Theo ánh sáng phía chân trời càng lúc càng rực rỡ, thuyền lớn đi một chốc mới tìm được bến đỗ. Bởi vì đa số khúc sông trên Trường Giang đều cách nơi dân cư khá xa, sau khi thuyền bỏ neo, mọi người rối rít chạy lên boong thuyền ngắm cảnh. Có người hỏi được ngày mai thuyền mới nhổ neo thế là lập tức lên bờ, sắp xếp dựng trại nghỉ ngơi.
Cơ Tự không hề muốn xuống thuyền, do dự một lát rồi rề rà đi đến bên cạnh Tạ Quảng, khẽ hỏi: "A Quảng, sao không thấy Thập Bát lang đâu vậy?" Trong trí nhớ của Cơ Tự, con người Tạ Thập Bát không bao giờ chịu ngồi yên mà còn thích hưởng thụ. Dù xưa nay chỉ có một mình chàng trên thuyền cũng có thể tự khảy đàn tiêu khiển, thế mà cả ngày hôm nay chẳng thấy bóng dáng chàng đâu cả, điều này khiến Cơ Tự suy nghĩ miên man.
Quả nhiên, Tạ Quảng nhăn mày mang theo chút sầu lo: "Thập Bát lang bị phong hàn."
Thời đại này, bất kỳ chứng bệnh nào cũng có thể cướp đi sinh mạng con người, vì thế Tạ Quảng vừa nói xong, sắc mặt Cơ Tự liền tái đi, nàng vội vàng hỏi: "Mời đại phu khám cho chưa?"
Tạ Quảng bảo: "Trên thuyền không có đại phu?"
Cơ Tự cũng phát hiện mình nói thừa, nghĩ ngợi lại hỏi dồn: "Vậy có đem theo thuốc chứ? Mọi người bôn ba đường xa, nhất định sẽ chuẩn bị thuốc thang đầy đủ, đã nấu thuốc cho chàng uống chưa?"
Tạ Quảng thấy nàng quan tâm Tạ Lang như vậy thì rất cảm kích: "Hôm qua đã dùng hết thuốc cho những người được cứu rồi."
Cơ Tự trợn to mắt, cuống quýt hơn: "Vậy phải làm sao đây?"
Tạ Quảng nói: "Lang quân bảo chỉ là bệnh vặt thôi, sức khỏe người trước nay rất tốt, đừng lo lắng."
Cơ Tự đăm chiêu một hồi rồi gật đầu: "Chỉ hi vọng vậy."
Thấy nàng cúi đầu đi về phòng mình, môi Tạ Quảng mím chặt.
Cơ Tự trở vào khoang thuyền nhưng càng nghĩ càng bất an, nằm trên sập trăn trở một lúc, rốt cuộc nàng không nhịn được ngồi dậy, chậm chạp đi đến khoang của Tạ Lang. Chỉ chốc lát nàng đã đứng trước cửa khoang chàng, nghe thấy tiếng chàng ho sù sụ bên trong.
Cơ Tự dỏng tai lên nghe ngóng, sau một lát tiếng ho khan dừng lại, tiếp theo là một âm thanh là lạ khác.
Lẽ nào bên cạnh Tạ Lang không có ai hầu hạ sao? Ý nghĩ này vừa lóe lên, Cơ Tự đã nhớ ngay: Đúng rồi, lần này chàng không hề mang theo tỳ nữ nào. Nhóm Tạ Quảng đều là bộ khúc, chém giết thì được chứ hầu hạ thì chắc không biết rồi.
Cơ Tự vừa suy nghĩ vừa cúi đầu đứng ở ngoài cửa hồi lâu. Lát sau Tạ Tịnh đi đến, thoáng thấy Cơ Tự đang do dự đi tới đi lui ngoài cửa, liền vội vàng rón rén trốn đi.
Suy nghĩ chán chê, cuối cùng nàng đưa tay gõ lên cửa khoang "cóc, cóc, cóc".
Chỉ chốc lát trong khoang truyền đến giọng nói trầm ấm của Tạ Lang: "Vào đi." Vừa thốt lên lại ho hai tiếng.
Cơ Tự vội đẩy cửa vào, Tạ Lang đang tựa vào sập lật xem sách, mãi lát sau chàng mới ngẩng đầu lên. Nhìn thấy Cơ Tự, đôi mắt trong veo của chàng đong đầy nét cười: "Sao thế, không giận ta nữa rồi hả?"
Cơ Tự không biết có phải ảo giác của mình hay không, hôm nay nàng luôn cảm thấy chàng quả thật yếu ớt. Nhìn vào gương mặt tuấn tú ửng hồng kia, nàng rủ mắt ỉu xìu nói: "Giận." rồi nhấn mạnh thêm, "Ta vẫn còn rất giận."
Tạ Lang khẽ cười, nhưng vừa cười lên thì chàng lại ho húng hắn. Vội lấy khăn che miệng, chàng lại ngẩng đầu nhìn vào mắt nàng, dịu dàng an ủi: "Ta không sao, chỉ bị sặc thôi."
Đồ lừa gạt! Mới vừa rồi nàng ở bên ngoài còn nghe thấy chàng ho khù khụ rất lâu nữa kìa. Cơ Tự nghĩ đến đây không nhịn được nói: "Trên thuyền không còn chút thuốc nào hay sao?"
Tạ Lang lắc đầu: "Ta thật sự không sao." Thế nhưng khi vừa dứt câu, chàng lại ho tiếp.
Cơ Tự vội vàng đi đến, nhìn lò than bên cạnh, lại ngửi hương nhang, cuối cùng mang ấm nước đặt lên lò than, vừa luôn tay luôn chân vừa nói với chàng: "Trong Thương Hàn Tạp Chứng Luận có một phương thuốc trị ho." Nhưng nàng lại nhớ ra trên thuyền đã hết thuốc rồi, dù có đơn thuốc cũng vô dụng.
Đúng lúc này, Tạ Lang dịu dàng cất giọng: "Thế à? Vậy nàng viết phương thuốc kia ra đi, rồi bảo Tạ Quảng đi tìm vị thuốc, xem có còn sót lại chút nào hay không."
Trước nay Cơ Tự rất tin tưởng chàng, nghe chàng nói như thế liền vội vã thưa vâng. Nàng bắc ấm lên lò rồi đi sang bên cạnh, cầm giấy bắt đầu chép lại nội dung bài thuốc trị ho.
Vào lúc nàng đang hí hoáy viết, thì giọng Tạ Lang trầm ấm bỗng vang lên: "A Tự, sao lần này nàng lại giận đến vậy?"
Tay Cơ Tự cầm bút run run, làm nhỏ xuống một giọt mực. Nàng đặt ngay bút lông sang một bên, mím môi quay đầu lại trừng mắt nhìn chàng định lên án.
Thế nhưng lời của nàng còn chưa kịp thốt ra, giọng nói như thủ thỉ của Tạ Lang lại nhẹ nhàng truyền đến: "Ta thích A Tự, nhớ A Tự, hận không thể mỗi ngày đều ở bên nhau. Lần này rời khỏi Kiến Khang ít nhất nửa năm. Nàng có biết thời gian nửa năm trong mắt người chịu nỗi tương tư dài đến thế nào không." Nghe xong mặt Cơ Tự đỏ ửng, tim bắt đầu đập rộn rã, giọng nói hút hồn của Tạ Lang vẫn còn tiếp tục, "A Tự sao nàng lại tức giận đến vậy?"
Vừa rồi đúng là nàng rất giận, nhưng bây giờ nghe thấy chàng lời ngon tiếng ngọt như vậy, cơn tức ấy đã bay biến mất rồi. Tất nhiên Cơ Tự sẽ không nói cho chàng biết điều này, chỉ hờn dỗi trả lời: "Ai bảo chàng không trao đổi với ta trước mà đã gạt ta đến đây cơ chứ?"
Thế nhưng nghe thấy nàng nói vậy, Tạ Lang lại hơi ngạc nhiên: "Nếu ta không lừa A Tự thì nàng có chịu đến không?"
Tất nhiên là không chịu rồi!
Tạ Lang nhìn sắc mặt nàng đã biết ngay đáp án, chàng cười khẽ: "Đúng vậy, bản thân nàng không chịu. Đây là điểm khác nhau giữa ta và nàng, nếu một ngày A Tự vì yêu ta, thương ta mà ép buộc ta, ta nhất định sẽ không tức giận mà còn vui mừng nữa đấy."
Cơ Tự nghe đến đây cũng không nhịn được thầm chửi rủa chàng, nổi giận nói: "Ai vì yêu chàng, thương chàng mà ép buộc chàng chứ?" Rồi ra lệnh ngay lập tức, "Ta phải viết phương thuốc, không cho phép chàng nói nữa."
Lời chàng quá êm tai, nàng nghe mấy câu thôi đã mềm lòng rồi, nghe tiếp nữa e rằng sẽ bất chấp tất cả sà vào lòng chàng mất. Việc khẩn cấp trước mắt nên bắt chàng yên lặng một chút tốt hơn.
Tạ Lang nghe lệnh nàng, cười khe khẽ, trầm giọng đáp: "Nghe A Tự, ta không nói nữa."
Thế là Cơ Tự bắt đầu nghiêm túc viết đơn thuốc. Khi nàng viết đến dòng chữ thuốc quế chi dưới hai chữ "ớn lạnh", Tạ Lang quay sang nhìn trộm nội dung rồi điềm nhiên như không dời mắt đi. Cơ Tự viết một hồi nghe thấy tiếng nước sôi liền vội vàng nhấc ấm nước xuống để nguội một chút.
Lúc Cơ Tự đi đến bàn con, tiếp tục viết thì nghe Tạ Lang bỗng ho khan, lần này chàng vừa ho vừa nói: "A Tự, ta hơi lạnh."
Cơ Tự hoảng hốt, cúi đầu nhìn nội dung mình viết, thầm nghĩ: Trong này nói, mỗi lần lạnh người là bị sốt. Chàng đang sốt ư? Hiện giờ không có thuốc, nếu chàng bị sốt thì nguy rồi.
Thấy nàng mặt mày tái nhợt nhìn mình, Tạ Lang cụp mi mắt: "Chỉ hơi thôi, A Tự đừng lo quá."
Làm sao nàng có thể không lo cho được? Cơ Tự vội vàng đi đến, đặt tay lên trán Tạ Lang, rồi lại sờ lên trán mình. Cảm giác nhiệt độ hai người cũng không khác nhau lắm. Có điều nàng không phải là đại phu, hơn nữa tất cả kiến thức y học của nàng chỉ gói gọn trong cuốn Thương Hàn Tạp Chứng Luận thôi. Vì thế, Cơ Tự vẫn ngồi trước sập Tạ Lang, khẩn trương nhìn chàng: "A Lang, không phải thuyền đang hạ neo sao? Tranh thủ lúc trời còn chưa tối, chúng ta đi tìm đại phu đến khám đi."
Nàng vừa nói xong, Tạ Lang liền quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Cơ Tự nhìn theo ánh mắt chàng, thấy mấy vì sao vừa ló dạng trên bầu trời, lập tức ủ ê.
Lúc này Tạ Lang lại rùng mình một cái. Cơ Tự sốt ruột, giọng nghẹn ngào: "Ta đi tìm đệ đệ Tạ Nhị Thập Cửu của chàng, xem hắn có biện pháp gì không." Khi nàng vừa quay người kéo cửa khoang ra, giọng nói khàn khàn của Tạ Lang truyền đến, "A Tự, ta lạnh quá, nàng có thể ôm ta không?"
Cơ Tự quay phắt lại. Nàng thoáng nhìn Tạ Lang rồi sải bước chạy ra khỏi phòng, xông ra ngoài. Tạ Lang nhìn qua cửa khoang, thấy Cơ Tự lao đến trước mặt Tạ Quảng, không biết nói gì đó, rồi thấy sắc mặt nàng xanh mét lao về khoang của mình.
Sau nữa Cơ Tự ôm một đống chăn vui vẻ chạy đến. Thoắt cái xông vào phòng Tạ Lang, phủ hết chăn của mình lên người chàng. Thấy chàng vẫn còn run run vì lạnh, nàng cắn răng đóng cửa phòng lại, rồi ôm chặt lấy chàng qua mấy lớp chăn.
Song nàng vừa mới vòng tay ôm thì Tạ Lang lại lắc đầu, ý bảo Cơ Tự buông tay ra. Rồi trong ánh mắt ngỡ ngàng của nàng, Tạ Lang vén hết chăn lên, tiếp theo kéo Cơ Tự vào lòng mình, đặt nàng trước người mình, ôm lấy nàng từ phía sau. Sau cùng lại kéo chăn đắp cho cả hai, rủ rỉ: "Như vậy mới có tác dụng."
Cả người nàng được chàng ôm lấy, hơi thở nồng ấm của chàng lan tỏa quanh nàng, khiến từ ngọn tóc đến móng chân của nàng đều thẹn thùng. Hơn nữa, người nàng dán chặt vào tấm áo mỏng manh của chàng, cảm nhận nhịp tim đập mạnh mẽ vững chãi, cảm nhận da thịt săn chắc của chàng, tay chân Cơ Tự bỗng mềm nhũn, mặt đỏ như gấc.
Qua một lát, Cơ Tự bỗng cao hứng cất giọng: "A Lang, chàng ra mồ hôi rồi." Nàng quay người lại đối mặt với chàng, đôi mắt sáng lấp lánh, "A Lang, chàng ra mồ hôi rồi! Không ngờ cách ủ ấm này tốt vậy đấy, mới có một lúc mà chàng đã ra mồ hôi rồi."
Nàng cựa quậy rời khỏi ngực chàng, nghiêm túc nói: "Trong Thương Hàn Tạp Chứng Luận có nói, không thể ra mồ hôi nhiều quá." Cơ Tự xuống sập, lẩm bẩm, "Trong đó bảo tốt nhất là rỉ chút mồ hôi thôi. Bây giờ chàng đã ra mồ hôi, tạm thời không cần uống nước nóng này nữa." Trong chớp mắt, nàng lại lao ra ngoài, "Ta xem thử phòng bếp có những gì." Vừa nói dứt câu đã chạy biến ra khỏi khoang.
Gần như Cơ Tự vừa chạy đi, Tạ Quảng đã lập tức đi vào. Hắn mím chặt môi nhìn Tạ Lang, lấy ra một chiếc túi nhỏ, đổ vài viên hoa tiêu lên bàn, nghiêm trang nói: "Đây là những viên hoa tiêu cuối cùng rồi ạ. Dựa vào chúng, lang quân còn có thể ho thêm năm ba lần nữa." Rồi hắn thành thật hỏi, "Lang quân, người định khi nào mới khỏi bệnh? Nhị Thập Cửu lang đang tìm người đấy. Người cũng biết, con người Nhị Thập Cửu lang rất nghiêm chỉnh cổ lổ, nếu ngài ấy biết chỉ vì chuyện nhỏ này mà người giả bệnh, nhất định sẽ tức giận vô cùng..."
Tạ Lang nhìn Tạ Quảng mím môi quá chặt hòng cực lực nín cười, thản nhiên nói: "Khỏe lại ngay thôi. Cảm giác ủ ấm ra mồ hôi này đau khổ quá!"
Khóe môi Tạ Quảng nhếch lên. Bấy giờ Tạ Lang lại nói tiếp: "Không phải có tiểu cô nào làm khó Cơ Tự, đòi ở khoang của nàng sao? Ừ, nhường khoang kia lại cho họ đi."
Tạ Quảng nghe vậy không khỏi trợn trừng mắt hỏi: "Vậy Cơ tiểu cô ngủ ở đâu?"
Tạ Lang rủ mắt, nhận lấy nước trà Tạ Quảng đưa đến, nhè nhàng thổi nguội rồi nói: "Không phải ta bị bệnh sao? Bệnh thì lúc nào cũng có khả năng tái phát mà."
Tạ Quảng lập tức hiểu ý Tạ Lang, nghiêm trang gật đầu: "Nô tài biết rồi, nô tài sẽ chuyển cáo cho mọi người biết, lúc đi lang quân vốn đã không khỏe nhưng lại cố gắng che giấu mọi người. Và cả, chúng nô tài đều là đám đàn ông vụng về, không ai có thể chăm sóc tỉ mỉ cho người cả."
...
Lúc Cơ Tự nhớ trong Thương Hàn Tạp Chứng Luận có nhắc đến vị thuốc gừng, nàng biết mấy đầu bếp của Trần Quận Tạ thị ướp cá thường hay dùng gừng, vì thế không chừng trong bếp còn có một ít. Nàng lục tìm một hồi, quả thật moi được một củ.
Sau đó Cơ Tự lại tìm Tạ Tịnh, bảo muốn xem số thảo dược còn lại. Cuối cùng tìm ra được hai cọng rễ nhân sâm, ngoài ra thì chẳng còn gì nữa.
Cơ Tự trở lại bên Tạ Lang, vọt đến trước mặt chàng, sờ lên trán chàng, nhíu mày bất an: "A Lang, sao trán chàng ướt vậy?" Nàng lo lắng, "Sao mới ủ được một lát đã ra nhiều mồ hôi như vậy... A Lang, chàng đã đọc quyển Thương Hàn Tạp Chứng Luận lần trước ta viết cho chàng chưa? Chàng cảm thấy tình trạng bây giờ của chàng dùng gừng tốt hay dùng rễ sâm tốt hơn?"
Không chỉ có trán ướt đẫm mà gương mặt chàng còn đỏ bừng nữa. Chàng gật đầu, đôi mắt sáng ngời kia nhìn Cơ Tự một lúc mới nghiêm túc trả lời: "Thuốc luôn có ba phần độc, tạm thời không cần dùng hai thứ này đâu." Thấy Cơ Tự gật đầu, chàng lại nhìn nàng đầy ẩn ý, khàn khàn nói, "Người ta thường bảo hoạn nạn mới thấy chân tình, đến hôm nay ta bị bệnh mới biết được A Tự luôn quý trọng ta, trong lòng luôn lo lắng cho ta đến thế."
Chàng nghiêng đầu, để mặc lọn tóc đen rủ xuống sườn mặt hoàn mỹ, khẽ khàng thủ thỉ: "A Tự, ta bị bệnh, trong lòng thấy bất an lắm, mỗi ngày nàng ở bên ta nhiều một chút được không?"
Yêu cầu này của chàng rất hợp tình hợp lý, Cơ Tự vội vàng gật đầu, thậm chí còn đau lòng vì câu nói "trong lòng thấy bất an lắm" của vị lang quân cao xa trong mắt nàng nữa kia.
Cơ Tự không hề muốn xuống thuyền, do dự một lát rồi rề rà đi đến bên cạnh Tạ Quảng, khẽ hỏi: "A Quảng, sao không thấy Thập Bát lang đâu vậy?" Trong trí nhớ của Cơ Tự, con người Tạ Thập Bát không bao giờ chịu ngồi yên mà còn thích hưởng thụ. Dù xưa nay chỉ có một mình chàng trên thuyền cũng có thể tự khảy đàn tiêu khiển, thế mà cả ngày hôm nay chẳng thấy bóng dáng chàng đâu cả, điều này khiến Cơ Tự suy nghĩ miên man.
Quả nhiên, Tạ Quảng nhăn mày mang theo chút sầu lo: "Thập Bát lang bị phong hàn."
Thời đại này, bất kỳ chứng bệnh nào cũng có thể cướp đi sinh mạng con người, vì thế Tạ Quảng vừa nói xong, sắc mặt Cơ Tự liền tái đi, nàng vội vàng hỏi: "Mời đại phu khám cho chưa?"
Tạ Quảng bảo: "Trên thuyền không có đại phu?"
Cơ Tự cũng phát hiện mình nói thừa, nghĩ ngợi lại hỏi dồn: "Vậy có đem theo thuốc chứ? Mọi người bôn ba đường xa, nhất định sẽ chuẩn bị thuốc thang đầy đủ, đã nấu thuốc cho chàng uống chưa?"
Tạ Quảng thấy nàng quan tâm Tạ Lang như vậy thì rất cảm kích: "Hôm qua đã dùng hết thuốc cho những người được cứu rồi."
Cơ Tự trợn to mắt, cuống quýt hơn: "Vậy phải làm sao đây?"
Tạ Quảng nói: "Lang quân bảo chỉ là bệnh vặt thôi, sức khỏe người trước nay rất tốt, đừng lo lắng."
Cơ Tự đăm chiêu một hồi rồi gật đầu: "Chỉ hi vọng vậy."
Thấy nàng cúi đầu đi về phòng mình, môi Tạ Quảng mím chặt.
Cơ Tự trở vào khoang thuyền nhưng càng nghĩ càng bất an, nằm trên sập trăn trở một lúc, rốt cuộc nàng không nhịn được ngồi dậy, chậm chạp đi đến khoang của Tạ Lang. Chỉ chốc lát nàng đã đứng trước cửa khoang chàng, nghe thấy tiếng chàng ho sù sụ bên trong.
Cơ Tự dỏng tai lên nghe ngóng, sau một lát tiếng ho khan dừng lại, tiếp theo là một âm thanh là lạ khác.
Lẽ nào bên cạnh Tạ Lang không có ai hầu hạ sao? Ý nghĩ này vừa lóe lên, Cơ Tự đã nhớ ngay: Đúng rồi, lần này chàng không hề mang theo tỳ nữ nào. Nhóm Tạ Quảng đều là bộ khúc, chém giết thì được chứ hầu hạ thì chắc không biết rồi.
Cơ Tự vừa suy nghĩ vừa cúi đầu đứng ở ngoài cửa hồi lâu. Lát sau Tạ Tịnh đi đến, thoáng thấy Cơ Tự đang do dự đi tới đi lui ngoài cửa, liền vội vàng rón rén trốn đi.
Suy nghĩ chán chê, cuối cùng nàng đưa tay gõ lên cửa khoang "cóc, cóc, cóc".
Chỉ chốc lát trong khoang truyền đến giọng nói trầm ấm của Tạ Lang: "Vào đi." Vừa thốt lên lại ho hai tiếng.
Cơ Tự vội đẩy cửa vào, Tạ Lang đang tựa vào sập lật xem sách, mãi lát sau chàng mới ngẩng đầu lên. Nhìn thấy Cơ Tự, đôi mắt trong veo của chàng đong đầy nét cười: "Sao thế, không giận ta nữa rồi hả?"
Cơ Tự không biết có phải ảo giác của mình hay không, hôm nay nàng luôn cảm thấy chàng quả thật yếu ớt. Nhìn vào gương mặt tuấn tú ửng hồng kia, nàng rủ mắt ỉu xìu nói: "Giận." rồi nhấn mạnh thêm, "Ta vẫn còn rất giận."
Tạ Lang khẽ cười, nhưng vừa cười lên thì chàng lại ho húng hắn. Vội lấy khăn che miệng, chàng lại ngẩng đầu nhìn vào mắt nàng, dịu dàng an ủi: "Ta không sao, chỉ bị sặc thôi."
Đồ lừa gạt! Mới vừa rồi nàng ở bên ngoài còn nghe thấy chàng ho khù khụ rất lâu nữa kìa. Cơ Tự nghĩ đến đây không nhịn được nói: "Trên thuyền không còn chút thuốc nào hay sao?"
Tạ Lang lắc đầu: "Ta thật sự không sao." Thế nhưng khi vừa dứt câu, chàng lại ho tiếp.
Cơ Tự vội vàng đi đến, nhìn lò than bên cạnh, lại ngửi hương nhang, cuối cùng mang ấm nước đặt lên lò than, vừa luôn tay luôn chân vừa nói với chàng: "Trong Thương Hàn Tạp Chứng Luận có một phương thuốc trị ho." Nhưng nàng lại nhớ ra trên thuyền đã hết thuốc rồi, dù có đơn thuốc cũng vô dụng.
Đúng lúc này, Tạ Lang dịu dàng cất giọng: "Thế à? Vậy nàng viết phương thuốc kia ra đi, rồi bảo Tạ Quảng đi tìm vị thuốc, xem có còn sót lại chút nào hay không."
Trước nay Cơ Tự rất tin tưởng chàng, nghe chàng nói như thế liền vội vã thưa vâng. Nàng bắc ấm lên lò rồi đi sang bên cạnh, cầm giấy bắt đầu chép lại nội dung bài thuốc trị ho.
Vào lúc nàng đang hí hoáy viết, thì giọng Tạ Lang trầm ấm bỗng vang lên: "A Tự, sao lần này nàng lại giận đến vậy?"
Tay Cơ Tự cầm bút run run, làm nhỏ xuống một giọt mực. Nàng đặt ngay bút lông sang một bên, mím môi quay đầu lại trừng mắt nhìn chàng định lên án.
Thế nhưng lời của nàng còn chưa kịp thốt ra, giọng nói như thủ thỉ của Tạ Lang lại nhẹ nhàng truyền đến: "Ta thích A Tự, nhớ A Tự, hận không thể mỗi ngày đều ở bên nhau. Lần này rời khỏi Kiến Khang ít nhất nửa năm. Nàng có biết thời gian nửa năm trong mắt người chịu nỗi tương tư dài đến thế nào không." Nghe xong mặt Cơ Tự đỏ ửng, tim bắt đầu đập rộn rã, giọng nói hút hồn của Tạ Lang vẫn còn tiếp tục, "A Tự sao nàng lại tức giận đến vậy?"
Vừa rồi đúng là nàng rất giận, nhưng bây giờ nghe thấy chàng lời ngon tiếng ngọt như vậy, cơn tức ấy đã bay biến mất rồi. Tất nhiên Cơ Tự sẽ không nói cho chàng biết điều này, chỉ hờn dỗi trả lời: "Ai bảo chàng không trao đổi với ta trước mà đã gạt ta đến đây cơ chứ?"
Thế nhưng nghe thấy nàng nói vậy, Tạ Lang lại hơi ngạc nhiên: "Nếu ta không lừa A Tự thì nàng có chịu đến không?"
Tất nhiên là không chịu rồi!
Tạ Lang nhìn sắc mặt nàng đã biết ngay đáp án, chàng cười khẽ: "Đúng vậy, bản thân nàng không chịu. Đây là điểm khác nhau giữa ta và nàng, nếu một ngày A Tự vì yêu ta, thương ta mà ép buộc ta, ta nhất định sẽ không tức giận mà còn vui mừng nữa đấy."
Cơ Tự nghe đến đây cũng không nhịn được thầm chửi rủa chàng, nổi giận nói: "Ai vì yêu chàng, thương chàng mà ép buộc chàng chứ?" Rồi ra lệnh ngay lập tức, "Ta phải viết phương thuốc, không cho phép chàng nói nữa."
Lời chàng quá êm tai, nàng nghe mấy câu thôi đã mềm lòng rồi, nghe tiếp nữa e rằng sẽ bất chấp tất cả sà vào lòng chàng mất. Việc khẩn cấp trước mắt nên bắt chàng yên lặng một chút tốt hơn.
Tạ Lang nghe lệnh nàng, cười khe khẽ, trầm giọng đáp: "Nghe A Tự, ta không nói nữa."
Thế là Cơ Tự bắt đầu nghiêm túc viết đơn thuốc. Khi nàng viết đến dòng chữ thuốc quế chi dưới hai chữ "ớn lạnh", Tạ Lang quay sang nhìn trộm nội dung rồi điềm nhiên như không dời mắt đi. Cơ Tự viết một hồi nghe thấy tiếng nước sôi liền vội vàng nhấc ấm nước xuống để nguội một chút.
Lúc Cơ Tự đi đến bàn con, tiếp tục viết thì nghe Tạ Lang bỗng ho khan, lần này chàng vừa ho vừa nói: "A Tự, ta hơi lạnh."
Cơ Tự hoảng hốt, cúi đầu nhìn nội dung mình viết, thầm nghĩ: Trong này nói, mỗi lần lạnh người là bị sốt. Chàng đang sốt ư? Hiện giờ không có thuốc, nếu chàng bị sốt thì nguy rồi.
Thấy nàng mặt mày tái nhợt nhìn mình, Tạ Lang cụp mi mắt: "Chỉ hơi thôi, A Tự đừng lo quá."
Làm sao nàng có thể không lo cho được? Cơ Tự vội vàng đi đến, đặt tay lên trán Tạ Lang, rồi lại sờ lên trán mình. Cảm giác nhiệt độ hai người cũng không khác nhau lắm. Có điều nàng không phải là đại phu, hơn nữa tất cả kiến thức y học của nàng chỉ gói gọn trong cuốn Thương Hàn Tạp Chứng Luận thôi. Vì thế, Cơ Tự vẫn ngồi trước sập Tạ Lang, khẩn trương nhìn chàng: "A Lang, không phải thuyền đang hạ neo sao? Tranh thủ lúc trời còn chưa tối, chúng ta đi tìm đại phu đến khám đi."
Nàng vừa nói xong, Tạ Lang liền quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Cơ Tự nhìn theo ánh mắt chàng, thấy mấy vì sao vừa ló dạng trên bầu trời, lập tức ủ ê.
Lúc này Tạ Lang lại rùng mình một cái. Cơ Tự sốt ruột, giọng nghẹn ngào: "Ta đi tìm đệ đệ Tạ Nhị Thập Cửu của chàng, xem hắn có biện pháp gì không." Khi nàng vừa quay người kéo cửa khoang ra, giọng nói khàn khàn của Tạ Lang truyền đến, "A Tự, ta lạnh quá, nàng có thể ôm ta không?"
Cơ Tự quay phắt lại. Nàng thoáng nhìn Tạ Lang rồi sải bước chạy ra khỏi phòng, xông ra ngoài. Tạ Lang nhìn qua cửa khoang, thấy Cơ Tự lao đến trước mặt Tạ Quảng, không biết nói gì đó, rồi thấy sắc mặt nàng xanh mét lao về khoang của mình.
Sau nữa Cơ Tự ôm một đống chăn vui vẻ chạy đến. Thoắt cái xông vào phòng Tạ Lang, phủ hết chăn của mình lên người chàng. Thấy chàng vẫn còn run run vì lạnh, nàng cắn răng đóng cửa phòng lại, rồi ôm chặt lấy chàng qua mấy lớp chăn.
Song nàng vừa mới vòng tay ôm thì Tạ Lang lại lắc đầu, ý bảo Cơ Tự buông tay ra. Rồi trong ánh mắt ngỡ ngàng của nàng, Tạ Lang vén hết chăn lên, tiếp theo kéo Cơ Tự vào lòng mình, đặt nàng trước người mình, ôm lấy nàng từ phía sau. Sau cùng lại kéo chăn đắp cho cả hai, rủ rỉ: "Như vậy mới có tác dụng."
Cả người nàng được chàng ôm lấy, hơi thở nồng ấm của chàng lan tỏa quanh nàng, khiến từ ngọn tóc đến móng chân của nàng đều thẹn thùng. Hơn nữa, người nàng dán chặt vào tấm áo mỏng manh của chàng, cảm nhận nhịp tim đập mạnh mẽ vững chãi, cảm nhận da thịt săn chắc của chàng, tay chân Cơ Tự bỗng mềm nhũn, mặt đỏ như gấc.
Qua một lát, Cơ Tự bỗng cao hứng cất giọng: "A Lang, chàng ra mồ hôi rồi." Nàng quay người lại đối mặt với chàng, đôi mắt sáng lấp lánh, "A Lang, chàng ra mồ hôi rồi! Không ngờ cách ủ ấm này tốt vậy đấy, mới có một lúc mà chàng đã ra mồ hôi rồi."
Nàng cựa quậy rời khỏi ngực chàng, nghiêm túc nói: "Trong Thương Hàn Tạp Chứng Luận có nói, không thể ra mồ hôi nhiều quá." Cơ Tự xuống sập, lẩm bẩm, "Trong đó bảo tốt nhất là rỉ chút mồ hôi thôi. Bây giờ chàng đã ra mồ hôi, tạm thời không cần uống nước nóng này nữa." Trong chớp mắt, nàng lại lao ra ngoài, "Ta xem thử phòng bếp có những gì." Vừa nói dứt câu đã chạy biến ra khỏi khoang.
Gần như Cơ Tự vừa chạy đi, Tạ Quảng đã lập tức đi vào. Hắn mím chặt môi nhìn Tạ Lang, lấy ra một chiếc túi nhỏ, đổ vài viên hoa tiêu lên bàn, nghiêm trang nói: "Đây là những viên hoa tiêu cuối cùng rồi ạ. Dựa vào chúng, lang quân còn có thể ho thêm năm ba lần nữa." Rồi hắn thành thật hỏi, "Lang quân, người định khi nào mới khỏi bệnh? Nhị Thập Cửu lang đang tìm người đấy. Người cũng biết, con người Nhị Thập Cửu lang rất nghiêm chỉnh cổ lổ, nếu ngài ấy biết chỉ vì chuyện nhỏ này mà người giả bệnh, nhất định sẽ tức giận vô cùng..."
Tạ Lang nhìn Tạ Quảng mím môi quá chặt hòng cực lực nín cười, thản nhiên nói: "Khỏe lại ngay thôi. Cảm giác ủ ấm ra mồ hôi này đau khổ quá!"
Khóe môi Tạ Quảng nhếch lên. Bấy giờ Tạ Lang lại nói tiếp: "Không phải có tiểu cô nào làm khó Cơ Tự, đòi ở khoang của nàng sao? Ừ, nhường khoang kia lại cho họ đi."
Tạ Quảng nghe vậy không khỏi trợn trừng mắt hỏi: "Vậy Cơ tiểu cô ngủ ở đâu?"
Tạ Lang rủ mắt, nhận lấy nước trà Tạ Quảng đưa đến, nhè nhàng thổi nguội rồi nói: "Không phải ta bị bệnh sao? Bệnh thì lúc nào cũng có khả năng tái phát mà."
Tạ Quảng lập tức hiểu ý Tạ Lang, nghiêm trang gật đầu: "Nô tài biết rồi, nô tài sẽ chuyển cáo cho mọi người biết, lúc đi lang quân vốn đã không khỏe nhưng lại cố gắng che giấu mọi người. Và cả, chúng nô tài đều là đám đàn ông vụng về, không ai có thể chăm sóc tỉ mỉ cho người cả."
...
Lúc Cơ Tự nhớ trong Thương Hàn Tạp Chứng Luận có nhắc đến vị thuốc gừng, nàng biết mấy đầu bếp của Trần Quận Tạ thị ướp cá thường hay dùng gừng, vì thế không chừng trong bếp còn có một ít. Nàng lục tìm một hồi, quả thật moi được một củ.
Sau đó Cơ Tự lại tìm Tạ Tịnh, bảo muốn xem số thảo dược còn lại. Cuối cùng tìm ra được hai cọng rễ nhân sâm, ngoài ra thì chẳng còn gì nữa.
Cơ Tự trở lại bên Tạ Lang, vọt đến trước mặt chàng, sờ lên trán chàng, nhíu mày bất an: "A Lang, sao trán chàng ướt vậy?" Nàng lo lắng, "Sao mới ủ được một lát đã ra nhiều mồ hôi như vậy... A Lang, chàng đã đọc quyển Thương Hàn Tạp Chứng Luận lần trước ta viết cho chàng chưa? Chàng cảm thấy tình trạng bây giờ của chàng dùng gừng tốt hay dùng rễ sâm tốt hơn?"
Không chỉ có trán ướt đẫm mà gương mặt chàng còn đỏ bừng nữa. Chàng gật đầu, đôi mắt sáng ngời kia nhìn Cơ Tự một lúc mới nghiêm túc trả lời: "Thuốc luôn có ba phần độc, tạm thời không cần dùng hai thứ này đâu." Thấy Cơ Tự gật đầu, chàng lại nhìn nàng đầy ẩn ý, khàn khàn nói, "Người ta thường bảo hoạn nạn mới thấy chân tình, đến hôm nay ta bị bệnh mới biết được A Tự luôn quý trọng ta, trong lòng luôn lo lắng cho ta đến thế."
Chàng nghiêng đầu, để mặc lọn tóc đen rủ xuống sườn mặt hoàn mỹ, khẽ khàng thủ thỉ: "A Tự, ta bị bệnh, trong lòng thấy bất an lắm, mỗi ngày nàng ở bên ta nhiều một chút được không?"
Yêu cầu này của chàng rất hợp tình hợp lý, Cơ Tự vội vàng gật đầu, thậm chí còn đau lòng vì câu nói "trong lòng thấy bất an lắm" của vị lang quân cao xa trong mắt nàng nữa kia.
Danh sách chương