Theo dòng người không ngừng tràn vào, quán cà phê trở bên hơi ồn ào, nhân viên bưng khay như thoi đưa qua lại giữa mấy cái bàn, đồ ngọt ở bếp sau cung không đủ cầu, mấy loại điểm tâm ngọt trên menu ở quầy bar đều đổi thành ký hiệu hôm nay bán hết.

Vừa đến hai giờ, tiếng đàn piano du dương vang lên từ phía sau tấm màn của sân khấu, tất cả tầm nhìn đều hội tụ đến giữa sân khấu, ngay cả nhân viên giao đồ ăn trong lúc đi lại cũng kìm lòng không đặng nhìn về phía sân khấu.

Toàn bộ quán cà phê đột nhiên yên tĩnh lại, chỉ còn một chút âm thanh xì xào bàn tán.

Ánh đèn xung quanh đồng loạt tối lại, bầu không khí chốc lát trở nên thơi thần bí.

Tiếp đó, nhịp trống dày đặc vang lên, giống như đập linh hồn của tất cả mọi người dưới sân khấu.

Tống Úc cảm thấy buồng tim mình cũng tăng nhanh tốc độ đập theo nhịp trống.

Tấm màn màu đỏ của sân khấu dần dần kéo ra, hai chùm sáng đi theo hai bóng người đi lại, từ hai bên sân khấu chậm rãi di chuyển đến giữa sân khấu, biến thành một hình bầu dục cực lớn.

Sau khi hai người ra sân khấu, âm thanh bàn tán xung quanh rõ ràng to hơn rất nhiều.

Tai Tống Úc rất thính, nghe thấy có người đang khen Cố Thanh Trì rất đẹp trai.

Anh rất muốn tiến lên chen một câu, hì hì đó là bạn trai tôi…

“Ê, người kia có phải người đó người đó người đó…” Tiểu Chu kích động vỗ vỗ cánh tay Tống Úc, “Có phải không hả!?”

“Là cái gì? Cậu đang hỏi tiếng người à?” Tống Úc cười liếc cậu ta cô một cái.

“Chính là người đó!” Tiểu Chu phấn khích không thôi, “Bánh quy mèo con!”

Tống Úc không nhịn được cười, “Người ta có tên, bánh quy mèo con gì, cậu ấy tên là Cố Thanh Trì.”

“Đúng đấy! Chính là cậu ấy! Tôi đã nói tôi không nhận lầm mà!” Tiểu Chu vỗ bàn một cái, nói đùa, “Lát nữa không biết cậu ấy có thể biến ra ít bánh quy mèo không?”

“Trừ ăn ra cậu có thể có chút tiền đồ khác không? Cậu ấy cho thể biến cậu đi ra ngoài có tin không?” Tống Úc cười nói.

“Nếu cậu ấy có thể biến người đi ra ngoài, tôi quỳ xuống gọi cậu ấy là ba ba cũng được.” Tiểu Chu cứng cổ nói.

“Cậu tém tém lại đi, lỡ như lát nữa thật sự biến ra người sống, hai chúng ta chẳng phải ngang hàng à, vậy sau này tôi nên gọi cậu là gì mới được?” Tiểu Tôn pha trò nói.

“Chị cứ tự nhiên, tôi sửa miệng gọi chị là cô đi.” Tiểu Chu nói xong, chọc cho một vòng người đều nở nụ cười.

Khi mọi người cười toe toét vẫn chưa kịp phản ứng, buổi biểu diễn đã bắt đầu.

Bao Gia Di vừa ra trận đã biến ra rất nhiều cành hồng phát cho những khán giả dưới sân khấn, đối thoại hài hước với Cố Thanh Trì một lát đã khuấy động bầu không khí của khán giả, những người gần sân khấu đều nhao nhao giơ tay lên.

Trong nửa tiếng sau đó không ngừng ngạc nhiên, tiếng thét chói tai và tiếng vỗ tay cũng không dứt.

Kỹ thuật chia bài giống như ma huyễn và tướng mạo xuất chúng của Cố Thanh Trì dẫn tới một đống người chen đến hàng phía trước chụp ảnh quay video.

Tống Úc nhìn Cố Thanh Trì lúc thì biến hoa hồng lúc thì biến sô cô la cho mấy cô gái, cũng có phần không bình tĩnh, răng hàm nghiến ken két, một trăm mét xung quanh đều là vị chua.

Mười phút cuối cùng Cố Thanh Trì biểu diễn cận cảnh một mình, ánh đèn sân khấu được chỉnh sáng hơn.

“Tiếp theo tôi cần ba người hợp tác với tôi, có ai bằng lòng không?” Cố Thanh Trì đứng gần mép sân khấu, nở nụ cười a dấu OK với mọi người bên dưới.

Những fan girl ở hàng trước giơ hai tay run rẩy lên.

Cố Thanh Trì tiện tay chọn hai người, nhìn về phía Tống Úc, “Anh trai mặc áo sơ mi trắng đằng sau, đi lên một lát được không.”

Một đám người bên dưới nhìn xung quanh tìm kiếm áo sơ mi trắng, cuối cùng dồn ánh mắt về phía Tống Úc.

Tống Úc trợn mắt một cái, lúc biểu diễn ở nhà không có vụ này.

“Chính là anh.” Cố Thanh Trì ngoắc ngón tay.

Lúc đang nói chuyện có người mang bàn trà nhỏ lên sân khấu, Tống Úc và hai cô gái khác ngồi đối diện Cố Thanh Trì.

“Nếu tôi nói tôi có thể nhìn thấu nội tâm của mọi người, mọi người có tin không?” Cố Thanh Trì vừa xếp bài vừa nói.

“Không tin đâu…” Hai cô gái trăm miệng một lời.

Tống Úc nhìn Cố Thanh Trì cười cong mặt mày, không nói gì cả.

“Lát nữa mọi người sẽ tin,” Cố Thanh Trì lấy ra cốc giấy dùng một lần đã chuẩn bị trước, lại lấy ra tờ giấy trắng từ trong túi, giơ cho dưới sân khấu xem, “Trống không cả nhé.”

Cố Thanh Trì lại đưa cốc giấy và tờ giấy cho ba người kiểm tra.

Tống Úc thừa cơ gãi một cái trong lòng bàn tay hắn khi Cố Thanh Trì lấy lại tờ giấy, cảm giác tán tỉnh trước mắt bao người này khiến hai người cùng nhướng mày lên.

“Phải tin tưởng tiên đoán,” Cố Thanh Trì lộ ra nụ cười bí ẩn, “Lát nữa tôi sẽ đưa ra một vấn đề cho mỗi người các bạn, trước khi đặt câu hỏi, tôi sẽ viết đáp án ra giấy trước.”

Ba người gật đầu một cái.

Cố Thanh Trì cười cầm lấy tờ giấy đầu tiên, xoạt xoạt xoạt viết mấy chữ sau đó đặt câu hỏi cho cô gái thứ nhất, “Nam thần của bạn là ai?”

“Willian” Cô gái không chút nghĩ ngợi nói.

(Willian Borges da Silva, thường gọi là Willian, là cầu thủ bóng đá người Brasil, thi đấu ở vị trí tiền vệ cánh và tiền vệ tấn công cho câu lạc bộ Chelsea và Đội tuyển bóng đá quốc gia Brasil.)

“…” Cố Thanh Trì nhìn lướt qua Tống Úc.

Tống Úc lập tức ngầm hiểu, ngoài miệng vừa trêu chọc hai cô gái kia, vừa tỉnh bơi viết chữ “Willian” trên bàn.

Cố Thanh Trì cười viết đáp án lên từ giấy thứ hai, gấp lại ném vào cốc giấy dùng một lần, sau đó quay đầu hỏi Tống Úc: “Khi nào là sinh nhật của người bạn thích?”

“Ngày mùng 8 tháng 11.” Tống Úc cười nói.

“Ơ, cùng ngày với tôi này,” Cố Thanh Trì nói xong dưới sân khấu đều cười vang, Cố Thanh Trì chỉ vào Tống Úc nói với bên dưới, “Tôi biết anh ấy thầm mến tôi rất lâu rồi.”

Trong tiếng cười và tiếng thét chói tai, Cố Thanh Trì lại viết đáp án của câu hỏi thứ ba ném vào cốc giấy dùng một lần, quay đầu nhìn về phía cô gái còn lại, “Bạn trực tiếp tìm một lái bài đi, trên tờ giấy sẽ xuất hiện chữ số của lá bài bạn tìm được.”

Cô gái che miệng, gật gật đầu.

Sau khi Cố Thanh Trì chơi hai vòng chia bài lạ mắt, đặt mặt sau của bài poker lên mặt bàn, giơ tay khẽ đẩy sang bên phải, một con rồng màu đen bày ra trên mặt bàn, “Tùy ý rút đi.”

Sau khi cô gái kia rút xong, Cố Thanh Trì lại cất bài poker đi, rũ mắt xuống nói: “Bạn giơ bài cho mọi người nhìn đi.”

Cô gái giơ lá bài trong tay lên, mặt bài là một con A cơ.

Trong âm thanh tò mò và nghi ngờ, Cố Thanh Trì đổ ba viên giấy trong cốc giấy ra, vừa mở tờ giấy đầu tiên vừa hỏi, “Vừa nãy bạn nói thần tượng bạn thích nhất là ai?”

“Willian…” Cô gái ngại ngùng cười.

Cố Thanh Trì giơ tờ giấy trong tay về phía ống kính, trên màn hình sau sân khấu thình lình xuất hiện hai chữ “Wei lian”.

(Wei lian trong raw là chữ này 威连 để khớp với câu trả lời của cô gái nên mình để bính âm)

Tống Úc đỡ trán sắp cười đau sốc hông, nghĩ thầm trở về nhất định phải dạy Cố Thanh Trì đọc sách viết chữ.

Cũng may Bao Gia Di phản ứng rất nhanh dàn xếp chuyển chủ đề, còn chọc cho mọi người cười khanh khách.

Sau khi mở tờ giấy thứ hai ra, trên màn hình thình lình xuất hiện bốn chữ số, 1108.

Bên dưới là tiếng thán phục không thể tin được.

Thậm chí còn có người hoài nghi Tống Úc được nhờ cậy.

Cố Thanh Trì không để ý, biểu cảm trên mặt ung dung bình tĩnh, tiếp tục mở tờ giấy thứ ba, một trái tim ở giữa viết chữ A.

Khi ống kính đẩy tới bên dưới đều sôi trào hét lên.

Toàn bộ màn trình diễn khá là suôn sẻ, Cố Thanh Trì dựa vào thủ pháp thành thạo và kỹ năng diễn xuất thu hoạch được một đám fan girl, sau khi kết thúc thậm chí đuổi theo hắn muốn mua bài poker giữ làm kỷ niệm.

Cố Thanh Trì rơi vào đường cùng chỉ có thể phát cho các cô mỗi người một lá, cũng không lấy tiền.

Tống Úc nhìn một nhóm cô nàng cười tươi như hoa cầm bài poker rời đi, mới đi tới chua chua nói câu, “Em quá không có đầu óc buôn bán, thu mỗi người 20 đã gần bằng tiền lương một tuần của em rồi.”

“Cũng tặng anh một lá,” Cố Thanh Trì cắm một lá Joker ở cổ áo Tống Úc, nghiêng đầu ghé vào bên tai anh, “Hết giận nhé, vua của em.”

Hơi thở mang theo ấm áp chui vào lỗ tai, sức ghen của Tống Úc lập tức tan thành mây khói, thừa dịp không ai chú ý kéo Cố Thanh Trì vào phòng thay quần áo, khóa trái cửa lại, dính nhau một lúc lâu.

Cố Thanh Trì muốn giúp dọn dẹp sân khấu, phòng riêng tầng hai lại đầy khách, Tống Úc đành phải mở điều hòa nằm trong xe ngủ bù.

Cố Thanh Trì tưởng là Tống Úc về nhà trước, lúc ra khỏi quán nhìn thấy chiếc xe ở bên đường thì rất ngạc nhiên, kéo cửa ghế phó lái ra mới phát hiện Tống Úc nằm ngủ ở ghế sau.

Tống Úc nghe thấy âm thanh, dụi đôi mắt buồn ngủ nhập nhèm, “Tan làm rồi à?”

Cố Thanh Trì “Ừ” một tiếng, “Sao anh không về nhà ngủ?”

“Biết rõ còn cố hỏi,” Tống Úc duỗi lưng một cái, “Còn không phải vì đợi em.”

“Về nhà thưởng cho một cái hôn.” Cố Thanh Trì ngồi vào ghế phó lái, thắt dây an toàn.

“Một trăm cái.” Tống Úc nói.

“Một trăm cái, không sợ miệng anh bị mút sưng lên à?” Cố Thanh Trì cười.

Tống Úc cười xuống xe, kéo cửa ghế lái ra ngồi vào, “Vậy không thì em thưởng cái khác cũng được.”

“Ôi, nguy rồi, bây giờ ngay cả hôn cũng không thỏa mãn được anh,” Cố Thanh Trì nhắm mắt dựa vào ghế nghỉ ngơi, “Trước tiên cắt phần thưởng vài ngày đi, cho anh không biết trân trọng, đợi lúc nào anh không chịu được lại cho anh hôn một cái.”

“Bây giờ đã không chịu được.” Tống Úc kéo cổ Cố Thanh Trì, nửa người trên nghiêng về phía trước hôn một cái lên môi hắn.

Cố Thanh Trí hé miệng, giơ tay giữ sau gáy anh, lè lưỡi ra giống như mèo con liếm một cái giữa môi anh.

Tống Úc bị trêu chọc bụng dưới siết lại, nhưng xét thấy ngoài xe nhiều người đi đường qua lại, anh chỉ có thể kiềm chế bản thân, ngắn ngủi kết thúc nụ hôn ngọt ngào này.

“Có phải em lại vào bếp ăn vụng bánh ngọt không?” Trước khi khởi động xe Tống Úc nghiêng đầu cười một tiếng.

“Hả, cái này cũng bị anh nếm ra được.” Cố Thanh Trì mím môi, ngửi thấy mùi sữa thơm, trước khi đi hắn bị kéo ăn một cái bánh kếp.

“Vị xoài phải không?” Tống Úc hỏi.

Cố Thanh Trì giơ ngón cái lên.

Tống Úc cười to một tiếng, xoa đầu Cố Thanh Trì, lại không nhịn được chiếm hời ngoài miệng, “Vợ anh ăn ngon thật.”

Cố Thanh Trì ngước mắt lên liếc anh một cái, “Em cũng cảm thấy vậy.”

Tống Úc hoàn toàn xuyên tạc ý trong lời nói của Cố Thanh Trì, cho rằng hắn ngầm thừa nhận mình là cô vợ nhỏ, vui đến mức ước gì có thể nhảy xuống xe lăn hai vòng trên mặt đất.

Cố Thanh Trì cũng không quá để ý, nhắm mắt lại dựa vào lưng ghế nghỉ ngơi, mấy ngày nay buổi tối vẫn luôn luyện ảo thuật không nghỉ ngơi nhiều, vừa đến nhà ngay cả cơm tối cũng không muốn nấu, ngã vào ghế sofa ngủ thiếp đi.

Tống Úc vẫn ngồi ở bên cạnh nhìn hắn ngủ.

Anh rất thích dính nhau với Cố Thanh Trì, dù là không làm gì cũng cảm thấy thời gian trôi qua rất nhanh.

Hơn năm giờ anh cảm thấy hơi đói bụng, cúi người trộm hôn cô vợ nhỏ hai cái, sau đó vào phòng bếp làm chút đồ ăn.

Từ sau khi Cố Thanh Trì chuyển vào anh gần như là năm ngón tay không dính nước mùa xuân, lâu lắm rồi không chạm đến nồi bát muôi chậu, vừa mở tủ lạnh ra lại có cảm giác mờ mịt không biết nên làm gì.

Nhưng để cô vợ nhỏ nhà mình vừa tỉnh dậy đã có thể được ăn cơm tối thơm phức, anh vẫn tận tâm tận lực… Nấu nồi nước.

Nấu nồi lẩu đơn giản nhất, ném hết mấy độ lộn xộn vào là được rồi, sẽ không phạm sai lầm.

Tống Úc vừa thái thịt vừa nghĩ lát nữa nên đòi thưởng cái gì.

Một nụ hôn bây giờ đã không thỏa mãn được anh rồi.

Cái đầu du mộc của Cố Thanh Trì sao lại… Cũng không thể nói đầu óc chậm hiểu, dù sao cũng biết hôn phải vươn đầu lưỡi rồi.

Nhưng mà, hắn không có nhu cầu sinh lý hả!? A!?

Sao luôn có thể hôn mãi hôn mãi rồi kiềm chế, ngay cả một cơ hội nước chảy thành sông cũng không cho anh, mỗi lần đều trêu chọc người ta đến không muốn không muốn sau đó lại như không có việc gì đi chơi bài.

Quả thực phục rồi.

Nhưng anh lại ngại nói rõ với người ta, “Tại sao em không muốn lên giường với anh?”

Dù sao Cố Thanh Trì đã từng là thẳng nam, có lẽ đối với phương diện này khá… bài xích?

Đối với một người đàn ông… sợ héo xuống?

Anh thực sự không hiểu rõ Cố Thanh Trì nghĩ gì, thậm chí cảm thấy, trong lòng Cố Thanh Trì có lẽ cũng không phải hoàn toàn có thể chấp nhận phần tình cảm này, lúc trước chấp nhận anh phần lớn nguyên nhân có thể là vì trong lòng mang cảm kích lại thêm nhất thời bốc đồng.

Sau khi đoạn yêu đương này bắt đầu lại có phần không hãm lại được.

Nghĩ tới đây anh đột nhiên hơi sợ, sợ có một ngày Cố Thanh Trì sẽ đột nhiên thông báo cho anh biết, vẫn không thể chấp nhận yêu đương với một người đàn ông.

Lúc trước anh đi dạo trên diễn đàn đã thấy rất nhiều ví dụ như vậy.

Ngày từ đầu thẳng nam ôm thái độ muốn thử yêu đương, sau khi kết thúc vẫn cảm thấy điều không tiếp thu được chỗ nào cũng có.

Hầy.

Yêu đương luôn khiến não người tàn, rõ ràng ở ngay bên người nhưng vẫn không nhịn được làm ra vẻ.

Tống Úc ném lá rau lộn rộn và thịt viên vào nước, hít một hơi thật sâu, quyết định không nghĩ những chuyện này nữa.

Phải tin tưởng Cố Thanh Trì.

Càng phải tin tưởng mình, tuyệt đối không thể cho Cố Thanh Trì cơ hội đổi ý, cả đời cũng phải bảo vệ hắn.

Cố Thanh Trì trong mơ ngửi thấy một mùi khét, bỗng nhiên bừng tỉnh.

Đi vào phòng bếp phát hiện trên bếp hầm một nồi… Canh?

Hắn rút đôi đũa đẩy lá rau nổi lên trên nhìn, bánh tổ khoai tây cánh gà gì đó dán hết vào đáy nồi.

Không biết Tống Úc chạy đi đâu rồi.

Hắn vội vàng tắt lửa gọi một cú điện thoại, Tống Úc ở đầu kia chạy đến nỗi thở hồng hộc, “Anh đi mua gia vị lẩu…”

Cố Thanh Trì đỡ trán.

(bánh tổ)
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện