Trong phủ Khang Vương náo loạn một trận, La Anh mặt đầy nước mắt chỉ huy đám thị nữ đỡ Thẩm Minh Họa nằm lên giường, lại vội vàng cho gọi thái y tới chẩn bệnh, náo loạn đến người ngã ngựa đổ.
Mã đại phu củathái y viện là một người hơn năm mươi tuổi gầy còm mảnh khảnh, nhưng ythuật rất không tệ, sau khi dùng sợi tơ bắt mạch cho Thẩm Minh Họa xong, ôn hòa nói cho La Anh, “Đại thiếu phu nhân yên tâm, tuy rằng Vương phibị kinh sợ, nhưng không đáng lo ngại. Hạ quan viết đơn thuốc, mỗi ngàyVương phi dùng một thang, trước chậm rãi điều dưỡng.”
Tâm tình vô cùng lo lắng của La Anh được bình ổn một chút, “Mã thái y phí tâm.” Kêu thị nữ đưa Mã thái y đi kê đơn thuốc.
Như Ký biết mình là người mang tin tức xấu đến, nhất định không được chàođón, cho nên liều mạng trốn ra phía sau, tránh bị La Anh nhìn thấy. Cốtình La Anh mắt tinh, vẫn thấy được Như Ký núp ở phía sau, trong mắt bốc lửa, sai người bắt nàng đến trước mặt, trực tiếp quất nàng hai bạt tai, quất thẳng đến mắt nàng nổ đom đóm, khóe miệng chảy máu, “Đồ đĩ tìmđường chết, chuyện như thế bẩm báo cho Vương phi làm chi? Ngươi khôngmuốn thấy Vương phi tốt, muốn hại con bé sao?”
Ánh mắt La Anhhung ác, giống như muốn ăn thịt người, Như Ký bị sợ đến hồn bay pháchtán, vội vàng biện giải cho mình, “Nô tỳ không dám, Vương phi sai nô tỳđến trong cung để thăm dò tin tức, nô tỳ chỉ bẩm báo lại tình hình thựctế...”
Nàng không muốn nói cũng không được, không phải do nàng.
La Anh luôn là một người không phân rõ phải trái, hung hăng chửi nàng,“Phi! Cái gì mà hồi bẩm lại tình hình thực tế, ngươi nô tài này rất ghêtởm, nếu chậm rãi nói, cũng sẽ không chọc tức Vương phi!”
Tronglòng tức giận không thôi, phân phó Tằng ma ma, “Đi, đánh nha đầu này hai mươi hèo, nhốt vào trong phòng chứa củi, không cho ả ta cơm nước!”
Tằng ma ma thấy La Anh đang nổi nóng, chỉ sợ lại chọc giận nàng, không dámtrái lời, luôn miệng đáp ứng, “Dạ, dạ, đại thiếu phu nhân, lão nô lậptức tiến hành.”
Như Ký rất uất ức, khóc thút thít cầu khẩn, “Nô tỳ cũng chỉ nói lời thật, trung tâm vì chủ.”
La Anh nhìn Thẩm Minh Họa đang sắc mặt vàng như giấy, hai mắt nhắm nghiền ở trên giường, vừa đau lòng lại tức giận, bụng đầy tức không có chỗ xả,một cước uất ức đá vào trên ngực Như Ký, quát lên, “Cái gì mà trung tâmvì chủ, ngươi rõ ràng muốn hại Vương phi!”
Một cước này của LaAnh đạp cực kỳ dùng sức, Như Ký chỉ là một nữ tử yếu ớt, nhất thời trong miệng ngòn ngọt, phun ra một ngụm máu tươi.
Tằng ma ma nhìn thấy không ổn, vội vàng lệnh cho thị nữ kéo Như Ký xuống.
Thẩm Minh Họa té xỉu vốn khiến cho người ta luống cuống tay chân, La Anh lại náo loạn như vậy khiến cho người ta có cảm giác hoảng loạn nhốn nháo,trong phòng ảm đạm âm u.
La Anh phát tác với Như Ký xong, mắtthấy thị nữ cẩn thận bưng chén thuốc cho Thẩm Minh Họa uống vào, trênmặt Thẩm Minh Họa dần dần có huyết sắc, nàng mới hơi yên tâm.
Cho đến lúc này, nàng mới nhớ tới tiểu nữ nhi Thẩm Minh Châu, nhìn chung quanh, “Minh Châu đâu? Lục tiểu thư đâu?”
Thẩm Minh Châu núp sau cây cột run như cầy sấy, dáng vẻ vô cùng đáng thương.
La Anh vô cùng đau lòng, vội vàng sai khiến thị nư, “Nhanh ôm lục tiểu thư tới.”
Ai ngờ không biết Thẩm Minh Châu sợ hãi hay như thế nào, một khi thị nữtới gần nàng sẽ kêu to, La Anh hết cách rồi, không thể làm gì khác hơnđành đích thân ra tay, chậm rãi đi tới trước mặt Thẩm Minh Châu, dịudàng an ủi, “Không sao, Châu nhi, không sao.”
Thẩm Minh Châu ômlấy cây cột thét chói tai khóc thút thít, không chịu đi cùng La Anh, LaAnh hoang mang lo sợ, “Châu nhi con đây là như thế nào? Đừng dọa nương.” Cũng chảy nước mắt bất lực xuống.
Mã thái y mới rời khỏi phủKhang Vương không lâu đã bị hộ vệ Vương phủ đuổi theo, “Mã thái y, làmphiền đại giá ngài, lục tiểu thư Thẩm gia còn phải làm phiền ngài kiểmtra thử xem.”
Mã thái y thường hầu hạ quý nhân trong cung, tính khí tốt nhất, gật đầu nói: “Được, hạ quan lại quay lại.”
Đi theo hộ vệ trở lại phủ Khang Vương, lại kiểm tra bệnh cho Thẩm Minh Châu.
Sau khi Mã thái y quay lại đây, La Anh đang trông chừng Thẩm Minh Châu mặt ủ mày ê, nhìn thấy Mã thái y giống như thấy cứu tinh vậy, hai mắt sánglên, “Nhanh, tới xem thử xem lục nha nhi nhà ta bị làm sao vậy? Hài tửđang yên ổn, sao đột nhiên thét chói tai làm ầm ĩ? Ngày trước hài tử này rất nhu thuận.”
Bởi vì Thẩm Minh Châu còn nhỏ tuổi, La Anh lạinóng lòng, nên không cần Mã thái y kiêng dè, ngay mặt kiểm tra cho ThẩmMinh Châu.
Mạch tượng của Thẩm Minh Châu khiến Mã thái y nhíumày, “Hài tử gia bảy tám tuổi, sao lại bị kinh sợ như vậy?” Lắc đầu thởdài không dứt.
La Anh khẩn trương, “Lục nha nhi nhà ta bị kinh sợ sao?”
Mã thái y gật đầu, “Đúng vậy, hài tử bị kinh sợ, mạch cũng đã rối loạn.”
La Anh ba hồn không thấy bảy vía, “Mã thái y, cứu khuê nữ ta!”
Mã thái y vội vã nói: “Hạ quan đương nhiên hết sức.”
Suy đi nghĩ lại mới viết đơn thuốc, “Trước tiên dùng hai thang này. Chỉ cần lục tiểu thư có thể nằm yên, ngủ yên ổn, hai ngày nữa chắc cũng khôngcó gì đáng ngại.”
La Anh vội nhận lấy đơn thuốc giao cho thị nữ,“Nhanh đi, không được trì hoãn. Nếu như lục tiểu thư có vấn đề gì, ta sẽ xé xác toàn bộ các ngươi!”
Thị nữ sắc mặt trắng bệch, vội đi sắc thuốc.
Tất cả bên cạnh Thẩm Minh Họa vốn đều là người hầu hạ hồi môn, vừa gọi thái y đã kinh động đến Kim ma ma của Khang Vương phủ.
Kim ma ma là nhũ mẫu của Khang Vương, do Phùng quý phi đưa cho Khang Vươngphủ, thân phận tự nhiên khác với quản sự ma ma, biết được Khang Vươngphi đang có thai lại gọi thái y nên đích thân tới nhìn coi.
Saukhi đến, thấy Khang Vương phi nằm trên giường, sắc mặt cực kém, ThẩmMinh Châu vẫn đang khóc rống thét chói tai, La Anh luống cuống tay chân, lại còn không ngừng khiển trách thị nữ nên biến sắc, “Vương phi đangmang thai đấy, đại thiếu phu nhân không để Vương phi sinh dưỡng yên ổn,lại để lục tiểu thư náo loạn gì vậy?”
Kim ma ma do Phùng quý phiphái tới, là ma ma có thâm niên già nhất trong phủ này, nếu như KhangVương phi có chuyện gì, Phùng quý phi khẳng định sẽ hỏi nàng đầu tiên.Nàng gấp gáp như vậy cũng vì trách nhiệm trong người, trong lòng hốthoảng, ngược lại không phải cố ý bất kính với La Anh.
Nhưng LaAnh là ai chứ, nào đã từng bị như vậy? Đứng bật người dậy, thái độ hungdữ, không lựa lời mà nói, “Nô tài giỏi đấy! Ngươi đang nói ta đó sao?!"
Mặt Kim ma ma lập tức đỏ bừng lên.
Một thị nữ bên cạnh La Anh tên là Tử Đằng rất thông minh, biết La Anh thích xung động bất chấp hậu quả, sợ La Anh và Kim ma ma gây ra chuyện lớngì, lặng lẽ đi ra ngoài phân phó tiểu nha đầu, “Ngươi lập tức trở vềphủ, mời đại gia tới, nhanh đi!”
Tiểu nha đầu kia vội vàng trở về Thẩm gia gọi viện binh.
Trong phủ Khang Vương đang rối nùi như vậy, bản thân Khang Vương điện hạ lạiđang ở An Nhạc cung, nở nụ cười với Phùng quý phi, “Mẫu phi, việc đã đến nước này, ngài cũng đừng tức giận nữa, dù sao tức giận không hề có chỗtốt gì còn có thể thương thân, có đúng không? Chẳng qua chỉ là trong phủ nhiều thêm một mỹ nhân mà thôi, hài nhi thu nhận là được.”
Saukhi nói ra, hắn vừa cười, “Không đúng, sao lại nhiều thêm một mỹ nhânchứ, rõ ràng là hai người. Mẫu phi, có phải phương pháp hóa giải lànhiều thêm một người cầm tinh tương hợp không? Như thế, hài nhi lại thêm một mỹ nhân nhi nữa rồi.”
Nghĩ đến thu được hai mỹ nhân, hưởng hết diễm phúc, không khỏi vẻ mặt tươi cười.
Phùng quý phi chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn hắn chằm chằm, “Hứa tamnày là người tốt gì chứ? Vĩ nhi, loại nữ nhân này là nguyên nhân loạnnhà, không thể nhận! Con ấy, mặc dù bị bức ép bất đắc dĩ phải nạp nàngta, cũng không thể cưng chiều nàng ta, có biết không? Nếu như cưng chiều nàng ta, sớm muộn gì nàng ta cũng sẽ quậy Vương phủ con thành mớ bòngbong, khiến con về nhà sẽ nhức đầu!”
“Biết rồi, mẫu phi.” Khang Vương qua loa lấy lệ đáp ứng một tiếng.
Mặc dù hắn đáp ứng, nhưng rõ ràng không hề để trong lòng.
Phùng quý phi than thở, “Haizzz, vốn là chuyện rất tốt, Lâm Đàm thu cũngđược, không thu cũng không sao, như thế nào thì chúng ta đều có biệnpháp đối phó. Ai biết Lâm Thấm tiểu nha đầu này lại đứng ra nói phảithi, làm rối loạn toàn bộ kế hoạch của ta. Hai tỷ muội Lâm gia này, thật đúng là ai cũng đều đáng ghét, quá ghê tởm.” Nói đến đoạn sau khôngkhỏi cắn răng nghiến lợi.
Lực chú ý của Khang Vương không ở cùngmột chỗ với nàng, lúc này lại hăng hái dồi dào hỏi, “Mẫu phi, vị mỹ nhân tăng thêm này, ngài định cho con vị nào thế? Nếu không, ngài tìm chocon một nữ nhi nhà tướng đi, con thích tính tình mãnh liệt chút.”
Thời gian này hắn thường thấy nữ tử nhu thuận, kiều mỵ, định thay đổi khẩuvị, cảm thấy thiếu nữ tính tình cương trực kiên cường sẽ có phong tìnhkhác.
“Tính tình mạnh mẽ nào chịu sai sử chứ?” Phùng quý phi lập tức cự tuyệt, “Người hầu hạ con vẫn nên ôn nhu mới thỏa đáng.”
Khang Vương cười vô lại, “Thuần phục một con ngựa hoang mới thú vị chứ, mẫu phi nói có đúng không?”
Phùng quý phi vừa tức, vừa yêu, gắt một tiếng, “Phi, ngựa hoang nào dễ dàng thuần phục chứ? Con cứ nằm mơ ban ngày đi.”
Tuy rằng trong miệng giận trách, nhưng cũng động lòng, “Gia tộc của Hứa tam này đã suy tàn, vào cửa cũng không có phe phái tác dụng gì, nếu đồngthời nạp một nữ nhi nhà tướng vào phủ, nói không chừng con có thể lunglạc ra được tâm phúc đấy. Nếu khuê nữ gia đình kia vào phủ Khang Vương,chẳng phải nhà mẹ sẽ đồng tâm hiệp lực với con sao?”
Nói như vậy, Phùng quý phi đã thật sự coi đây là chuyện đứng đắn rồi.
Khang Vương mừng rỡ, liên tục nói cám ơn, “Mẫu phi phí tâm.”
Phùng quý phi mỉm cười, “Nghe thử lời nói càn quấy này của con xem, mẫu phichỉ có một mình con là nhi tử, không phí tâm vì con thì có thể vì aiđây?”
Khang Vương nhân cơ hội nói rất nhiều lời ngon tiếng ngọt cho Phùng quý phi nghe, Phùng quý phi mặt mày hớn hở.
Từ An Nhạc cung đi ra, Khang Vương sảng khoái tinh thần, cực kỳ đắc ý.
Hắn ra cửa cung, vừa đúng gặp được Hoài Viễn Vương, nên cười đi qua, “Đạica, hôm nay có một mỹ nhân ngưỡng mộ ngươi, muốn đến phủ Hoài Viễn Vương hầu hạ ngươi, nhưng mà đã bị đại tẩu cự tuyệt.”
Hoài Viễn Vươnglạnh giọng nói: “Ta nghe nói lại không phải bị hoàng trưởng tử phi cựtuyệt mà bị Lâm nhị tiểu thư nghịch ngợm, ra đề thi nàng ta, nàng takhông thông qua cuộc thi, nên không thể vào phủ.”
Khang Vương ngượng ngùng cười cười, “Đại ca đây là có thuật phong nhĩ rồi, đã biết rõ ràng nhanh như vậy rồi sao.”
Hoài Viễn Vương khinh thường để ý đến hắn, bước nhanh đi vào trong cung.
Hai tiểu thái giám đưa một vị cô nương xuất cung, cũng đến cửa cung vào lúc này.
Vị tiểu cô nương có thân hình thon thả, từ xa nhìn lại thật giống như mảnh mai giống la lụa, khiến cho người ta sinh lòng thương tiếc.
Khang Vương háo sắc, không khỏi nhìn quanh vài lần, sinh lòng mơ ước. Đây làcô nương nhà ai? Eo nhỏ nhắn như vậy, giống như vừa dùng lực đã có thểbẻ gãy vậy, nếu như có thể ôm nữ tử như vậy vào trong ngực ngủ mấy đêm,chẳng phải rất thích ý sao?
Hắn đang suy nghĩ bỉ ổi không chịu nổi, cô nương kia càng lúc càng đi tới gần rồi, chạm mặt Hoài Viễn Vương.
Mã đại phu củathái y viện là một người hơn năm mươi tuổi gầy còm mảnh khảnh, nhưng ythuật rất không tệ, sau khi dùng sợi tơ bắt mạch cho Thẩm Minh Họa xong, ôn hòa nói cho La Anh, “Đại thiếu phu nhân yên tâm, tuy rằng Vương phibị kinh sợ, nhưng không đáng lo ngại. Hạ quan viết đơn thuốc, mỗi ngàyVương phi dùng một thang, trước chậm rãi điều dưỡng.”
Tâm tình vô cùng lo lắng của La Anh được bình ổn một chút, “Mã thái y phí tâm.” Kêu thị nữ đưa Mã thái y đi kê đơn thuốc.
Như Ký biết mình là người mang tin tức xấu đến, nhất định không được chàođón, cho nên liều mạng trốn ra phía sau, tránh bị La Anh nhìn thấy. Cốtình La Anh mắt tinh, vẫn thấy được Như Ký núp ở phía sau, trong mắt bốc lửa, sai người bắt nàng đến trước mặt, trực tiếp quất nàng hai bạt tai, quất thẳng đến mắt nàng nổ đom đóm, khóe miệng chảy máu, “Đồ đĩ tìmđường chết, chuyện như thế bẩm báo cho Vương phi làm chi? Ngươi khôngmuốn thấy Vương phi tốt, muốn hại con bé sao?”
Ánh mắt La Anhhung ác, giống như muốn ăn thịt người, Như Ký bị sợ đến hồn bay pháchtán, vội vàng biện giải cho mình, “Nô tỳ không dám, Vương phi sai nô tỳđến trong cung để thăm dò tin tức, nô tỳ chỉ bẩm báo lại tình hình thựctế...”
Nàng không muốn nói cũng không được, không phải do nàng.
La Anh luôn là một người không phân rõ phải trái, hung hăng chửi nàng,“Phi! Cái gì mà hồi bẩm lại tình hình thực tế, ngươi nô tài này rất ghêtởm, nếu chậm rãi nói, cũng sẽ không chọc tức Vương phi!”
Tronglòng tức giận không thôi, phân phó Tằng ma ma, “Đi, đánh nha đầu này hai mươi hèo, nhốt vào trong phòng chứa củi, không cho ả ta cơm nước!”
Tằng ma ma thấy La Anh đang nổi nóng, chỉ sợ lại chọc giận nàng, không dámtrái lời, luôn miệng đáp ứng, “Dạ, dạ, đại thiếu phu nhân, lão nô lậptức tiến hành.”
Như Ký rất uất ức, khóc thút thít cầu khẩn, “Nô tỳ cũng chỉ nói lời thật, trung tâm vì chủ.”
La Anh nhìn Thẩm Minh Họa đang sắc mặt vàng như giấy, hai mắt nhắm nghiền ở trên giường, vừa đau lòng lại tức giận, bụng đầy tức không có chỗ xả,một cước uất ức đá vào trên ngực Như Ký, quát lên, “Cái gì mà trung tâmvì chủ, ngươi rõ ràng muốn hại Vương phi!”
Một cước này của LaAnh đạp cực kỳ dùng sức, Như Ký chỉ là một nữ tử yếu ớt, nhất thời trong miệng ngòn ngọt, phun ra một ngụm máu tươi.
Tằng ma ma nhìn thấy không ổn, vội vàng lệnh cho thị nữ kéo Như Ký xuống.
Thẩm Minh Họa té xỉu vốn khiến cho người ta luống cuống tay chân, La Anh lại náo loạn như vậy khiến cho người ta có cảm giác hoảng loạn nhốn nháo,trong phòng ảm đạm âm u.
La Anh phát tác với Như Ký xong, mắtthấy thị nữ cẩn thận bưng chén thuốc cho Thẩm Minh Họa uống vào, trênmặt Thẩm Minh Họa dần dần có huyết sắc, nàng mới hơi yên tâm.
Cho đến lúc này, nàng mới nhớ tới tiểu nữ nhi Thẩm Minh Châu, nhìn chung quanh, “Minh Châu đâu? Lục tiểu thư đâu?”
Thẩm Minh Châu núp sau cây cột run như cầy sấy, dáng vẻ vô cùng đáng thương.
La Anh vô cùng đau lòng, vội vàng sai khiến thị nư, “Nhanh ôm lục tiểu thư tới.”
Ai ngờ không biết Thẩm Minh Châu sợ hãi hay như thế nào, một khi thị nữtới gần nàng sẽ kêu to, La Anh hết cách rồi, không thể làm gì khác hơnđành đích thân ra tay, chậm rãi đi tới trước mặt Thẩm Minh Châu, dịudàng an ủi, “Không sao, Châu nhi, không sao.”
Thẩm Minh Châu ômlấy cây cột thét chói tai khóc thút thít, không chịu đi cùng La Anh, LaAnh hoang mang lo sợ, “Châu nhi con đây là như thế nào? Đừng dọa nương.” Cũng chảy nước mắt bất lực xuống.
Mã thái y mới rời khỏi phủKhang Vương không lâu đã bị hộ vệ Vương phủ đuổi theo, “Mã thái y, làmphiền đại giá ngài, lục tiểu thư Thẩm gia còn phải làm phiền ngài kiểmtra thử xem.”
Mã thái y thường hầu hạ quý nhân trong cung, tính khí tốt nhất, gật đầu nói: “Được, hạ quan lại quay lại.”
Đi theo hộ vệ trở lại phủ Khang Vương, lại kiểm tra bệnh cho Thẩm Minh Châu.
Sau khi Mã thái y quay lại đây, La Anh đang trông chừng Thẩm Minh Châu mặt ủ mày ê, nhìn thấy Mã thái y giống như thấy cứu tinh vậy, hai mắt sánglên, “Nhanh, tới xem thử xem lục nha nhi nhà ta bị làm sao vậy? Hài tửđang yên ổn, sao đột nhiên thét chói tai làm ầm ĩ? Ngày trước hài tử này rất nhu thuận.”
Bởi vì Thẩm Minh Châu còn nhỏ tuổi, La Anh lạinóng lòng, nên không cần Mã thái y kiêng dè, ngay mặt kiểm tra cho ThẩmMinh Châu.
Mạch tượng của Thẩm Minh Châu khiến Mã thái y nhíumày, “Hài tử gia bảy tám tuổi, sao lại bị kinh sợ như vậy?” Lắc đầu thởdài không dứt.
La Anh khẩn trương, “Lục nha nhi nhà ta bị kinh sợ sao?”
Mã thái y gật đầu, “Đúng vậy, hài tử bị kinh sợ, mạch cũng đã rối loạn.”
La Anh ba hồn không thấy bảy vía, “Mã thái y, cứu khuê nữ ta!”
Mã thái y vội vã nói: “Hạ quan đương nhiên hết sức.”
Suy đi nghĩ lại mới viết đơn thuốc, “Trước tiên dùng hai thang này. Chỉ cần lục tiểu thư có thể nằm yên, ngủ yên ổn, hai ngày nữa chắc cũng khôngcó gì đáng ngại.”
La Anh vội nhận lấy đơn thuốc giao cho thị nữ,“Nhanh đi, không được trì hoãn. Nếu như lục tiểu thư có vấn đề gì, ta sẽ xé xác toàn bộ các ngươi!”
Thị nữ sắc mặt trắng bệch, vội đi sắc thuốc.
Tất cả bên cạnh Thẩm Minh Họa vốn đều là người hầu hạ hồi môn, vừa gọi thái y đã kinh động đến Kim ma ma của Khang Vương phủ.
Kim ma ma là nhũ mẫu của Khang Vương, do Phùng quý phi đưa cho Khang Vươngphủ, thân phận tự nhiên khác với quản sự ma ma, biết được Khang Vươngphi đang có thai lại gọi thái y nên đích thân tới nhìn coi.
Saukhi đến, thấy Khang Vương phi nằm trên giường, sắc mặt cực kém, ThẩmMinh Châu vẫn đang khóc rống thét chói tai, La Anh luống cuống tay chân, lại còn không ngừng khiển trách thị nữ nên biến sắc, “Vương phi đangmang thai đấy, đại thiếu phu nhân không để Vương phi sinh dưỡng yên ổn,lại để lục tiểu thư náo loạn gì vậy?”
Kim ma ma do Phùng quý phiphái tới, là ma ma có thâm niên già nhất trong phủ này, nếu như KhangVương phi có chuyện gì, Phùng quý phi khẳng định sẽ hỏi nàng đầu tiên.Nàng gấp gáp như vậy cũng vì trách nhiệm trong người, trong lòng hốthoảng, ngược lại không phải cố ý bất kính với La Anh.
Nhưng LaAnh là ai chứ, nào đã từng bị như vậy? Đứng bật người dậy, thái độ hungdữ, không lựa lời mà nói, “Nô tài giỏi đấy! Ngươi đang nói ta đó sao?!"
Mặt Kim ma ma lập tức đỏ bừng lên.
Một thị nữ bên cạnh La Anh tên là Tử Đằng rất thông minh, biết La Anh thích xung động bất chấp hậu quả, sợ La Anh và Kim ma ma gây ra chuyện lớngì, lặng lẽ đi ra ngoài phân phó tiểu nha đầu, “Ngươi lập tức trở vềphủ, mời đại gia tới, nhanh đi!”
Tiểu nha đầu kia vội vàng trở về Thẩm gia gọi viện binh.
Trong phủ Khang Vương đang rối nùi như vậy, bản thân Khang Vương điện hạ lạiđang ở An Nhạc cung, nở nụ cười với Phùng quý phi, “Mẫu phi, việc đã đến nước này, ngài cũng đừng tức giận nữa, dù sao tức giận không hề có chỗtốt gì còn có thể thương thân, có đúng không? Chẳng qua chỉ là trong phủ nhiều thêm một mỹ nhân mà thôi, hài nhi thu nhận là được.”
Saukhi nói ra, hắn vừa cười, “Không đúng, sao lại nhiều thêm một mỹ nhânchứ, rõ ràng là hai người. Mẫu phi, có phải phương pháp hóa giải lànhiều thêm một người cầm tinh tương hợp không? Như thế, hài nhi lại thêm một mỹ nhân nhi nữa rồi.”
Nghĩ đến thu được hai mỹ nhân, hưởng hết diễm phúc, không khỏi vẻ mặt tươi cười.
Phùng quý phi chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn hắn chằm chằm, “Hứa tamnày là người tốt gì chứ? Vĩ nhi, loại nữ nhân này là nguyên nhân loạnnhà, không thể nhận! Con ấy, mặc dù bị bức ép bất đắc dĩ phải nạp nàngta, cũng không thể cưng chiều nàng ta, có biết không? Nếu như cưng chiều nàng ta, sớm muộn gì nàng ta cũng sẽ quậy Vương phủ con thành mớ bòngbong, khiến con về nhà sẽ nhức đầu!”
“Biết rồi, mẫu phi.” Khang Vương qua loa lấy lệ đáp ứng một tiếng.
Mặc dù hắn đáp ứng, nhưng rõ ràng không hề để trong lòng.
Phùng quý phi than thở, “Haizzz, vốn là chuyện rất tốt, Lâm Đàm thu cũngđược, không thu cũng không sao, như thế nào thì chúng ta đều có biệnpháp đối phó. Ai biết Lâm Thấm tiểu nha đầu này lại đứng ra nói phảithi, làm rối loạn toàn bộ kế hoạch của ta. Hai tỷ muội Lâm gia này, thật đúng là ai cũng đều đáng ghét, quá ghê tởm.” Nói đến đoạn sau khôngkhỏi cắn răng nghiến lợi.
Lực chú ý của Khang Vương không ở cùngmột chỗ với nàng, lúc này lại hăng hái dồi dào hỏi, “Mẫu phi, vị mỹ nhân tăng thêm này, ngài định cho con vị nào thế? Nếu không, ngài tìm chocon một nữ nhi nhà tướng đi, con thích tính tình mãnh liệt chút.”
Thời gian này hắn thường thấy nữ tử nhu thuận, kiều mỵ, định thay đổi khẩuvị, cảm thấy thiếu nữ tính tình cương trực kiên cường sẽ có phong tìnhkhác.
“Tính tình mạnh mẽ nào chịu sai sử chứ?” Phùng quý phi lập tức cự tuyệt, “Người hầu hạ con vẫn nên ôn nhu mới thỏa đáng.”
Khang Vương cười vô lại, “Thuần phục một con ngựa hoang mới thú vị chứ, mẫu phi nói có đúng không?”
Phùng quý phi vừa tức, vừa yêu, gắt một tiếng, “Phi, ngựa hoang nào dễ dàng thuần phục chứ? Con cứ nằm mơ ban ngày đi.”
Tuy rằng trong miệng giận trách, nhưng cũng động lòng, “Gia tộc của Hứa tam này đã suy tàn, vào cửa cũng không có phe phái tác dụng gì, nếu đồngthời nạp một nữ nhi nhà tướng vào phủ, nói không chừng con có thể lunglạc ra được tâm phúc đấy. Nếu khuê nữ gia đình kia vào phủ Khang Vương,chẳng phải nhà mẹ sẽ đồng tâm hiệp lực với con sao?”
Nói như vậy, Phùng quý phi đã thật sự coi đây là chuyện đứng đắn rồi.
Khang Vương mừng rỡ, liên tục nói cám ơn, “Mẫu phi phí tâm.”
Phùng quý phi mỉm cười, “Nghe thử lời nói càn quấy này của con xem, mẫu phichỉ có một mình con là nhi tử, không phí tâm vì con thì có thể vì aiđây?”
Khang Vương nhân cơ hội nói rất nhiều lời ngon tiếng ngọt cho Phùng quý phi nghe, Phùng quý phi mặt mày hớn hở.
Từ An Nhạc cung đi ra, Khang Vương sảng khoái tinh thần, cực kỳ đắc ý.
Hắn ra cửa cung, vừa đúng gặp được Hoài Viễn Vương, nên cười đi qua, “Đạica, hôm nay có một mỹ nhân ngưỡng mộ ngươi, muốn đến phủ Hoài Viễn Vương hầu hạ ngươi, nhưng mà đã bị đại tẩu cự tuyệt.”
Hoài Viễn Vươnglạnh giọng nói: “Ta nghe nói lại không phải bị hoàng trưởng tử phi cựtuyệt mà bị Lâm nhị tiểu thư nghịch ngợm, ra đề thi nàng ta, nàng takhông thông qua cuộc thi, nên không thể vào phủ.”
Khang Vương ngượng ngùng cười cười, “Đại ca đây là có thuật phong nhĩ rồi, đã biết rõ ràng nhanh như vậy rồi sao.”
Hoài Viễn Vương khinh thường để ý đến hắn, bước nhanh đi vào trong cung.
Hai tiểu thái giám đưa một vị cô nương xuất cung, cũng đến cửa cung vào lúc này.
Vị tiểu cô nương có thân hình thon thả, từ xa nhìn lại thật giống như mảnh mai giống la lụa, khiến cho người ta sinh lòng thương tiếc.
Khang Vương háo sắc, không khỏi nhìn quanh vài lần, sinh lòng mơ ước. Đây làcô nương nhà ai? Eo nhỏ nhắn như vậy, giống như vừa dùng lực đã có thểbẻ gãy vậy, nếu như có thể ôm nữ tử như vậy vào trong ngực ngủ mấy đêm,chẳng phải rất thích ý sao?
Hắn đang suy nghĩ bỉ ổi không chịu nổi, cô nương kia càng lúc càng đi tới gần rồi, chạm mặt Hoài Viễn Vương.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương