Dù ngày ấy Tạ Lang buông tay trước, rồi biến mất khỏi cuộc đời nàng, nhưng trong vô thức, chàng chưa từng nghĩ tới sau này sẽ ra sao. Bởi vì xưa nay bất kể chuyện gì trên thế gian này, chỉ cần chàng muốn là sẽ được; chỉ cần chàng quay đầu lại thì mọi thứ vẫn luôn đứng yên đấy chờ chàng bất kể lúc nào.

Xưa nay muôn hồng nghìn tía, trăm hoa đua nở trên thế gian này đều chờ chàng đưa tay ngắt lấy mà thôi. Mọi thứ với chàng đều chỉ như một thói quen, nhưng giờ khắc này, lần đầu tiên Tạ Lang cảm thấy hoang man đến thế... 

Chàng ngoảnh đầu nhìn Cơ Việt ngồi trên ghế chủ tọa. Khuôn mặt kia quá mức tuấn tú, dáng vẻ và cử chỉ còn uy nghiêm bình tĩnh hơn rất nhiều con cháu danh gia vọng tộc nào ở đất Kiến Khang này khiến chàng nhìn đến ngây dại.

Cuối cùng, Tạ Lang cũng hiểu ra tại sao chàng lại hoảng loạn như vậy rồi. Bởi vì Cơ Việt lúc này đã hoàn toàn biến mình trở thành nam nhân. Giống như những nam tử bình thường trên thế gian, hắn đang gầy dựng sự nghiệp, đang phấn đấu lưu danh sử sách. Khóa chặt lòng mình, không muốn đón nhận chuyện nhi nữ tình trường, cũng không coi chuyện gia đình con cái là điều quan trọng nữa.

Đây là lần đầu tiên chàng ý thức được nữ tử mà chàng từng để tâm, từng vô thức xem nhẹ đã không còn muốn dựa dẫm vào chàng, và bất cứ kẻ nào nữa hết. Nàng đã đẩy chàng ra khỏi cánh cửa lòng của mình rồi!

Nhìn thấy Tạ Lang sắc mặt không tốt, Trần Thái Xung đứng bên khẽ hỏi: "Thập Bát lang, ngươi không thoải mái sao?"

Tạ Lang chậm rãi lắc đầu. Chàng ngẩng mặt nhìn bục cao, lát sau mới nói: "Nếu như một người biết rõ con đường phía trước là nguy hiểm, không chỉ bị tội khi quân chém đầu, mà còn bị kẻ thù chính trị ám sát, hoặc cũng có thể vì tội giả thần giả quỷ mà bị nấu trong vạc đồng. Dù cho may mắn sống được cũng phải trải qua ngàn vạn hiểm nguy, nhưng họ vẫn không hề chùn bước trước gian nan. Thái Xung, huynh nói người này đang mong muốn điều gì?"

Lúc nói câu này, giọng Tạ Lang đặc biệt trầm thấp, trong đầu chàng chỉ hiện lên hình ảnh nữ tử với vẻ mặt lanh lợi, nhẹ nhàng tựa vào đùi chàng, nói rằng muốn ôm bắp đùi vàng của chàng. Rõ ràng cô nương kia vẫn luôn cầu xin được sống an ổn, rõ ràng lúc nàng ngẩng đầu nhìn chàng đều luôn hân hoan vui sướng, lệ thuộc chàng, nhưng vì sao cuối cùng lại đi đến bước đường này? Câu hỏi của Tạ Lang khiến Trần Thái Xung lạ lùng, hắn quay lại nhìn Tạ Lang, ngẫm nghĩ giây lát mới nói: "Đại trượng phu trong thiên hạ không phải đều nghĩ vậy sao? Đời người có bao giờ được thuận buồm xuôi gió, lúc sống thì phải sống thật huy hoàng, lúc chết thì phải chết cho thật thoải mái chứ."

Tạ Lang lắc đầu, khàn giọng nói: "Ta biết nàng ấy muốn có được điều gì, nàng muốn có tôn nghiêm, muốn mọi người phải ngước nhìn nàng." Rồi chàng nhắm mắt lại, "Thái Xung, ta hơi khó chịu, đi trước đây." Dứt lời chàng hạ thấp đấu lạp, quay người lui ra.

Đến khi tới cửa đại điện, Tạ Lang không nhịn được từ từ quay đầu lại. Ngay khoảnh khắc chàng vừa quay đầu, trùng hợp Cơ Việt dường như cảm ứng được, cũng ngẩng đầu nhìn về phía chàng.

Trong thoáng chốc nhìn nhau, Tạ Lang lập tức hiểu ra, cho dù ở trong biển người tấp nập, cho dù chàng có đội đấu lạp che kín khuôn mặt chăng nữa thì nàng vẫn nhận ra chàng. Đúng rồi, xưa nay nàng luôn thông minh, luôn hiểu chuyện như thế. Lần nào nhìn chàng cũng đong đầy yêu thương, mặc kệ chàng rời đi bao lâu, bất kể chàng đi tới nơi nào, lúc tạm biệt nàng luôn nhìn chàng như vậy. Quá lắm nàng mới nói với chàng một câu rất nhỏ nhẹ, "Lần này A Lang đi lâu quá."

Nàng từng quyến luyến và dựa dẫm chàng như vậy, ngay cả bản thân nàng cũng không nhận ra được điều đó...

Nghĩ đến đây, Tạ Lang quay người, sải bước ra ngoài.

Nhóm Tạ Tịnh đang chờ ngoài phố, thấy lang quân nhà mình đi ra, họ lẳng lặng tới đón, sau đó vây quanh Tạ Lang lên xe lừa về phủ.

Chỉ chốc lát đã đến cổng Trần Quận Tạ thị ở Ô Y Hạng. Vẫn theo quy củ, khi trưởng tử về phủ cửa chính phải rộng mở, xe chàng chạy thẳng đến sân viện của mình.

Xa xa thấy Thập Bát đệ hào hoa phong nhã đi trong vòng vây của bộ khúc và người hầu, Tạ Vương thị đang đi trên hành lang nở nụ cười tươi rói.

Thị phất tay, sai một người hầu: "Mau, đi báo cho Thập Bát lang biết việc mẫu thân của Tiêu Dịch đã tới đây hỏi thăm đi."

Người hầu kia lập tức chạy đi, đứng ở góc hành lang chờ Tạ Lang đi đến. Gã cung kính nhìn lang quân nhà mình rồi cúi đầu thưa: "Bẩm Thập Bát lang, hôm qua mẫu thân lang quân Tiêu Dịch của Lan Lăng Tiêu thị đã tới đây hỏi thăm Tam phu nhân về hôn sự của Cơ thị nữ ạ."

Gần như ba chữ "Cơ thị nữ" vừa thốt ra, Tạ Lang liền sững người.

Gã người hầu kia lại bẩm tiếp: "Tiêu phu nhân nói muốn cưới Cơ thị nữ làm bình thê cho Tiêu Dịch. Tam phu nhân đã trả lời, Cơ thị nữ đã không còn có quan hệ gì với Thập Bát lang từ lâu rồi, Lan Lăng Tiêu thị muốn cưới thì cưới đi."

Gã nói tới đây, chờ lâu lắm không thấy động tĩnh gì bèn ngẩng đầu lên tò mò nhìn. Thấy rõ biểu cảm của Tạ Lang thì chợt kinh hoảng, vội vã cúi đầu xuống.

Không biết bao lâu sau, gã nghe được tiếng nói của Tạ Lang truyền đến: "Cầm bái thiếp của ta đến Lan Lăng Tiêu thị, chuyển lời cho Tiêu phu nhân rằng Cơ Tự vẫn là người của Tạ Thập Bát ta."

Gã người hầu kia kinh hãi, ngẩng phắt đầu lên nhìn Tạ Lang, thầm lo ngay ngáy: Nếu chuyển lời này tới Lan Lăng Tiêu thị chẳng phải tát vào mặt Tam phu nhân hay sao?

Lúc này, Tạ Lang quay đầu lại, ôn hòa nhìn người hầu kia: "Sao vậy, ngươi không muốn đi à?"

"Không, không phải!" Gã người hầu kia rùng mình, vội đáp: "Tiểu nhân lập tức đến Lan Lăng Tiêu thị ngay ạ!"

Chàng khẽ “ừ” một tiếng rồi tiếp tục cất bước. Đến khi bóng dáng chàng khuất dạng, gã người hầu vẫn còn đứng ngây ra như phỗng. Gã do dự hồi lâu, cuối cùng cắn răng quyết định cầm bái thiếp của Tạ Lang ra ngoài. 

Chẳng qua lúc tới cửa, nhìn thấy nhóm Tạ Quảng phía xa, gã bèn chạy tới cầu cứu.  Sau một hồi kể lể, gã lấy tấm thiệp mời kia ra, ủ rũ hỏi: "Mấy vị lang quân, các vị nghĩ chuyện này nên làm thế nào cho phải đây?"

Ngược lại nhóm Tạ Quảng khá im lặng, lát sau Tạ Quảng mới từ từ nói với gã người hầu vẫn lo sợ nãy giờ: "Lang quân là kiểu ngoài mềm trong cứng, một khi quyết định dù khó cỡ nào cũng sẽ làm cho bằng được. Nhưng trong chuyện này lòng người luôn bất cam nên vẫn canh cánh không nguôi." Rồi hắn quay đầu, thở dài ngao ngán, "Haiz, nghiêm trọng rồi đây."

Bọn Tạ Tài bên cạnh đều gật đầu, lát sau Tạ Tài mới hỏi nhỏ: "Vậy giải quyết sao bây giờ?"

Tạ Quảng yên lặng một hồi rồi thở dài. "Lần trước lang quân còn nhắc đến câu châm ngôn của Dương Công: chuyện đời tám chín phần là không như ý. Thế đạo hiện nay, nếu người không bỏ được vậy thì chúng ta hãy giúp người một chút đi." Dứt lời, Tạ Quảng cất kỹ bái thiếp, quay người ra cổng.

... 

Việc Cơ Việt thay thế Thái tử cử hành đại điển kén tài xem như đã thay hoàng đế chiêu cáo với thiên hạ mình rất được ngài coi trọng, nên dù hắn có phát biểu ý kiến gì trong đại điển hay không đều chẳng sao.

Song trên thực tế, Cơ Việt cũng có trao đổi cùng mấy trưởng giả đôi điều, hắn lập tức phát hiện những người này đều là kiểu nho gia điển hình, xem nặng triết lý Trung Dung, không thích đám thế hệ trẻ tranh cường háo thắng chút nào. Nghĩ lại, Cơ Việt dứt khoát ngồi làm cảnh, im lìm nhìn đám học sinh thể hiện.

Sự thật Cơ Việt trầm ổn cùng với việc không "nói phán xét linh tinh" càng khiến rất nhiều học giả uyên thâm được bệ hạ tín nhiệm lâu năm nảy sinh hảo cảm.

Thoáng chốc, một ngày đã trôi qua. Sau khi cáo biệt mấy vị trưởng giả, Cơ Việt rời khỏi Tư Biện đường, đi giữa vòng vây của Cấm Vệ quân tới xe lừa của mình, chào từ biệt họ rồi quay người chui vào xe. Bấy giờ đột nhiên bốn phía xung quanh bùng nổ tiếng hoan hô của đám tiểu cô, khiến hắn kinh ngạc quay đầu lại.

Trên đường cái đối diện, nhóm tiểu cô không biết đã đợi bao lâu, gương mặt người người đỏ ửng, hai mắt sáng rỡ. Còn Cơ Việt thì lại loáng thoáng cảm thấy hình như lần này ánh mắt đám tiểu cô nhìn hắn kích động và nóng bỏng hơn xưa rất nhiều.

Ngay lúc Cơ Việt quay đi, định khom người chui vào xe lừa thì phía sau truyền đến giọng nói của Trương Hạ Chi: "Tạ hạ có việc muốn hỏi Cơ đại lang."

Cơ Việt chậm rãi quay đầu lại. Trương Hạ chi phe phẩy quạt giấy thong dong đi tới, đám tiểu cô đang khát khao nhìn Cơ Việt càng trở nên kích động hơn, có nhiều người còn vui mừng tí tởn, luôn miệng gọi tên Cơ Việt và Trương Hạ Chi.

Trương Hạ Chi đã sớm quen với tình cảnh này, gã không quay đầu lại, đi thẳng về phía Cơ Việt, còn cách một cánh tay thì dừng lại, ngẩng đầu đánh giá Cơ Việt từ trên xuống dưới.

Không chỉ có thế, cả ngày hôm nay gã đều dồn hết sự chú ý của mình lên người Cơ Việt. Không đúng, phải nói thế này, dạo gần đây, Cơ Việt đã tình cờ gặp Trương Hạ Chi rất nhiều lần trên đường, lần nào Trương Hạ Chi cũng nhìn hắn đăm đăm. Giờ phút này đối mặt với dáng vẻ săm soi của y, Cơ Việt tất nhiên đã không còn sợ hãi đứng im thít như xưa nữa.

Hai người cứ thế lẳng lặng nhìn nhau, Trương Hạ Chi bật cười sang sảng: "Đại lang Cơ gia, không biết hiện tại muội muội Cơ Tự của ngươi có khỏe không?"

Gã vừa nói, ánh mắt vừa liếc qua phần hầu kết hoàn hảo của Cơ Việt lần thứ mười ba. Cơ Việt biết tỏng gã đang hoài nghi mình, nhưng vì bản thân hóa trang quá hoàn hảo, hơn nữa gã vẫn tin rằng Cơ Tự thật sự có huynh trưởng nên không dám thăm dò trắng trợn.

Tuy nhiên thực tế, từ lần Cơ Tự bị Trương Hạ Chi vạch trần màn giả trai đến giờ cũng đã hai ba năm rồi. Hai ba năm với thiếu nam thiếu nữ đương độ dậy thì sẽ có thay đổi vô cùng to lớn, huống chi Cơ Việt lại cực kỳ có thiên phú về trang điểm. Năm xưa được Trương Hạ Chi tặng quyển "Tướng Cốt luận", hắn chẳng những đã đọc hết sạch, mà còn cao siêu nghĩ ra được nhiều điểm sáng tạo áp dụng cho mình. Nói cách khác, hiện tại về vấn đề hóa trang thay hình đổi dạng, Cơ Tự đã đạt đến trình độ bậc thầy, Trương Hạ Chi không thể dễ dàng nhìn thấu được đâu.

Đối mặt với sự thăm dò của gã, Cơ Việt cau mày đáp lời: "Xá muội rất tốt, có điều thân thể muội ấy không khỏe, không thích ra ngoài." Nói tới đây, Cơ Việt chắp tay chào Trương Hạ Chi, cười nhạt: "Trước kia xá muội hơi bướng bỉnh, cũng mấy lần làm phiền đến Trương huynh, mong huynh đài đừng để bụng. Quyển sách huynh đài tặng cho tiểu muội ta, tiểu muội đã có ý trả lại nhưng có lẽ nhiều việc quên mất, chờ Cơ Việt về phủ ắt sẽ phái người đưa đến quý phủ." Quyển sách mà Cơ Việt nói dĩ nhiên là "Tướng Cốt luận" kia rồi.

Nhìn Cơ Việt thoải mái nói ra "Tướng Cốt luận", Trương Hạ Chi bối rối nhìn hắn, thầm nghĩ" Xem ra huynh muội này đúng là hai người thật rồi. Đúng rồi, đúng rồi, có lẽ năm đó Cơ tiểu cô nghịch ngợm, giả trang thành huynh trưởng ra ngoài chơi đùa đây mà.

Nghĩ vậy, Trương Hạ Chi cũng thôi, gã bật cười nói khách khí: "Chỉ là một quyển sách cỏn con thôi, đã tặng cho lệnh muội rồi sao còn lấy lại làm gì."

Gã thoáng ngập ngừng, nhớ đến ngày Cơ Tự ăn mặc trang điểm như công chúa thời Tần, đứng giữa ba mươi chín bài vị đế vương, lòng không khỏi chộn rộn, lập tức ăn nói khép nép: "Ta có ý muốn cầu hôn muội muội người làm quý thiếp, không biết Cơ huynh nghĩ thế nào?"

Cơ Việt chỉ cười nhạt, vẻ mặt lạnh lùng không thay đổi, cất giọng hờ hững: "Đa tạ Trương huynh coi trọng xá muội. Có điều tính tình xá muội trước giờ quật cường, có lẽ cả đời này sẽ không gả cho ai đâu." Cơ Việt ngước mắt: "Hôm nay ta đã có đủ khả năng che chở cho muội ấy, sau này muội muội của ta có thể gả cho một người hoàn toàn bình thường nhưng nhất định phải kính nàng yêu nàng, toàn tâm toàn ý với nàng, sẽ không nạp thêm thiếp thất. Cho nên, chuyện cưới gả, sau này mong Trương huynh đừng nhắc lại nữa."

Nói tới đây, Cơ Việt khẽ ra lệnh cho Tần Tiểu Mộc: "Đi thôi."

"Vâng!"

Xe lừa từ từ lăn bánh, lãnh đạm lướt ngang qua người Trương Hạ Chi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện