Lư Hằng vừa nói xong, đoàn xe sáu bảy mươi người lập tức quay ngoắt lại nhìn.
Thanh Hà Lư thị chính là đại sĩ tộc nổi tiếng trong sáu thế gia vọng tộc phương Bắc. Nói chính xác thì thân phận của Lư Hằng gần như ngang hàng với trưởng tử Trần Quận Viên thị, sĩ tộc đứng hàng thứ ba ở phương Nam này. Một con cháu đại tộc, một lang quân tuấn tú như thế mà lại cầu hôn với một tiểu cô không có danh tiếng gì như Cơ Tự, quả thật là khiến một vài người ở đây thảng thốt.
Mấy lang quân thế tộc phương Bắc hoàn hồn đầu tiên, họ lập tức thông suốt. Đúng rồi, tiểu cô này họ Cơ, là con cháu dòng chính của Hoàng đế, đến lúc thật sự đến Bắc Ngụy, nàng chính là trưởng công chúa danh chính ngôn thuận. Hơn nữa nàng là một nữ cô nhi có trí tuệ, nói không chừng bệ hạ sẽ nâng đỡ địa vị nàng càng cao hơn. Dù sao cũng phải kết hôn với hoàng thất, ai mà không muốn mình vui vẻ khi được chọn một cô gái xinh đẹp, thông minh, địa vị cao cơ chứ? Lư Hằng rất nhanh trí, trong lúc mọi người chưa nghĩ ra đã chạy đến chiếm miếng ngon trước rồi.
Chỉ có những người phương Nam là vẫn ù ù cạc cạc chẳng hiểu ra sao, ví dụ như nhóm Tạ Tịnh phía sau Tạ Lang đều trố mắt há hốc.
Xung quanh yên lặng như tờ, tất cả mọi người đều nhìn Cơ Tự. Dù cho Tạ Lang xưa nay rộng lượng cởi mở, mọi chuyện đều điềm nhiên như không nhưng lúc này cũng phải ngước mắt, lạnh nhạt liếc nhìn nàng. Mà đúng lúc này, Cơ Tự cũng quay sang nhìn Tạ Lang, ánh mắt vừa giao nhau, chàng lại thản nhiên cúi đầu xem sách. Thấy thế Cơ Tự mấp máy môi rồi cũng quay đi.
Nàng ngoảnh sang Lư Hằng. Lang quân tuấn tú khôi ngô, vẻ mặt đong đầy nét cười vẫn nhìn nàng đăm đắm, khiến trái tim nàng như thót lại kia. Không ai biết sau này y sẽ xảy ra chuyện gì hơn nàng.
Thái Vũ đế Thác Bạt Đào của Bắc Ngụy bây giờ trông anh minh thần võ đấy. Chẳng những gã bình định phương Bắc, chăm lo việc nước, trọng dụng người Hán, biến Bắc Ngụy thành một nước phồn thịnh vinh quang. Nhưng không ai ngờ đến, chẳng mấy năm nữa khi gã Thác Bạt Đào vừa có tuổi, sẽ giống hệt với những vị vua man di khác trong lịch sự, trở nên hung tàn và ngang ngược. Giống như Thôi Thủy của vọng tộc Thôi thị phương Bắc, một lòng giúp gã giữ vững giang sơn gấm vóc, cuối cùng lại bị Thác Bạt Đào chu di toàn tộc vì một tội danh không nặng lắm. Ngay cả thế tộc Liễu thị có quan hệ thông gia với Thôi thị và mấy đại tộc khác cũng bị giết sạch vì vụ án này.
Trong mắt người đời sau, một quân vương đối đãi với công thần như vậy là đáng bị thóa mạ, đáng bị bêu danh vong ân phụ nghĩa, chính là hôn quân ngang tàn bạo ngược, hoang đường hung ác.
Cho nên, Cơ Tự tuyệt đối không dám mơ tưởng địa vị công chúa của Bắc Ngụy chút nào.
Rồi nàng lại nhìn thoáng qua Tạ Lang, chàng vẫn rủ mắt đọc sách, không buồn ngó ngàng đến nàng lấy một cái.
Cơ Tư mím môi, quay đầu lại nhìn Lư Hằng vẻ mặt thành khẩn, ánh mắt dịu dàng kia, lắc đầu nói: “Không được, ta sẽ không rời khỏi Lưu Tống.” Nàng cười xin lỗi y, “Đây là nước nhà của ta.”
Có lẽ hai chữ “nước nhà” của Cơ Tự đã gây nên xúc động, trong phút chốc cả nhóm Lư Hằng đều mang vẻ mặt phức tạp. Lát sau, y im lặng chắp tay chào Cơ Tự rồi giục ngựa rời đi.
Vì đợt trì hoãn này, đoàn xe phía sau cũng đã đến. Hai đội lập tức hợp nhất, rồi tăng tốc cách xa đám sơn tặc Ô Nha Chủy kia. Sau quãng đường dài bôn ba, bóng đêm đã phủ xuống. Do vẫn còn sợ bọn cướp nên mọi người dùng bữa tối trên xe, sau đó tiếp tục di chuyển đi trong đêm. Cho đến khi vầng trăng treo tận ngọn cây, đoàn xe đã cách Ô Nha Chủy bảy tám mươi dặm, cổng thành thấp thoáng trong tầm mắt, có thể cầu cứu quan phủ bất cứ lúc nào, mọi người mới thôi hoảng hốt.
Lúc này bọn họ đã rảnh rỗi bắt đầu hỏi thăm tình hình cụ thể khi băng qua hẻm núi kia. Đến khi nghe xong, hai nghìn người ở nhóm sau đều nhìn Cơ Tự với ánh mắt kính trọng. Tạ Nhị Thập Cửu nhìn đăm đăm Cơ Tự rồi quay đầu về phía Tạ Lang, thấy huynh trưởng vẫn ung dung nhàn nhã, y nói: “Đệ đã sớm nghe nói phong tục của hai vùng Nam Bắc khác biệt, bây giờ mới biết quả thật là vậy.” Thoáng chốc y khẽ thở dài, “Ở Lưu Tống chúng ta không ai để ý đến họ Cơ này, không ngờ người phương Bắc lại coi trọng như thế.”
Bấy giờ Cơ Tự đang hưởng thụ ánh mắt sùng bái khen ngợi của những người kia, nàng quay đầu nhìn Tạ Lang không buồn đoái hoài gì đến nàng trước, rồi mới nhìn sang đám tiểu cô đang nhìn nàng với ánh mắt căm phẫn kia. Đương nhiên Cơ Tự biết vì sao họ lại oán hận mình rồi. Trong khi nàng được khen ngợi, tôn kính, thì họ lại bị trói tay bịt miệng như áp tải phạm nhân. Đúng là nhất bên trọng, nhất bên khinh mà!
Một đêm thấm thoắt trôi qua, hôm sau trời vừa sáng, đoàn xe lại lên đường. Có điều lần này họ cách huyện thành chỉ có ba mươi dặm, mà còn phái người đi báo cho quan phủ rồi, cho nên chuyện sơn tặc đã không còn gây sợ hãi nữa.
Tinh thần vừa nhẹ nhõm, mọi người liền cười nói ríu rít. Bởi vì cống hiến hôm qua của Cơ Tự, lần này sau khi đoàn xe khởi động, nàng không muốn đi chung hàng với đám tiểu cô, mà muốn tháp tùng với đoàn xe đầu, nhóm lang quân cũng để mặc.
Cơ Tự ngồi trên xe ngựa, phía trước thỉnh thoảng truyền đến tiếng mọi người nói cười khe khẽ. Lát sau, nàng nghe thấy Liễu lang Bắc Ngụy cất giọng hỏi: “Đúng rồi Tạ Thập Bát, nhớ hôm ấy lúc ngươi lên thuyền bọn ta từng ôm một mỹ nhân. Mỹ nhân kia đâu rồi? Sao suốt quãng đường ngươi chỉ ngồi xe một mình, để mỹ nhân vò võ phòng không vậy?” Sau đó y còn cất tiếng cười to.
Lúc nhóm Tạ Quảng cúi đầu thì Tạ Lang nãy giờ bỗng đặt sách xuống, ngước đôi mắt trong veo nhìn về phía xe Cơ Tự. Tuy chàng không nói lời nào, nhưng mọi người vừa nhìn đã hiểu tất cả.
Thoáng chốc, đám lang quân quyền quý Bắc Ngụy đều sững sờ. Lang quân họ Liễu kia cười gượng vài tiếng rồi quay sang gọi Lư Hằng: “Này Lư Hằng, hôm qua ngươi suýt cưới thị thiếp nhà người ta làm chánh thê của mình đấy.”
Câu nói này thật khó nghe. Khi Cơ Tự sầm mặt, giọng Lư Hằng nhàn nhạt vang lên: “Chân mày nàng không tản mát, rõ ràng vẫn là xử nữ.”
Thế là tình huống thay đổi, Lư Hằng vừa dứt lời, tất cả mọi người đều đổ dồn nhìn Tạ Lang. Cũng không biết họ đang nghĩ gì mà lại nén cười nhìn chàng như vậy.
Cơ Tự không muốn nghe những lời nói hàm hồ này, liền khảy dây đàn thành tiếng làm họ yên lặng, sau đó lạnh lùng nói: “Lang quân Liễu gia, ân cứu mạng hôm qua của A Tự không thể để người giữ chút đức sao?”
Cơ Tự hơi nặng lời, sắc mặt lang quân Liễu gia kia thoạt xanh thoạt trắng, miễn cưỡng giữ im lặng. Vào lúc này, giọng nói êm ái như dòng suối của Tạ Lang nhẹ nhàng truyền đến: “A Tự là người ta yêu quý đã lâu, sau này có mấy lời đừng nên nói nữa.”
Đến đây mọi người lập tức hiểu ra: Thảo nào đến tận bây giờ hắn vẫn không lấy đi trinh bạch của người ta, thì ra trong lòng hắn kính trọng nàng, nên mới có hành vi tự kiềm chế này.
Chỉ một câu nói bâng quơ của chàng đã khiến tiếng cười nói xung quanh im bặt. Mọi người nhìn Cơ Tự tự nhiên cúi đầu, trong lòng đều xem nàng là thiếp thất của Tạ Lang, không dám buông lời trêu ghẹo nữa.
Khi đoàn xe đến ngoài thành, huyện lệnh địa phương đã dẫn theo binh mã đến nghênh đón. Được huyện lệnh chiêu đãi hai bữa cơm ngon, tắm rửa bằng nước nóng, nghỉ ngơi một đêm, ngày hôm sau họ lại tiếp tục lên đường.
Song lần này đã khác với lúc trước, huyện lệnh địa phương đã cử theo một nghìn binh mã hộ tống. Hơn nữa sau khi đến huyện thành kế tiếp, nơi ấy cũng cử binh mã gia nhập đưa tiễn. Có thể nói, cho đến lúc này, đoàn xe đã hoàn toàn thoát khỏi nguy hiểm. Tâm trạng mọi người bắt đầu thả lỏng, đám sĩ tộc lại được dịp hưởng thụ phô trương.
Bữa tối họ nghỉ ở đồng hoang, gấm trắng trải dài cả một dặm, bày đầy món ăn tinh xảo còn kèm theo hương nhan thơm ngát. Cợ Tự chú ý, Tạ Lang vừa vào doanh trướng, nhóm Tạ Quảng đã mang thùng nước nóng đến.
Chàng đúng là biết tranh thủ cơ hội thư giãn bản thân mà!
Cơ Tự vừa hâm mộ vừa ganh tỵ nhìn doanh trướng hơi nước lượn lờ kia, hậm hực đấm cái lưng mỏi nhừ. Trong đám tiểu cô này, chỉ có nàng là đáng thương nhất, bên người chẳng có lấy một người hầu.
Trong lúc Cơ Tự buồn bực thì ngoài doanh trướng này truyền đến giọng Tạ Quảng ôn hòa: “Cơ tiểu cô, chúng tôi nấu chút nước nóng, cô có muốn dùng không?”
Cả một ngày bôn ba vất vả, toàn hít phải bụi đất, Cơ Tự lập tức cao hứng: “Muốn, muốn.”
“Vâng. Xin chờ một chút.”
Thế là lát sau, Tạ Quảng và một bộ khúc khác mang một thùng gỗ lớn tiến vào. Tiếp đó nữa có mấy tỳ nữ mới đến vội vàng cho nước vào thùng. Thấy thùng đã đầy nước nóng, Cơ Tự bảo: “Được rồi, các người lui ra đi.”
Mấy tỳ nữ vừa lui ra ngoài, Cơ Tự lại nói: “Canh cửa giúp ta.”
Họ cung kính vâng dạ.
Cơ Tự vui mừng kéo cửa lều kín lại, cởi xiêm y, nhảy vào nước. Thân thể mỏi mệt được ngâm nước nóng là sảng khoái nhất, vì vậy Cơ Tự nhắm hai mắt, dựa vào vách thùng, khoan khoái ngâm nga.
Thế nhưng đúng lúc này một giọng nói tao nhã êm tai đột ngột vang lên từ phía sau: “Thư thái đến vậy sao?”
Tại sao trong lều, lều, lều của nàng lại có nam nhân? Cơ Tự quay phắt đầu lại, nhìn lang quân đang ung dung ngồi trên sập nàng, đôi chân dài đong đưa, đôi mắt nhìn nàng chăm chăm. Cơ Tự khóc không ra nước mắt, đỏ bừng mặt, dè dặt chìm xuống nước, chỉ chừa ra một cái đầu. Nàng trừng mắt nhìn lang quân bạch y trước mặt, tức giận hô lên: “Chàng vào bằng cách nào? Mấy tỳ nữ kia đâu? Ta đã bảo họ canh giữ bên ngoài kia mà!”
Đối mặt với đôi mắt sáng quắc vì giận dữ của nàng, Tạ Lang khẽ khom người, nhìn nàng thích thú rồi dịu dàng nói: “Họ vẫn đang trông chừng ngoài kia, nàng muốn gọi vào không?”
Ý của nàng là, lẽ nào lúc chàng vào cửa, mấy tỳ nữ kia không ngăn cản hay sao? Cơ Tự cố nén xấu hổ: “Không cần, không cần.” Nàng tức tối lẩm bẩm, “Một mình chàng xem ta tắm còn chưa đủ sao, còn gọi thêm mấy tỳ nữ đến xem mới chịu à?"
Nhưng khi nói xong, nhìn vào mắt chàng, không biết làm sao trong lòng nàng bỗng trở nên sợ hãi. Cơ Tự lại chìm người xuống nước đến tận cằm, lắp ba lắp bắp: “Thật Bát lang, ta, ta, ta đang tắm đấy.”
Tạ Lang nhàn nhã nói: “Ta thấy mà.”
Chàng còn dám nói chàng thấy nữa ư!
Cơ Tự vừa tức vừa thẹn, phút chốc đã lấy lại lý trí, ấp úng van xin: “Thập Bát lang, chàng có thể ra ngoài một lát được không? Chàng ở đây khiến ta ngượng lắm.”
Tạ Lang lẳng lặng tựa vào sập, trả lời tự nhiên: “Không thể.” Rồi chàng nói tiếp, “Ta đâu có ngượng.”
Chàng xem ta tắm chứ đâu phải ta xem chàng tắm, đương nhiên là chàng không thấy ngượng rồi.
Cơ Tự nghẹn lời, nhưng dù có nóng giận đến mấy, lúc nhìn vào đôi mắt Tạ Lang, không biết tại sao lại trở nên lạnh toát, hơn nữa lại càng lúc càng lạnh. Cơ Tự tiếp tục lắp bắp: “Thập Bát lang, việc kia, việc kia...” Nàng cứ việc kia việc kia mãi không biết phải nói tiếp thế nào.
Qua hàng mi ươn ướt, nàng lặng lẽ quan sát vẻ mặt chàng, càng nhìn càng kinh hãi, thầm nghĩ: Tạ Quảng tốt bụng hỏi mình dùng nước nóng, chẳng lẽ đã tính toán từ trước rồi sao? Ban đầu chàng đã lập mưu làm vậy rồi à?
Trong lúc mắt Cơ Tự đảo dáo dác, thân thể chìm trong nước, mãi không nghĩ ra đối sách thì bỗng Tạ Lang cử động. Chàng nhàn tản đứng dậy, thong thả đi về phía Cơ Tự.
Chàng, chàng... Nàng đang trần như nhộng trong nước, thế mà chàng vẫn đi qua đây...
Thanh Hà Lư thị chính là đại sĩ tộc nổi tiếng trong sáu thế gia vọng tộc phương Bắc. Nói chính xác thì thân phận của Lư Hằng gần như ngang hàng với trưởng tử Trần Quận Viên thị, sĩ tộc đứng hàng thứ ba ở phương Nam này. Một con cháu đại tộc, một lang quân tuấn tú như thế mà lại cầu hôn với một tiểu cô không có danh tiếng gì như Cơ Tự, quả thật là khiến một vài người ở đây thảng thốt.
Mấy lang quân thế tộc phương Bắc hoàn hồn đầu tiên, họ lập tức thông suốt. Đúng rồi, tiểu cô này họ Cơ, là con cháu dòng chính của Hoàng đế, đến lúc thật sự đến Bắc Ngụy, nàng chính là trưởng công chúa danh chính ngôn thuận. Hơn nữa nàng là một nữ cô nhi có trí tuệ, nói không chừng bệ hạ sẽ nâng đỡ địa vị nàng càng cao hơn. Dù sao cũng phải kết hôn với hoàng thất, ai mà không muốn mình vui vẻ khi được chọn một cô gái xinh đẹp, thông minh, địa vị cao cơ chứ? Lư Hằng rất nhanh trí, trong lúc mọi người chưa nghĩ ra đã chạy đến chiếm miếng ngon trước rồi.
Chỉ có những người phương Nam là vẫn ù ù cạc cạc chẳng hiểu ra sao, ví dụ như nhóm Tạ Tịnh phía sau Tạ Lang đều trố mắt há hốc.
Xung quanh yên lặng như tờ, tất cả mọi người đều nhìn Cơ Tự. Dù cho Tạ Lang xưa nay rộng lượng cởi mở, mọi chuyện đều điềm nhiên như không nhưng lúc này cũng phải ngước mắt, lạnh nhạt liếc nhìn nàng. Mà đúng lúc này, Cơ Tự cũng quay sang nhìn Tạ Lang, ánh mắt vừa giao nhau, chàng lại thản nhiên cúi đầu xem sách. Thấy thế Cơ Tự mấp máy môi rồi cũng quay đi.
Nàng ngoảnh sang Lư Hằng. Lang quân tuấn tú khôi ngô, vẻ mặt đong đầy nét cười vẫn nhìn nàng đăm đắm, khiến trái tim nàng như thót lại kia. Không ai biết sau này y sẽ xảy ra chuyện gì hơn nàng.
Thái Vũ đế Thác Bạt Đào của Bắc Ngụy bây giờ trông anh minh thần võ đấy. Chẳng những gã bình định phương Bắc, chăm lo việc nước, trọng dụng người Hán, biến Bắc Ngụy thành một nước phồn thịnh vinh quang. Nhưng không ai ngờ đến, chẳng mấy năm nữa khi gã Thác Bạt Đào vừa có tuổi, sẽ giống hệt với những vị vua man di khác trong lịch sự, trở nên hung tàn và ngang ngược. Giống như Thôi Thủy của vọng tộc Thôi thị phương Bắc, một lòng giúp gã giữ vững giang sơn gấm vóc, cuối cùng lại bị Thác Bạt Đào chu di toàn tộc vì một tội danh không nặng lắm. Ngay cả thế tộc Liễu thị có quan hệ thông gia với Thôi thị và mấy đại tộc khác cũng bị giết sạch vì vụ án này.
Trong mắt người đời sau, một quân vương đối đãi với công thần như vậy là đáng bị thóa mạ, đáng bị bêu danh vong ân phụ nghĩa, chính là hôn quân ngang tàn bạo ngược, hoang đường hung ác.
Cho nên, Cơ Tự tuyệt đối không dám mơ tưởng địa vị công chúa của Bắc Ngụy chút nào.
Rồi nàng lại nhìn thoáng qua Tạ Lang, chàng vẫn rủ mắt đọc sách, không buồn ngó ngàng đến nàng lấy một cái.
Cơ Tư mím môi, quay đầu lại nhìn Lư Hằng vẻ mặt thành khẩn, ánh mắt dịu dàng kia, lắc đầu nói: “Không được, ta sẽ không rời khỏi Lưu Tống.” Nàng cười xin lỗi y, “Đây là nước nhà của ta.”
Có lẽ hai chữ “nước nhà” của Cơ Tự đã gây nên xúc động, trong phút chốc cả nhóm Lư Hằng đều mang vẻ mặt phức tạp. Lát sau, y im lặng chắp tay chào Cơ Tự rồi giục ngựa rời đi.
Vì đợt trì hoãn này, đoàn xe phía sau cũng đã đến. Hai đội lập tức hợp nhất, rồi tăng tốc cách xa đám sơn tặc Ô Nha Chủy kia. Sau quãng đường dài bôn ba, bóng đêm đã phủ xuống. Do vẫn còn sợ bọn cướp nên mọi người dùng bữa tối trên xe, sau đó tiếp tục di chuyển đi trong đêm. Cho đến khi vầng trăng treo tận ngọn cây, đoàn xe đã cách Ô Nha Chủy bảy tám mươi dặm, cổng thành thấp thoáng trong tầm mắt, có thể cầu cứu quan phủ bất cứ lúc nào, mọi người mới thôi hoảng hốt.
Lúc này bọn họ đã rảnh rỗi bắt đầu hỏi thăm tình hình cụ thể khi băng qua hẻm núi kia. Đến khi nghe xong, hai nghìn người ở nhóm sau đều nhìn Cơ Tự với ánh mắt kính trọng. Tạ Nhị Thập Cửu nhìn đăm đăm Cơ Tự rồi quay đầu về phía Tạ Lang, thấy huynh trưởng vẫn ung dung nhàn nhã, y nói: “Đệ đã sớm nghe nói phong tục của hai vùng Nam Bắc khác biệt, bây giờ mới biết quả thật là vậy.” Thoáng chốc y khẽ thở dài, “Ở Lưu Tống chúng ta không ai để ý đến họ Cơ này, không ngờ người phương Bắc lại coi trọng như thế.”
Bấy giờ Cơ Tự đang hưởng thụ ánh mắt sùng bái khen ngợi của những người kia, nàng quay đầu nhìn Tạ Lang không buồn đoái hoài gì đến nàng trước, rồi mới nhìn sang đám tiểu cô đang nhìn nàng với ánh mắt căm phẫn kia. Đương nhiên Cơ Tự biết vì sao họ lại oán hận mình rồi. Trong khi nàng được khen ngợi, tôn kính, thì họ lại bị trói tay bịt miệng như áp tải phạm nhân. Đúng là nhất bên trọng, nhất bên khinh mà!
Một đêm thấm thoắt trôi qua, hôm sau trời vừa sáng, đoàn xe lại lên đường. Có điều lần này họ cách huyện thành chỉ có ba mươi dặm, mà còn phái người đi báo cho quan phủ rồi, cho nên chuyện sơn tặc đã không còn gây sợ hãi nữa.
Tinh thần vừa nhẹ nhõm, mọi người liền cười nói ríu rít. Bởi vì cống hiến hôm qua của Cơ Tự, lần này sau khi đoàn xe khởi động, nàng không muốn đi chung hàng với đám tiểu cô, mà muốn tháp tùng với đoàn xe đầu, nhóm lang quân cũng để mặc.
Cơ Tự ngồi trên xe ngựa, phía trước thỉnh thoảng truyền đến tiếng mọi người nói cười khe khẽ. Lát sau, nàng nghe thấy Liễu lang Bắc Ngụy cất giọng hỏi: “Đúng rồi Tạ Thập Bát, nhớ hôm ấy lúc ngươi lên thuyền bọn ta từng ôm một mỹ nhân. Mỹ nhân kia đâu rồi? Sao suốt quãng đường ngươi chỉ ngồi xe một mình, để mỹ nhân vò võ phòng không vậy?” Sau đó y còn cất tiếng cười to.
Lúc nhóm Tạ Quảng cúi đầu thì Tạ Lang nãy giờ bỗng đặt sách xuống, ngước đôi mắt trong veo nhìn về phía xe Cơ Tự. Tuy chàng không nói lời nào, nhưng mọi người vừa nhìn đã hiểu tất cả.
Thoáng chốc, đám lang quân quyền quý Bắc Ngụy đều sững sờ. Lang quân họ Liễu kia cười gượng vài tiếng rồi quay sang gọi Lư Hằng: “Này Lư Hằng, hôm qua ngươi suýt cưới thị thiếp nhà người ta làm chánh thê của mình đấy.”
Câu nói này thật khó nghe. Khi Cơ Tự sầm mặt, giọng Lư Hằng nhàn nhạt vang lên: “Chân mày nàng không tản mát, rõ ràng vẫn là xử nữ.”
Thế là tình huống thay đổi, Lư Hằng vừa dứt lời, tất cả mọi người đều đổ dồn nhìn Tạ Lang. Cũng không biết họ đang nghĩ gì mà lại nén cười nhìn chàng như vậy.
Cơ Tự không muốn nghe những lời nói hàm hồ này, liền khảy dây đàn thành tiếng làm họ yên lặng, sau đó lạnh lùng nói: “Lang quân Liễu gia, ân cứu mạng hôm qua của A Tự không thể để người giữ chút đức sao?”
Cơ Tự hơi nặng lời, sắc mặt lang quân Liễu gia kia thoạt xanh thoạt trắng, miễn cưỡng giữ im lặng. Vào lúc này, giọng nói êm ái như dòng suối của Tạ Lang nhẹ nhàng truyền đến: “A Tự là người ta yêu quý đã lâu, sau này có mấy lời đừng nên nói nữa.”
Đến đây mọi người lập tức hiểu ra: Thảo nào đến tận bây giờ hắn vẫn không lấy đi trinh bạch của người ta, thì ra trong lòng hắn kính trọng nàng, nên mới có hành vi tự kiềm chế này.
Chỉ một câu nói bâng quơ của chàng đã khiến tiếng cười nói xung quanh im bặt. Mọi người nhìn Cơ Tự tự nhiên cúi đầu, trong lòng đều xem nàng là thiếp thất của Tạ Lang, không dám buông lời trêu ghẹo nữa.
Khi đoàn xe đến ngoài thành, huyện lệnh địa phương đã dẫn theo binh mã đến nghênh đón. Được huyện lệnh chiêu đãi hai bữa cơm ngon, tắm rửa bằng nước nóng, nghỉ ngơi một đêm, ngày hôm sau họ lại tiếp tục lên đường.
Song lần này đã khác với lúc trước, huyện lệnh địa phương đã cử theo một nghìn binh mã hộ tống. Hơn nữa sau khi đến huyện thành kế tiếp, nơi ấy cũng cử binh mã gia nhập đưa tiễn. Có thể nói, cho đến lúc này, đoàn xe đã hoàn toàn thoát khỏi nguy hiểm. Tâm trạng mọi người bắt đầu thả lỏng, đám sĩ tộc lại được dịp hưởng thụ phô trương.
Bữa tối họ nghỉ ở đồng hoang, gấm trắng trải dài cả một dặm, bày đầy món ăn tinh xảo còn kèm theo hương nhan thơm ngát. Cợ Tự chú ý, Tạ Lang vừa vào doanh trướng, nhóm Tạ Quảng đã mang thùng nước nóng đến.
Chàng đúng là biết tranh thủ cơ hội thư giãn bản thân mà!
Cơ Tự vừa hâm mộ vừa ganh tỵ nhìn doanh trướng hơi nước lượn lờ kia, hậm hực đấm cái lưng mỏi nhừ. Trong đám tiểu cô này, chỉ có nàng là đáng thương nhất, bên người chẳng có lấy một người hầu.
Trong lúc Cơ Tự buồn bực thì ngoài doanh trướng này truyền đến giọng Tạ Quảng ôn hòa: “Cơ tiểu cô, chúng tôi nấu chút nước nóng, cô có muốn dùng không?”
Cả một ngày bôn ba vất vả, toàn hít phải bụi đất, Cơ Tự lập tức cao hứng: “Muốn, muốn.”
“Vâng. Xin chờ một chút.”
Thế là lát sau, Tạ Quảng và một bộ khúc khác mang một thùng gỗ lớn tiến vào. Tiếp đó nữa có mấy tỳ nữ mới đến vội vàng cho nước vào thùng. Thấy thùng đã đầy nước nóng, Cơ Tự bảo: “Được rồi, các người lui ra đi.”
Mấy tỳ nữ vừa lui ra ngoài, Cơ Tự lại nói: “Canh cửa giúp ta.”
Họ cung kính vâng dạ.
Cơ Tự vui mừng kéo cửa lều kín lại, cởi xiêm y, nhảy vào nước. Thân thể mỏi mệt được ngâm nước nóng là sảng khoái nhất, vì vậy Cơ Tự nhắm hai mắt, dựa vào vách thùng, khoan khoái ngâm nga.
Thế nhưng đúng lúc này một giọng nói tao nhã êm tai đột ngột vang lên từ phía sau: “Thư thái đến vậy sao?”
Tại sao trong lều, lều, lều của nàng lại có nam nhân? Cơ Tự quay phắt đầu lại, nhìn lang quân đang ung dung ngồi trên sập nàng, đôi chân dài đong đưa, đôi mắt nhìn nàng chăm chăm. Cơ Tự khóc không ra nước mắt, đỏ bừng mặt, dè dặt chìm xuống nước, chỉ chừa ra một cái đầu. Nàng trừng mắt nhìn lang quân bạch y trước mặt, tức giận hô lên: “Chàng vào bằng cách nào? Mấy tỳ nữ kia đâu? Ta đã bảo họ canh giữ bên ngoài kia mà!”
Đối mặt với đôi mắt sáng quắc vì giận dữ của nàng, Tạ Lang khẽ khom người, nhìn nàng thích thú rồi dịu dàng nói: “Họ vẫn đang trông chừng ngoài kia, nàng muốn gọi vào không?”
Ý của nàng là, lẽ nào lúc chàng vào cửa, mấy tỳ nữ kia không ngăn cản hay sao? Cơ Tự cố nén xấu hổ: “Không cần, không cần.” Nàng tức tối lẩm bẩm, “Một mình chàng xem ta tắm còn chưa đủ sao, còn gọi thêm mấy tỳ nữ đến xem mới chịu à?"
Nhưng khi nói xong, nhìn vào mắt chàng, không biết làm sao trong lòng nàng bỗng trở nên sợ hãi. Cơ Tự lại chìm người xuống nước đến tận cằm, lắp ba lắp bắp: “Thật Bát lang, ta, ta, ta đang tắm đấy.”
Tạ Lang nhàn nhã nói: “Ta thấy mà.”
Chàng còn dám nói chàng thấy nữa ư!
Cơ Tự vừa tức vừa thẹn, phút chốc đã lấy lại lý trí, ấp úng van xin: “Thập Bát lang, chàng có thể ra ngoài một lát được không? Chàng ở đây khiến ta ngượng lắm.”
Tạ Lang lẳng lặng tựa vào sập, trả lời tự nhiên: “Không thể.” Rồi chàng nói tiếp, “Ta đâu có ngượng.”
Chàng xem ta tắm chứ đâu phải ta xem chàng tắm, đương nhiên là chàng không thấy ngượng rồi.
Cơ Tự nghẹn lời, nhưng dù có nóng giận đến mấy, lúc nhìn vào đôi mắt Tạ Lang, không biết tại sao lại trở nên lạnh toát, hơn nữa lại càng lúc càng lạnh. Cơ Tự tiếp tục lắp bắp: “Thập Bát lang, việc kia, việc kia...” Nàng cứ việc kia việc kia mãi không biết phải nói tiếp thế nào.
Qua hàng mi ươn ướt, nàng lặng lẽ quan sát vẻ mặt chàng, càng nhìn càng kinh hãi, thầm nghĩ: Tạ Quảng tốt bụng hỏi mình dùng nước nóng, chẳng lẽ đã tính toán từ trước rồi sao? Ban đầu chàng đã lập mưu làm vậy rồi à?
Trong lúc mắt Cơ Tự đảo dáo dác, thân thể chìm trong nước, mãi không nghĩ ra đối sách thì bỗng Tạ Lang cử động. Chàng nhàn tản đứng dậy, thong thả đi về phía Cơ Tự.
Chàng, chàng... Nàng đang trần như nhộng trong nước, thế mà chàng vẫn đi qua đây...
Danh sách chương