Chủ tớ Chu Trương thị đợi ở bên đường chờ xem trò hay, thấy Cơ Tự nhận lấy mũ sa của Tạ Tài đội lên, sắc mặt liền biến đổi. Lát sau một tiểu đồng đi đến bên cạnh xe lừa, lạnh lùng nói một câu, mặt của Chu Trương thị lập tức xanh mét.

Mụ quay đầu, khó tin nhìn Cơ Tự, tức giận nói: "Sao lại thế được? Chỉ là một nữ cô nhi hàn môn lại thật sự có quan hệ với Tạ Thập Bát."

Lúc này, giọng nói của mụ mang đầy hối hận, phẫn nộ và còn thấp thoáng cảm giác bị sỉ nhục. Mụ vốn chẳng thèm đếm xỉa đến Cơ Tự, chỉ đơn giản xem chuyện này là tiện tay đùa chơi thôi, không ngờ lại gặp phải cửa ải khó khăn, còn khiến bản thân mụ để lại ấn tượng xấu cho Sơn Nhạc Tử, thậm chí là Tạ Thập Bát nữa. 

Đúng lúc này, Chu Trương thị liếc nhìn tỳ phụ bên cạnh, thấy sắc mặt thị không ổn, Chu Trương thị quát khẽ: "Sao lại nhăn nhó thế kia?"

Tỳ phụ kia khẩn trương: "Phu nhân, tỳ phụ biết được rất nhiều tiểu cô sĩ tộc không ưa Cơ thị nữ này, nên đã tự ý chuyển lời bình của Phù Lăng Nữ đến tay đệ nhất mỹ nhân của Kiến Khang rồi. Người biết tiểu cô đó ái mộ Tiêu Dịch thế nào rồi đấy, mà Cơ tiểu cô này lại được Tiêu Dịch coi trọng, cho nên tỳ phụ nghĩ..."

Chu Trương thị không hề tức giận, mụ nghĩ ngợi một hồi lại hỏi: "Đưa lúc nào?"

"Ba, ba tháng trước. Khi ấy tỳ phụ nghĩ phu nhân cao quý ngần này, cần gì phải hao tâm tổn sức vì một nữ cô nhi? Mà chiêu mượn dao giết người thật ra không tồi..."

Thị còn đang dài dòng bẩm báo, Chu Trương thị đã cười nham hiểm, nói: "Không, ngươi làm rất tốt." Trong vẻ vui mừng của tỳ phụ kia, Chu Trương thị nghiến răng nghiến lợi nói tiếp, "Chuyện tranh đấu của nữ tử sĩ tộc ta tự nhiên sẽ có nội bộ giải quyết, Cơ thị nữ này chỉ vì một chút lợi lộc nho nhỏ mà không biết trời cao đất rộng dám xen vào vòng tranh đấu của nhóm quyền quý nhà cao cửa rộng, đáng bị dạy dỗ."

Nói đến đây, Chu Trương thị chậm rãi khép mắt: "Bởi vì ả không xứng."

Lúc này Cơ Tự sai người đánh xe lừa chuyển hướng. Mới vừa rồi Tạ Quảng đã nói, lang quân nhà hắn vừa về đến Kiến Khang, nhất định sẽ vô cùng bận rộn, nên hắn bảo Cơ Tự về trước đi. Tuy nhiên đường xá vô cùng tấp nập, xe lừa phải nhích từng chút từng chút. Thấy Tần Tiểu Thảo nhíu mày, Cơ Tự nhìn theo ánh mắt nàng ta; Tần Tiểu Mộc đang bị bỏ lại phía sau, hớn hở đứng trước một gian ảo thuật.

Cơ Tự cười khẽ: "Hắn còn trẻ, đang tuổi hiếu động, dù sao hôm nay ra ngoài đi chơi mà, để hắn xem một chút cũng không sao."

Tần Tiểu Thảo đáp vâng. Xe lừa rẽ vào con đường tắt sâu hun hút, có vẻ hơi tối. Đang lúc chủ tớ hai người cười nói, Tôn Phù đánh xe hát ngâm nga thì đột nhiên đỉnh đầu họ vang lên tiếng động rất nhẹ. Tôn Phù lập tức cảnh giác, vừa ngẩng đầu lên đã bị người ta tung một đống phấn màu xám vào mặt, trong nháy mắt, con ngõ đã hoàn toàn bao phủ trong màn sương xám ngoét.

Tôn Phù hoảng hồn đứng dậy, lúc hắn định cất giọng quát lên thì một bóng đen xuất hiện sau lưng y nhanh như chớp, ra tay đánh vào gáy Tôn Phù, y liền bất tỉnh nhân sự ngã xuống xe lừa.

Cùng lúc đó còn có hai bóng đen thoăn thoắt nhảy vào trong xe, gần như chủ tớ Cơ Tự vừa phát hiện thì ánh mắt đã tối sầm, các nàng bị người ta dùng thuốc mê bịt kín miệng mũi. Trong lúc hai gã kia khiêng chủ tớ Cơ Tự đi, mấy tên bên ngoài định giết người bịt miệng thì bỗng đầu ngõ truyền đến tiếng quát lanh lảnh của Tần Tiểu Mộc vừa chạy đuổi theo: "Các ngươi đang làm gì đó?"

Tần Tiểu Mộc là người vô cùng thông minh, vừa mới quát lên lập tức đã thấy không ổn, y liền hô lên thất thanh: "Có ai không, có ai không..."

Tần Tiểu Mộc xuất hiện quá đột ngột, mười mấy gã hắc y kia không kịp trở tay, lập tức một gã chửi rủa "Đáng chết!" liền quát đồng bọn: "Đi thôi!"

Chúng ôm lấy hai chủ tớ Cơ Tự, bỏ lại xe lừa và Tôn Phù, tung người nhảy qua tường rào, chớp mắt đã mất tăm mất tích.

...

Cơ Tự tỉnh lại trong cảm giác chòng chành, mở mắt ra, đầu vẫn còn choáng váng liền rên rỉ một tiếng. Trong lúc lắc đầu cho tỉnh táo, nàng bỗng nhớ lại tất cả mọi chuyện, mau chóng quay đầu nhìn dáo dác.

Quả nhiên, Tần Tiểu Thảo đang nằm bất tỉnh nơi góc phòng, nàng vội bò về hướng ấy. Vừa cử động nàng mới phát hiện ra tay và chân mình đều bị xiềng xích, thậm chí là miệng nàng cũng bị bịt kín. Có thể nói, phạm vi hoạt động của nàng bị hạn chế trong vòng năm bước. Dĩ nhiên, khoang thuyền này cũng chỉ to cỡ đó thôi.

Cơ Tự thầm kinh hãi, nàng không lo đến Tần Tiểu Thảo nữa, nhìn thấy phía trước có một cửa sổ liền bò đến.

Cửa sổ được che bằng vải bố, tuy Cơ Tự bị xích lại nhưng tay chân vẫn có sức, nàng giật mảnh vải kia xuống, nhìn ra ngoài. Sắc mặt nàng trắng bệch, bên ngoài là mặt sông phản chiếu ánh sao dập dềnh trước mắt.

Nàng bị người ta bắt lên thuyền, mà bây giờ đã là ban đêm. Đèn trên thuyền cũng không nhiều, nàng không thấy rõ hai bên bờ, không biết giờ phút này bản thân đang ở nơi nào. Có điều căn cứ vào cái bụng đói kêu rồn rột của mình, hẳn là đã qua mấy canh giờ rồi, chắc đang ở trên đoạn sông từ Kiến Khang đổ ra Trường Giang.

Âm thầm phán đoán một lượt, Cơ Tự quay đầu nhìn lại, phát hiện ra chiếc giường nhỏ nàng nằm khi nãy có dán một tờ giấy, trên giấy viết vài hàng chữ. Nàng vội bò quay xem, nương theo ánh đèn lồng mờ mờ bên ngoài, nàng thấy rõ hàng chữ to "Hàng thượng đẳng."

Tiếp theo bên dưới có mấy hàng chữ nhỏ: Cơ thị nữ, hậu duệ Hoàng đế (quý), mười bốn mười lăm tuổi (có thể huấn luyện), da dẻ trắng nõn, thân thể thơm tho, trán cao mũi thẳng, mắt phượng gáy mảnh. Có quý tướng của nữ tử sĩ tộc, căn cốt nội mị (thượng đẳng), vẫn còn xử nữ. Biết các loại thi thư, tinh thông số học, thêu thùa (thượng phẩm). Hình như có qua lại với Trần Quận Tạ thị và Lan Lăng Tiêu thị, được mua với giá năm nghìn lượng vàng. Đề nghị đưa đến đất Thục, dạy bảo một năm sau đó bán đến Lạc Dương.

Thấy hàng chữ này, Cơ Tự lạnh cả người, phút chốc răng va vào nhau lập cập.

Sau phút kinh hoàng, nàng chợt bò về phía Tần Tiểu Thảo. Trên đầu giường của nàng ta cũng có một tờ giấy, Cơ Tự xem thấy trên đó viết "Hàng hạ đẳng", dòng chữ nhỏ cũng rất đơn giản: Mười sáu tuổi, mặt mũi xinh xắn, da thịt trắng trẻo, biết chữ, xuất thân nghèo hèn, không dòng dõi, không căn cốt.

Cơ Tự xem một hồi tay run lẩy bẩy. Kiếp trước nàng từng nghe người ta nói, bởi vì triều đình không quản chặt nên nạn cướp bóc mới hoành hành, hơn nữa xuất hiện thêm lượng trang viên lớn, nên dân chúng tự động bán mình hoặc bị lừa bán thành nô lệ là chuyện rất bình thường.

Nàng cũng biết, thế gian này có một lực lượng vô cùng to lớn đi khắp nơi săn lùng thiếu niên nam nữ có khí chất xuất chúng cho đám quyền quý. Theo lẽ thường, bởi vì người đương thời rất sùng bái nam tử, đặc biệt là nam tử có học thức thì càng được tôn kính. Cho nên lúc đối mặt với mỹ thiếu niên, bất kể nghèo hèn hay không, những người bộ nô này đều dùng thủ đoạn ôn hòa, dụ dỗ là chính.

Nhưng khác với nam tử, thái độ của họ đối với nữ tử lại rất tệ. Thứ nhất, thế gian này, đặc biệt là nữ tử chốn dân gian không hề có địa vị, rất nhiều nơi bởi vì phong tục nữ tử xuất giá phải có của hồi môn nên một số cha mẹ sinh ra con gái liền giết chết ngay. Đồng thời trong cảnh chiến loạn bữa no bữa đói không an toàn này, rất nhiều kẻ cường bá đều có sở thích khát máu và thô bạo. Từ thời Thạch Sùng nhà Tấn đến nay, chuyện sĩ tộc ác bá hành hạ ca nhi tỳ nữ trong nhà đến chết là rất thường tình. Vì đủ nguyên do như thế, nên đám bắt cóc buôn người này không hề khách khí với mấy nữ tử bị bắt chút nào.

Hiện tại, thông qua hai tờ giấy cũng có thể thấy được tổ chức buôn người này rất nghiêm mật, mua mỹ nhân còn xem tướng cốt, sau đó phân cấp. Có điều những người này nắm rõ về nàng như vậy, chỉ e là họ có cấu kết với đám sĩ tộc ở Kiến Khang rồi. Chắc chắn đây là một âm mưu đã được dàn dựng sẵn.

Mặc dù Cơ Tự hiểu rõ những chuyện này nhưng không hề có ích lợi gì cho tình huống trước mắt nàng cả. Đang lúc mồ hôi lạnh chảy đầm đìa thì chợt nghe thấy tiếng khóc từ khoang thuyền bên cạnh truyền đến. Trong tiếng khóc kia có nam có nữ, vô cùng tuyệt vọng. Cơ Tự lắng nghe một hồi lại thình lình ngẩng đầu lên, trên đầu nàng có tiếng bước chân đi lại. Xem ra, nàng đã bị người ta nhốt ở khoang đáy thuyền hàng hoặc thuyền khách rồi.

...

Tiếng kêu cứu của Tần Tiểu Mộc đã kinh động đến vô số người đi đường, y lao đến lay Tôn Phù tỉnh lại. 

Tôn Phù vừa tỉnh đã nắm chặt ống tay áo của Tần Tiểu Thảo, khàn giọng nói: "Mau, mau đi tìm Tạ Thập Bát! Mau nói cho người biết, tiểu cô đã bị người ta bắt đi rồi."

Tần Tiểu Mộc giật mình bừng tỉnh, giọng run run: "Đúng, đúng, con phải đi tìm Tạ Thập Bát lang, những kẻ bắt tiểu cô và tỷ tỷ mới đi chưa lâu, lang quân Tạ gia cử người đi ngay nhất định sẽ cứu kịp." Nói đến đây Tần Tiểu Mộc liền lao ra ngoài phố.

