Lúc này bụi mù đã hoàn toàn tản đi, lúc nấy mọi người chi nhìn thoáng qua mà không dám ngẩng đầu nhìn nhiều, bây giờ mới phát hiện có một nữ tử ngồi trên tảng đá lớn bên sông đối diện bon bo.

Nàng lấy kiếm chống đá, đầu tựa lên thân kiếm như đang ngủ say, tiếng hô hét ầm ĩ lúc này cũng không thể đánh thức nàng, nàng và thiên tích (vết tích của trời) giống nhau, đều đột nhiên xuất hiện trước mắt người đời, sự thần bí đó làm người ta có cảm giác sợ hãi.

Người đến ngày càng nhiều, mặt trời cũng dần dần lên cao.

Thái thú địa phương dường như cảm thấy đã gặp nữ tử này ở đâu đó nhưng bởi vì cảnh tượng rúng động trước mắt làm cho gã vẫn còn run rẩy nên hồi lâu cũng không thể đứng lên được.

Tia sáng đầu tiên lướt qua đường chân trời chiếu lên người nàng, khoảnh khắc đó làn mi cô gái tựa như tiên đồng này rung rung.

Mọi người không dám cả thở mạnh, chỉ yên lặng cẩn thận quỳ trên mặt đất như sợ đánh thức nàng.

Cuối cùng, Ninh Tương Y mở mắt ra.


Nhìn thấy trước mắt có nhiều người như vậy nhưng hình như nàng không kinh ngạc mấy, đôi mắt bình tinh đảo qua lại, có khoảng bao nhiêu người trong lòng nàng đã nắm rõ.

Lúc này, nàng lấy ra một tấm kim bài từ trong lồng ngực, đây là Thái tử lệnh mà Từ Nguyên đưa cho nàng từ hôm nay trở đi, quan dân Hành Thủy đều do nàng sai khiến!
Không ít người thấy lệnh bài trong tay nàng mà không khỏi ngây người, đó không phải là Thái tử lệnh sao, không phải nó nên ở trong tay Từ Giám Chưởng sao, vì sao lại ở trong tay tiểu cổ nương này.

“Chư vị đã nghe câu này chưa?”
Ninh Tương Y mở miệng, bởi vì nàng dùng nội lực để nói nên tuy giọng không lớn nhưng mỗi từ như văng vầng bên tai khiến người ta nghe được vô cùng rõ ràng.

Dân công sững sờ, bọn họ không thể xác định nữ tử thần bí này có phải thần tiên trên trời hay không.

Có người đã phục hồi tinh thần, đang vắt óc suy nghĩ xem câu nàng nói là gì thì nàng lại mở miệng.

Ninh Tương Y cong môi cười, vẻ châm biếm xấu xa cùng biểu cảm khinh thường xuất hiện trên mặt một cô bé mới mười mấy tuổi bất thường đến nỗi cảm giác quái dị này càng mãnh liệt hơn.


“Người sửa kênh đào… Long trạch thiên hạ!”
Lời của nàng làm cho hết thảy mọi người ở đây đều phục hồi lại tinh thần, nguyên nhân không vì gì khác, chỗ này của bọn họ cách kinh thành không xa cho nên có những lời không dám nói tùy tiện, mấy ngày hôm trước bởi vì có người truyền ra mấy lời này mà bị Từ Giám Chưởng đánh bốn mươi đại bán, Từ Giám Chưởng còn nói nếu người nào còn bàn về việc này thì sẽ huyết tế kênh đào, cho nên ở Hành Thủy không còn ai dám nhiều lời.

Tuy không dám nói công khai nhưng cũng không ngăn được dân chúng nói lén, cho nên khi Ninh Tương Y vừa nói xong bọn họ mới có phản ứng lớn như vậy, có thể thấy được phàm là thứ càng cố áp chế lại càng ngày càng nghiêm trọng hơn.

Ninh Tương Y đứng dậy, đứng từ trên tảng đá nhìn xuống tất cả mọi người.

“Người sửa kênh đào long trạch thiên hạ!” Nàng cười to: “Mấy ngày trước ông trời khiến Thái tử đào được một chiếc đỉnh (*), vốn là điểm lành, đây vốn là ý trời!”
(*) Cái vạc, còn có ý nghĩa là đế nghiệp, vương vị.

“Ông trời đang mượn tay Thái tử để tán dương đế vương, đại tu kênh đào, long trạch thiên hạ! Đáng tiếc…” Ninh Tương Y thở dài: “Đáng tiếc vì thế mà Thái tử bị người ta vu oan, nói rằng ý của cái định kia là Thái tử mang lòng không thần phục, hiện giờ Thái tử bị ám sát tính mạng nguy nan, bệ hạ lại cố tình triệu về kinh, Thái tử vì bị thương mà không chịu nổi xóc nảy lùi thời gian khởi hành lại, cũng vì vậy mà mang trên lưng tội kháng chỉ, kênh đào chỉ gần một tháng là có thể sửa xong cũng vì vậy mà bị trì hoãn, thể nên mới khiến ông trời giận dữ!”
Ninh Tương Y chỉ vào hố trên mặt đất mà cười nói: “Cho nên ông trời mới giáng sấm sét xuống để giúp sửa kênh đào! Đây là chỉ thị rõ nhất!”

“Thái tử vô tội! Kênh đào cũng phải hoàn thành! Bởi vì Thái tử bị thương nên không thể đi đường bộ, chỉ có thể đi đường thủy, cho nên sáng sớm nay trời giáng sấm sét xuống mở đường! Đây đều là ý trời! Không chỉ giúp người phàm một tay mà còn hy vọng Thái tử có thể mau chóng hồi kinh để rửa sạch oan khuất! Bây giờ trời đã mở đường, ta phụng mệnh Thái tử lệnh cho các ngươi tiếp tục mở đường, trong thời gian bảy ngày phải đả thông được kênh đào! Các ngươi có bằng lòng tuân theo ý trời hay không?!”
Lời của nàng từng câu từng chữ đều rành mạch rõ ràng vang bên tai mọi người, trái là Thái tử bị hàm oan, phải là dùng danh nghĩa trời cao khiển dân chúng sợ hãi, mà họ lại càng tức giận bất bình hơn!
Thái tử một lòng vì dân lại phải chịu oan khuất, hôm nay tính mạng nguy nan lại không thể quay về?
Ông trời không nhịn được nữa mà giáng thần lôi mở đường, bọn họ đầu dám không theo? Mọi người đều quỳ lạy sát đất, hô to bằng lòng, mà Thái thú địa phương là người công chính liêm minh, trong lòng gã khâm phục hành động đào kênh vĩ đại của Thái tử, tức thì bị nhiệt huyết của dân chúng khơi lửa, cất giọng sang sảng.

“Thái thú Hành Thủy, Bồ Hữu Xương nhất định dùng toàn lực đả thông kênh đào trong vòng bảy ngày! Ngênh đón Thái tử về kinh!!”
“Nghênh đón Thái tử về kinh!”
Ninh Tương Y cười, gió thổi tóc nàng tung bay, làn da sạch sẽ đến gần như trong suốt dưới tia nắng ban mai hiện ra ánh sáng thần thánh!
Nàng vén váy quỳ một gối xuống, hướng mặt lên trời xanh thành kính nói.

“Phàm là người có tham gia tất nhiên trời sẽ ban phúc, trọn đời bình an!”
Nóng xong bàn tay nhỏ bé của nàng chỉ lên trời, mặt hướng về vạn dân, vẻ mặt kiên nghị mà cố chấp! “Vậy thì! Bắt đầu đi!”
Sau khi nàng ra lệnh, tất cả mọi người bắt đầu di chuyển, rất nhiều người mang cuốc vội vàng bắt đầu làm việc, những người không mang theo gi thi đua nhau về nhà chuẩn bị, người thì đấy xe, người lại kéo cày, người xua ngựa xua trâu, công trường lại náo nhiệt lên một lần nữa.

Nhưng khác với lúc trước khởi công là vì nhiệm vụ thì giờ đây bọn họ làm việc cực kì hăng hái, đây chính là chỉ thị của ông trời đó!
Ninh Tương Y đích thân đến gặp Thái thú địa phương Bồ Hữu Xương, cúi gập người tỏ vẻ cảm kích: “Bồ Thái thú nhân nghĩa! Tiểu nữ vô cùng cảm kích!”

Bồ Hữu Xương nào dám nhận cái cúi đầu này của nàng, vội vàng đỡ nàng đứng lên.

Giờ gã cũng nhớ ra người trước mắt là ai rồi, nàng chính là công chúa Triêu Dương danh tiếng lẫy lừng lúc trước! Trong lòng gã thầm cảm thán, ngoài miệng nói: “Khai thông kênh đào vốn là chuyện tốt nước lợi dân, ta tuy chỉ là Thái thú nhỏ nhoi nhưng cũng nguyện lòng vì giang sơn xã tắc mà cố hết sức mỏng này!”
Ninh Tương Y gật đầu, người tuy rất mệt mỏi nhưng trong lòng vô cùng biết ơn!
“Đa tạ! Chỉ là thời gian của ta gấp gáp, không thể ngồi xuống đối ẩm nói chuyện với ngài! Giờ ta phải đưa Thái tử hồi kinh, hy vọng Thái thủ có thể thay ta trông chừng ở đây”
“Chắc chắn là vậy!”
Hai người nhìn nhau mà cười, kết thành tình nghĩa vong niên.

Thoáng chốc chuyện này đã lan đến kinh thành! Ninh Kham đã hất bay mấy quyển tấu chương!
“Phản rồi phản rồi! Bọn chúng muốn tạo phản sao?”
“Vâng mệnh trời gì chứ, ý trời cái gì? Trầm mới là ý trời!” Thường Thịnh cúi đầu đứng một bên, thấp giọng khuyên: “Bệ hạ
bớt giận, có lẽ người dưới nghe nhầm đồn bậy…”
“Nghe nhầm đồn bậy?” Ninh Kham giận đến cười lên: “Thần tích, kênh đào trời sửa gì chứ… Tất cả han là do Ninh Tương Y giở trò quỷ.

Đồ trong tay nó quả là không tầm thường! Với trí thông minh của nó thì sao có thể không đoán được trắm gọi Thái tử hồi kinh là vì cái gì! Nó che giấu không giao ra thì thôi, hiện giờ lại tốn công tốn sức tiếp tục kháng chỉ sửa kênh đào! Chan lẽ nó muốn tạo phản sao? Luôn mồm nói Thái tử bị hàm oan, hay là nó sắp xếp tạo thế lực cho Thái tử?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện