Những lời này khiến cho Tiêu Uyên phải trợn mắt nhìn nàng.

Nốt ruồi lệ khiến cho đôi mắt quyến rũ đó tựa như giăng một tầng sương mù.

Rất khó để tưởng tượng được một người như vậy mà sau này sẽ trở nên lạnh lùng tàn nhẫn như một cỗ máy giết chóc.

Đời này nàng sẽ không để hàn biến thành dáng vẻ như vậy nữa.

“Bớt nói nhảm đi.

Ta hỏi ngươi, ta chỉ mới vắng mặt có vài hôm, sao tiến độ công trình của ngươi lại nhanh như vậy? Hơn nữa ngươi còn được đồn đại vô cùng thần kỳ, nghe nói còn có thể làm gãy núi…” Nói đến đây hắn lại cười phì: “Chỉ bằng cái thân thể nhỏ nhoi này của ngươi?”
“Muốn ta mắc mưu tiết lộ bí mật à? Ngươi tỉnh ngủ đi là vừa.”
Sau lần khoe khoang để làm trăm họ kinh hãi đó, Ninh Tương Y chỉ dùng thuốc nổ vào buổi tối.
Cho nên nàng đổi chủ đề: “Trở lại chuyện chính đi, ngươi có ý kiến gì về những con thuyền này không?”
Tiêu Uyên nói: “Trong tay ta cũng có mấy chiếc, nhưng nếu muốn làm lớn thì còn lâu mới đủ.

Cho nên lần này ta tới đây là để tiếp nhận một xưởng nhỏ chuyên dùng để đóng thuyền ven hồ Hồng Trạch, có lẽ sẽ có chút tác dụng”
Hắn nghĩ cũng thật chu đáo, nhưng sao lại dính tới hồ Hồng Trạch nữa rồi.
Ninh Tương Y lắc đầu: “Ta đã thấy mấy con thuyền đó rồi.


Rất tinh xảo, rất đẹp, có thể nói nó như một tác phẩm nghệ thuật vậy, nhưng đó cũng không phải là thứ ta muốn.”
Tiêu Uyên hơi nhướng mày: “Kỹ thuật đóng thuyền của Đại Dục là đứng đầu trong bốn nước rồi.”
“Vậy nếu so sánh với cả thế giới này thì sao? Những quốc gia bên ngoài đại dương đó thì sao, Đại Dục là đệ nhất thật sao?” Cảm thấy mình đã đưa vấn đề đi quá xa, Ninh Tương Y bật cười: “Ta không hài lòng ở chỗ tốc độ đóng thuyền quá chậm.

Để tạo ra một chiếc thuyền lớn thì một cái xưởng tầm trung phải mất đến ba tháng.

Chờ đến khi kênh đào hoàn công thì không biết nó có thể tạo ra được bao nhiêu chiếc thuyền nữa.”
Vấn đề này không phải chuyện mấy người đầu tư như Tiêu Uyên
có thể nghĩ ra phương án giải quyết được.

Hắn đưa một tờ giấy cho Ninh Tương Y, nàng cầm lấy nhìn thoáng qua, đó là khế ước của xưởng đóng tàu.
Tiêu Uyên cười nói: “Dù sao ta cũng không thể chỉ chiếm hời không mà không bỏ tiền, coi như khế ước xưởng đóng tàu này là thành ý hợp tác giữa chúng ta.”
Hắn nở một nụ cười vô cùng động lòng người.

Tiêu Uyên chỉ mới mười bảy tuổi, còn chưa trưởng thành, nhưng nếu không ngoài dự liệu thì sau này chắc chắn sẽ đẹp nghiêng nước nghiêng thành.
Ninh Tương Y cười nhận lấy: “Hôm nay ngươi tới đây cũng không phải chỉ vì chuyện này”
“Đương nhiên không rồi.” Tiêu Uyên nhướng mày đắc chí: “Biết ngươi rất quan tâm tiểu tử đang ở Tây Châu, chỗ ta có một ít tin tức, ngươi có muốn biết không?”
Ninh Tương Y nghiêm mặt: “Nói nghe một chút đi.”

Lúc này Tiêu Uyên cũng thu hồi nụ cười quyến rũ, biểu cảm nghiêm túc hơn phần nào: “Chuyện này chỉ là suy đoán của ta… Nước Ngọc Hoành của ta gian thần lộng quyền khắp nơi, Quân thượng… lại già rồi, gần đây lại càng thêm hồ đồ! Thời gian trước Lâu Diệp lại bí mật tới chơi, ta đoán lần này dụng ý của bọn họ không đơn giản…”
Nghĩ tới phần đuôi của Lâu Diệp tiếp giáp với Tây Châu, Ninh Tương Y cũng trầm tư một lúc, đột nhiên nàng cười lên: “Không gấp, cho dù có chiến sự thì cũng là chuyện của một hai năm sau.”
Thời này muốn đánh giặc rất phiền toái.

Truớc khi xuất binh phải chuẩn bị rất lâu, mà khi đó nàng đã gọi Ninh Úc tới hoàn thành kênh đào từ lâu rồi.

Còn việc ai muốn ra chiến trường thì liên quan gì tới nàng?
Lời Ninh Tương Y nói làm Tiêu Uyên thở dài u sầu.

Đương nhiên hån không lo lắng cho Ninh Úc mà là sợ Quân thượng lại làm thêm chuyện hồ đồ, khiến cho dân chúng Ngọc Hoành phải lâm nguy…
Nghĩ thì nghĩ như vậy nhưng khi gửi thư hồi âm cho Ninh Úc thì Ninh Tương Y vẫn nói tin tức này cho hẳn, hơn nữa còn dặn dò hån phải cần thận.
Mà phía bên Ninh Úc cũng đang bận rối rít tít mù.
Thời tiết càng ngày càng oi bức, gió cát thổi bay đầy trời, nhưng dân chúng vẫn rất hăng hái đào giếng! Bọn họ nghĩ rất đơn giản, đào giếng xong chính là đang tạo phúc cho con cháu sau này.
Nhận được thư Ninh Tương Y gửi tới, Ninh Úc vội vàng bỏ công việc trên tay xuống, ngồi dưới một gốc cây tỉ mỉ đọc đi đọc lại.

Rõ ràng chỉ có vài dòng chữ nhưng hắn lại đọc rất nghiêm túc.

Dường như hắn có thể thông qua đó mà tưởng tượng ra cảnh Ninh Tương Y cắn bút vắt óc để viết ra bức thư này.

Mấy đứa trẻ đang đùa giỡn chạy nhảy nơi xa, có những đứa cũng không còn nhỏ nữa nhưng chỉ dám len lén quan sát Ninh Úc.
Thời tiết mùa này quá bức bối, y phục của bọn họ đã thấm đẫm mồ hôi hết rồi mà Ninh Úc vẫn luôn khô thoáng thoải mái.

Mặc dù trên người hắn cũng là vải thô áo gai nhưng lại không giống bọn họ.

Rõ ràng chỉ tùy ý ngồi dưới gốc cây nhưng lại không giấu được sự thanh quý tao nhã, khiến ai trông thấy cũng phải khen ngợi một câu thiếu niên lang thanh tú khôi ngô tựa thần tiên.
Và lúc này, không biết đang đọc đến chỗ nào mà Ninh Úc khẽ mỉm cười, bọn nhỏ đang rình coi cảm thấy nụ cười này còn chói mắt hơn mặt trời trên kia nữa…
Ninh Úc vẫn biết hoàng tỷ của hắn cũng không phải kiểu người thân thiện gì.

Nếu ngươi không tìm nàng, nàng cũng sẽ không đến tìm người, cho đến khi hai người gặp nhau thì nàng sẽ xem như khoảng thời gian không liên lạc này chưa từng có, vẫn đối xử với người như lúc ban đầu.

Nàng cũng không phải người thích hoạch định sẵn kế hoạch tương lai, nàng cảm thấy con người thì phải dùng sự thật để nói chuyện.
Nhưng với hắn thì lại khác.

Hoàng tỷ sẽ quan tâm đến cảm nhận của hắn, giống như phong thư chẳng khác nào quyển số thu chi này.

Nếu là người khác có lẽ nàng sẽ hồi âm mấy chữ như là: Ta rất tốt, đừng nhớ.
Hắn không nhịn được phải bật cười lên.
Lúc này có một đôi phu thế nhìn thấy Ninh Úc, vội vàng lại hành lễ.

Ninh Úc cười ôn hòa, đỡ bọn họ lên: “Không cần phải hành đại lễ, ta chỉ tới xem xét mà thôi.”
Nhưng nam nhân trung niên lại cười nói: “Đa tạ đại ân đại đức của đại nhân! Nếu không phải đại nhân tới kịp thời thì e rằng hai vợ chồng thảo dân không qua nổi cơn dịch bệnh lần này mất.”

Ninh Úc cười càng khiêm tổn: “Đây đều là chuyện ta nên làm
Hằn nói xong, đôi vợ chồng này lại ngàn ân vạn tạ mới cầm tay nhau đi.

Người phụ nhân còn than thở không ngờ vị đại nhân nhỏ tuổi này không những lương thiện mà còn đẹp như tiên đồng vậy.
Cảnh này bị Bạch Sinh đang đến tìm Ninh Úc thấy, hắn lạnh cả sống lưng.
Ngày đó khi điện hạ biết hắn vẫn luôn giấu tin công chúa bị phế truất, Bạch Sinh còn tưởng rằng cho dù may mắn giữ được mạng này thì cũng sẽ bị điện hạ sung quân đến nơi thấp kém nhất, ai ngờ điện hạ cũng không xử lí hắn mà sau khi trầm tư thật lâu thì sai hắn đi làm một chuyện.
Một chuyện cực kì đáng sợ.
Hắn được công chúa coi trọng, xếp đặt cho ở bên người điện hạ, ngoại trừ chút tài năng của một mưu sĩ ra thì quan trọng nhất chính là một tay y thuật.

Có lẽ công chúa để hắn đi theo điện hạ là vì lo lắng điện hạ sẽ bị hạ độc ám hại, là vì cứu người.
Nhưng mà ngày đó điện hạ lại nói.
“Ta không giết ngươi, nhưng mà, ngươi cần phải làm một việc để lấy công chuộc tội”
Hắn tràn đầy vui mừng ngẩng đầu lên, lại nghe thấy đối phương nói tiếp:
“Ta sẽ kéo dài hành trình thêm mấy ngày, mà ngươi thì phải ra roi thúc ngựa nhanh chóng tới Tây Châu, sau đó hạ độc vào nguồn nước duy nhất của hồ Thiên Tứ.”
Trên mặt thiếu niên hiện ra một chút ý cười: “Độc này cũng không cần quá nghiêm trọng, chỉ cần để cho bọn họ cảm ôn dịch bệnh, tạo thành khủng hoảng là được… Dù sao đang có nạn hạn hán, sức khỏe lại không tốt, mầm bệnh xuất hiện cũng là điều có thể hiểu.”
Trong lòng Bạch Sinh ngàn vạn lần không muốn! Những người dân ở đó đã bị hạn hán tra tấn, nếu thêm dịch bệnh xuất hiện, bọn họ sẽ chết toi mất.
Hån dập đầu xuống: “Ta… Ta học y thuật… Là để cứu người…”
Nhưng mà lời của hàn lại làm đối phương bật cười, Ninh Úc ngồi trên cao nhìn xuống hẳn, rõ ràng đang cười nhưng ánh mắt lại lạnh đến mức làm người rét run:
“Biết cứu người? ..

Thì sẽ biết giết người… Ngươi nói có đúng không?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện