La phu nhân không nói ý đến của Lương Luân cho người khác, chỉ nói với Lâm Phong.
Lâm Phong lắc đầu, “A Luân đúng là một hài tử ngoan, phẩm cách đáng quý,dáng người tuấn dật, không thể soi mói. Nhưng trên đời này không phảimỗi vị cô nương đều là công chúa, Tương Dương trưởng công chúa có thânphận tôn quý làm sao, có hoàng đế và Chu thái hậu sủng ái, còn như vậy,nếu đổi lại là nữ hài nhi nhà quan lại tầm thường, sợ rằng đã sớm thuatrận ở trước mặt Trấn Quốc công phu nhân rồi? Phu nhân, a Thấm nhà chúng ta thông minh thì thông minh, nhưng ta không hy vọng sự thông minh củacon bé dùng để đối phó với Trấn Quốc công phu nhân.”
La phu nhâncũng có suy nghĩ không khác lắm, “Đúng, ta cũng nghĩ như vậy. TươngDương trưởng công chúa lương thiện bao nhiêu tính tình thẳng thắn baonhiêu, bởi vì Trấn Quốc công phu nhân, trong một năm luôn có vài lầncùng phò mã tách ra. Công chúa còn như vậy, đổi lại thành người kháccàng không được.”
Mặc dù hai phu thê trăm miệng một lời nói nhưvậy, nhưng dù sao Lâm Thấm và Lương Luân cùng nhau lớn lên từ nhỏ, LâmPhong nói: “Nhưng mà, nếu như a Thấm thích, vậy lại là chuyện khác. Phunhân, nàng xem a Thấm của chúng ta sẽ thích Lương Luân sao?”
Laphu nhân cười, “A Thấm vẫn còn con nít đấy, quá đơn thuần, ta thật sựkhông cảm thấy con bé thích ai cả. Trước ta đã như nói giỡn hỏi con bé,con bé không nghiêm chỉnh, chỉ náo loạn. Vào lúc này nếu lại hỏi con bénữa cũng không hỏi ra cái gì cả.”
Lâm Phong trầm ngâm trong chốclát, “Thứ nhất chúng ta còn không biết được tâm ý của a Thấm, thứ hainếu từ chối thẳng, không khỏi làm mất mặt mũi Tương Dương trưởng côngchúa, hay thế này đi, chúng ta đừng canh phòng nghiêm ngặt giống nhưtrước nữa, nếu Lương Luân muốn gặp mặt a Thấm cũng có thể, dĩ nhiên, gặp mặt phải ở trước mặt chúng ta. Chúng ta nhìn tình hình xem, rồi nói.”
La phu nhân không có dị nghị, “Được. Mặc dù Trấn Quốc công phu nhân thậtsự khó chơi, nhưng mà chàng nói rất đúng, chỉ cần a Thấm của chúng tathích, vậy lại là chuyện khác.”
Hai phu thê thương lượng như vậy.
Lâm Phong lại nói: “Phu nhân, chúng ta vẫn nên nói một tiếng chuyện này cho Lâm Đàm đi, nghe ý tứ của con bé.”
La phu nhân hé miệng cười, “Được, nghe lời chàng.”
Lâm Đàm luôn hiểu rõ Lâm Thấm tiểu muội muội này nhất, hiện giờ có ngườitới cửa cầu hôn Lâm Thấm, hơn nữa người này lại là biểu đệ nhà chồng Lâm Đàm, La phu nhân cũng vô cùng cảm thấy nên nói một tiếng với Lâm Đàm.
La phu nhân luôn mạnh mẽ vang dội, làm việc không thích dây dưa, sau khithương lượng xong với Lâm Phong đã sai người đưa thư cho Tề Vương phủ,“Nếu rảnh rỗi thì trở lại một chuyến, có chuyện thương lượng.”
Nàng hiếm khi dùng giọng điệu như vậy, Tề Vương và Lâm Đàm không dám chậmtrễ, đêm đó đã đổi thường phục đến phố Trường Anh, lén lút đi gặp phụmẫu.
Hai người như vậy khiến cho La phu nhân sợ hết hồn, “Hai con tới cũng quá nhanh đi? Còn mặc đồ hạ nhân, ăn mặc như vậy, giống nhưlén la lén lút…”
Nói mà mọi người đều cười.
Tề Vương mỉmcười, “A Đàm vừa đọc thư liền lo lắng, không biết trong nhà rốt cuộc cóchuyện gì. Con thấy nàng đứng ngồi không yên, đương nhiên muốn theo nàng cùng trở về.”
Nói đùa mấy câu, Lâm Phong thuật lại chuyện banngày Lương Luân viếng thăm, hắn và La phu nhân thương lượng như thế nào, vừa nói xong, Tề Vương đã không nhịn được cười một tiếng, “Nhạc phụnhạc mẫu thương lượng giống hệt như lời phụ hoàng đã nói thời giantrước. Phụ hoàng chính là có ý như vậy.”
Hoàng đế cũng đã sớmnói, Bách phi cái gì, Trấn Quốc công phu nhân cái gì, đều không phải làchuyện gì, chỉ cần Lâm Thấm thích là đủ. Hiện giờ vòng một vòng lớn, vẫn là kết quả giống nhau.
Lâm Phong và La phu nhân cũng rất cảmkhái, “Còn không phải như vậy sao, chúng ta tới tới lui lui vòng lâu như vậy, kết quả vẫn như cũ. Vẫn là bệ hạ nhìn xa hiểu rộng.”
LâmĐàm biết phụ mẫu gọi mình về là vì chuyện này, trái tim đã buông lại vào bụng rồi, cười tủm tỉm nói: “Hiện giờ a Hàn đã cưới tiểu tức phụ, chúng ta chỉ còn sót lại chuyện cả đời của a Thấm chưa có manh mối, khó trách cha nương quan tâm. Như vậy đi, ngày mai con đi phủ Tương Dương trưởngcông chúa một chuyến, trò chuyện với cô."
La phu nhân vừa đùa vừa thật, “Hôm nay a Luân nói rõ ràng, lòng ta đây thật sự còn có mấy phầnlo lắng đấy. Lo lắng lỡ như mối hôn sự này không thành, Tương Dươngtrưởng công chúa tức giận…”
Tề Vương nói: “Cô sẽ không đâu.”
Giọng hắn thật chắc chắn, La phu nhân nghe vào trong tai, thấy yên tâm mấy lần.
“Cô thật sự thích a Thấm.” Lâm Đàm cười nói.
Lâm Phong và La Thư vui mừng.
Sau tấm bình phong vang lên tiếng động nho nhỏ.
“Ai?” Tề Vương trầm thấp quát lên.
Giọng hắn hùng hậu có lực, một tiếng này nghe rất có lực lượng chấn nhiếp lòng người.
“Là muội nha.” Lâm Thấm thò đầu ra từ sau tấm bình phong, cười hì hì.
“A Thấm.” Trên mặt Tề Vương có nụ cười.
“Nghịch ngợm, lại dám nghe lén.” Lâm Phong cười trách cứ.
Tuy rằng hắn có ý trách cứ, nhưng nụ cười quá mức ấm áp, giọng nói quá mức dịu dàng, nghe tuyệt đối không dọa người.
Lâm Thấm le lưỡi, “Con không phải cố ý nghe lén đâu nha, con nhớ cha và nương, muốn đi qua tâm sự với hai người…”
“Thật hiếu thuận.” La phu nhân đã cười híp mắt bắt đầu khen nàng rồi.
Tề Vương và Lâm Đàm không biết nên khóc hay nên cười.
Lâm Đàm ngoắc gọi muội muội, mỉm cười hỏi: “Vừa đúng muội qua đây, tỷ tỷthuận tiện hỏi muội một tiếng. A Thấm, muội cảm thấy đôi biểu huynh đệLương Luân và Sở Vương như thế nào?”
Lâm Phong và La phu nhânnghe Lâm Đàm không chỉ hỏi Lương Luân, còn hỏi Cao Nguyên Dục, tronglòng lo âu, dán lỗ tai muốn nghe Lâm Thấm sẽ nói cái gì.
Lâm Thấm kinh ngạc, “Luân ca ca và Cao tiểu bàn như thế nào, cái này còn cầnphải hỏi sao? Tỷ tỷ, bọn họ rất tốt nha. Từ nhỏ đến lớn, bọn họ đều tốtgiống như một người vậy.”
Lâm Phong và La phu nhân, còn có TềVương, ba người thấy Lâm Đàm hỏi là một chuyện, Lâm Thấm đáp lại là râuông nọ cắm cằm bà kia, không khỏi bật cười.
Tề Vương ôn hòa nói: “A Thấm, khi còn bé a Luân và a Dục thường chơi chung với muội, muội thích chơi chung với ai hơn?”
Hắn cảm thấy cách mình hỏi còn tốt hơn cách Lâm Đàm hỏi nhiều, dù sao cáchLâm Đàm hỏi khiến Lâm Thấm hiểu lầm, mà hắn lại trực tiếp hơn nhiều, aingờ Lâm Thấm ngẩn ngơ, mặt uất ức hỏi ngược lại hắn, “Anh rể, ca hỏi cái này làm gì? Hiện giờ muội đã là đại cô nương, chuyện khi còn bé nào còn nhớ.”
Lâm Đàm hỏi tất nhiên không thuận lợi, Tề Vương cũng bịlàm khó, hai người nhìn thoáng qua lẫn nhau, trong lòng cảm thấy hơibuồn cười.
Lâm Phong hắng giọng một cái, “A thấm, Lương Luân và Sở Vương hai người kia, con cảm thấy… tướng mạo hai người như thế nào?”
Giống như quỷ thần xui khiến, Lâm Phong người làm cha cái khác không hỏi, lại đi hỏi Lâm Thấm quan điểm tướng mạo rồi.
Lâm Thấm tỏ vẻ khó hiểu, giống như không hiểu vì sao phụ thân lại đột nhiên hỏi vấn đề này, “Luân ca ca tinh xảo tuyệt luân, phong thái xuất sắc,Sở Vương lỗi lạc xinh đẹp, ngọc thụ lâm phong, hai người đều rất đẹp.”
Lâm Phong suy nghĩ thật lâu, cũng không thể từ trong lời hình dung về Lương Luân và Cao Nguyên Dục của Lâm Thấm mà trông ra được nàng nghiêng về ai hơn, thích ai hơn.
Không chỉ Lâm Phong, La Thư và Tề Vương, Lâm Đàm cũng giống vậy, không thể phân biệt ra được từ trong lời nói của Lâm Thấm.
“Vậy, tài học của hai người như thế nào?” La phu nhân rướn người qua, niềm nở nhìn Lâm Thấm.
Lâm Thấm càng thêm mê man, suy nghĩ một chút, nói: “Luân ca ca học giỏi,thích thi từ ca phú, còn Sở Vương hình như thích sách luận hơn? Nhưng mà đó là chuyện trước kia, sau khi lớn lên con không tiếp xúc nhiều vớibọn họ, sở trường của bọn họ rốt cuộc ở đâu, con cũng không rõ rànglắm.”
“Vậy sao.” La phu nhân hơi đưa đám gật đầu.
Lâm Thấm cẩn thận quan sát phụ mẫu, tỷ tỷ và anh rể nàng, “Cha, nương, tỷ tỷ,anh rể, trong triều rốt cuộc phát sinh đại sự gì à? Mọi người cứ hỏiLuân ca ca và Cao tiểu bàn, có phải bọn họ… gặp phiền toái gì không?”
“Con nghĩ đi đâu.” Lâm Phong và La Thư đồng thời lắc đầu.
“Không có phiền toái.” Tề Vương và Lâm Đàm cười nói.
“Vậy sao.” Trong ánh mắt vừa lớn lại tròn của Lâm Thấm tràn đầy mê man.
Lâm Đàm thấy muội muội như vậy, dịu dàng cười, “Nha đầu ngốc, vậy có gì không hiểu chứ? Một nhà có nữ trăm nhà cầu mà.”
“Cái gì?” Lâm Thấm lập tức nhảy dựng lên.
Nàng xắn tay áo lên, khí thế hung hăng, “Tỷ tỷ, có phải Cao tiểu bàn lại ănnói lung tung với tỷ không? Hắn người này chỉ thích nói hươu nói vượn,dạy mãi không sửa, lần tới gặp được hắn muội nhất định phải lý luận vớihắn, nói hắn đến á khẩu không trả lời được, cùng đường đuối lý, khôngphản bác được!”
Lâm Đàm ngơ ngác.
Nàng nói “Một nhà có nữtrăm nhà cầu”, Lâm Thấm đã nghĩ ngay đến Cao Nguyên Dục rồi, không hềnhắc đến Lương Luân. Chẳng lẽ Lâm Thấm lại thích Cao Nguyên Dục vừa thấy mặt đã gây gổ, giống như oan gia sao? “Chẳng lẽ a Thấm thích a Dục?” Lâm Đàm nhỏ giọng hỏi Tề Vương.
Giọng Tề Vương cũng thật thấp, “Có thích hay không cũng khó nói, nhưng mà aThấm đối xử với a Dục không giống. Nàng có chú ý không? A Thấm gọi aiđều gọi là ca ca, chỉ có a Dục không phải.”
Lâm Đàm suy nghĩ lại, thật sự có chuyện như vậy, Lâm Thấm gọi Ngôn Khoa là “Khoa ca ca”, gọiNgôn Trật là “Trật ca ca”, gọi Lương Luân là “Luân ca ca”, chỉ có đếnCao Nguyên Dục, lúc khách khí gọi hắn là “A Dục”, khi không khách khíchính là “Tiểu mập mạp”, “Cao tiểu bàn” rồi. Nhìn như vậy, Cao NguyênDục quả thật đặc biệt.
Lâm Phong cũng chú ý tới chỗ khác thường của nữ nhi bảo bối, nhỏ giọng nói mấy câu với La phu nhân.
La phu nhân tỏ vẻ kinh ngạc.
Lâm Đàm dịu dàng hỏi: “A Thấm, muội cảm thấy a Luân như thế nào?”
“Luân ca ca đương nhiên tốt, như ca ca ruột.” Lâm Thấm đang nổi nóng, giốngnhư hơi bất mãn vì Lâm Đàm nói sang chuyện khác, không chút để ý trả lời qua loa lấy lệ.
Lâm Đàm tỏ vẻ đương nhiên.
Lương Luân và Cao Nguyên Dục, một là ca ca, một là người khiến cho nàng khi nhắc tới đã tức giận, muốn lý luận một phen.
“Cao tiểu bàn thật sự quá thích nói bậy nói bạ!” Lâm Thấm tức giận
“A Thấm, anh rể dạy dỗ Cao Nguyên Dục thay muội.” Tề Vương hứa hẹn.
Lâm Thấm hơi thất vọng, “Anh rể dạy dỗ hắn thay muội đương nhiên có thể,nhưng mà đây giống như đại Bạch không nghe lời muốn ca dạy dỗ thay muộivậy, cuối cùng coi như đại Bạch được dạy dỗ rồi, muội vẫn chưa đãghiền.”
“Phụt…” Lâm Đàm không khỏi bật cười.
Lâm Phong và La phu nhân cũng cảm thấy buồn cười. A Thấm, dạy Cao Nguyên Dục giống như dạy đại Bạch sao?
Tề Vương an ủi: “A Thấm, anh rể nhất định thay muội xả cơn tức này.”
Lâm Thấm biết từ trước đến giờ anh rể đều nói được làm được, vui mừng nóicám ơn hắn: “Anh rể đối xử với muội tốt nhất, giống như muội muội ruộtvậy.”
Ánh mắt Tề Vương ôn hòa, “A Thấm, muội chính là muội muội ruột của ta.”
Hắn mỉm cười nhìn Lâm Đàm, “Muội là muội muội ruột của nàng, chính là muội muội ruột của ta rồi, hiểu chưa?”
Lâm Đàm đỏ mặt, Lâm Thấm che miệng cười, “Anh rể đối xử với tỷ tỷ thật tốt nha.”
Trong lòng Lâm Phong và La Thư đừng nhắc tới thoải mái bao nhiêu.
Tề Vương liên tục bảo đảm sẽ giúp Lâm Thấm xả giận, dỗ nàng đi, “Sắc trời không còn sớm, a Thấm đi về nghỉ ngơi trước đi.”
Lâm Thấm cười không có ý tốt, “Anh rể nhất định có lời muốn nói với chanương đi, muội vừa nghe lén, thành cắt ngang mọi người. Muội đi đây, mọi người nói thoải mái, nói thoải mái.”
Nàng vừa nói, vừa bước chân nhanh nhẹn đi tới cửa chính, sau khi đi ra ngoài, xoay người lại chophụ mẫu, tỷ tỷ anh rể mình một nụ cười xán lạn, cẩn thận đóng cửa lại,rồi mới rời đi.
“Hài tử bướng bỉnh này.” La phu nhân cười cưng chiều.
Lâm Phong trầm ngâm, “Nhìn dáng dấp, hình như a Thấm nhìn Sở Vương với con mắt khác.”
Tề Vương cười, “Hình như là vậy, cũng không xác định. Nhạc phụ, chúng tavẫn dựa theo ban đầu làm việc, được không? Thứ nhất a Thấm còn u mê, thứ hai a Luân là một hài tử ngoan, nếu không cho hắn cơ hội, không khỏikhông công bằng.”
Lâm Phong tán thành, “Đúng, a Thấm còn u mê lắm, cũng có lẽ chỉ thích gây gổ thích náo loạn đi.”
Quyết định vẫn theo thương nghị ban đầu làm việc.
Lâm Phong lại nhỏ giọng hỏi chuyện trong triều, Tề Vương mỉm cười, “Cứ tùytiện cho bọn họ nhảy nhót một chút. Nhạc phụ đại nhân yên tâm, tronglòng con có tính toán.”
Lâm Phong thấy hắn tỏ vẻ trong lòng đã có dự tính, rất vui mừng, không tiếp tục hỏi nhiều gì.
Tề Vương, Lâm Đàm từ biệt phụ mẫu, lặng lẽ rời đi.
Ngày hôm sau Lâm Đàm đã đi phủ Tương Dương trưởng công chúa.
Thân thể Tương Dương trưởng công chúa rất không thoải mái, gặp Lâm Đàm cũngmệt mỏi, Lâm Đàm cực kỳ ân cần, “Cô, ngài có mời thái y kiểm tra chochưa?”
Tương Dương trưởng công chúa cười một tiếng cẩu thả, “Không hề có gì đáng ngại, không cần để trong lòng.”
Kéo Lâm Đàm ngồi xuống bên người, cẩn thận hỏi nàng, “Hôm qua Luân nhi đến phố Trường Anh, cháu có nghe nói chứ?”
Lâm Đàm nói hết không giấu giếm gì Tương Dương trưởng công chúa, cười nhẹnói: “Cô, tối hôm qua cháu và Diệu Linh ca lặng lẽ đi về một chuyến,nghe nương cháu nói. Ý của cha nương cháu là…” Nói sơ qua ý tưởng củaLâm Phong và La Thư, “… Cô thấy thích hợp không?”
Tương Dươngtrưởng công chúa gật đầu, “Nên như vậy. Tiểu a Thấm là hài tử ta nhìnlớn lên, mặc dù không phải ruột thịt của ta, nhưng ta vẫn thương yêu như khuê nữ thân sinh đấy. Câu cửa miệng nói rất hay, ‘nữ sợ gả sai chồng’, chuyện lớn cả đời của nữ tử quan trọng nhất, không thể khinh thường.Chồng của a Thấm càng phải lựa chọn cẩn thận.”
Lâm Đàm cảm động không thôi, “Cháu biết mà, ngài thật sự thích a Thấm, thương yêu a Thấm. Cô, cám ơn ngài.”
Tương Dương trưởng công chúa thân thiết vỗ nàng, “Hài tử ngốc, ta không chỉthích a Thấm, ta còn thật thương cháu. Cháu là nàng dâu nhỏ của CaoNguyên Diệu nhà ta, cũng chính là người thân của ta rồi. Cao Nguyên Diệu tiểu tử thúi này từ nhỏ chịu không ít khổ, sau khi cưới cháu mới tươicười nhiều lên. A Đàm, cô phải cám ơn cháu mới đúng.”
Trong mắt Lâm Đàm thoáng hiện nước mắt.
Nói vài lời tâm sự, Lâm Đàm lại nhắc tới chuyện mời thái y, Tương Dươngtrưởng công chúa xua tay lia lịa, “Những thái y này sẽ cho người thuốcđắng uống, ta không có chuyện lớn gì, mới không cần kêu bọn họ chạytới.”
Lâm Đàm thấy nàng như vậy, trong lòng khẽ động, “Cô, látnữa cháu đề cử cho ngài vị thần y đi, ngài không thích uống thuốc đắng,nàng có biện pháp.”
Tương Dương trưởng công chúa mắt sáng rực lên, “Thần y? Là thần y nào?”
Lâm Đàm mỉm cười, “Nhị đệ và em dâu cháu đều nhờ phúc của Hàn đại phu mớibảo vệ được mạng nhỏ, sau khi hai người định ra hôn sự, hai nhà Lâm,Dương đã liên thủ tìm kiếm Hàn đại phu, muốn để Hàn đại phu tới tham dựhôn lễ của tân nhân. Hàn đại phu dạo khắp thiên hạ hành y, hành tung bất định, mặc dù tìm được rồi, nhưng nàng không dự hôn lễ được. Xem chừngmấy ngày nữa nàng sẽ đến kinh thành, cháu mời nàng tới đây kiểm tra chongài.”
“Nghe nói Hàn đại phu này rất khó mời đấy.” Tương Dương trưởng công chúa chậc chậc.
Lâm Đàm cười tự phụ, “Cháu có thể mời được. Cô, khi mẫu thân cháu sinh nhị đệ, Hàn đại phu do cháu mời được đấy.”
Tương Dương trưởng công chúa giơ ngón tay cái về phía Lâm Đàm, “A Đàm, rất giỏi!”
Lâm Đàm giả vờ xấu hổ.
Tương Dương trưởng công chúa và Lâm Đàm không hẹn mà cùng ôm bụng cười lăn lộn.
Sau ngày này, Lương Luân thường đến phố Trường Anh tìm Lâm Hàn học tập văn chương, ngâm thơ làm phú.
Trên danh nghĩa là học tập văn chương với Lâm Hàn, thật ra thì Lâm Hàn đangtrong tiệc tân hôn, nhu tình mật ý, nào có tâm tình làm bạn với hắn chứ? Lương Luân đến Lâm gia thật ra chơi đùa với a Đại, a Khuynh, dạy haihài tử đánh cờ, có lúc hai hài tử cũng kéo hắn đến Thấm viên giải sầu,nếu như gặp được Lâm Thấm, Lương Luân sẽ gảy đàn ở dưới tàng cây, LâmThấm và hai hài tử nghiêng tai lắng nghe.
Lương Luân thấy bóngdáng yêu kiều duyên dáng kia, trong tiếng đàn lại tăng thêm rất nhiềutình cảm, càng trở nên dịu dàng như nước.
Mặc dù thời gian nàyTrấn Quốc công phu nhân không dám làm ầm ĩ quá lớn, nhưng khi biết Lương Luân thường xuyên đến Lâm gia, còn vì vậy mà tức giận, “Luân nhi hài tử này, a Bảo cô nương tốt dịu dàng ngoan ngoãn không để ý tới, cố tình cứ phải đến Lâm gia nịnh bợ Lâm Thấm thứ mắt mọc trên đỉnh đầu, thật buồncười. Lâm Thấm được chiều chuộng bao nhiêu, nàng ta sẽ biết hầu hạ người khác? Nàng ta sẽ dịu dàng cẩn thận hầu hạ người? Có tỷ tỷ thế nào thìsẽ có muội muội thế đó, Tề Vương phi ngang ngược kiêu ngạo, kể cả TềVương nam tử cương quyết kiêu ngạo như vậy còn bị Tề Vương phi quảnthúc, nếu Luân nhi cưới Lâm Thấm, chẳng phải bị nàng ta quản gắt gaoluôn sao? Không được, vừa nghĩ ta đã đau lòng muốn chết, Luân nhi khôngthể giống như cha nó, sống bị khinh bỉ.”
Bà vốn tức giận, Phó Bảo lại ngoài sáng trong tối rơi không ít nước mắt, vì vậy bà càng nóng nảy hơn.
Lâm Phong lắc đầu, “A Luân đúng là một hài tử ngoan, phẩm cách đáng quý,dáng người tuấn dật, không thể soi mói. Nhưng trên đời này không phảimỗi vị cô nương đều là công chúa, Tương Dương trưởng công chúa có thânphận tôn quý làm sao, có hoàng đế và Chu thái hậu sủng ái, còn như vậy,nếu đổi lại là nữ hài nhi nhà quan lại tầm thường, sợ rằng đã sớm thuatrận ở trước mặt Trấn Quốc công phu nhân rồi? Phu nhân, a Thấm nhà chúng ta thông minh thì thông minh, nhưng ta không hy vọng sự thông minh củacon bé dùng để đối phó với Trấn Quốc công phu nhân.”
La phu nhâncũng có suy nghĩ không khác lắm, “Đúng, ta cũng nghĩ như vậy. TươngDương trưởng công chúa lương thiện bao nhiêu tính tình thẳng thắn baonhiêu, bởi vì Trấn Quốc công phu nhân, trong một năm luôn có vài lầncùng phò mã tách ra. Công chúa còn như vậy, đổi lại thành người kháccàng không được.”
Mặc dù hai phu thê trăm miệng một lời nói nhưvậy, nhưng dù sao Lâm Thấm và Lương Luân cùng nhau lớn lên từ nhỏ, LâmPhong nói: “Nhưng mà, nếu như a Thấm thích, vậy lại là chuyện khác. Phunhân, nàng xem a Thấm của chúng ta sẽ thích Lương Luân sao?”
Laphu nhân cười, “A Thấm vẫn còn con nít đấy, quá đơn thuần, ta thật sựkhông cảm thấy con bé thích ai cả. Trước ta đã như nói giỡn hỏi con bé,con bé không nghiêm chỉnh, chỉ náo loạn. Vào lúc này nếu lại hỏi con bénữa cũng không hỏi ra cái gì cả.”
Lâm Phong trầm ngâm trong chốclát, “Thứ nhất chúng ta còn không biết được tâm ý của a Thấm, thứ hainếu từ chối thẳng, không khỏi làm mất mặt mũi Tương Dương trưởng côngchúa, hay thế này đi, chúng ta đừng canh phòng nghiêm ngặt giống nhưtrước nữa, nếu Lương Luân muốn gặp mặt a Thấm cũng có thể, dĩ nhiên, gặp mặt phải ở trước mặt chúng ta. Chúng ta nhìn tình hình xem, rồi nói.”
La phu nhân không có dị nghị, “Được. Mặc dù Trấn Quốc công phu nhân thậtsự khó chơi, nhưng mà chàng nói rất đúng, chỉ cần a Thấm của chúng tathích, vậy lại là chuyện khác.”
Hai phu thê thương lượng như vậy.
Lâm Phong lại nói: “Phu nhân, chúng ta vẫn nên nói một tiếng chuyện này cho Lâm Đàm đi, nghe ý tứ của con bé.”
La phu nhân hé miệng cười, “Được, nghe lời chàng.”
Lâm Đàm luôn hiểu rõ Lâm Thấm tiểu muội muội này nhất, hiện giờ có ngườitới cửa cầu hôn Lâm Thấm, hơn nữa người này lại là biểu đệ nhà chồng Lâm Đàm, La phu nhân cũng vô cùng cảm thấy nên nói một tiếng với Lâm Đàm.
La phu nhân luôn mạnh mẽ vang dội, làm việc không thích dây dưa, sau khithương lượng xong với Lâm Phong đã sai người đưa thư cho Tề Vương phủ,“Nếu rảnh rỗi thì trở lại một chuyến, có chuyện thương lượng.”
Nàng hiếm khi dùng giọng điệu như vậy, Tề Vương và Lâm Đàm không dám chậmtrễ, đêm đó đã đổi thường phục đến phố Trường Anh, lén lút đi gặp phụmẫu.
Hai người như vậy khiến cho La phu nhân sợ hết hồn, “Hai con tới cũng quá nhanh đi? Còn mặc đồ hạ nhân, ăn mặc như vậy, giống nhưlén la lén lút…”
Nói mà mọi người đều cười.
Tề Vương mỉmcười, “A Đàm vừa đọc thư liền lo lắng, không biết trong nhà rốt cuộc cóchuyện gì. Con thấy nàng đứng ngồi không yên, đương nhiên muốn theo nàng cùng trở về.”
Nói đùa mấy câu, Lâm Phong thuật lại chuyện banngày Lương Luân viếng thăm, hắn và La phu nhân thương lượng như thế nào, vừa nói xong, Tề Vương đã không nhịn được cười một tiếng, “Nhạc phụnhạc mẫu thương lượng giống hệt như lời phụ hoàng đã nói thời giantrước. Phụ hoàng chính là có ý như vậy.”
Hoàng đế cũng đã sớmnói, Bách phi cái gì, Trấn Quốc công phu nhân cái gì, đều không phải làchuyện gì, chỉ cần Lâm Thấm thích là đủ. Hiện giờ vòng một vòng lớn, vẫn là kết quả giống nhau.
Lâm Phong và La phu nhân cũng rất cảmkhái, “Còn không phải như vậy sao, chúng ta tới tới lui lui vòng lâu như vậy, kết quả vẫn như cũ. Vẫn là bệ hạ nhìn xa hiểu rộng.”
LâmĐàm biết phụ mẫu gọi mình về là vì chuyện này, trái tim đã buông lại vào bụng rồi, cười tủm tỉm nói: “Hiện giờ a Hàn đã cưới tiểu tức phụ, chúng ta chỉ còn sót lại chuyện cả đời của a Thấm chưa có manh mối, khó trách cha nương quan tâm. Như vậy đi, ngày mai con đi phủ Tương Dương trưởngcông chúa một chuyến, trò chuyện với cô."
La phu nhân vừa đùa vừa thật, “Hôm nay a Luân nói rõ ràng, lòng ta đây thật sự còn có mấy phầnlo lắng đấy. Lo lắng lỡ như mối hôn sự này không thành, Tương Dươngtrưởng công chúa tức giận…”
Tề Vương nói: “Cô sẽ không đâu.”
Giọng hắn thật chắc chắn, La phu nhân nghe vào trong tai, thấy yên tâm mấy lần.
“Cô thật sự thích a Thấm.” Lâm Đàm cười nói.
Lâm Phong và La Thư vui mừng.
Sau tấm bình phong vang lên tiếng động nho nhỏ.
“Ai?” Tề Vương trầm thấp quát lên.
Giọng hắn hùng hậu có lực, một tiếng này nghe rất có lực lượng chấn nhiếp lòng người.
“Là muội nha.” Lâm Thấm thò đầu ra từ sau tấm bình phong, cười hì hì.
“A Thấm.” Trên mặt Tề Vương có nụ cười.
“Nghịch ngợm, lại dám nghe lén.” Lâm Phong cười trách cứ.
Tuy rằng hắn có ý trách cứ, nhưng nụ cười quá mức ấm áp, giọng nói quá mức dịu dàng, nghe tuyệt đối không dọa người.
Lâm Thấm le lưỡi, “Con không phải cố ý nghe lén đâu nha, con nhớ cha và nương, muốn đi qua tâm sự với hai người…”
“Thật hiếu thuận.” La phu nhân đã cười híp mắt bắt đầu khen nàng rồi.
Tề Vương và Lâm Đàm không biết nên khóc hay nên cười.
Lâm Đàm ngoắc gọi muội muội, mỉm cười hỏi: “Vừa đúng muội qua đây, tỷ tỷthuận tiện hỏi muội một tiếng. A Thấm, muội cảm thấy đôi biểu huynh đệLương Luân và Sở Vương như thế nào?”
Lâm Phong và La phu nhânnghe Lâm Đàm không chỉ hỏi Lương Luân, còn hỏi Cao Nguyên Dục, tronglòng lo âu, dán lỗ tai muốn nghe Lâm Thấm sẽ nói cái gì.
Lâm Thấm kinh ngạc, “Luân ca ca và Cao tiểu bàn như thế nào, cái này còn cầnphải hỏi sao? Tỷ tỷ, bọn họ rất tốt nha. Từ nhỏ đến lớn, bọn họ đều tốtgiống như một người vậy.”
Lâm Phong và La phu nhân, còn có TềVương, ba người thấy Lâm Đàm hỏi là một chuyện, Lâm Thấm đáp lại là râuông nọ cắm cằm bà kia, không khỏi bật cười.
Tề Vương ôn hòa nói: “A Thấm, khi còn bé a Luân và a Dục thường chơi chung với muội, muội thích chơi chung với ai hơn?”
Hắn cảm thấy cách mình hỏi còn tốt hơn cách Lâm Đàm hỏi nhiều, dù sao cáchLâm Đàm hỏi khiến Lâm Thấm hiểu lầm, mà hắn lại trực tiếp hơn nhiều, aingờ Lâm Thấm ngẩn ngơ, mặt uất ức hỏi ngược lại hắn, “Anh rể, ca hỏi cái này làm gì? Hiện giờ muội đã là đại cô nương, chuyện khi còn bé nào còn nhớ.”
Lâm Đàm hỏi tất nhiên không thuận lợi, Tề Vương cũng bịlàm khó, hai người nhìn thoáng qua lẫn nhau, trong lòng cảm thấy hơibuồn cười.
Lâm Phong hắng giọng một cái, “A thấm, Lương Luân và Sở Vương hai người kia, con cảm thấy… tướng mạo hai người như thế nào?”
Giống như quỷ thần xui khiến, Lâm Phong người làm cha cái khác không hỏi, lại đi hỏi Lâm Thấm quan điểm tướng mạo rồi.
Lâm Thấm tỏ vẻ khó hiểu, giống như không hiểu vì sao phụ thân lại đột nhiên hỏi vấn đề này, “Luân ca ca tinh xảo tuyệt luân, phong thái xuất sắc,Sở Vương lỗi lạc xinh đẹp, ngọc thụ lâm phong, hai người đều rất đẹp.”
Lâm Phong suy nghĩ thật lâu, cũng không thể từ trong lời hình dung về Lương Luân và Cao Nguyên Dục của Lâm Thấm mà trông ra được nàng nghiêng về ai hơn, thích ai hơn.
Không chỉ Lâm Phong, La Thư và Tề Vương, Lâm Đàm cũng giống vậy, không thể phân biệt ra được từ trong lời nói của Lâm Thấm.
“Vậy, tài học của hai người như thế nào?” La phu nhân rướn người qua, niềm nở nhìn Lâm Thấm.
Lâm Thấm càng thêm mê man, suy nghĩ một chút, nói: “Luân ca ca học giỏi,thích thi từ ca phú, còn Sở Vương hình như thích sách luận hơn? Nhưng mà đó là chuyện trước kia, sau khi lớn lên con không tiếp xúc nhiều vớibọn họ, sở trường của bọn họ rốt cuộc ở đâu, con cũng không rõ rànglắm.”
“Vậy sao.” La phu nhân hơi đưa đám gật đầu.
Lâm Thấm cẩn thận quan sát phụ mẫu, tỷ tỷ và anh rể nàng, “Cha, nương, tỷ tỷ,anh rể, trong triều rốt cuộc phát sinh đại sự gì à? Mọi người cứ hỏiLuân ca ca và Cao tiểu bàn, có phải bọn họ… gặp phiền toái gì không?”
“Con nghĩ đi đâu.” Lâm Phong và La Thư đồng thời lắc đầu.
“Không có phiền toái.” Tề Vương và Lâm Đàm cười nói.
“Vậy sao.” Trong ánh mắt vừa lớn lại tròn của Lâm Thấm tràn đầy mê man.
Lâm Đàm thấy muội muội như vậy, dịu dàng cười, “Nha đầu ngốc, vậy có gì không hiểu chứ? Một nhà có nữ trăm nhà cầu mà.”
“Cái gì?” Lâm Thấm lập tức nhảy dựng lên.
Nàng xắn tay áo lên, khí thế hung hăng, “Tỷ tỷ, có phải Cao tiểu bàn lại ănnói lung tung với tỷ không? Hắn người này chỉ thích nói hươu nói vượn,dạy mãi không sửa, lần tới gặp được hắn muội nhất định phải lý luận vớihắn, nói hắn đến á khẩu không trả lời được, cùng đường đuối lý, khôngphản bác được!”
Lâm Đàm ngơ ngác.
Nàng nói “Một nhà có nữtrăm nhà cầu”, Lâm Thấm đã nghĩ ngay đến Cao Nguyên Dục rồi, không hềnhắc đến Lương Luân. Chẳng lẽ Lâm Thấm lại thích Cao Nguyên Dục vừa thấy mặt đã gây gổ, giống như oan gia sao? “Chẳng lẽ a Thấm thích a Dục?” Lâm Đàm nhỏ giọng hỏi Tề Vương.
Giọng Tề Vương cũng thật thấp, “Có thích hay không cũng khó nói, nhưng mà aThấm đối xử với a Dục không giống. Nàng có chú ý không? A Thấm gọi aiđều gọi là ca ca, chỉ có a Dục không phải.”
Lâm Đàm suy nghĩ lại, thật sự có chuyện như vậy, Lâm Thấm gọi Ngôn Khoa là “Khoa ca ca”, gọiNgôn Trật là “Trật ca ca”, gọi Lương Luân là “Luân ca ca”, chỉ có đếnCao Nguyên Dục, lúc khách khí gọi hắn là “A Dục”, khi không khách khíchính là “Tiểu mập mạp”, “Cao tiểu bàn” rồi. Nhìn như vậy, Cao NguyênDục quả thật đặc biệt.
Lâm Phong cũng chú ý tới chỗ khác thường của nữ nhi bảo bối, nhỏ giọng nói mấy câu với La phu nhân.
La phu nhân tỏ vẻ kinh ngạc.
Lâm Đàm dịu dàng hỏi: “A Thấm, muội cảm thấy a Luân như thế nào?”
“Luân ca ca đương nhiên tốt, như ca ca ruột.” Lâm Thấm đang nổi nóng, giốngnhư hơi bất mãn vì Lâm Đàm nói sang chuyện khác, không chút để ý trả lời qua loa lấy lệ.
Lâm Đàm tỏ vẻ đương nhiên.
Lương Luân và Cao Nguyên Dục, một là ca ca, một là người khiến cho nàng khi nhắc tới đã tức giận, muốn lý luận một phen.
“Cao tiểu bàn thật sự quá thích nói bậy nói bạ!” Lâm Thấm tức giận
“A Thấm, anh rể dạy dỗ Cao Nguyên Dục thay muội.” Tề Vương hứa hẹn.
Lâm Thấm hơi thất vọng, “Anh rể dạy dỗ hắn thay muội đương nhiên có thể,nhưng mà đây giống như đại Bạch không nghe lời muốn ca dạy dỗ thay muộivậy, cuối cùng coi như đại Bạch được dạy dỗ rồi, muội vẫn chưa đãghiền.”
“Phụt…” Lâm Đàm không khỏi bật cười.
Lâm Phong và La phu nhân cũng cảm thấy buồn cười. A Thấm, dạy Cao Nguyên Dục giống như dạy đại Bạch sao?
Tề Vương an ủi: “A Thấm, anh rể nhất định thay muội xả cơn tức này.”
Lâm Thấm biết từ trước đến giờ anh rể đều nói được làm được, vui mừng nóicám ơn hắn: “Anh rể đối xử với muội tốt nhất, giống như muội muội ruộtvậy.”
Ánh mắt Tề Vương ôn hòa, “A Thấm, muội chính là muội muội ruột của ta.”
Hắn mỉm cười nhìn Lâm Đàm, “Muội là muội muội ruột của nàng, chính là muội muội ruột của ta rồi, hiểu chưa?”
Lâm Đàm đỏ mặt, Lâm Thấm che miệng cười, “Anh rể đối xử với tỷ tỷ thật tốt nha.”
Trong lòng Lâm Phong và La Thư đừng nhắc tới thoải mái bao nhiêu.
Tề Vương liên tục bảo đảm sẽ giúp Lâm Thấm xả giận, dỗ nàng đi, “Sắc trời không còn sớm, a Thấm đi về nghỉ ngơi trước đi.”
Lâm Thấm cười không có ý tốt, “Anh rể nhất định có lời muốn nói với chanương đi, muội vừa nghe lén, thành cắt ngang mọi người. Muội đi đây, mọi người nói thoải mái, nói thoải mái.”
Nàng vừa nói, vừa bước chân nhanh nhẹn đi tới cửa chính, sau khi đi ra ngoài, xoay người lại chophụ mẫu, tỷ tỷ anh rể mình một nụ cười xán lạn, cẩn thận đóng cửa lại,rồi mới rời đi.
“Hài tử bướng bỉnh này.” La phu nhân cười cưng chiều.
Lâm Phong trầm ngâm, “Nhìn dáng dấp, hình như a Thấm nhìn Sở Vương với con mắt khác.”
Tề Vương cười, “Hình như là vậy, cũng không xác định. Nhạc phụ, chúng tavẫn dựa theo ban đầu làm việc, được không? Thứ nhất a Thấm còn u mê, thứ hai a Luân là một hài tử ngoan, nếu không cho hắn cơ hội, không khỏikhông công bằng.”
Lâm Phong tán thành, “Đúng, a Thấm còn u mê lắm, cũng có lẽ chỉ thích gây gổ thích náo loạn đi.”
Quyết định vẫn theo thương nghị ban đầu làm việc.
Lâm Phong lại nhỏ giọng hỏi chuyện trong triều, Tề Vương mỉm cười, “Cứ tùytiện cho bọn họ nhảy nhót một chút. Nhạc phụ đại nhân yên tâm, tronglòng con có tính toán.”
Lâm Phong thấy hắn tỏ vẻ trong lòng đã có dự tính, rất vui mừng, không tiếp tục hỏi nhiều gì.
Tề Vương, Lâm Đàm từ biệt phụ mẫu, lặng lẽ rời đi.
Ngày hôm sau Lâm Đàm đã đi phủ Tương Dương trưởng công chúa.
Thân thể Tương Dương trưởng công chúa rất không thoải mái, gặp Lâm Đàm cũngmệt mỏi, Lâm Đàm cực kỳ ân cần, “Cô, ngài có mời thái y kiểm tra chochưa?”
Tương Dương trưởng công chúa cười một tiếng cẩu thả, “Không hề có gì đáng ngại, không cần để trong lòng.”
Kéo Lâm Đàm ngồi xuống bên người, cẩn thận hỏi nàng, “Hôm qua Luân nhi đến phố Trường Anh, cháu có nghe nói chứ?”
Lâm Đàm nói hết không giấu giếm gì Tương Dương trưởng công chúa, cười nhẹnói: “Cô, tối hôm qua cháu và Diệu Linh ca lặng lẽ đi về một chuyến,nghe nương cháu nói. Ý của cha nương cháu là…” Nói sơ qua ý tưởng củaLâm Phong và La Thư, “… Cô thấy thích hợp không?”
Tương Dươngtrưởng công chúa gật đầu, “Nên như vậy. Tiểu a Thấm là hài tử ta nhìnlớn lên, mặc dù không phải ruột thịt của ta, nhưng ta vẫn thương yêu như khuê nữ thân sinh đấy. Câu cửa miệng nói rất hay, ‘nữ sợ gả sai chồng’, chuyện lớn cả đời của nữ tử quan trọng nhất, không thể khinh thường.Chồng của a Thấm càng phải lựa chọn cẩn thận.”
Lâm Đàm cảm động không thôi, “Cháu biết mà, ngài thật sự thích a Thấm, thương yêu a Thấm. Cô, cám ơn ngài.”
Tương Dương trưởng công chúa thân thiết vỗ nàng, “Hài tử ngốc, ta không chỉthích a Thấm, ta còn thật thương cháu. Cháu là nàng dâu nhỏ của CaoNguyên Diệu nhà ta, cũng chính là người thân của ta rồi. Cao Nguyên Diệu tiểu tử thúi này từ nhỏ chịu không ít khổ, sau khi cưới cháu mới tươicười nhiều lên. A Đàm, cô phải cám ơn cháu mới đúng.”
Trong mắt Lâm Đàm thoáng hiện nước mắt.
Nói vài lời tâm sự, Lâm Đàm lại nhắc tới chuyện mời thái y, Tương Dươngtrưởng công chúa xua tay lia lịa, “Những thái y này sẽ cho người thuốcđắng uống, ta không có chuyện lớn gì, mới không cần kêu bọn họ chạytới.”
Lâm Đàm thấy nàng như vậy, trong lòng khẽ động, “Cô, látnữa cháu đề cử cho ngài vị thần y đi, ngài không thích uống thuốc đắng,nàng có biện pháp.”
Tương Dương trưởng công chúa mắt sáng rực lên, “Thần y? Là thần y nào?”
Lâm Đàm mỉm cười, “Nhị đệ và em dâu cháu đều nhờ phúc của Hàn đại phu mớibảo vệ được mạng nhỏ, sau khi hai người định ra hôn sự, hai nhà Lâm,Dương đã liên thủ tìm kiếm Hàn đại phu, muốn để Hàn đại phu tới tham dựhôn lễ của tân nhân. Hàn đại phu dạo khắp thiên hạ hành y, hành tung bất định, mặc dù tìm được rồi, nhưng nàng không dự hôn lễ được. Xem chừngmấy ngày nữa nàng sẽ đến kinh thành, cháu mời nàng tới đây kiểm tra chongài.”
“Nghe nói Hàn đại phu này rất khó mời đấy.” Tương Dương trưởng công chúa chậc chậc.
Lâm Đàm cười tự phụ, “Cháu có thể mời được. Cô, khi mẫu thân cháu sinh nhị đệ, Hàn đại phu do cháu mời được đấy.”
Tương Dương trưởng công chúa giơ ngón tay cái về phía Lâm Đàm, “A Đàm, rất giỏi!”
Lâm Đàm giả vờ xấu hổ.
Tương Dương trưởng công chúa và Lâm Đàm không hẹn mà cùng ôm bụng cười lăn lộn.
Sau ngày này, Lương Luân thường đến phố Trường Anh tìm Lâm Hàn học tập văn chương, ngâm thơ làm phú.
Trên danh nghĩa là học tập văn chương với Lâm Hàn, thật ra thì Lâm Hàn đangtrong tiệc tân hôn, nhu tình mật ý, nào có tâm tình làm bạn với hắn chứ? Lương Luân đến Lâm gia thật ra chơi đùa với a Đại, a Khuynh, dạy haihài tử đánh cờ, có lúc hai hài tử cũng kéo hắn đến Thấm viên giải sầu,nếu như gặp được Lâm Thấm, Lương Luân sẽ gảy đàn ở dưới tàng cây, LâmThấm và hai hài tử nghiêng tai lắng nghe.
Lương Luân thấy bóngdáng yêu kiều duyên dáng kia, trong tiếng đàn lại tăng thêm rất nhiềutình cảm, càng trở nên dịu dàng như nước.
Mặc dù thời gian nàyTrấn Quốc công phu nhân không dám làm ầm ĩ quá lớn, nhưng khi biết Lương Luân thường xuyên đến Lâm gia, còn vì vậy mà tức giận, “Luân nhi hài tử này, a Bảo cô nương tốt dịu dàng ngoan ngoãn không để ý tới, cố tình cứ phải đến Lâm gia nịnh bợ Lâm Thấm thứ mắt mọc trên đỉnh đầu, thật buồncười. Lâm Thấm được chiều chuộng bao nhiêu, nàng ta sẽ biết hầu hạ người khác? Nàng ta sẽ dịu dàng cẩn thận hầu hạ người? Có tỷ tỷ thế nào thìsẽ có muội muội thế đó, Tề Vương phi ngang ngược kiêu ngạo, kể cả TềVương nam tử cương quyết kiêu ngạo như vậy còn bị Tề Vương phi quảnthúc, nếu Luân nhi cưới Lâm Thấm, chẳng phải bị nàng ta quản gắt gaoluôn sao? Không được, vừa nghĩ ta đã đau lòng muốn chết, Luân nhi khôngthể giống như cha nó, sống bị khinh bỉ.”
Bà vốn tức giận, Phó Bảo lại ngoài sáng trong tối rơi không ít nước mắt, vì vậy bà càng nóng nảy hơn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương