Huyện Hoa m, dịch trạm Hoa Sơn phái! Đàm Uyển Phượng, Tạ Lâm Lan sốt ruột đợi đến tận nửa đêm, đến lúc thấy Lăng Phong, Bạch Quân Nghi, Linh Nhi đồng thời trở về thì đều kích động đến phát khóc!
Bạch Quân Nghi chính là tới cửa dịch trạm mới được giải huyệt, kể từ đó, nàng cũng chỉ có thể kiên trì tiếp tục làm sư nương. Làm tiếp một vị sư nương kiên cường. Bạch Quân Nghi chỉ bịa ra một tình huống đơn giản là truy sát Ngô Chinh để kể một chút cho chúng đệ tử nghe, rồi từ trên người hắn lấy được giải dược, nhưng lượng giải dược chỉ đủ để giải độc cho hai người, không có tìm được chút giải dược nào nữa. Còn về phần Lăng Phong, là lúc sư nương cùng Linh Nhi trên đường quay về bắt gặp.
Bạch Quân Nghi cũng hỏi một chút về tình hình thương vong của dịch trạm, trong số ba trăm năm mươi sáu đệ tử, bị chết tổng cộng là bảy mươi hai người, bị thương là hai mươi tám người, ngoài ra còn có tám nữ đệ tử bị trúng Tiêu Hồn Mê Tình Dâm Hương Tán, may mà Lăng Phong phát hiện ra có địch nhân tới xâm phạm, cho nên không đến nỗi toàn quân bị tiêu diệt. Sư nương bàn một chút với Lăng Phong, việc khẩn cấp nhất trước mắt là làm sao để giải độc cho tám nữ đệ tử bị trúng độc kia.
Kỳ thật mọi người trong lòng đều hiểu rõ, ngoại trừ nam nữ hợp hoan ra, thật sự không còn biện pháp nào tốt hơn nữa.
Bạch Quân Nghi sau khi do dự một chút, đã quyết định:
- Hễ là nữ đệ tử có người yêu, có thể cùng với đệ tử người đó tiến hành hợp hoan giải độc, còn nữ đệ tử chưa có người yêu thì có thể chọn lựa trong số các đồng môn đệ tử tiến hành giải độc. Nhưng đây là hành động cơ mật nhất của bổn phái, nếu hai bên không có yêu nhau trước thì không thể công bố thân phận đệ tử giải độc. Đồng thời để bảo đảm danh dự của các nữ đệ tử, nam đệ tử giải độc nhất định phải bị bịt mắt để không thể thấy được chân diện mục (mặt thật) của nữ đệ tử đó. Sau này cấm không được làm phiền các nữ đệ tử đó nữa."
Không thể không nói, quyết định của sư nương quả là phi thường sáng suốt, đều có thể bảo hộ được cả nam nữ song phương. Trong số tám nữ đệ tử, sáu nàng đã có nam hữu (bạn trai), còn lại hai nàng quả nhiên đã chọn Lăng Phong làm người giải độc cho mình. Đương nhiên chuyện này chỉ có hai nàng cùng với sư nương và Lăng Phong biết, bởi vì hết thảy mọi việc đều dưới sự giám sát chặt chẽ của sư nương mà tiến hành.
Đối với việc mình được tuyển chọn, Lăng Phong cũng không có ý kiến gì, ngày thường hắn cũng không quá hiểu rõ các vị sư tỷ sư muội này, nhưng đây là việc cứu mạng người cho nên hắn rất vui khi được đi làm chuyện như vậy.
Trong một căn phòng bốn phía phong kín, Lăng Phong bị người ta dùng vải đen che mắt lại, cơ hồ xích lỏa nằm ở trên giường đợi người ta đưa hai nữ đệ tử tới.
Nhờ có Bách Hoa tán, Hoa Sơn nhị nữ cũng không phát tác quá nhanh, các nàng sau khi đến đứng ở bên giường nhìn thấy Lăng Phong đang gần như xích lõa. Tuy bị che mắt, nhưng Lăng Phong vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt chằm chằm vào mình của các nàng, ngay sau đó hắn chỉ có thể an ủi hỏi:
- Các muội đứng không mệt à?"
- Không mệt." Một người trong hai nàng trả lời, các nàng cứ nhìn chằm chằm Lăng Phong đang xích lõa, đây là lần đầu tiên các nàng nhìn thấy thân thể nam tính cường tráng như vậy. Đối với các nàng Thất tinh ngọc châu ở giữa khố hắn vẫn còn hoàn toàn xa lạ, có thể nói là vừa mừng vừa vui lại vừa sợ.
Đương khi Lăng Phong không biết tại sao các nàng còn chần chừ, thì tấm vải đen che mắt đã bị mở ra, đúng là hai nữ đệ tử xinh đẹp, Lăng Phong mặc dù không thể gọi ra trọn vẹn tên các nàng, nhưng hai nàng thì hắn cũng đã từng thấy qua.
- Muội gọi là Tô Đình, còn nàng là Tần Túc." Tô Đình giống như là lão đại trong hai nàng, hướng Lăng Phong tự mình giới thiệu. Lăng Phong giờ mới nhớ ban ngày lúc gặp gỡ Tô Xán, chính các nàng đã đi cùng mình và Đàm Uyển Phượng.
- Tại sao lại muốn gỡ tấm vải che mắt ta chứ ?" Lăng Phong không khỏi tò mò hỏi.
Tô Đình nói:
- Muội nghĩ nếu lần đầu tiên của bọn muội là cùng sư huynh người, thì nên để cho huynh biết bọn muội là ai, cho dù sư huynh không thích bọn muội thì bọn muội cũng sẽ coi huynh là nam nhân duy nhất trong đời mà thôi."
Lăng Phong rất xúc động, hắn cũng biết các nàng muốn biểu đạt cái gì, cho nên nói:
- Ta nghĩ ta có thể làm được, ngày ta rời khỏi Hoa Sơn, sẽ đưa các nàng đi theo ta, để các nàng trở thành người của Lăng gia." Nói xong, hắn bèn ưỡn Thất tinh ngọc châu lên đi tới chỗ hai nàng, các nàng cảm thấy trống ngực đập không thôi, nhưng xuân dược dục hỏa đã phát tác, các nàng lại thấy càng thêm mơ màng.
Lăng Phong ôm kiều thể đang run nhè nhẹ của Tô Đình và Tần Túc, bên tai các nàng nhẹ giọng nói:
- Sợ lắm sao?"
- Ưm." Hai nàng rên nhẹ một tiếng, sao có thể không sợ hãi cho được? Dù sao đây cũng là lần đầu tiên, mà lại còn là ba người cùng một giường. Thế nhưng một loại mong chờ khó hiểu cũng đang thiêu đốt trong lòng hai nàng...
Lăng Phong nói:
- Chúng ta tới giường được không?"
- Ưm?" Tô Đình e lệ nói, mặt nàng cũng ngẩng lên. Nàng vốn dĩ không dám nhìn mặt của Lăng Phong, còn nếu cúi đầu xuống thì nàng lại thấy Thất tinh ngọc châu dưới thân Lăng Phong đang cứng ngắc ưỡn lên, nàng chỉ còn cách ngẩng đầu lên -- ngẩng đến chết mệt a!
Lăng Phong cẩn thận nhìn nàng, tư sắc tuy không bằng Tạ Lâm Lan, chỉ có thể xem như tư sắc tầm trung, nhưng cái miệng nhỏ nhắn cũng rất mê người, nàng so với Tạ Lâm Lan cao hơn, thân thể cũng đầy đặn hơn một chút, gương mặt bầu bĩnh rất xinh đẹp. Còn Tần Túc thì càng hấp dẫn hơn, tính cách của nàng cũng không khác lắm tính cách của Đàm Uyển Phượng, cũng không tùy tiện nói cười, lạnh như băng, nhưng tự mình lại toát ra một khí chất lạnh lùng đặc biệt, mắt phượng mũi thẳng, mày lá liễu, tóc mượt như nhung, miệng nhỏ môi hồng, vóc người đầy đặn cân xứng, vận hồng y duyên dáng yêu kiều, yểu điệu tha thướt , mặc dù dung mạo nàng chưa đến mức tuyệt thế giai nhân chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn. Nhưng tuổi mười bảy thanh xuân mơn mởn, khiến cho nàng tràn đầy sức sống, vóc dáng thon dài uyển chuyển, eo thon nhỏ nhắn mê người, chiếc gáy trắng ngần, da thịt khiết bạch càng làm lộ ra vẻ vũ mị , minh diễm chiếu nhân. Con mắt đen láy sâu hút, lúc nhìn thì như nước trong veo chiếu ra quang mang (ý như ánh mắt) rực rỡ. Có thể xem là nhất đẳng mỹ nhân.
Lăng Phong ôm thân thể đang khẽ run rẩy của hai nàng từ từ ngồi xuống, đặt các nàng một trái một phải ngồi bên cạnh hắn. Thấy hai nàng đều xấu hổ không dám nói gì, Lăng Phong liền nắm lấy một tay của Tô Đình và Tần Túc, cố gắng kéo tay các nàng nắm lấy Thất tinh ngọc châu, hai nàng giãy dụa một chút, lúc tay nắm phải Thất tinh ngọc châu, từ trên Thất tinh ngọc châu truyền tới một cỗ nhiệt khí khiến lòng các nàng cũng nóng lên, mà khuôn mặt cũng đột nhiên đỏ bừng.
- Thật ra nó rất đáng yêu, các nàng tại sao phải sợ chứ?" Lăng Phong mỉm cười nói.
Tô Đình cùng Tần Túc đều là lần đầu tiên trong đời, Tô Đình e thẹn nói:
- Nó rất xấu xí, một điểm cũng không thể đáng yêu."
Lăng Phong cười nói:
- Nhưng nữ nhân các nàng ngủ mơ cũng muốn nó đó, lại đây, để nó an ủi giấc mộng của các nàng."
Tần Túc đột nhiên nói:
- Có phải bọn muội từng người đến một không?"
- Không, ta muốn các nàng có thói quen với tình cảnh như vậy, bởi đã làm nữ nhân của Lăng Phong ta, đều sẽ buông thả." Lăng Phong nói:
- Mọi người đồng thời vậy mới vui vẻ hòa thuận. Các nàng thấy ta cùng người khác ân ái, cũng rất nhanh sẽ vui thôi. Không cần lo lắng, nam nhân chỉ nhìn qua đáng sợ thế thôi, nhưng thật ra một chút cũng không phải sợ. Lại đây, các nàng cởi y phục ra, các nàng là nữ nhân, nhìn các nàng mặc y phục nam nhân như thế này ta đã sớm thấy khó chịu rồi, mà các nàng cũng không thoải mái."
- Thật sự ... phải cởi sao?"
- Không cởi ra thì ta làm sao có thể giải độc?" Lăng Phong mỉm cười nói.
- Cái này ... vậy huynh nhắm mắt lại đi." Tần Túc không nhịn được ngượng ngùng nói.
Lăng Phong cười, xoay người lại, quay lưng phía các nàng.
Hai nàng liếc mắt một cái, rồi mới động thủ tự cởi xiêm y của mình.
- Được rồi." Sau khi hai nàng đem toàn bộ xiêm y cởi ra, Tô Đình có chút ngượng ngùng nói một câu.
Lăng Phong vẫn làm thinh, nhị nữ phải tự mình nằm xuống, hai thân thể mềm mại vốn nóng như lửa một trái một phải nằm trên người hắn, hắn đột nhiên xoay người, Thất tinh ngọc châu lại cứng như sắt, dựng đứng giữa hai nàng.
Lăng Phong lấy tay đè hai nàng xuống, mở to hai mắt, cười nói:
- Nào, để ta giải độc cho các nàng, đồng thời cho các nàng hiểu được niềm khoái nhạc của nữ nhân."
Hai nàng đều ngượng ngùng, Tần Túc nhịn không được nhắm hai mắt lại, chỉ có Tô Đình là dám nhìn Lăng Phong. Lăng Phong thích Tần Túc hơn một chút, bởi vì nàng thật sự đẹp hơn, mặc dù thân thể Tần Túc không đầy đặn bằng Tô Đình, thế nhưng ngọc bạng cũng phong phì chí cực, rất là xuất sắc. Lăng Phong thấy được thì miệng nuốt nước miếng, thầm nghĩ: Đúng là cực phẩm nữ nhân, không biết các nàng có phải một trong mười sáu loại nữ nhân danh khí hay không?!
- Ta sẽ cho các nàng hạnh phúc cả đời." Lăng Phong vuốt ve khuôn mặt mềm mọng nước của Tô Đình, tiếng hắn nói rất nhỏ nhẹ, tựa như sợ sẽ thổi vỡ khuôn mặt non mềm mỏng manh của hai nàng. Nhưng trong lời nói đó lại tràn ngập sự kiên định vô cùng, đến tai hai nàng càng giống như một lời hứa hẹn không bao giờ đổi thay.
Nam nhân đúng là mạnh mẽ, các nàng cũng tin tưởng lời hứa mạnh mẽ của hắn, hắn mạnh mẽ đến kinh người, mạnh mẽ đến không thể bị đánh bại!
Tô Đình thấy Lăng Phong không có nhằm vào mình nên xoay người lại, nhấc chân đặt lên lưng Lăng Phong, nàng đột nhiên trở nên rất có dũng khí nói:
- Bọn thiếp tin chàng có thể đem đến cho bọn thiếp hạnh phúc, bởi vì bọn thiếp cho tới bây giờ cũng chưa có gặp qua nam nhân nào mạnh mẽ hơn chàng, đến Hoa Sơn chưa được bao lâu, vậy mà chàng đã vượt hơn hết các vị sư huynh, thậm chí đến cả sư phụ cũng phải nhìn chàng bằng con mắt khác. Đây là lý do bọn thiếp chọn chàng, bọn thiếp không chỉ yêu thích con người chàng, mà lại càng yêu thích năng lực của chàng, từ thân thể lẫn tâm linh, năng lực của chàng hết thảy bọn thiếp đều yêu thích. Cái nữ nhân yêu, chính là năng lực của nam nhân của mình."
Lăng Phong như lúc nãy vẫn nằm trên kiều thể của Tần Túc quay mặt lại hôn Tô Đình, nói:
- Năng lực không thể nào quyết định tình yêu, nhưng tình yêu lại có thể quyết định năng lực, mà năng lực giúp cho nam nhân có thể bảo đảm thực hiện được lời hứa của hắn, còn nam nhân không có năng lực thì không có tư cách để thực hiện lời hứa của mình , cho nên, ta phải chứng minh cho các nàng xem, lời ta đã nói ta nhất định có thể thực hiện được, ta tuyệt đối không bao giờ lừa các nàng."
Tần Túc vẫn bị Lăng Phong áp trụ, trận trận khó chịu, nên phải mở mắt, rên rỉ nói:
- Bọn thiếp tin tưởng chàng, sư huynh, muội, khó chịu quá."
- Hắc hắc ..." Lăng Phong mỉm cười nói:
- Ta muốn cho các nàng một đêm đầu lãng mạn mà kích thích, cho các nàng vĩnh viễn không quên được đêm nay. Đêm nay là của ta và các nàng, ta chỉ ở trên thân các nàng thôi."
Bị Lăng Phong đè lên, Tần Túc cảm thấy thân thể nóng lên, hô hấp khó khống chế được có chút gấp rút, hai tay của nàng với tới lưng hắn, nhẹ nhàng vuốt ve tấm lưng cường tráng, cảm nhận nhiệt độ cùng nhịp tim mãnh liệt từ trong ngực hắn truyền tới, trái tim nàng cũng đập thình thịch, trong lòng nàng sự e lệ cùng chờ mong đồng thời tồn tại, đầu của hắn tại bộ ngực mềm mại của nàng nhè nhẹ chơi đùa xoa nắn, nàng cảm giác được loại vuốt ve này mang theo tính khiêu khích, khiến cho tình dục nguyên thủy của nàng bùng lên mạnh mẽ.
Tay của Lăng Phong lúc này len lén vươn tới trêu đùa hạ thân nàng, nơi đó đã hơi ươn ướt, Tần Túc bởi đây là lần đầu nên khẩn trương cùng chờ mong, khiến cho thể dịch trong người nàng chảy ra ngày càng nhiều, ngọc bạng đã ẩm ướt, thấm ra cả khu rừng đen nhạt.
Hai chân Tần Túc nâng lên một chút, dưới sự trêu đùa của Lăng Phong, kiều thể nàng khe khẽ run rẩy, trong miệng thở gấp, tựa như rên rỉ vậy.
Môi của Lăng Phong áp vào chiếc miệng nhỏ nhắn khẽ vểnh lên của Tần Túc, nàng chỉ cảm thấy đầu lưỡi tiến vào trong miệng mình, khiến nàng một trận mê hôn, rất tự nhiên đem chiếc lưỡi đinh hương đón lấy, mặc hắn trêu đùa. Nàng hưởng thụ triền miên, kiều thể vặn vẹo càng gấp , hơi thở phả vào mặt hắn, Lăng Phong biết nàng đã chuẩn bị sẵn sàng rồi.
- Ta có thể tiến vào chứ?" Lăng Phong ôn nhu hỏi.
Tần Túc thở hổn hển, rên rỉ nói:
- n ... a..."
- Ta bắt đầu đây ."
Lăng Phong nói xong, liền khụy gối xuống giữa hai chân nàng, hai tay nhấc hai chân nàng lên, đem đôi chân ngọc nhỏ nhắn của nàng đặt lên trên đùi.
Bạch Quân Nghi chính là tới cửa dịch trạm mới được giải huyệt, kể từ đó, nàng cũng chỉ có thể kiên trì tiếp tục làm sư nương. Làm tiếp một vị sư nương kiên cường. Bạch Quân Nghi chỉ bịa ra một tình huống đơn giản là truy sát Ngô Chinh để kể một chút cho chúng đệ tử nghe, rồi từ trên người hắn lấy được giải dược, nhưng lượng giải dược chỉ đủ để giải độc cho hai người, không có tìm được chút giải dược nào nữa. Còn về phần Lăng Phong, là lúc sư nương cùng Linh Nhi trên đường quay về bắt gặp.
Bạch Quân Nghi cũng hỏi một chút về tình hình thương vong của dịch trạm, trong số ba trăm năm mươi sáu đệ tử, bị chết tổng cộng là bảy mươi hai người, bị thương là hai mươi tám người, ngoài ra còn có tám nữ đệ tử bị trúng Tiêu Hồn Mê Tình Dâm Hương Tán, may mà Lăng Phong phát hiện ra có địch nhân tới xâm phạm, cho nên không đến nỗi toàn quân bị tiêu diệt. Sư nương bàn một chút với Lăng Phong, việc khẩn cấp nhất trước mắt là làm sao để giải độc cho tám nữ đệ tử bị trúng độc kia.
Kỳ thật mọi người trong lòng đều hiểu rõ, ngoại trừ nam nữ hợp hoan ra, thật sự không còn biện pháp nào tốt hơn nữa.
Bạch Quân Nghi sau khi do dự một chút, đã quyết định:
- Hễ là nữ đệ tử có người yêu, có thể cùng với đệ tử người đó tiến hành hợp hoan giải độc, còn nữ đệ tử chưa có người yêu thì có thể chọn lựa trong số các đồng môn đệ tử tiến hành giải độc. Nhưng đây là hành động cơ mật nhất của bổn phái, nếu hai bên không có yêu nhau trước thì không thể công bố thân phận đệ tử giải độc. Đồng thời để bảo đảm danh dự của các nữ đệ tử, nam đệ tử giải độc nhất định phải bị bịt mắt để không thể thấy được chân diện mục (mặt thật) của nữ đệ tử đó. Sau này cấm không được làm phiền các nữ đệ tử đó nữa."
Không thể không nói, quyết định của sư nương quả là phi thường sáng suốt, đều có thể bảo hộ được cả nam nữ song phương. Trong số tám nữ đệ tử, sáu nàng đã có nam hữu (bạn trai), còn lại hai nàng quả nhiên đã chọn Lăng Phong làm người giải độc cho mình. Đương nhiên chuyện này chỉ có hai nàng cùng với sư nương và Lăng Phong biết, bởi vì hết thảy mọi việc đều dưới sự giám sát chặt chẽ của sư nương mà tiến hành.
Đối với việc mình được tuyển chọn, Lăng Phong cũng không có ý kiến gì, ngày thường hắn cũng không quá hiểu rõ các vị sư tỷ sư muội này, nhưng đây là việc cứu mạng người cho nên hắn rất vui khi được đi làm chuyện như vậy.
Trong một căn phòng bốn phía phong kín, Lăng Phong bị người ta dùng vải đen che mắt lại, cơ hồ xích lỏa nằm ở trên giường đợi người ta đưa hai nữ đệ tử tới.
Nhờ có Bách Hoa tán, Hoa Sơn nhị nữ cũng không phát tác quá nhanh, các nàng sau khi đến đứng ở bên giường nhìn thấy Lăng Phong đang gần như xích lõa. Tuy bị che mắt, nhưng Lăng Phong vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt chằm chằm vào mình của các nàng, ngay sau đó hắn chỉ có thể an ủi hỏi:
- Các muội đứng không mệt à?"
- Không mệt." Một người trong hai nàng trả lời, các nàng cứ nhìn chằm chằm Lăng Phong đang xích lõa, đây là lần đầu tiên các nàng nhìn thấy thân thể nam tính cường tráng như vậy. Đối với các nàng Thất tinh ngọc châu ở giữa khố hắn vẫn còn hoàn toàn xa lạ, có thể nói là vừa mừng vừa vui lại vừa sợ.
Đương khi Lăng Phong không biết tại sao các nàng còn chần chừ, thì tấm vải đen che mắt đã bị mở ra, đúng là hai nữ đệ tử xinh đẹp, Lăng Phong mặc dù không thể gọi ra trọn vẹn tên các nàng, nhưng hai nàng thì hắn cũng đã từng thấy qua.
- Muội gọi là Tô Đình, còn nàng là Tần Túc." Tô Đình giống như là lão đại trong hai nàng, hướng Lăng Phong tự mình giới thiệu. Lăng Phong giờ mới nhớ ban ngày lúc gặp gỡ Tô Xán, chính các nàng đã đi cùng mình và Đàm Uyển Phượng.
- Tại sao lại muốn gỡ tấm vải che mắt ta chứ ?" Lăng Phong không khỏi tò mò hỏi.
Tô Đình nói:
- Muội nghĩ nếu lần đầu tiên của bọn muội là cùng sư huynh người, thì nên để cho huynh biết bọn muội là ai, cho dù sư huynh không thích bọn muội thì bọn muội cũng sẽ coi huynh là nam nhân duy nhất trong đời mà thôi."
Lăng Phong rất xúc động, hắn cũng biết các nàng muốn biểu đạt cái gì, cho nên nói:
- Ta nghĩ ta có thể làm được, ngày ta rời khỏi Hoa Sơn, sẽ đưa các nàng đi theo ta, để các nàng trở thành người của Lăng gia." Nói xong, hắn bèn ưỡn Thất tinh ngọc châu lên đi tới chỗ hai nàng, các nàng cảm thấy trống ngực đập không thôi, nhưng xuân dược dục hỏa đã phát tác, các nàng lại thấy càng thêm mơ màng.
Lăng Phong ôm kiều thể đang run nhè nhẹ của Tô Đình và Tần Túc, bên tai các nàng nhẹ giọng nói:
- Sợ lắm sao?"
- Ưm." Hai nàng rên nhẹ một tiếng, sao có thể không sợ hãi cho được? Dù sao đây cũng là lần đầu tiên, mà lại còn là ba người cùng một giường. Thế nhưng một loại mong chờ khó hiểu cũng đang thiêu đốt trong lòng hai nàng...
Lăng Phong nói:
- Chúng ta tới giường được không?"
- Ưm?" Tô Đình e lệ nói, mặt nàng cũng ngẩng lên. Nàng vốn dĩ không dám nhìn mặt của Lăng Phong, còn nếu cúi đầu xuống thì nàng lại thấy Thất tinh ngọc châu dưới thân Lăng Phong đang cứng ngắc ưỡn lên, nàng chỉ còn cách ngẩng đầu lên -- ngẩng đến chết mệt a!
Lăng Phong cẩn thận nhìn nàng, tư sắc tuy không bằng Tạ Lâm Lan, chỉ có thể xem như tư sắc tầm trung, nhưng cái miệng nhỏ nhắn cũng rất mê người, nàng so với Tạ Lâm Lan cao hơn, thân thể cũng đầy đặn hơn một chút, gương mặt bầu bĩnh rất xinh đẹp. Còn Tần Túc thì càng hấp dẫn hơn, tính cách của nàng cũng không khác lắm tính cách của Đàm Uyển Phượng, cũng không tùy tiện nói cười, lạnh như băng, nhưng tự mình lại toát ra một khí chất lạnh lùng đặc biệt, mắt phượng mũi thẳng, mày lá liễu, tóc mượt như nhung, miệng nhỏ môi hồng, vóc người đầy đặn cân xứng, vận hồng y duyên dáng yêu kiều, yểu điệu tha thướt , mặc dù dung mạo nàng chưa đến mức tuyệt thế giai nhân chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn. Nhưng tuổi mười bảy thanh xuân mơn mởn, khiến cho nàng tràn đầy sức sống, vóc dáng thon dài uyển chuyển, eo thon nhỏ nhắn mê người, chiếc gáy trắng ngần, da thịt khiết bạch càng làm lộ ra vẻ vũ mị , minh diễm chiếu nhân. Con mắt đen láy sâu hút, lúc nhìn thì như nước trong veo chiếu ra quang mang (ý như ánh mắt) rực rỡ. Có thể xem là nhất đẳng mỹ nhân.
Lăng Phong ôm thân thể đang khẽ run rẩy của hai nàng từ từ ngồi xuống, đặt các nàng một trái một phải ngồi bên cạnh hắn. Thấy hai nàng đều xấu hổ không dám nói gì, Lăng Phong liền nắm lấy một tay của Tô Đình và Tần Túc, cố gắng kéo tay các nàng nắm lấy Thất tinh ngọc châu, hai nàng giãy dụa một chút, lúc tay nắm phải Thất tinh ngọc châu, từ trên Thất tinh ngọc châu truyền tới một cỗ nhiệt khí khiến lòng các nàng cũng nóng lên, mà khuôn mặt cũng đột nhiên đỏ bừng.
- Thật ra nó rất đáng yêu, các nàng tại sao phải sợ chứ?" Lăng Phong mỉm cười nói.
Tô Đình cùng Tần Túc đều là lần đầu tiên trong đời, Tô Đình e thẹn nói:
- Nó rất xấu xí, một điểm cũng không thể đáng yêu."
Lăng Phong cười nói:
- Nhưng nữ nhân các nàng ngủ mơ cũng muốn nó đó, lại đây, để nó an ủi giấc mộng của các nàng."
Tần Túc đột nhiên nói:
- Có phải bọn muội từng người đến một không?"
- Không, ta muốn các nàng có thói quen với tình cảnh như vậy, bởi đã làm nữ nhân của Lăng Phong ta, đều sẽ buông thả." Lăng Phong nói:
- Mọi người đồng thời vậy mới vui vẻ hòa thuận. Các nàng thấy ta cùng người khác ân ái, cũng rất nhanh sẽ vui thôi. Không cần lo lắng, nam nhân chỉ nhìn qua đáng sợ thế thôi, nhưng thật ra một chút cũng không phải sợ. Lại đây, các nàng cởi y phục ra, các nàng là nữ nhân, nhìn các nàng mặc y phục nam nhân như thế này ta đã sớm thấy khó chịu rồi, mà các nàng cũng không thoải mái."
- Thật sự ... phải cởi sao?"
- Không cởi ra thì ta làm sao có thể giải độc?" Lăng Phong mỉm cười nói.
- Cái này ... vậy huynh nhắm mắt lại đi." Tần Túc không nhịn được ngượng ngùng nói.
Lăng Phong cười, xoay người lại, quay lưng phía các nàng.
Hai nàng liếc mắt một cái, rồi mới động thủ tự cởi xiêm y của mình.
- Được rồi." Sau khi hai nàng đem toàn bộ xiêm y cởi ra, Tô Đình có chút ngượng ngùng nói một câu.
Lăng Phong vẫn làm thinh, nhị nữ phải tự mình nằm xuống, hai thân thể mềm mại vốn nóng như lửa một trái một phải nằm trên người hắn, hắn đột nhiên xoay người, Thất tinh ngọc châu lại cứng như sắt, dựng đứng giữa hai nàng.
Lăng Phong lấy tay đè hai nàng xuống, mở to hai mắt, cười nói:
- Nào, để ta giải độc cho các nàng, đồng thời cho các nàng hiểu được niềm khoái nhạc của nữ nhân."
Hai nàng đều ngượng ngùng, Tần Túc nhịn không được nhắm hai mắt lại, chỉ có Tô Đình là dám nhìn Lăng Phong. Lăng Phong thích Tần Túc hơn một chút, bởi vì nàng thật sự đẹp hơn, mặc dù thân thể Tần Túc không đầy đặn bằng Tô Đình, thế nhưng ngọc bạng cũng phong phì chí cực, rất là xuất sắc. Lăng Phong thấy được thì miệng nuốt nước miếng, thầm nghĩ: Đúng là cực phẩm nữ nhân, không biết các nàng có phải một trong mười sáu loại nữ nhân danh khí hay không?!
- Ta sẽ cho các nàng hạnh phúc cả đời." Lăng Phong vuốt ve khuôn mặt mềm mọng nước của Tô Đình, tiếng hắn nói rất nhỏ nhẹ, tựa như sợ sẽ thổi vỡ khuôn mặt non mềm mỏng manh của hai nàng. Nhưng trong lời nói đó lại tràn ngập sự kiên định vô cùng, đến tai hai nàng càng giống như một lời hứa hẹn không bao giờ đổi thay.
Nam nhân đúng là mạnh mẽ, các nàng cũng tin tưởng lời hứa mạnh mẽ của hắn, hắn mạnh mẽ đến kinh người, mạnh mẽ đến không thể bị đánh bại!
Tô Đình thấy Lăng Phong không có nhằm vào mình nên xoay người lại, nhấc chân đặt lên lưng Lăng Phong, nàng đột nhiên trở nên rất có dũng khí nói:
- Bọn thiếp tin chàng có thể đem đến cho bọn thiếp hạnh phúc, bởi vì bọn thiếp cho tới bây giờ cũng chưa có gặp qua nam nhân nào mạnh mẽ hơn chàng, đến Hoa Sơn chưa được bao lâu, vậy mà chàng đã vượt hơn hết các vị sư huynh, thậm chí đến cả sư phụ cũng phải nhìn chàng bằng con mắt khác. Đây là lý do bọn thiếp chọn chàng, bọn thiếp không chỉ yêu thích con người chàng, mà lại càng yêu thích năng lực của chàng, từ thân thể lẫn tâm linh, năng lực của chàng hết thảy bọn thiếp đều yêu thích. Cái nữ nhân yêu, chính là năng lực của nam nhân của mình."
Lăng Phong như lúc nãy vẫn nằm trên kiều thể của Tần Túc quay mặt lại hôn Tô Đình, nói:
- Năng lực không thể nào quyết định tình yêu, nhưng tình yêu lại có thể quyết định năng lực, mà năng lực giúp cho nam nhân có thể bảo đảm thực hiện được lời hứa của hắn, còn nam nhân không có năng lực thì không có tư cách để thực hiện lời hứa của mình , cho nên, ta phải chứng minh cho các nàng xem, lời ta đã nói ta nhất định có thể thực hiện được, ta tuyệt đối không bao giờ lừa các nàng."
Tần Túc vẫn bị Lăng Phong áp trụ, trận trận khó chịu, nên phải mở mắt, rên rỉ nói:
- Bọn thiếp tin tưởng chàng, sư huynh, muội, khó chịu quá."
- Hắc hắc ..." Lăng Phong mỉm cười nói:
- Ta muốn cho các nàng một đêm đầu lãng mạn mà kích thích, cho các nàng vĩnh viễn không quên được đêm nay. Đêm nay là của ta và các nàng, ta chỉ ở trên thân các nàng thôi."
Bị Lăng Phong đè lên, Tần Túc cảm thấy thân thể nóng lên, hô hấp khó khống chế được có chút gấp rút, hai tay của nàng với tới lưng hắn, nhẹ nhàng vuốt ve tấm lưng cường tráng, cảm nhận nhiệt độ cùng nhịp tim mãnh liệt từ trong ngực hắn truyền tới, trái tim nàng cũng đập thình thịch, trong lòng nàng sự e lệ cùng chờ mong đồng thời tồn tại, đầu của hắn tại bộ ngực mềm mại của nàng nhè nhẹ chơi đùa xoa nắn, nàng cảm giác được loại vuốt ve này mang theo tính khiêu khích, khiến cho tình dục nguyên thủy của nàng bùng lên mạnh mẽ.
Tay của Lăng Phong lúc này len lén vươn tới trêu đùa hạ thân nàng, nơi đó đã hơi ươn ướt, Tần Túc bởi đây là lần đầu nên khẩn trương cùng chờ mong, khiến cho thể dịch trong người nàng chảy ra ngày càng nhiều, ngọc bạng đã ẩm ướt, thấm ra cả khu rừng đen nhạt.
Hai chân Tần Túc nâng lên một chút, dưới sự trêu đùa của Lăng Phong, kiều thể nàng khe khẽ run rẩy, trong miệng thở gấp, tựa như rên rỉ vậy.
Môi của Lăng Phong áp vào chiếc miệng nhỏ nhắn khẽ vểnh lên của Tần Túc, nàng chỉ cảm thấy đầu lưỡi tiến vào trong miệng mình, khiến nàng một trận mê hôn, rất tự nhiên đem chiếc lưỡi đinh hương đón lấy, mặc hắn trêu đùa. Nàng hưởng thụ triền miên, kiều thể vặn vẹo càng gấp , hơi thở phả vào mặt hắn, Lăng Phong biết nàng đã chuẩn bị sẵn sàng rồi.
- Ta có thể tiến vào chứ?" Lăng Phong ôn nhu hỏi.
Tần Túc thở hổn hển, rên rỉ nói:
- n ... a..."
- Ta bắt đầu đây ."
Lăng Phong nói xong, liền khụy gối xuống giữa hai chân nàng, hai tay nhấc hai chân nàng lên, đem đôi chân ngọc nhỏ nhắn của nàng đặt lên trên đùi.
Danh sách chương