Editor: Nhất Diệp Chi Chu (Chu)

Beta: Kinh Hồng Nhất Kiến (Mừi)



_____________________________



Đêm rằm mười lăm tháng giêng, họ cuối cùng cũng nghênh đón chưởng môn Hứa Chi Nam của Thuần Dương Giáo xuất quan.



Hứa Chi Nam vì đột phá cảnh giới tối cao của công pháp nguyên dương là Bất Diệt Thiên Hỏa, đã bế quan gần mười tám năm trời, lần này xuất quan, chứng minh ông ta vẫn chưa thể đột phá cảnh giới chí cao này. Thuần Dương Giáo đã lập phái năm trăm năm, ngoại trừ tổ sư gia, có thể tu luyện công pháp nguyên dương thành công, cũng chỉ có ba người. Thiên tư, ngộ tính, tính chăm chỉ cầu toàn của Hứa Chi Nam, vô cùng có khả năng sẽ trở thành người thứ tư, Thuần Dương Giáo sánh vai với phái Vô Lượng, cũng chỉ kém mỗi bước này.



Vì thế, lúc Phi Linh Sứ đưa Hàn Ngọc đan ra trao đổi với Thất Tinh đăng, các trưởng lão Thuần Dương Giáo không khỏi không động lòng.



Giờ sửu, Hứa Chi Nam tắm rửa thay y phục, nghỉ ngơi xong xuôi, ra tiền sảnh gặp khách.



Hứa Chi Nam xuất thân từ thương nhân thế gia, cũng không phải người trong đạo, ban đầu được đưa tới Thuần Dương Giáo chỉ để rèn luyện thân thể khỏe mạnh, nhưng căn cốt ông ta rất tốt, sau khi được chưởng môn tiền nhiệm nhận làm đồ đệ, hiển lộ thiên tư hơn người, sau đó kiên quyết từ bỏ gia nghiệp to lớn, một lòng vấn đạo tu tiên.



Trăm năm trước, khi Ma Tôn xuất thế, vào lúc tiền chưởng môn quy tiên, nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy, nhậm chức chưởng môn, trong lúc tu tiên giới cực kỳ bấp bênh, người người đều thấy bất an, đối mặt với âm binh ngập đất trời, phá hoại muôn nơi, không chỉ bảo vệ được Thuần Dương Giáo, mà còn cứu rất nhiều giáo phái và tu sĩ dưới tay Ma Tôn.



Danh tiếng người này vang dội trong Tu Tiên giới, không thua gì Lý Bất Ngữ.



Thân thể và dung mạo Hứa Chi Nam, vẫn còn là thanh niên, chỉ là một đầu tóc đen biến thành trắng như tuyết, trong mắt thoáng qua, đều là tang thương suốt trăm năm.



Phạm Vô Nhiếp nhìn Hứa Chi Nam, lòng cảm khái vạn phần.



Cũng là nhìn thấy cố nhân, hắn với Lý Bất Ngữ chỉ có chán ghét và thống hận, nhưng với Hứa Chi Nam chẳng phải địch cũng không phải bạn, vì liên quan đến Tông Tử Hoành, nên chỉ gợi cho hắn nhớ đến vô vàn hồi ức của kiếp trước..



Hắn không nhịn được nghĩ, nếu hắn và Tông Tử Hoành sống tới bạc đầu, có phải cũng sẽ có dáng vẻ thế này không nhỉ?



Lúc hành lễ, Phạm Vô Nhiếp cảm nhận được ánh mắt Hứa Chi Nam đặt trên người mình, hắn tự nhiên phóng khoáng ngẩng đầu lên, đối diện với Hứa Chi Nam. Lý Bất Ngữ từng thấy dáng vẻ hắn khi thiếu niên và thanh niên, nhưng Hứa Chi Nam chỉ gặp qua hắn khi còn bé và sau khi đã trưởng thành, hoàn toàn khác biệt với thời thiếu niên ngắn ngủi này, mà qua hơn trăm năm, hắn chắc chắn Hứa Chi Nam chẳng thể nhận ra hắn.



Quả nhiên, Hứa Chi Nam chỉ nhìn hắn một hồi, lại lạnh nhạt rời mắt đi.



Còn chưa đợi Chiếu Văn lên tiếng, Hoa Tưởng Dung đã nóng vội nói: "Chưởng môn tiên tôn, Chiếu Văn trưởng lão hẳn đã nói với ngài lý do tỷ muội ta đến đây rồi."



Hứa Chi Nam nghiêng người dựa vào ghế, khuôn mặt tái nhợt suy yếu, bế quan mười tám năm, vừa mới xuất quan, thân thể còn hơi không khỏe, ông ta nhẹ giọng nói: "Lão phu đã nghe nói rồi, lần này e là phải khiến Thương Vũ Môn thất vọng."



Hoa Tưởng Dung trợn mắt lên, vội kêu: "Chúng ta đồng ý lấy Hàn Ngọc Tuyết Linh Đan ra trao đổi, kỳ hạn chỉ một năm thôi!"



Vân Tưởng Y cũng mặt cười gượng gạo: "Chưởng môn tiên tôn thật sự định thấy chết không cứu ư."



"Chí bảo của Thuần Dương Giáo, không cho bên ngoài mượn." Hứa Chi Nam bình tĩnh nói.



Mấy người Chiếu Văn cũng nhìn về phía Hứa Chi Nam, có lẽ là thấy đáng tiếc, chỉ cho mượn một năm, là có thể đổi lại một viên tiên đan  trợ giúp ông ta tu thành công pháp nguyên dương, chuyện này xem thế nào cũng đều có lời mà.



"Chưởng môn tiên tôn không thể thay đổi quy tắc ư! Kỳ hạn một năm đổi một viên tiên đan, sao ngươi phải từ chối?!" Hoa Tưởng Dung cả giận nói, "Tính mạng chưởng môn nhà ta đang ngàn cân treo sợi tóc, chỉ mong mượn pháp bảo kéo dài tính mạng thêm một năm, đều là người đứng đầu Tiên Minh đại phái, làm vậy khó tránh quá vô tình vô nghĩa rồi!"



Vân Tưởng Y quát khẽ: "Muội muội."



"Muội..."



Vân Tưởng Y bước lên một bước, bộp một tiếng quỳ xuống trước mặt Hứa Chi Nam, khuôn mặt đẹp như hoa đào tràn đầy đau thương, nhìn thương tiếc động lòng người, "Cầu xin chưởng môn tiên tôn cứu sư tôn ta."



Hoa Tưởng Dung thấy thế cũng quỳ xuống theo: "Cầu xin chưởng môn tiên tôn cứu sư tôn ta."



Mọi người trong phòng hai mặt nhìn nhau.



Hứa Chi Nam trầm mặc một lúc lâu, mới nhẹ giọng nói: "Hai vị, xin hãy trở về đi."



Hoa Tưởng Dung ngẩng đầu lên, khóe mắt dưng dưng: "Ngươi... Ngươi... Ngươi coi như nể tình năm đó từng cùng sư tôn ta có một đoạn..."



Mọi người trợn to mắt.



"Câm miệng!" Vân Tưởng Y cả giận nói, "Ai cho phép muội không giữ mồm giữ miệng như thế."



Hoa Tưởng Dung khóc lóc nói: "Vậy phải trơ mắt nhìn sư tôn chết ư?!"



Vân Tưởng Y đứng lên, cũng kéo Hoa Tưởng Dung dậy, nàng khôi phục dáng vẻ lạnh nhạt, ánh mắt lạnh như băng mà trừng Hứa Chi Nam: "Chưởng môn tiên tôn bạc tình bạc nghĩa, không thua gì năm đó, ngươi một đời si mê tiên đạo, có lẽ cuối cùng sẽ toại nguyện, nhưng mà đắc đạo phi thăng, cũng không có nghĩa là viên mãn, nhớ tới người mình từng phụ lòng, thật sự sẽ không hối hận ư?"



Hứa Chi Nam bất động tĩnh tọa như ngọc khắc, mí mắt đều không run một chút nào.



"Đi thôi." Vân Tưởng Y kéo Hoa Tưởng Dung theo, xoay người rời đi.



Hoa Tưởng Dung đi được mấy bước, giận không nhịn được lại xoay người trào phúng nói: "Nói cái gì mà không cho bên ngoài mượn, năm đó Ma Tôn đến cướp, ngươi dám không cho ư?"



"Đừng có vô lễ." Chiếu Văn quát lớn.



Hai người giận dữ rời đi, để lại một phòng người xấu hổ.



Họ còn đang hãi hùng khiếp vía chuyện Hứa Chi Nam với Kỳ Mộng Sênh từng có một đoạn tình duyên chưa thể hoàn hồn. Nhưng mà, xem ra Hứa Chi Nam cuối cùng vẫn chọn từ bỏ tình ái, kiên định đạo tâm, chỉ là chuyện nam nữ, dễ dàng làm ồn ào xôn xao, chuyện bí mật này thật đúng là trăm năm qua vẫn chẳng ai hay biết.



Hứa Chi Nam có lẽ cũng hơi không chịu được trước mặt chúng đệ tử, trầm ngâm một lát, nói: "Chí bảo Thuần Dương Giáo, không cho người ngoài mượn, nếu có chuyện tương tự, cứ trực tiếp từ chối là được."



"Vâng."



Ánh mắt Hứa Chi Nam dời về phía Chung Quỳ.



Chung Quỳ chắp tay nói: "Tiên tôn, vãn bối mạo muội làm phiền ngài tu hành, thật sự là bất đắc dĩ."



"Lão phu đã nghe Chiếu Văn nói rồi, thiên sư chấp nhất với thân phận người nọ như thế, có thể hiểu được, đáng tiếc, người kia không phải sư đệ ta."



Chung Quỳ kinh ngạc nói: "Tiên tôn còn chưa nhìn, đã có thể chắc chắn? Vãn bối còn đang muốn mời ngài cũng tới Thục Sơn..."



"Không cần, người kia tuyệt đối không thể là sư đệ Trình Diễn Chi của ta, bởi vì vị sư đệ kia của ta..." Hứa Chi Nam nặng nề nói, "Là ta tự mình hỏa táng."



"Cái gì?"



"Năm đó sau khi Diễn Chi gặp chuyện không may, lão phu quả thật đã cùng mấy đệ tử đưa thi thể đệ ấy về quê hương, nhưng ta biết, ta không thể giữ đệ ấy toàn thây, sau khi được người nhà đệ ấy đồng ý, đã hỏa táng rồi."



"Vì sao?" Ba thầy trò Chung Quỳ đều không hiểu được.



Mấy vị trưởng lão lộ vẻ sáng tỏ.



"Thật ra cũng là bất đắc dĩ thôi." Hứa Chi Nam nói, "Đệ tử Thuần Dương Giáo ta vì tu thân thể thuần dương, khi còn sống thì có ma tu dâm tu khao khát, chết rồi thì bị cô hồn dã quỷ thèm thuồng, với chúng mà nói, dù là chết hay sống, khối thân thể này đều thải bổ cực lớn. Tu sĩ cấp cao của Thuần Dương Giáo ta sau khi chết, hoặc an táng sau núi Lạc Kim Ô, nơi này có kết giới cường đại, có thể đảm bảo họ sau khi chết sẽ được bình an, nếu là về quê an táng, cũng phải giấu nơi chôn cất, còn bố trí thêm kết giới. Nhưng sư đệ ta tình cảnh đặc thù, đệ ấy bị trộm kim đan, tu sĩ bị trộm kim đan, tu vi càng cao, khả năng khởi thi càng lớn, cho dù bọn ta có tụng ngàn vạn lần chú Tinh Lọc, cũng khó đảm bảo ngày tháng về sau, đệ ấy sẽ không vì oán niệm sâu nặng mà khởi thi, đến khi ấy tất thành họa."



"Vì thế nên mới..."



Hứa Chi Nam gật gù: "Chỉ có hỏa táng, có thể loại trừ hậu hoạn vĩnh viễn. Vì thế, hành thi bị Thiên Cang Chính Cực Phược Ma Trận trói buộc trên Điểm Thương Phong kia, không thể nào là Diễn Chi."



Chung Quỳ khó hiểu cau mày nói: "Nhưng mà, đã thế, thì không thể giải thích vì sao người kia có thể dùng công pháp nguyên dương."



Hứa Chi Nam thở dài một tiếng: "Kỳ thật có thể giải thích."



Tất cả mọi người nhìn về phía Hứa Chi Nam.



"Năm đó, bọn ta tuy rằng bắt được thợ săn đan, tiêu diệt Sư Minh, báo thù cho Diễn Chi và nhiều tu sĩ bị hại khác, nhưng tới cùng cũng không thể biết được ai ăn kim đan của đệ ấy, lại không có cách nào kiểm tra từng người được."



Giải Bỉ An cả kinh, gần như quên luôn cấp bậc lễ nghi: "Ngài là nói, tà túy kia có thể là kẻ ăn kim đan sư đệ ngài?!"



Lời vừa nói ra, mọi người ồ lên biến sắc.



Tuy rằng Hứa Chi Nam đã nói tới như vậy, nhưng người có mặt tại nơi này, dù sao cũng đều cách thời gian ma tu Thiết Đan hung hăng ngang ngược quá nhiều năm, không ai lập tức nghĩ đến chuyện này, chỉ có Giải Bỉ An, trong đầu chợt lóe lên, lập tức nghĩ tới khả năng này, ngay cả bản thân y cũng không biết suy nghĩ này từ đâu ra.



Phạm Vô Nhiếp trong lòng cũng cả kinh, Tông Minh Hách có thể đã ăn kim đan sư đệ Hứa Chi Nam?!



"Chuyện, chuyện này có thể ư?" Chiếu Văn xanh mặt, "Sư tôn, ăn nhân đan, có thể nắm giữ công pháp của kẻ khác sao?"



"Mấy chục năm qua, Thiết Đan Tặc tuy chưa từng tuyệt tích, nhưng quả thực hiếm gặp, vì thế các ngươi cũng ít biết. Thứ mà kim đan ngưng tụ, là căn cốt trời phú và tu vi sau này, tuy rằng kẻ ăn nhân đan không có được toàn bộ năng lực của chủ nhân kim đan, nhưng vẫn có thể đạt được một phần. Sở dĩ mọi người không biết, là vì phần lớn tu sĩ đều là kiếm tu, không thể hiện biến hóa trên thân thể, chỉ có tu sĩ Thuần Dương Giáo là khác, tu vi cả đời của Thuần Dương Giáo, đều rèn luyện trên thân thể."



"Tiên tôn, ngài chắc chắn chứ?" Sắc mặt Chung Quỳ cực kỳ nghiêm trọng. Hứa Chi Nam lắc đầu: "Đây chẳng qua chỉ là suy đoán của lão phu, vì ta từng thẩm vấn Sư Minh minh chủ, lão ta dùng pháp bảo Công Thâu Cự làm hại vô số tu sĩ, lão cũng ăn không dưới bốn viên nhân đan, kẻ ăn nhân đan có thể lộ ra chút năng lực của chủ nhân kim đan, là lão ta vô tình tiết lộ ra."



"Nếu thật sự là thế, thì quả thực có thể giải thích sự kỳ quái này." Chung Quỳ hít vào một hơi, "Vì sao hắn không có thể trạng tu sĩ cấp cao của Thuần Dương Giáo, lại có thể tái tạo tay chân."



"Kỳ thực, đối với thân phận người nọ, lòng lão phu có một suy đoán."



Hứa Chi Nam bốn mắt chạm nhau với Chung Quỳ, đúng như dự đoán, có thể thấy được đáp án tương tự trong mắt đối phương.



"Sư tôn, là ai vậy?" Chiếu Văn khó hiểu nói.



"Ninh Hoa đế quân Tông Minh Hách."



Phạm Vô Nhiếp âm thầm siết chặt nắm đấm. Trong đầu hắn loạn tung, còn đang ngạc nhiên, người ở đây, chỉ có hắn có thể xác định tà túy kia chính là Tông Minh Hách, chỉ là... Tông Minh Hách từng ăn nhân đan ư? Ông ta ăn nhân đan của sư đệ Hứa Chi Nam?



"Ninh Hoa đế quân!" Một trưởng lão hoảng sợ nói, "Phụ thân của Ma Tôn và Nhân hoàng."



Giải Bỉ An cũng ngạc nhiên không nói nên lời, nếu như người kia thật đúng là Tông Minh Hách, tất cả hình như đã giải thích được. Ân oán, nhân quả, động cơ, đều nói được. Thế nhân đều đồn những nhân đan kia cuối cùng đều truyền vào trong tiên môn đại phái, tuy rằng nghe như thuyết âm mưu, nhưng vẫn có đạo lý nhất định, dù sao nhân đan do thợ săn đan bán, đều là giá trên trời, môn phái nhỏ thông thường không mua nổi.



"Với ân oán của Tông thị và Lý gia, Lý Minh chủ thật sự có khả năng vì hả giận, mà làm ra chuyện này." Chiếu Văn lẩm bẩm nói, "Thế nên hắn mới dùng Lôi Tổ Bảo Cáo để diệt khẩu, bằng không chuyện này truyền ra ngoài, sẽ là một cọc gièm pha, phá hỏng mặt mũi phái Vô Lượng và danh dự của lão."



"Nếu người kia đúng là Tông Minh Hách, ông ta thật sự ăn kim đan của Diễn Chi..." Hứa Chi Nam nheo mắt lại, "Nếu như ông ta cũng là người mua sau lưng Sư Minh, vậy một loạt vụ án thiết đan năm đó, chẳng lẽ ông ta đều tham dự vào?"



"Nhưng mà, đó không phải do Ngũ Uẩn Môn làm ư? Ma Tôn diệt Ngũ Uẩn Môn xong, thậm chí còn tìm thấy mấy viên kim đan chưa kịp luyện hóa."



Mấy trưởng lão khác nói: "Chuyện này không có căn cứ xác thật để bàn luận, nếu tà túy kia thực sự là Tông Minh Hách, rất nhiều chuyện năm đó, e rằng có ẩn tình khác, nhưng nếu sai..."



"Đúng, trước mắt nếu đã xác định kẻ đó không phải sư thúc, thì nên nghĩ cách xác định xem nó rốt cuộc có phải Ninh Hoa đế quân không."



"Nhưng mà, xác định thế nào?"



Chung Quỳ lạnh nhạt nói: "Chi bằng hỏi thẳng Lý Bất Ngữ, lão ta toàn làm bộ quên mất không biết chuyện đã xảy ra trong sơn động, ta thật muốn nghe thử, lão phải giải thích thế nào."

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện