Editor: Nhất Diệp Chi Chu (Chu)

Beta: Kinh Hồng Nhất Kiến (Mừi)



_________________________



Sau khi vào xuân, lớp băng đọng trên đất dần tan, đám cây ngủ đông cũng từ từ đâm chồi. Vì mới qua mùa đông, trước khi trời lạnh, mấy cây hoa không chịu rét nổi đều đã được chuyển vào trong phòng, sau khi trời ấm lên, lại chuyển từng cây từng cây về lan viên, hàng năm vào dịp này, Tông Tử Hoành đều bận rộn với lan viên khá lâu.



Dưới sự chỉ huy của Tông Tử Hoành, các nội thị của Thanh Huy Các đem đủ loại chậu lan chuyển về lan viên.



Lúc một thị nữ bê chậu hoa đi ngang qua người Tông Tử Hoành, y đột nhiên gọi người kia lại: "Đợi đã, chậu này để đây trước đi."



Thị nữ đặt chậu hoa xuống, đi bưng chậu khác.



Tông Tử Hoành cau mày nhìn nhánh cây nhỏ vừa mới nảy mầm kia.



Vì để cây ngủ đông, trước khi vào đông đều phải tỉa cành, ví dụ như chậu huệ lan trước mắt này, so với lúc nó nở rộ rực rỡ, thì dáng vẻ trụi lủi lúc này như hai loài khác biệt, nó chỉ vừa đâm chồi, nảy mầm, nhưng mầm hoa đáng lẽ phải xanh nõn này, lại có hơi đỏ.



Y trồng lan hơn mười mấy năm, nắm rõ những giống cây bình thường như huệ lan này trong lòng bàn tay, chậu hoa chưa từng được lai với loài khác, sao lại có thể nảy mầm đỏ được?



Trừ khi đất có vấn đề, nhiễm phèn.



Tông Tử Hoành lòng sinh nghi ngờ, y dùng ngón tay đâm vào đất trong chậu, là loại đất đen từng dùng, cũng không có gì lạ. Y hơi do dự, muốn lấy xẻng bới đất ra xem thử.



"Hoành nhi." Thẩm Thi Dao chẳng biết vào từ lúc nào, ánh mắt bà nặng nề nhìn con trai mình.



Tông Tử Hoành ngẩn ra, dưới ánh mắt bình tĩnh của mẫu thân lại như thể có sóng ngầm cuồn cuộn, trái tim y co rụt lại, cúi đầu nhìn chậu hoa kia, hàn ý chạy dọc sống lưng.



"Không phải con muốn chuyển hoa đi à, mau đi đi, đừng làm trễ cơm tối." Thẩm Thi Dao đi tới từng bước một.



Tông Tử Hoành liếc qua hoa, lại chăm chú nhìn mẫu thân của mình.



Thẩm Thi Dao hơi nâng cằm, dùng giọng điệu ôn hòa lại cứng rắn bảo: "Mau lên."



Bà gọi một nội thị lại, "Dời chậu cây này ra ngoài đi."



Nội thị kia định tới chuyển hoa, Tông Tử Hoành lại trầm giọng nói: "Ra ngoài."



Nội thị kia sợ hết hồn, luống cuống nhìn Thẩm Thi Dao. Trong ấn tượng của hắn, đại điện hạ ôn hòa như ngọc, dù là hạ nhân, cũng chẳng quát mắng vô duyên vô cớ.



"Các ngươi ra ngoài cả đi." Ánh mắt Tông Tử Hoành âm trầm nhìn qua hết thảy cung nhân.



Mọi người nối đuôi nhau lui ra, cũng đóng cửa lại.



"Người đã làm gì vậy." Tông Tử Hoành đột nhiên giơ tay nhấc lấy chậu hoa bằng đất đỏ kia ném xuống đất, "Xoảng" một tiếng, vỡ tan tành, hoa với đất văng tán loạn, trong đất đen, rõ ràng có trộn ít đất đỏ, chói mắt hơn cả máu, là tội lỗi.



Tông Tử Hoành như có ảo giác trời đất sụp đổ, y lảo đảo lui về sau một bước, sợ hãi vô vàn nhìn mẫu thân mình.



Thẩm Thi Dao nâng tay kết ấn, bày một kết giới cách âm: "Hoành nhi, con nghe nương nói."



"Người giết nhị đệ?" Câu này thốt ra, giọng run tới không rõ ràng.



Thẩm Thi Dao cúi đầu, trầm ngâm một lát, nhẹ giọng bảo: "Ta cũng là..."



"Đừng có lại bảo là vì con!" Tông Tử Hoành gào lên, khuôn mặt trắng nõn của y lúc này đỏ bừng lên, mắt trợn trừng trừng, dáng vẻ dữ trợn không thôi.



"Nhưng ta chỉ vì con thôi." Thẩm Thi Dao ôm ngực mình, "Ta là mẫu thân con, ta không vì con, thì ai vì con nữa?"



"Người điên rồi, người điên rồi." Tông Tử Hoành tránh né bà như hồng thủy mãnh thú, gương mặt vặn vẹo vì hoảng sợ lẫn thống khổ, "Người hại Hoa tiểu thư, lại hạ độc giết nhị đệ? Người... Sao người ác độc tới thế!"



"Đều tại Lý Tương Đồng ép ta!" Thẩm Thi Dao rít lên, "Ả cứ ép buộc ta hết lần này tới lần khác, con còn đồng cảm cho nhi tử của ả? Ả đã từng đồng cảm với chúng ta chút nào chưa? Hai mươi năm qua mẫu tử ta ở trong cung trải qua tháng ngày thế nào? Con muốn cả đời bị kẻ khác đạp dưới chân hay sao?"



"Vì chuyện này mà người giết người ư?!"



"Ta vốn không định giết nó, là do Lý Tương Đồng không cho chúng ta một con đường sống." Vẻ mặt Thẩm Thi Dao có mấy phần điên cuồng, "Ta vốn tưởng rằng, con cưới Hoa Du Tâm, rời khỏi Đại Danh tự có khoảng đất trời riêng, ta cũng có thể an tâm, nhưng ả không cho chúng ta toại nguyện, ả ác độc biết bao, không thể để yên cho con có được chút gì tốt lành? Giờ Hoa Du Tâm chết rồi, con đường cuối cùng của con cũng bị Lý Tương Đồng phá nát, ta còn làm gì được nữa!"



"Người... Quả thực điên rồi, người phát điên rồi!" Tông Tử Hoành cảm thấy mình cũng điên rồi, y không biết phải đối mặt với tất cả chuyện này thế nào, làm sao y có thể đối mặt với chuyện phụ thân mình là ma tu ăn đan người sống, mà mẫu thân mình lại hạ độc hại chết huynh đệ ruột thịt của mình.



Điên rồi, điên hết cả rồi.



Có khi nơi y đang ở cũng chẳng phải nhân gian, có khi hết thảy đều chỉ là một cơn ác mộng, ai có thể dẫn y thoát khỏi đây?



Thẩm Thi Dao rưng rưng bảo: "Đúng, ta điên rồi, ta phát điên rồi, chỉ cần có thể khiến con thành Nhân Hoàng, thì ta có trả giá cả cái mạng này cũng cam lòng."



"Nhân, Hoàng?" Tông Tử Hoành hung tợn trừng mắt với bà, "Người còn định làm gì nữa?"



"Hoành nhi." Thẩm Thi Dao níu lấy ống tay áo Tông Tử Hoành, khẩn thiết nói, "Tông Tử Mạt chết rồi, Tông Tử Kiêu còn nhỏ, giờ chính là cơ hội của con mà, nếu con..."



Tông Tử Hoành hất tay bà ra, mắt đỏ như máu: "Con không muốn làm Nhân Hoàng, càng không muốn thủ túc tương tàn, người cho rằng trên đời không có nhân quả báo ứng ư? Những chuyện ác người đã làm, sẽ chỉ khiến chúng ta vạn kiếp bất phục!"



"Chỉ cần con làm Nhân Hoàng, trên đời này sẽ không còn ai có thể làm tổn thương mẫu tử chúng ta nữa!"



"Câm miệng!" Tông Tử Hoành siết chặt nắm đấm, chỉ cảm thấy máu khắp người đang chảy ngược, y hận không thể phá hủy toàn bộ trước mắt, có lẽ chỉ có làm bốn phía hỗn loạn hơn, y mới có thể tìm được tỉnh táo, "Người điên rồi, người phạm phải tội như thế, người muốn chúng ta làm người thế nào đây?"



"Sao con không thể suy nghĩ vì nương? Nếu không phải bị ép vào đường cùng, sao ta có thể làm vậy, an nguy của ta có quan trọng gì, ta chỉ muốn tốt cho con thôi."



"Vậy ư, người bị ép buộc?" Mắt Tông Tử Hoành như sắp rỉ máu, y run rẩy chỉ vào chậu đất nung, "Thứ này, muốn dùng làm thuốc, phải có một lượng cực kỳ lớn, người không ra khỏi cung, cũng không có chỗ nào giúp đỡ mà tin tưởng được, chúng là luyện từ son ra chứ gì? Nếu một lần mua quá nhiều son, ắt sẽ bị phát hiện, nhưng mua nhiều năm sẽ không bị nghi ngờ, người đã dùng bao năm, người đã lên kế hoạch bao nhiêu năm, mới có thứ xích chi đủ giết người này?!"



Thẩm Thi Dao kinh ngạc nhìn Tông Tử Hoành.



Trên mặt Tông Tử Hoành đã giàn giụa nước mắt.



Thẩm Thi Dao lấy khăn lụa ra, nhẹ nhàng lau sạch nước mắt, bà vẫn là dáng vẻ hiền lành yếu đuối, lời nói lại khiến người ta sợ hãi, "Mười ba năm, ta dùng hết mười ba năm." Bà khẽ bảo, "Con còn nhớ năm con chín tuổi không, con bị bệnh nặng, sốt tới thần trí mơ hồ, Tông Minh Hách ngày nào cũng kiểm tra chuyện học hành của Tông Tử Mạt, ngày nào cũng thăm Tông Tử Kiêu mới sinh, nhưng ngay cả gặp con một chút cũng không có, ta chính là bắt đầu từ ngày ấy, đã quyết tâm rồi."



Tông Tử Hoành trầm mặc.



Thẩm Thi Dao ôm lấy thân mình, thân thể gầy gò như cây non đung đưa trong gió: "Khi xưa rõ ràng hắn bảo yêu ta, muốn thành thân với ta, nhưng vì lấy lòng thiên kim phái Vô Lương, hắn lại trách ta sinh con ra trước, khiến hắn vì chuyện này, bị Lý Tương Đồng bắt thóp cả đời. Ta khi trẻ kiêu căng tự mãn, căn bản không chịu làm thiếp, ta thiên tư hơn người, còn hi vọng có chiến tích ở Tiên đạo, để Thẩm gia ta có thể lưu truyền. Nhưng Tông Minh Hách dùng vài câu ngon ngọt lừa gạt, phá nát cả đời ta. Cả đời ta ấy à, đã nát rồi, ta tuyệt đối không thể để chúng lại phá nát cả nhi tử ta nữa."



Giọng Tông Tử Hoành khàn khàn: "Người chỉ muốn lợi dụng con để báo thù."



"Vậy thì đã sao?" Thẩm Thi Dao trừng mắt nhìn Tông Tử Hoành, ánh mắt sắc bén, "Ta không được báo thù ư? Con không cần báo thù ư? Con không hận sao? Con không hận à!"



"Con hận, nhưng con không lạm sát người vô tội." Tông Tử Hoành nức nở nói, "Càng không muốn như người, bị cừu hận che mắt cả đời."



"Chẳng ai vô tội cả." Thẩm Thi Dao cười lạnh nói, "Nhi tử Lý Tương Đồng, tuyệt đối không vô tội, ả đáng chết, Tông Minh Hách đáng chết, nhi tử của chúng cũng đáng chết vậy thôi. Từ ngày đó mười ba năm về trước, ta đã hạ quyết tâm, phải cho từng kẻ bọn chúng trả giá thật đắt!"



Tông Tử Hoành hít sâu một hơi, tim phổi vẫn đau như muốn nổ tung, y không biết nên làm gì bây giờ, người trước mắt là mẫu thân thân sinh của y, nữ tử đáng thương mà ôn nhu từ ái, cùng y sống nương tựa vào nhau trong ký ức kia, sao lại biến thành dáng vẻ hiện giờ?



"Hoành nhi, nương nói cho con một bí mật." Thẩm Thi Dao lộ một nụ cười kỳ quái, "Lý Tương Đồng hận chúng ta tới vậy, còn vì một nguyên nhân nữa, ta vẫn luôn không nói cho con biết."



"... Bí mật gì."



"Lúc con còn nhỏ, Tông Minh Hách cũng từng mời ẩn sĩ cao nhân vào cung, hắn có một pháp bảo tên Lạc Thủy Ngọc Giáp, nghe đồn, là pháp khí của Chu Văn Vương, lấy từ mai của rùa thần Lạc Thủy, có thể bói được vạn vật." Trong mắt Thẩm Thi lóe ánh sáng vui mừng cuồng loạn, "Kẻ kia bói Tông Minh Hách sẽ có chín người con, nhưng mang mệnh cách đế vương, chỉ có một mình con thôi."



"Trò lừa đảo của lũ giang hồ, người cũng tin?"



Thẩm Thi Dao cười nhạo: "Tông Minh Hách và Tống Thu Đồng cũng cho rằng hắn là lũ giang hồ lừa đảo, đuổi ra ngoài, nhưng ta tin hắn, hắn trên đường xuất cung, liếc qua đã biết ta là mẫu phi của con, dùng truyền âm bí mật nói cho ta chuyện này. Nhưng trước đó, chúng ta chẳng quen biết gì nhau. Hoành nhi, từ ngày con sinh ra, nương đã tin rằng con có mệnh cách đế vương, con nhất định sẽ thành Nhân Hoàng."



"Người đừng mắc thêm sai lầm nữa." Tông Tử Hoành thống khổ nói, "Người còn muốn làm gì nữa? Người giết nhị đệ, chẳng lẽ còn định giết cả Tiểu Cửu?"



"Ta sẽ không giết nó, nó là đệ đệ mà con yêu thương, nào giống Tông Tử Mạt."



"Người rốt cuộc muốn làm gì?" Tông Tử Hoành ép sát Thẩm Thi Dao, "Nương, người đừng ép con, cho dù người muốn làm gì, con cũng sẽ ngăn cản người, người đừng ép con."



"Con muốn cản ta, con phải cản ta sao đây?" Thẩm Thi Dao ngửa đầu nhìn nhi tử mình, "Con muốn giết ta ư?"



"Con..."



Thẩm Thi Dao vuốt ve gò má Tông Tử Hoành: "Ta là mẹ ruột của con, chúng ta mới là người thân nhất trần đời này, ta làm hết thảy đều vì muốn tốt cho con, con không cảm kích ta, chẳng lẽ còn định trở mặt thành thù với ta ư? Con định ngăn cản ta thế nào đây, con muốn tố giác ta, hay là giết ta?"



Tông Tử Hoành lùi một bước, cứng đờ không nói nên lời. Thẩm Thi Dao hài lòng cười cười: "Con trai ta chính là Nhân Hoàng."

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện