Tạ Lang đứng trên thuyền cao, nhìn huyện Dương Thủy dần hiện trong tầm mắt, quay đầu hỏi: “Cơ tiểu cô vẫn luôn ở huyện Dương Thủy à?”
“Không phải đâu ạ.” Tạ Quảng trả lời chàng, hắn chậc chậc luôn miệng, “Phải công nhận tiểu cô này thật đúng là có bản lĩnh. Ban đầu lúc đi đến huyện Dương Thủy, nàng mang toàn bộ gia sản của mình mua cây trẩu đặc sản của huyện Ngô, chất đầy cả xe không chừa một chỗ nào. Khi ấy người hầu của nàng nói, Cơ tiểu cô sẽ dựa vào chỗ cây trẩu này kiếm lại khoản tiền mua mười xe thảo dược cho dân huyện Ngô, tôi còn không tin nữa. Kết quả á! Kết quả là chúng ta để nàng ở Dương Thủy hơn nửa tháng, thế mà nàng ta kiếm ra số tiền gấp năm lần lúc ban đầu chỉ bằng mười lăm xe trẩu kia.” Hắn vỗ tay, “Lang quân, người thấy tiểu cô này có lợi hại không?”
Tạ Lang mỉm cười, quay đầu nhìn dòng sông mênh mông phía trước, khẽ nói: “Nàng ư? Chắc chắn sẽ khiến người ta phải lau mắt mà nhìn đấy.” Thoáng chốc chàng ra lệnh, “Gửi chim bồ câu, bảo người báo với Cơ tiểu cô, nói là Kiến Khang có việc, ta phải lập tức trở về, bảo nàng đến thẳng bến tàu huyện Dương Thủy chờ ta.”
“Vâng.”
Bên này, Cơ Tự nhận được tin của Tạ Lang liền mừng rỡ, nàng còn tưởng sẽ phải chờ hơn nửa năm cơ! Nàng xuất phát vào lúc hoàng hôn nhá nhem, chạy một mạch đến bến tàu huyện Dương Thủy, vừa tới đã thấy ngay con thuyền cao hai tầng sừng sững và Tạ Lang tóc đen buông xõa, bào rộng tay dài đứng ở tầng hai kia.
Khi ấy, tia nắng chiều cuối cùng đang khoe sắc tàn của nó với trời đất, nhuộm những áng mây xung quanh thành đỏ đỏ tím tím. Còn chàng thì quay lưng về phía ánh tà dương, hai tay vung lên, ung dung đánh trống. Ánh chiều soi lên người chàng khiến khuôn mặt nửa sáng nửa tối, chàng rủ mi dài che đi đôi mắt luôn ôn hòa đến mức như chất chứa bao nỗi thương cảm kia.
Hai tay chàng cầm hai chiếc dùi, sống lưng thẳng tắp, theo động tác gõ trống, đường nét cơ bắp bên dưới bào trắng như ẩn như hiện.
Nhưng trọng điểm không phải điều này mà là ở tiếng trống kia, rõ ràng nó rất thong dong, rõ ràng người đánh vô cùng tao nhã nhưng khoảnh khắc ấy lại khiến Cơ Tự rơi nước mắt. Mà không chỉ có nàng, ngay cả mấy trăm người qua lại trên bến tàu cũng dừng bước tức khắc, ngơ ngác nhìn con thuyền, nhìn bóng dáng khuấy động lên tiếng trống dưới trời chiều kia.
Bỗng Cơ Tự bừng tỉnh, nàng biết lý do mình rơi lệ rồi. Hóa ra, bóng dáng tuyệt mỹ kia kết hợp với cảnh hoàng hôn u buồn, cộng thêm tiếng trống trầm bổng và tiếng sóng vỗ vào bờ ì oạp đã khiến nàng rung động. Vì nàng không thể níu giữ khoảnh khắc tuyệt đẹp trước mắt này, thế nên bi thương cùng cực.
Đúng rồi, đây mới là cái hay của tiếng trống lúc tà dương, đây mới là cái đẹp của buổi hoàng hôn, cả đất trời như hòa vào làm một trước mắt con người.
Tạ Lang đánh xong tiếng trống cuối cùng, chàng chậm rãi buông dùi xuống, bắt tay ra sau lưng, quay đầu lại nhìn bầu trời. Trong giây phút đó, Cơ Tự thấy khóe mắt chàng hơi long lanh.
Nàng ngẩn ngơ đứng bên bờ nhìn nam tử kia. Chàng có tất cả mọi thứ thế nhân khát vọng, tài hoa, tuấn tú, gia thế, tôn quý, quyền lợi, trí tuệ và những thứ tốt đẹp khác nữa. Thế nhưng giờ khắc này chàng lại lẻ loi đứng trên mặt sông, im lặng rơi lệ dưới ánh nắng cuối chiều.
Chàng đang cảm thấy cô quạnh sao? Hóa ra chàng cô quạnh đến thế, nỗi cô quạnh khi nhìn nhân thế u mê, khắp nơi tang thương và khát vọng thay đổi tất cả. Nhưng ngay cả lúc tiêu diệt giặc cướp chàng vẫn phải đeo mặt nạ để người đời không biết mình là ai.
Đây là lần đầu tiên Cơ Tự phát hiện, lang quân nổi danh phong lưu khắp thiên hạ lại có nỗi cô đơn khắc cốt ghi tâm đến vậy. Nàng không biết mình đã đứng ngẩn ngơ bao lâu, cũng không biết bản thân đã ngắm bóng hình kia bao lâu, đến tận khi Tạ Quảng đến bên nàng, khẽ gọi: “Cơ tiểu cô, nên lên thuyền rồi” thì nàng mới choàng tỉnh.
Cơ Tự dẫn mọi người đi theo Tạ Quảng lên thuyền. Giữa sắc trời chạng vạng, cánh buồm giương lên cao, trong tiếng hò của phu kéo thuyền, chiếc thuyền nhổ neo vươn ra sông lớn. Cho đến khi ánh nắng cuối cùng biến mất tại chân trời và sao giăng lấp lánh trên cao, Cơ Tự vẫn thấy Tạ Lang đứng bắt tay ở đầu thuyền.
Dưới ánh sao, Cơ Tự không kiềm lòng được cất bước nhẹ nhàng, chậm rãi đi đến phía sau chàng. Bước chân của nàng rất khẽ, gần như không vang lên một tiếng động, lúc cách chàng khoảng mười bước thì nàng dừng lại.
Ngay sau đó giọng nói khẽ khàng của Tạ Lang vang lên: “Cơ Tự?”
Cơ Tự vội vàng nhỏ giọng đáp: “Là ta.”
Dưới trời đêm mờ tối, Tạ Lang quay đầu lại, đôi mắt lấp lánh như sao nhìn Cơ Tự, chàng nói khẽ: “Nàng đừng sợ ta. Cơ Tự, nàng rất tốt, lần này đã giúp ta cứu được vô số sinh linh, ta rất cảm kích.”
Dứt lời chàng quay đầu đi, nhìn bờ sông trong bóng tối một hồi lại từ từ nói: “Đêm đã khuya, bên ngoài rất lạnh, nàng chỉ là một tiểu cô nên chú ý chăm sóc bản thân, trở vào đi.”
Cơ Tự “ừ” một tiếng, nghe lời quay đầu rời đi. Có điều lúc đến cửa khoang thuyền, cuối cùng lại không nhịn được quay lại lẳng lặng nhìn chàng.
Hiển nhiên thuyền của Tạ gia đã được cải tạo, tốc độ rất nhanh, hôm sau Cơ Tự vừa tỉnh giấc, đẩy cửa sổ ra đã thấy thuyền tiến vào Trường Giang rồi.
Tháng Năm mưa nhiều nên mực nước trên sông Trường Giang rất cao, có nhiều thuyền bè qua lại. Nhìn một hồi Cơ Tự mới phát hiện, trên con sông mênh mông này chỉ có ba chiếc thuyền lớn như của Tạ Lang, còn lại nơi xa thì có mười mấy chiếc đang căng buồm chạy về phía Nam.
Lúc Cơ Tự đi đến mũi thuyền đã thấy Tạ Lang bạch y như tuyết, áo mũ chỉnh tề ngồi trên sập, mặt hướng ra con sông, thản nhiên đọc sách. Tạ Thập Bát ăn mặc sang trọng, phong thái cao quý kết hợp với động tác nhàn nhã khiến cho mũi thuyền đơn sơ bỗng trở thành cung vàng điện ngọc.
Cơ Tự hơi thảng thốt, phút chốc lại thầm nghĩ: Dù chàng có tuấn tú quý phái bậc nhất và được nữ nhân cả thiên hạ yêu thích cũng không liên quan gì đến ta. Ta chỉ là một người qua đường mong muốn hưởng thụ cuộc sống bình yên mà thôi.
Cũng kỳ lạ, nàng vừa nghĩ như thế đã cảm thấy áp lực từ ánh hào quang trên người Tạ Lang giảm đi rất nhiều. Cơ Tự lập tức thoải mái đi đến, khẽ cười chào hỏi: “Tạ lang quân dậy sớm quá.” Chớp mắt, nàng lại thở dài, “Sớm mai ấm áp, Trường Giang vạn dặm đã là cảnh đẹp tột cùng rồi. Thế mà ở mũi thuyền lại có thêm một Tạ Thập Bát khiến ta muốn ngắm cảnh cũng không dám cất bước. Là lỗi của lang quân đấy!”
Lời nói của nàng mang ý tị hiềm rõ rệt.
Tạ Lang thong thả buông cuốn sách trong tay xuống, quay đầu nhìn nàng. Chỉ liếc mắt chàng đã thấy buồn cười, cất lời: “Nói như thế thì đúng là ta không phải rồi.” Lại nhìn chằm chằm Cơ Tự chốc lát, chàng mỉm cười, “Ta còn tưởng A Tự yêu thích ta nữa kìa, hóa ra là ghét bỏ.”
Cái tên này, ngay trước mặt tiểu cô người ta mà lại dám nói thẳng thừng là nàng thích mình á! Đúng là đồ mặt dày, đồ vô sỉ!
Cơ Tự đỏ mặt, trừng mắt nhìn Tạ Lang chốc lát rồi hờ hững nói: “Thập Bát Lang không biết rồi, cho dù nữ nhân khắp thiên hạ này đều thích người thì A Tự vẫn nhất định không thích người đâu.” Nàng vừa dứt lời, không chỉ có Tạ Lang kinh ngạc mà mấy hộ vệ đứng đằng xa cũng giật mình.
Nàng không thích chàng ư? Nàng không thích chàng mà lại dấn thân mạo hiểm cầu kiến chàng à? Nàng không thích chàng mà lại nhìn chàng bằng ánh mắt như thế sao? Lúc này Cơ Tự nhìn vào khuôn mặt ngạc nhiên của Tạ Lang, nghiêm túc nói: “Cuộc đời của A Tự giống như nước sông Trường Giang này, thề rằng phải cuồn cuộn chảy qua muôn dặm non sông, nhưng chưa từng nghĩ đến cuối cùng sẽ đổ vào biển nào. Đối với A Tự, Tạ Thập Bát người giống như ngọn núi Thái Sơn hoa đào bát ngát. Người xem đi, núi Thái Sơn tuy đẹp nhưng một là nó quá cao, hai là khung cảnh quá hùng vĩ, ba là hoa đào nở rộ. Một ngọn núi như vậy làm sao phù hợp với con sông mong ước vô tư tự tại chứ?”
Cơ Tự đã sớm quyết định mình phải thản nhiên, không hề tơ tưởng với chàng từ lâu rồi. Thứ nhất, những việc nàng từng làm đúng là rất dễ khiến người ta hiểu lầm, như vậy không tốt, Kiến Khang có rất nhiều cô nương ái mộ Tạ Thập Bát, nàng không muốn chỉ vì đi chung một đoạn đường với Tạ Lang mà dẫn đến vô số kẻ địch. Thứ hai là nếu nàng đã thỉnh cầu Tạ Thập Bát bảo vệ mình, thì sau này sẽ có rất nhiều thời điểm cần qua lại với nhau, cho nên, nàng phải tỏ rõ lập trường của mình, muốn hai bên chỉ trở thành bạn bè trong sáng mà thôi.
Làm bạn là tốt nhất, làm bạn là tốt nhất, nàng cũng không muốn tạo ra nhiều chuyện mờ ám như kiếp trước để rồi cuối cùng hại người hại mình.
Tạ Lang vẫn nhìn Cơ Tự với vẻ mặt ngỡ ngàng, bởi vì ngạc nhiên mà mặt chàng hơi hất lên. Bất kể là lần trước nàng phong trần mệt mỏi chạy đến huyện Ngô, nói với chàng rằng mình mang theo Thương Hàn Tạp Chứng Luận, hay là tối qua nàng im lặng đi đến bên cạnh chàng, nhìn chàng với đôi mắt lúng liếng. Tất cả hành động cử chỉ của nàng đều tinh tường nói cho chàng biết, nàng đã đem lòng thích chàng rồi.
Nhưng người hôm qua còn ngây dại ngắm nhìn chàng, giờ khắc này lại nói với giọng điệu vô cùng thản nhiên, chân thành và quả quyết với chàng rằng nàng tuyệt đối không thích chàng đâu.
Lúc này, bất kể giọng nói hay thần thái của nàng đều không hề giả bộ, còn tỏ rất rõ trước nay nàng đều thật sự nghĩ như vậy.
Việc này thật đúng là lý thú đây!
Tạ Lang chậm rãi đứng dậy, trong ánh nắng sớm mai, thân hình chàng cao lớn phóng khoáng, chân đi guốc mộc, tay áo bay phất phơ đi về phía nàng. Chàng đến trước mặt Cơ Tự, hơi nghiêng người, đôi môi hoàn mỹ như cánh cung như vô ý lướt qua vành tai nàng, hơi thở nhè nhẹ theo gió thổi vào tai nàng: “Nhưng mà nữ nhân trong thiên hạ nhiều như thế, ta chỉ cần A Tự nàng yêu thích ta thôi...”
Cuối cùng chàng còn thở dài một tiếng nhẹ bẫng như mang theo vẻ mất mát và buồn bã vô vàn thật vậy.
“Không phải đâu ạ.” Tạ Quảng trả lời chàng, hắn chậc chậc luôn miệng, “Phải công nhận tiểu cô này thật đúng là có bản lĩnh. Ban đầu lúc đi đến huyện Dương Thủy, nàng mang toàn bộ gia sản của mình mua cây trẩu đặc sản của huyện Ngô, chất đầy cả xe không chừa một chỗ nào. Khi ấy người hầu của nàng nói, Cơ tiểu cô sẽ dựa vào chỗ cây trẩu này kiếm lại khoản tiền mua mười xe thảo dược cho dân huyện Ngô, tôi còn không tin nữa. Kết quả á! Kết quả là chúng ta để nàng ở Dương Thủy hơn nửa tháng, thế mà nàng ta kiếm ra số tiền gấp năm lần lúc ban đầu chỉ bằng mười lăm xe trẩu kia.” Hắn vỗ tay, “Lang quân, người thấy tiểu cô này có lợi hại không?”
Tạ Lang mỉm cười, quay đầu nhìn dòng sông mênh mông phía trước, khẽ nói: “Nàng ư? Chắc chắn sẽ khiến người ta phải lau mắt mà nhìn đấy.” Thoáng chốc chàng ra lệnh, “Gửi chim bồ câu, bảo người báo với Cơ tiểu cô, nói là Kiến Khang có việc, ta phải lập tức trở về, bảo nàng đến thẳng bến tàu huyện Dương Thủy chờ ta.”
“Vâng.”
Bên này, Cơ Tự nhận được tin của Tạ Lang liền mừng rỡ, nàng còn tưởng sẽ phải chờ hơn nửa năm cơ! Nàng xuất phát vào lúc hoàng hôn nhá nhem, chạy một mạch đến bến tàu huyện Dương Thủy, vừa tới đã thấy ngay con thuyền cao hai tầng sừng sững và Tạ Lang tóc đen buông xõa, bào rộng tay dài đứng ở tầng hai kia.
Khi ấy, tia nắng chiều cuối cùng đang khoe sắc tàn của nó với trời đất, nhuộm những áng mây xung quanh thành đỏ đỏ tím tím. Còn chàng thì quay lưng về phía ánh tà dương, hai tay vung lên, ung dung đánh trống. Ánh chiều soi lên người chàng khiến khuôn mặt nửa sáng nửa tối, chàng rủ mi dài che đi đôi mắt luôn ôn hòa đến mức như chất chứa bao nỗi thương cảm kia.
Hai tay chàng cầm hai chiếc dùi, sống lưng thẳng tắp, theo động tác gõ trống, đường nét cơ bắp bên dưới bào trắng như ẩn như hiện.
Nhưng trọng điểm không phải điều này mà là ở tiếng trống kia, rõ ràng nó rất thong dong, rõ ràng người đánh vô cùng tao nhã nhưng khoảnh khắc ấy lại khiến Cơ Tự rơi nước mắt. Mà không chỉ có nàng, ngay cả mấy trăm người qua lại trên bến tàu cũng dừng bước tức khắc, ngơ ngác nhìn con thuyền, nhìn bóng dáng khuấy động lên tiếng trống dưới trời chiều kia.
Bỗng Cơ Tự bừng tỉnh, nàng biết lý do mình rơi lệ rồi. Hóa ra, bóng dáng tuyệt mỹ kia kết hợp với cảnh hoàng hôn u buồn, cộng thêm tiếng trống trầm bổng và tiếng sóng vỗ vào bờ ì oạp đã khiến nàng rung động. Vì nàng không thể níu giữ khoảnh khắc tuyệt đẹp trước mắt này, thế nên bi thương cùng cực.
Đúng rồi, đây mới là cái hay của tiếng trống lúc tà dương, đây mới là cái đẹp của buổi hoàng hôn, cả đất trời như hòa vào làm một trước mắt con người.
Tạ Lang đánh xong tiếng trống cuối cùng, chàng chậm rãi buông dùi xuống, bắt tay ra sau lưng, quay đầu lại nhìn bầu trời. Trong giây phút đó, Cơ Tự thấy khóe mắt chàng hơi long lanh.
Nàng ngẩn ngơ đứng bên bờ nhìn nam tử kia. Chàng có tất cả mọi thứ thế nhân khát vọng, tài hoa, tuấn tú, gia thế, tôn quý, quyền lợi, trí tuệ và những thứ tốt đẹp khác nữa. Thế nhưng giờ khắc này chàng lại lẻ loi đứng trên mặt sông, im lặng rơi lệ dưới ánh nắng cuối chiều.
Chàng đang cảm thấy cô quạnh sao? Hóa ra chàng cô quạnh đến thế, nỗi cô quạnh khi nhìn nhân thế u mê, khắp nơi tang thương và khát vọng thay đổi tất cả. Nhưng ngay cả lúc tiêu diệt giặc cướp chàng vẫn phải đeo mặt nạ để người đời không biết mình là ai.
Đây là lần đầu tiên Cơ Tự phát hiện, lang quân nổi danh phong lưu khắp thiên hạ lại có nỗi cô đơn khắc cốt ghi tâm đến vậy. Nàng không biết mình đã đứng ngẩn ngơ bao lâu, cũng không biết bản thân đã ngắm bóng hình kia bao lâu, đến tận khi Tạ Quảng đến bên nàng, khẽ gọi: “Cơ tiểu cô, nên lên thuyền rồi” thì nàng mới choàng tỉnh.
Cơ Tự dẫn mọi người đi theo Tạ Quảng lên thuyền. Giữa sắc trời chạng vạng, cánh buồm giương lên cao, trong tiếng hò của phu kéo thuyền, chiếc thuyền nhổ neo vươn ra sông lớn. Cho đến khi ánh nắng cuối cùng biến mất tại chân trời và sao giăng lấp lánh trên cao, Cơ Tự vẫn thấy Tạ Lang đứng bắt tay ở đầu thuyền.
Dưới ánh sao, Cơ Tự không kiềm lòng được cất bước nhẹ nhàng, chậm rãi đi đến phía sau chàng. Bước chân của nàng rất khẽ, gần như không vang lên một tiếng động, lúc cách chàng khoảng mười bước thì nàng dừng lại.
Ngay sau đó giọng nói khẽ khàng của Tạ Lang vang lên: “Cơ Tự?”
Cơ Tự vội vàng nhỏ giọng đáp: “Là ta.”
Dưới trời đêm mờ tối, Tạ Lang quay đầu lại, đôi mắt lấp lánh như sao nhìn Cơ Tự, chàng nói khẽ: “Nàng đừng sợ ta. Cơ Tự, nàng rất tốt, lần này đã giúp ta cứu được vô số sinh linh, ta rất cảm kích.”
Dứt lời chàng quay đầu đi, nhìn bờ sông trong bóng tối một hồi lại từ từ nói: “Đêm đã khuya, bên ngoài rất lạnh, nàng chỉ là một tiểu cô nên chú ý chăm sóc bản thân, trở vào đi.”
Cơ Tự “ừ” một tiếng, nghe lời quay đầu rời đi. Có điều lúc đến cửa khoang thuyền, cuối cùng lại không nhịn được quay lại lẳng lặng nhìn chàng.
Hiển nhiên thuyền của Tạ gia đã được cải tạo, tốc độ rất nhanh, hôm sau Cơ Tự vừa tỉnh giấc, đẩy cửa sổ ra đã thấy thuyền tiến vào Trường Giang rồi.
Tháng Năm mưa nhiều nên mực nước trên sông Trường Giang rất cao, có nhiều thuyền bè qua lại. Nhìn một hồi Cơ Tự mới phát hiện, trên con sông mênh mông này chỉ có ba chiếc thuyền lớn như của Tạ Lang, còn lại nơi xa thì có mười mấy chiếc đang căng buồm chạy về phía Nam.
Lúc Cơ Tự đi đến mũi thuyền đã thấy Tạ Lang bạch y như tuyết, áo mũ chỉnh tề ngồi trên sập, mặt hướng ra con sông, thản nhiên đọc sách. Tạ Thập Bát ăn mặc sang trọng, phong thái cao quý kết hợp với động tác nhàn nhã khiến cho mũi thuyền đơn sơ bỗng trở thành cung vàng điện ngọc.
Cơ Tự hơi thảng thốt, phút chốc lại thầm nghĩ: Dù chàng có tuấn tú quý phái bậc nhất và được nữ nhân cả thiên hạ yêu thích cũng không liên quan gì đến ta. Ta chỉ là một người qua đường mong muốn hưởng thụ cuộc sống bình yên mà thôi.
Cũng kỳ lạ, nàng vừa nghĩ như thế đã cảm thấy áp lực từ ánh hào quang trên người Tạ Lang giảm đi rất nhiều. Cơ Tự lập tức thoải mái đi đến, khẽ cười chào hỏi: “Tạ lang quân dậy sớm quá.” Chớp mắt, nàng lại thở dài, “Sớm mai ấm áp, Trường Giang vạn dặm đã là cảnh đẹp tột cùng rồi. Thế mà ở mũi thuyền lại có thêm một Tạ Thập Bát khiến ta muốn ngắm cảnh cũng không dám cất bước. Là lỗi của lang quân đấy!”
Lời nói của nàng mang ý tị hiềm rõ rệt.
Tạ Lang thong thả buông cuốn sách trong tay xuống, quay đầu nhìn nàng. Chỉ liếc mắt chàng đã thấy buồn cười, cất lời: “Nói như thế thì đúng là ta không phải rồi.” Lại nhìn chằm chằm Cơ Tự chốc lát, chàng mỉm cười, “Ta còn tưởng A Tự yêu thích ta nữa kìa, hóa ra là ghét bỏ.”
Cái tên này, ngay trước mặt tiểu cô người ta mà lại dám nói thẳng thừng là nàng thích mình á! Đúng là đồ mặt dày, đồ vô sỉ!
Cơ Tự đỏ mặt, trừng mắt nhìn Tạ Lang chốc lát rồi hờ hững nói: “Thập Bát Lang không biết rồi, cho dù nữ nhân khắp thiên hạ này đều thích người thì A Tự vẫn nhất định không thích người đâu.” Nàng vừa dứt lời, không chỉ có Tạ Lang kinh ngạc mà mấy hộ vệ đứng đằng xa cũng giật mình.
Nàng không thích chàng ư? Nàng không thích chàng mà lại dấn thân mạo hiểm cầu kiến chàng à? Nàng không thích chàng mà lại nhìn chàng bằng ánh mắt như thế sao? Lúc này Cơ Tự nhìn vào khuôn mặt ngạc nhiên của Tạ Lang, nghiêm túc nói: “Cuộc đời của A Tự giống như nước sông Trường Giang này, thề rằng phải cuồn cuộn chảy qua muôn dặm non sông, nhưng chưa từng nghĩ đến cuối cùng sẽ đổ vào biển nào. Đối với A Tự, Tạ Thập Bát người giống như ngọn núi Thái Sơn hoa đào bát ngát. Người xem đi, núi Thái Sơn tuy đẹp nhưng một là nó quá cao, hai là khung cảnh quá hùng vĩ, ba là hoa đào nở rộ. Một ngọn núi như vậy làm sao phù hợp với con sông mong ước vô tư tự tại chứ?”
Cơ Tự đã sớm quyết định mình phải thản nhiên, không hề tơ tưởng với chàng từ lâu rồi. Thứ nhất, những việc nàng từng làm đúng là rất dễ khiến người ta hiểu lầm, như vậy không tốt, Kiến Khang có rất nhiều cô nương ái mộ Tạ Thập Bát, nàng không muốn chỉ vì đi chung một đoạn đường với Tạ Lang mà dẫn đến vô số kẻ địch. Thứ hai là nếu nàng đã thỉnh cầu Tạ Thập Bát bảo vệ mình, thì sau này sẽ có rất nhiều thời điểm cần qua lại với nhau, cho nên, nàng phải tỏ rõ lập trường của mình, muốn hai bên chỉ trở thành bạn bè trong sáng mà thôi.
Làm bạn là tốt nhất, làm bạn là tốt nhất, nàng cũng không muốn tạo ra nhiều chuyện mờ ám như kiếp trước để rồi cuối cùng hại người hại mình.
Tạ Lang vẫn nhìn Cơ Tự với vẻ mặt ngỡ ngàng, bởi vì ngạc nhiên mà mặt chàng hơi hất lên. Bất kể là lần trước nàng phong trần mệt mỏi chạy đến huyện Ngô, nói với chàng rằng mình mang theo Thương Hàn Tạp Chứng Luận, hay là tối qua nàng im lặng đi đến bên cạnh chàng, nhìn chàng với đôi mắt lúng liếng. Tất cả hành động cử chỉ của nàng đều tinh tường nói cho chàng biết, nàng đã đem lòng thích chàng rồi.
Nhưng người hôm qua còn ngây dại ngắm nhìn chàng, giờ khắc này lại nói với giọng điệu vô cùng thản nhiên, chân thành và quả quyết với chàng rằng nàng tuyệt đối không thích chàng đâu.
Lúc này, bất kể giọng nói hay thần thái của nàng đều không hề giả bộ, còn tỏ rất rõ trước nay nàng đều thật sự nghĩ như vậy.
Việc này thật đúng là lý thú đây!
Tạ Lang chậm rãi đứng dậy, trong ánh nắng sớm mai, thân hình chàng cao lớn phóng khoáng, chân đi guốc mộc, tay áo bay phất phơ đi về phía nàng. Chàng đến trước mặt Cơ Tự, hơi nghiêng người, đôi môi hoàn mỹ như cánh cung như vô ý lướt qua vành tai nàng, hơi thở nhè nhẹ theo gió thổi vào tai nàng: “Nhưng mà nữ nhân trong thiên hạ nhiều như thế, ta chỉ cần A Tự nàng yêu thích ta thôi...”
Cuối cùng chàng còn thở dài một tiếng nhẹ bẫng như mang theo vẻ mất mát và buồn bã vô vàn thật vậy.
Danh sách chương