nhân lại, cứu phụ thân ra, cócái gì đi qua lại nói.”
Tiêu thị cảm khái vỗ vỗ hắn, “Tổ mẫu đã lớn tuổi như vậy, hoàn toàn không nghĩ rõ như cháu. Lễ nhi, cháu nói đúng.”
La Văn Lễ khó chịu trong lòng, nhỏ giọng nói: “Bà nội sao lại không nghĩ tới? Bà bị nhóm người này chọc tức.”
Tiêu thị cười khổ, “Bà nội đi vào phủ Tấn Giang Hầu cũng hơn ba mươi năm,chưa từng gặp phải chuyện như vậy, ngày hôm nay là lần đầu gặp.” Thởdài, sai người đến nhà mẹ đẻ cửu lão phu nhân, Tiền gia ở ngõ hẻm thànhđông tặng tiền bạc, lại đi nhà mẹ đẻ con dâu Nghiêm thị của cửu lão phunhân tặng mấy giỏ trái cây, rau xanh mới mẻ, cầu Tiền gia, Nghiêm gia từ trong nói vun vào.
Tiền gia, Nghiêm gia huênh hoang không chịu, Tiêu thị lần nữa thêm tiền thêm vật, mới chịu đồng ý.
Lâm Khai và Lâm Đàm cũng sai người truyền lời cho cửu lão phu nhân, “Đừng kết thù kết oán qua sâu với tiểu nhân.”
Cửu lão phu nhân thấy nhiều người khuyên như vậy, có bậc thang, cũng liềnxuống, lừa gạt Tiêu thị một khoản tiền thuốc thang thật dầy, còn nói đểLa Văn Tích ở trước mặt mọi người bồi tội với cửu lão phu nhân và cháutrai út của bà, khấu đầu gọi ông nội gì đó, coi như xong.
La VănLễ áp tải La Văn Tích đi bồi tội cho bà cháu hai người cửu lão phu nhânvà cháu trai út của bà, nói xin lỗi, lại đưa tới lễ trọng trăm lượng bạc trắng
Cửu lão phu nhân mới nới lỏng miệng.
Tiêu thị thở phào nhẹ nhõm.
Cửu lão phu nhân không khó chịu, bà liền có mười phần nắm chắc có thể thuận lợi trôi chảy dẫn La Châm về nhà.
Nhưng mà, người có thể mang về nhà, nhưng chuyện La Châm bởi vì có vụ kiện mà đi qua Thuận Thiên phủ này là thật, bà xóa không nổi.
La Châmđược bà bảo vệ rất tốt, một đời như giấy Tuyên Thành trắng tinh, xuấthiện một vết bẩn làm người ta khó có thể chịu được.
“Nương, khẩukhí này con nhẫn nhịn không được, thật sự nhịn không được.” Toàn thị quỳ gối trước mặt Tiêu thị, khóc đến uất nghẹn lệ khô.
“Khóc cái gì, khóc sẽ có tác dụng sao?” Giọng Tiêu thị lạnh lùng, “Ngươi có thời gian ở đây khóc, còn không bằng suy nghĩ một vài biện pháp, trị được tiểunhân âm hiểm hại ngươi!”
“Làm sao trị?” Toàn thị quỳ bò hai bước, nước mắt lưng tròng nhìn Tiêu thị.
Góc phòng có kỷ án hình thon dài, đường cong đẹp đẽ, tạo hình rất khácbiệt, trên kỷ án, bình ngọc hình dạng lư hương màu vàng kim và màu đỏxen nhau lượn lờ phun hói, mùi thơm thanh nhã thấm lâu. Người trong nghề ngửi thấy sẽ biết, thơm như vậy trân quý khó được, bí truyền của mỗinhà, bên ngoài cho dù tốn bao nhiêu tiền cũng không mua được.
Tiêu thị ngưng mắt nhìn khói mù lượn lờ bay lên, lạnh nhạt nói: “Sai ngườitruyền lời đến Thẩm gia, ngày mai Kim Điện thẩm án, cần phải một gậyđánh chết Lâm Phong, không thể cho hắn có đường sống quay lại!”
Giọng nói của bà tao nhã, thong dong giống như bình thường, nghe vào trong tai, lại làm cho người ta sinh ra từng cơn ớn lạnh.
“Vâng.” Thân thể Toàn thị run lên, nhỏ giọng đáp.
Tương Dương trưởng Công chúa thuận miệng liền đồng ý rồi, “Được.” Đồng ý rồi mới cảm thấy kỳ quái, “Luân nhi, con nói nhị tiểuthư Lâm gia là tiểu nữ nhi của La phu nhân đi, nàng mấy tuổi? Nương nhớnàng dường như vẫn còn rất nhỏ.”
Lương Luân gật đầu, “Nương trí nhớ thật tốt, nhị tiểu thư Lâm gia quả thật tuổi rất nhỏ, cũng sắp bốn tuổi đi.”
Tương Dương trưởng Công chúa không khỏi cười, “Tiểu cô nương lớn một chút như vậy cần thiệp cái gì, cùng đi với La phu nhân cũng được.”
LươngLuân cũng cười, “Nương, vẫn đưa riêng cho muội ấy đi, mặc dù muội ấykhông lớn, chủ ý lại không nhỏ, rất thích làm đại nhân.”
TươngDương trưởng Công chúa lần đầu tiên thấy Lương Luân quan tâm tới mộttiểu cô nương, yêu kiều cười, “Được, theo Luân nhi của ta, đưa riêng cho nhị tiểu thư Lâm gia thiệp
“Cám ơn nương, nương thật tốt.” Lương Luân vui mừng cười.
Khuôn mặt hắn ngày thường vốn tinh xảo tuyệt luân, cười lên càng thêm xinhđẹp chói lọi, Tương Dương trưởng Công chúa nhìn đến mất hồn ngây ngô.
Vị nhị tiểu thư Lâm gia này chắc hẳn thật đáng yêu đi, cho nên Luân nhi mới có thể nhớ thương nàng như vậy.
Nghĩ đến con trai bảo bối của mình đã tri mộ thiểu ngải *, Tương Dương trưởng Công chúa cười híp mắt.
(*) Tri mộ thiểu ngải: thiểu ngải – thiếu nữ xinh đẹp. Mối tình đầu củathiếu niên, chỉ biết yêu thích thiếu nữ xinh đẹp. Sau đó dùng tri mộthiểu ngải để chỉ tình cảm xinh đẹp của thiếu niên.
Tương Dươngtrưởng Công chúa không cho Hoài Viễn Vương đi, muốn hắn lưu lại cùng ăncơm tối, “Tên tiểu tử thối nhà ngươi đã bao lâu không trở lại, còn không ở bên cô nhiều.”
Hoài Viễn Vương mỉm cười, “Người không phải luôn chê cháu buồn bực sao? Cháu không muốn làm người phiền.”
Tương Dương trưởng Công chúa giận trách, “Cháu không cười cười nói nói hiềnhoà được sao, luôn khuôn mặt nghiêm túc.” Giận trách Hoài Viễn Vươngxong, Tương Dương trưởng Công chúa liền lệnh cho thị nữ, “Bày thêm mộtcái ghế, Hoài Viễn Vương cũng muốn lưu lại.”
Thị nữ khom người lĩnh mệnh.
Hoài Viễn Vương tự nhiên cùng lưu lại ăn cơm tối.
Trong bữa tiệc, Tương Dương trưởng Công chúa nhìn thấy hắn gục đầu buồn bựcăn cơm, không nói không rằng, thở dài liền buông chén xuống, “Cao Nguyên Diệu, ta thật sự lo lắng thay cho đại cô nương Lâm gia, cháu nói mộtchút, nàng cả ngày hướng về phía người như cháu, ăn cơm có thể không cókhẩu vị không, cơm nước xong có thể đau bao tử không.”di@en*dyan(lee^qu.donnn)
Hoài Viễn Vương ngây ngốc, “Cô, ăn cơm chung với cháu thật sự rất khó chịu sao?”
Tương Dương trưởng Công chúa có ý tứ thật sự có chuyện giống như vậy, “Đó làđương nhiên. Cháu vùi đầu ăn cơm không để ý tới người ta, sắc mặt lạikhông tốt, ăn lại nhanh, haizz, ăn cơm cùng với cháu đúng là tìm chịutội.”
Hoài Viễn Vương yên lặng không nói, như có điều suy nghĩ.
