Lâm Hàn phát hiện Cao Nguyên Dục đang nhìn trộm sang bên này, gấp gápnhảy tới hai bước, chắn cực kỳ chặt chẽ Lâm Thấm ở sau lưng hắn.
Lâm Thấm dí dỏm cười, “Nhị ca, cho hắn nhìn, muội cũng đâu lạc được.”
Lâm Hàn nói: “Nhị ca vì tốt cho muội.”
Lâm Khai thản nhiên bước tới.
Lâm Thấm cười híp măt, “Đại ca cũng không tiện nghe tiếp đúng không?Cũng đúng, khuyên ông ngoại phân gia như vậy, chúng ta không có cách nào nói ra khỏi miệng, cũng chỉ có Cao tiểu bàn đồ vô lại đó mới tiện nóiđược.”
Cha mẹ khắp thiên hạ, nhi tử tốt cũng được không tốt cũng thế, muốn phân ra thật sự không có mấy. Đại đa số làm cha mẹ đều tình nguyện để cáccon cháu náo nhiệt tưng bừng sống chung một chỗ, cả nhà đoàn viên, hòathuận mỹ mãn.
Tấn Giang Hầu là anh hùng danh dương thiên hạ, nhưng ông cũng không khác gì cha mẹ bình thường, dĩ nhiên cũng hy vọng sau khi về nhà thấy concháu cả sảnh đường.
Đám người La Văn Lễ náo loạn như vậy, thật ra phân gia là biện pháp tốtnhất. Không phải La Văn Lễ ngươi muốn hiếu kính bà nội ngươi sao? Được, ở riêng, ngươi đón bà nội về nhà ngươi đi, muốn hiếu kính thế nào thìhiếu kính thế đó, kể cả nâng lên tận trời cũng không có ai trông nom.
Nhưng mở miệng khuyên Tấn Giang Hầu phân gia, Lâm Khai và Lâm Hàn khôngthể nói được, cho dù là Lâm Thấm cũng khó mà miệng – biết rõ ông ngoạituổi tác đã cao, không muốn xa rời con cháu, hơn nữa La Thư và La Châmluôn không hợp nhau, lúc này để Lâm Thấm mở miệng, khuyên Tấn Giang Hầuphân một nhà La Châm ra, quá không thích hợp.
Cao Nguyên Dục vừa mở miệng, coi như giải quyết một đề khó cho Lâm Thấm.
Lời Lâm Thấm không thể nói, để hắn nói.
Lâm Hàn nghe được muội muội không chút xấu hổ nói “Cao tiểu bàn đồ vô lại đó”, nhíu mày nhìn nàng.
Lâm Khai lại không để ý những thứ này, cười nhạt một tiếng, “A Thấm nói rất đúng, chúng ta nhìn Sở Vương đi.”
Lâm Thấm vui vẻ ra mặt, “Cao tiểu bàn nhất định có thể thành, thủ đoạn vô lại đôi khi rất có tác dụng.”
Lâm Khai thấy tiểu muội nghịch ngợm như vậy, chỉ cưng chiều cười cười,không hề nói gì, Lâm Hàn lại sắc mặt nghiêm túc, “A Thấm, cho dù có kếtquả hay không, thủ đoạn vô lại không thể dùng, biết không?”
“Nhị ca quá chính trực.” Lâm Thấm dùng ánh mắt sùng bái nhìn hắn.
“Đúng, chính trực.” Lâm Khai phụ họa.
“Chẳng lẽ chính trực không nên sao?” Lâm Hàn hơi bất mãn với đại ca và muội muội không chút để ý.
“Đúng, là nên, là nên.” Lâm Khai và Lâm Thấm trăm miệng một lời.
Đáp ứng Lâm Hàn rồi, Lâm Thấm lại nhỏ giọng nói với Lâm Khai, “Đại ca, thật ra thì có lúc ta không thể quá chính trực.”
Giọng Lâm Khai cũng thật thấp, “Đại ca cũng thế.”
Tuy hai người nói chuyện rất nhỏ, nhưng Lâm Hàn đại khái có thể đoán được hai người đang nói gì, nghiêm mặt.
“Tác thành cho hắn?” Tấn Giang Hầu bình tĩnh nhìn Cao Nguyên Dục.
Trên mặt Cao Nguyên Dục chất đầy nụ cười chân thành, “Tác thành cho hắnđi. Chúng ta không thể ngăn La Văn Lễ hiếu thảo, ngài nói có đúngkhông?”
Tấn Giang Hầu trầm mặc trong chốc lát.
Đám người Toàn thị, La Văn Úy biết ông đang suy nghĩ, cân nhắc, không biết cuối cùng ông sẽ làm ra quyết định gì, ngừng thở.
Thật ra thì Toàn thị có tình cảm gì với Tiêu Lan đâu, cho dù La Văn Úyvà La Văn Lễ, La Văn Tích cũng không đơn thuần vì định hiếu thuận TiêuLan nên mới ra yêu cầu này. Bọn họ định thừa tình thế hôm nay, tranh thủ thêm lợi ích cho một phòng La Châm mà thôi.
Hiện giờ hoàng trưởng tử Tề Vương đã được lập làm thái tử, từ xưa đếnnay thái tử đều khó làm, hắn mới được lập làm hoàng trữ, chính là lúcnên cẩn thận không được làm sai, không chịu nổi bất kỳ gió thổi cỏ laynào, cho nên lúc này làm ồn ào, đón Tiêu Lan về phủ Tấn Giang Hầu, mộtphòng La Châm coi như dễ thở rồi, về sau sẽ dần dần tốt lên.
Tiêu Lan ở trong chùa miếu cái gì đều không phải, nhưng trở lại phủ TấnGiang Hầu chính là mẹ kế của La Giản và La Thư, là trưởng bối, có TiêuLan, còn sợ chi thứ hai về sau không uy phong nổi sao.
Nói cho cùng, đám người Toàn thị, La Văn Úy, La Văn Lễ vẫn vì bản thân. Bằng không, bọn họ nào chịu dốc sức như vậy.
Tấn Giang Hầu cân nhắc một chút, chậm rãi hỏi, “Văn Lễ, ngươi chỉ muốn hiếu kính bà nội ngươi, đúng không?”
Vào lúc này gió hơi lớn, La Văn Lễ đứng trên lầu cao cảm thấy rất lạnh,âm thầm hối hận không mặc nhiều quần áo, ôm cánh tay đang run rẩy đấy,nghe được Tấn Giang Hầu hỏi hắn như vậy, La Văn Lễ vội vàng thổ lộ,“Vâng, ông nội, cháu chỉ muốn hiếu kính bà nội, không cầu gì khác!”
Hắn đang cầu đương nhiên không chỉ hiếu kính Tiêu lan, nhưng đó là saukhi hắn đón Tiêu Lan về phủ Tấn Giang Hầu rồi mới từng bước đoạt lại,hiện giờ đương nhiên không đề cập đến thứ gì khác.
“Thật sự chỉ muốn hiếu kính bà nội ngươi, không cầu gì khác?” Tấn Giang Hầu xác nhận với hắn.
La Văn Lễ dằn lòng, đứng thẳng người, làm vẻ dõng dạc, lớn tiếng tuyênbố: “Là cháu, nếu không hiếu kính ông nội, bà nội, vẫn xứng làm ngườisao? Ông nội, cháu chỉ muốn đón bà nội về nhà nuôi dưỡng, trừ đó ra,hoàn toàn không cầu gì khác! Chỉ cần ông nội đồng ý yêu cầu này củacháu, cho dù cháu cơm rau dưa, quần áo bần hàn cũng cam tâm tìnhnguyện!”
La Văn Úy nghe được lệ nóng lưng tròng, “Ông nội, chúng cháu chỉ một lòng hiếu thảo, ngài nên đáp ứng chúng cháu đi.”
La Văn Tích cũng năn nỉ, “Đúng vậy, ông nội, ngài đáp ứng chúng cháu đi.”
Tấn Giang Hầu kêu La Văn Tích lên, “Ngươi giống như Văn Lễ sao? Chỉ cần hiếu kính bà nội, không cần gì khác?”
La Văn Tích gật đầu liên tục.
Ánh mắt sắc bén của Tấn Giang hầu quét qua gò má đám người Toàn thị, LaVăn Úy, La Văn Tích, cuối cùng bình tĩnh nhìn lên La Văn Lễ trên ThínhÂm các, “Được, ông nội đồng ý các ngươi.”
Trong chốc lát đám người La Văn Úy đều không thể tin nổi đây là sự thật, ngây người thật lâu mới hoan hô lên, “Ông nội đồng ý, ông nội đáp ứng!”
La Văn Tích chạy như bay lên trên lầu, “Đại ca, ông nội đáp ứng, mau xuống đây, chúng ta cùng nhau bái tạ ông nội.”
La Văn Lễ kích động đến không thể tự chủ, chân trượt, thiếu chút nữa ngã xuống, bị sợ đến Toàn thị và La Văn Úy đổ mồ hôi lạnh.
Chờ La Văn Lễ từ trên Thính Âm các xuống, tỷ đệ ba người La Văn Úy, LaVăn Lễ, La Văn Tích cùng nhau quỳ gối trước mặt Tấn Giang Hầu, “Cháu bái tạ ông nội.”
Toàn thị còn đang bị trói, miệng cũng bị bịt, trong miệng phát ra tiếng ô ô, trong mắt chảy nước mắt kích động.
Tấn Giang Hầu phân phó, “Văn Lễ và Văn Tích hôm nay ra khỏi thành đi, ởtrong núi cả đêm, hôm sau trời vừa sáng đưa bà nội các ngươi về thành.Ông nội ở từ đường chờ mấy người.”
La Văn Lễ và La Văn Tích kích động trong lòng. Muốn mở từ đường, có thểthấy được nghênh đón bà nội bọn họ về phủ long trọng đến cỡ nào! Hai người kích động lại dập đầu mấy cái.
Tấn Giang Hầu lệnh cho bọn họ lập tức ra khỏi thành, lệnh cho La Văn Úy trở về nhà

Lâm Thấm dí dỏm cười, “Nhị ca, cho hắn nhìn, muội cũng đâu lạc được.”
Lâm Hàn nói: “Nhị ca vì tốt cho muội.”
Lâm Khai thản nhiên bước tới.
Lâm Thấm cười híp măt, “Đại ca cũng không tiện nghe tiếp đúng không?Cũng đúng, khuyên ông ngoại phân gia như vậy, chúng ta không có cách nào nói ra khỏi miệng, cũng chỉ có Cao tiểu bàn đồ vô lại đó mới tiện nóiđược.”
Cha mẹ khắp thiên hạ, nhi tử tốt cũng được không tốt cũng thế, muốn phân ra thật sự không có mấy. Đại đa số làm cha mẹ đều tình nguyện để cáccon cháu náo nhiệt tưng bừng sống chung một chỗ, cả nhà đoàn viên, hòathuận mỹ mãn.
Tấn Giang Hầu là anh hùng danh dương thiên hạ, nhưng ông cũng không khác gì cha mẹ bình thường, dĩ nhiên cũng hy vọng sau khi về nhà thấy concháu cả sảnh đường.
Đám người La Văn Lễ náo loạn như vậy, thật ra phân gia là biện pháp tốtnhất. Không phải La Văn Lễ ngươi muốn hiếu kính bà nội ngươi sao? Được, ở riêng, ngươi đón bà nội về nhà ngươi đi, muốn hiếu kính thế nào thìhiếu kính thế đó, kể cả nâng lên tận trời cũng không có ai trông nom.
Nhưng mở miệng khuyên Tấn Giang Hầu phân gia, Lâm Khai và Lâm Hàn khôngthể nói được, cho dù là Lâm Thấm cũng khó mà miệng – biết rõ ông ngoạituổi tác đã cao, không muốn xa rời con cháu, hơn nữa La Thư và La Châmluôn không hợp nhau, lúc này để Lâm Thấm mở miệng, khuyên Tấn Giang Hầuphân một nhà La Châm ra, quá không thích hợp.
Cao Nguyên Dục vừa mở miệng, coi như giải quyết một đề khó cho Lâm Thấm.
Lời Lâm Thấm không thể nói, để hắn nói.
Lâm Hàn nghe được muội muội không chút xấu hổ nói “Cao tiểu bàn đồ vô lại đó”, nhíu mày nhìn nàng.
Lâm Khai lại không để ý những thứ này, cười nhạt một tiếng, “A Thấm nói rất đúng, chúng ta nhìn Sở Vương đi.”
Lâm Thấm vui vẻ ra mặt, “Cao tiểu bàn nhất định có thể thành, thủ đoạn vô lại đôi khi rất có tác dụng.”
Lâm Khai thấy tiểu muội nghịch ngợm như vậy, chỉ cưng chiều cười cười,không hề nói gì, Lâm Hàn lại sắc mặt nghiêm túc, “A Thấm, cho dù có kếtquả hay không, thủ đoạn vô lại không thể dùng, biết không?”
“Nhị ca quá chính trực.” Lâm Thấm dùng ánh mắt sùng bái nhìn hắn.
“Đúng, chính trực.” Lâm Khai phụ họa.
“Chẳng lẽ chính trực không nên sao?” Lâm Hàn hơi bất mãn với đại ca và muội muội không chút để ý.
“Đúng, là nên, là nên.” Lâm Khai và Lâm Thấm trăm miệng một lời.
Đáp ứng Lâm Hàn rồi, Lâm Thấm lại nhỏ giọng nói với Lâm Khai, “Đại ca, thật ra thì có lúc ta không thể quá chính trực.”
Giọng Lâm Khai cũng thật thấp, “Đại ca cũng thế.”
Tuy hai người nói chuyện rất nhỏ, nhưng Lâm Hàn đại khái có thể đoán được hai người đang nói gì, nghiêm mặt.
“Tác thành cho hắn?” Tấn Giang Hầu bình tĩnh nhìn Cao Nguyên Dục.
Trên mặt Cao Nguyên Dục chất đầy nụ cười chân thành, “Tác thành cho hắnđi. Chúng ta không thể ngăn La Văn Lễ hiếu thảo, ngài nói có đúngkhông?”
Tấn Giang Hầu trầm mặc trong chốc lát.
Đám người Toàn thị, La Văn Úy biết ông đang suy nghĩ, cân nhắc, không biết cuối cùng ông sẽ làm ra quyết định gì, ngừng thở.
Thật ra thì Toàn thị có tình cảm gì với Tiêu Lan đâu, cho dù La Văn Úyvà La Văn Lễ, La Văn Tích cũng không đơn thuần vì định hiếu thuận TiêuLan nên mới ra yêu cầu này. Bọn họ định thừa tình thế hôm nay, tranh thủ thêm lợi ích cho một phòng La Châm mà thôi.
Hiện giờ hoàng trưởng tử Tề Vương đã được lập làm thái tử, từ xưa đếnnay thái tử đều khó làm, hắn mới được lập làm hoàng trữ, chính là lúcnên cẩn thận không được làm sai, không chịu nổi bất kỳ gió thổi cỏ laynào, cho nên lúc này làm ồn ào, đón Tiêu Lan về phủ Tấn Giang Hầu, mộtphòng La Châm coi như dễ thở rồi, về sau sẽ dần dần tốt lên.
Tiêu Lan ở trong chùa miếu cái gì đều không phải, nhưng trở lại phủ TấnGiang Hầu chính là mẹ kế của La Giản và La Thư, là trưởng bối, có TiêuLan, còn sợ chi thứ hai về sau không uy phong nổi sao.
Nói cho cùng, đám người Toàn thị, La Văn Úy, La Văn Lễ vẫn vì bản thân. Bằng không, bọn họ nào chịu dốc sức như vậy.
Tấn Giang Hầu cân nhắc một chút, chậm rãi hỏi, “Văn Lễ, ngươi chỉ muốn hiếu kính bà nội ngươi, đúng không?”
Vào lúc này gió hơi lớn, La Văn Lễ đứng trên lầu cao cảm thấy rất lạnh,âm thầm hối hận không mặc nhiều quần áo, ôm cánh tay đang run rẩy đấy,nghe được Tấn Giang Hầu hỏi hắn như vậy, La Văn Lễ vội vàng thổ lộ,“Vâng, ông nội, cháu chỉ muốn hiếu kính bà nội, không cầu gì khác!”
Hắn đang cầu đương nhiên không chỉ hiếu kính Tiêu lan, nhưng đó là saukhi hắn đón Tiêu Lan về phủ Tấn Giang Hầu rồi mới từng bước đoạt lại,hiện giờ đương nhiên không đề cập đến thứ gì khác.
“Thật sự chỉ muốn hiếu kính bà nội ngươi, không cầu gì khác?” Tấn Giang Hầu xác nhận với hắn.
La Văn Lễ dằn lòng, đứng thẳng người, làm vẻ dõng dạc, lớn tiếng tuyênbố: “Là cháu, nếu không hiếu kính ông nội, bà nội, vẫn xứng làm ngườisao? Ông nội, cháu chỉ muốn đón bà nội về nhà nuôi dưỡng, trừ đó ra,hoàn toàn không cầu gì khác! Chỉ cần ông nội đồng ý yêu cầu này củacháu, cho dù cháu cơm rau dưa, quần áo bần hàn cũng cam tâm tìnhnguyện!”
La Văn Úy nghe được lệ nóng lưng tròng, “Ông nội, chúng cháu chỉ một lòng hiếu thảo, ngài nên đáp ứng chúng cháu đi.”
La Văn Tích cũng năn nỉ, “Đúng vậy, ông nội, ngài đáp ứng chúng cháu đi.”
Tấn Giang Hầu kêu La Văn Tích lên, “Ngươi giống như Văn Lễ sao? Chỉ cần hiếu kính bà nội, không cần gì khác?”
La Văn Tích gật đầu liên tục.
Ánh mắt sắc bén của Tấn Giang hầu quét qua gò má đám người Toàn thị, LaVăn Úy, La Văn Tích, cuối cùng bình tĩnh nhìn lên La Văn Lễ trên ThínhÂm các, “Được, ông nội đồng ý các ngươi.”
Trong chốc lát đám người La Văn Úy đều không thể tin nổi đây là sự thật, ngây người thật lâu mới hoan hô lên, “Ông nội đồng ý, ông nội đáp ứng!”
La Văn Tích chạy như bay lên trên lầu, “Đại ca, ông nội đáp ứng, mau xuống đây, chúng ta cùng nhau bái tạ ông nội.”
La Văn Lễ kích động đến không thể tự chủ, chân trượt, thiếu chút nữa ngã xuống, bị sợ đến Toàn thị và La Văn Úy đổ mồ hôi lạnh.
Chờ La Văn Lễ từ trên Thính Âm các xuống, tỷ đệ ba người La Văn Úy, LaVăn Lễ, La Văn Tích cùng nhau quỳ gối trước mặt Tấn Giang Hầu, “Cháu bái tạ ông nội.”
Toàn thị còn đang bị trói, miệng cũng bị bịt, trong miệng phát ra tiếng ô ô, trong mắt chảy nước mắt kích động.
Tấn Giang Hầu phân phó, “Văn Lễ và Văn Tích hôm nay ra khỏi thành đi, ởtrong núi cả đêm, hôm sau trời vừa sáng đưa bà nội các ngươi về thành.Ông nội ở từ đường chờ mấy người.”
La Văn Lễ và La Văn Tích kích động trong lòng. Muốn mở từ đường, có thểthấy được nghênh đón bà nội bọn họ về phủ long trọng đến cỡ nào! Hai người kích động lại dập đầu mấy cái.
Tấn Giang Hầu lệnh cho bọn họ lập tức ra khỏi thành, lệnh cho La Văn Úy trở về nhà

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương