Editor: Nhất Diệp Chi Chu

Beta: Kinh Hồng Nhất Kiến



__________________________



Tông Tử Kiêu cũng không làm quá, cung Vô Cực sau giới nghiêm, không có sự cho phép của Tông thiên tử, ra vào đều rất khó khăn. Tông Tử Hoành giờ chẳng khác nào đang bị giam lỏng, cũng không biết tình hình bên ngoài, quả thực sống một ngày dài như một năm.



Trong một đêm nọ, Tông Tử Hoành đang nằm trằn trọc trên giường, đột nhiên nghe thấy trong phòng có tiếng vang nhỏ bé, y nâng cao cảnh giác, một tay cầm bội kiếm ở đầu giường, men theo thanh âm nhìn qua, chỉ thấy trong ánh trăng bàng bạc phủ trên nền đất, có một bóng người nho nhỏ.



Nhỏ vô cùng, không to bằng bàn tay.



"... Hứa đại ca?" Tông Tử Hoành hạ thấp giọng, không xác định được nên hỏi.



Người nho nhỏ này phút chốc hóa về người bình thường, đúng là Hứa Chi Nam.



Hứa Chi Nam cất Công Thâu Cự vào túi càn khôn, làm thủ thế "suỵt", đóng kín cửa sổ, dùng linh lực tra xét bốn phía, sau khi xác định không có ai, mới tới bên giường Tông Tử Hoành.



Tông Tử Hoành kích động bảo: "Huynh cứ vào vậy à?"



"Không làm thế căn bản không vào được." Hứa Chi Nam nói, "Đế quân không biết đang sợ gì, toàn bộ cung Vô Cực giờ bị vây gió thổi không lọt, đệ cũng bị cấm túc nhỉ."



"Nói là để ta dưỡng thương, kỳ thật, đúng là không cho ta ra ngoài."



"Thương thế của đệ sao rồi?"



"Không đáng lo."



"Nghe nói Lý Bất Ngữ cho đệ uống Chân Nguyên Ngọc Luyện Đan."



"Ừ."



"Tiên đan này hắn một năm chỉ được có một viện." Hứa Chi Nam có chút không rõ, hắn chừng từng nghe Tông Tử Hoành nói mình có giao tình gì với phái Vô Lượng, nhưng ai ai cũng  đều biết phái Vô Lượng là nhà mẹ đẻ của Đế hậu.



"Trước kia ta từng cứu hắn, kỳ thực chỉ là chút việc nhỏ thôi, nhưng hắn vẫn luôn nhớ phần ân tình này." Tông Tử Hoành nhìn Hứa Chi Nam, "Bên ngoài sao rồi? Loạn lắm phải không?"



"Loạn, cực kỳ loạn." Hứa Chi Nam nặng nề nói, "Toàn bộ người trong Tu Tiên giới đều hoang mang."



"Diêm Xu, Lục Triệu Phong, không có tin tức gì cả à."



"Một tu sĩ cấp tông sư, có thể vẽ mặt thành người khác, còn cầm pháp bảo đẳng cấp như Cản Sơn Tiên, trừ khi gã tự xuất hiện, chứ không chẳng ai tìm được gã cả."



Tông Tử Hoành nhíu chặt lông mày.



"Chuyện xảy ra dưới địa cung, đệ không nói cho ai biết chứ?"



Tông Tử Hoành cay đắng nói: "Toàn bộ những người ta thấy sau khi tỉnh lại, tất cả đều là người ta muốn giấu."



"Ta với Kỳ Mộng Sênh cũng không để lộ nửa chữ, chuyện này liên lụy nhiều hơn chúng ta tưởng." Hứa Chi Nam nhìn thẳng vào mắt Tông Tử Hoành chăm chú, "Đệ có chuẩn bị gì chưa?"



Tông Tử Hoành thầm siết góc chăn. Y nghe hiểu thâm ý trong lời này, nhưng sợ là cho dù đến khi chết, y cũng không thể chuẩn bị cho chuyện cha ruột muốn hại mình.



Trong ánh mắt Hứa Chi Nam mang tia bi thương: "Từ khi Đại Danh Tông thị thống nhất Tu Tiên giới, đã gần ba trăm năm, ba trăm năm qua, Cửu Châu không có chiến sự, nhưng dưới vẻ bình tĩnh ấy là sóng ngầm cuồn cuộn, có lẽ sắp dấy lên sóng gió ngập trời rồi."



"Bên ngoài, thế nào rồi?"



"Hoa Tuấn Thành đem mười bảy tên đệ tử của Ngũ Uẩn Môn theo Diêm Xu tới hội Giao Long, giết sạch toàn bộ."



Vẻ mặt Tông Tử Hoành hơi cứng lại.



"Không chỉ thế, phái Hoa Anh còn muốn Ngũ Uẩn Môn giao hết tu sĩ trong phái liên quan tới Diêm Xu ra. Lưu Chính giờ tạm thời giữ chức chưởng môn, hắn muốn cắt đứt với Diêm Xu, nhưng hắn không đồng ý cho phái Hoa Anh thanh lý đệ tử bổn môn. Phái Hoa Anh mắng Ngũ Uẩn Môn là tà giáo chuyên trộm đan, nợ phái Hoa Anh hai mạng người, tiếp tục như thế, hai phái có lẽ sẽ khai chiến."



"Phụ quân hoà giải thế nào?"



"Đế quân rõ ràng thiên vị Ngũ Uẩn Môn, nhưng phái Hoa Anh oán hận quá sâu, giờ xem ra, không thể hòa hoãn."



Tông Tử Hoành lại thấy đầu bắt đầu nhói đau.



"Tử Hoành, đệ nói cho ta biết." Giọng Hứa Chi Nam bình tĩnh như nước, "Đế quân thật sự cấu kết với Diêm Xu, ăn đan sư đệ ta đúng không."



Tông Tử Hoành không dám nhìn vào mắt Hứa Chi Nam: "Ta không biết nữa."



"Đế quân thật sự muốn đan của đệ đúng không."



"Ta không biết!" Tông Tử Hoành hơi gầm lên. Y thật sự không biết nên tin gì, làm thần tử, trong lòng y còn một tia hy vọng yếu ớt chưa tắt, hy vọng hết thảy là âm mưu của Lục Triệu Phong. Vì thế y không dám nói chuyện của đại bá y cho Hứa Chi Nam, y biết nếu y nói cho hắn, chí ít trong mắt Hứa Chi Nam, đã là xác nhận tất cả.



"Mấy nay ta nghĩ rất nhiều, từ đầu tới cuối, tất cả mọi chuyện, ta mới hiểu, chúng ta vô tình bị cuốn vào một âm mưu, âm mưu này nhắm thẳng vào người quyền thế nhất Cửu Châu, đệ, ta, Diễn Chi, còn rất nhiều người khác, chẳng qua chỉ là một đám cá trong chậu xui xẻo."



"Ý của huynh là..."



"Diêm Xu nói, đương nhiên không thể tin hết, nhưng liên quan tới thân thế của gã, ta phái người thăm dò mấy ngày nay, gần như không có gì. Theo lời gã ngày đó, với hành động của gã, ta nghĩ, mục đích cuối cùng của gã, đệ cũng đã đoán được."



Tông Tử Hoành cứng đờ gật đầu.



"Gã muốn cửu điện hạ làm Tông thiên tử, đối với gã mà nói, đó chính là cách báo thù tốt nhất."



"Ta chắc chắn không để gã lợi dụng Tử Kiêu." Tông Tử Hoành oán hận nói, "Ta không thể để gã hủy hoại Tử Kiêu."



"Muộn rồi." Hứa Chi Nam bảo, "Nếu gã không lộ rõ thân phận trước mặt đệ, kế hoạch của gã có thể tiến hành trong bóng tối, nhưng giờ thì không ổn rồi."



"Nhưng ta sẽ không nói cho ai biết." Tông Tử Hoành nhìn thẳng Hứa Chi Nam chăm chú, "Huynh và Phi Linh Sứ cũng đã đồng ý với ta, không nói chuyện này cho bất cứ ai."



"Tử Hoành, đệ đang lừa mình dối người thôi." Hứa Chi Nam không khách khí bảo, "Đúng, ta với Mộng Sênh đồng ý với đệ, tuyệt không nuốt lời. Nhưng dù ba người chúng ta không nói, Lục Triệu Phong sớm muộn cũng sẽ có hành động, có một ngày, khắp thiên hạ sẽ biết thân thế của cửu điện hạ thôi."



"......"



"Nếu đệ thật sự muốn bảo vệ cửu điện hạ, thì phải chuẩn bị sớm, chuyện này mà bại lộ, cửu điện hạ sẽ bị ném vào xoáy nước, tới khi ấy, đệ cũng khó tự bảo vệ mình, càng đừng nói tới..."



"Cho dù xảy ra chuyện gì." Ánh mắt Tông Tử Hoành cực kỳ kiên định, "Cho dù liều mạng này chăng nữa, ta cũng sẽ bảo vệ đệ đệ của ta."



Hứa Chi Nam nhẹ giọng nói: "Lục Triệu Phong muốn lấy đan của đệ cho cửu điện hạ ăn."



"Ta biết."



"Nếu cửu điện hạ biết chân tướng, hắn sẽ thế nào, đệ nghĩ tới chưa?"



"Đệ ấy sẽ ở bên cạnh ta." Tông Tử Hoành không chút do dự bảo, "Cho dù Lục Triệu Phong là cha ruột của đệ ấy, đệ ấy cũng sẽ không phản bội ta."



Hứa Chi Nam nhìn Tông Tử Hoành một lúc lâu, thầm than nhẹ một tiếng: "Cửu điện hạ có đệ là huynh trưởng, là may mắn trong bất hạnh."



"Đệ ấy chẳng làm gì sai, đệ ấy có tiền đồ vô lượng, ân oán thị phi của người lớn, sao có thể để người vô tội như đệ ấy bị liên lụy."



"Cửu điện hạ quả thực vô tội, tiếc là hắn chung quy không thể chỉ lo cho bản thân thôi được."



Tông Tử Hoành không có gì để nói.



Hai người trầm mặc một hồi, Hứa Chi Nam lại bảo: "Ta hôm nay đến, thật ra là có chuyện cần hỏi đệ."



"Ta biết."



"Đệ hẳn muốn biết đế quân đến cùng đã ăn nhân đan chưa đúng không?"



Lòng Tông Tử Hoành căng thẳng: "Lẽ nào huynh có cách chứng minh?"



"Có một cách." Ánh mắt Hứa Chi Nam càng lạnh, "Ta biết được một chuyện từ chỗ Trần Tinh Vĩnh, nếu đế quân thật sự ăn đan của Diễn Chi, sẽ có chút khả năng của người tu luyện công pháp Nguyên Dương."



"Thật ư?"



Hứa Chi Nam gật đầu: "Chỉ cần ăn nhân đan, là có thể thu được một phần tu vi và năng lực của chủ nhân kim đan, nhưng tu sĩ thiên hạ lấy kiếm tu làm chủ, cùng là kiếm tu, ăn nhân đan cũng chỉ tăng linh lực tu vi, không có khác biệt rõ ràng, chỉ có công pháp nguyên dương là khác, nó có thể thay đổi thân thể của con người."



"Ta không thấy vẻ ngoài của phụ quân không thay đổi gì nhiều."



"Không chỉ ở tướng mạo." Hứa Chi Nam duỗi hai tay ra, cùng kéo hai ống tay áo lên, lộ ra hai cánh tay thon dài cường tráng, nhưng màu da trên hai tay đậm nhạt khác biệt.



Tông Tử Hoành bỗng hiểu ra: "Ý của huynh là..."



"Diễn Chi đã tu tới mức có thể tái sinh thân thể, nếu đế quân ăn đan của đệ ấy, hẳn cũng có khả năng này." Hứa Chi Nam nhìn Tông Tử Hoành bảo, "Đây là cách duy nhất mà hiện giờ ta nghĩ ra."



"Lẽ nào huynh muốn ta đi..." Tông Tử Hoành quay mặt đi, "Trong thiên hạ, ai có thể làm thương tổn Nhân hoàng được? Huống hồ đó là phụ quân của ta."



"Đúng là khó kiểm tra." Hứa Chi Nam nhàn nhạt nói, "Ta sẽ không yêu cầu đệ làm trái đạo hiếu, tự ta sẽ nghĩ cách."



Tông Tử Hoành cả kinh nói: "Hứa đại ca, huynh muốn làm gì?"



"Kỳ thực không cần bị thương nặng, chỉ cần một vết thương nhỏ, tốc độ khép miệng vết thương cũng nhanh hơn người thường nhiều, đó là hiệu quả của công pháp Nguyên Dương."



"Hứa đại ca, huynh đừng làm bừa, như vậy quá mạo hiểm!"



Hứa Chi Nam nhìn Tông Tử Hoành, đôi mắt như nước mưa trong thu lạnh, có thể nhìn xuyên qua người khác: "Đệ là lo cho ta, hay lo cho phụ quân đệ?"



Tông Tử Hoành yên lặng.



"Ông ấy đối xử với mẹ con đệ thế nào, người trong thiên hạ đều biết. Tuy ta không dám khẳng định lời Diêm Xu nói mấy phần là thật mấy phần là giả, nhưng ông ta thật sự muốn moi đan của đệ, ta cũng không thấy bất ngờ."



Sắc mặt Tông Tử Hoành phút chốc tái nhợt.



Hóa ra, ngay cả người ngoài cũng nghĩ như thế.



"Ta tuyệt đối sẽ không để đệ tử Thuần Dương Giáo phải hy sinh vô ích, ông ta có là Nhân hoàng, là thiên tử, đều không ngăn được ta đòi lại công bằng cho sư đệ của ta." Hứa Chi Nam nhìn Tông Tử Hoành, "Nếu như đế quân thật sự như lời Diêm Xu nói, là ma tu ăn nhân đan người ta, đệ còn bảo vệ ông ta ư?"



Mắt Tông Tử Hoành đỏ lên, như con thú nhỏ bị dồn vào đường cùng.



"Thiên tử phạm pháp, tội như thứ dân, nếu ông ta thân là Nhân hoàng, nhưng lại phạm phải tội ác của ma tu, thì không xứng làm Nhân hoàng, đúng chứ?"



Tông Tử Hoành nhớ tới chuyện mình suýt chết ở trấn Cổ Đà, nhớ tới đại bá của y, nhớ tới những chuyện Tông Minh Hách làm với mẹ con họ từ đó tới giờ, lòng đã lay động không thể tả.



Hứa Chi Nam đột nhiên đứng lên, sau đó quỳ một gối trước mặt Tông Tử Hoành.



Tông Tử Hoành biến sắc: "Hứa đại ca, huynh làm gì thế?"



"Đại điện hạ có còn nhớ lời ta từng nói?" Hứa Chi Nam không chịu đứng lên, hắn ngẩng đầu nhìn Tông Tử Hoành, "Ta thấy chuyện này chỉ còn một lối thoát, có thể giữ Tu Tiên giới thái bình. Cửu Châu cần một vị chủ nhân nhân ái chính trực, không ai phù hợp hơn đại điện hạ cả, cũng danh chính ngôn thuận."



"Hứa đại ca, huynh mau đứng lên đi, lời này không thể..."



"Vì sao không thể?" Ánh mắt Hứa Chi Nam sáng ngời, "Mộng Sênh và ta đều nghĩ thế. Đệ thân là trưởng hoàng tử, thiên tư hơn người, tuổi trẻ tài cao, lại được Thuần Dương Giáo và Thương Vũ Môn giúp đỡ, vị trí Nhân hoàng này, không phải của đệ thì còn ai nữa chứ?"



"Ta..." Cả giọng nói và vẻ mặt của Hứa Chi Nam đều nghiêm túc bảo: "Chẳng lẽ đệ còn chưa hiểu, chỉ khi đệ lên làm Nhân hoàng, mới có thể bảo vệ cửu điện hạ!"



Tông Tử Hoành cứng đờ tại chỗ, máu khắp người như cũng đông cứng lại ngay tại giờ phút này.



Nhiều năm sau đó, khi Tông Tử Hoành nhìn lại cuộc sống ngắn ngủi của mình, chỉ thấy từ sâu thẳm bên trong ấy có một đôi tay của số phận, không ngừng đẩy y về phía vực sâu thẳm.



=



=



=



Lời tác giả: Quyển hai kết thúc rồi! Tình tiết quyển thứ ba sẽ bùng nổ mạnh luôn~



Lời editor & beta:

Mừi: TTwTT hoàn quyển 2 rồiiiiii

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện