Tiên hạc phi hành ba canh giờ, lúc trời còn chưa sáng, Lăng Phong và Lam Phượng Hoàng đã tới Hàng Châu.
Hàng Châu xưa nay vốn là thành thị được văn nhân tao khách (nhà thơ) thích đưa vào văn học nhất, nhưng lại là một tòa lịch sử danh thành, càng là trọng trấn mậu dịch thương gia nhất định giành giật. Lăng Khanh tại Hàng Châu làm giàu, quy mô trải rộng toàn quốc, có thể nói thủ phủ là Hàng Châu.
Lúc tiên hạc hạ rơi xuống đất, lại một mình phi hành rời đi.
Lăng Phong không khỏi hiếu kỳ hỏi:
- Lam Lam, con tiên hạc này đi đâu thế?"
Lam Phượng Hoàng nói:
- Mỗi một đại thành thị đều có đường khẩu của ma giáo chúng ta, tiên hạc này là vật để cưỡi của thiếp, mỗi đường chủ đều biết nó. Cho nên khi đến chỗ nào, tiên hạc đều sẽ tìm được sẽ tìm được đường đến đường khẩu (phân đường) bí mật. Lúc thiếp cần, gửi tín hiệu một cái là có thể đến rồi"
Lăng Phong nói:
- Lam Lam, chúng ta chia nhau hành động đi, nàng đi phân phó huynh đệ của ma giáo giúp ta tìm tung tích phụ thân và mẫu thân, ta quay về đại trạch Lăng phủ xem có đầu mối gì không. Lúc hừng đông, chúng ta gặp nhau dưới Lôi Phong tháp ở Tây hồ."
Lam Phượng Hoàng gật đầu, nói:
- Tốt, chàng phải bảo trọng, có chuyện gì tùy thời gửi liên lạc cho ta."
Lăng Phong mỉm cười nói:
- Yên tâm đi, người có thể đánh bại ta còn chưa có sinh ra đâu."
Lam Phượng Hoàng mỉm cười gật đầu, một mình xoay người rời đi, lúc rời đi, cước bộ hơi khập khiễng một chút, Lăng Phong đương nhiên biết là do mình vừa rồi trên lưng tiên hạc dày vò nàng hơn một canh giờ, đổi lại là nữ nhân bình thường, chỉ sợ lúc này đã kiệt sức rồi.
Cùng Lam Phượng Hoàng cáo biệt, Lăng Phong một đường liền đi đến đại viện Lăng phủ ở ven Tây Hồ! Càng là tới gần nhà, lòng của Lăng Phong lại càng trầm trọng, bởi vì biến cố thình lình xảy ra, khiến hắn trong lòng trở nên rất nặng nề.
Nơi đây có cây có cỏ, có núi có sông, hết thảy đều mỹ lệ, nhớ lại Lăng Phong lúc nhỏ và niên thiếu hoan thanh tiếu ngữ, thế nhưng hiện tại hắn cơ bản không còn lòng thưởng thức quyến luyến.
Tinh quang trong bóng đêm trước ánh bình minh hơi mờ mờ, nương theo tinh quang lờ mờ, trong thành Hàng Châu la liệt vạn nhà, Lôi Phong tháp hùng vĩ nguy nga cao chót vót. Ngoài thành có cổ thụ cao ngút trời, giữa thương tùng thúy trúc, trong bóng đêm sương mờ bao phủ, mơ hồ hiện ra một tòa trang viện.Tường hồng ngói lục, họa đống điêu lương, ba bốn tiểu các, vài tòa cao lầu. Trong tinh quang nhu hòa, gió đêm phất nhẹ, mưa phùn sương mù quanh quẩn, có vài tòa u cư như của tiên hồ (hồ ly tiên) của thần thoại.
Đó là trang viên Lăng phủ, Lăng Khanh không thích náo nhiệt, bởi vậy Lăng phủ được lập ở một góc tương đối an tĩnh tại Hàng Châu, Lăng phủ đại viện kiến trúc đường hoàng, xa hoa, hơn nữa trong môi trường cảnh vật u nhã, bởi vậy có thể nói là thế ngoại đào nguyên, thật là nơi đi ẩn cư tị thế tốt nhất.
Chưa tới Lăng phủ đại viện, Lăng Phong xa xa đã ngửi được một trận sát khí nồng đậm, bên tai loáng thoáng nghe được một trận tiếng đánh nhau! Hiện tại đã là đêm khuya, tại sao lại có sát khí cường đại như vậy! - Có người ở Lăng phủ đánh nhau!" Lăng Phong đầu tiên phản ứng, trong lòng hồi hộp một chút, phi thân tiến về phía Lăng phủ.
Không đợi Lăng Phong tới nơi, Lăng phủ đại viện đã là một trận hỗn chiến, chỉ thấy có mười mấy người đang vây quanh ở hai nữ tử ở giữa sân tập võ, dưới ánh trăng, một vị thanh xuân thiếu phụ mặc trang phục màu vàng hơi đỏ bó sát người, tay cầm trường kiếm, tràn ngập vẻ phiêu dật thoát phàm tuyệt trần!Mỗi cử chỉ lại mang theo ý vị phong vận thành thục của nữ nhân, khiến người ta dị tưởng liên miên, nàng chính là kế mẫu Thẩm Nhạn Băng của Lăng Phong.
Mà bên cạnh nàng còn có một vị tuyệt sắc thiếu nữ, có vẻ thanh xuân kiều diễm, mỹ lệ ưu nhã, tú lệ vô, cặp mắt đẹp kia như bích lam thâm đàm ( hồ sâu xanh lam), khiến người ta khiến người ta khó có thể quên. Nàng là thiếp thân tỳ nữ Bạch Lăng của Thẩm Nhạn Băng, Thẩm Nhạn Băng bồi dưỡng một trong song Lăng, người kia tự nhiên chính là Tử Lăng.
Nguyên lai tối hôm qua Lăng phủ bị tập kích, hạ nhân trong phủ không ai sống sót, Lăng Khanh đã bị địch nhân bắt đi. Thẩm Nhạn Băng và Bạch Lăng bởi biết võ công, dưới sự sự yểm hộ của hộ viện võ sư chạy trốn được. Thẩm Nhạn Băng hôm nay ẩn náu ở ngoại thành Hàng Châu một ngày đêm, buổi tối nghĩ địch nhân hẳn đã rút lui, liền mang theo Bạch Lăng suốt đêm chạy về Lăng phủ đại viện, mục đích là muốn tra xét một ít đầu mối đi cứu Lăng Khanh, thế nhưng không ngờ lại rơi vào ổ mai phục của địch nhân.
Cầm đầu vây công Thẩm Nhạn Băng tinh kiền (giỏi giang) đại hán chính là một đại hán trên dưới bốn mươi, vẻ mặt dữ tợn như thần chết! Chỉ nghe tiếng quát của hắn:
- Thẩm Nhạn Băng, ngoan ngõa đem thứ đó giao ra đây, bằng không đêm nay để ngươi thấy rõ, ngươi da mềm thịt non như thế, lẽ nào muốn an ủi các huynh đệ chúng ta sao?"
- Vô sỉ!! "Thẩm Nhạn Băng căm hận một câu, rút kiếm che chắn trước ngực tùy thời ứng chiến.
- Rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt!! "Đại hán này vừa nói xong, tay phải thành trảo mang theo sát khí đầy trời chộp tới mặt Thẩm Nhạn Băng.
Thẩm Nhạn Băng há lại dễ bị bắt nạt, bảo kiếm trên tay như một con rồng bạc quét ra một vòng cung kỳ diệu hướng hữu trảo đang chộp tới nàng. Ác hán nọ "Cạc cạc" cười quái dị hai tiếng không lùi mà tiến tới, hữu trảo từ đầu ngón tay bắt đầu lan tới toàn bộ tay phải đều biến thành đen kịt như mực, mang theo hàn khí nhè nhẹ phảng phất xuất từ cõi âm, khiến người ta sợ hãi.
- Huyết Lang Độc Chưởng?! "Thẩm Nhạn Băng cả kinh, thật không ngờ người này lại là Huyết Lang Cừu đương gia Huyết Lang bảo tiếng tăm lừng lẫy hắc đạo.
Huyết Lang bảo là đệ bát đại phái hắc đạo, hành ác ở một dải Giang Nam, sào huyệt còn lại là là trên vùng hải đạo vùng duyên hải Chiết Giang. Nói chính xác ra, bọn chúng càng giống hải tặc. Bởi vì trên hải đảo, cho nên các đại môn phái rất ít nói xuất hải chinh phạt Huyết Lang bảo, do đó chúng tùy ý kiêu ngạo. Hai mươi năm lại đây, Huyết Lang bảo dưới sự dẫn dắt của Huyết Lang Cừu không ngừng phát triển lớn mạnh, có người nói Huyết Lang Cừu đã luyện thành tuyệt kỹ của Huyết Lang bảo "Huyết Lang Độc Chưởng", khiến cho Huyết Lang bảo trong trăm năm gần đây lần đầu tiên trở thành hắc đạo thập cường, biến thành một thế lực không thể khinh thường trên giang hồ. Mà Huyết Lang Cừu còn trong Bách Hiểu Sinh hắc đạo cao thủ bài danh thứ mười chín, chỉ là không biết lúc này Huyết Lang Cừu vì sao đến Lăng phủ.
Thẩm Nhạn Băng thậm chí biết rất rõ ràng, Huyết Lang bảo cũng không phải đám người tối hôm qua đánh lén Lăng phủ, lẽ nào nói người của Huyết Lang bảo hôm nay là tiện đường đến tống tiền?!
Huyết Lang Cừu cười hắc hắc, nói "Ngươi hiểu biết cũng không ít!" Nói xong thân hình lập tức biến đổi, phi thân bổ nhào về trước, hữu chưởng nghênh không vung lên, nhất thời lòng bàn tay bốc lên màu xanh, mơ hồ lộ ra một cỗ hàn khí bức nhân, tiếp theo hét lớn một tiếng:
- Xem chưởng! "Trong tiếng hét vang, hữu chưởng đang nghênh không, vận đủ chín thành công lực, mạnh mẽ hướng Thiên Linh Cái Thẩm Nhạn Băng bổ tới.
Tốc độ của Huyết Lang Cừu rõ ràng nhanh hơn nhiều Thẩm Nhạn Băng.
Kiếm của Thẩm Nhạn Băng còn chưa kịp từ khoảng không bổ xuống, chưởng phong của Huyết Lang đã ào tới!
Thẩm Nhạn Băng kinh hãi, thân ảnh nhanh chóng động, lắc mình tránh thoát một kích ác liệt kia. Nàng vừa né, khe hở trước mặt mở rộng, Huyết Lang thừa cơ đánh thốc về phía trước.
Một tiếng quát yêu kiều, Thẩm Nhạn Băng trường kiếm hạ xuống che trước người.
- Đương! "
Thiết quyền của Huyết Lang Cừu đập lên trường kiếm của Thẩm Nhạn Băng, phát ra tiếng vang ong ong.
Thẩm Nhạn Băng bị chấn động đến nội tạng sôi trào, đồng thời nổi giận quát, múa nhanh trường kiếm, phản kích bổ lại.
Hai người rất nhanh bắt đầu giao thủ!
Một bên Huyết Lang đệ tử đồng thời phát động vây công Bạch Lăng! Bạch Lăng chỉ có thể miễn cưỡng ứng phó, căn bản không phải đối thủ của đối phương, không dưới mười chiêu, đã hoàn toàn rơi vào tình thế xấu.
Thẩm Nhạn Băng lòng nóng như lửa đốt, phương tâm xoay chuyển, kết cấu tự nhiên càng loạn, một chiêu "Ngọc Nữ Lăng Tuyết" , trường kiếm trong tay vẽ ra một đạo kiếm khí sắc bén đâm thẳng hướng lòng bàn tay của Huyết Lang Cừu.
- Không biết tự lượng sức mình! "Chỉ thấy Huyết Lang Cừu ngũ chỉ áp chặt, ngũ chỉ vốn đen kịt tựa hồ đen hơn. Mà kiếm của Thẩm Nhạn Băng đâm hắn lại ngưng lại ngay trước lòng bàn tay màu mực của hắn, phảng phất bị một bàn tay vô mình chặn lại không thể đâm vào chút nào. Cứ như thế hình thành một khối đối lập ngân hắc ( bạc đen) cường liệt, bất quá hắc sắc liên tục tăng cường mà ngân sắc cũng dần dần lờ mờ, chiếu theo tình hình này thì Thẩm Nhạn Băng bại trận là chuyện sớm muộn.
Thẩm Nhạn Băng trong lòng cũng âm thầm lo lắng, nàng đã vận toàn lực mà không làm gì được lão ma đầu này. Thảo nào hầu hết bang phái trên giang hồ đều cố kỵ Huyết Lang bảo ba phần, hắn xác thực chỗ hơn người. Thẩm Nhạn Băng là đâm lao phải theo lao, hiện tại chỉ có liều mạng, thành bại trong một khắc này.
- Nha! "Thẩm Nhạn Băng "xích" nhẹ một tiếng, tay phải tụ tập toàn thân công lực cố sức đẩy về phía trước. Ra chiêu "Ngọc Nữ Trảm Nguyệt", nhất thời kiếm khí đại thịnh, giống như một con sông dài màu bạc, ào ạt thẳng tới Huyết Lang Cừu, lại có thể chuyển thắng.
- Muốn chết." Huyết Lang Cừu bị chiêu ấy của Thẩm Nhạn Băng hoàn toàn chọc giận. "Đây là ngươi tự tìm, không phải ta muốn thế, hắc hắc! "Theo một tiếng cuồng tiếu của Huyết Lang Cừu, hữu "trảo " đen kịt nọ xoay tròn, khẽ lật về phía trước. Sau đó chợt nghe "đinh" một tiếng, bảo kiếm của Thẩm Nhạn Băng tuột tay bay ra, đồng thời Thẩm Nhạn Băng cũng rút lui vài bước, khóe miệng còn lưu vết máu, hiển nhiên đã bị nội thương.
Sau khi Huyết Lang Cừu đánh lui Thẩm Nhạn Băng, vẫn còn muốn tiến lên bổ xuống một trảo, nhưng cảm thấy một cỗ sát khí lạnh thấu xương hướng hắn kéo tới! Sát khí cường liệt như thế Huyết Lang Cừu có lẽ là lần đầu tiên gặp phải,có thể phát ra sát khí mạnh như vậy tuyệt đối là một cao thủ, Huyết Lang Cừu trong lúc then chốt không dám vọng động, chỉ sợ lộ ra kẽ hở khiến kẻ khác thừa cơ . Hắn cũng âm thầm tụ tập chân khí, đồng thời tìm kiếm nơi phát ra xỗ sát khí đó!
Thẩm Nhạn Băng lúc này sắc mặt tái nhợt, hô hấp cũng có chút không thông, xem ra bị thương không nhẹ. Bất quá không có một tia sợ hãi, chỉ là thán phục sự bá đạo của "Huyết Lang Độc Chưởng". Đến bây giờ tay phải của nàng còn run rẩy không ngớt, hổ khẩu càng tê tê không có cảm giác. Cũng kỳ quái lão ma này vì sao lại buông tha nàng như thế, hiện tại lấy tính mệnh nàng có thể nói là dễ như trở bàn tay, nàng mặc dù không hiểu sao Huyết Lang Cừu lại ngừng tay, cũng không suy nghĩ nhiều nữa, nắm vững thời gian điều tức, dù cho khôi phục được một điểm công lực cũng là tốt rồi.
Ngay lúc Thẩm Nhạn Băng còn đang kinh ngạc, chỉ thấy một thân ảnh màu trắng như thần tiên bay tới, trong cuộc đấu của mọi người, sự yên lặng của hắn tựa như một hồ nước mùa xuân, thình lình đã lướt tới giữa chỗ đánh. Bạch y thiếu niên này lướt qua, lập tức khiến chiến trường đằng đằng sát khí biến thành một mảnh yên tĩnh.
Chỉ nghe Chỉ nghe bạch y thiếu niên nọ hỏi:
- Thẩm tỷ, tỷ có khỏe không?"
- Phong!? "Thẩm Nhạn Băng nhìn người đó, không khỏi kinh ngạc một tiếng, quả thực không thể tin nổi hai mắt của mình.
Không sai, người đến chính thị là Lăng Phong "nhi tử" của Thẩm Nhạn Băng. Bởi vì Lăng Phong so với Thẩm Nhạn Băng tuổi tác kém không nhiều, thường ngày Lăng Phong không có gọi nàng là mẫu thân, lại chủ yếu thời gian gọi Thẩm Nhạn Băng là tỷ tỷ, bởi vậy quan hệ hai bên có vẻ càng thêm thân thiết.
Thẩm Nhạn Băng thấy Lăng Phong xuất hiện, trong lòng không biết vì sao đột nhiên dâng lên cảm giác an toàn cảm giác an toàn và hưng phấn khó hiểu, trong nháy mắt, Lăng Phong phảng phất như chúa cứu thế của nàng, nam nhân duy nhất có thể dựa vào.
Hàng Châu xưa nay vốn là thành thị được văn nhân tao khách (nhà thơ) thích đưa vào văn học nhất, nhưng lại là một tòa lịch sử danh thành, càng là trọng trấn mậu dịch thương gia nhất định giành giật. Lăng Khanh tại Hàng Châu làm giàu, quy mô trải rộng toàn quốc, có thể nói thủ phủ là Hàng Châu.
Lúc tiên hạc hạ rơi xuống đất, lại một mình phi hành rời đi.
Lăng Phong không khỏi hiếu kỳ hỏi:
- Lam Lam, con tiên hạc này đi đâu thế?"
Lam Phượng Hoàng nói:
- Mỗi một đại thành thị đều có đường khẩu của ma giáo chúng ta, tiên hạc này là vật để cưỡi của thiếp, mỗi đường chủ đều biết nó. Cho nên khi đến chỗ nào, tiên hạc đều sẽ tìm được sẽ tìm được đường đến đường khẩu (phân đường) bí mật. Lúc thiếp cần, gửi tín hiệu một cái là có thể đến rồi"
Lăng Phong nói:
- Lam Lam, chúng ta chia nhau hành động đi, nàng đi phân phó huynh đệ của ma giáo giúp ta tìm tung tích phụ thân và mẫu thân, ta quay về đại trạch Lăng phủ xem có đầu mối gì không. Lúc hừng đông, chúng ta gặp nhau dưới Lôi Phong tháp ở Tây hồ."
Lam Phượng Hoàng gật đầu, nói:
- Tốt, chàng phải bảo trọng, có chuyện gì tùy thời gửi liên lạc cho ta."
Lăng Phong mỉm cười nói:
- Yên tâm đi, người có thể đánh bại ta còn chưa có sinh ra đâu."
Lam Phượng Hoàng mỉm cười gật đầu, một mình xoay người rời đi, lúc rời đi, cước bộ hơi khập khiễng một chút, Lăng Phong đương nhiên biết là do mình vừa rồi trên lưng tiên hạc dày vò nàng hơn một canh giờ, đổi lại là nữ nhân bình thường, chỉ sợ lúc này đã kiệt sức rồi.
Cùng Lam Phượng Hoàng cáo biệt, Lăng Phong một đường liền đi đến đại viện Lăng phủ ở ven Tây Hồ! Càng là tới gần nhà, lòng của Lăng Phong lại càng trầm trọng, bởi vì biến cố thình lình xảy ra, khiến hắn trong lòng trở nên rất nặng nề.
Nơi đây có cây có cỏ, có núi có sông, hết thảy đều mỹ lệ, nhớ lại Lăng Phong lúc nhỏ và niên thiếu hoan thanh tiếu ngữ, thế nhưng hiện tại hắn cơ bản không còn lòng thưởng thức quyến luyến.
Tinh quang trong bóng đêm trước ánh bình minh hơi mờ mờ, nương theo tinh quang lờ mờ, trong thành Hàng Châu la liệt vạn nhà, Lôi Phong tháp hùng vĩ nguy nga cao chót vót. Ngoài thành có cổ thụ cao ngút trời, giữa thương tùng thúy trúc, trong bóng đêm sương mờ bao phủ, mơ hồ hiện ra một tòa trang viện.Tường hồng ngói lục, họa đống điêu lương, ba bốn tiểu các, vài tòa cao lầu. Trong tinh quang nhu hòa, gió đêm phất nhẹ, mưa phùn sương mù quanh quẩn, có vài tòa u cư như của tiên hồ (hồ ly tiên) của thần thoại.
Đó là trang viên Lăng phủ, Lăng Khanh không thích náo nhiệt, bởi vậy Lăng phủ được lập ở một góc tương đối an tĩnh tại Hàng Châu, Lăng phủ đại viện kiến trúc đường hoàng, xa hoa, hơn nữa trong môi trường cảnh vật u nhã, bởi vậy có thể nói là thế ngoại đào nguyên, thật là nơi đi ẩn cư tị thế tốt nhất.
Chưa tới Lăng phủ đại viện, Lăng Phong xa xa đã ngửi được một trận sát khí nồng đậm, bên tai loáng thoáng nghe được một trận tiếng đánh nhau! Hiện tại đã là đêm khuya, tại sao lại có sát khí cường đại như vậy! - Có người ở Lăng phủ đánh nhau!" Lăng Phong đầu tiên phản ứng, trong lòng hồi hộp một chút, phi thân tiến về phía Lăng phủ.
Không đợi Lăng Phong tới nơi, Lăng phủ đại viện đã là một trận hỗn chiến, chỉ thấy có mười mấy người đang vây quanh ở hai nữ tử ở giữa sân tập võ, dưới ánh trăng, một vị thanh xuân thiếu phụ mặc trang phục màu vàng hơi đỏ bó sát người, tay cầm trường kiếm, tràn ngập vẻ phiêu dật thoát phàm tuyệt trần!Mỗi cử chỉ lại mang theo ý vị phong vận thành thục của nữ nhân, khiến người ta dị tưởng liên miên, nàng chính là kế mẫu Thẩm Nhạn Băng của Lăng Phong.
Mà bên cạnh nàng còn có một vị tuyệt sắc thiếu nữ, có vẻ thanh xuân kiều diễm, mỹ lệ ưu nhã, tú lệ vô, cặp mắt đẹp kia như bích lam thâm đàm ( hồ sâu xanh lam), khiến người ta khiến người ta khó có thể quên. Nàng là thiếp thân tỳ nữ Bạch Lăng của Thẩm Nhạn Băng, Thẩm Nhạn Băng bồi dưỡng một trong song Lăng, người kia tự nhiên chính là Tử Lăng.
Nguyên lai tối hôm qua Lăng phủ bị tập kích, hạ nhân trong phủ không ai sống sót, Lăng Khanh đã bị địch nhân bắt đi. Thẩm Nhạn Băng và Bạch Lăng bởi biết võ công, dưới sự sự yểm hộ của hộ viện võ sư chạy trốn được. Thẩm Nhạn Băng hôm nay ẩn náu ở ngoại thành Hàng Châu một ngày đêm, buổi tối nghĩ địch nhân hẳn đã rút lui, liền mang theo Bạch Lăng suốt đêm chạy về Lăng phủ đại viện, mục đích là muốn tra xét một ít đầu mối đi cứu Lăng Khanh, thế nhưng không ngờ lại rơi vào ổ mai phục của địch nhân.
Cầm đầu vây công Thẩm Nhạn Băng tinh kiền (giỏi giang) đại hán chính là một đại hán trên dưới bốn mươi, vẻ mặt dữ tợn như thần chết! Chỉ nghe tiếng quát của hắn:
- Thẩm Nhạn Băng, ngoan ngõa đem thứ đó giao ra đây, bằng không đêm nay để ngươi thấy rõ, ngươi da mềm thịt non như thế, lẽ nào muốn an ủi các huynh đệ chúng ta sao?"
- Vô sỉ!! "Thẩm Nhạn Băng căm hận một câu, rút kiếm che chắn trước ngực tùy thời ứng chiến.
- Rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt!! "Đại hán này vừa nói xong, tay phải thành trảo mang theo sát khí đầy trời chộp tới mặt Thẩm Nhạn Băng.
Thẩm Nhạn Băng há lại dễ bị bắt nạt, bảo kiếm trên tay như một con rồng bạc quét ra một vòng cung kỳ diệu hướng hữu trảo đang chộp tới nàng. Ác hán nọ "Cạc cạc" cười quái dị hai tiếng không lùi mà tiến tới, hữu trảo từ đầu ngón tay bắt đầu lan tới toàn bộ tay phải đều biến thành đen kịt như mực, mang theo hàn khí nhè nhẹ phảng phất xuất từ cõi âm, khiến người ta sợ hãi.
- Huyết Lang Độc Chưởng?! "Thẩm Nhạn Băng cả kinh, thật không ngờ người này lại là Huyết Lang Cừu đương gia Huyết Lang bảo tiếng tăm lừng lẫy hắc đạo.
Huyết Lang bảo là đệ bát đại phái hắc đạo, hành ác ở một dải Giang Nam, sào huyệt còn lại là là trên vùng hải đạo vùng duyên hải Chiết Giang. Nói chính xác ra, bọn chúng càng giống hải tặc. Bởi vì trên hải đảo, cho nên các đại môn phái rất ít nói xuất hải chinh phạt Huyết Lang bảo, do đó chúng tùy ý kiêu ngạo. Hai mươi năm lại đây, Huyết Lang bảo dưới sự dẫn dắt của Huyết Lang Cừu không ngừng phát triển lớn mạnh, có người nói Huyết Lang Cừu đã luyện thành tuyệt kỹ của Huyết Lang bảo "Huyết Lang Độc Chưởng", khiến cho Huyết Lang bảo trong trăm năm gần đây lần đầu tiên trở thành hắc đạo thập cường, biến thành một thế lực không thể khinh thường trên giang hồ. Mà Huyết Lang Cừu còn trong Bách Hiểu Sinh hắc đạo cao thủ bài danh thứ mười chín, chỉ là không biết lúc này Huyết Lang Cừu vì sao đến Lăng phủ.
Thẩm Nhạn Băng thậm chí biết rất rõ ràng, Huyết Lang bảo cũng không phải đám người tối hôm qua đánh lén Lăng phủ, lẽ nào nói người của Huyết Lang bảo hôm nay là tiện đường đến tống tiền?!
Huyết Lang Cừu cười hắc hắc, nói "Ngươi hiểu biết cũng không ít!" Nói xong thân hình lập tức biến đổi, phi thân bổ nhào về trước, hữu chưởng nghênh không vung lên, nhất thời lòng bàn tay bốc lên màu xanh, mơ hồ lộ ra một cỗ hàn khí bức nhân, tiếp theo hét lớn một tiếng:
- Xem chưởng! "Trong tiếng hét vang, hữu chưởng đang nghênh không, vận đủ chín thành công lực, mạnh mẽ hướng Thiên Linh Cái Thẩm Nhạn Băng bổ tới.
Tốc độ của Huyết Lang Cừu rõ ràng nhanh hơn nhiều Thẩm Nhạn Băng.
Kiếm của Thẩm Nhạn Băng còn chưa kịp từ khoảng không bổ xuống, chưởng phong của Huyết Lang đã ào tới!
Thẩm Nhạn Băng kinh hãi, thân ảnh nhanh chóng động, lắc mình tránh thoát một kích ác liệt kia. Nàng vừa né, khe hở trước mặt mở rộng, Huyết Lang thừa cơ đánh thốc về phía trước.
Một tiếng quát yêu kiều, Thẩm Nhạn Băng trường kiếm hạ xuống che trước người.
- Đương! "
Thiết quyền của Huyết Lang Cừu đập lên trường kiếm của Thẩm Nhạn Băng, phát ra tiếng vang ong ong.
Thẩm Nhạn Băng bị chấn động đến nội tạng sôi trào, đồng thời nổi giận quát, múa nhanh trường kiếm, phản kích bổ lại.
Hai người rất nhanh bắt đầu giao thủ!
Một bên Huyết Lang đệ tử đồng thời phát động vây công Bạch Lăng! Bạch Lăng chỉ có thể miễn cưỡng ứng phó, căn bản không phải đối thủ của đối phương, không dưới mười chiêu, đã hoàn toàn rơi vào tình thế xấu.
Thẩm Nhạn Băng lòng nóng như lửa đốt, phương tâm xoay chuyển, kết cấu tự nhiên càng loạn, một chiêu "Ngọc Nữ Lăng Tuyết" , trường kiếm trong tay vẽ ra một đạo kiếm khí sắc bén đâm thẳng hướng lòng bàn tay của Huyết Lang Cừu.
- Không biết tự lượng sức mình! "Chỉ thấy Huyết Lang Cừu ngũ chỉ áp chặt, ngũ chỉ vốn đen kịt tựa hồ đen hơn. Mà kiếm của Thẩm Nhạn Băng đâm hắn lại ngưng lại ngay trước lòng bàn tay màu mực của hắn, phảng phất bị một bàn tay vô mình chặn lại không thể đâm vào chút nào. Cứ như thế hình thành một khối đối lập ngân hắc ( bạc đen) cường liệt, bất quá hắc sắc liên tục tăng cường mà ngân sắc cũng dần dần lờ mờ, chiếu theo tình hình này thì Thẩm Nhạn Băng bại trận là chuyện sớm muộn.
Thẩm Nhạn Băng trong lòng cũng âm thầm lo lắng, nàng đã vận toàn lực mà không làm gì được lão ma đầu này. Thảo nào hầu hết bang phái trên giang hồ đều cố kỵ Huyết Lang bảo ba phần, hắn xác thực chỗ hơn người. Thẩm Nhạn Băng là đâm lao phải theo lao, hiện tại chỉ có liều mạng, thành bại trong một khắc này.
- Nha! "Thẩm Nhạn Băng "xích" nhẹ một tiếng, tay phải tụ tập toàn thân công lực cố sức đẩy về phía trước. Ra chiêu "Ngọc Nữ Trảm Nguyệt", nhất thời kiếm khí đại thịnh, giống như một con sông dài màu bạc, ào ạt thẳng tới Huyết Lang Cừu, lại có thể chuyển thắng.
- Muốn chết." Huyết Lang Cừu bị chiêu ấy của Thẩm Nhạn Băng hoàn toàn chọc giận. "Đây là ngươi tự tìm, không phải ta muốn thế, hắc hắc! "Theo một tiếng cuồng tiếu của Huyết Lang Cừu, hữu "trảo " đen kịt nọ xoay tròn, khẽ lật về phía trước. Sau đó chợt nghe "đinh" một tiếng, bảo kiếm của Thẩm Nhạn Băng tuột tay bay ra, đồng thời Thẩm Nhạn Băng cũng rút lui vài bước, khóe miệng còn lưu vết máu, hiển nhiên đã bị nội thương.
Sau khi Huyết Lang Cừu đánh lui Thẩm Nhạn Băng, vẫn còn muốn tiến lên bổ xuống một trảo, nhưng cảm thấy một cỗ sát khí lạnh thấu xương hướng hắn kéo tới! Sát khí cường liệt như thế Huyết Lang Cừu có lẽ là lần đầu tiên gặp phải,có thể phát ra sát khí mạnh như vậy tuyệt đối là một cao thủ, Huyết Lang Cừu trong lúc then chốt không dám vọng động, chỉ sợ lộ ra kẽ hở khiến kẻ khác thừa cơ . Hắn cũng âm thầm tụ tập chân khí, đồng thời tìm kiếm nơi phát ra xỗ sát khí đó!
Thẩm Nhạn Băng lúc này sắc mặt tái nhợt, hô hấp cũng có chút không thông, xem ra bị thương không nhẹ. Bất quá không có một tia sợ hãi, chỉ là thán phục sự bá đạo của "Huyết Lang Độc Chưởng". Đến bây giờ tay phải của nàng còn run rẩy không ngớt, hổ khẩu càng tê tê không có cảm giác. Cũng kỳ quái lão ma này vì sao lại buông tha nàng như thế, hiện tại lấy tính mệnh nàng có thể nói là dễ như trở bàn tay, nàng mặc dù không hiểu sao Huyết Lang Cừu lại ngừng tay, cũng không suy nghĩ nhiều nữa, nắm vững thời gian điều tức, dù cho khôi phục được một điểm công lực cũng là tốt rồi.
Ngay lúc Thẩm Nhạn Băng còn đang kinh ngạc, chỉ thấy một thân ảnh màu trắng như thần tiên bay tới, trong cuộc đấu của mọi người, sự yên lặng của hắn tựa như một hồ nước mùa xuân, thình lình đã lướt tới giữa chỗ đánh. Bạch y thiếu niên này lướt qua, lập tức khiến chiến trường đằng đằng sát khí biến thành một mảnh yên tĩnh.
Chỉ nghe Chỉ nghe bạch y thiếu niên nọ hỏi:
- Thẩm tỷ, tỷ có khỏe không?"
- Phong!? "Thẩm Nhạn Băng nhìn người đó, không khỏi kinh ngạc một tiếng, quả thực không thể tin nổi hai mắt của mình.
Không sai, người đến chính thị là Lăng Phong "nhi tử" của Thẩm Nhạn Băng. Bởi vì Lăng Phong so với Thẩm Nhạn Băng tuổi tác kém không nhiều, thường ngày Lăng Phong không có gọi nàng là mẫu thân, lại chủ yếu thời gian gọi Thẩm Nhạn Băng là tỷ tỷ, bởi vậy quan hệ hai bên có vẻ càng thêm thân thiết.
Thẩm Nhạn Băng thấy Lăng Phong xuất hiện, trong lòng không biết vì sao đột nhiên dâng lên cảm giác an toàn cảm giác an toàn và hưng phấn khó hiểu, trong nháy mắt, Lăng Phong phảng phất như chúa cứu thế của nàng, nam nhân duy nhất có thể dựa vào.
Danh sách chương