Lúc Tạ Lang biết tin Cơ Tự mất tích đã là một lúc lâu sau, mặt chàng biến sắc, lập tức phái người đi điều tra xung quanh. Không đến một canh giờ, Tạ Tài và Tạ Quảng trở về, Tạ Quảng bước đến, trầm giọng bẩm báo: "Lang quân, theo dấu vết hiện trường để lại, những kẻ mặc hắc y kia dùng bột gây mê do thuật sĩ đan dược luyện ra, dược tính rất mạnh. Hơn nữa những người này hành động nhanh gọn, phối hợp nhịp nhàng, chắc chắn là có tổ chức."

Tạ Tại còn bẩm: "Lang quân, chúng tôi truy tìm theo hướng chúng rời đi, dựa vào các dấu vết để lại, có thể phán đoán bọn chúng đi đường thủy ra khỏi Kiến Khang."

Một bộ khúc họ Tạ khác lại nói: "Lang quân, tiểu nhân đã phân tích tổng hợp mọi thứ, đoán rằng đây là do đám bộ nô gây ra."

Đám bộ nô ư? Tạ Lang đứng phắt dậy: "Trong vòng nửa canh giờ, ta muốn tất cả đội thuyền của Tạ thị đều xuất bến."

Chàng vừa dứt lời, sắc mặt chúng bộ khúc đều đại biến. Tạ Quảng gấp gáp khuyên: "Lang quân, dù bây giờ đã tối nhưng quá nửa số thuyền trong đội thuyền của người ngay cả gia tộc và hoàng thất đều không biết. Người mạo muội điều quân như vậy, nếu bị phát hiện ra sẽ là tội chết đấy!"

Tạ Tài cũng chen lời: "Lang Quân, hoàng thất và sĩ tộc đã có giao kèo ngầm từ lâu, người dẫn đại quân đi như vậy e rằng bệ hạ sẽ cho rằng người có ý làm phản. Nếu chuyện này bị tiết lộ ra ngoài, dù dựa vào khả năng của Trần Quận Tạ thị cũng không bảo vệ được tính mạng người đâu."

Tuy hoàng thất bị ràng buộc đủ việc, không thể không cho đám sĩ tộc được quyền đặc cách, nhưng có một số việc, dù là sĩ tộc đứng đầu thiên hạ cũng nhất định không thể vi phạm. Trong bất kì triều đại nào thì hành động điều binh của Tạ Lang cũng thành tội tru di cửu tộc. Mà trong thời thế hiện giờ, với địa vị của Trần Quận Tạ thị, hoàng thất không dám giết cả tộc họ Tạ nhưng tính mạng của Tạ Lang chắc chắn không thể nào giữ được.

Trong vẻ kích động của mọi người, Tạ Lang chỉ cười ôn hòa nói: "Đừng hoang mang, các người đã quên Tạ Thập Bát ta còn có một miếng ngọc đen à."

Sắc mặt chúng bộ khúc vẫn khó coi như cũ, Tạ Tài lẩm bẩm: "Cả Trần Quận Tạ thị chỉ có ba người có ngọc bài miễn tử. Lang quân, người muốn dùng miếng duy nhất của mình chỉ vì một tiểu cô sao?"

Tạ Lang không có ý định giải thích, chỉ nói khẽ: "Hành động đi."

Mọi người trầm mặc một hồi, đồng thời cúi đầu thưa vâng

...

Tần Tiểu Thảo bị cơn đói đánh thức, vừa mở mắt ra đã bị bóng tối dọa sợ, ngay sau đó nàng ta vội la lên: "Tiểu cô, tiểu cô, người đang ở đâu? Sao khắp nơi toàn là tiếng khóc thế này?"

Lúc này, giọng nói bình tĩnh của Cơ Tự truyền đến: "Chúng ta ở trên thuyền bộ nô." Nàng vẫn ngồi cạnh cửa sổ, nhìn ra bầu trời đen kịt bên ngoài, lẩm bẩm nói tiếp, "Sắp canh năm rồi."

Tần Tiểu Thảo nào có nghe được nàng đang nói gì? Nàng ta đang hoang man tột cùng, cũng có nhiều chuyện muốn hỏi Cơ Tự, nhưng bất kể nàng ta hỏi gì, Cơ Tự đều hoàn toàn không ngó ngàng đến, chỉ ngồi yên đấy, mặc gió sông thổi tới khiến cả người rét cóng cũng không cử động, chỉ mải mê suy nghĩ: Mặc kệ chuyện gì xảy ra, ta không thể chết được. Ta đã chết một lần rồi, lần này ta không thể chết thế này được.

Nàng nghĩ, nàng còn hai mươi mấy kho bảo tàng của gia tộc chưa đào ra, nàng còn đệ đệ cần phải chăm sóc. Kiếp trước, khi nàng chết, Cơ Đạo đã mười bốn tuổi, nhưng cuộc sống về sau vẫn rất cực khổ. Bây giờ cậu bé mới chín tuổi, sau này phải làm thế nào? Và cả Tạ Lang nữa, lang quân phong lưu luôn cười dịu dàng với nàng kia...

Đang lúc Cơ Tự thất thần, bỗng nhiên nàng thoáng kinh ngạc, bật dậy.

Tần Tiểu Thảo cả kinh, vội vàng nín khóc hỏi: "Tiểu cô, sao thế?"

Trong bóng tối, mắt Cơ Tự tỏa sáng, run giọng nói: "Ta ngửi thấy mùi gì đó là lạ trong gió sông."

Đúng lúc đó, trên khúc sông tối đen phía trước bỗng sáng rực, phút chốc tất cả tiếng khóc đều im bặt, Tần Tiểu Thảo cũng thất tha thất thểu bò đến, nhìn ra ngoài cửa cùng Cơ Tự.

Không biết tự lúc nào, từ sau những ngọn núi, từ trong những nhánh sông xuất hiện mấy nghìn chiếc thuyền. Những chiếc thuyền này đều là thuyền tốc hành màu đen, thuyền không lớn nhưng mũi thuyền nhọn hoắt như đao, có thể rẽ nước phi nhanh. Giờ phút này những chiếc thuyền ấy xuất hiện như thể hồn ma, chặn kín cả con sông, khiến thuyền bộ nô bất giác đã bị vây bên trong.

Một lang quân huyền y đeo mặt nạ đứng trên mũi thuyền dẫn đầu. Dù người chỉ đứng nhàn nhã trên mũi thuyền, gương mặt không thấy rõ ngũ quan nhưng bất cứ ai vừa nhìn đã bị đôi mắt sáng quắc trong đêm tối của người thu hút, bị khí thế vô song của người làm rung động đến mức chết lặng.

Người bình thường tuyệt đối không thể có được khí khái bậc này, mà đám quyền quý bình thường cũng không có nốt.

Trong thoáng chốc, thuyền bộ nô đang giam Cơ Tự bỗng yên tĩnh. Tần Tiểu Thảo nắm chặt khung cửa sổ thuyền, rơi lệ mừng rỡ: "Tiểu cô, họ tới cứu chúng ta đúng không?"

Lần này, nàng nghe thấy giọng tiểu cô nhà mình nhẹ nhàng nói: "Phải, là chàng đến cứu chúng ta, là chàng đến cứu ta rồi."

Sau khi thuyền bộ nô yên tĩnh, một giọng nói còn khá trẻ vang lên: "Vị lang quân này, ngươi biết ngươi đang chặn thuyền nhà ai không? Trong trăm sĩ tộc đứng đầu Kiến Khang, có đến năm mươi nhà hậu thuẫn cho bọn ta. Ngay cả hoàng thất cũng chống lưng cho bọn ta nữa kìa. Vị lang quân này, ngươi có chắc ngươi có thể đắc tội với nhiều đại gia tộc như vậy hay không?"

Đang lúc gã thanh niên kia nói một mạch, lang quân huyền bào đeo mặt nạ lại không hề đếm xỉa, dưới ánh đuốc sáng ngời, chàng giơ tay phải lên không trung, hờ hững nói: "Giết, không chừa một tên nào."

"Vâng."

Tiếng tuân lệnh hùng hồn truyền đến từ bốn phương tám hướng, khiến người trên thuyền bộ nô phát hiện xung quanh chỉ có mình thuyền gã. Không biết chủ nhân của đội thuyền này là ai lại dám điều động đội thủy quân hùng mạnh đến mức đủ áp đảo cả quân của triều đình trong khoảng cách gần Kiến Khang như vậy? Trong tiếng hô của đội quân, ba nghìn chiếc thuyền đồng thời bắn tên. Trong bầu trời đêm, hàng nghìn mũi tên dày đặc như mưa bắn đến thuyền bộ nô. Chỉ nháy mắt, trên đỉnh đầu Cơ Tự liền truyền đến mấy chục tiếng hét thảm.

Đúng lúc này, lang quân huyền y kia nói câu thứ hai: "Áp sát."

"Vâng."

Ba nghìn chiếc thuyền áp sát vào thuyền bộ nô, trong cơn mưa tên xối xả lần thứ năm, trên nóc thuyền bộ nô đã không còn âm thanh gì truyền đến nữa.

Bấy giờ, một loạt tiếng bước chân dồn dập truyền đến từ thang lầu, nháy mắt đã đến khoang đáy. Cơ Tự đột ngột tỉnh táo, nàng đẩy Tần Tiểu Thảo, khàn giọng: "Mau, chúng ta chặn cửa khoang lại ngay."

Trong lúc nói chuyện, Cơ Tự đã đẩy giường mình đến sau cửa. Tần Tiểu Thảo vẫn còn ngây người, tuy nàng ta không hiểu tại sao phải làm như vậy, nhưng vẫn biết tiểu cô nhà mình túc trí đa mưu, nên lập tức nháo nhào đẩy giường mình đến chặn cửa phòng giống nàng. Sau đó hai người cũng tì lưng lên đống giường chặn cửa. Lúc này bên ngoài hành lang truyền đến tiếng quát tháo.

"Mấy người đó rốt cuộc là ai? Rõ ràng các đại sĩ tộc đã ngầm đồng ý sự tồn tại của chúng ta, sao lại đột nhiên chui ra một tên diêm vương thế này?"

Một giọng khác vang lên: "Những người này sẽ không vô duyên vô cớ tấn công chúng ta. Nhất định chúng có mục đích. Lão Tam, rốt cuộc trên thuyền này có món hàng quý hiếm gì hả? Ngươi mau khai ra mau, chúng ta áp giải họ ra ngoài có lẽ sẽ còn đường sống sót."

"Đúng, đây là con đường sống cuối cùng, tên đeo mặt nạ quả thật nham hiểm, ngay cả dưới nước cũng có người mai phục, chúng ta mà nhảy xuống thì cũng bị biến thành thi thể nổi lềnh bềnh thôi."

Lúc này Lão Tam kia cất lời: "Những thứ khác đều tầm thường, chỉ có một tiểu cô họ Cơ là có người cố ý dặn ta hạ thủ. Ta xem trên giấy nói ả ta có qua lại với lang quân của Trần Quận Tạ thị và Lan Lăng Tiêu thị."

Gã vừa lên tiếng, mười mấy giọng nói tức giận gào lên: "Gì cơ? Trần Quận Tạ thị? Ngươi điên rồi, người của Trần Quận Tạ thị mà cũng dám động vào sao?"

Trong tiếng quát mắng, bọn chúng vội vàng xông đến khoang thuyền của Cơ Tự, lớn tiếng hỏi: "Cơ thị nữ kia ở khoang nào?" Vừa cất lời chúng vừa bắt đầu tông cửa.

Giờ khắc này bên ngoài ánh lửa đã sáng như ban ngày, những chiếc thuyền đen kia đã áp sát thuyền bộ nô, từng người mặc hắc y đang giăng dây nhảy sang thuyền bên này. 

Mười mấy người phía ngoài vẫn còn đang xô cửa, một gã tức giận nói: "Sao cửa này khóa chặt thế?" Bỗng trên nóc thuyền truyền đến hàng loạt tiếng bước chân, phút chốc vô số người hắc y đã tràn vào khoang đáy.

Mấy gã đàn ông ngoài cửa bắt đầu hoảng sợ: "Bọn họ không tha cho chúng ta đâu!", "Có ai không, mau giết đám hàng hóa này cho ta!", "Liều chết với chúng một trận thôi!"

Trong nháy mắt vô số tiếng chém giết và tiếng kêu thảm thiết truyền đến. Còn cửa khoang Cơ Tự thì bị thúc vào rất mạnh, rất hiển nhiên có người muốn cá chết lưới rách, giết nàng cho hả giận. Nhưng may mà Cơ Tự đã chèn giường ngăn phía sau cửa, trong lúc vội vàng, bọn chúng muốn xông vào đâu dễ.

Qua một hồi, dần dần tiếng chém giết đã lắng xuống, Cơ Tự bủn rủn ngã phịch xuống sàn. Bấy giờ nàng nghe thấy hành lang bên ngoài vang lên hàng loạt tiếng bước chân mạnh mẽ xen lẫn tiếng bước chân thong dong đến đây. Sau đó, nàng nghe thấy giọng nói êm ái khẽ khàng của Tạ Lang gọi mình: "A Tự, nàng ở đâu?"

Đột nhiên Cơ Tự cất tiếng nghẹn ngào, nàng lao đến cửa khoang, òa khóc: "Ta ở đây, ta ở đây."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện