Lăng Phong và Thẩm Nhạn Băng nghe tiếng nhìn lại, chỉ thấy Lam Phượng Hoàng từ bên ngoài tiến vào, nàng trên đầu dùng sợi chỉ bạc búi tóc lên, để lộ tóc mai, thân thể phi thường tinh mỹ, váy dài in hoa trong suốt khinh bạc, trên váy tràn đầy hoa văn và mấy ấn kim, có vẻ đặc biệt hương diễm và gợi cảm.

- Phong nhi, vị này chính là..." Thẩm Nhạn Băng thấy Lam Phượng Hoàng, không khỏi một trận kinh ngạc hỏi.

Lăng Phong mỉm cười nói:

- Nàng là vị hôn thê của đệ Lam Phượng Hoàng, Lam Lam, vị này chính là tỷ tỷ của ta Thẩm Nhạn Băng."

- Thẩm tỷ, xin chào." Lam Phượng Hoàng quay lại đối với Thẩm Nhạn Băng tất cung tất kính chào một tiếng.

Lăng Phong cầm lấy tay của Lam Phượng Hoàng, nói:

- Lam Lam, nàng đã tìm được cha ta sao?"

Lam Phượng Hoàng gật đầu, nói:

- Sự tình thật là tấu xảo, vụ tập kích hôm qua diễn ra, vừa lúc bị người của Hàng Châu đường khẩu toàn trình mắt thấy giám thị. Nếu như quan hệ của chúng ta công khai trong giáo, có thể bọn họ tối hôm qua sẽ ra tay tương trợ trên dưới Lăng phủ, cũng sẽ không phát sinh bi kịch. Nghe được thiếp muốn điều tra nơi lão gia hạ lạc, huynh đệ đường khẩu liền đưa thiếp đuổi tới mật thất nhốt lão gia, đối phương căn bản là đám ô hợp, bởi vậy thiếp rất thuận lợi cứu lão gia ra ngoài."

Lăng Phong kích động nói:

- Cha ta hiện ở nơi nào? "

Lam Phượng Hoàng nói:

- Người có chút nội thương, thiếp để người ta dìu người về phòng nghỉ ngơi rồi."

Lăng Phong và Thẩm Nhạn Băng nghe xong, liền không thèm hỏi nữa chạy vội đến gian phòng của Lăng Khanh.

Quả nhiên, Lăng Khanh đã lẳng lặng trong phòng tĩnh dưỡng , có thể đối với một lão nhân không võ công như hắn, sau khi bị đập thì thụ thương đặc biệt nghiêm trọng, bởi vậy hắn đang ở trạng thái hôn mê. Thấy trên khuôn mặt ung dung, Lăng Khanh kinh qua kiếp nạn này, thoáng cái đã tiều tụy rất nhiều, cả người thoạt nhìn tựa như lão đầu sáu bảy chục tuổi, nếu không biết không nghĩ được hắn năm nay vẫn chưa đến năm mươi a.

- Thiếp đã cho lão gia uống thần dược, sinh mệnh không có đáng ngại, thế nhưng cần một đoạn thời gian dài khôi phục và điều dưỡng. "
Lam Phượng Hoàng nói với Lăng Phong.

Lăng Phong đưa Lam Phượng Hoàng ra khỏi phòng, lưu lại Thẩm Nhạn Băng chiếu cố phụ thân. "Rốt cuộc là ai bắt cha ta đi ?"

Lam Phượng Hoàng nói:

- Liễu Nhất Đao. "

Lăng Phong hỏi:

- Liễu Nhất Đao là ai?"

Lam Phượng Hoàng nói:

- Giang hồ đồn đại, thiên hạ trừ Tiểu Lý Phi Đao và Đao Thánh ra, trên đời đao nhanh nhất chính là Liễu Nhất Đao, hắn khắc địch chế thắng chỉ dùng một đao (ý nói chỉ chém 1 đao chứ ko phải dùng 1 cây đao) là có thể quyết ra thắng bại, bởi vậy Liễu Nhất Đao thu được tiếng tăm rất lớn. Liễu Nhất Đao thị tự gia truyền thừa, bất quá chủ yếu là kết quả của bản thân Liễu Nhất Đao thiên tư khắc khổ tu luyện. Liễu gia tuy là võ lâm thế gia, nhưng trên giang hồ vẫn không có tiếng tăm gì. Từ khi có Liễu Nhất Đao, Liễu gia đột nhiên biến thành võ lâm thế gia tiếng tăm lừng lẫy Giang Nam, tại Hàng Châu có thể nói là đệ nhất. Thậm chí cùng võ lâm Tứ đại thế gia tề danh, võ công của Liễu Nhất Đao trong võ lâm bài danh bảng của Bách Hiểu Sinh đứng thứ mười ba."

Lăng Phong tức giận nói:

- Ta mặc kệ hắn là ai, bắt cha ta, giết người Lăng phủ ta, ta quyết không thể buông tha cho hắn."

- Tướng công, chàng không cần tức giận, hắn đã chết rồi." Lam Phượng Hoàng thấp giọng nói.

- Cái gì?! "Lăng Phong kinh hãi, nói:

- Đã chết?! Lúc nào? Nàng giết hắn sao?"

Lam Phượng Hoàng lắc đầu, nói:

- Ngay lúc bọn thiếp đi cứu lão gia, Liễu gia đang ở cử hành lễ tang cho hắn, theo tin tức báo lại, hắn là hôm qua chết, nguyên nhân cụ thể không rõ ràng lắm."

Lăng Phong nghi hoặc nói:

- Chuyện kỳ quái như thế sao? Vậy nàng làm thế nào cứu cha ta ra vậy?"

Lam Phượng Hoàng nói:

- Bởi vì bọn chúng luôn luôn dưới sự giám sát của chúng thiếp, cho nên chúng thiếp bắt hai người tra khảo, để bọn chúng dẫn bọn thiếp đến mật thất giam cầm lão gia, rồi đem người cứu ra thôi."

Lăng Phong nói:

- Ta cuối cùng là nghĩ chuyện này vô cùng dễ dàng, Liễu Nhất Đao vì sao muốn cướp cha ta đi Là vì võ lâm bí tịch sao? Hắn sao biết võ công của ta là của phái Tiêu Dao đây? Còn có vì sao sau khi cướp cha ta đi đến ngày thứ hai thì hắn chầu trời? Tất cả chuyện này thật quá khó tưởng tượng."

Lam Phượng Hoàng nói:

- Có thể thiếp nói cho chàng một người, chàng sẽ nghĩ sự tình tịnh không đơn giản."

- Ai!?" Lăng Phong hỏi.

Lam Phượng Hoàng nói:

- Liễu Thi Vân. "

- Thê tử của Tây Môn Ngạo?!" Lăng Phong nhớ kỹ nữ nhân này, trên Hoa Sơn, còn cùng ả đấu qua.

Lam Phượng Hoàng gật đầu, nói:

- Ả chính là con gái của Liễu Nhất Đao."

- Liễu Thi Vân là con gái của Liễu Nhất Đao!? " Lăng Phong kinh hãi, sự tình tựa hồ đã có thể lý giải rồi. Liễu Nhất Đao cướp đi Lăng Khanh căn bản không phải vì cái võ lâm bí tịch gì đó, hẳn là vì cứu con rể mình mà áp dụng thủ đoạn.

Lăng Phong bắt Tây Môn Ngạo, Tứ đại thế gia dốc toàn bộ lực lượng đến Hoa Sơn đòi người, một khi đòi người không được, sẽ thực thi kế hoạch phụ, chính là bắt đi Lăng Khanh làm con tin tiến hành trao đổi. Sau đó, Tây Môn Ngạo được người của Mộ Dung thế gia cứu đi, thế nhưng Lăng Phong lại bắt Mộ Dung Thanh Thanh làm con tin. Vô hình trung, Tây Môn thế gia và Liễu gia đều nợ Mộ Dung thế gia một nhân tình, để bảo đảm Mộ Dung Thanh Thanh bình an vô sự, Liễu Nhất Đao chỉ có thể đi bắt Lăng Khanh làm con tin tiến hành trao đổi. Đáng tiếc bởi vì đường xá xa xôi, Liễu Nhất Đao căn bản không có biết lúc đps chuyện của Mộ Dung Thanh Thanh đã được Tĩnh Du hòa giải xong xuôi. Về phần sau này Huyết Lang bảo đánh lén Lăng gia, đây mới là nhắm vào võ lâm bí tịch mà đến, đây cũng là giải thích vì sao Thẩm Nhạn Băng nói hai nhóm người là bất đồng như vậy.

Lam Phượng Hoàng nói:

- Giải thích này cũng hợp lý, quan trọng nhất là đã đưa lão gia an toàn trở về. "


Lăng Phong nói:

- Mặc kệ nói như thế nào, ta thủy chung vẫn nghĩ cái chết của Liễu Nhất Đao quá mức kỳ quái, hơn nữa thời gian quá mức gấp gáp."

Lam Phượng Hoàng nói:

- Theo thiếp thấy sự sống của lão gia còn đang nguy hiểm, chúng ta cần một chỗ ổn thỏa an trí mới tốt, hơn nữa lão gia cũng cần điều dưỡng thân thể, nơi đây âm khí quá nặng thực sự không thích hợp điều dưỡng. "

Lăng Phong nói:

- Ta cũng có ý nghĩ như vậy, tốt nhất là nàng dùng người trong giáo thay ta chiếu cố phụ thân, như vậy ta mới có thể yên tâm quay về Hoa Sơn. "

Lam Phượng Hoàng nói:

- n, Hàng Châu quá dễ bại lộ. Đi Kim Lăng đi, ở đó có biệt viện của thiếp, thiếp để cho thân tín của mình tới chiếu cố lão gia, tuyệt đối không có người biết."

Lăng Phong gật đầu, nói:

- Cái này rất tốt, dùng phi hạc đưa cha ta đi, nơi đây thực sự không thể ở lâu."

Lam Phượng Hoàng gật đầu, nói:

- Thiếp bây giờ liền đi sắp xếp." Nói xong, nàng xuất ra tín hiệu gọi tiên hạc.

Lăng Phong quay về gian phòng phụ thân, chỉ thấy Thẩm Nhạn Băng ngồi bên mép giường cùng phụ thân nói chuyện.

- Phong nhi, ngươi đã trở về, cha ngươi đang muốn nói chuyện với ngươi này!" Thẩm Nhạn Băng thấy Lăng Phong tiến đến, mừng rỡ nói:

- Lão gia là vừa mới tỉnh, nghe thấy ngươi trở về, cực kỳ vui vẻ. "

Lăng Phong tới gần bên giường, nhìn phụ thân, cầm lấy tay hắn, nói:

- Cha, hài nhi bất hiếu, để người chịu khổ rồi."

Lăng Khanh một bộ bệnh trạng, có chút cật lực nói: Phong nhi Phong nhi ngươi không cần tự trách, chính là sinh tử có mệnh, phú quý tại trời, điểm này cha ngươi rất thông suốt. Trong khoảng thời gian này ngươi trên giang hồ dương danh lập vạn, ta nghe được đều bội cảm tự hào. Lăng gia chúng ta không thiếu tiền, thế nhưng có tiền không thể bảo mệnh, tựa như ta vậy, chính là nhà giàu nhất thiên hạ thì thế nào? Cho nên ta mới cho ngươi đi học võ, chí ít phải học để tự bảo vệ mình, bảo vệ tính mệnh, tiền tài mới có chỗ dùng."


Lăng Phong gật đầu, nói:

- Cha, người yên tâm được rồi, con sẽ khắc khổ luyện tập, sẽ không để người phải thất vọng đâu."

Lăng Khanh nói:: Có một số việc ta vốn muốn ba năm sau mới nói cho ngươi, thế nhưng kinh qua chuyện tối qua, ta mới phát hiện đời người luôn thay đổi, sinh tử thường thường chính là vấn đế trong nháy mắt. Nhạn Băng, nàng vào trong mật thất lấy cái Trường mệnh tỏa (vật giống cái khóa) cầm ra đây."

- Vâng, lão gia. "Thẩm Nhạn Băng lên tiếng, đi đến mật thất cầm đồ đến.

Lăng Khanh nói với Lăng Phong:

- Phong nhi, nhà của chúng ta không có đồ gia truyền gì, tài phú phú khả địch quốc đều là ta với ngươi tổ gia gia ngươi dựng lên. Nhưng tài phú này sinh không mang đến, chết không thể mang theo, bởi vậy cũng không tính là truyền gia chi bảo. Ngày sau ngươi có bản lĩnh, có thể kiếm được so với ta và tổ gia gia càng nhiều hơn. Thế nhưng cái trường mệnh tỏa này không như thế, nó là tổ tông chúng ta đời đời truyền xuống, bên trong có cái gì ta cũng không rõ ràng lắm. Chỉ biết tổ huấn nói, trường mệnh tỏa phải do mỗi đời truyền cho đời sau, thẳng đến tử tôn có duyên mới có thể giải được điều huyền bí trong đó."


- Cha, huyền bí này là cái gì? Lăng Phong hỏi.

Lăng Khanh lắc đầu, nói:

- Quá lâu năm rồi, kinh qua nhiều cuộc chiến loạn và di chuyển như vậy, mỗi đời đều truyền miệng sự huyền bí này, trăm năm nghìn năm thời gian trôi qua, nội dung truyền miệng sớm đã thành không nhớ rõ, chỉ để lại cái trường mệnh tỏa này. Nếu như ngươi muốn biết, lúc rảnh rỗi đi Lạc Dương một chút, đó là quê nhà chúng ta."

Thẩm Nhạn Băng lúc này cầm lấy cái trường mệnh tỏa lại, Lăng Khanh đem nó giao cho Lăng Phong, nói: Ngươi Ngươi nhất định phải hảo hảo bảo quản nó..."

- Yên tâm đi, cha. "Lăng Phong thoải mái nói.

Lăng Khanh mỉm cười, tiếp đó, hắn nâng ngọc thủ của Thẩm Nhạn Băng lên, khoát lên trên bàn tay của Lăng Phong, nói:

- Chuyện thứ hai chính là, Nhạn Băng ta giao cho ngươi, nhất định phải hảo hảo đối đãi với nàng."

- A!? "Lăng Phong và Thẩm Nhạn Băng hai người kinh hãi, không ai nghĩ đến Lăng Khanh sẽ nói chuyện như vậy. Thẩm Nhạn Băng và Lăng Phong đều không phải kẻ ngốc, bọn họ tự nhiên lời này của Lăng Khanh đích thực hàm nghĩa là cái gì.

Để con trai lấy vợ kế của mình làm vợ, trong thiên hạ nào có chuyện hoang đường như vậy!!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện