Lễ vật ư? Thái tử hào hứng nhìn Tạ Lang. Thân là thái tử một nước, bất kể xưa nay tác phong làm việc của gã ra sao, nhưng nói thật lòng thì gã cũng là một người sáng suốt. Chính vì thế sau khi hết nhìn Tạ Lang rồi lại liếc sang Lưu Nghĩa Khang, gã từ từ nhướng mày, đôi mắt sáng quắc.
Thấy thái tử đã hiểu, chàng mỉm cười, lấy một hộp ngọc từ ống tay áo ra đưa cho thái tử, thong dong cất lời: “Điện hạ xem thử món quà này có hợp ý người không.”
Gã nhận lấy hộp ngọc rồi mở ra, bên trong là một miếng ngọc bội Tạ Lang thường mang theo bên mình, bởi vì có khá nhiều người biết nên thậm chí miếng ngọc đó có thể đại biểu cho bản thân chàng.
Bên dưới miếng ngọc bội có một mảnh giấy, trên đó viết vài hàng chữ. Thái tử nhìn lướt qua rồi cười hềnh hệch bảo: “Món quà này hay lắm, rất hay đấy. Có điều không biết Tạ Thập Bát lang muốn...”
Tạ Lang cười đưa mắt về phía Cơ Tự đứng trong đám người, ung dung nói: “Ta có một người bạn cũ, hiện tại đang ở trong phủ tướng quân. Lần này Tạ Lang đến đây với mong muốn được đưa nàng đi thôi.”
Không chỉ Lưu Nghĩa Khang mà ngay cả thái tử và tất cả người ở đây đều bất ngờ vô cùng. Chàng chẳng buồn ngó ngàng đến Lưu Nghĩa Khang lấy một cái, mà đã trực tiếp đòi người từ chỗ thái tử luôn.
Chỉ trong tích tắc, mặt Lưu Nghĩa Khang đanh lại, gã nghiến răng rồi cười hô hố. Lúc gã định nói gì đó thì thái tử đã quay lại hô lớn với đám người: “Vị nào là bạn của Tạ Thập Bát lang?”
Thái tử vừa dứt lời, mấy tỳ nữ đang kiềm kẹp Cơ Tự đồng loạt quay sang nhìn nàng. Cơ Tự mừng rỡ vội vàng hô lên: “Là ta.” Rồi nhanh chóng vùng khỏi đám tỳ nữ, lảo đảo lao đến, “Là ta.”
Đây là lần đầu tiên Tạ Lang thấy Cơ Tự chật vật như vậy. Dù nàng đội mũ sa, vẫn chỉnh tề gọn gàng, nhưng khi vừa chạy đến bên chàng đầu gối đã khuỵu xuống, giọng nói cũng trở nên yếu đuối, cố kiềm tiếng nức nở trước bao nhiêu con người ở đây.
Cơ Tự như vậy khiến chàng không kiềm lòng được tiến lên dìu đỡ, cũng khiến thái tử mất đi hứng thú. Gã nhìn nàng qua lớp mũ sa, thầm kinh ngạc: Một tiểu cô bình thường thế này cũng đáng để Tạ Thập Bát đánh đổi lớn như vậy sao? Có điều Tạ Thập Bát chịu mất của để chuộc nàng ta, người được lợi ích như gã không nên lắm mồm làm gì.
Thái tử lập tức chuyển sang Lưu Nghĩa Khang đứng một bên, cười giả lả: “Xin Tứ hoàng thúc nể mặt ta, ngày sau trở lại Kiến Khang, bất kể mỹ nhân hay vật báu gì, hoàng thúc cứ việc lên tiếng, bổn thái tử chắc chắn sẽ không từ chối.”
Thái tử ăn nói nhẹ nhàng nhưng cơ mặt Lưu Nghĩa Khang thì không ngừng co giật. Chưa bao giờ gã thấy phẫn nộ như giờ phút này. Nhưng gã không phải là kẻ ngu dốt, đắc tội một mình Tạ Lang đã đủ rồi, nếu thêm một thái tử thì hậu quả sau này thật khó lường. Tên thái tự chết giẫm này sớm không đến, muộn không đến, sao lại đến cùng lúc với Tạ Lang thế nhỉ? Lát nữa phải điều tra rõ chuyện này, rồi lột da tên gián điệp nào tiết lộ tin tức mới được.
Sau đó Lưu Nghĩa Khang cười miễn cưỡng, vừa nói vừa siết chặt hai nắm tay: “Chỉ là việc nhỏ thôi mà, thái tử cứ tự chủ trương là được.”
Cảm nhận được cơn giận sục sôi của gã, đám hạ nhân và phụ tá xung quanh cúi gằm đầu, không dám thở mạnh hay thốt ra lời nào.
Cơ Tự dù đang được chàng dìu nhưng tay chân vẫn bủn rủn, người mềm oặt. Trong vòng tay vững chãi của chàng, nàng không tài nào giả vờ mạnh mẽ được nữa, vùi mặt vào lồng ngực chàng, nước mắt giàn giụa.
Chàng đến cứu nàng rồi! Cuối cùng nàng đã được thoát khỏi địa ngục này rồi. Thật tốt xiết bao! Tạ lang của nàng, Tạ lang mà nàng nhung nhớ đêm ngày đã đến cứu nàng ra khỏi nơi yêu ma quỷ quái này rồi.
Từ xưa đến nay, việc anh hùng cứu mỹ nhân mãi mãi là câu chuyện cổ tích tươi đẹp. Bởi vì trong lúc con người tuyệt vọng, thình lình xuất hiện vị anh hùng từ trên trời giáng hạ, cứu mình ra khỏi biển lửa. Khoảnh khắc ấy, nỗi xúc động từ tuyệt vọng cực độ đến cảm kích tột cùng là không thể nào tả được. Giống như hiện tại, Cơ Tự mới nhận ra mình yêu Tạ Lang hơn bất cứ lúc nào, thậm chí nàng cảm thấy, kiếp trước mình đã tích được rất nhiều công đức, tu sửa vô số con đường, độ hóa vô số sinh linh mới có được kiếp này kề cận chàng.
Thấy hai người ôm ghì lấy nhau, thái tử đứng bên cạnh trợn tròn mắt tò mò.
“Hai người...” Gã ho khan một tiếng, kề đến hỏi nhỏ, “Tạ Thập Bát, ta có thể xem mỹ nhân của ngươi có dáng vẻ ra sao được không?” Rồi gã lại vội vàng giải thích, “Chỉ đơn giản là bổn thái tử hơi hiếu kỳ thôi.”
Cơ Tự đang nép sát vào ngực Tạ Lang, bất giác cảm thấy không ổn tẹo nào. Nàng đang định quay người đi thì nghe thấy giọng nói Tạ Lang ẩn chứa nụ cười vang lên: “Được.” Thế rồi chàng cởi phăng mũ sa của nàng ra.
Thái tử cũng mặc kệ có thỏa đáng hay không, đi nhanh đến sau lưng Tạ Lang, đặt cằm lên vai chàng ngắm nhìn Cơ Tự. Chỉ vừa nhìn gã đã định nói: Sao trông tiểu cô này quen quá; nhưng thoắt cái lại nghĩ: chắc không phải rồi, có lẽ chỉ là ảo giác thôi.
Sau khi ngắm nghía một phen, gã cười hì hì nói với Tạ Lang: “Tạ Thập Bát, ta thấy mỹ nhân của ngươi cũng thường thôi. Hóa ra ngươi thích kiểu này, sao không sớm nói một chút. Nếu ngươi nói sớm thì bổn thái tử sẵn sàng tặng ngươi chục người ngay ấy chứ.”
Còn có chục người như Cơ A Tự sao? Tạ Lang bật cười, chắp tay với thái tử: “Điện hạ, phụ nhân của ta đã đứng không vững rồi, ta phải đưa nàng đi khám đại phu đã. Cáo từ.”
Chàng chẳng buồn đoái hoài đến Lưu Nghĩa Khang, bế thốc Cơ Tự lên, quay người đi thẳng ra ngoài. Mãi cho đến khi Tạ Lang đã bước ra khỏi cổng, hai mắt Lưu Nghĩa Khang vẫn còn đằng đằng sát khí.
***
Thái tử ở lại phủ của Lưu Nghĩa Khang đến tối mới rời đi. Tiễn thái tử về xong, Lưu Nghĩa Khang vừa vào sân, đám hạ nhân đã rối rít quỳ mọp khắp nơi. Gã ngồi trên sạp, quắc mắt lau chùi thanh chủy thủ.
Lát sau, một hộ vệ chạy đến bẩm báo: “Bẩm đại tướng quân, Tạ Lang dẫn theo hai trăm hộ vệ đến tá túc ở phủ đệ của một gã thế tộc tên là Chu Hưng.”
Lưu Nghĩa Khang gầm lên: “Chu Hưng? Được lắm, tối nay ngươi dẫn quân giả trang thành đạo tặc, canh ba huyết tẩy cả nhà Chu Hưng, giết luôn cả bọn Tạ Thập Bát cho ta, không được để một ai sống sót.” Nói đến giết người, cánh mũi Lưu Nghĩa Khang phập phồng kích động, “Ngươi nghĩ rằng lấy thái tử làm lá chắn thì ta sẽ phải chịu thua ngươi sao? Vốn định nắm giữ một nhược điểm của ngươi để ngày sau làm khó, bây giờ thì các ngươi hãy chết hết đi.”
Cả đám phụ tá biết rõ quyết định của gã có nghĩa là tự hủy một nghìn nhưng giết địch chỉ tám trăm, không hề có lợi ích. Nhưng thấy đại tướng quân nhà mình đang đằm mình trong cảm giác hưng phấn và điên cuồng quá đáng sợ nên không ai dám hó hé khuyên can.
Gã gọi một số người đến, sau khi căn dặn chi tiết hành động thì nhắm mắt lại, thầm nghĩ: Chỉ cần không lộ manh mối, người Trần Quận Tạ thị cũng chẳng làm gì được ta.
Tuy nhiên vào lúc này bỗng truyền đến tiếng bước chân dồn dập, mấy tên hộ vệ xông vào quỳ phịch trước mặt gã: “Đại tướng quân, không tốt rồi ạ, phủ tướng quân bỗng dưng bốc cháy, thế lửa quá lớn đến giờ này vẫn chưa dập được!”
“Sao kia?”
Gã đứng bật dậy, nhìn về phía Đông Nam rồi cuống cuồng lao ra ngoài. Đứng trên đài cao nhìn phủ đại tướng quân kéo dài hàng chục dặm chìm trong khói lửa ngun ngút, gã kinh sợ giận dữ quát lên: “Mau, điều động tất cả nhân mã toàn lực dập lửa!”
Bởi vì đông người nên dù lửa lớn nhưng chỉ trong chốc lát đã được dập tắt. Cũng vào thời điểm đó, mấy hộ vệ của thái tử đột nhập vào thư phòng của gã, ôm ra một món đồ rồi lập tức bẩm báo với thái tử: “Điện hạ, người mau xem thứ này đi.”
Thái tử đi đến xem, sắc mặt âm trầm đến đáng sợ. Tiếp theo gã dẫn mấy trăm người hùng hổ chạy đến trước mặt Lưu Nghĩa Khang đang chỉ huy mọi người cứu hỏa, ném mạnh thứ đó xuống đất, lạnh lùng quát to: “Lưu Nghĩa Khang bí mật giấu long bào, mưu đồ tạo phản. Người đâu, bắt hắn lại cho bổn thái tử!”
Lưu Nghĩa Khang kinh hãi, nhìn thấy bộ long bào cháy xém dưới đất, nhất thời hai mắt tối sầm, suýt ngất.
***
Bên này Tạ Lang bế Cơ Tự lên xe ngựa, vừa vào trong xe nàng đã òa khóc nức nở. Chưa bao giờ thấy nàng khóc đau lòng như thế, chàng vừa nhẹ nhàng vỗ lưng nàng vừa thủ thỉ trấn an: “Đừng sợ, đừng sợ, đã qua cả rồi.”
Qua hồi lâu nàng mới kiềm chế lại, thút thít nói: “Ta, ta sợ lắm.”
Tạ Lang cúi đầu hôn lên tóc nàng: “Ta biết, ta biết.”
“Ta chưa từng gặp ai đáng sợ như gã, tên Lưu Nghĩa Khang kia quả thật là giết người không chớp mắt.”
“Người như thế rất nhiều, chuyện đã qua rồi thì quên gã đi thôi.”
Thoáng chốc nàng lại nghẹn ngào: “Ta rất nhớ chàng... vẫn luôn nghĩ đến chàng...
Lần này Tạ Lang im lặng hồi lâu, mới từ từ siết chặt vòng tay ôm nàng. Qua một hồi, khi xe ngựa đã đến phủ Chu Hưng, Cơ Tự mới ngại ngùng nói nhỏ: “Xiêm y của chàng đã bẩn mất rồi.” Là do nước mắt nàng thấm ướt.
Tạ Lang khẽ cười: “Không sao.”
Nàng từ từ tách khỏi người chàng, cúi đầu lẩm bẩm: “Cũng may thái tử đến kịp thời.”
Tạ Lang nghe thế lại cười phì, nghe thấy tiếng cười của chàng, Cơ Tự lập tức tỉnh ngộ: “Là chàng phái người dụ gã đến à?”
Chàng không trả lời nhưng Cơ Tự đã đoán ra được phần nào, âm thầm kinh hãi: “Mới vừa rồi chàng đưa cho thái tử gì thế?”
Đây chính là tính cách của Cơ Tự, chàng làm nhiều việc vì nàng như vậy, nàng luôn ghi nhớ trong lòng để có ngày đền đáp. Nhưng Tạ Lang chỉ lẳng lặng nhìn nàng, lát sau khóe môi nhếch lên, nhẹ nhàng nói: “Cũng không có gì, chỉ cho gã một trang viên thôi.”
“Một trang viên? Trang viên rộng không? Trong đó có gì?”
Không biết Tạ Lang nghĩ thế nào, mỉm cười một hồi mới thờ ơ cất lời: “Là một trang viên ở đất Thục, ừ, có một vạn mẫu ruộng tốt, một mỏ muối và một số lầu các.”
Một vạn mẫu ruộng tốt và một mỏ muối á? Cơ Tự ngẩng phắt đầu nhìn chàng: “Toàn bộ trang viên nhà ta còn chưa đến một phần năm trang viên đấy cơ.” Vạn mẫu ruộng tốt cũng không là gì, quan trọng là mỏ muối kia, nó còn quý hơn cả mỏ vàng nữa kia.
Tạ Lang cười ấm áp, kề người đến, đặt môi lên tai Cơ Tự, dịu dàng thì thầm: “A Tự cứ xem đấy là sính lễ đi.” Rồi chàng lại rủ rỉ, “Làm sao đây? Ta đã đưa sính lễ rồi, A Tự có muốn lui cũng không được đâu. Làm thế nào mới tốt bây giờ?”
Được Tạ Lang nhắc nhở, nàng lập tức ý thức được một vấn đề quan trọng: Nàng ôm rịt lấy Tạ Lang trước mặt thái tử, mà chàng còn cởi mũ sa của nàng ra cho thái tử nhìn rõ nữa. Và hơn thế, thái tử là một tên mồm miệng bép xép, đã biết mình và Tạ Lang có tư tình, còn biết Tạ Lang bất chấp mọi giá để cứu nàng. Nhất định không bao lâu sau, cả Kiến Khang đều sẽ biết chuyện của nàng và Tạ Lang cho xem. Từ nay về sau, nàng không thể trốn tránh chàng được nữa rồi.
Thấy thái tử đã hiểu, chàng mỉm cười, lấy một hộp ngọc từ ống tay áo ra đưa cho thái tử, thong dong cất lời: “Điện hạ xem thử món quà này có hợp ý người không.”
Gã nhận lấy hộp ngọc rồi mở ra, bên trong là một miếng ngọc bội Tạ Lang thường mang theo bên mình, bởi vì có khá nhiều người biết nên thậm chí miếng ngọc đó có thể đại biểu cho bản thân chàng.
Bên dưới miếng ngọc bội có một mảnh giấy, trên đó viết vài hàng chữ. Thái tử nhìn lướt qua rồi cười hềnh hệch bảo: “Món quà này hay lắm, rất hay đấy. Có điều không biết Tạ Thập Bát lang muốn...”
Tạ Lang cười đưa mắt về phía Cơ Tự đứng trong đám người, ung dung nói: “Ta có một người bạn cũ, hiện tại đang ở trong phủ tướng quân. Lần này Tạ Lang đến đây với mong muốn được đưa nàng đi thôi.”
Không chỉ Lưu Nghĩa Khang mà ngay cả thái tử và tất cả người ở đây đều bất ngờ vô cùng. Chàng chẳng buồn ngó ngàng đến Lưu Nghĩa Khang lấy một cái, mà đã trực tiếp đòi người từ chỗ thái tử luôn.
Chỉ trong tích tắc, mặt Lưu Nghĩa Khang đanh lại, gã nghiến răng rồi cười hô hố. Lúc gã định nói gì đó thì thái tử đã quay lại hô lớn với đám người: “Vị nào là bạn của Tạ Thập Bát lang?”
Thái tử vừa dứt lời, mấy tỳ nữ đang kiềm kẹp Cơ Tự đồng loạt quay sang nhìn nàng. Cơ Tự mừng rỡ vội vàng hô lên: “Là ta.” Rồi nhanh chóng vùng khỏi đám tỳ nữ, lảo đảo lao đến, “Là ta.”
Đây là lần đầu tiên Tạ Lang thấy Cơ Tự chật vật như vậy. Dù nàng đội mũ sa, vẫn chỉnh tề gọn gàng, nhưng khi vừa chạy đến bên chàng đầu gối đã khuỵu xuống, giọng nói cũng trở nên yếu đuối, cố kiềm tiếng nức nở trước bao nhiêu con người ở đây.
Cơ Tự như vậy khiến chàng không kiềm lòng được tiến lên dìu đỡ, cũng khiến thái tử mất đi hứng thú. Gã nhìn nàng qua lớp mũ sa, thầm kinh ngạc: Một tiểu cô bình thường thế này cũng đáng để Tạ Thập Bát đánh đổi lớn như vậy sao? Có điều Tạ Thập Bát chịu mất của để chuộc nàng ta, người được lợi ích như gã không nên lắm mồm làm gì.
Thái tử lập tức chuyển sang Lưu Nghĩa Khang đứng một bên, cười giả lả: “Xin Tứ hoàng thúc nể mặt ta, ngày sau trở lại Kiến Khang, bất kể mỹ nhân hay vật báu gì, hoàng thúc cứ việc lên tiếng, bổn thái tử chắc chắn sẽ không từ chối.”
Thái tử ăn nói nhẹ nhàng nhưng cơ mặt Lưu Nghĩa Khang thì không ngừng co giật. Chưa bao giờ gã thấy phẫn nộ như giờ phút này. Nhưng gã không phải là kẻ ngu dốt, đắc tội một mình Tạ Lang đã đủ rồi, nếu thêm một thái tử thì hậu quả sau này thật khó lường. Tên thái tự chết giẫm này sớm không đến, muộn không đến, sao lại đến cùng lúc với Tạ Lang thế nhỉ? Lát nữa phải điều tra rõ chuyện này, rồi lột da tên gián điệp nào tiết lộ tin tức mới được.
Sau đó Lưu Nghĩa Khang cười miễn cưỡng, vừa nói vừa siết chặt hai nắm tay: “Chỉ là việc nhỏ thôi mà, thái tử cứ tự chủ trương là được.”
Cảm nhận được cơn giận sục sôi của gã, đám hạ nhân và phụ tá xung quanh cúi gằm đầu, không dám thở mạnh hay thốt ra lời nào.
Cơ Tự dù đang được chàng dìu nhưng tay chân vẫn bủn rủn, người mềm oặt. Trong vòng tay vững chãi của chàng, nàng không tài nào giả vờ mạnh mẽ được nữa, vùi mặt vào lồng ngực chàng, nước mắt giàn giụa.
Chàng đến cứu nàng rồi! Cuối cùng nàng đã được thoát khỏi địa ngục này rồi. Thật tốt xiết bao! Tạ lang của nàng, Tạ lang mà nàng nhung nhớ đêm ngày đã đến cứu nàng ra khỏi nơi yêu ma quỷ quái này rồi.
Từ xưa đến nay, việc anh hùng cứu mỹ nhân mãi mãi là câu chuyện cổ tích tươi đẹp. Bởi vì trong lúc con người tuyệt vọng, thình lình xuất hiện vị anh hùng từ trên trời giáng hạ, cứu mình ra khỏi biển lửa. Khoảnh khắc ấy, nỗi xúc động từ tuyệt vọng cực độ đến cảm kích tột cùng là không thể nào tả được. Giống như hiện tại, Cơ Tự mới nhận ra mình yêu Tạ Lang hơn bất cứ lúc nào, thậm chí nàng cảm thấy, kiếp trước mình đã tích được rất nhiều công đức, tu sửa vô số con đường, độ hóa vô số sinh linh mới có được kiếp này kề cận chàng.
Thấy hai người ôm ghì lấy nhau, thái tử đứng bên cạnh trợn tròn mắt tò mò.
“Hai người...” Gã ho khan một tiếng, kề đến hỏi nhỏ, “Tạ Thập Bát, ta có thể xem mỹ nhân của ngươi có dáng vẻ ra sao được không?” Rồi gã lại vội vàng giải thích, “Chỉ đơn giản là bổn thái tử hơi hiếu kỳ thôi.”
Cơ Tự đang nép sát vào ngực Tạ Lang, bất giác cảm thấy không ổn tẹo nào. Nàng đang định quay người đi thì nghe thấy giọng nói Tạ Lang ẩn chứa nụ cười vang lên: “Được.” Thế rồi chàng cởi phăng mũ sa của nàng ra.
Thái tử cũng mặc kệ có thỏa đáng hay không, đi nhanh đến sau lưng Tạ Lang, đặt cằm lên vai chàng ngắm nhìn Cơ Tự. Chỉ vừa nhìn gã đã định nói: Sao trông tiểu cô này quen quá; nhưng thoắt cái lại nghĩ: chắc không phải rồi, có lẽ chỉ là ảo giác thôi.
Sau khi ngắm nghía một phen, gã cười hì hì nói với Tạ Lang: “Tạ Thập Bát, ta thấy mỹ nhân của ngươi cũng thường thôi. Hóa ra ngươi thích kiểu này, sao không sớm nói một chút. Nếu ngươi nói sớm thì bổn thái tử sẵn sàng tặng ngươi chục người ngay ấy chứ.”
Còn có chục người như Cơ A Tự sao? Tạ Lang bật cười, chắp tay với thái tử: “Điện hạ, phụ nhân của ta đã đứng không vững rồi, ta phải đưa nàng đi khám đại phu đã. Cáo từ.”
Chàng chẳng buồn đoái hoài đến Lưu Nghĩa Khang, bế thốc Cơ Tự lên, quay người đi thẳng ra ngoài. Mãi cho đến khi Tạ Lang đã bước ra khỏi cổng, hai mắt Lưu Nghĩa Khang vẫn còn đằng đằng sát khí.
***
Thái tử ở lại phủ của Lưu Nghĩa Khang đến tối mới rời đi. Tiễn thái tử về xong, Lưu Nghĩa Khang vừa vào sân, đám hạ nhân đã rối rít quỳ mọp khắp nơi. Gã ngồi trên sạp, quắc mắt lau chùi thanh chủy thủ.
Lát sau, một hộ vệ chạy đến bẩm báo: “Bẩm đại tướng quân, Tạ Lang dẫn theo hai trăm hộ vệ đến tá túc ở phủ đệ của một gã thế tộc tên là Chu Hưng.”
Lưu Nghĩa Khang gầm lên: “Chu Hưng? Được lắm, tối nay ngươi dẫn quân giả trang thành đạo tặc, canh ba huyết tẩy cả nhà Chu Hưng, giết luôn cả bọn Tạ Thập Bát cho ta, không được để một ai sống sót.” Nói đến giết người, cánh mũi Lưu Nghĩa Khang phập phồng kích động, “Ngươi nghĩ rằng lấy thái tử làm lá chắn thì ta sẽ phải chịu thua ngươi sao? Vốn định nắm giữ một nhược điểm của ngươi để ngày sau làm khó, bây giờ thì các ngươi hãy chết hết đi.”
Cả đám phụ tá biết rõ quyết định của gã có nghĩa là tự hủy một nghìn nhưng giết địch chỉ tám trăm, không hề có lợi ích. Nhưng thấy đại tướng quân nhà mình đang đằm mình trong cảm giác hưng phấn và điên cuồng quá đáng sợ nên không ai dám hó hé khuyên can.
Gã gọi một số người đến, sau khi căn dặn chi tiết hành động thì nhắm mắt lại, thầm nghĩ: Chỉ cần không lộ manh mối, người Trần Quận Tạ thị cũng chẳng làm gì được ta.
Tuy nhiên vào lúc này bỗng truyền đến tiếng bước chân dồn dập, mấy tên hộ vệ xông vào quỳ phịch trước mặt gã: “Đại tướng quân, không tốt rồi ạ, phủ tướng quân bỗng dưng bốc cháy, thế lửa quá lớn đến giờ này vẫn chưa dập được!”
“Sao kia?”
Gã đứng bật dậy, nhìn về phía Đông Nam rồi cuống cuồng lao ra ngoài. Đứng trên đài cao nhìn phủ đại tướng quân kéo dài hàng chục dặm chìm trong khói lửa ngun ngút, gã kinh sợ giận dữ quát lên: “Mau, điều động tất cả nhân mã toàn lực dập lửa!”
Bởi vì đông người nên dù lửa lớn nhưng chỉ trong chốc lát đã được dập tắt. Cũng vào thời điểm đó, mấy hộ vệ của thái tử đột nhập vào thư phòng của gã, ôm ra một món đồ rồi lập tức bẩm báo với thái tử: “Điện hạ, người mau xem thứ này đi.”
Thái tử đi đến xem, sắc mặt âm trầm đến đáng sợ. Tiếp theo gã dẫn mấy trăm người hùng hổ chạy đến trước mặt Lưu Nghĩa Khang đang chỉ huy mọi người cứu hỏa, ném mạnh thứ đó xuống đất, lạnh lùng quát to: “Lưu Nghĩa Khang bí mật giấu long bào, mưu đồ tạo phản. Người đâu, bắt hắn lại cho bổn thái tử!”
Lưu Nghĩa Khang kinh hãi, nhìn thấy bộ long bào cháy xém dưới đất, nhất thời hai mắt tối sầm, suýt ngất.
***
Bên này Tạ Lang bế Cơ Tự lên xe ngựa, vừa vào trong xe nàng đã òa khóc nức nở. Chưa bao giờ thấy nàng khóc đau lòng như thế, chàng vừa nhẹ nhàng vỗ lưng nàng vừa thủ thỉ trấn an: “Đừng sợ, đừng sợ, đã qua cả rồi.”
Qua hồi lâu nàng mới kiềm chế lại, thút thít nói: “Ta, ta sợ lắm.”
Tạ Lang cúi đầu hôn lên tóc nàng: “Ta biết, ta biết.”
“Ta chưa từng gặp ai đáng sợ như gã, tên Lưu Nghĩa Khang kia quả thật là giết người không chớp mắt.”
“Người như thế rất nhiều, chuyện đã qua rồi thì quên gã đi thôi.”
Thoáng chốc nàng lại nghẹn ngào: “Ta rất nhớ chàng... vẫn luôn nghĩ đến chàng...
Lần này Tạ Lang im lặng hồi lâu, mới từ từ siết chặt vòng tay ôm nàng. Qua một hồi, khi xe ngựa đã đến phủ Chu Hưng, Cơ Tự mới ngại ngùng nói nhỏ: “Xiêm y của chàng đã bẩn mất rồi.” Là do nước mắt nàng thấm ướt.
Tạ Lang khẽ cười: “Không sao.”
Nàng từ từ tách khỏi người chàng, cúi đầu lẩm bẩm: “Cũng may thái tử đến kịp thời.”
Tạ Lang nghe thế lại cười phì, nghe thấy tiếng cười của chàng, Cơ Tự lập tức tỉnh ngộ: “Là chàng phái người dụ gã đến à?”
Chàng không trả lời nhưng Cơ Tự đã đoán ra được phần nào, âm thầm kinh hãi: “Mới vừa rồi chàng đưa cho thái tử gì thế?”
Đây chính là tính cách của Cơ Tự, chàng làm nhiều việc vì nàng như vậy, nàng luôn ghi nhớ trong lòng để có ngày đền đáp. Nhưng Tạ Lang chỉ lẳng lặng nhìn nàng, lát sau khóe môi nhếch lên, nhẹ nhàng nói: “Cũng không có gì, chỉ cho gã một trang viên thôi.”
“Một trang viên? Trang viên rộng không? Trong đó có gì?”
Không biết Tạ Lang nghĩ thế nào, mỉm cười một hồi mới thờ ơ cất lời: “Là một trang viên ở đất Thục, ừ, có một vạn mẫu ruộng tốt, một mỏ muối và một số lầu các.”
Một vạn mẫu ruộng tốt và một mỏ muối á? Cơ Tự ngẩng phắt đầu nhìn chàng: “Toàn bộ trang viên nhà ta còn chưa đến một phần năm trang viên đấy cơ.” Vạn mẫu ruộng tốt cũng không là gì, quan trọng là mỏ muối kia, nó còn quý hơn cả mỏ vàng nữa kia.
Tạ Lang cười ấm áp, kề người đến, đặt môi lên tai Cơ Tự, dịu dàng thì thầm: “A Tự cứ xem đấy là sính lễ đi.” Rồi chàng lại rủ rỉ, “Làm sao đây? Ta đã đưa sính lễ rồi, A Tự có muốn lui cũng không được đâu. Làm thế nào mới tốt bây giờ?”
Được Tạ Lang nhắc nhở, nàng lập tức ý thức được một vấn đề quan trọng: Nàng ôm rịt lấy Tạ Lang trước mặt thái tử, mà chàng còn cởi mũ sa của nàng ra cho thái tử nhìn rõ nữa. Và hơn thế, thái tử là một tên mồm miệng bép xép, đã biết mình và Tạ Lang có tư tình, còn biết Tạ Lang bất chấp mọi giá để cứu nàng. Nhất định không bao lâu sau, cả Kiến Khang đều sẽ biết chuyện của nàng và Tạ Lang cho xem. Từ nay về sau, nàng không thể trốn tránh chàng được nữa rồi.
Danh sách chương