Cao Nguyên Dục giận dỗi đẩy chén ra, “Không ăn!”
Tương Dương trưởng Công chúa bình tĩnh nhìn hắn, “Tiểu tử thúi này hôm naylàm sao, lại so đo với cơm canh hắn yêu thích nhất? Đến đây, đặt bánhbao vàng bạc nhỏ và váng sữa chua ngọt hắn thích tới trước mặt hắn, nhìn xem hắn có ăn hay không.”
Thị nữ rất nghe lời, bày đầy các loại thức ăn ngon ở trước mặt Cao Nguyên Dục.
“Có ăn hay không.” Sau khi dọn xong, Tương Dương trưởng Công chúa liền mặc kệ Cao Nguyên Dục rồi.
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo mập mạp của Cao Nguyên Dục tràn đầy vẻgiãy dụa, lúc đưa tay, lúc lại rụt về, hết sức rối rắm.
LươngLuân quan tâm khuyên hắn, “A Dục, đệ không phải ăn cơm tối vì sợ mập cóđúng không? Thật ra thì không cần phải như vậy, cơm tối đệ ăn ít hai cái là được, chỉ ăn ít đi hai cái.”
Trước mắt Cao Nguyên Dục là đủloại thức ăn thơm ngát, mặc dù quyết tâm rất kiên định, cuối cùng vẫn bị Lương Luân thuyết phục, “Vâng, đệ ăn ít đi hai cái.” Ngoan ngoãn ăncơm.
Tương Dương trưởng Công chúa không khỏi cười một tiếng.
Cao Nguyên Dục tên tiểu tử thúi nhà ngươi lại công bố không ăn cơm, quỷ mới tin ngươi.
Sau bữa cơm tối, Tương Dương trưởng Công chúa và Hoài Viễn Vương nói chuyện một lúc, mới thả cho hắn rời đi.
Lương Luân và Cao Nguyên Dục không bỏ được Hoài Viễn Vương, yêu cầu hắn lưulại cùng ngủ, Hoài Viễn Vương cự tuyệt, “A Luân, A Dục, ta còn có chuyện phải xử lý, đến giờ tý mới có thể ngủ lại.”
Lương Luân và Cao Nguyên Dục rất thất vọng, “Như vậy sao.”
Tương Dương trưởng Công chúa khinh thường, “Hai đứa bé xui xẻo này còn muốnngủ chung với Hoài Viễn Vương Điện hạ, cũng không thể nghĩ, Hoài ViễnVương Điện hạ nam nhân sắp đón dâu này, còn muốn ngủ chung với hai đứasao?”
Hoài Viễn Vương bị trêu ghẹo đến mặt đỏ bừng, vội vã từ biệt, chạy trối chết.
“Đại biểu ca, ngày mai trở lại nhìn đệ.” Lương Luân lưu luyến chia tay hắn.
“Đại ca, ngày mai lại dẫn đệ đi cưỡi ngựa.” Cao Nguyên Dục không ngừng phất tay, tha thiết chờ đợi.
Tương Dương trưởng Công chúa một tay dắt một người, dẫn hai đứa về phòngtrong, “Thời gian đã không còn sớm, a Luân, a Dục, rửa mặt ngủ. Tối nayhai đứa có bạn, có thể ngủ một giường lớn.”
Lương Luân và CaoNguyên Dục đều rất hưng phấn, được bảo mẫu mang đi rửa mặt, hoan hô lêngiường, chen vào cùng một cái chăn. die ennd kdan/le eequhyd onnn
Cao Nguyên Dục ôm lấy Lương Luân cọ xát, mặt thỏa mãn, “Biểu ca, huynh thật thơm.”
Lương Luân cười đánh hắn, “Đi, đấng mày râu đừng cứ ấp ấp ôm ôm, này, đệ đừng ôm ta, thật nóng.”
Hai người đùa giỡn một hồi lâu, cùng nhau ngủ.
Tương Dương trưởng Công chúa tự mình đến xem, thấy hai đứa bé ngủ rất ngon,lệnh cho bảo mẫu, “Cẩn thận theo cùng, không thể ngủ quá sâu, buổi tốimuốn trà muốn nước hoặc muốn đi tiểu đêm, các ngươi tỉnh táo chút.”
Bảo mẫu vâng vâng đồng ý, Tương Dương trưởng Công chúa rón rén đi ra ngoài.
Cho đến người yên ổn rồi, phò mã Lương Vô Bệnh mới về đến phủ Tương Dương trưởng Công chúa.
“Chàng còn biết trở lại sao.” Tương Dương trưởng Công chúa dựa trên sạp mĩ nhân, cười như không cười.
Lương Vô Bệnh ngượng ngùng, “Không có cách nào, bệnh đau bao tử của nương lại tái phát, thỉnh y mời thuốc cũng không có hiệu quả, ta xoa xoa bụng,ngược lại còn hơi tốt chút.” Thấy trên sắc mặt của Tương Dương trưởngCông chúa hài lòng, Lương Vô Bệnh chậm rãi dời đến trước giường, thậntrọng thương lượng với nàng, “Công chúa, nương bị bệnh, theo lý thuyếtlàm con cái nên hầu bệnh…”
Tương Dương trưởng Công chúa phì mộttiếng cười, “Làm con cái nên hầu bệnh, làm con dâu dĩ nhiên cũng thế,có đúng không? Chàng cho ta giống như những thứ kẻ ngu kia, là Công chúa cao quý, còn phải đến trước mặt cha mẹ chồng làm quy củ giả bộ hiền huệ sao? Lương Vô Bệnh ta cho chàng biết, ta không để cho cha mẹ chàng ởtrước mặt ta thi lễ thần tử đã là hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi, để chota giả bộ nàng dâu nhỏ, chàng đừng mơ tưởng. Chàng cũng không nghĩ lạixem, Trấn quốc công phu nhân đâu phải bị bệnh thật, rõ ràng những ngàynày rất thư thái, cố tình gây chuyện.”
Lương Vô Bệnh là tiểu nhitử của Trấn quốc công và Trấn quốc công phu nhân, cũng là đứa con traiđược thương yêu nhất, Trấn quốc công phu nhân vốn định cho hắn cưới mộtvị thục nữ dịu dàng thuận theo làm vợ, không ngờ Lương Vô Bệnh bị Hoàngđế coi trọng, chọn làm em rể, thành phò mã. Đây thật sự là một chuyệnkhông như ý nhất đời này của Trấn quốc công phu nhân, thường thườngthuận miệng với Trấn quốc công, “Nhà người thường đều là thê tử nghetheo chồng, nhưng phò mã luôn thấp hơn Công chúa một đầu, Vô Bệnh thậtđáng thương.”
Mặc dù sau khi cưới Tương Dương trưởng Công chúa và Lương Vô Bệnh hết sức ân ái, suy nghĩ này của Trấn quốc công phu nhân ý vẫn không thay đổi, thấy tiểu nhi tử lại cảm thấy hắn bị sỉ nhục, bị áp bức, đáng thương cực kỳ. Vừa cảm thấy tiểu nhi tử đáng thương, làm mẹluôn luôn nghĩ cách cho hắn ra mặt, Trấn quốc công phu nhân liền cáchnăm ngày ba bữa bệnh một lần, gọi Lương Vô Bệnh từ phủ Tương Dươngtrưởng Công chúa đi, gọi về Trấn quốc công Phủ.
Đây cũng khôngphải là chuyện ngày một ngày hai. Tương Dương trưởng Công chúa vẫn không để ý tới. Do đó, hôm nay có lẽ Trấn quốc công phu nhân nghĩ ra chủ ýmới, sau khi Lương Vô Bệnh trở về liền đưa ra yêu cầu này.
LươngVô Bệnh thở dài một tiếng, lật người ngã xuống giường, “Haizzz, nam nhân kẹp ở giữa mẫu thân và thê tử, đáng thương. Công chúa, xin nàng đángthương ta.”
Tương Dương trưởng Công chúa lấy tay cánh tay kê đầu, cười tủm tỉm nhìn hắn, “Cái này cũng không trách ta, chàng biết rõ làmphò mã đáng thương, tại sao trong cung hậu uyển vào mùa xuân tháng ba,nhặt hoa mỉm cười với ta, khoe khoang phong tao?”
Lương Vô Bệnhnằm trên giường, giữa chân mày nhộn nhạo xuân ý, “Ta nào có khoe khoangphong tao. Công chúa, đó là bởi vì nàng lệnh cho cung nữ tặng cành hoađào cho ta, lòng ta thiện lương phúc hậu, không đành lòng cô phụ nàng,liền bánh ít đi thôi.”
“Ta mới không kêu cung nữ đưa hoa đào cho chàng.”
“Tặng.”
“Không có.”
“Tặng.”
“Không có… Ưmh…” Môi Tương Dương trưởng Công chúa bất ngờ không kịp đề phòng bị chặn lại.
Khi tách ra thì trong mắt hai người tất cả đều là dịu dàng.
“Nàng không muốn trở về phủ Trấn quốc công thì không trở về, ta chạy hai đầu cũng được.” Lương Vô Bệnh dịu dàng nói.
“Nhưng ta không bỏ được.” Tương Dương trưởng Công chúa nho nhỏ nói thầm, “Chàng sẽ mệt.” dfienddn lieqiudoon
Lương Vô Bệnh cười, “Nàng đau lòng ta, nương cũng giống vậy, luôn có một ngày mềm lòng.”
Tương Dương trưởng Công chúa cười cười, rúc vào trong ngực hắn, không chút để ý nói một chút từng việc ban ngày, “… Cao Nguyên Diệu mang Luân nhi vàDục nhi đi phủ Tấn Giang Hầu, cũng không biết chơi như thế nào, sau khitrở lại một đứa muốn ta đưa thiệp cho một tiểu cô nương bốn tuổi, mộtđứa giận dỗi không ăn cơm… Lão nhị phủ Tấn Giang Hầu bị đưa đến ThuậnThiên phủ, đây chính là chuyện xưa nay chưa thấy, ta suy nghĩ liền thấythú vị, Vô Bệnh chàng nhớ không? Tấn Giang Hầu phủ ngày trước bêu xấuvẫn là lão đại, ta nghe người nói, tiếp tục như vậy nữa, Thế tử phủ TấnGiang Hầu sớm muộn phải thay đổi người.”
Lương Vô Bệnh nói: “Tiêu phu nhân cũng coi như lợi hại, thận trọng, nhi tử nguyên phối lưu lạibị bà ta dưỡng thành phế nhân, bà ta còn được danh tiếng lương thiện.Hôm nay coi như bà ta một cước đá trúng bản sắt, ăn thiệt thòi ngấm ngầm thật to. Nhắc tới cũng là đáng đời, ai bảo bà ta gặp phải Hoài ViễnVương chứ.”
Tương Dương trưởng Công chúa rất đồng ý, “Đúng, aibảo bà ta gặp phải Cao Nguyên Diệu nhà ta, muốn đấu với Cao Nguyên Diệunhà ta, hừ, để cho bà ta chờ xem, chuyện tốt đều ở phía sau đấy.” Lại hả hê cười nói: “Tiêu thị người này ta không thích bà ta, cười rất hoànmỹ, rất giả dối, giống như trên mặt nổi lên một tầng gì đó, đưa tay gỡphía trên đi, phía dưới mới có thể lộ ra bộ mặt thật. Năm đó bà ta không biết mất bao nhiêu ý định, mới nghĩ cách gả con gái vợ cả cho một cônhi không cha không mẹ, ai ngờ đứa cháu ngoại của vợ cả quá xuất sắc, bị Hoài Viễn Vương nhớ thương, phải làm Vương phi chứ sao.”
Lương Vô Bệnh chần chừ một lúc, nói: “Nhưng Công chúa, cháu ngoại của Tiêu phu nhân, tương lai cũng làm Vương phi đi?”
Tương Dương trưởng Công chúa cau mày, “Chàng nói là Thẩm Minh Họa của Thẩmgia, có đúng không? Phùng quý phi và Cao Nguyên Vĩ quả thật coi trọngnàng ta, sớm muộn gì sẽ cầu xin làm Khang Vương phi.”
Lương Vô Bệnh không hiểu, “Như vậy, cháu ngoại của vợ cả và cháu ngoại của Tiêu thị đều là Vương phi…”
Tương Dương trưởng Công chúa bĩu môi, “Nhị Hoàng tử phi và đại Hoàng tử phi có thể so sánh sao? Kém xa.”
Lương Vô Bệnh phỏng đoán ý tứ trong giọng nói của nàng, không hiểu, “Đều làcháu, Công chúa hình như rất thiên vị Hoài Viễn Vương.”
TươngDương trưởng Công chúa mỉm cười, “Chàng chỉ cần tính toán số tuổi củahai người bọn họ, sẽ hiểu. Năm nay Cao Nguyên Diệu hai mươi hai tuổi,Cao Nguyên Vĩ chỉ có mười bảy tuổi, Cao Nguyên Diệu là lão đại, CaoNguyên Vĩ là lão nhị, nói cách khác, trong vòng năm năm sau khi CaoNguyên Diệu ra đời, hắn là đứa cháu duy nhất của ta.”
“Như thế.” Lương Vô Bệnh bừng tỉnh hiểu ra.
Hoài Viễn Vương từng có mấy năm là con trai duy nhất của Hoàng đế, sau Khang Vương Cao Nguyên Vĩ, Mục Vương Cao Nguyên Hoán, Kỳ Vương Cao Nguyên Sí, Trang Vương Cao Nguyên Lãng, Tào Vương Cao Nguyên Diệp lần lượt ra đời, tuổi cũng không sai biệt lắm, lấy được độ chú ý tự nhiên kém xa tít tắp lão đại. Mặc dù mẫu phi Hoài Viễn Vương không vinh hiển, không có lựcnhà ông bà ngoại tương trợ, nhưng mà đối với Tương Dương trưởng Côngchúa người cô không quan tâm công danh lợi lộc này mà nói, hắn hiểnnhiên là đứa cháu thân nhất rồi.
“Ngủ thôi.” Tương Dương trưởng Công chúa cười mỉm kéo Lương Vô Bệnh, “Ngủ sớm dậy sớm, ngày mai có kịch hay nhìn!”
“Kịch hay gì?” Lương Vô Bệnh hỏi.
Tương Dương trưởng Công chúa vui lên, “Ngày mai Hoàng đế ca ca muốn đích thân thẩm án, chính là án tham ô của Lâm Phong. Cái gì gọi là thẩm vấn LâmPhong, đây rõ ràng chính là một cuộc chiến giữa Cao Nguyên Diệu và CaoNguyên Vĩ. Vô Bệnh, hai chúng ta đánh cuộc một lần có được không, ta cáCao Nguyên Diệu thắng.”
Giọng Lương Vô Bệnh yếu ớt, “Nhưng mà, ta cũng muốn đánh cuộc Hoài Viễn Vương thắng.”
Tương Dương trưởng Công chúa rất ngang ngược, “Không được, chàng phải đánhcuộc Cao Nguyên Vĩ thắng! Vô Bệnh, chúng ta đánh cuộc ngàn lượng hoàngkim, người nào thua người đó đưa tiền, nếu không có tiền đưa…” Nhìn lênnhìn xuống đánh giá Lương Vô Bệnh, ánh mắt rất không có ý tốt.
Đầu óc Lương Vô Bệnh nóng lên, ưỡn ngực nói: “Đánh cuộc thì đánh cuộc! Nếuta thua cuộc, lại không nộp ra tiền, mặc cho Công chúa xử lý là được!”
“Chính là quyết định như vậy.” Tương Dương trưởng Công chúa cười tít mắt.
--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----
Tấn Giang Hầu phủ, Tiêu thị chịu đựng một ngụm buồn nôn liên tục trấn ancửu lão phu nhân, không biết dùng bao nhiêu khuôn mặt tươi cười, nói bao nhiêu lời hữu ích.
Trong lòng và có cảm giác nhục nhã thật sâu.
Tiêu thị bình sinh dùng khuôn mặt tươi cười nói tốt cũng nhiều lúc, nhưngtrước mắt vị cửu lão phu nhân vừa nghèo lại ngang ngược này, Tiêu thịthật sự khinh thường làm bạn với bà ta.
Cửu lão phu nhân hung tợn phun một ngụm, “Phi! Vào lúc này ngươi cũng sẽ nói tiếng người sao! Khi cháu trai út của ta bị tiểu tử La Văn Tích kia đánh cho bể đầu chảymáu, sao ngươi lại giả bộ ngu, lại giả bộ con rùa đen không ra mặt, lạibuộc Triệu tiên sinh trong tộc học quấy nhiễu ta? Cháu trai út của tachịu thiệt, không thể cứ tính như vậy!”
“Cửu lão phu nhân, ngươi nghĩ như thế nào?” Trong lòng Tiêu thị mắng cửu lão phu nhân một ngàn lần một vạn lần, cười theo hỏi.
Hết cách rồi, bà hận lão thái thái này nữa cũng phải trước tiên trấn an bàta, sau đó mới tiện đến Thuận Thiên phủ nha nghĩ cách. Cửu lão phu nhâncoi như là khổ chủ, Tiêu thị biết rõ nếu muốn chấm dứt một vụ án, trừphải đánh thông quan phủ, một cái khác chính là phải trấn an khổ chủ,nếu khổ chủ không truy cứu, vậy cái gì cũng dễ làm rồi.
“La VănTích đánh cháu trai út của ta bể đầu chảy máu, còn buộc cháu trai út của ta gọi hắn là ông nội! Để cho hắn khấu đầu bồi tội, cũng gọi là cháucủa ta là ông nội, thiếu một điều cũng không được!” Cửu lão phu nhânđằng đằng sát khí nói.
Tiêu thị giận đến đầu cũng choáng váng.
Toàn thị the thé kêu lên: “Để cho Tích ca nhi của ta khấu đầu bồi tội, cònphải gọi ông nội, ngươi đây là ban ngày nằm mơ đi, đừng mơ tưởng!” Hậnđến cắn răng, hận đến muốn đi lên cấu xé cửu lão phu nhân! die,n;da.nlze.qu;ydo/nn
Giọng cửu lão phu nhân như chuông lớn, “Khẩukhí này ta đã nhịn từ năm trước tới bây giờ, sắp ngộp chết ta! La VănTích ỷ thế hiếp người, tộc học chỉ biết nịnh bợ các ngươi, cháu trai útcủa ta rõ ràng bị chọc, bị bệnh một trận, nằm trên giường gần nửa nămmới tốt! Tiêu thị, Toàn thị, ngày hôm nay nếu La Văn Tích không khấu đầu gọi ông nội, ta liền đến Thuận Thiên phủ tố cáo, kiện La Châm khôngvâng lời, dĩ hạ phạm thượng, bắt nạt người già cô đơn trong tộc!” Mộthơi gắn cho La Châm rất nhiều tội danh.
“Muốn để La Châm rangoài, hãy làm theo lời ta nói! Các ngươi nghĩ rõ!” Cửu lão phu nhân ném lời nói ngoan độc lại, tức giận đùng đùng mang theo Tam lão phu nhân,Lục lão phu nhân, giống như một trận gió rời đi.
La phu nhân cười một tiếng, “Thứ cho ta trước không theo cùng.” Mang theo con trai congái, vú già trở về chỗ ở trước khi mình lấy chồng, Lâm Lang hiên.
Hai mẹ chồng nàng dâu Tiêu thị và Toàn thị suýt nữa bị giận đến ngã ngửa.
Con lớn nhất của La Châm La Văn Lễ biến đổi sắc mặt, kêu La Văn Tích lêntrách móc: “Đệ ở trong tộc học đánh người? Còn bức người ta gọi đệ làông nội?”
La Văn Tích rụt cổ một cái, nhỏ giọng giải thích, “Cũng không phải do một mình đệ đánh, a Chỉ bọn họ toàn bộ ra tay, không phải là đệ kêu hắn gọi ông nội, là hắn bị đánh sợ, tự gọi…” Thấy ánh mắtnghiêm nghị của ca ca, sợ đến xoay người muốn chạy trốn.
La Văn Lễ gọi hắn lại, “Đệ lưu lại, đệ không ở đây, chuyện này không thể bỏ qua.”
Vừa hét ngừng đệ đệ, vừa đi đến bên Tiêu thị nhỏ giọng thương lượng với bà, “Bà nội, trước mắt không phải là lúc tức giận, sớm một chút nghĩ cáchchấm dứt chuyện này mới quan trọng. Trong nhà cửu lão phu nhân có ai,trừ đứa cháu nhỏ của bà ta ra, còn có người nào bà ta yêu thương? Chúngta lấy lòng, trước chặn miệng cửu lão phu nhân lại, cứu phụ thân ra, cócái gì đi qua lại nói.”
Tiêu thị cảm khái vỗ vỗ hắn, “Tổ mẫu đã lớn tuổi như vậy, hoàn toàn không nghĩ rõ như cháu. Lễ nhi, cháu nói đúng.”
La Văn Lễ khó chịu trong lòng, nhỏ giọng nói: “Bà nội sao lại không nghĩ tới? Bà bị nhóm người này chọc tức.”
Tiêu thị cười khổ, “Bà nội đi vào phủ Tấn Giang Hầu cũng hơn ba mươi năm,chưa từng gặp phải chuyện như vậy, ngày hôm nay là lần đầu gặp.” Thởdài, sai người đến nhà mẹ đẻ cửu lão phu nhân, Tiền gia ở ngõ hẻm thànhđông tặng tiền bạc, lại đi nhà mẹ đẻ con dâu Nghiêm thị của cửu lão phunhân tặng mấy giỏ trái cây, rau xanh mới mẻ, cầu Tiền gia, Nghiêm gia từ trong nói vun vào.
Tiền gia, Nghiêm gia huênh hoang không chịu, Tiêu thị lần nữa thêm tiền thêm vật, mới chịu đồng ý.
Lâm Khai và Lâm Đàm cũng sai người truyền lời cho cửu lão phu nhân, “Đừng kết thù kết oán qua sâu với tiểu nhân.”
Cửu lão phu nhân thấy nhiều người khuyên như vậy, có bậc thang, cũng liềnxuống, lừa gạt Tiêu thị một khoản tiền thuốc thang thật dầy, còn nói đểLa Văn Tích ở trước mặt mọi người bồi tội với cửu lão phu nhân và cháutrai út của bà, khấu đầu gọi ông nội gì đó, coi như xong.
La VănLễ áp tải La Văn Tích đi bồi tội cho bà cháu hai người cửu lão phu nhânvà cháu trai út của bà, nói xin lỗi, lại đưa tới lễ trọng trăm lượng bạc trắng
Cửu lão phu nhân mới nới lỏng miệng.
Tiêu thị thở phào nhẹ nhõm.
Cửu lão phu nhân không khó chịu, bà liền có mười phần nắm chắc có thể thuận lợi trôi chảy dẫn La Châm về nhà.
Nhưng mà, người có thể mang về nhà, nhưng chuyện La Châm bởi vì có vụ kiện mà đi qua Thuận Thiên phủ này là thật, bà xóa không nổi.
La Châmđược bà bảo vệ rất tốt, một đời như giấy Tuyên Thành trắng tinh, xuấthiện một vết bẩn làm người ta khó có thể chịu được.
“Nương, khẩukhí này con nhẫn nhịn không được, thật sự nhịn không được.” Toàn thị quỳ gối trước mặt Tiêu thị, khóc đến uất nghẹn lệ khô.
“Khóc cái gì, khóc sẽ có tác dụng sao?” Giọng Tiêu thị lạnh lùng, “Ngươi có thời gian ở đây khóc, còn không bằng suy nghĩ một vài biện pháp, trị được tiểunhân âm hiểm hại ngươi!”
“Làm sao trị?” Toàn thị quỳ bò hai bước, nước mắt lưng tròng nhìn Tiêu thị.
Góc phòng có kỷ án hình thon dài, đường cong đẹp đẽ, tạo hình rất khácbiệt, trên kỷ án, bình ngọc hình dạng lư hương màu vàng kim và màu đỏxen nhau lượn lờ phun hói, mùi thơm thanh nhã thấm lâu. Người trong nghề ngửi thấy sẽ biết, thơm như vậy trân quý khó được, bí truyền của mỗinhà, bên ngoài cho dù tốn bao nhiêu tiền cũng không mua được.
Tiêu thị ngưng mắt nhìn khói mù lượn lờ bay lên, lạnh nhạt nói: “Sai ngườitruyền lời đến Thẩm gia, ngày mai Kim Điện thẩm án, cần phải một gậyđánh chết Lâm Phong, không thể cho hắn có đường sống quay lại!”
Giọng nói của bà tao nhã, thong dong giống như bình thường, nghe vào trong tai, lại làm cho người ta sinh ra từng cơn ớn lạnh.
“Vâng.” Thân thể Toàn thị run lên, nhỏ giọng đáp.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương