“Các ngươi sang bên kia! Tìm cho kĩ vào! Tên gian tế đó không trốn được đâu!”
“Mau cứu hỏa! Các ngươi nhanh lên! Đưa nước tới đây!”
“Tại sao ngọn lửa này lại không dập được?!”
Trong doanh trại người ngựa hỗn loạn, khắp nơi đều là tiếng người kêu ngựa hí, ảnh lửa cháy bừng bừng cùng tiếng bước chân vội vàng.

Có mấy người ca nữ bị những binh lính tức giận chém chết, thi thể không người thu dọn, trong đó có một nữ nhân ngửa đầu chết trên đống cỏ, chết không nhắm mắt.

Nếu như nàng còn có thể nhìn thấy thì sẽ phát hiện ra tên đầu sỏ khiến bọn chúng chết thảm đang trốn ở đống có ngay cạnh nàng.
Ninh Úc lau đi lớp trang điểm trên mặt, tuy động tác từ tốn chậm rãi nhưng đôi mắt lại nhìn chằm chằm vào đám người đang lục soát ngày càng gần ở phía trước.
Lúc này hắn đang mặc bộ áo giáp màu đen giống của đám người kia nhưng trên đầu vẫn đang giữ búi tóc của nữ nhân, hắn ông thể hành động quá lộ liễu bởi vì mũ giáp va chạm sẽ phát ra âm thanh, nhưng hắn lại càng không thể quá chậm chạp vì đối phương đã đi đến trước mặt rồi…
Cuối cùng vào lúc đám người đi đến gần thì hắn cúi thấp người xuống.

Khi nhìn thấy bọn chúng đã chia nhau ra bắt đầu tìm kiếm, hắn chờ đến khi tầm nhìn của tất cả mọi người tản ra thì nhanh chóng lẻn ra ngoài.

Hắn lấy thanh kiếm ra đâm một nhát vào thi thể nữ nhân nằm trên đống cỏ! Máu nhuộm đỏ cả khuôn mặt hắn, có người cảm thấy kì lạ nhìn sang thì thấy hắn cười hì hì, khuôn mặt toàn là vệt máu nhìn không rõ dung mạo.
“Ta chỉ muốn xem xem có phải nàng giả vờ chết không!”

Người nọ nghe Ninh Úc giải thích xong thì cũng không nhìn hắn nữa mà chỉ lo tìm kiếm trong đám cỏ, còn Ninh Úc nếu lúc nãy chỉ chậm hơn hoặc nhanh hơn một giây thôi thì người khác sẽ thấy rõ hắn chui ra từ đó.

Đương nhiên dù là thể thì hån cũng sẽ có cách để đối phó.
Hắn gan to tày trời, không sợ hãi mà tiếp tục đi tìm người với đám người kia.

Số binh lính bảo vệ lương thảo có hơn một vạn người nhưng hắn lại nhìn thấy một số thiếu niên tầm tuổi hắn ở trong đội ngũ.
Điều này chứng minh lần này Lâu Diệp phát động chiến tranh thì đã chi ra rất nhiều tiền bạc, những đứa trẻ còn nhỏ như thế mà đã phải sung quân, có thể thấy “đại quân” trong lời bọn chúng nói chắc chắn không dưới hai mươi vạn người, mà bọn chúng là vì tuổi tác còn nhỏ chưa làm được gì nên đành coi như lao dịch qua đây áp tải quân lương.

Vì thế Ninh Úc rất chắc chắn một điều: Bọn chúng không quen biết nhau quá nhiều.
Nhưng hắn cũng không dám đặt cược, cho nên màn đêm và vết máu trên mặt chính là sự bảo vệ tốt nhất của hắn.
Tìm lâu như vậy nhưng lại không tìm thấy cái gì, có người mặt như đưa đám nhìn kho lương vẫn đang bốc cháy, không nhịn được mằng: “Đám người đó chết hết rồi hả? Tại sao còn chưa có dập được lửa? Tướng quân sắp đến rồi, nếu còn tiếp tục thế này thì không ai trong chúng ta có thể thoát được!”
Có kẻ nhỏ giọng đáp: “Nghe nói là dùng rượu dẫn lửa.”
“Sao mà được chứ? Sao rượu có thể gây cháy được?”
“Đúng là dùng rượu, mấy ngày trước có một ca nữ hiến lên một cách có thể khiến rượu nồng đậm hơn, uống vào vô cùng đậm vị khiến quân lính rất thích thú, mấy ngày liên tiếp đều uống đã đời, hôm nay một tên tướng lĩnh của chúng ta chết thảm cũng là vì uống say..”
“Đúng là như thế! Hôm qua ta cũng có uống rượu đó, rất mạnh! Các đại nhân đều rất yêu thích.


Vốn nghĩ sau khi hồi kinh phải dựa vào rượu này kiếm một món hời lớn, ai ngờ lại trở thành lá bùa đoạt mệnh chính mình!”
“Ai biết được rượu lại còn có thể đốt cháy! Đúng là chưa từng nghe qua!”
Người đứng sau lưng bọn chúng – Ninh Úc cũng trưng ra vẻ mặt đau khổ nhưng trong lòng lại nhanh chóng cân nhắc xem liệu có để lại sơ hở nào không.
Hắn hỏi nữ nhân mà hắn tóm được có muon làm một cuộc giao dịch hay không.

Hắn nói chỉ cần lúc nàng ta về nước có thể đem theo hẳn về Lâu Diệp thì sẽ tiết lộ cho nàng ta một cách có thể phát tài.
Đó là chưng cất rượu!
Phải biết rằng Lâu Diệp và Đại Dục đều giống nhau, đa phần rượu đều là rượu quả và rượu gạo, hơn nữa độ cồn rất thấp.

Những hán tử trên lưng ngựa ở Lâu Diệp uống vào cũng chỉ thấy giống như đang uống nước lọc, cho nên ở Lâu Diệp hầu như đều là những người ngàn chén không say!
Nhưng nam tử trước mặt lại nói có cách có thể khiến rượu trở nên mạnh hơn, nếu là thật vậy thì chắc chắn sẽ nhận được sự chào đón nồng nhiệt ở Lâu Diệp!
Mắt nàng ta sáng lên tựa như nhìn thấy vô số tiền tài lũ lượt chảy vào túi cho nên cuối cùng đã không cưỡng lại được cám dỗ mà đồng ý với hắn.

Vì ở Lâu Diệp ca nữ có thể tự chuộc thân, chỉ cần
có đủ tiền thì nàng ta sẽ không còn là món đồ nữa.

Hơn nữa trong lòng nàng ta đã âm thầm tính toán, nếu như người trước mặt này có cách làm rượu ngon hơn thật thì nàng ta sẽ lừa lấy về tay trước sau đó vạch trần hắn sau, còn nếu như không có… thì cứ giao hắn cho tướng lĩnh, có thế nào thì cũng đều lập được đại công.
Mà một con nhóc như Ninh Úc cũng chẳng thể trốn đi đâu được!
Đúng vậy, Ninh Úc tuổi tác còn nhỏ, mặt mày non min còn thay đổi cả giọng nói nên nhìn thế nào cũng giống một con nhóc!
Thế là ả ca nữ xuất chiêu bán rẻ nhan sắc, cuối cùng cũng thông qua được ải của quản sự, bọn họ cho phép sửa đổi cách chưng cất rượu.

Ninh Úc bèn mặc nữ trang đóng giả làm ca nữ, dùng những công cụ thô sơ nhất tinh chế rượu cho bọn chúng.
Phương pháp chưng cất rất đơn giản nhưng sau chưng cất, nhờ đôi tay kì diệu thêm vào các lương liệu mà rượu lập tức trở nên trong vắt và thơm nồng nàn.

Vị quản sự nem thử thấy vị cay như đốt cháy khoang miệng, hơi nóng mềm dịu trôi dần xuống ruột thì vui mừng không thôi.
Bọn họ đánh trận là vì cái gì, còn không phải là vì tiền sao? Có rượu này sao còn sợ không kiếm được bộn tiền nữa? Thế là hắn nhanh chóng lệnh cho Ninh Úc chuẩn bị một chút, tốt nhất là đem tất cả rượu trong doanh trại tinh chế luôn.

Hắn muốn giới thiệu cho mấy vị tướng lĩnh vào buổi tiệc tối nay, dù sao thì có bọn họ đỡ đầu mình vẫn có được “chút đỉnh”.
Mà quả nhiên là lượng rượu trong doanh trại cực kì nhiều! Trong ngày đông giá rét đi đánh trận thì rượu chính là thứ làm ấm người tuyệt vời, đương nhiên là không thể thiếu rồi.
Ninh Úc sảng khoái đồng ý, vờ như không nhìn thấy ánh mắt toan tính của quản sự và ca nữ, chắc rằng bọn chúng đã thầm mưu tính hết rồi, chỉ chờ hắn chưng cất rượu xong, khi bọn chúng kịp quen với trình tự và kĩ thuật thì sẽ áp giải hắn đến chỗ tướng lĩnh!
Chỉ đáng tiếc tiền bạc quá mê người, không mạo hiểm thì làm sao có thể giàu có, hơn nữa có bọn chúng giám sát chặt chẽ thì Ninh Úc còn giở được trò gì?
Quả nhiên Ninh Úc chẳng làm gì cả, tập trung tinh chế hết mười mấy bình rượu, thấy bọn chúng chuyển rượu vào kho lương mà trọng binh bảo vệ thì Ninh Úc mỉm cười.

Trải qua hai ngày quan sát, hắn nhận thấy mỗi ngày đến tối, xung quanh kho lương đều sẽ đốt lửa, hơi nóng bốc lên, không chỉ khiến nhiệt độ tăng cao, bảo đảm được thực phẩm khô ráo mà còn phòng có người lén trà trộn vào trong đêm…
Cho nên tất cả điều này đều rất hợp lí.

Ninh Úc nhìn theo ánh lửa, đôi mắt đen ngọc sâu hun hút như vực thẳm, tựa như có thể khiến người khác đắm chìm vào.
Quả nhiên rượu này chỉ sau hai ngày đã nhận được yêu thích, quản sự và ca nữ cũng đã hiểu rõ những kĩ thuật chưng cất.

Tên tướng lĩnh nghe quản sự tổ cáo xong nở nụ cười lạnh lùng, đần độn hất tay, hắn lại muốn gặp người có vẻ là gian tế nhưng lại đến tặng tiền bạc cho bọn chúng này, nghe nói còn là một nữ tử?
Trang chủ trướng luôn là một màn ca múa linh đình, nhất là vào buổi tối, tựa như bọn chúng không phải là đến đánh trận mà là đến chúc mừng thắng lợi, mà kể từ khi có rượu của Ninh Úc hai ngày này bọn chúng càng trở nên say sưa mơ màng không rõ thế sự.
Lúc hắn tiến vào đã qua ba tuần rượu, mấy tướng lĩnh bên trong đã xiêu xiêu vẹo vẹo, hoàn toàn không thèm đếm xỉa đến nữ tử bị nghi ngờ là gian tế này nữa.
Người tướng quân chủ bảo vệ quân lương vẫy tay với Ninh Úc, Ninh Úc ngẩng đầu nở nụ cười ngọt ngào, Khoảnh khắc dung mạo kinh động lòng người kia được ánh lửa chiếu sáng có thể nhìn ra mấy đôi mắt kia cũng say theo rồi…
Nhưng không lâu sau thì một màn ám sát khiến người ngựa hon loạn xảy ra!
Ninh Úc đơn thương độc mã giết chết ba tên tướng lĩnh báo hộ ở đây.

Sau khi hàn phóng ra đạn tín hiệu, tám người tử sĩ lập tức từ một hướng ùa ra, binh sĩ bảo hộ không thể biết có bao nhiêu người đến, chỉ biết có tiếng chém giết vang trời, còn có đạn tín hiệu, cũng không rõ liệu có quân mai phục ở gần đó hay không!
Cả doanh trại dần trở nên hoảng loạn, tất cả người ngựa đều tiến
vào một chỗ còn Ninh Úc nhân lúc đánh giết hỗn loạn mà đi đến kho lương, đánh vỡ mấy hũ rượu rồi phóng hỏa!
Rượu đó bén lửa rất nhanh, còn chưa đợi đến khi binh lính ngo ngác kịp tỉnh lại thì ngọn lửa đã không thể khống chế được nữa rồi, thậm chí dùng nước cũng không dập được!
Trong chớp mắt, kho lương đủ để cung cấp cho hai mươi vạn đại quân trong một tháng đã bị ngọn lửa thiêu rụi, là do một mình hắn ra tay! Hắn dễ dàng khiến một trận đánh lén sắp sửa xảy ra đi vào hư không! Doanh trại hơn một vạn người vì hắn mà hỗn loạn! Mà hắn – tên đầu sỏ lại đục nước béo cò, sự thản nhiên mà vững vàng cùng sự từ tốn chậm rãi đó, chỉ cần tố chất tâm lý kém một chút là sẽ không thể nào làm được!
Chẳng lẽ bọn chúng gặp quỷ rồi?!
Một ca nữ thì có thể trốn đâu được chứ?


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện