Ngày hôm sau, mặt trời chiếu sáng rực rỡ, rất nhiều nông công được tuyển chọn đã vác theo công cu di tới bờ sông, ai ai cũng mặc quần áo ngan làm từ vải bố, thoạt nhìn thì đều là người có sức khỏe tốt,
“Tại sao phải mở rộng lòng sông? Cũng không phải nguồn nước ở Tinh thành của chúng ta không đủ dùng.

Một người đàn ông mở miệng oán trách, nếu không phải thấy được nhận tiền thì gã đã ở nhà nghỉ ngoi một chút để chuẩn bị cho giai đoạn mùa vụ bận rộn sắp tới.
Một người khác ở cùng thôn với gã cũng nói: “Dù sao người ta cũng đưa tiền, hơn nữa nửa ngày mà được hai mươi đồng, ở đâu có chuyện tốt như vậy nữa, ngươi không làm thì còn rất nhiều người xếp hàng muốn làm đấy.”
Tốp năm tốp ba túm lại trò chuyện với nhau, chẳng mấy chốc trên bờ sông đã có rất đông người tập kết.

Bọn họ đều đi tới khúc ngoặt Hồ Chủy, đây chính là nơi hạ lưu bị tắc nghẽn đầu tiên của kênh đào Ngọc Long.
Khi bọn họ đi qua chỗ Ninh Tương Y đã cho nổ vào hôm qua, có người “a” một tiếng.
“Trước kia không phải ở đây có một gò đất giữa lòng sông sao? Sao lại không thấy nữa rồi?”
Ngươi bên cạnh liếc một cái: “Ngươi nhớ nhầm phải không, chỗ này chẳng có gì hết.”
Người đàn ông trước đó liếc nhìn một cái rồi tiếp tục tiến về phía trước, vừa đi còn vừa buồn bực nói thầm: “Ta nhớ rõ ràng trước kia có mà…”
Khúc ngoặt Hồ Chủy là một bãi cạn hẹp năm cuối kênh đào Ngọc Long, hai bên đều là những ngọn núi nhỏ, chúng lan dần ra hướng mặt sông, chỉ để lại một cửa thông nước nhỏ, mà cửa thông nước này lại bị những táng đá trên núi rơi xuống chặn lại, nước không thể chảy qua, vậy nên không chỉ cần mở rộng mà còn phải dọn dẹp lại.
Nước ở đây không sâu, có thể lội xuống để đào, nạo nhưng khi mọi người ngẩng đầu nhìn những vách núi kéo dài hai bên Hồ Chủy, nghe nói muốn mở rộng thêm mười mấy thước, vậy phải đào tới khi nào đây… Hôm nay chỉ có hơn một vạn người tới vì một khúc ngoặt Hồ Chủy nhỏ bé.


Ninh Tương Y cho rằng một vạn người một ngày là đủ, không, còn nhiều hơn nhưng hôm nay nàng chỉ gọi từng ấy người tới, mục đích duy nhất chỉ vì tác dụng tuyên tuyền nho nhỏ.
Mắt thấy người dần dần đến đủ, đứng chật kín vùng đất bằng bên bờ sông.

Lúc này Ninh Giác mới đứng dậy.

Hôm nay là ngày đầu tiên động đất thi công, sẽ có một lễ tế tự nhỏ.
Vì thế, Ninh Giác khoác trên người một bộ áo bào trắng toát, lúc này hắn đứng trên tế đài được dựng tạm, vẻ mặt điềm đạm nhìn xuống, gương mặt tuấn tú và phong thái tựa như một vị thần.
Dù bình thường mọi người đều không lo chuyện ăn mặc nhưng suy cho cùng tầm mắt cũng có giới hạn, lần đầu tiên họ nhìn thấy một người đẹp như vậy, giống như bước ra từ trong truyện cổ tích, khó trách lại là Thái tử, đây chính là con của Thiên tử, cũng là Thiên tử.
Bởi vậy, bọn họ tự động quỳ lạy, hô lớn: “Khấu kiến Thái tử điện ha.”
Thái tử khẽ mỉm cười: “Miễn lễ”
Lúc này, mọi người mới đỡ nhau đứng dậy, song họ không hề buông thả như trước đây mà trở nên rất cẩn thận.
Khi nhìn thấy Thái tử, trong lòng họ sẽ xuất hiện cảm giác kính sợ với hoàng quyền.


Một nhóm lớn cẩm vệ quân đứng sau lưng bảo vệ hắn làm những người dân công này không khỏi sợ hãi, nếu lát nữa không ra sức làm việc thì liệu có bị bọn họ đánh không?
Nói quá phức tạp, những người này cũng nghe không hiểu, vậy nên Ninh Giác chỉ nói mấy câu đơn giản.
“Cô phụng mệnh tới đây mở kênh đào, bắt đầu từ cuối kênh đào Ngọc Long.

Trong vòng một tháng, các người cần hoàn thành nhiệm vụ mở rộng và dọn dẹp tất cả các khúc sông trong phạm vi mười mấy dặm Tinh thành, tổng cộng tám vạn người, nhớ rõ hay chưa?”
Nghe hắn nói như vậy, tất cả các dân công có mặt ở đó đều cảm thấy hơi tức giận.

Không phải đã nói là tám vạn người thay phiên nhau, bốn vạn người làm buổi sáng, bốn vạn người làm buổi chiều sao.

Hơn nữa Tinh thành kéo dài mười mấy dặm, trong đó cũng có tới mười mấy nơi giống như khúc Hồ Chủy này, sao có thể đào xong trong một tháng?
Cho dù đào cả một ngày cũng không thể nào xong trong một tháng được!
Lúc này, có người dù sợ nhưng vẫn không nhịn được mà mở miệng hỏi.

Ninh Giác nhìn đám người phía dưới đang mở mắt nhìn mình, có sợ hãi, có tức giận, hắn không khỏi bật cười chỉ vào khúc Hồ Chủy cách đó không xa: “Các ngươi nói xem, nếu dùng một vạn người đào khúc Hồ Chủy này rộng bằng những khúc sông khác, vậy phải cần bao nhiêu thời gian?”

Tất cả mọi người đều nhìn phần núi hai bên khúc ngoặt kia, trên núi còn có cây cối mọc dài theo, nếu muốn đào sẽ phải đào ít nhất mười mấy thước đất núi, nếu không có nửa tháng chỉ sợ không hoàn thành nổi.
Có người hét lên: “Sợ là sẽ mất khoảng nửa tháng
Ninh Giác lại cười nói: “Vì sao?”
Người bị hắn gọi tới hơi sợ hãi, nhưng dưới ánh mắt khích lệ của Ninh Giác thì người đó vẫn nói, giọng nói mang theo chút sợ hãi: “Núi này đã có từ lâu, lại có cây thông, rễ cây ăn chặt vào đất nên việc đào, móc sẽ rất khó khăn, vậy nên tiểu nhân mới nói phải cần nửa tháng.”
Nhưng gã vừa dứt lời, chỉ nghe thấy một tiếng vang thật lớn! Tiếp theo, đất rung núi lở, vách núi bên trái khúc Hồ Chủy đó đột nhiên hoàn toàn nứt vỡ! Giống như có thứ gì đó bật ra từ bên trong ngọn núi vậy! Rất nhiều tảng đá bị thổi bay cao tới vài thước, cảnh tượng không khác nào cảnh núi bị sụp đổ!
Khúc Hồ Chủy ban đầu dường như mở ra một cửa miệng, nước sông vốn tắc nghẽn bỗng dâng lên, cuốn theo bùn đất, khí thế như nuốt trọn núi sông! Cuồn cuộn tràn tới!
“Thần núi nổi giận rồi!”
Không biết ai đã kêu lên, tất cả nông công đều quỳ xuống! Họ liên tục dập đầu, thần núi nổi giận, địa long chuyển mình, lại còn vào đúng ngày đầu tiên thi công, đây chính là cảnh báo mà ông trời đưa xuống!
Lúc này, một tiếng cười vui tai truyền tới, một cô bé chợt từ trên trời hạ xuống!
Nàng khoác trên mình một chiếc váy lụa trắng, làn da trắng hơn tuyết, trông không khác gì một vị tiên đồng.
Mọi người không khỏi ngẩng đầu nhìn nàng, quên cả dập đầu.
Chủ yếu vì sự xuất hiện của nàng quả kỳ lạ, thần núi nổi giận, nàng không chỉ xuất hiện vào thời gian này mà lại còn cười, điều này khiến người ta không khỏi liên tưởng rồi thấy lạnh sống lưng, cảm thấy cô gái này vừa nguy hiểm vừa thần bí.
Ninh Tương Y chống tay ở thắt lưng, cười lớn rồi chỉ vào một nửa Hồ Chủy nói: “Bây giờ mọi người nói xem, dọn dẹp đống đá vụn này phải mất bao lâu?”
Không ai dám trả lời, thi nhau cúi đầu, giống như sợ bị nàng gọi tới.

Thời gian và cách xuất hiện của nàng quá khác biệt, vô tình đã mang tới khủng hoảng và áp lực cho những người dân ở đây! Không ai dám trả lời nàng.
Có người nhìn Hồ Chủy, âm thầm suy nghĩ, dù dọn dẹp đá vụn cũng là một việc nặng nhọc nhưng cũng không tốn sức đào, xới.


Nếu nửa bên kia cũng bị đánh tan thì chỉ một khúc Hồ Chủy như vậy mà bọn họ có một vạn người, ước chừng chỉ cần một, hai ngày sẽ có thể dọn dẹp xong.

Nhưng nghĩ thì nghĩ vậy, không một ai trong số họ dám nói gì…
“Tất cả ngẩng đầu lên.”
Ninh Tương Y chợt dồn khí xuống đan điền, hét lớn.

Lần này, ai ai cũng sợ hãi ngẩng đầu, từng người đàn ông cao lớn thô kệch nhưng lại cảm thấy sợ hãi trước cô bé trước mặt.
Ninh Tương Y cười toe toét: “Mọi người không cần sợ, vừa rồi không phải thần núi nổi giận mà đó chỉ là lực từ một chưởng của ta!”
Gạt người!
Mặc dù không ai dám lên tiếng phản bác, nhưng trong mắt rất nhiều người đều hiện lên ý nghi ngờ.

Cảnh tượng long trời lở đất vừa rồi sao có thể do một cô bé gây ra chứ?
Thấy ho không tin, Ninh Tương Y cũng không giận, nàng chỉ bình tĩnh nhướng mày.
“Nếu mọi người không tin thì mọi người hãy mở to hai mắt nhìn cho kỹ xem ta phá vách núi bên phải khúc ngoặt này như thế nào, tuyệt đối đừng chớp mắt đó.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện