Tại sao hẳn phải làm như vậy? Tại sao?!
Hắn không chỉ làm như vậy, vốn là Lâu Diệp có hành động thật nhưng lại bị Ninh Úc nhìn thấu, dùng sức một mình giết thủ tướng, đốt lương thảo, khiến cho đợt đánh lén này hóa thành công dã tràng và cũng nhờ đó mà lập được công lao lớn.
Tuy nhiên đại quân của Lâu Diệp đã hành quân trước đuổi theo, Ninh Úc bị truy sát suốt quãng đường đi, cuối cùng bị đại quân của Lâu Diệp ép vào trong đồng bằng Hoang Chướng, cũng không còn xuất hiện nữa…
Thường Thịnh thấy vẻ hoảng sợ trên mặt Ninh Tương Y thì nhân đó để thêm.
“Đồng bằng Hoang Chướng là địa điểm hiểm yếu giáp hai nước, cũng là vùng đất chết.
Một mình cửu điện hạ đi lạc ở trong đó đã hơn bảy tám ngày… Ý của bệ hạ rất rõ ràng, nếu như công chúa chịu giao ra vật đó thì bệ hạ sẽ lập tức điều một đội kỵ binh nhẹ tinh nhuệ nhất đi cứu điện hạ trở về… Nếu như không…”
Ngón tay Ninh Tương Y trắng bệch, nằm phong thư cấp báo cố cười: “Nếu như không thì như thế nào?”
“Nếu như không… thì công chúa cũng chỉ có thể cầu mong cho điện hạ mạng lớn!”
“Ha ha ha ha ha!” Ninh Tương Y không nhịn nổi nữa mà cười phá lên, nàng giơ cấp báo, trưng vẻ mặt không thể tưởng tượng được: “Ta không nghe lầm chứ? Ninh Úc lập được kỳ công như vậy mà các ngươi không đi cứu hắn, còn dùng hắn để uy hiếp ta? Ha ha ha ha! Thật thú vị, thú vị!”
Chắc hẳn Ninh Kham nghe Lý Kha phóng đại về uy lực của thuốc nổ, lại thấy Lâu Diệp ngo ngoe muốn hành động nên mới muốn dùng thuốc nổ phô trương quốc uy, lại thêm có người châm ngòi thổi gió khiến cho Ninh Kham sợ nàng và Thái tử có lòng mưu phản thật mới nghĩ ra chiêu âm độc như vậy…
Quả là cực kỳ thú vị!
Thường Thịnh trầm mặc nửa ngày, khẽ nói:
Sao công chúa phải như vậy? Nếu như người khăng khăng kháng chỉ, có lẽ chờ Thái tử điện hạ hồi kinh, bệ hạ giận dữ, lại thêm nghi kỵ thì chắc sẽ dùng câu ‘Người sửa kênh đào, Long Trạch thiên hạ mà giáng tội cho Thái tử, đây là chuyện người muốn thấy sao?”
Lúc này đầu Ninh Giác gối lên trên đùi của nàng, sống chết chưa rõ, mà để vương lại dùng tính mạng của hai đứa con trai của ông ta để uy hiếp một người ngoài như nàng!
Thật là thú vị… Ninh Tương Y nhịn không được mà đưa tay sờ gương mặt trắng bệch của Ninh Giác.
Tại sao ta phải gắng sức vì hoàng gia các người như vậy?! Đời trước như thế, đời này vẫn như thế? Các ngươi cho là ta không dám nhẫn tâm hay sao? Không phải chỉ là Ninh Úc? Không phải chỉ là Ninh Giác hay sao? Chết hay sống cũng đâu có liên quan gì đến ta? Có liên quan gì?!
Nhưng đột nhiên! Ninh Tương Y lại phun ra một ngụm máu!
Nàng như vậy cũng dọa cho Thường Thịnh nhảy dựng, ngay cả mọi người đang quỳ chung quanh cũng bị hù sợ! Hoảng hồn! Ninh Tương Y thổ huyết! Nàng bị ép đến mức thổ huyết!
Nàng giương hai mắt đầy tơ máu lên nhìn Thường Thịnh, cái nhìn đó khiến cho Thường Thịnh hơi lui lại, nàng cười một tiếng, tùy ý dùng mu bàn tay lau vết máu trên môi…
“Chỉ là chết thôi mà? Hoàng đế không quan tâm… thì ta sẽ quan tâm?”
Miệng nói như vậy nhưng nàng vẫn phun ra một ngụm máu! Sau khi phun ra hai ngụm máu, cả gương mặt nhỏ bé trở nên trắng bệch!
Nhưng mà nàng vẫn đang cười, lộ ra hàm răng nhuốm máu, nghĩ đến Ninh Úc ở Tây Châu xa xôi, sống chết còn chưa rõ, đó là đứa bé một tay nàng nuôi lớn! Sao nàng có thể không quan tâm!
Nàng lại nghĩ tới Ninh Giác, nàng làm cho huynh ấy nhiều chuyện như vậy, chỉ vì sau này huynh ấy sẽ là một vị vua tốt, một vị vua nhân hậu, Nàng cũng xem huynh ấy như anh trai của mình, sao có thể không quan tâm?
Hóa ra, cho dù sống ba đời rồi mà nàng vẫn vô dụng như vậy sao? Cho dù chết nàng cũng sẽ không giao thuốc nổ ra, chẳng lẽ nàng muốn nhìn bọn họ chịu chết hay sao? Ninh Tương Y há to miệng muốn cười, nhưng lại phun ra một ngụm máu nữa!
“Công chúa!!”
Trong lúc Thường Thịnh đã sợ ngây người không biết ứng đối ra sao thì Triệu Thống lĩnh không nhịn được nữa, trong nháy mắt khi Ninh Tương Y ngã xuống thì hắn ta bay lên xe ôm lấy nàng, ngẩng đầu nhìn Thường Thịnh hằm hằm.
Đây là lần đầu tiên hắn ta dám dùng ánh mắt như vậy để nhìn người số một bên cạnh hoàng đế!
“Thường Thịnh công công! Bây giờ ta không nhịn nổi nữa! Công chúa mới bao lớn? Cách làm của các ngươi khiến cho ta rất khinh bỉ!”
“… Hơn một năm nay, công chúa làm bao nhiêu chuyện cho dân chúng của Đại Dục? Chúng ta đều nhìn thấy hết!
Trong suốt đoạn đường này không có một người dân nào mà không thích công chúa, không ai mà không mang ơn người! Chúng ta cũng rất khâm phục! Hôm nay, nếu công công muốn động thủ, cho dù không cần cái mạng này thì ta cũng phải làm theo ý của công chúa! Đi thuyền hồi kinh!”
Thường Thịnh đã bị Ninh Tương Y thổ huyết làm cho hoảng hồn, mà lúc này hai ngàn cấm quân đều quỳ xuống!
“Thề nghe lệnh của công chúa!”
Cộng Công nhìn thấy một cảnh này cũng sợ ngây người, đây chính người đứng đầu bên cạnh hoàng đế đó!
“Các ngươi… Các ngươi đều điên rồi sao?!”
Lúc này, mấy người Hứa Thái y cũng thở dài quỳ xuống: “Chúng ta cũng đồng ý đi thuyền hồi kinh… Chúng ta đã không tin nàng một lần, giờ cũng không thể không tin nàng lần thứ hai.
Nếu như công chúa đảm bảo đường thủy có thể đi được, như vậy thì chúng ta đều đồng ý tin nàng một lần.”
Tất cả mọi người đều quỳ xuống, ở đây chỉ có hai người Thường Thịnh và Cộng Công còn đứng, mà sau Cộng Công bị Triệu thống lĩnh đằng đằng sát khí liếc một cái thì cũng quỳ phịch xuống!
Một cô gái, còn là một người bị tước đoạt thân phận công chúa, mới gần mười ba tuổi mà nàng có gì hấp dẫn mới có thể khiến cho nhiều người tin phục và cam tâm tình nguyện nghe nàng sai bảo như vậy?
Thường Thịnh nhìn Ninh Tương Y, lúc này gương mặt nhỏ của nàng trắng bệch, toàn thân chật vật vô cùng, lại nghĩ tới lúc trước nàng thường xuyên nghịch ngợm đến kéo phất trần trong tay ông ta.
Dáng vẻ hoạt bát đó, cuối cùng ông ta không đành lòng, lần đầu tiên vi phạm ý thánh thượng mà đồng ý với bọn họ.
Thế là đoàn người dẹp đường hồi phủ.
Thường Thịnh viết một lá thư sai người ra roi thúc ngựa truyền về kinh, nói rõ Thái tử nguy cấp, nhất định phải đi thuyền.
Mà trên đường về sông Hoài, Triệu thống lĩnh không nói một lời ngôi trên lưng ngựa canh giữ ở trước xe ngựa, trong mắt của hắn là ta lóe ra ánh sáng kì lạ, tựa như đang suy xét cái gì…
Khi hắn ta vừa đỡ được công chúa thì nàng viết một câu lên tay hån ta…
Vạn người kéo thuyền vào kinh thành! Tìm Ngô Hằng!
Triệu thống lĩnh cũng biết Ngô Hằng, nhưng mà người đó rất kín đáo, nghe nói là đang làm việc cho công chúa nhưng cũng không biết cụ thể là làm cái gì.
Còn vạn người kéo thuyền? Bọn họ có thuyền lớn như vậy sao? Còn nữa, vì sao công chúa muốn làm như vậy? Lúc này nàng và Thái tử đã đứng trên đầu sóng ngọn gió rồi mà lại kiêu căng hồi kinh như vậy thì có chỗ tốt gì?
Trên đường trở về, Triệu thống lĩnh nói việc này cho phó thống lĩnh Chu Tê, Chu Tề là một người đàn ông có gương mặt đen nhẻm, hắn ta sờ sờ cằm nói: “Hay là ta tìm Ngô Hằng hỏi thăm tình hình trước?”
“Chỉ có thể như the ri…” Triệu thống lĩnh vỗ vỗ vai của hắn ta, than thở: “Chỉ hi vọng công chúa có thể vượt qua cửa ải này… Nhờ ngươi đấy!”
Vừa nghĩ tới tiểu cô nương bị tức tới hộc máu đó thì Triệu thống
lĩnh rất không đành lòng và phẩn hận, mặc dù bọn họ không biết nguyên do, nhưng mà ép bức một cô bé như vậy thì có còn là đàn ông sao?
Chu Thống lĩnh lĩnh mệnh, lập tức nhảy lên xe ngựa, ra roi thức ngựa đi về sông Hoài, Thường Thịnh liếc mắt nhìn hắn ta nhưng cũng không ngăn cản.
Đến sông Hoài, Chu thống lĩnh không dám kéo dài một giây phút nào, trực tiếp tìm tới phủ đệ của Ngô Hằng, lúc này đã là bình minh, y còn chưa dậy.
Y nghe có cấm quân đến tìm thì trong lòng hơi run lên, vội vàng nhổm dậy.
“Chu Thống lĩnh có gì phân phó?”